Thịnh Thế Đích Phi
Chương 429: Dạ tiệc Vương phủ (Thượng)
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Thấy bé trai mặc áo gấm đang hôn mê trên giường êm, tất cả mọi người không khỏi thất kinh, hoảng sợ trừng Triệu Triết Phương đang đứng bên cạnh. Một người hơi kích động tiến lên một bước, nói: “Huynh điên rồi sao? Ở Ly thành bắt cóc Thế tử Định Vương phủ!” Chỉ cần nghĩ đến huyết tinh lây dính trên tay Định Vương mấy năm nay, thì liền làm cho họ không rét mà run. Còn có ám vệ và Kỳ Lân có mặt ở bất cứ chỗ nào của Định Vương phủ kia nữa, nếu chuyện này bị Định Vương biết, thì không chỉ là bọn họ, chỉ sợ ngay cả cửu tộc của bọn họ cùng với chó mèo cũng khó thoát khỏi cái chết.
Triệu Triết Phương hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta nào có bản lãnh bắt cóc Thế tử Định Vương phủ chứ?”
“Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Thần sắc mọi người ngưng trọng nhìn Triệu Triết Phương.
Triệu Triết Phương thở dài nói: “Mấy ngày qua có một người nào đó tới chiếu cố các huynh, không cần ta đoán đi?” Nghe lời của lão ta, thần sắc ba người cũng là một lần, chỉ nghe Triệu Triết Phương nói tiếp: “Hắn ta đã nói với ta, cho nên ta mới tìm các huynh tới đây. Tin tức Thế tử Định Vương phủ mất tích chắc chắn không gạt được bao lâu, đến lúc đó nói không chừng thị vệ của Định Vương phủ và Mặc gia quân sẽ lục soát từng nhà, như vậy… Chỉ sợ liền không giấu được nữa.”
Sắc mặt ba người đều hơi khó coi, nhìn Triệu Triết Phương chằm chằm, rồi mới nói: “Chuyện này, huynh tìm chúng ta tới có ích lợi gì?” Vốn bọn họ cũng là cao môn đại tộc có ảnh hưởng lớn của Đại Sở, nhưng sau khi đầu nhập vào Định Vương phủ thì căn bản lại không được coi trọng. Lần này Định Vương phân phong quan viên không kiêng dè gì, nhưng rõ ràng là đã gạt bỏ đại đa số thế gia danh môn ra bên ngoài. Mà sau đó, các nhà đều tranh đoạt chức vị Tả tướng đang bỏ trống mà đến suýt nữa phá đầu, nhưng cuối cùng Định Vương lại giao chức vị Tả tướng vị cho một kẻ ngoại lai là Trần Tú Phu. Khi đó bọn họ liền hiểu, Định Vương căn bản không cần bọn họ, đi theo Định Vương, mấy cao môn đại tộc đã truyền thừa mấy đời này chắc chắn chỉ sẽ đi về hướng suy sụp. Cho nên, khi Mặc Cảnh Lê tìm đến họ, rất nhanh bọn họ liền động tâm. Không chỉ bởi vì lợi ích và tương lai Mặc Cảnh Lê hứa cho bọn họ, mà còn là bởi vì bọn họ phải ra sức đánh cược một lần.
Trên gương mặt hơi già nua của Triệu Triết Phương nặn ra một tia cười lạnh nói: “Các huynh cho rằng nếu là chuyện này bị Định Vương phát hiện, thì các huynh có thể chạy thoát ư? Hiện tại Định Vương phủ đang tìm vị kia khắp nơi. Ngộ nhỡ hắn ta bị bắt, các huynh cảm thấy hắn ta có thể khai ra chúng ta hay không?”
Nghe vậy, mọi người không khỏi ứa ra từng đợt mồ hôi lạnh, bắt đầu âm thầm hối hận lúc trước đã quá xúc động khi đồng ý chuyện của Mặc Cảnh Lê. Có lẽ bọn họ đều đã bị sự lạnh nhạt của Định Vương phủ và kết quả của chức vị Tả tướng vị làm cho tức giận đến hôn đầu rồi, đi theo người như Mặc Cảnh Lê sẽ thật sự có tiền đồ sao? Nhưng chuyện đi tới bây giờ đã không còn lối cho bọn họ quay về nữa rồi, không nói Định Vương tuyệt đối khoan thứ cho người phản bội, liền nói bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị Mặc Cảnh Lê nắm một chút nhược điểm, thì bọn họ cũng đã không có biện pháp quay đầu lại nữa.
“Vậy huynh định làm thế nào?”
Triệu Triết Phương nghiêm túc trầm tư hồi lâu, lắc đầu nói: “Tiểu Thế tử còn có tác dụng, không thể động. Nhưng… Đặt ở trong phủ ta không an toàn.” Mọi người nhìn nhau mấy lần, rối rít gật đầu. Triệu phủ cũng không có nơi nào bí mật có thể giấu người, nếu để Tiểu Thế tử ở đây, thời gian dài quả thật không an toàn.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Triệu Triết Phương suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta nhất định phải tìm được chỗ bí mật để giấu Tiểu Thế tử đi trước đã.”
“Vậy Tiểu Hoàng đế thì sao? Lấy tâm tính của người kia, chỉ sợ cũng sẽ không giữ hắn ta lại, không bằng……”
“Còn không được, dạ tiệc buổi tối mà Tiểu Hoàng đế không đến dự thì chắc chắn sẽ khiến cho Định Vương phủ hoài nghi.” Triệu Triết Phương lắc đầu nói.
“Khởi bẩm lão gia, Du Vương Đại Sở cầu kiến.” Ngoài cửa, thị vệ thấp giọng bẩm báo.
Ngoài cửa, dưới mái hiên, Mặc Tiểu Bảo ngồi trên xà nhà hình chim đại bàng dưới mái hiên, khom người nằm sấp bên cửa sổ nghe lén kế hoạch trong này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra một nụ cười thật tươi.
Một lát sau, mấy người nối đuôi nhau ra khỏi thư phòng. Trước khi rời đi, Triệu Triết Phương ra lệnh cho thị vệ ở cửa trông chừng người ở bên trong thật kỹ, rồi liền cùng ba người kia rời đi. Hôm nay, những người hơi có tiếng tăm trong Ly thành đều tập trung trong Định Vương phủ, nếu bọn họ không xuất hiện, thì ngược lại sẽ càng chọc người ta hoài nghi.
Thấy đám người Triệu Triết Phương đã rời đi, Mặc Tiểu Bảo lặng yên không một tiếng động rơi xuống khỏi mái hiên, nhìn nhìn hai người đang canh giữ ở cửa nhíu nhíu mày, rất nhanh, đôi mắt liền chuyển một vòng lấy ra một món đồ lung linh tinh xảo từ trong túi, chỉ về phía một người trong đó, nhấn nhẹ một cái.
“Sưu” Một tiếng động rất nhỏ vang lên, một người ở cửa ngã phịch xuống. Người còn lại kinh hãi, mới vừa mở miệng muốn kêu lên liền trước mắt tối sầm, cũng ngã xuống đất theo. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Từ Tri Duệ đang đứng sau cây cột tức giận trợn mắt nhìn Mặc Tiểu Bảo một cái. Mặc Tiểu Bảo cười hắc hắc với đệ ấy, kéo đệ ấy cùng chạy vào thư phòng. Phía ngoài, hai ám vệ áo đen không tiếng động rơi vào trong viện, nhìn nhìn hai thi vệ nằm trên mặt đất, nhìn nhau cười một tiếng. Chỉ chốc lát sau, hai thị vệ liền bị đưa đến nơi bí ẩn, cửa thư phòng lại xuất hiện hai nam tử bình thường mặc trang phục thị vệ.
“Tâm tình Vương gia thật tốt, vào lúc này còn có thời gian rèn luyện Tiểu Thế tử.”
“Chắc là độ khó cỡ này, Vương gia căn bản là khinh thường ra tay đi.”
“Lá gan của Tiểu Thế tử cũng đang không nhỏ, chỉ là đã quên dọn dẹp.” Nếu có người đột nhiên đi tới, phát hiện hai người nằm ở cửa chẳng phải là đã bị lộ sao? Cho nên, thân là ám vệ còn phải tùy thời tùy chỗ dọn dẹp cho chủ tử ah.
“Lấy vóc người của Tiểu Thế tử và Từ Tiểu công tử, căn bản không xử lý được đồ lớn như vậy.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi đều có một suy nghĩ: Tiểu Thế tử nghênh ngang đi vào, có phải đã chắc chắc bọn họ sẽ đến giúp đỡ xử lý không?
Trong thư phòng, Mặc Tiểu Bảo vừa vui vẻ vung tay giậm chân, vừa vui sướng lật Đông tìm Tây, chỉ chốc lát sau đã tìm ra không ít món đồ thú vị. Cái phủ đệ của Triệu gia này cũng chưa dọn vào ở được bao lâu, nên tất nhiên cũng không có quá nhiều nơi bí mật. Huống chi, cho dù có cơ quan mật đạo gì thì cũng chưa chắc giấu diếm được ánh mắt cơ trí cổ quái học đủ mọi thứ của người nào đó.
Từ Tri Duệ ngồi trên giường êm, vừa nhìn người nào đó lục lọi tìm tòi, vừa nhìn hai người đang hôn mê trên giường nhíu mày. Một lúc lâu sau, Từ Tri Duệ thật sự không không biết làm sao mà vị biểu ca chỉ lớn hơn mình hai tuổi này lại lớn lên thành cái đức hạnh này. Rõ ràng biểu dì dịu dàng ưu nhã, dượng Định Vương cũng là khí thế phi phàm có phong thái Vương giả, nhưng vị biểu ca này lại lớn lên thành chẳng giống cá cũng chẳng giống mèo. Ngoại trừ mỗi gương mặt xinh xắn còn có thể nhìn ra, thì lại chưa có một khắc yên tĩnh.
“Có phải huynh nên đến xem hai người họ một chút không?” Từ Tri Duệ không vui hỏi.
Mặc Tiểu Bảo ngẩng đầu liếc đệ ấy một cái, tiện tay ném một bình sứ nhỏ qua nói: “Có cái gì đẹp mà xem? Bọn họ bị trúng thuốc mê, cho ngửi là có thể tỉnh. Đây là Vân Ca tỷ tỷ cho, có thể giải tất cả mê hương.” Nói xong, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lật xem một cuốn sách vừa mới lấy ra từ trong một ngăn tủ bị khóa của Triệu Triết Phương.
Từ Tri Duệ không nói gì đặt chai thuốc ở dưới mũi của Tần Liệt và Mặc Tùy Vân để cho bọn họ ngửi, quả nhiên không bao lâu, Tần Liệt liền tỉnh lại đầu tiên. Thấy Từ Tri Duệ cũng không kinh ngạc, trầm mặc ngồi dậy. Lại một lát sau, Mặc Tùy Vân cũng tỉnh, hắn ta lại không bình tĩnh như Tần Liệt, suýt nữa kêu ra tiếng, lại bị Tần Liệt và Từ Tri Duệ một trái một phải song song bịt miệng.
Mặc Tiểu Bảo ở bên cạnh tủ sách đứng dậy, tiện tay nhét một quyển sách thật mỏng vào trong ngực mình, hiển nhiên hắn ta đã tìm được thứ mình cần, phất tay một cái nói: “Không cần sợ, bên ngoài là người mình.” Mặc Tùy Vân nhìn Mặc Tiểu Bảo mặc một bộ quần áo bình thường, lại nhìn Tần Liệt có dung mạo giống Mặc Tiểu Bảo như đúc đang mặc một bộ cẩm y màu đen lại càng giống Thế tử Định Vương phủ hơn cả Mặc Tiểu Bảo ở bên cạnh, trong thời gian ngắn không nói ra không lời.
Mặc Tiểu Bảo lại hoàn toàn không thèm để ý đến Mặc Tùy Vân đang khiếp sợ, mà cười híp mắt tiến lên vỗ vai Mặc Tùy Vân, cười nói: “Huynh đệ tốt, lần này đa tạ ngươi.” Mặc Tùy Vân có ngốc cũng biết mình bị người ta lợi dụng, tức giận gạt tay Mặc Tiểu Bảo ra, chỉ vào Tần Liệt hỏi: “Hắn ta là ai?” Mặc Tiểu Bảo cười nói: “Cái này không quan trọng, có phải rất giống không, có giống anh em sinh đôi không? Cái này cũng không dễ làm.”
Mặc Tùy Vân liền đánh giá Tần Liệt, một lúc lâu mới nói: “Thuật dịch dung xuất thần nhập hóa như thế, khó trách Định Vương thúc có thể lừa gạt được Trấn Nam Vương Tây Lăng và Lê Vương.” Mặc Tiểu Bảo cười vui vẻ giơ tay lên kéo kéo mặt Tần Liệt cười nói: “Thứ đồ chơi này đặc biệt khó chuẩn bị, người bình thường căn bản không học được. Ta cũng không biết…….”
Tần Liệt giơ tay lên, “Chát” xoá sạch cái tay của Mặc Tiểu Bảo đang làm loạn trên mặt mình.
“Hắn ta thấp hơn ngươi.” Mặc Tùy Vân cẩn thận đánh giá một hồi lâu mới rốt cuộc nói: “Hắn ta là Tần Liệt.” Vừa nói đến cái chữ “Thấp” này, hơi thở quanh người Tần Liệt lập tức âm lạnh xuống, mặc dù bởi vì đã dịch dung nên không ra sắc mặt, nhưng chỉ nhìn ánh sáng lạnh bắn ra trong đôi mắt kia thì cũng biết đây là chỗ đau của Tần Liệt. Cũng đúng, bàn về số tuổi, Tần Liệt là người lớn nhất trong bọn họ, nhưng bàn về chiều cao thì khó khăn lắm cũng chỉ cao tương đương Từ Tri Duệ mà thôi. Phải biết rằng, Từ Tri Duệ còn chưa đầy mười tuổi đâu. Cao hay thấp, chỗ đau của từng nam nhân, bé trai cũng thế.
Thấy Tần Liệt sắp nổi đóa, Mặc Tiểu Bảo vội vàng nhảy qua đè ép hắn ta lấy lòng cười nói: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận… Tiểu Hoàng đế chỉ lỡ lời mà thôi, nếu đánh chết chúng ta không bồi nổi… Trầm tiên sinh cũng đã nói, ngươi là luyện võ quá sớm phát dục trễ, qua mười sáu tuổi sẽ dốc hết sức cao lên.” Bị một tiểu quỷ nhỏ hơn mình mấy tuổi dỗ dành an ủi, Tần Liệt cảm giác mình cũng không có chút cảm giác được an ủi nào.
Từ Tri Duệ đứng ở bên cạnh, khoanh tay nhìn bọn họ không vui nói: “Rốt cuộc các ngươi có đi hay không? Cho rằng nơi này là nhà của các ngươi sao?” Mặc Tiểu Bảo cười nói: “Đi… Đệ và Tần Liệt đi, huynh và Tiểu Hoàng đế ở lại.”
“Hồ nháo!” Từ Tri Duệ lạnh lùng nhìn huynh ấy chằm chằm, có mấy phần phong phạm của Nhị công tử Từ gia. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo cụp xuống, “Tri Duệ đệ đệ, chúng ta đều đi, chờ Triệu Triết Phương trở về phát hiện, thì phía sau chúng ta còn chơi thế nào?”
Từ Tri Duệ nói: “Không phải huynh đã tìm được đồ rồi sao? Trở về giao cho dượng Định Vương, trực tiếp tới đây bắt người là được.”
“Bắt ai chứ, Mặc Cảnh Lê cũng không biết trốn trong hang chuột nào, nếu huynh chạy mất, hắn ta chắc chắn sẽ không ra, chưa biết chừng còn muốn gây ra chuyện xấu gì nữa. Nếu hắn ta nổi giận trực tiếp phát tiết giết người làm loạn ở Ly thành, phá hư tiệc tròn một tuổi của Tâm nhi và Lân nhi thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa Phụ vương nói tối nay muốn diễn một vở kịch hay hù dọa mấy lão già không biết nặng nhẹ kia một chút, lỡ như kịch không diễn được, huynh sẽ chết vô cùng khó coi!” Mặc Tiểu Bảo nói nghĩa chánh từ nghiêm. Từ Tri Duệ liếc mắt, “Vậy huynh muốn thế nào?” Mặc Tiểu Bảo rút quyển sách trong ngực ra nhét vào trong ngực Từ Tri Duệ, “Đệ với Tần Liệt đi về trước, giao cái này cho Phụ vương và mẹ của huynh. Huynh ở lại, xem xem rốt cuộc tên Mặc Cảnh Lê này có gì lợi hại.”
Mặc Tùy Vân không đồng ý, “Muốn ở lại thì một mình ngươi ở lại, ta không muốn liều mạng với ngươi.”
Mặc Tiểu Bảo tựa tiếu phi tiếu nhìn Mặc Tùy Vân, “Huynh đệ, ngươi như vậy là không đúng, chúng ta rõ ràng là người trên cùng một chiếc thuyền. Sao ngươi có thể bỏ chạy trước chứ?” Mặc Tùy Vân nói: “Ta chỉ đồng ý hợp tác với ngươi mang ngươi tới, cũng không có đồng ý đi bắt Mặc Cảnh Lê cùng ngươi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mặc Tiểu Bảo lập tức trở nên dữ tợn, nắm vạt áo Mặc Tùy Vân dùng sức lay, “Hừ! Đã lên thuyền tặc của Bản Thế tử còn muốn đi xuống? Có làm không? Có làm không? Không làm đúng không, có tin ta kêu lớn, nói cho Mặc Cảnh Lê ngươi kết phường với ta lừa gạt hắn ta không?”
Mặc Tùy Vân thở hổn hển hất móng vuốt của hắn ta ra, “Ngươi là tên điên! Ngươi không muốn sống nữa!”
Mặc Tiểu Bảo nhìn hắn ta chằm chằm, cười hơi có chút vô sỉ, “Nếu Mặc Cảnh Lê thật sự tới, ta thì có thể tránh được một mạng, nhưng ngươi thì cũng không nói trước đi.”
“Ta, biết, rồi!” Mặc Tùy Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bảo.
Mặc Tiểu Bảo hài lòng gật đầu nói: “Lúc này mới ngoan, ngươi ngoan ngoãn một chút ở lại với ta, ta bảo đảm ngươi được an toàn. Có câu nói như thế này… Hai huynh đệ kề vai cầm đao đối ba, đúng không? Chúng ta không phải huynh đệ tốt sao?”
Phi! Ai là huynh đệ tốt của ngươi? Gặp phải huynh đệ như ngươi thì sẽ chỉ bị ngươi đâm ngược lại mấy đao.
Giải quyết Mặc Tùy Vân xong, Mặc Tiểu Bảo ngồi trên giường êm phất tay với Từ Tri Duệ và Tần Liệt một cái nói: “Được rồi, Tần Liệt, ngươi đổi quần áo với ta. Sau đó hai người liền đi về trước đi.” Tần Liệt giương mắt liếc hắn ta một cái nói: “Ta ở lại, ngươi đi về.”
Mặc Tiểu Bảo phồng mặt, nhìn chằm chằm người giống mình như đúc nói: “Ta mới là Thế tử! Ta nói mới tính! Ngươi lén giả trang thành Bản Thế tử chạy đến, Bản Thế tử còn chưa tính sổ với ngươi đó!”
Tần Liệt liếc hắn ta một cái nói: “Chuyện gì ngươi có thể làm mà ta không làm được? Không cho phép ngươi tự mình lưu lại.” Trừ trong lòng không âm u vô sỉ ác liệt như người nào đó, thì chỗ nào hắn cũng đều không thua Mặc Tiểu Bảo, lớn hơn mấy tuổi cũng không phải lớn không.
“Không được!” Hắn còn muốn gặp cái tên Mặc Cảnh Lê biến thái kia nữa, Phụ vương đã nói cho hắn biết một vài chuyện rất thú vị, hắn muốn đích thân chứng thật xem, nếu không thật đáng tiếc.
Tần Liệt lười mở miệng nữa, tiện tay rút chủy thủ phòng thân của Từ Tri Duệ ra đặt lên cổ mình, “Đi.”
Mặc Tiểu Bảo sửng sốt, còn muốn nói gì nữa, nhưng liền thấy Tần Liệt đè chủy thủ xuống một chút, chỉ kém một chút liền sẽ cứa đứt cổ, “Có đi hay không?” Mặc Tiểu Bảo trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên trong đời phát hiện mình lại bị người khác uy hiếp. Hơn nữa người uy hiếp hắn còn dùng chính mạng nhỏ của bản thân, thật sự là không hiểu được, ngươi cũng không phải là vợ ta. Trong lòng Mặc Tiểu Bảo oán thầm. Nhưng mà mang giày sợ chân trần, chân trần sợ không muốn sống. So với Mặc Tiểu Bảo luôn lấy trêu đùa người khác làm thú vui, thì hiển nhiên Tần Liệt mới là người không muốn sống.
Ngây người một lát, rốt cuộc Mặc Tiểu Bảo vẫn phải bại trận, chỉ đành phải không cam lòng trợn mắt nhìn Tần Liệt một cái, đi tới bên cạnh Từ Tri Duệ. Thấy Mặc Tiểu Bảo ăn mướp đắng, Mặc Tùy Vân ngược lại vui vẻ lên, “Cuối cùng trẫm đã biết tại sao ngươi lại điên như vậy rồi.” Bởi vì các ngươi đều con mẹ nó không phải là người bình thường gì!
Ra khỏi cửa thư phòng, Mặc Tiểu Bảo nhìn hai gã thị vệ đứng thẳng ở cửa, không cảm thấy ngoài ý muốn, “Cực khổ các ngươi.”
“Không khổ cực, đều là thuộc hạ phải làm.” Một người thị vệ nghiêm nghị đáp, trong lòng thầm nói: “Tiểu Thế tử, ngài ít hành hạ chúng ta một chút chính là an ủi tốt nhất với chúng ta rồi.” Mặc Tiểu Bảo gật đầu rất có dáng vẻ, nói: “Bảo vệ tốt người ở bên trong, Tri Duệ, chúng ta đi.” Từ Tri Duệ im lặng đi theo Mặc Tiểu Bảo. Cho dù thư phòng này ở chỗ vắng vẻ rất ít có người tới, nhưng ngươi cũng đừng xem như hậu viện nhà mình chứ?
Tối nay, cả Định Vương phủ đèn đuốc sáng rỡ. Trên đại điện chuyên dùng để tổ chức yến tiệc của Tiền viện Định Vương phủ cũng là khách quý chật nhà. Ngồi ở trên chủ vị tất nhiên là Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Bên tay phải là Thanh Vân tiên sinh và những người trong Từ gia, bên tay trái là Trần Tú Phu, Từ Thanh Trần cùng với các văn thần võ tướng quan trọng của Định Vương phủ. Xuống chút nữa mới là tân khách và sứ thần các quốc gia.
Phía dưới, Mặc Tùy Vân và Mặc Cảnh Du ngồi trên vị trí của tân khách Đại Sở, chỉ là thần sắc hai người đều hơi ngơ ngác. Đối diên bọn họ là vị trí của sứ đoàn Tây Lăng, một quan viên phía sau Lôi Đằng Phong thấp giọng nói bên tai Lôi Đằng Phong: “Cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy Tiểu Thế tử Định Vương phủ.”
Lôi Đằng Phong giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy phía dưới Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, vị trí thuộc về Tiểu Thế tử Mặc Ngự Thần vẫn còn trống không. Mà trưa hôm nay lúc hai đứa bé Trảo Chu hình như cũng không thấy Mặc Ngự Thần. Lôi Đằng Phong nhìn thoáng qua thần sắc tự nhiên của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, nhíu mày cười nói: “Chúng ta là khách, không cần phải để ý đến những chuyện này.”
Lôi Đằng Phong không thèm để ý, nhưng cũng không đại biểu người khác không thèm để ý. Một nam tử có bộ dáng như ở Tây Vực đứng dậy, hơi ngạc nhiên nói: “Định Vương, sao không thấy Tiểu Vương tử của quý phủ?” Chẳng trách những sứ giả Tây Vực này tò mò, vốn Tây Vực và Trung Nguyên không qua lại nhiều, những người khác thì ít nhiều cũng đã gặp Mặc Tiểu Bảo một hai lần, nhưng những sứ thần Tây Vực này thì thật sự vẫn chưa từng gặp Mặc Tiểu Bảo, nên đương nhiên vô cùng tò mò về người thừa kế tương lai của Định Vương phủ này.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Thân thể Thế tử không khỏe, một lát nữa mới có thể tới.”
Chỉ một câu nói bình thản, nghe vào trong tai người ở đây lại có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó, cho nên có người thay đổi sắc mặt, có người như có điều suy nghĩ, có người lại lo lắng.
Mặc Tu Nghiêu lơ đễnh nhìn lướt qua mọi người phía dưới, ánh mắt hơi dừng lại trên người Mặc Cảnh Du và Mặc Tùy Vân một lát. Mặc Cảnh Du và Mặc Tùy Vân lập tức cảm giác được một cỗ áp lực nặng nề đang đến gần. Sắc mặt Mặc Tùy Vân trắng bệch vội vàng cúi đầu, ly rượu trong tay Mặc Cảnh Du run lên một cái, một chút rượu ngon dính lên ống tay áo. Bất chấp ánh mắt của những người bên cạnh, Mặc Cảnh Du vội vàng để ly rượu xuống, hai bàn tay đặt ở dưới bàn siết chặt.
Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, bưng một ly rượu lên cười nói: “Hôm nay là sinh nhật một tuổi của khuyển nhi Ngự Phong và tiểu nữ Dục Nhã, đa tạ chư vị đã không quản đường xa mà đến. Bản vương cùng Vương phi kính chư vị một chén.” Bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly cũng đồng thời bưng ly rượu lên, hướng về phía các tân khách phía dưới kính. Mọi người vội vàng đứng dậy nói: “Chúng ta cung chúc Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa sinh nhật vui vẻ.” Khách và chủ nâng ly kính một chén, trong đại điện lập tức náo nhiệt lên mấy phần. Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, lập tức có thị nữ hầu hạ của Định Vương phủ tiến lên rót rượu cho mọi người, trong đại điện, tiếng sáo trúc cũng vang lên du dương, vũ cơ mỹ lệ nhảy múa. Cả trong đại điện ăn uống linh đình, phi thường náo nhiệt.
Thịnh Thế Đích Phi
Beta: Sakura
Thấy bé trai mặc áo gấm đang hôn mê trên giường êm, tất cả mọi người không khỏi thất kinh, hoảng sợ trừng Triệu Triết Phương đang đứng bên cạnh. Một người hơi kích động tiến lên một bước, nói: “Huynh điên rồi sao? Ở Ly thành bắt cóc Thế tử Định Vương phủ!” Chỉ cần nghĩ đến huyết tinh lây dính trên tay Định Vương mấy năm nay, thì liền làm cho họ không rét mà run. Còn có ám vệ và Kỳ Lân có mặt ở bất cứ chỗ nào của Định Vương phủ kia nữa, nếu chuyện này bị Định Vương biết, thì không chỉ là bọn họ, chỉ sợ ngay cả cửu tộc của bọn họ cùng với chó mèo cũng khó thoát khỏi cái chết.
Triệu Triết Phương hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta nào có bản lãnh bắt cóc Thế tử Định Vương phủ chứ?”
“Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Thần sắc mọi người ngưng trọng nhìn Triệu Triết Phương.
Triệu Triết Phương thở dài nói: “Mấy ngày qua có một người nào đó tới chiếu cố các huynh, không cần ta đoán đi?” Nghe lời của lão ta, thần sắc ba người cũng là một lần, chỉ nghe Triệu Triết Phương nói tiếp: “Hắn ta đã nói với ta, cho nên ta mới tìm các huynh tới đây. Tin tức Thế tử Định Vương phủ mất tích chắc chắn không gạt được bao lâu, đến lúc đó nói không chừng thị vệ của Định Vương phủ và Mặc gia quân sẽ lục soát từng nhà, như vậy… Chỉ sợ liền không giấu được nữa.”
Sắc mặt ba người đều hơi khó coi, nhìn Triệu Triết Phương chằm chằm, rồi mới nói: “Chuyện này, huynh tìm chúng ta tới có ích lợi gì?” Vốn bọn họ cũng là cao môn đại tộc có ảnh hưởng lớn của Đại Sở, nhưng sau khi đầu nhập vào Định Vương phủ thì căn bản lại không được coi trọng. Lần này Định Vương phân phong quan viên không kiêng dè gì, nhưng rõ ràng là đã gạt bỏ đại đa số thế gia danh môn ra bên ngoài. Mà sau đó, các nhà đều tranh đoạt chức vị Tả tướng đang bỏ trống mà đến suýt nữa phá đầu, nhưng cuối cùng Định Vương lại giao chức vị Tả tướng vị cho một kẻ ngoại lai là Trần Tú Phu. Khi đó bọn họ liền hiểu, Định Vương căn bản không cần bọn họ, đi theo Định Vương, mấy cao môn đại tộc đã truyền thừa mấy đời này chắc chắn chỉ sẽ đi về hướng suy sụp. Cho nên, khi Mặc Cảnh Lê tìm đến họ, rất nhanh bọn họ liền động tâm. Không chỉ bởi vì lợi ích và tương lai Mặc Cảnh Lê hứa cho bọn họ, mà còn là bởi vì bọn họ phải ra sức đánh cược một lần.
Trên gương mặt hơi già nua của Triệu Triết Phương nặn ra một tia cười lạnh nói: “Các huynh cho rằng nếu là chuyện này bị Định Vương phát hiện, thì các huynh có thể chạy thoát ư? Hiện tại Định Vương phủ đang tìm vị kia khắp nơi. Ngộ nhỡ hắn ta bị bắt, các huynh cảm thấy hắn ta có thể khai ra chúng ta hay không?”
Nghe vậy, mọi người không khỏi ứa ra từng đợt mồ hôi lạnh, bắt đầu âm thầm hối hận lúc trước đã quá xúc động khi đồng ý chuyện của Mặc Cảnh Lê. Có lẽ bọn họ đều đã bị sự lạnh nhạt của Định Vương phủ và kết quả của chức vị Tả tướng vị làm cho tức giận đến hôn đầu rồi, đi theo người như Mặc Cảnh Lê sẽ thật sự có tiền đồ sao? Nhưng chuyện đi tới bây giờ đã không còn lối cho bọn họ quay về nữa rồi, không nói Định Vương tuyệt đối khoan thứ cho người phản bội, liền nói bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị Mặc Cảnh Lê nắm một chút nhược điểm, thì bọn họ cũng đã không có biện pháp quay đầu lại nữa.
“Vậy huynh định làm thế nào?”
Triệu Triết Phương nghiêm túc trầm tư hồi lâu, lắc đầu nói: “Tiểu Thế tử còn có tác dụng, không thể động. Nhưng… Đặt ở trong phủ ta không an toàn.” Mọi người nhìn nhau mấy lần, rối rít gật đầu. Triệu phủ cũng không có nơi nào bí mật có thể giấu người, nếu để Tiểu Thế tử ở đây, thời gian dài quả thật không an toàn.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Triệu Triết Phương suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta nhất định phải tìm được chỗ bí mật để giấu Tiểu Thế tử đi trước đã.”
“Vậy Tiểu Hoàng đế thì sao? Lấy tâm tính của người kia, chỉ sợ cũng sẽ không giữ hắn ta lại, không bằng……”
“Còn không được, dạ tiệc buổi tối mà Tiểu Hoàng đế không đến dự thì chắc chắn sẽ khiến cho Định Vương phủ hoài nghi.” Triệu Triết Phương lắc đầu nói.
“Khởi bẩm lão gia, Du Vương Đại Sở cầu kiến.” Ngoài cửa, thị vệ thấp giọng bẩm báo.
Ngoài cửa, dưới mái hiên, Mặc Tiểu Bảo ngồi trên xà nhà hình chim đại bàng dưới mái hiên, khom người nằm sấp bên cửa sổ nghe lén kế hoạch trong này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra một nụ cười thật tươi.
Một lát sau, mấy người nối đuôi nhau ra khỏi thư phòng. Trước khi rời đi, Triệu Triết Phương ra lệnh cho thị vệ ở cửa trông chừng người ở bên trong thật kỹ, rồi liền cùng ba người kia rời đi. Hôm nay, những người hơi có tiếng tăm trong Ly thành đều tập trung trong Định Vương phủ, nếu bọn họ không xuất hiện, thì ngược lại sẽ càng chọc người ta hoài nghi.
Thấy đám người Triệu Triết Phương đã rời đi, Mặc Tiểu Bảo lặng yên không một tiếng động rơi xuống khỏi mái hiên, nhìn nhìn hai người đang canh giữ ở cửa nhíu nhíu mày, rất nhanh, đôi mắt liền chuyển một vòng lấy ra một món đồ lung linh tinh xảo từ trong túi, chỉ về phía một người trong đó, nhấn nhẹ một cái.
“Sưu” Một tiếng động rất nhỏ vang lên, một người ở cửa ngã phịch xuống. Người còn lại kinh hãi, mới vừa mở miệng muốn kêu lên liền trước mắt tối sầm, cũng ngã xuống đất theo. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Từ Tri Duệ đang đứng sau cây cột tức giận trợn mắt nhìn Mặc Tiểu Bảo một cái. Mặc Tiểu Bảo cười hắc hắc với đệ ấy, kéo đệ ấy cùng chạy vào thư phòng. Phía ngoài, hai ám vệ áo đen không tiếng động rơi vào trong viện, nhìn nhìn hai thi vệ nằm trên mặt đất, nhìn nhau cười một tiếng. Chỉ chốc lát sau, hai thị vệ liền bị đưa đến nơi bí ẩn, cửa thư phòng lại xuất hiện hai nam tử bình thường mặc trang phục thị vệ.
“Tâm tình Vương gia thật tốt, vào lúc này còn có thời gian rèn luyện Tiểu Thế tử.”
“Chắc là độ khó cỡ này, Vương gia căn bản là khinh thường ra tay đi.”
“Lá gan của Tiểu Thế tử cũng đang không nhỏ, chỉ là đã quên dọn dẹp.” Nếu có người đột nhiên đi tới, phát hiện hai người nằm ở cửa chẳng phải là đã bị lộ sao? Cho nên, thân là ám vệ còn phải tùy thời tùy chỗ dọn dẹp cho chủ tử ah.
“Lấy vóc người của Tiểu Thế tử và Từ Tiểu công tử, căn bản không xử lý được đồ lớn như vậy.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi đều có một suy nghĩ: Tiểu Thế tử nghênh ngang đi vào, có phải đã chắc chắc bọn họ sẽ đến giúp đỡ xử lý không?
Trong thư phòng, Mặc Tiểu Bảo vừa vui vẻ vung tay giậm chân, vừa vui sướng lật Đông tìm Tây, chỉ chốc lát sau đã tìm ra không ít món đồ thú vị. Cái phủ đệ của Triệu gia này cũng chưa dọn vào ở được bao lâu, nên tất nhiên cũng không có quá nhiều nơi bí mật. Huống chi, cho dù có cơ quan mật đạo gì thì cũng chưa chắc giấu diếm được ánh mắt cơ trí cổ quái học đủ mọi thứ của người nào đó.
Từ Tri Duệ ngồi trên giường êm, vừa nhìn người nào đó lục lọi tìm tòi, vừa nhìn hai người đang hôn mê trên giường nhíu mày. Một lúc lâu sau, Từ Tri Duệ thật sự không không biết làm sao mà vị biểu ca chỉ lớn hơn mình hai tuổi này lại lớn lên thành cái đức hạnh này. Rõ ràng biểu dì dịu dàng ưu nhã, dượng Định Vương cũng là khí thế phi phàm có phong thái Vương giả, nhưng vị biểu ca này lại lớn lên thành chẳng giống cá cũng chẳng giống mèo. Ngoại trừ mỗi gương mặt xinh xắn còn có thể nhìn ra, thì lại chưa có một khắc yên tĩnh.
“Có phải huynh nên đến xem hai người họ một chút không?” Từ Tri Duệ không vui hỏi.
Mặc Tiểu Bảo ngẩng đầu liếc đệ ấy một cái, tiện tay ném một bình sứ nhỏ qua nói: “Có cái gì đẹp mà xem? Bọn họ bị trúng thuốc mê, cho ngửi là có thể tỉnh. Đây là Vân Ca tỷ tỷ cho, có thể giải tất cả mê hương.” Nói xong, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lật xem một cuốn sách vừa mới lấy ra từ trong một ngăn tủ bị khóa của Triệu Triết Phương.
Từ Tri Duệ không nói gì đặt chai thuốc ở dưới mũi của Tần Liệt và Mặc Tùy Vân để cho bọn họ ngửi, quả nhiên không bao lâu, Tần Liệt liền tỉnh lại đầu tiên. Thấy Từ Tri Duệ cũng không kinh ngạc, trầm mặc ngồi dậy. Lại một lát sau, Mặc Tùy Vân cũng tỉnh, hắn ta lại không bình tĩnh như Tần Liệt, suýt nữa kêu ra tiếng, lại bị Tần Liệt và Từ Tri Duệ một trái một phải song song bịt miệng.
Mặc Tiểu Bảo ở bên cạnh tủ sách đứng dậy, tiện tay nhét một quyển sách thật mỏng vào trong ngực mình, hiển nhiên hắn ta đã tìm được thứ mình cần, phất tay một cái nói: “Không cần sợ, bên ngoài là người mình.” Mặc Tùy Vân nhìn Mặc Tiểu Bảo mặc một bộ quần áo bình thường, lại nhìn Tần Liệt có dung mạo giống Mặc Tiểu Bảo như đúc đang mặc một bộ cẩm y màu đen lại càng giống Thế tử Định Vương phủ hơn cả Mặc Tiểu Bảo ở bên cạnh, trong thời gian ngắn không nói ra không lời.
Mặc Tiểu Bảo lại hoàn toàn không thèm để ý đến Mặc Tùy Vân đang khiếp sợ, mà cười híp mắt tiến lên vỗ vai Mặc Tùy Vân, cười nói: “Huynh đệ tốt, lần này đa tạ ngươi.” Mặc Tùy Vân có ngốc cũng biết mình bị người ta lợi dụng, tức giận gạt tay Mặc Tiểu Bảo ra, chỉ vào Tần Liệt hỏi: “Hắn ta là ai?” Mặc Tiểu Bảo cười nói: “Cái này không quan trọng, có phải rất giống không, có giống anh em sinh đôi không? Cái này cũng không dễ làm.”
Mặc Tùy Vân liền đánh giá Tần Liệt, một lúc lâu mới nói: “Thuật dịch dung xuất thần nhập hóa như thế, khó trách Định Vương thúc có thể lừa gạt được Trấn Nam Vương Tây Lăng và Lê Vương.” Mặc Tiểu Bảo cười vui vẻ giơ tay lên kéo kéo mặt Tần Liệt cười nói: “Thứ đồ chơi này đặc biệt khó chuẩn bị, người bình thường căn bản không học được. Ta cũng không biết…….”
Tần Liệt giơ tay lên, “Chát” xoá sạch cái tay của Mặc Tiểu Bảo đang làm loạn trên mặt mình.
“Hắn ta thấp hơn ngươi.” Mặc Tùy Vân cẩn thận đánh giá một hồi lâu mới rốt cuộc nói: “Hắn ta là Tần Liệt.” Vừa nói đến cái chữ “Thấp” này, hơi thở quanh người Tần Liệt lập tức âm lạnh xuống, mặc dù bởi vì đã dịch dung nên không ra sắc mặt, nhưng chỉ nhìn ánh sáng lạnh bắn ra trong đôi mắt kia thì cũng biết đây là chỗ đau của Tần Liệt. Cũng đúng, bàn về số tuổi, Tần Liệt là người lớn nhất trong bọn họ, nhưng bàn về chiều cao thì khó khăn lắm cũng chỉ cao tương đương Từ Tri Duệ mà thôi. Phải biết rằng, Từ Tri Duệ còn chưa đầy mười tuổi đâu. Cao hay thấp, chỗ đau của từng nam nhân, bé trai cũng thế.
Thấy Tần Liệt sắp nổi đóa, Mặc Tiểu Bảo vội vàng nhảy qua đè ép hắn ta lấy lòng cười nói: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận… Tiểu Hoàng đế chỉ lỡ lời mà thôi, nếu đánh chết chúng ta không bồi nổi… Trầm tiên sinh cũng đã nói, ngươi là luyện võ quá sớm phát dục trễ, qua mười sáu tuổi sẽ dốc hết sức cao lên.” Bị một tiểu quỷ nhỏ hơn mình mấy tuổi dỗ dành an ủi, Tần Liệt cảm giác mình cũng không có chút cảm giác được an ủi nào.
Từ Tri Duệ đứng ở bên cạnh, khoanh tay nhìn bọn họ không vui nói: “Rốt cuộc các ngươi có đi hay không? Cho rằng nơi này là nhà của các ngươi sao?” Mặc Tiểu Bảo cười nói: “Đi… Đệ và Tần Liệt đi, huynh và Tiểu Hoàng đế ở lại.”
“Hồ nháo!” Từ Tri Duệ lạnh lùng nhìn huynh ấy chằm chằm, có mấy phần phong phạm của Nhị công tử Từ gia. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo cụp xuống, “Tri Duệ đệ đệ, chúng ta đều đi, chờ Triệu Triết Phương trở về phát hiện, thì phía sau chúng ta còn chơi thế nào?”
Từ Tri Duệ nói: “Không phải huynh đã tìm được đồ rồi sao? Trở về giao cho dượng Định Vương, trực tiếp tới đây bắt người là được.”
“Bắt ai chứ, Mặc Cảnh Lê cũng không biết trốn trong hang chuột nào, nếu huynh chạy mất, hắn ta chắc chắn sẽ không ra, chưa biết chừng còn muốn gây ra chuyện xấu gì nữa. Nếu hắn ta nổi giận trực tiếp phát tiết giết người làm loạn ở Ly thành, phá hư tiệc tròn một tuổi của Tâm nhi và Lân nhi thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa Phụ vương nói tối nay muốn diễn một vở kịch hay hù dọa mấy lão già không biết nặng nhẹ kia một chút, lỡ như kịch không diễn được, huynh sẽ chết vô cùng khó coi!” Mặc Tiểu Bảo nói nghĩa chánh từ nghiêm. Từ Tri Duệ liếc mắt, “Vậy huynh muốn thế nào?” Mặc Tiểu Bảo rút quyển sách trong ngực ra nhét vào trong ngực Từ Tri Duệ, “Đệ với Tần Liệt đi về trước, giao cái này cho Phụ vương và mẹ của huynh. Huynh ở lại, xem xem rốt cuộc tên Mặc Cảnh Lê này có gì lợi hại.”
Mặc Tùy Vân không đồng ý, “Muốn ở lại thì một mình ngươi ở lại, ta không muốn liều mạng với ngươi.”
Mặc Tiểu Bảo tựa tiếu phi tiếu nhìn Mặc Tùy Vân, “Huynh đệ, ngươi như vậy là không đúng, chúng ta rõ ràng là người trên cùng một chiếc thuyền. Sao ngươi có thể bỏ chạy trước chứ?” Mặc Tùy Vân nói: “Ta chỉ đồng ý hợp tác với ngươi mang ngươi tới, cũng không có đồng ý đi bắt Mặc Cảnh Lê cùng ngươi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mặc Tiểu Bảo lập tức trở nên dữ tợn, nắm vạt áo Mặc Tùy Vân dùng sức lay, “Hừ! Đã lên thuyền tặc của Bản Thế tử còn muốn đi xuống? Có làm không? Có làm không? Không làm đúng không, có tin ta kêu lớn, nói cho Mặc Cảnh Lê ngươi kết phường với ta lừa gạt hắn ta không?”
Mặc Tùy Vân thở hổn hển hất móng vuốt của hắn ta ra, “Ngươi là tên điên! Ngươi không muốn sống nữa!”
Mặc Tiểu Bảo nhìn hắn ta chằm chằm, cười hơi có chút vô sỉ, “Nếu Mặc Cảnh Lê thật sự tới, ta thì có thể tránh được một mạng, nhưng ngươi thì cũng không nói trước đi.”
“Ta, biết, rồi!” Mặc Tùy Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bảo.
Mặc Tiểu Bảo hài lòng gật đầu nói: “Lúc này mới ngoan, ngươi ngoan ngoãn một chút ở lại với ta, ta bảo đảm ngươi được an toàn. Có câu nói như thế này… Hai huynh đệ kề vai cầm đao đối ba, đúng không? Chúng ta không phải huynh đệ tốt sao?”
Phi! Ai là huynh đệ tốt của ngươi? Gặp phải huynh đệ như ngươi thì sẽ chỉ bị ngươi đâm ngược lại mấy đao.
Giải quyết Mặc Tùy Vân xong, Mặc Tiểu Bảo ngồi trên giường êm phất tay với Từ Tri Duệ và Tần Liệt một cái nói: “Được rồi, Tần Liệt, ngươi đổi quần áo với ta. Sau đó hai người liền đi về trước đi.” Tần Liệt giương mắt liếc hắn ta một cái nói: “Ta ở lại, ngươi đi về.”
Mặc Tiểu Bảo phồng mặt, nhìn chằm chằm người giống mình như đúc nói: “Ta mới là Thế tử! Ta nói mới tính! Ngươi lén giả trang thành Bản Thế tử chạy đến, Bản Thế tử còn chưa tính sổ với ngươi đó!”
Tần Liệt liếc hắn ta một cái nói: “Chuyện gì ngươi có thể làm mà ta không làm được? Không cho phép ngươi tự mình lưu lại.” Trừ trong lòng không âm u vô sỉ ác liệt như người nào đó, thì chỗ nào hắn cũng đều không thua Mặc Tiểu Bảo, lớn hơn mấy tuổi cũng không phải lớn không.
“Không được!” Hắn còn muốn gặp cái tên Mặc Cảnh Lê biến thái kia nữa, Phụ vương đã nói cho hắn biết một vài chuyện rất thú vị, hắn muốn đích thân chứng thật xem, nếu không thật đáng tiếc.
Tần Liệt lười mở miệng nữa, tiện tay rút chủy thủ phòng thân của Từ Tri Duệ ra đặt lên cổ mình, “Đi.”
Mặc Tiểu Bảo sửng sốt, còn muốn nói gì nữa, nhưng liền thấy Tần Liệt đè chủy thủ xuống một chút, chỉ kém một chút liền sẽ cứa đứt cổ, “Có đi hay không?” Mặc Tiểu Bảo trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên trong đời phát hiện mình lại bị người khác uy hiếp. Hơn nữa người uy hiếp hắn còn dùng chính mạng nhỏ của bản thân, thật sự là không hiểu được, ngươi cũng không phải là vợ ta. Trong lòng Mặc Tiểu Bảo oán thầm. Nhưng mà mang giày sợ chân trần, chân trần sợ không muốn sống. So với Mặc Tiểu Bảo luôn lấy trêu đùa người khác làm thú vui, thì hiển nhiên Tần Liệt mới là người không muốn sống.
Ngây người một lát, rốt cuộc Mặc Tiểu Bảo vẫn phải bại trận, chỉ đành phải không cam lòng trợn mắt nhìn Tần Liệt một cái, đi tới bên cạnh Từ Tri Duệ. Thấy Mặc Tiểu Bảo ăn mướp đắng, Mặc Tùy Vân ngược lại vui vẻ lên, “Cuối cùng trẫm đã biết tại sao ngươi lại điên như vậy rồi.” Bởi vì các ngươi đều con mẹ nó không phải là người bình thường gì!
Ra khỏi cửa thư phòng, Mặc Tiểu Bảo nhìn hai gã thị vệ đứng thẳng ở cửa, không cảm thấy ngoài ý muốn, “Cực khổ các ngươi.”
“Không khổ cực, đều là thuộc hạ phải làm.” Một người thị vệ nghiêm nghị đáp, trong lòng thầm nói: “Tiểu Thế tử, ngài ít hành hạ chúng ta một chút chính là an ủi tốt nhất với chúng ta rồi.” Mặc Tiểu Bảo gật đầu rất có dáng vẻ, nói: “Bảo vệ tốt người ở bên trong, Tri Duệ, chúng ta đi.” Từ Tri Duệ im lặng đi theo Mặc Tiểu Bảo. Cho dù thư phòng này ở chỗ vắng vẻ rất ít có người tới, nhưng ngươi cũng đừng xem như hậu viện nhà mình chứ?
Tối nay, cả Định Vương phủ đèn đuốc sáng rỡ. Trên đại điện chuyên dùng để tổ chức yến tiệc của Tiền viện Định Vương phủ cũng là khách quý chật nhà. Ngồi ở trên chủ vị tất nhiên là Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Bên tay phải là Thanh Vân tiên sinh và những người trong Từ gia, bên tay trái là Trần Tú Phu, Từ Thanh Trần cùng với các văn thần võ tướng quan trọng của Định Vương phủ. Xuống chút nữa mới là tân khách và sứ thần các quốc gia.
Phía dưới, Mặc Tùy Vân và Mặc Cảnh Du ngồi trên vị trí của tân khách Đại Sở, chỉ là thần sắc hai người đều hơi ngơ ngác. Đối diên bọn họ là vị trí của sứ đoàn Tây Lăng, một quan viên phía sau Lôi Đằng Phong thấp giọng nói bên tai Lôi Đằng Phong: “Cả ngày hôm nay đều không nhìn thấy Tiểu Thế tử Định Vương phủ.”
Lôi Đằng Phong giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy phía dưới Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, vị trí thuộc về Tiểu Thế tử Mặc Ngự Thần vẫn còn trống không. Mà trưa hôm nay lúc hai đứa bé Trảo Chu hình như cũng không thấy Mặc Ngự Thần. Lôi Đằng Phong nhìn thoáng qua thần sắc tự nhiên của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, nhíu mày cười nói: “Chúng ta là khách, không cần phải để ý đến những chuyện này.”
Lôi Đằng Phong không thèm để ý, nhưng cũng không đại biểu người khác không thèm để ý. Một nam tử có bộ dáng như ở Tây Vực đứng dậy, hơi ngạc nhiên nói: “Định Vương, sao không thấy Tiểu Vương tử của quý phủ?” Chẳng trách những sứ giả Tây Vực này tò mò, vốn Tây Vực và Trung Nguyên không qua lại nhiều, những người khác thì ít nhiều cũng đã gặp Mặc Tiểu Bảo một hai lần, nhưng những sứ thần Tây Vực này thì thật sự vẫn chưa từng gặp Mặc Tiểu Bảo, nên đương nhiên vô cùng tò mò về người thừa kế tương lai của Định Vương phủ này.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Thân thể Thế tử không khỏe, một lát nữa mới có thể tới.”
Chỉ một câu nói bình thản, nghe vào trong tai người ở đây lại có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó, cho nên có người thay đổi sắc mặt, có người như có điều suy nghĩ, có người lại lo lắng.
Mặc Tu Nghiêu lơ đễnh nhìn lướt qua mọi người phía dưới, ánh mắt hơi dừng lại trên người Mặc Cảnh Du và Mặc Tùy Vân một lát. Mặc Cảnh Du và Mặc Tùy Vân lập tức cảm giác được một cỗ áp lực nặng nề đang đến gần. Sắc mặt Mặc Tùy Vân trắng bệch vội vàng cúi đầu, ly rượu trong tay Mặc Cảnh Du run lên một cái, một chút rượu ngon dính lên ống tay áo. Bất chấp ánh mắt của những người bên cạnh, Mặc Cảnh Du vội vàng để ly rượu xuống, hai bàn tay đặt ở dưới bàn siết chặt.
Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, bưng một ly rượu lên cười nói: “Hôm nay là sinh nhật một tuổi của khuyển nhi Ngự Phong và tiểu nữ Dục Nhã, đa tạ chư vị đã không quản đường xa mà đến. Bản vương cùng Vương phi kính chư vị một chén.” Bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly cũng đồng thời bưng ly rượu lên, hướng về phía các tân khách phía dưới kính. Mọi người vội vàng đứng dậy nói: “Chúng ta cung chúc Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa sinh nhật vui vẻ.” Khách và chủ nâng ly kính một chén, trong đại điện lập tức náo nhiệt lên mấy phần. Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, lập tức có thị nữ hầu hạ của Định Vương phủ tiến lên rót rượu cho mọi người, trong đại điện, tiếng sáo trúc cũng vang lên du dương, vũ cơ mỹ lệ nhảy múa. Cả trong đại điện ăn uống linh đình, phi thường náo nhiệt.
Thịnh Thế Đích Phi
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi
Story
Chương 429: Dạ tiệc Vương phủ (Thượng)
10.0/10 từ 41 lượt.