Thịnh Thế Đích Phi
Chương 396: Đường về chặn giết
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
“Vương phi?” Mọi người kinh ngạc nhìn qua Diệp Ly, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Phải biết, Định Vương phi tuổi tác không thể so với bất luận người nào ở đây, nhưng cái phần công lực trấn định thong dong kia ngay cả Lữ Cận Hiền thân bách chiến lão tướng cũng phải bội phục đấy. Có thể làm cho Vương phi thất sắc như thế, chỉ sợ sự tình là…
Vân Đình tiến lên một bước nhặt lên lá thư xem xét, thiếu chút nữa hét rầm lên rồi, “Vương…”
“Câm miệng!” Rất nhanh, Diệp Ly đã phục hồi tinh thần, nhanh chóng chặn lại lời Vân Đình định nói. Nhắm mắt lại, lần nữa mở ra đôi mắt đã phục hồi thong dong và lạnh nhạt. Diệp Ly vươn tay, trong lòng Vân Đình kiếp sợ, hai tay đưa thư lại cho Diệp Ly.
Diệp Ly nhận mật tín, cúi đầu nhìn lần nữa, mới hỏi nói: “Người đưa tin ở đâu? Cho hắn tiến đến.” Chỉ một lát sau, một nam tử đi đến, “Vương phi.”
“A Cẩn.” Diệp Ly trầm giọng nói. A Cẩn là người trung thành bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, cũng ít khi xuất hiện trước mặt người khác, không…dễ dàng khiến cho người ta chú ý. Phượng Chi Dao để A Cẩn tự mình đưa tin đến khiến Diệp Ly có ý nghĩ không tốt lắm. Lấy lại bình tĩnh, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: “A Cẩn, Vương gia làm sao vậy?” A Cẩn cắn môi, đôi mắt trông mong nhìn qua Diệp Ly,nói: “Vương gia…Vương gia hôn mê bất tỉnh, Phượng Tam công tử muốn thuộc hạ xin Vương phi nhanh chóng trở về.” A Cẩn biết rõ, chính mình không thông minh, cho nên hắn càng trung thành hơn người khác. Mà Vương gia và Vương phi cũng không có bởi vì hắn không thông minh mà ghét bỏ, ngược lại còn rất tín nhiệm. Chính vì vậy lần này Phượng Tam công tử lại để cho chính mình tự đưa tin đến.Nếu không, dưới tình huống Vương gia trọng thương, Phượng Tam công tử có ra lệnh hắn cũng không rời khỏi Vương gia đấy.
Trong lòng Diệp Ly khẽ run lên, gật đầu nói: “Ta đã biết, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước. Chúng ta đêm nay lên đường trở về.”
A Cẩn gật đầu, tuy Phượng Tam công tử đã đè ép chuyện Vương gia hôn mê xuống, nhưng Vương gia không xuất hiện trước người khác, Phượng Tam công tử nhất định không áp được bao lâu đấy. Nếu Vương phi mau chóng trở về, tình huống sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
A Cẩn đi ra ngoài, bên cạnh bọn Trác Tĩnh mới mở miệng nói: “Vương phi, hiện tại chúng ta…” Diệp Ly đưa tay ngăn lại lời hắn muốn nói…,hít sâu một hơi nói: “Tần Phong, ta viết một phong thư ngươi tự mình đi một chuyến, đưa đến tay Lữ tướng quân. Trác Tĩnh,Lâm Hàn mau thu thập, chúng ta lập tức lên đường.”
“Vâng, Vương phi.” Ba người Trác Tĩnh cùng lên tiếng, sau đó nhanh chóng ra khỏi đại trướng từng người đi chuẩn bị. Diệp Ly nhìn xem còn lại Hà Túc và Vân Đình nói: “Sau khi ta trở về, hành động Mặc gia quân đối phó với Sở quân đều do Lữ tướng quân chỉ huy. Hai người các ngươi…Phải tất yếu nghe theo mệnh lệnh Lữ tướng quân. Có biết không?”
Vân Đình, Hà Túc cùng gật đầu, cung kính nói: “Mạt tướng tuân mệnh.” Nhìn bộ dáng Diệp Ly có chút thất thần, Vân Đình nhịn không được nói: “Vương phi, Vương gia hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành đấy, kính xin Vương phi đừng quá lo lắng.”
Diệp Ly cười nhạt một tiếng, gật đầu nói: “Ta đã biết.” Mặc Tu Nghiêu mệnh rất lớn, sao sẽ chết chứ? Diệp Ly mỉm cười thản nhiên nhưng trong mắt Vân Đình và Hà Túc càng thêm lo lắng, hai người trao đổi ánh mắt,không biết làm gì nên lui ra ngoài.
Trong doanh trại Sở quân, Mặc Cảnh Lê thoải mái dễ chịu nằm trên mặt ghế phủ dày đặc lông thưởng thức vũ cơ trước mắt uyển chuyển ca múa trong đại trướng hoa lệ.Trong tay ôm một nữ tử xinh đẹp, âm trầm lộ vẻ mặt thỏa mãn đắc ý.
Một gã tướng lãnh tiến đến,nhìn trước mắt cảnh ca múa mừng thái bình, cau mày lại.
“Hoàng thượng.”
Mặc Cảnh Lê khiêu mày, hỏi: “Chuyện gì?” Tướng lãnh rủ mắt xuống, cung kính trình lên một phong mật tín. Mặc Cảnh Lê mở ra nhìn, lập tức cười lên ha hả.Ngồi dậy, một tay ôm vòng eo nử tử mảnh khảnh, một tay cầm thư trong tay tâm tình vạn phần sung sướng, “Tốt, quả nhiên không tệ. Qủa nhiên là không uổng phí…Lý tướng quân, truyền lệnh xuống, các nơi trên đường đến Hồng Nhạn quan, ngăn Diệp Ly lại! Đúng rồi, không được đả thương nàng…mang nàng đến gặp trẫm. Ngược lại trẫm muốn nhìn, chúng ta rốt cuộc ai là người cười đến cùng!”
Lý tướng quân khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát vẫn là nhìn tình hình thực thế bẩm: “Xin Hoàng thượng nghĩ lại. Nếu Định Vương phi chuẩn bị trở về Hồng Nhạn quan mà nói…,ven đường có Kỳ Lân bảo hộ. Muốn giết nàng đã không dễ, nếu bắt sống, chỉ sợ…” Không phải hắn tự coi nhẹ mình, ngược lại quyền quý các nước đều kinh hồn táng đảm Kỳ Lân, có phái tất cả mọi người cũng không đủ dùng. Hết lần này đến lần khác Hoàng Thượng còn muốn gia tăng độ khó, yêu cầu không thể để Định Vương Phi bị thương.
Mặc Cảnh Lê không vui xụ mặt xuống, lạnh lùng nói: “Không làm được?”
Lý tướng quân do dự một chút, rốt cục vẫn phải ngầm thở dài. Cũng thế, dù sao khả năng có thể giết Định Vương phi vô cùng thấp.Nếu như thủ hạ lưu tình mà lại để cho Định Vương phi chạy mất, Hoàng thượng trách tội xuống cũng khó nói chuyện, “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Mặc Cảnh Lê lúc này mới thỏa mãn gật đầu nhẹ, nhìn xem trên mặt Lý tướng quân còn mang một tia khó hiểu, Mặc Cảnh Lê nhướng mày cười nói: “Ngươi muốn biết vì sao Diệp Ly đột nhiên vội vã trở về?”
“Xin Hoàng thượng bảo cho biết.” Lý tướng quân cung kính nói. Định Vương Phi đi đối với bọn họ dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng Định Vương phi đột nhiên ly khai, kết hợp dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói) vui sướng vừa rồi của Hoàng thượng, Lý tướng quân cũng biết đại khái là bên Phi Hồng quan xảy ra chuyện gì rồi.
Mặc Cảnh Lê cười vang nói: “Đối với chúng ta mà nói, xác thực là chuyện tốt. Mặc Tu Nghiêu sắp chết rồi…Còn không tính là chuyện tốt?”
Nghe vậy, Lý tướng quân cả kinh trong lòng. Sắp chết rồi ba chữ kia thế nào gần như cũng không phóng đến trên người Định Vương đấy, thế gian này có bao nhiêu người ngày ngày nguyền rủa Định Vương chết sớm, nhưng đã nhiều năm như vậy, Định Vương phủ lên lên xuống xuống, Định Vương vẫn như cũ tiếu ngạo thế gian. Định Vương sắp chết rồi những lời này, Lý tướng quân xem ra càng giống là vị trên kia mộng tưởng hão huyền.
Tuy trong lòng rối loạn nhưng trên mặt lại như cũ vô cùng cung kính. Thậm chí còn không quên phối hợp vẻ khiếp sợ, chứng kiến thuộc hạ khiếp sợ, tâm tình Mặc Cảnh Lê càng thêm sung sướng lên. Hiện tại hắn quả thực không thể chờ đợi được muốn xem Diệp Ly biểu lộ ra sao, hay Lôi Chấn Đình và Lôi Đằng Phong…Cái này đối với cha con qua sông đoạn cầu này, Mặc Tu Nghiêu còn không phải đã chết trên tay hắn sao?
“Khục, Hoàng thượng…Chuyện này tốt nhất là xác định một chút mới tốt. Dù sao Định Vương…” Lý tướng quân ho khan một tiếng, hàm súc nhắc nhở Mặc Cảnh Lê. Năm đó người khắp thiên hạ cho là Định Vương cả đời tàn phế. Nhưng không đến mười năm, Định Vương mang Mặc gia quân một lần nữa tung hoành thiên hạ làm cho người nghe đến đã kinh sợ rồi. Nhìn bộ dáng đắc ý của Mặc Cảnh Lê, Lý tướng quân không thể không nhắc nhở hắn chú ý cẩn thận một ít. Trên đời này có một số người, tốt nhất không nên trêu chọc. Nếu như đã trêu chọc, thì ngàn vạn lần phải cẩn thận. Trừ phi tận mắt thấy thi thể hắn, nếu không quyết không phớt lờ. Bằng không thì cuối cùng người không may là mình.
Mặc Cảnh Lê hơi híp mắt, trầm ngâm một lát, khó có được đem lời thuộc hạ nói cho vào tai. Gật đầu nói: “Ngươi nói không sai. Xác thực có lẽ kiểm chứng một phen, miễn trừ có gì sơ suất.” Mặc Tu Nghiêu, Trẫm không tin ngươi thật sự có mạng lớn! Một lần không chết được, lúc này ngươi còn chưa chết!
Đêm tối, vài con khoái mã nhanh chống trên quan đạo nhanh như tên bắn mà vụt qua, mang theo một đường tro bụi.
Diệp Ly cưỡi trên lưng ngựa, không ngừng vung roi chạy gấp về phía trước. Bởi vì có được trí nhớ hai đời, bản thân cũng không phải người dễ xúc động, Diệp Ly xưa nay đều là thong dong đấy. Nhưng lúc này đây, nàng lại không nhịn được có chút rối loạn. Mặc cho gió se lạnh cào trên gương mặt, thổi rối mấy sợi tóc mai. Bọn người Trác Tĩnh theo sau lưng Diệp Ly, cũng không ngừng thúc ngựa đi. Vốn chiến sự thuận lơi đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài ý muốn tất cả mọi người có chút trở tay không kịp.
Đột nhiên, Diệp Ly cúi xuống bên sườn tuấn mã một tiếng Xi..Xiii. Hai chân bật lên.
“Vương phi coi chừng!”
Trên lưng ngựa, Diệp Ly nhảy lên, phiêu nhiên rơi xuống đất thời điểm tuấn mã chạy như điên cùng đã xuống đất.
“Sưu sưu sưu ” một trận mưa tên hai bên đường phóng tới.
Đôi mắt thanh lệ Diệp Ly xẹt qua một tia sát ý, trầm giọng nói: “Giết toàn bộ!” Trong bóng tối, vô số người áo đen tuôn ra, giết cung tiễn thủ hai bên đường, Diệp Ly một lần nữa xoay người cưỡi con tuấn mã khác, chạy vội về phía trước. Sau lưng Diệp Ly, Lâm Hàn và Trác Tĩnh A Cẩn cũng không chú ý đến cảnh chém giết trước mắt, đuổi theo bóng lưng Diệp Ly.
Có chút đìu hiu đêm trăng cổ đạo, một nam tử cao ngất trầm mặc đứng ven đường, ngẩng đầu nhìn trăng non. Áo vải xanh thẫm trong đêm càng lộ vẻ chìm ảm, cũng làm hắn càng nhiều phần lạnh lùng cố kỵ không bình thường. Nam tử nắm trong tay thanh trọng kiếm, phảng phất đứng nơi đó im lặng hồi lâu.
Xa xa trên đường, một hồi vó ngựa vội vàng chạy tới. Một cô gái áo đen đứng bên cạnh nam tử áo xanh, nhíu nhíu mày nói: “Đại ca, chúng ta thật sự làm vậy sao?” Nam tử áo xanh cũng có chút không tán thành nói: “Đại ca, chọc đến Định Vương phủ cũng không phải chuyện sáng suốt.”
Nam tử trung niên nhìn đệ muội bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện của ta, hai người các đệ lập tức ly khai.”
Nam tử kia có chút hung ác nham hiểm biểu hiện trên mặt, tức giận mà nói: “Đại ca, nếu như Diệp Ly thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, huynh cảm thấy Định Vương phủ sẽ bỏ qua chúng ta sao? Đã như vậy, đại ca một mình huynh cùng ba chúng ta có gì khác biệt?”
Nam tử trung niên nói: “Đây là chuyện riêng của ta. Các đệ mau trở về, đây là…Mệnh lệnh!”
“Thế nhưng mà…” Cô gái áo đen cau mày nói.
“Trừ phi các muội không nhận ta là đại ca, bằng không lập tức rời khỏi đây!” Nam tử trung niên nói. Cô gái áo đen bất đắc dĩ dậm chân, kéo nam tử áo xanh kia biến mất trong đêm tối. Hai người vừa mới rời đi, tiếng vó ngựa còn ở rất xa đã đến trước mặt. Đi đầu là nữ tử khoác áo choàng trắng.Thấy nam tử trung niên chờ ở ven đường, trên mặt nữ tử hiện lên tia kinh ngạc, ghìm chặt dây cương.
Dưới bóng đêm mọi người trầm mặc một hồi, Diệp Ly mới thản nhiên nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ta sẽ gặp Diêm Vương Các chủ.” Nam tử trung niên kia đúng là một trong bốn đại cao thủ trong thiên hạ Diêm Vương Các chủ Lăng Thiết Hàn. Mộc Kình Thương mất tích đã lâu, Lôi Chấn Đình hiện tại đã già, Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu chính là võ công cao nhất đương thời rồi. Hơn nữa, cả đời nghiên cứu võ đạo, cả Lôi Chấn Đình và Mộc Kình Thương không dễ đối phó. Trong nháy mắt, ba người Trác Tĩnh lập tức tiến lên, chắn Diệp Ly sau lưng.
Đối với động tác của bọn hắn, Lăng Thiết Hàn không có để trong mắt, chỉ nhàn nhạt nhìn xem Diệp Ly, trên mặt vẫn cương nghị trầm ổn mà tiếc nuối, “Ta cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày như vậy.” Vô luận là hắn và Mặc Tu Nghiêu tỉnh táo tương tích, hay có giao tình với Từ Thanh Trần, hoặc đơn thuần là đối với nữ tử này, Lăng Thiết Hàn đều chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày động thủ với nàng. Chỉ tiếc…
Trác Tĩnh chắn trước mặt Diệp Ly, trầm giọng nói: “Lăng Các chủ, ngươi một đời cao thủ, đến gây khó dễ cho một nữ lưu như Vương phi chúng ta, nói ra không sợ thế nhân chế nhạo sao?” Lăng Thiết Hàn cười như không cười nhìn Trác Tĩnh, thản nhiên nói: “Thuộc hạ Định Vương phủ quả nhiên mỗi người đều là trung can nghĩa đảm. Các ngươi không biết ta làm cái gì à?” Diêm Vương các là tổ chức sát thủ, ai sẽ theo sát thủ giảng đạo công bằng? Yêu cầu sát thủ quang minh chính đại? Thời niên thiếu Lăng Thiết Hàn, võ công chưa thành. Thân là một sát thủ bình thường hạn chót, hắn cũng đã trải qua nhiều thủ đoạn hèn hạ ám sát địch nhân. Mà thân là Diêm Vương Các chủ, Lăng Thiết Hàn chưa hề coi trọng thanh danh của mình.
Trác Tĩnh không nói gì, nhân tướng cùng một tên sát thủ nói đạo nghĩa, chính hắn cũng cảm thấy có chút vớ vẩn.
“Ta nhớ được, Lăng Các chủ và Tây Lăng Trấn Nam Vương có cừu oán đấy.” Diệp Ly thản nhiên nói, chỉ bằng một Mặc Cảnh Lê có thể mời Lăng Thiết Hàn là điều không thể, cái kia chỉ có thể là Lôi Chấn Đình rồi. Lăng Thiết Hàn cũng không phủ nhận, nhàn nhạt gật đầu nói: “Không sai. Nhưng ngay cả như vậy…Ta vẫn là người Tây Lăng.”
Diệp Ly rủ mắt, ngưng lông mày nói: “Lại nói tiếp…Thân thế Lăng Các chủ xác thực không nhiều người biết.Lăng Các chủ…Cũng là người của hoàng thất đi.”
Lăng Thiết Hàn có chút kinh ngạc nhìn Diệp Ly, sau nửa ngày mới cười nhạt nói: “Định Vương phi quả nhiên bất phàm.” Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu như Lăng Các chủ hiện tại không ở nơi này, ta cũng sẽ không suy đoán ra được.” Tuy có không ít người suy đoán ra thân thế Lăng Thiết Hàn, nhưng hắn lại không chút sơ hở nào. Nhiều năm như vậy cũng không thấy hắn cùng hoàng thất có gì ảnh hưởng lẫn nhau, rất khó để người khác đoán ra được thân thế hắn.Nhưng khi Diệp Ly loại trừ các khả năng Lăng Thiết Hàn giúp đỡ Lôi Chấn Đình ra, cũng chỉ còn có một cái này thôi.
Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình có mối quan hệ không tốt cũng không phải là diễn trò, có thể để Lăng Thiết Hàn buông bỏ thành kiến nhiều năm như vậy với Lôi Chấn Đình, cũng chỉ có thể hắn là người của hoàng thất Tây Lăng.
Trên con đường dưới ánh trăng dài đằng đẵng lộ ra vẻ u lãnh mà tịch liêu.Một hồi lâu Lăng Thiết Hàn mới nói: “Mẫu thân ta…đã từng là Qúy phi của tiên đế.” Đôi mi thanh tú của Diệp Ly gảy nhẹ, trong cung đình đến giờ đều không thể tránh được những cái tính toán đấu đá kia. Nếu Lăng Thiết Hàn là hoàng tử tiên hoàng Tây Lăng, nhưng lại chỉ nói có cừu oán với Lôi Chấn Đình, mà không phải có cừu oán với hoàng thất Tây Lăng, chỉ sợ mẫu thân Lăng Thiết Hàn mất sớm, chính mình lưu lạc giang hồ, hoặc nói là nhà mẫu phi Lôi Chấn Đình không thoát được quan hệ rồi. Diệp Ly mơ hồ nhớ rõ tiền triều Tây Lăng có một vị cực kỳ sủng ái Qúy phi, về sau bị Tây Lăng hoàng đế ban cho cái chết. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, cũng không có gì để người ta chú ý. Ngay cả chính Diệp Ly không quá chú ý xem hồ sơ Lôi Chấn Đình ngẫu nhiên nhìn sang mà thôi, cũng không nhớ rõ danh tính vị Qúy phi kia.
Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, cũng biết rõ tình hình trước mắt không thể tránh né. Gật đầu nói: “Lăng Các chủ ra tay đi.”
Lăng Thiết Hàn khiêu mi, “Ngươi không sợ?” Nếu nói Diệp Ly có lòng tin đánh thắng được Lăng Thiết Hàn…,đây tuyệt đối là chuyện cười. Nếu Lăng Thiết Hàn dốc hết toàn lực hạ sát, đừng nói là Diệp Ly, cho dù hiện tại toàn bộ người trên chiến trường ở cùng một chỗ cũng không đủ để Lăng Thiết Hàn giết.
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Sợ thì có thể thế nào?” Nếu như nàng sợ Lăng Thiết Hàn vì vậy buông tha nàng, nàng sẽ không để ý biểu hiện mình có sợ hãi một chút. Lăng Thiết Hàn cúi đầu nhìn thiết kiếm trong tay mình nói: “Vương phi nguyện ý, có thể hướng Diêm Vương Các làm khách. Nửa tháng sau,Bản tọa tự mình tiễn Vương phi trở về.”
Lăng Thiết Hàn biểu hiện rất rõ ràng, hắn cũng không muốn Diệp Ly khó xử. Chỉ muốn ngăn nàng trở về mà thôi, về phần Diệp Ly còn sống hay chết, đối với Lăng Thiết Hàn mà nói không có khác biệt gì. Mà có giao tình với Từ Thanh Trần nên hắn cũng không muốn động thủ với Diệp Ly.
Đáng tiếc, Lăng Thiết Hàn nghĩ như vậy, Diệp Ly lại không thể nhận lời. Cười nhạt một tiếng nói: “Lăng Các chủ mời.”
Khi Diệp Ly nói chuyện, Trác Tĩnh Lâm Hàn và A Cẩn đã bất động thanh sắc di chuyển vị trí, vây quanh Lăng Thiết Hàn rồi. Nhưng đến cùng, lại không hẹn mà cùng chắn Diệp Ly ra bên ngoài. Nhìn động tác của bọn hắn, ánh mắt Lăng Thiết Hàn lạnh lùng hiện lên một tia tán thưởng. Gật đầu nói: “Đã như vậy, Bản tọa đắc tội.”
Thời gian Lăng Thiết Hàn rút thiết kiếm ra, động tác chậm chạp phảng phất do dự. Ngay thời điểm hắn rút kiếm,Trác Tĩnh Lâm Hàn cùng A Cẩn đã đồng thời theo ba hướng nhào tới. Cái này vốn chỉ trong nháy mắt, nhưng thân hình của bọn hắn mới vừa vặn di động, lập tức chỉ thấy một hàn quang vạch phá trời đêm. Trường kiếm trong tay Lăng Thiết Hàn bí mật mang theo mạnh mẽ ác liệt quét về phía bọn người Trác Tĩnh.
Dùng công lực Lăng Thiết Hàn, mấy người Trác Tĩnh muốn cùng hắn cứng đối cứng mà nói…,vừa thấy mặt chỉ sợ là không chết cũng trọng thương. Cho nên, đang nhìn thấy hàn quang lạnh thấu xương, ba người đồng thời biến đổi phương hướng khó khăn né kiếm khí. Vạt áo Lâm Hàn bị rách một khối lớn.
Thần sắc ba người Trác Tĩnh ngưng trọng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, giờ phút ngày bọn hắn mới chính thức biết được chênh lệch của mình với cao thủ. Đối mặt với Lăng Thiết Hàn uy lực ùn ùn, ba người chỉ cảm thấy lòng ngực ẩn ẩn thiêu đốt. Nếu ba người đều không có ý chí kiên định, chỉ sợ đã ngã nhào trên đất rồi.
Trác Tĩnh hít một hơi, đột nhiên trường kiếm trong tay, xoát xoát mấy kiếm rồi phóng tới Lăng Thiết Hàn. Chỉ thấy thân ảnh trước mắt bay múa, kiếm khí bốn phía. Nhưng mà, Trác Tĩnh toàn lực ra tay, lại cũng không thể quấy rầy được Lăng Thiết Hàn, một bên giao thủ võ công thậm chí Lăng Thiết Hàn còn mở miệng nói chuyện, “Đúng vậy, thiên hạ võ công duy khoái bất phá*(Võ công thiên hạ dù không có gì phá giải được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải được).Nhưng là…Ngươi còn chưa đủ nhanh!
Lâm Hàn và A Cẩn liếc nhau, Lâm Hàn cầm kiếm trong tay xông tới. A Cẩn mở roi dài, xoát một tiếng như độc xà bắn về phía Lăng Thiết Hàn.
Đứng một bên trong lòng Diệp Ly thở dài, dao găm trong tay áo cũng theo hướng mà phóng tới. Luận cận chiến, thiên hạ này đối thủ Diệp Ly cũng không nhiều người. Nhưng Lăng Thiết Hàn lại hiển nhiên nằm trong số đó. “Thân thủ Vương phi…Chỉ tiếc, nội lực yếu một chút.” Lăn Thiết Hàn thiệt tình khen. Dùng nữ tử mà nói, công lực Diệp Ly không tính chênh lệch, luyện nội lực không đến mười năm, vậy mà đã có thể sánh ngang với Lãnh Lưu Nguyệt, đủ thấy tư chất bất phàm của Diệp Ly. Chỉ tiếc đến cùng bỏ lỡ tuổi tu luyện nội lực tốt nhất, hơn nữa so với cao thủ như Lăng Thiết Hàn, thật sự không đáng giá rồi.
Động tác Diệp Ly còn nhanh hơn Trác Tĩnh và Lâm Hàn, hơn nữa mỗi một chiêu đều là thẳng kích chỗ hiểm. Nhưng chiêu thức hung hiểm không có vấn đề gì với Lăng Thiết Hàn. Qủa nhiên không hổ là người duy nhất trong thiên hạ cùng Định Vương tranh phong cao thủ tuyệt thế.
Tuy bốn đánh một nhưng bọn người Trác Tĩnh lại càng uể oải. Tựa như bọn hắn không có khả năng thắng qua Định Vương, bọn hắn cũng không có cách nào thắng qua người ngang bằng với Định Vương.
“Vương phi, đi mau!” Trác Tĩnh trầm giọng nói.
Diệp Ly nhàn nhạt cười khổ, nhưng lại không từ chối, hiện tại nơi này có thể đi rồi. Hiện tại Lăng Thiết Hàn cũng không dốc hết toàn lực, nếu nàng đi, chỉ sợ bọn Trác Tĩnh một lát cũng chết trong tay Lăng Thiết Hàn, mà càng quan trọng hơn là…Nàng không có một người tin tưởng có tránh được Lăng Thiết Hàn đuổi giết.
“Định Vương phi, Bản tọa đắc tội.” Lăng Thiết Hàn giọng nói lãnh đạm có một chút tiếc hận.
Trường kiếm trong tay như gió, dễ dàng đẩy Trác Tĩnh Lâm Hàn ra, một kiếm thẳng đến Diệp Ly mà đi.
“Vương phi!”
Ba người Trác Tĩnh cùng kinh hô lên, đồng thời Trác Tĩnh kêu nhỏ một tiếng, cùng Lâm Hàn một trái một phải phi thân nhào tới. Trường kiếm trong tay hung hăng chém xuống, một kiếm mà dùng tất cả khí lực của hai người, vậy mà đã ngăn được một kiếm này của Lăng Thiết Hàn. Bên cạnh A Cẩn thừa cơ dùng roi kéo Diệp Ly về phía mình, “Vương phi, người đi mau!” A Cẩn nói, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Lăng Thiết Hàn.
“Thú vị.” Lăng Thiết Hàn nhướng nhìn Trác Tĩnh và Lâm Hàn ngã nhào trên đất. Bọn hắn cũng không bị thương, chỉ là vừa ngăn một kiếm kia mà đã tiêu hao hết khí lực. Nếu như hai người lúc này không chết mà nói…,vô luận là tâm tình hay võ công đều có một tiến bộ lớn, “Người Định Vương phủ, quả nhiên không giống người bình thường. Chỉ là… kiếm kế tiếp bọn ngươi có thể làm được gì?”
Thần sắc Diệp Ly trầm trọng, qua nhiều năm như vậy, nàng chưa từng có một lần vô lực như bây giờ. Kỳ Lân đến giờ vẫn chưa đuổi tới, chắc bị Diêm Vương Các và Lôi Chấn Đình phái người đối phó. Huống chi cái gọi là một chọi mười, tại thực lực tuyệt đối trước mắt, có nhiều mưu tính hơn nữa đều là nói suông.
Nhìn xem thần sắc bình thản của nữ tử áo trắng, Lăng Thiết Hàn than nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay chém ra. A Cẩn giơ roi phẩy qua, roi dài đặc chế lại bị kiếm khí dễ dàng chặt đứt. Kiếm thế không ngừng quét về phía Diệp Ly, bọn người Trác Tĩnh tuyệt vọng mở to hai mắt.
“Vèo!”
Kình khí trong rừng tối bắn ra, vừa vặn đâm vào thân kiếm Lăng Thiết Hàn. Trường kiếm đâm về phía Diệp Ly dừng lại, sắc mặt Lăng Thiết Hàn biến hóa, ánh mắt như điện bắn về phía rừng cây, “Người nào?!”
Thịnh Thế Đích Phi