Thịnh Thế Đích Phi

Chương 383: Bắc Nhung thảm bại

Edit: Xiao Min
Beta: Sakura

Trong đại trướng Bắc Nhung, Gia Luật Dã và Hách Liên Chân ngồi ở trong đại trướng, Hách Liên Chân trầm mặc không nói, Gia Luật Dã ở trong đại trướng phiền não tiêu sái đi tới đi lui, một đôi mày kiếm khóa chặc, trên mặt cũng mơ hồ có chút lo lắng và bất an.

Cũng không biết qua lại vòng vo bao nhiêu vòng, Gia Luật Dã dừng cước bộ nhìn về Hách Liên Chân nói: “Cậu, Hách Liên tướng quân nơi đó sẽ không có vấn đề gì chứ.” Hách Liên Chân định lại tâm thần, trầm giọng nói: “Điện hạ bình tĩnh chớ nóng. Bằng Nhi bên kia cũng không có truyền đến tin tức không tốt, chúng ta cũng không thể tự loạn trận cước.” Gia Luật Dã gật đầu, im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: “Không biết tại sao, rốt cuộc ta mơ hồ cảm thấy có chút bất an.”

Hách Liên Chân im lặng, không biết là lo lắng quá mức hay thật có chuyện gì phát sinh. Không chỉ riêng Gia Luật Dã cảm thấy bất an, ngay cả Hách Liên Chân cũng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Suy nghĩ một chút, Hách Liên Chân đứng lên nói: “Ta phái người đi tìm hiểu.”

Có lẽ là cảm giác không tốt, Gia Luật Dã gật đầu nói: “Cậu phái thêm những người này đi, vô luận có tin tức gì không cũng làm cho bọn họ mau sớm hồi báo.”

“Vâng” Hách Liên Chân lên tiếng xoay người ra khỏi lều lớn.

Hách Liên Chân vừa mới đi ra lều lớn liền thấy một ánh sáng lửa từ ngoài doanh bắn đi vào, thẳng tắp rơi vào trong đại doanh Bắc Nhung. Vừa lúc rơi vào đỉnh đầu lều, mặc dù hiện tại đang ngày đông giá rét, trên rất nhiều lều đều phủ một tầng sương lạnh, cũng không có lập tức bốc cháy lên, nhưng cũng kinh động đến không ít người. Hách Liên Chân sửng sốt , lập tức kịp phản ứng lớn tiếng kêu lên: “Có địch tập kích!”

Đang ở trong đại trướng, Gia Luật Dã nghe được tiếng hét của hắn, lập tức cũng vọt ra, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra? !” ánh mắt của Hách Liên Chân hơi đỏ, nói: “Người Mặc gia quân đang ở ngoài doanh! Ngăn địch!”

Mới vừa một tên hỏa tiễn trong nháy mắt làm cho cả đại doanh Bắc Nhung nổ tung . Chỉ chốc lát sau, trong đại doanh liền vang lên trầm thấp tiếng kèn. Toàn quân tướng sĩ lập tức cầm lấy vũ khí của riêng mình lao ra doanh trướng chuẩn bị ngăn địch. Chỉ tiếc, những tướng sĩ xông lên phía trước mới vừa xuất hiện ở ngoài cửa, nghênh đón bọn họ đúng là mưa tên ùn ùn kéo đến. Trong bóng tối, đúng là địch trong tối ta ngoài sáng, mưa tên thậm chí nhanh đến phía trước mới nhìn rõ ràng.

“Là Mặc gia quân!” Có người cao giọng kêu lên.

Cả đại doanh Bắc Nhung nhất thời rối loạn lên. Hách Liên Chân tức giận bộc phát, cao giọng thét ,ra lệnh các tướng lĩnh suất lĩnh binh lính ngăn địch.

Bên ngoài, tại nơi cách đại doanh Bắc Nhung không xa, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng cưỡi trên lưng ngựa, đi theo phía sau là Phượng Chi Dao quần áo đỏ cùng đám người Trác Tĩnh Lâm Hàn . Nhìn đại quân Bắc Nhung bị Mặc gia quân đánh trở tay không kịp, tâm tình mọi người cũng không khỏi tốt lên .

Mặc Tiểu Bảo ngồi ở trước người Mặc Tu Nghiêu , bị che ở dưới chiến bào rộng rãi, chỉ lộ ra một đầu nhỏ. Một đôi mắt to linh động nhìn ánh sáng đỏ ngất trời cách đó không xa, tiếng giết nổi lên bốn phía quân doanh Bắc Nhung, như là nhìn thấy đồ ăn ngon.

Trải qua mấy ngày nay hao tổn, nhân số binh mã đại quân Bắc Nhung cùng Mặc gia quân xê xích không lớn. Hiện nay phần lớn binh mã đại quân Bắc Nhung lại bị Hách Liên Bằng mang đi, thế cho nên lúc này binh mã Bắc Nhung còn muốn ít hơn Mặc gia quân. Lại bị đột nhiên tập kích , đại quân Bắc Nhung lại càng binh bại như núi đổ. Không quá nửa canh giờ cả thế cục cũng đã bắt đầu hướng một bên Mặc gia quân .

Hách Liên Chân mang theo thân binh bên cạnh đến đỡ Gia Luật Dã liền chiến vừa lui, vừa quay đầu nói với Gia Luật Dã: “Điện hạ, chúng ta rút lui. Chỉ sợ Bằng Nhi không còn kịp trở về nữa, chúng ta trước rút lui !”



“Rút lui? ! Chúng ta còn có thể hướng nơi nào rút lui?” Gia Luật Dã lạnh lùn nói. Cũng không phải là hắn nói nhảm, mà chỗ ở hiện tại của bọn họ cách biên cảnh Bắc Nhung chưa đầy hai trăm dặm. Nếu cứ rút về sâu hơn, chỉ sợ thật muốn rút về cảnh nội Bắc Nhung. Cũng biểu thị, trận này kéo dài hai ba năm, oanh oanh liệt liệt bắt đầu chinh chiến Đại Sở cuối cùng chỉ có thể chấm dứt bằng kết cục mất thể diện này nhất.

Đương nhiên Gia Luật Dã không muốn, nhưng tình hình lúc này hắn cũng không có quyền không muốn. Hoặc rút lui hoặc tử chiến, đợi chờ Hách Liên Bằng trở lại. Nhưng không bàn tới Hách Liên Bằng còn có trở về được hay không , tử chiến cần thiết trả giá cao cũng không phải là Gia Luật Dã nguyện ý gánh chịu . Hung hăng nhìn chủ soái Mặc gia quân cách đó không xa một cái, Gia Luật Dã căm hận nói: “Rút lui!”

Tiếng kèn lui binh trong đêm tối vang lên, tinh thần binh lính Bắc Nhung đã thấp xuống lập tức như thủy triều đi theo Gia Luật Dã thối lui về phương xa. mặc dù tướng sĩ Mặc gia quân đuổi theo ở phía sau, cũng không có từng bước ép sát, chỉ vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm mà thôi. Trong lòng Hách Liên Chân cảm thấy không đúng, nhưng thế cục lúc này cũng chỉ có hai con đường cho hắn, hoặc đi về phía trước hoặc quay đầu lại. Hiển nhiên bọn họ không thể quay đầu lại cứng đối cứng với Mặc gia quân, vậy cũng chỉ có thể đi về phía trước.

Bên kia, Hách Liên Bằng bị Kỳ Lân vây khốn rốt cục sau một canh giờ mới thoát thân. Chờ hắn chỉnh hợp binh mã xông phá đại quân Vân Đình vây quanh giết đi ra ngoài , bầu trời bên phía đông đã khẽ hiện ra màu trắng bạc.

Phía sau, đám người Vân Đình nhìn phương hướng đại quân Bắc Nhung rời đi cười nhạt một tiếng. Một Kỳ Lân có chút bị đè nén nói: ” Tại sao chúng ta không giết hắn luôn? Còn muốn thả hắn đi?” Mặc dù võ công Hách Liên Bằng quả thật rất lợi hại, nhưng đối với Kỳ Lân đã sớm có quá nhiều kinh nghiệm đối địch cao thủ, hơn nữa nghiêm chỉnh huấn luyện mà nói, cũng không coi như là lợi hại nhất . Muốn tánh mạng của hắn cũng chỉ là chuyện sớm muộn gì mà thôi.

Từ Thanh Phong vỗ một cái vào ót thuộc hạ nói: “Nếu Vương gia phân phó như vậy, tất nhiên có đạo lý của hắn, chúng ta cũng đi thôi, nếu không sẽ không kịp xem náo nhiệt.”

Mọi người cùng kêu đồng ý, hơi chút thu thập liền đi theo đuổi theo phương hương đại quân Hách Liên Bằng rút lui.

Đợi đến khi đám người Hách Liên Bằng và Gia Luật Dã gặp nhau thì trời đã sáng rồi. Mặc dù bởi vì sáng sớm nồng đậm sương mù để cho bọn họ thấy không rõ lắm suýt nữa tự giết lẫn nhau, nhưng rốt cuộc song phương hợp lại một chỗ .

Dừng lại ở nơi mù dày đặc chưa quen thuộc này cũng không an toàn, nhưng các tướng sĩ Bắc Nhung đã trải qua nửa đêm bôn ba chém giết cũng sớm đã khốn đốn không chịu nổi. Hách Liên Chân chỉ đành phải tìm một chỗ địa thế trống trải làm nơi nghỉ ngơi. Đếm số binh mã còn lại, nhân số còn lại làm cho ba người tái xanh cả mặt. Vốn còn dư lại vài chục vạn binh mã, trải qua một đêm chém giết thế nhưng chỉ còn lại không tới hai mươi vạn . Trong chuyện này có ít nhất chín thành là binh mã Hách Liên Bằng mang về . Binh mã giữ lại trong doanh lại gần như toàn quân bị diệt.

Hách Liên Chân thảm đạm nhìn Gia Luật Dã đang ngồi xuất thần một cái, nhìn về phía Hách Liên Bằng nói: “Bằng nhi, làm sao con tìm được chúng ta ?” Hách Liên Bằng nhíu lông mày, trầm giọng nói: ” Con từ trong quân Vân Đình giết ra sau, một đường bị bốn năm tốp Mặc gia quân chặn đường lại, một đường chém giết vọt tới nơi này vừa lúc đụng phải phụ thân và điện hạ.”

Hách Liên Chân mày rậm vừa nhíu, trầm giọng nói: “Này có cái gì không đúng. . . Chúng ta luôn chạy phía trước, Mặc gia quân đuổi theo ở phía sau. Cho dù lạc đường nhưng phương hướng cũng không thể lệch đi , con bị một đường đuổi theo làm sao sẽ vừa lúc đụng với chúng ta?”

Hách Liên Bằng không khỏi hốt hoảng trong lòng, đột nhiên nhảy dựng lên nói: “Phụ thân!”

Hách Liên Chân nhìn hắn, Hách Liên Bằng thần sắc tối tăm, cắn răng nói: “Trong chúng ta kế của Mặc Tu Nghiêu rồi!” Hách Liên Chân ngẩn ra, sắc mặt cũng là biến đổi, một phát bắt được Hách Liên Bằng mạnh mẽ nói: “Con nói. . . . . .”

“Ha ha, Hách Liên tướng quân hiện tại mới suy nghĩ cẩn thận không cảm thấy muộn sao?” Trong sương mù dày đặc, một tiếng cười vui vẻ mà thấp giọng từ đằng xa truyền đến. Tiếng nói phát ra rõ ràng vẫn còn đang ở xa vô cùng, nhưng đợi đến nói xong dường như phảng phất đến trước mặt. Đám người Hách Liên Chân theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa chỗ sương mù dày đặc tản ra , một bóngảnh áo trắng tóc trắng có chút đột ngột xuất hiện ở nơi đó, cách sương mù mờ ảo thấy không rõ vẻ mặt hắn lắm , nhưng Hách Liên Bằng và Hách Liên Chân đều rõ ràng cảm giác được hắn đang cười, hơn nữa còn là một nụ cười cực lạnh .

“Mặc…. Tu… Nghiêu!” Hách Liên Chân cắn răng nói.

“Chính là Bản vương, cũng đã cách mười chín năm, muốn mời Hách Liên tướng quân tụ lại Hồi Phong cốc đúng là không dễ dàng a.” Mặc Tu Nghiêu áo trắng, tóc trắng ở trong gió rét tùy ý tung bay. Mép môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lời nói ra khỏi miệng tự dưng làm cho người ta cảm thấy một loại sát khí không rét mà run .

“Nơi này là Hồi Phong cốc? !” Hách Liên Chân thất thần cả kinh kêu lên.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Cũng không phải sao, không nghĩ tới vẫn chưa tới hai mươi năm Hách Liên tướng quân cũng đã quên rồi. Có điều. . . Bản vương cũng cảm thấy, Quỷ Sầu cốc ,Hách Liên tướng quân nhất định khắc sâu ấn tượng. Chỉ tiếc, lần này lại không thể ở Quỷ Sầu cốc chiêu đãi Hách Liên tướng quân nữa.” Hồi Phong cốc chính là năm đó Mặc gia quân bị Hách Liên Chân thiết kế nơi táng thân, và là nơi mà tiền nhậm Định Vương Định Vương Phủ Mặc Tu Văn mất mạng cách nơi này cũng không quá xa. Mà Quỷ Sầu cốc thì cách Hồi Phong cốc không tới năm mươi dặm , là nơi năm đó Mặc Tu Nghiêu một mồi lửa thiêu đốt làm cho Hách Liên Chân thật thảm hại, mà đó cũng là nơi Mặc Tu Nghiêu bị thương nặng. Hai chỗ này, song phương tham dự chiến sự ban đầu vô luận là người nào chỉ sợ suốt đời cũng khó quên.

Mặc Tu Nghiêu đang nói chuyện thì vô số Mặc gia quân đã từ đi lên từ mọi phía. Trong sương mù loáng thoáng chỉ thấy vô số bóng đen đung đưa, phảng phất như một loại u minh âm lãnh như có như không, làm cho tướng sĩ Bắc Nhung phía dưới đã sớm vừa mệt vừa đói lại càng hù dọa bể mật.

Mặc Tu Nghiêu phía sau, dần dần xuất hiện vài bóng người,đám người áo trắng Diệp Ly, Vân Đình , áo đỏ Phượng Tam công tử, đám người áo đen Từ Thanh Phong, Trác Tĩnh, Lâm Hàn , đều nhìn chằm chằm các tướng sĩ Bắc Nhung ở phía dưới. Chỉ có Mặc Tiểu Bảo mặc cẩm y màu đen đi theo bên cạnh Diệp Ly, mặc dù một đêm không ngủ nhưng hiển nhiên tinh thần vô cùng tốt. Mở con mắt to tròn tò mò nhìn mọi người phía dưới. Nhìn một chút mọi người bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc , tò mò lôi kéo vạt áo của Phượng Chi Dao.

Phượng Chi Dao lặng lẽ lắc đầu với Mặc Tiểu Bảo rồi đưa mắt về phía Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tiểu Bảo móp méo cái miệng nhỏ nhắn, lặng lẽ cọ đến bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, “Phụ vương. . . . . .”

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt, cúi người ôm lấy Mặc Tiểu Bảo, cười nói: “Ngự Thần, con có biết đây là địa phương nào không?”

Đây là Mặc tu Nghiêu lần đầu tiên nghiêm túc gọi đại danh mình như vậy, Mặc Tiểu Bảo mở trừng hai mắt, có chút ngạc nhiên nói: “Phụ vương, đây là địa phương nào ạ?”

“Nơi này. . . Là nơi mà năm đó Mặc gia quân tiên liệt, cùng bá phụ con đã táng thân.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.

Mặc Tiểu Bảo mở trừng hai mắt, mặc dù bé còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có người dạy lịch sử Mặc gia quân và Định Vương phủ cho bé. Cũng biết mình còn có một bá phụ mà phụ vương hết sức tôn kính lại bị người Bắc Nhung hại chết . Đã từng,Mặc Tiểu Bảo thỉnh thoảng còn lặng lẽ nghĩ tới, nếu như bá phụ không có chết, lúc phụ vương bắt nạt của mình có phải là còn có một người trợ giúp mình hay không.

“Phụ vương, chúng ta nên vì bá phụ báo thù sao?” Mặc Tiểu Bảo mở to mắt to hỏi.

“Đúng.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.

Đi theo Mặc Tu Nghiêu phía sau, bọn người Phượng Chi Dao không khỏi lấy ánh mắt liếc nhìn Diệp Ly. Tiểu Thế tử còn không tới tám tuổi, để cho đứa bé như vậy còn xem xét loại tràng diện này, có phải hơi quá mức biến thái hay không. Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, nhìn Mặc Tiểu Bảo kia hăng hái bừng bừng , không giống như là sợ . Diệp Ly ở trong lòng cũng thật sự có chút bận tâm nhi tử ngoan của mình sẽ bị Mặc Tu Nghiêu dạy sai lệch. Nhưng vô luận Mặc Tiểu Bảo thân cận với Diệp Ly như thế nào đi nữa, bé trai ở phương diện khác rất nghe theo lời của phụ thân . Nói thí dụ như hiện tại.

Trong đại quân Bắc Nhung, Gia Luật Dã từ chúng binh mã đứng ra, sắc mặt xanh mét ngó chừng Mặc Tu Nghiêu cách đó không xa trầm giọng nói: “Định Vương thật là thủ đoạn, tính nhẫn nại rất tốt!” Đến lúc này Gia Luật Dã nào còn có thể không biết, mấy ngày nay Mặc Tu Nghiêu căn bản là đang chơi đùa với bọn họ. Mục đích cuối cùng liền bức đại quân Bắc Nhung đến Hồi Phong cốc, để báo thù cho Mặc Tu Văn năm đó ở chỗ này bị ám toán.

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười gật đầu nói: “Nói tốt lắm. Dù sao Thất điện hạ hiện tại chính là mang theo một đám tàn binh bại tướng trở về Bắc Nhung, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của thái tử Gia Luật, còn không bằng táng thân Hồi Phong cốc, cũng coi như là bảo toàn được cả đời anh danh của Thất điện hạ . Thất điện hạ nên cảm tạ Bản vương mới đúng.”

Thần sắc Gia Luật Dã vặn vẹo , con kiến hôi còn tham sống, huống chi là người. Gia Luật Dã không sợ chết, nhưng lại tuyệt đối không muốn chết như thế. Nhưng cũng hiểu, tình cảnh bọn hắn bây giờ cũng không là phải do mình định đoạt . Hôm nay vài chục vạn Mặc gia quân vây quanh bốn phía, mình không tới hai mươi vạn tàn binh bại tướng, cho dù liều mạng cũng không xông ra được. Chỉ cần Mặc Tu Nghiêu ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn, đại quân Bắc Nhung táng thân chỉ ở trong khoảnh khắc.

Sắc mặt Hách Liên Chân trắng bệch, ing lặng không nói. Hách Liên Bằng đứng bên cạnh Gia Luật Dã , ánh mắt như mũi tên ngó chừng Diệp Ly bên cạnh Mặc Tu Nghiêu.



Ánh mắt các tướng lĩnh Mặc gia quân đồng loạt quét về phía Hách Liên Bằng như đang nhìn một thằng ngu ngốc . Làm trò trước mặt Định Vương , muốn khiêu chiến Định Vương phi, người này quả nhiên là điên rồi sao

Quả nhiên, chỉ thấy Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: ” Sao Hách Liên tướng quân không khiêu chiến Bản vương, xem thường Bản vương à?” Hách Liên Bằng nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, cũng không đáp , chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Ly.

Diệp Ly cười nhạt, tiến lên một bước nói: “Nếu Hách Liên tướng quân có hăng hái, Bản phi phụng bồi. Mời.” Mặc dù Diệp Ly không có cảm tình gì với Hách Liên Bằng, nhưng Hách Liên Bằng thân là tướng lãnh một nước tất nhiên biết trước mặt mọi người khiêu chiến một nữ lưu vô luận thành bại cũng không phải là chuyện có mặt mũi. Biết rõ hẳn phải chết còn có thể kiên trì như thế, ít nhất chứng minh Hách Liên Nằng thật sự xem Diệp Ly là một đối thủ .

“A Ly.” Mặc Tu Nghiêu khẽ nhíu mày, nội lực Diệp Ly kém xa Hách Liên Bằng, mặc dù tự tin Diệp Ly của mình tuyệt sẽ không có lo lắng về tính mạng, nhưng lại không thể bảo đảm Diệp Ly tuyệt đối sẽ không bị thương.

Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Sẽ không có việc gì đâu.”

Diệp Ly tiến lên mấy bước, trong tay áo gai bạc chợt lóe, một thanh dao gâm hàn quang rạng rỡ xuất hiện ở lòng bàn tay Diệp Ly. Đối diện, trong tay Hách Liên Bằng cũng có một thanh trường đao, chỉ nhìn binh khí sẽ làm cho người cảm thấy giữa hai người cực khó mà ngang hàng nhau.

Hách Liên Bằng cũng không khách khí, vung trường đao trong tay một cái chém về hướng Diệp Ly. Diệp Ly khẽ lệch cước bộ, nghiêng người tránh qua, bóng trắng màu trắng uyển như hồng nhạn thật nhanh nhích tới gần Hách Liên Bằng. Bên trong sương mù nhàn nhạt, mọi người chỉ nhìn thấy hai bóng người lúc phân lúc hợp, âm thanh binh khí đánh nhau bên tai không dứt. Cùng Hách Liên Bằng giao thủ , Diệp Ly khẽ cau mày, bàn về khí lực bàn về nội lực nàng tuyệt đối không sánh bằng Hách Liên Bằng. Mới vừa rồi, dao găm cùng trường đao đánh nhau mấy lần, Diệp Ly liền cảm thấy tay phải bị chấn đắc tê dại. Lập tức cũng không cùng Hách Liên Bằng cứng đối cứng nữa, thật nhanh gần sát Hách Liên Bằng , cận chiến. Kể từ đó,Trường đao của Hách Liên Bằng liền mất đi đất dụng võ. Mấy lần muốn cùng Diệp Ly kéo ra khoảng cách tuy nhiên cũng thất bại chấm dứt. Nếu bàn về cận chiến, cõi đời này , đối thủ của Diệp Ly tuyệt đối không nhiều lắm, nếu như không cần nội lực, coi như là Mặc Tu Nghiêu cũng chưa chắc có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Kể từ đó, trong lúc nhất thời thực lực hai người cũng ngang nhau.

Hai người đã đấu gần trăm chiêu, ai cũng không có chiếm được tiện nghi. Ánh mắt Hách Liên Bằng trầm xuống,trong tay vận nội lực mạnh mẽ tung một chưởng phách về phía Diệp Ly, Diệp Ly xem thời cơ nhanh hơn, từ bên trái tay áo xuất ra một thanh lưỡi dao sắc bén, không hề do dự đâm về bụng của Hách Liên Bằng , đồng thời nghiêng người tránh chưởng lực của Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng một lòng muốn làm Diệp Ly bị thương nặng, càng liền mạng không hề quan tâm chủy thủ của Diệp Ly đang ép tới. Bụng đau xót, đồng thời, chưởng lực cũng đánh tới trên người Diệp Ly. Mặc dù Diệp Ly nghiêng người tránh ra, nhưng cũng bị nội thương. Xoay người lại rút về chủy thủ, thật nhanh lui về sau .

Chủy thủ Diệp Ly vừa kéo ra thì Hách Liên Bằng liền phát hiện không tốt. Chủy thủ của Diệp Ly là cố ý chế tạo theo kiểu dao quân đội thụy sĩ, ở giữa có một rãnh máu, chỉ cần đâm một cái vào người liền không ngừng chảy máu, lần trước Hách Liên Bằng bị ở cánh tay liền dùng không ít thời gian dưỡng thương, lần này bị ở bụng lại càng không cần phải nói. Nhưng trong lòng của Hách Liên Bằng biết lần này rơi vào trong tay của Mặc Tu Nghiêu cũng không mấy để ý , chỉ cần có thể giết hoặc làm trọng thương được Diệp Ly, nơi nào còn quản có thể hay không chảy máu mà chết?

Diệp Ly thối lui một khoảng cách đứng lại, khóe môi chảy ra một vết máu đỏ sẫm . Nhìn Hách Liên Bằng chống trường đao đứng ở tại chỗ, bụng máu tươi tuôn rơi chảy ròng, Diệp Ly tiện tay lau mép vết máu thản nhiên nói: “Hách Liên tướng quân, đa tạ.”

Hách Liên Bằng cười lạnh một tiếng, thế nhưng lại tiện tay ném trường đao hướng Diệp Ly mà đánh tới. Ánh mắt Diệp Ly chợt lóe, dao găm trên tay phải hàn quang chợt lóe, như một tia trắng đỏ từ Hách Liên Bằng bên cạnh xẹt qua. Hai người chỉ chốc lát lần lượt thay đổi, vừa xa xa tách ra. Diệp Ly xoay người lại, bên kia, Hách Liên Bằng đã không tiếng động té xuống, trên cổ họng có một vết máu dài nhỏ từ từ tràn ra.

“Bằng nhi!” Hách Liên Chân khàn giọng kêu lên, mặc dù Hách Liên Bằng chỉ là nghĩa tử của hắn, nhưng từ nhỏ nuôi dạy lớn lên . Huống chi, bản thân Hách Liên Chân không có con nối dòng, Hách Liên Bằng không khác gì con trai ruột của lão. Cõi đời này, trừ Gia Luật Dã,người Hách Liên Chân coi trọng nhất chính là Hách Liên Bằng. Lúc này thấy hắn chết trong tay Diệp Ly như vậy, tất nhiên bi thống không dứt. Nhào đến trên người Hách Liên Bằng khóc rống không dứt, ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt hướng về Diệp Ly.

Diệp Ly tiện tay lau khô sạch vết máu trên thủy thủ, đi trở về bên cạnh Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu thấy nàng bị đả thương không nghiêm trọng lắm, lúc này mới yên lòng lại.

Xảy ra chuyện vừa rồi, đại quân Bắc Nhung đã tổn thất một người có võ công cao nhất trong quân – Hách Liên Bằng, điều này làm tinh thần vốn đã xuống thấp của đại quân Bắc Nhung nay đã tuyết còn thêm sương. Gia Luật Dã thất bại nhìn tướng sĩ chung quanh , bất đắc dĩ cười khổ. Lúc này bốn phía sương mù đã dần dần tản đi, trong lúc bốn phương tám hướng cũng là đông nghịt Mặc gia quân tướng sĩ. Tình hình như vậy đừng nói là xông ra, chỉ sợ bọn họ hơi có vọng động cũng không được.

“Bản vương thua, Định Vương muốn như thế nào?” Gia Luật Dã nhắm mắt lạnh lùng nói.

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt cười nói: “Bản vương muốn như thế nào, chẳng lẽ Hách Liên Đại tướng quân không biết?”

Nghe vậy, sắc mặt Hách Liên Chân đại biến, “Mặc Tu Nghiêu! Ngươi. . . . . .” Hách Liên Chân không tự chủ được mà nhớ lại, mười chín năm trước, hai trường đại hỏa hoạn kia. Một cuộc là ở Hồi Phong cốc, tại nơi này lão nhìn vô số Mặc gia quân chết thảm ở trong liệt hỏa. Một cuộc là ở Quỷ Sầu cốc, Mặc gia quân và Bắc Nhung lưỡng bại câu thương, Mặc Tu Nghiêu trọng thương gần như muốn bỏ mạng, Bắc Nhung nguyên khí tổn thương nặng nề, chút nữa không gượng dậy nổi. Nhưng hiện tại. . . . . . thế nhưng Mặc Tu Nghiêu lại muốn. . . . . .

“Định Vương, Thất điện hạ đã nhận thua!” Hách Liên Chân kiêu ngạo thật sự là nói không ra lời đầu hàng hai chữ, chỉ có thể nói chiếu vào Gia Luật Dã có ý tứ là nhận thua.

“Vậy thì như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói, “Bản vương chờ đợi ngày này chờ mười chín năm, vì ở trong Hồi Phong cốc này. . . cung tế quân hồn của Mặc gia quân. Cho nên. . . hàng hay không hàng, tất cả người Bắc Nhung bước vào cảnh nội Đại Sở, đều không thể không chết!”

Hai người nói chuyện, sao Gia Luật Dã còn không rõ ý tứ của Mặc Tu Nghiêu . Mặc Tu Nghiêu dĩ nhiên muốn đem những người này toàn bộ đều chết cháy ở trong Hồi Phong cốc vì báo thù cho Mặc gia quân đã uổng mạng của mười mấy năm trước ở chỗ này. Gia Luật Dã chỉ cảm thấy cổ họng hơi đau, tiến lên một bước cắn răng nói: “Định Vương, Bản vương thua, vô luận sinh tử của Bổn vương tùy ý Định Vương xử trí. Nhưng , kính xin Định Vương Phóng tha cho những tướng sĩ Bắc Nhung này. Bọn họ đều là nghe lệnh làm việc.”

Phía sau Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao cười lạnh một tiếng nói: “Ý của Gia Luật hoàng tử là phía sau ngươi , những người này cũng không có tru diệt dân chúng vô tội của Trung Nguyên ta?” Gia Luật Dã không nói gì, Đại Sở phương bắc máu chảy thành sông, trong đó càng nhiều là tánh mạng của dân chúng bình thường Đại Sở. Thế cho nên cả phương bắc thập thất cửu vô*( mười căn phòng mà đã có chín căn là trống rỗng), dưới tình huống như thế, Gia Luật Dã vô luận như thế nào cũng không thể tranh cãi được.

Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười một tiếng giơ tay lên nói: “Bắn tên!”

Bốn phía Mặc gia quân chỉnh tề lắp tên mở cung, trong lúc nhất thời tiến như mưa rơi.

“Mặc Tu Nghiêu, ngươi khinh người quá đáng!” Hách Liên Chân lớn tiếng quát, “Xông ra!”

Khốn thú còn ngoan cố chống cự, huống chi là người. Những tướng sĩ Bắc Nhung này mặc dù đã sớm mỏi mệt vô lực, nhưng lúc này đối mặt sinh tử nguy vong cũng không phải bọn họ không đấu. Mọi người cơ hồ đỏ mắt, hướng phía Bắc xông ra ngoài.

Nhìn động tác của đại quân Bắc Nhung, khóe miệng Mặc Tu Nghiêu cong lên nụ cười lãnh khốc. Phượng Chi Dao vung cờ màu đen lên, tướng sĩ Mặc gia quân không chút khách khí đánh trả , nhưng là hướng Tây Bắc lộ ra một khe hở như có như không để cho Bắc Nhung tàn binh thông qua.

Đám người Mặc Tu Nghiêu cũng không có đuổi theo, mà bình tĩnh đứng ở nơi đó xa xa nhìn hướng Bắc Nhung tàn binh đi .

“Oanh!” một tiếng vang thật lớn, hướng Tây Bắc nhất thời ánh đỏ ngất trời, trong chốc lát liền ánh đỏ gần như bao trùm cả bầu trời. Mơ hồ , vô số âm thanh kêu rên thảm thiết thanh âm từ hướng Tây Bắc truyền đến, dường như làm người ta không đành lòng nghe nói.

Diệp Ly trầm mặc đứng ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu , đúng là vẫn còn có chút không đành lòng nhắm lại hai mắt, giơ tay lên bưng kín lỗ tai Mặc Tiểu Bảo. Mặc Tiểu Bảo lại không chịu an phận lay lay tay của Diệp Ly , mặc dù những tiếng kêu thảm thiết kia nghe vào trong lỗ tai của hắn cũng có chút sợ, nhưng bé càng rõ phụ vương vì báo thù Mặc gia quân và bá phụ lúc trước. Trẻ con luôn ngây thơ mà tàn nhẫn, trong mắt chỉ có đúng và sai. Nếu là đúng , vậy thì không cần sợ thậm chí là thương hại.

Phượng Chi Dao lặng yên nhìn nơi xa ánh đỏ ngất trời, mười mấy năm trước, một trận đánh kia hắn cũng tham dự trong đó. Mặc dù không có vượt qua Hồi Phong cốc lần đó, nhưng khi hắn cùng Mặc Tu Nghiêu chạy tới lại như cũ thấy được những thảm trạng( tình trạng thảm khốc) tướng sĩ chết trận ở Hồi Phong cốc . Không, bọn họ thậm chí không thể gọi là chết trận, bọn họ uổng mạng.

Giống như Mặc Tu Nghiêu, mười chín năm qua Phượng Chi Dao chẳng bao giờ quên. Đã nghĩ những anh linh Mặc gia quân uổng mạng này chưa bao giờ được an tức ( an tâm nghỉ ngơi). Cho tới bây giờ, dùng hai mươi vạn đại quân Bắc Nhung tế Mặc gia quân hồn.

Nguyện,

Tiên linh, vì thế mà nghỉ ngơi !



Thịnh Thế Đích Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi Truyện Thịnh Thế Đích Phi Story Chương 383: Bắc Nhung thảm bại
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...