Thịnh Thế Đích Phi
Chương 368: Xuôi nam, Dao Cơ nguy khốn
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
“Vệ Lận dùng bồ câu đưa tin nói công tử Thanh Trần hiện không rõ tung tích!.”
“Cái gì?” Nghe vậy, không chỉ Diệp Ly mà ngay cả Mặc Tu Nghiêu và Phượng Chi Dao cũng khiếp sợ không thôi. Sắc mặt Diệp Ly trắng nhợt vội đứng dậy lại suýt nữa ngã nhào trên đất. Mặc Tu Nghiêu vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, nhìn về phía Trác Tĩnh nói: “Nói rõ ràng.”
Trác Tĩnh liền tranh thủ trình mật thư từ Vệ Lân lên, nói: “Sau khi công tử Thanh Trần xử lý xong chuyện núi Thương Mang, liền dẫn theo đoàn người Vệ Lận đi về phía bắc, chuẩn bị trở về Ly thành. Không ngờ nửa đường bị đánh lén, thị vệ tùy thân chết phân nửa, Vệ Lận cũng bị thương nặng, công tử Thanh Trần không rõ tung tích.”
Diệp Ly trầm mặc xem xong tin tức Vệ Lận truyền đến, mặc dù chỉ có mấy lời nhưng Diệp Ly hiểu rõ chiến lực của Vệ Lận và Kỳ Lân. Có thể làm Vệ Lận bị thương nặng, đủ để chứng minh đối phương tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa đã có chuẩn bị từ lâu.Lần này khác với lần Từ Thanh Trần mất tích ở Nam Chiếu mấy năm trước, lần đó Từ Thanh Trần bị bắt nhưng ít nhất đều nằm trong sự tính toán của hắn,trừ người ngoài không rõ chân tướng thì số người thực sự lo lắng không nhiều. Nhưng lần này đối phương có thể cướp Từ Thanh Trần từ trong tay Kỳ Lân tinh nhuệ nhất của Định Vương phủ, thì không thể không khiến người ta lo lắng cho an nguy của Từ Thanh Trần.
Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, nếu đối phương muốn mạng Thanh Trần huynh thì đã ám sát tại chỗ rồi, không cần uổng phí thời gian bắt huynh ấy đi như vậy. Nếu bắt người đi thì tự nhiên sẽ không tùy tiện gây bất lợi cho huynh ấy.”
Diệp Ly nhắm mắt lại cưỡng ép chính mình trấn định lại. Bọn họ đã quen với một công tử Thanh Trần thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ như thiên nhân. Nhưng lại quên mất cho dù lợi hại thế nào đi nữa thì Từ Thanh Trần cũng chỉ là một văn nhân trói gà không chặt. Tài trí cao tuyệt của hắn chỉ có thể phát huy dưới tình huống hắn được an toàn không bị uy hiếp, nếu như người tới là một kẻ biết võ công nhưng không phân phải trái thì công tử Thanh Trần cũng không có cách nào.
“Tu Nghiêu….Đại ca…” Nghĩ đến Từ Thanh Trần có thể gặp nguy hiểm, Diệp Ly không khỏi rét run. Từ gia mấy đời gần nhất chỉ có một công tử Thanh Trần kinh thái tuyệt diễm…Nếu như xảy ra chuyện gì…Diệp Ly có thể tưởng tượng được Từ gia sẽ ra sao. Lấy lại bình tĩnh, Diệp Ly nắm chặt tay Mặc Tu Nghiêu, giống như muốn cho mình thêm sức mạnh, “ Chuyện này, đừng nói cho cậu cả và ông ngoại vội.”
Lúc này Mặc Tu Nghiêu cũng không có tâm trạng ăn dấm chua, gật đầu nói: “Ta biết rồi, A Ly đừng lo lắng. Thanh Trần huynh tài trí hơn người, không dễ gặp chuyện không may như vậy đâu.”
Phượng Chi Dao nhìn Diệp Ly như sắp sụp đổ một chút sau đó cùng Trác Tĩnh lặng lẽ lui xuống.
Trong đại trướng, Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, để nàng dựa vào trong ngực mình. Nhận ra vạt áo trước ngực có hơi ẩm ướt, trong lòng Mặc Tu Nghiêu đau nhói, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, dịu dàng an ủi, “A Ly đừng lo lắng, ta lập tức phái người đi tìm huynh ấy, không có việc gì đâu.”
Diệp Ly thấp giọng nói: “Đại ca là người bản lĩnh siêu phàm thoát tục không dính thế tục hồng trần, nếu không phải vì ta…Từ gia và đại ca sẽ không….” Mặc Tu Nghiêu ôm nàng thật chặt, nói “Không phải lỗi của A Ly, đều là do ta. Là ta liên lụy A Ly và Thanh Trần huynh. A Ly, không cần tự trách mình, là ta không tốt… Nhưng mà, cho dù A Ly cảm thấy ta không tốt thì nàng cũng không thể rời ta mà đi, ta sẽ không buông tay.” Liếc đôi mắt ửng đỏ của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.
“Ta sẽ không rời khỏi chàng.” Diệp Ly nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, kiên định nói: “Chỉ cần ta còn sống, thì tuyệt đối sẽ không rời khỏi chàng. Chẳng qua là…chẳng qua là ta rất sợ. Nếu như Đại ca xảy ra chuyện gì…”
“Chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra mà, đừng tự hù dọa mình.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Chẳng lẽ A Ly không tin tưởng bản lĩnh của Đại ca sao, nàng cảm thấy huynh ấy nhất định sẽ xảy ra chuyện à? Hiện ta chúng ta cần nghĩ xem nên làm thế nào mới phải.”
Diệp Ly rất nhanh liền trấn định lại, bất luận có gặp chuyện không may hay không thì tìm được Từ Thanh Trần mới là quan trọng nhất. Bằng không ở đây khóc lóc đứt ruột đứt gan thì có ích gì. Ổn định lại tâm thần, Diệp Ly mới hỏi: “Chàng cảm thấy…là ai muốn bắt Đại ca?”
Từ Thanh Trần trầm ngâm chốc lát, nói: “Ở phương Nam, không quá ba người có khả năng cướp người từ trong tay Vệ Lận, Lôi Chấn Đình, Tây Lăng hoàng và Mặc Cảnh Lê. Nhưng mà, Tây Lăng hoàng không lớn gan đến vậy, hơn nữa cũng không cần thiết. Lôi Chấn Đình…Chung quy Đại ca cũng đang ở địa bàn của hắn, cho nên người chúng ta hoài nghi đầu tiên là hắn. Nếu quả thật hắn muốn cướp người thì không bằng trực tiếp hạ thủ bắt người , dù sao đều là vạch mặt, không cần làm chuyện mờ ám kia.”
“Vậy là Mặc Cảnh Lê?” Trong mắt Diệp Ly thoáng qua một tia lạnh lẽo, “Tại sao hắn lại muốn bắt đại ca? Định uy hiếp Định Vương phủ sao?”
Mặc Tu Nghiêu cũng có chút nghi ngờ, bây giờ giữa Mặc Cảnh Lê và bọn họ còn cách một Lôi Chấn Đình, cho dù hắn có bắt Từ Thanh Trần thì cũng trao đổi gì với Định vương phủ được? Lắc đầu nói: “Có lúc suy nghĩ của Mặc Cảnh Lê khiến người khác rất khó lý giải. Huống hồ, đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta. Hẳn là phía nam sẽ nhanh chóng truyền về tin tức thôi, A Ly không cần sốt ruột.”
Diệp Ly có chút bất an gật đầu một cái. Trầm mặc chốc lát, Diệp Ly mới mở miệng nói: “Nếu như vẫn không có tin tức của Đại ca thì ta muốn tự mình đi Giang Nam một chuyến.” Mặc Tu Nghiêu sửng sốt, hồi lâu không mở miệng. Thời điểm Diệp Ly cho là hắn định phản đối thì nghe Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng thở dài nói: “Ta không thể đi cùng nàng được. A Ly, ngàn vạn lần cẩn thận. Tốt nhất nên trở lại trước khi Bắc Nhung và Tây Lăng kết thành liên minh, nếu không nàng ở bên đó sẽ gặp nguy hiểm.”
Diệp Ly gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Chàng yên tâm, ta sẽ mau chóng trở lại.”
Quả nhiên như Mặc Tu Nghiêu nói, sáng sớm ngày thứ hai Vệ Lận phái người từ phương nam đưa tới mật thư, cặn kẽ thuật lại chuyện đã xảy ra. Thì ra là Vệ Lận lo lắng bồ câu đưa tin trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên đồng thời phái người cưỡi khoái mã nhanh chóng đưa tin trở lại. Nhìn tin, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu càng nhíu mày. Chuyện Thanh Trần công tử mất tích trên địa bàn Lôi Chấn Đình không thể không kinh động đến Lôi Chấn Đình, trong thư nói Lôi Chấn Đình mơ hồ có ý định giam giữ đám người Vệ lận. Nhưng mà, Diệp Ly cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của Vệ Lận, lấy năng lực của bọn họ, nếu muốn đi thì dĩ nhiên không người nào cản được. Cho dù Lôi Chấn Đình có là một trong tứ đại cao thủ đứng đầu thiên hạ. Huống hồ, lấy thân phận của Lôi Chấn Đình thì hắn sẽ không tự mình xuất thủ đi làm khó đám người Vệ Lân.
Xem xong tin Vệ Lận đưa tới, Diệp Ly đành thở dài nói: “Xem ra ta vẫn phải tự mình đi Giang Nam một chuyến. Ta chỉ sợ…Đại ca đã bị Mặc Cảnh Lê bắt tới Đại Sở.” So với Mặc Cảnh Lê thì Diệp Ly tình nguyện giao thiệp với Lôi Chấn Đình còn hơn. Lôi Chấn Đình là người thông minh, người thông minh đương nhiên biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Ngược lại là Mặc Cảnh Lê, thỉnh thoảng hắn sẽ làm ra một vài chuyện biết rõ không thể làm, nhưng hết lần này tới lần khác hắn luôn là những chuyện không nên làm.
Mặc Tu Nghiêu cũng biết an nguy Từ Thanh Trần quan trọng hơn, cũng không nói nhiều mà chỉ dịu dàng nói: “Mọi sự cẩn thận.”
Diệp Ly gật đầu, trầm giọng hứa hẹn, “Ta sẽ mau chóng trở lại ,không cần lo lắng.”
Đêm đó, Diệp Ly dẫn theo đám người Tần Phong,Trác Tĩnh, Lâm Hàn và Từ Thanh Phong cùng ba đội Kỳ Lân âm thầm rời đại doanh Mặc gia quân, để tránh khỏi tai mắt Bắc Nhung và Tây Lăng, bọn họ từ phía Đông đi thuyền xuống Giang Nam. Dọc đường đi, có ám vệ Mặc gia quân không ngừng truyền tin tức tới tay Diệp Ly. Sau khi biết Từ Thanh Trần thực sự không có trong tay Lôi Chấn Đình, Diệp Ly cũng không muốn đi chọc đến hắn, trực tiếp đi thuyền sang bờ sông bên kia, đến địa bàn Đại Sở mà Mặc Cảnh Lê chấp chưởng, hiện nay được gọi là Nam Sở.
Sở kinh mới cũng không lớn, được gọi là Nam kinh. Nhưng cũng chỉ là đất phong của Mặc Cảnh Lê khi còn là Lê Vương ngày trước. Sau hai năm cai trị, diện tích mặc dù không lớn nhưng rất phồn hoa. Dù sao Đại Sở căn cơ thâm hậu, Bắc Cảnh không tài nào so sánh được. Diệp Ly dịch dung thành nam tử áo trắng, hôm nay tuổi tác Diệp Ly dần lớn, dịch dung không còn giống thiếu niên áo trắng có chút ngây thơ năm đó. Hôm nay vẫn mi thanh mục tú như cũ nhưng lại có vẻ thanh dật, khí thể xuất trần. So với Thanh Trần công tử được xưng công tử đệ nhất cũng không kém là mấy.
Bọn người Trác Tĩnh, Lâm Hàn là tâm phúc bên cạnh Diệp Ly, người gặp qua bọn họ không ít, cho nên đều lần lượt dịch dung. Bên ngoài đoàn người chỉ có trên dưới mười mấy người. Giống như đoàn người đi theo hộ tống công tử con nhà quý tộc ra ngoài du lịch vậy. Mặc dù hôm nay Đại Sở an phận một góc nhưng vẫn là nơi văn nhân tập trung, đoàn người bọn họ vào kinh cũng không khiến người khác quá chú ý.
Vệ Lận đã đến đây ngay từ trước khi đám người Diệp Ly chạy tới Nam Kinh, mặc dù Nam Kinh bây giờ là nơi Mặc Cảnh Lê và núi Thương Mang cai quản nhưng không vẫn tránh được vô số cọc ngầm của Định Vương phủ. Tự nhiên đã sớm chuẩn bị xong chỗ ở thích hợp. Trên một con đường lớn trong khu phú thương quyền quý ở cách Nhiếp Chính Vương phủ không xa, có một tòa biệt viện treo một tấm biển lớn ghi hai chữ Sở phủ. Người xung quanh chỉ biết Sở gia này vốn là một vọng tộc ở Vân Châu, mặc dù không bằng Từ gia danh môn có mấy trăm năm truyền thừa nhưng cũng là mấy đời thư hương môn đệ. Mấy ngày nay thấy có người ra vào, tự nhiên cũng biết chủ tử Sở gia đã tới đây. Trừ phái người tới mấy hộ xung quanh đưa lễ vật thì cũng không đưa tới sự chú ý của người nào.
Đoàn người Diệp Ly ở lại Sở phủ, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì các loại tình báo trong Nam kinh liên tục được đưa vào trong phủ. Nhưng điều Diệp Ly lo lắng là trong này lại không có chút tin tức nào liên quan tới Từ Thanh Trần. Duy nhất có một manh mối đó là vài ngày trước đó trên sông Vân Lan có người nhìn thấy một đoàn người thần thần bí bí mang theo một người qua sông. Nhưng người nọ có phải Thanh Trần công tử hay không hay những người đó đi đến nơi nào thì không ai biết.
Nhìn dáng vẻ nhíu mày của Diệp Ly, Từ Thanh Phong ôn tồn ai ủi: “Đại ca phúc lớn mạng lớn, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy đâu. Ly nhi, muội đừng lo lắng quá.” Thật ra thì Từ Thanh Trần xảy ra chuyện, Từ Thanh Phong thân là đệ đệ sao có thể không lo lắng? Chẳng qua là thấy trong lòng Diệp Ly như lửa đốt thì không khỏi an ủi nàng một chút. Trong lòng cũng vạn phần áy náy, thân là huynh trưởng, gặp chuyện như vậy vốn nên là tự mình gánh vác. Chẳng qua hắn cũng biết năng lực mình chưa bằng Diệp Ly, cũng không chịu được cảnh Diệp Ly đã vất vả nhiều nay còn phải lo chuyện của Từ Thanh Trần.
Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu không phải vì bọn muội, vì Định Vương phủ thì sao Đại ca lại gặp phải chuyện như vậy.”
Từ Thanh Phong lơ đễnh lắc đầu nói: “ Phúc họa khó lường, chuyện của Đại ca chưa chắc đã bởi vì Định vương phủ. Nói không chừng có ai đó mơ tướng sắc đẹp của đại ca nên trói huynh ấy lại làm áp trại phu nhân rồi.” Từ Thanh Phong nói lời này vốn là muốn chọc Diệp Ly cười một tiếng, nhưng lại khiến Diệp Ly nhớ đến lúc trước Từ Thanh Trần bị Thư Mạn Lâm giam lại ở Nam Chiếu, không khỏi cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Mỉm cười, Diệp Ly đột nhiên trong lòng vừa động, hơi nhíu mày một cái.
Từ Thanh Phong thấy thần sắc nàng khác thường, vội vã hỏi: “Thế nào? Nghĩ ra điều gì sao?”
Diệp Ly nhíu lông mày, trầm giọng nói: “Cho người đi điều tra một chút, mấy ngày trước Đông Phương U đã làm những gì.” Mặc dù Từ Thanh Phong mới gặp Đông Phương U một lần trong yến hội của Thanh Vân tiên sinh nhưng cũng có nghe qua nữ nhân này quấn lấy Đại ca nhiều lần rồi. Cau mày hỏi: “Muội hoài nghi chuyện này là do Đông Phương U gây nên? Nhưng mà….Nàng ta là Vương phi của Mặc Cảnh Lê, sao Mặc Cảnh Lê có thể cho phép nàng ta….”
“Nàng ta vẫn là thiếu chủ của núi Thương Mang, mặc dù thế lực của núi Thương Mang ở Tây Lăng và phương bắc gần như bị hủy toàn bộ nhưng thế lực ở Giang Nam không hề bị thiệt hại. Huống hồ, trăm năm gây dựng, nội tình bên trong hẳn không ít. Chỉ sợ cho dù nàng ta muốn làm, thì chưa chắc Mặc Cảnh Lê đã biết.” Diệp Ly chậm rãi nói. Diệp Ly vốn cũng không hoài nghi Đông Phương U, tính tình Đông Phương U không giống người có thể làm ra loại chuyện như vậy. Nhưng lại quên mất rằng Đông Phương U cũng là nữ tử, lúc trước bị Từ Thanh Trần cự tuyệt, sau đó vội vã bị gả cho Mặc Cảnh Lê, khó mà nói tình tình Đông Phương U có thay đổi không. Mà sư phụ Đông Phương U là chủ nhân núi Thương Mang Đông Phương Huệ cũng chính miệng thừa nhận Đông Phương U còn thông tuệ hơn cả bà ta. Một khi tính tình Đông Phương U thay đổi, không quan tâm đến thế thái nhân tình như trước, thì nàng ta sẽ biến thành một người còn đáng sợ hơn Đông Phương Huệ.
Nhắc đến Đông Phương U, Vệ Lận nhíu mày nói: “Đông Phương U bán đứng Đông Phương Huệ.”
Nghe vậy, mọi người lập tức đưa mắt nhìn Vệ Lận. Lần này Vệ Lân theo Từ Thanh Trần xuôi nam, vẫn luôn ở bên cạnh Từ Thanh Trần. Lần này chuyện đối phó núi Thương Mang đều do Từ Thanh Trần phụ trách nên đám người Diệp Ly cũng không biết tình huống cụ thế. Nghe Vệ Lận nói vậy thì không khỏi kinh hãi. Đông Phương Huệ có ơn dưỡng dục dạy bảo đối với Đông Phương U, chỉ sợ là ngay cả Đông Phương Huệ cũng không ngờ được Đông Phương U lại bán đứng bà ta.
Vệ Lận nói: “ Sau khi núi Thương Mang bị phá, Đông Phương Huệ vốn có cơ hội trở về phương Nam. Nhưng chúng ta lại biết trước nơi núi Thương Mang chờ tiếp ứng ở sông Vân Lan, vừa đúng lúc ôm cây đợi thỏ bắt được Đông Phương Huệ. Mặc dù người báo tin cho chúng ta chưa từng xuất hiện nhưng công tử Thanh Trần nói, tám phần là Đông Phương U.”
“ Nói như vậy,rất có khả năng Đông Phương U đang nắm giữ thế lực còn lại của núi Thương Mang. Như vậy, khả năng Đại ca nằm trong tay nàng ta lớn hơn rất nhiều.” Diệp Ly trầm ngâm nói. Tần Phong có chút hoài nghi hỏi: “Đông Phương U có khả năng làm ra những chuyện này sao?” Tần Phong thấy Đông Phương U kia hoàn toàn là một hoa si.
Diệp Ly lắc lắc đầu nói. “Võ công Đông Phương U trên cả ta và ngươi. Nghe nói y thuật cũng không kém, thậm chí cầm kỳ thư họa binh pháp sách lược không gì không tinh thông. Nữ tử biết nhiều thứ như vậy sao có thể là người ngu ngốc được. Đừng thấy nàng ta thể hiện trước mặt người ngoài là một kẻ ngu, nhưng một khi hiểu được…nàng ta mới là người đáng sợ nhất. Chỉ sợ Đông Phương Huệ đến chết cũng không nghĩ ra tại sao Đông Phương U muốn giết bà ta.”
Diệp Ly thầm thở dài, nói với Tần Phong: “Ngươi truyền tin cho Dao Cơ, ta có chuyện muốn hỏi nàng ấy.”
Tần Phong sửng sốt, gật đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Trong Nam Kinh, trà lâu xa hoa nhất chính là Trích Tinh lầu. Một thiếu phụ xinh đẹp mang theo một đứa nhỏ khoảng tám chín tuổi chậm rãi đi vào, ánh mắt mọi người trong đại sảnh liền bị hấp dẫn theo. Thiếu phụ này chính là phu nhân Dao Cơ của phụ Mộc Dương Hầu còn đứa nhỏ chính là tiểu công tử Mộc Dương Hầu phủ. Kề từ khi rời nhà đến Nam Kinh, Mộc Dương Hầu có chút nản lòng thoái chí nên đã đem tước vị truyền cho con trai là Mộc Dương, còn mình thì ngày ngày ở nhà ngậm kẹo chơi với cháu, tiêu diêu tự tại. Mộc Dương cũng là người có dã tâm và năng lực, tuy rằng Mặc Cảnh Kỳ không còn, nhưng Mộc Dương Hầu phủ dần dần thân cận với Mặc Cảnh Lê, ngược lại hai năm qua Mộc Dương Hầu phủ càng ngày càng hưng thịnh. Mà chuyện phu nhân Dao Cơ xinh đẹp động lòng người này có địa vị gần như ngang hàng với vợ cả trong Mộc Dương Hầu phủ đã đồn xôn xao khắp Nam Kinh. Dao Cơ liền trở thành đối tượng mà nhóm vợ cả thống hận, nhóm tiểu thiếp noi gương.
Vừa thấy Dao Cơ đi vào, chưởng quỹ liền vội vàng ra nghênh đón, “Mộc phu nhân, tiểu công tử, mời hai vị lên lầu.”
Dao Cơ thản nhiên cười nói: “Đa tạ, sương phòng của ta vẫn còn giữ lại chứ?”
Chưởng quỹ cười lấy lòng nói: “Mộc phu nhân thích trà bánh của tiểu lâu đã là phúc phận của chúng ta rồi, cho nên đương nhiên lúc nào cũng giữ lại sương phòng phu nhân thích.” Hiện nay có người nào trong Nam Kinh là không biết, mặc dù Mộc Dương hầu có mấy phòng thê thiếp nhưng duy chỉ sủng ái hết mực vị phu nhân này. Dao Cơ phu nhân vốn xuất thân Khuynh Thành phường, được xưng là đệ nhất vũ cơ Sở kinh, đương nhiên xinh đẹp mỹ lệ người thường khó mà so bì được. Hơn nữa Dao Cơ phu nhân được Mộc Dương Hầu cưng chiều, cho nên ra tay cũng cực kỳ hào phóng. Bình thường cho dù không đến thì mỗi ngày cũng cho người đến mua chút điểm tâm mang về, Trích Tinh lâu đương nhiên vui vẻ giữ lại sương phòng ưu đãi nàng.
Dao Cơ mỉm cười nói làm phiền, sau đó dắt đứa nhỏ bên cạnh lên lầu. Chỉ lưu lại bóng hình xinh đẹp thơm hương cùng tiếu cười hòa nhã động lòng người.
Đợi đến khi thân ảnh nàng biến mất trên lầu, mọi người ở dưới lầu mới thở ra một hơi, nghị luận ầm ĩ.
“Dao Cơ phu nhân này quả không hổ là vũ cơ đệ nhất năm đó, mặc dù không còn trẻ nhưng dung mạo vẫn cực kỳ xinh đẹp, chỉ sợ Lê vương phi cũng thua kém nàng ta.” Lê vương phi hôm nay chính là Diệp Oánh người đã từng được xưng là mỹ nhân đệ nhất Sở kinh. Nhưng hiện giờ, điều làm người ta nhớ đến nàng ta chỉ là một cái danh muội muội Định Vương phi mà thôi. Nào có thể bì kịp với Dao Cơ diễm lệ bức người.
“Mộc Dương Hầu thật là có phúc, khó trách lại sủng ái Dao Cơ phu nhân như vậy.” Chẳng qua là, đáng tiếc cho phu nhân Mộc Dương hầu, vốn là danh môn khuê tú, giai nhân xinh đẹp. Chỉ tiếc trước vẻ đẹp diễm quang tứ phía của Dao Cơ chỉ có thể ảm đạm thất sắc.
Dao Cơ dắt Mộc Liệt lên lầu, đi vào sương phòng mình hay ngồi, bên trong đã sớm có người chờ nàng. Thấy Diệp Ly đang ngồi uống trà, Dao Cơ không khỏi nhếch môi cười một tiếng: “Công tử văn nhã từ đâu tới thế này?”
Diệp Ly mỉm cười nhìn nàng nói: “Dao Cơ, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa nhỉ. Mộc Liệt, lại đây ngồi đi.” Mộc Liệt nhìn qua vẫn là bộ dáng chưa đến mười tuổi nhưng đã có bộ dáng người lớn như Mộc Dương, nhìn Diệp Ly mấy lần, cung kính đáp: “Vâng, đa tạ Vương phi.”
Diệp Ly lắc đầu một cái nhìn Dao Cơ nói: “Tính tình ngươi sao có thể dạy ra một đứa nhỏ nghiêm túc như vậy?”
Dao Cơ bất đắc dĩ nói: “Ta nào dạy nó đâu, đều là nó dạy ta thì có.” Dao Cơ cũng ngồi xuống theo, lúc thấy Tần Phong đứng sau lưng Diệp Ly thì hơi ngẩn ra,làm không chút để ý mà chuyển tầm mắt.
Dao Cơ cũng biết hiện nay chiến sự phương bắc đang căng thẳng, Diệp Ly ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam hẳn là có chuyện quan trọng, cũng không nói nhảm liền đem chuyện lớn nhỏ ở Nam Kinh mấy ngày nay nói ra một lần. Diệp Ly nghe xong, hơi nhíu mày nói: “Ngươi ở Nam Kinh cũng không có chút tin tức nào của Đại ca sao?” Dao Cơ bất đắc dĩ cười khổ nói: “Sau khi nghe tin công tử Thanh Trần mất tích, ta vẫn luôn cẩn thận lưu ý động tĩnh trong ngoài Sở kinh nhưng vẫn không có tin tức nào của Thanh Trần công tử. Dao Cơ dám đảm bảo, bất luận công tử Thanh Trần có phải bị người Nam Kinh bắt không thì ít nhất…Lúc này công tử Thanh Trần tuyệt đối không có trong Nam Kinh.”
Thấy Diệp Ly cau mày, đôi mi thành tú của Dao Cơ cũng không khỏi nhíu lại. Lại nói chuyện này thật sự có chút ly kỳ, công tử Thanh Trần cũng chẳng phải loại a miêu a cẩu hay người qua đường giáp. Bất luận ở nơi nào đều khiến người ta cực kỳ chú ý. Hơn nữa lấy tài trí của công Thanh Trần tử, chỉ cần còn sống, vô luận thế nào cũng sẽ lưu lại đầu mối cho bọn họ. Nhưng mà mấy ngày nay, người Định Vương phủ gần như đã lật tung cả Giang Nam lên mà vẫn không có nửa điểm tin tức của Thanh Trần công tử.
Đột nhiên, Dao Cơ nhớ ra một chuyện. Trầm giọng nói: “Đúng rồi, trước khi công tử Thanh Trần mất tích, thuộc hạ đã đưa một mật hàm cho hắn.”
Nghe vậy, mọi người vội vàng giương mắt nhìn lại. Dao Cơ nói: “Là một mật hàm truyền ra từ Nhiếp Chính Vương phủ, bởi vì Vương gia và Vương phi đều ở biên quan cho nên chuyện tình ở Giang Nam hiện nay đều chuyển đến tay công tử Thanh Trần. Cho nên phong thư kia cũng trực tiếp đưa tới chỗ của công tử Thanh Trần. Khi đó…Là hai ngày sau khi Đông Phương Huệ chết.”
“Sau khi Đông Phương Huệ chết lại có tin tức truyền ra từ Lê Vương phủ…” Diệp Ly trầm ngâm nói. Thời gian Diệp Oánh truyền tin trùng hợp như vậy, hiển nhiên là có liên quan đến Đông Phương U.
“Vệ Lận, có biết mật thư viết gì không?”
Vệ Lận có chút đưa đám lắc đầu nói: “Lúc ấy thuộc hạ không ở bên cạnh công tử Thanh Trần. Sau đó công tử Thanh Trần lệnh cho thuộc hạ đi vào nói là có chuyện cần phân phó, nhưng mà thuộc hạ vừa tới trước mắt công tử thì thích khách liền đến. Sau đó…nếu phong thư kia không bị đối phương mang đi thì hẳn là đã bị công tử Thanh Trần hủy rồi.”
Tần Phong mở miệng nói: “Hiện nay Nhiếp Chính Vương phủ cũng không truyền ra tin xấu nào của Lê Vương phi, chắc hẳn mật thư vẫn chưa bị lộ.”
Diệp Ly có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Như vậy chỉ có thể tìm điểm đột phá từ Lê Vương phủ thôi. Dao Cơ, có tin tức gì về con trai của Mặc Cảnh Lê không?”
Dao Cơ gật đầu một cái, mỉm cười nói nhỏ bên tai Diệp Ly mấy câu. Diệp Ly kinh ngạc, nhíu mày nói: “Ngươi chắc chứ?”
“Thiên chân vạn xác.” Dao Cơ cười nói, “Hai tháng trước đã xác định xong, chẳng qua là tin tức này quá quan trọng cho nên thuộc hạ hơi lo lắng, cố ý cho người chuyên trách tự mình trở về Ly thành một chuyến. Nhưng không ngờ là Thanh Trần công tử và Vương phi lại lần lượt tới Giang Nam.”
Diệp Ly thở dài nói: “ Cuối cùng vẫn vậy, Mặc Cảnh Lê đã lấy được thuốc giải, chỉ sợ tin tức sau này không còn giá trị nữa.”
Dao Cơ che miệng cười nói: “ Cũng không hẳn, Mặc Cảnh Lê bị Mặc Cảnh Kỳ hạ thuốc rất nặng, cho dù có thuốc giải thì cũng phải điều dưỡng một thời gian thì mới có hiệu quả. Nhưng mà Lê Vương kia lại là người nóng nảy, một lần đã nhận bốn năm nữ nhi của đại thần trong triều vào phủ. Nhưng vẫn không thấy tin tức, nghe nói Lê Vương hoài nghi Vương gia lấy thuốc giả lừa hắn, đang nghẹn cháy đấy. Huống hồ, cho dù không dùng được với phụ thân thì bất luận lúc nào hài tử vẫn tác dụng với mẫu thân.” Nói đến đây, Dao Cơ cũng không khỏi nhẹ giọng thở dài, có chút đồng cảm với Diệp Oánh kia. Làm mẹ thì sẽ trở lên mạnh mẽ, nếu không phải vì con thì sao nàng lại buông tha cho cuộc sống an vui ở Ly thành mà đến dây dưa cùng Mộc Dương Hầu phủ nhiều năm như vậy?
Mộc Dương Hầu phủ đã sớm bị Định Vương ghi hận, mà con trai nàng cũng là con trai của Mộc Dương. Nếu nàng muốn con trai mình được an an ổn ổn một đời thì chỉ có thể thề trung thành với Định vương phủ. Huống hồ, Định Vương phi có ân cứu mạng con trai nàng, mà Mộc Dương Hầu phủ…Cho lù Mộc Dương biết lúc trước bọn họ đối xử với nàng và con thế nào nhưng cũng chẳng thay bọn họ làm gì, chẳng qua là dùng phương pháp hắn tự cho là đúng đi sủng ái nàng mà thôi. Mộc Dương cho rằng hắn rất yêu nàng, mà có lẽ hắn thật sự yêu nàng. Nhưng tình yêu của hắn lại không phải dùng vào lúc nàng và con cần. Ngay từ lúc nàng mang theo Mộc Liệt trở lại Mộc Dương Hầu phủ, nàng đã sớm không còn là Dao Cơ vừa yêu vừa hận Mộc Dương trước kia, nàng chỉ là một mật thám, là cọc ngầm của Định Vương phủ nằm vùng ở Mộc Dương Hầu phủ mà thôi. Từ nay về sau, không có yêu hận chỉ có lập trường.
Diệp Ly gật đầu nói: “Trở về ta sẽ đi gặp Diệp Oánh.”
Dao Cơ gật gật đầu nói: “Ta sẽ nghĩ cách an bài. Nếu Vương phi không có chuyện gì khác thì chúng ta đi trước.” Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Đợi tìm được Đại ca rồi thì ngươi và Mộc Liệt trở về Ly thành đi.” Nghe vậy, Dao Cơ không khỏi ngẩn ra. Nàng ở Mộc Dương hầu phủ hơn hai năm, đã sớm trở thành tai mắt vô cùng quan trọng của Định Vương phủ ở Nam Kinh. Mặc dù không phải không thay thế được, nhưng nếu đột nhiên mất tích như vậy thì cũng không dễ xử lý lắm.
“Vương phi, chuyện này…”
Diệp Ly ngước mắt nhìn nàng, cười nhạt nói: “Chuyện ngươi cần làm đã làm xong, không cần phải lãng phí thời gian ở Giang Nam nữa.”
Dao Cơ trầm mặc một chút, gật đầu nói: “Dao Cơ hiểu rồi. Đa tạ Vương phi.”
Dao Cơ mang theo Mộc Liệt rời đi, Tần Phong nhíu mày nhìn về phía Diệp Ly, có chút lo lắng nói: “Bây giờ Vương phi nói chuyện này với nàng ấy, liệu có chút không ổn không?” Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn nói: “Ngươi không tin nàng ấy sao?”
Sắc mặt Tần Phong cứng lại, hồi lâu mới thở dài nói: “Có lẽ vậy.” Thật ra thì Tần Phong cũng không rõ giữa hắn và Dao Cơ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa. Hắn vẫn chưa quên mình đã từng tiến gần về phía nữ tử tiều tụy gầy gò đó, nhưng hắn lại không thể xác định được rốt cuộc Dao Cơ nghĩ về hắn thế nào. Nếu Dao Cơ có tình với hắn thì tại sao lúc trước lại không chút do dự theo lệnh Vương gia và Vương phi rời Ly thành trở lại Mộc Dương Hầu phủ? Mà hắn, nếu quả thật yêu Dao Cơ thì tại sao lại không thể hoàn toàn tin tưởng nàng? Thấy Vương phi dò xét Dao Cơ thì lại lo lắng Dao Cơ sẽ phản bội?
Thấy sắc mặt Tần Phong không tốt, Diệp Ly cười nhẹ nói: “Không cần suy nghĩ nhiều. Ngươi lo lắng là chuyện rất tự nhiên. Trên đời này vốn không có tin tưởng hoàn toàn vô điều kiện, nếu không, tại sao ta lại nói với nàng ấy những điều đó vào lúc này? Ta tình nguyện để nàng ấy hiểu rõ ngay bây giờ mà không phải tương lai lâm trận đổi ý, đâm một đao sau lưng ta.” Không phải Diệp Ly không tin sự trung thành của Dao Cơ mà là nữ nhân khi còn sống rất dễ vì hai người mà dao động. Một là người nàng yêu, hai là con của nàng. Ngay cả Diệp Ly cũng không dám cam đoan sẽ không vì Mặc Tu Nghiêu và ba bé con của mình mà làm ra chuyện gì biết rõ là không nên làm. Hiện nay, cho Dao Cơ một mũi an thần thì tốt hơn việc đến lúc đó đột nhiên bắt nàng tiếp nhận nhiều. Cho dù Dao Cơ có vấn đề thì các nàng vẫn có thể tùy thời nghĩ cách bù lại.
Ngay từ một khắc Diệp Ly bắt đầu tới Nam Kinh kia, thì Mộc Dương Hầu phủ đã định trước phải tận diệt. Người Mặc Tu Nghiêu thống hận cùng căm ghét rất nhiều. Mà Mộc Dương Hầu tiền nhiệm không chút nghi ngờ là một trong số đó. Nếu như đã tới, Diệp Ly cũng không để ý mà thay hắn kết thúc trước thời hạn. Huống hồ, một khi Mặc Cảnh Lê đồng ý kết minh với Tây Lăng, Bắc nhung, thì Mộc Dương Hầu phủ chính là kẻ địch của Định Vương phủ, xuống tay diệt trừ trước vẫn tốt hơn.
Tần Phong trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía Diệp Ly nói: “Xin Vương phi giao chuyện Mộc Dương hầu phủ cho thuộc hạ lo liệu.”
Diệp Ly có chút do dự nói: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta vốn cảm thấy chuyện này giao cho Trác Tĩnh, Lâm Hàn xử lý thỉ thỏa đáng hơn.” Tần Phong cười nói: “Đa tạ Vương phi, thuộc hạ tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của Vương phi.”
Diệp Ly khẽ thở dài nói: “Ngươi nên biết….” Nếu như Mộc Dương hầu phủ bị hủy trong tay Tần Phong thì tương lai Dao Cơ và hắn có chút khó khăn. Cho dù Dao Cơ không thương Mộc Dương thì Mộc Dương vẫn là phụ thân của con trai nàng.
“Thuộc hạ hiểu.” Tần Phong nở nụ cười nhạt, giọng nói lại kiên định như bàn thạch.
“Đã vậy thì để Lâm Hàn và ngươi cùng làm đi. Nếu có chuyện gì không tiện, thì bảo Lâm Hàn làm.” Diệp Ly nói. Lâm Hàn gật đầu lên tiếng: “Thuộc hạ tuân mệnh.” Lâm Hàn đương nhiên hiểu ý của Diệp Ly. Vạn nhất có lúc cần Tần Phong tự mình đi giết Mộc Dương Hầu phủ thì Lâm Hàn có thể làm thay.
“Đa tạ Vương phi.”
Trong Mộc Dương Hầu phủ, Dao Cơ bình tĩnh mang theo Mộc Liệt đi về phía viện của mình. Lại bị một người đột nhiên ngăn lại. Dao Cơ ngẩng đầu nhìn mấy phụ nhân trước mặt một cái, sắc mặt trầm xuống.
Thiếu phu nhân ngày trước, hôm nay chính là phu nhân Mộc Dương Hầu, nhìn cô gái đã hơn ba mươi mà vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ thì không khỏi ghen ghét cùng không cam lòng. Giọng the thé nói: “ Trắc phu nhân đi đâu đây?”
Tâm trạng Dao Cơ không tốt, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhàn nhạt nói: “ Liên quan gì tới ngươi?”
Sắc mặt phu nhân Mộc Dương hầu cứng đờ, dung nhan vốn thanh tú trong nháy mắt trở nên dữ tợn, cắn răng nói: “Dao Cơ, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó! Đừng quên,ta mới chính là phu nhân Mộc Dương hầu phủ!.” Dao Cơ liếc nàng một cái, hờ hững nói: “Thế thì sao? Mộc Dương hầu phu nhân ngươi cứ giữ lấy vị trí của mình đi, không ai giành với ngươi đâu. Nếu như ngươi muốn thì vị trí Trắc phu nhân này ngươi cũng có thể giữ lại….”
“Ngươi….” Mộc Dương Hầu phu nhân cắn răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xé xác nữ nhân trước mặt. Nàng đường đường là danh môn khuê tú, cư nhiên lại bại bởi một nữ nhân xuất thân giáo phường. Những năm này không chỉ một mình nhận hết sự lạnh nhạt từ Mộc Dương mà ngay cả ở ngoài cũng bị các quý phu nhân cười nhạo. Lúc này Mộc Dương Hầu phu nhân lại hối hận, năm đó Dao Cơ vì nàng ta mà chịu bao nhiêu khổ, thậm chí suýt bỏ mạng. Nếu như năm đó nàng ta không tận lực bức bách thì Dao Cơ đã sớm đem theo hài tử mai danh ẩn tích cả đời, chứ đâu trở thành mật thám Định Vương phủ trở lại tranh thủ tình cảm với nàng ta?
Dao Cơ không nhịn được liếc mắt nhìn mấy nữ nhân thiên kiều bá mị sau lưng nàng ta. Những nữ nhân này đều là người do Mộc Dương Hầu phu nhân cố ý chọn cho Mộc Dương để thể hiện sự hiền huệ của nàng ta, cũng có vài người là do quan trường đưa tới. Chỉ vì Dao Cơ được chuyên sủng mà những nữ nhân này liền thu hồi dã tâm trên người Mộc Dương Hầu phu nhân mà chuyển sang cùng đối phó Dao Cơ. Chỉ tiếc, đối với Dao Cơ đã trải qua vô số chuyện mà nói thì những kẻ này còn quá non. Cho dù các nàng có liên thủ thì cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào trên người nàng.
Lúc này tâm trạng Dao Cơ không tốt, cho nên cũng không có hơi sức theo bồi các nàng. Ngẩng đầu nhìn Mộc Dương Hầu phu nhân, nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: “Phu nhân, thật ra ta đã sớm muốn nói với ngươi một câu.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Mộc Dương Hầu phu nhân cảnh giác nhìn chằm chằm Dao Cơ nói. Dao Cơ nở nụ cười lạnh lùng, “Ta vẫn muốn nói với ngươi là….Thật ra thì ngươi cứ nhằm vào ta như vậy cũng không có tác dụng gì. Mộc Dương không có hứng thú với ngươi, chẳng lẽ ngươi không tự xem xét lại mình sao? Thân là nữ tử, lại khiến cho trượng phu nhàm chán đến mức không buồn nhìn một cái, ta thấy thật thương thay cho ngươi.”
Nói xong cũng không quản sắc mặt Mộc Dương Hầu phu nhân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, Dao Cơ vung tay áo xoay người đi về phía viện của mình.
“ Tâm trạng ngươi không tốt sao?” Mộc Liệt đi sau lưng nàng, mặc dù thoạt nhìn có vẻ hơi chậm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách hai ba bước chân với Dao Cơ vốn đi nhanh. Trở lại trong viện của Dao Cơ, Mộc Liệt mới nhàn nhạt hỏi.
Dao Cơ ngẩn ra, lắc lắc đầu nói: “Không có gì.”
Mộc Liệt dựa vào cây cột bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng nói: “Rất nhanh có thể trở về Ly thành gặp lại con trai ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi không vui sao?” Mấy năm chung sống cùng nhau, Mộc Liệt cũng có vài phần tình cảm với Dao Cơ. Hắn là cô nhi, cũng không biết mẹ ruột mình là ai. Nhưng mỗi lần thấy bộ dáng nhớ nhung con trai của Dao Cơ, hắn không hi vọng Dao Cơ vì bước sai một bước mà hối hận cả đời.
Dao Cơ có chút bất đắc dĩ cười khổ. Mộc Dương là phụ thân của con trai nàng, bất luận nàng còn yêu hắn hay không thì cũng không thể thay đổi sự thực này, vậy sao nàng có thể vui vẻ mà trở về đây?
Mộc Liệt nhìn nàng nói: “Nếu ngươi không thể chịu được…thì có thể nói với Vương phi để rời đi trước. Vương phi sẽ không làm khó ngươi, một mình ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Bất luận là Dao Cơ hay Mộc Liệt thì đều là người thông minh, thời điểm Diệp Ly nói các nàng có thể cùng trở về Ly thành, Dao Cơ liền biết Vương phi định động thủ với Mộc Dương Hầu phủ. Thật ra thì năm đó người có thể phái tới Sở kinh không ít, Dao Cơ đương nhiên không phải sự lựa chọn bắt buộc. Cho nên lựa chọn Dao Cơ, không chút nghi ngờ là vì địch ý của Định Vương đối với Mộc Dương hầu phủ. Dao Cơ đương nhiên biết chuyện năm đó Mộc Dương Hầu mang binh vây bắt Diệp Ly khiến Diệp Ly bị Trấn Nam Vương ép trụy nhai.
Dao Cơ nở nụ cười thản nhiên, nhìn Mộc Liệt nói: “Cảm ơn ngươi, ta không sao.”
Mộc Liệt cau mày, trên gương mặt non nớt không chút nào che giấu một tia lo lắng. Dao Cơ giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn nói: “Ngươi chỉ là một đứa bé, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Mộc Liệt không vui, đánh tay nàng nói: “Ta không còn là tiểu hài tử nữa rồi. Quên đi, ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế đó. Đừng quên con trai ngươi vẫn còn ở Ly thành chờ đó. Còn nữa….Bản công tử phải trở lại Ly thành rồi vào Kỳ Lân, ngươi mà hại ta không về được…thì ta giết ngươi đó.”
Dao Cơ không khỏi cười một tiếng, mỉm cười nhìn Mộc Liệt xoay người ra cửa. Mộc Liệt đi tới cửa thì ngừng một chút quay đầu lại nói: “Ta thấy Tần thống lĩnh tốt với ngươi, không bằng ngươi thử suy nghĩ một chút xem. Chung quy thì Tần thống lĩnh tốt hơn Mộc Dương kia nhiều, ít nhất mấy năm người đi, Tần thống lĩnh cũng chẳng trêu hoa ghẹo nguyệt ai cả. Ngươi xem lại ánh mắt mình lúc trước chút đi, bản công tử cũng ngại khinh bỉ ngươi.” Nói xong cũng không quản Dao Cơ biến sắc, phất tay một cái ngênh ngang rời đi.
Thở dài một hơi, Dao Cơ đưa tay mở chiếc hộp châu báu trên bàn trang điểm, trong vô vàn các loại châu báu hiện ra chiếc hộp trông rất bình thường đặt trong góc khuất của tầng dưới cùng. Mở hộp ra, bên trong chỉ có một cây trâm hoa sen ngọc bích. Nàng cũng không biết tại sao muốn giữ cây trâm này bên người, năm đó thời điểm rời Ly thành đến Sở kinh đã sớm quyết định từ nay về sau không dính vào tình yêu nữa. Tần Phong là ân nhân cứu mạng của nàng, là tâm phúc của Định vương phi, trong tay chấp chưởng Kỳ Lân tinh nhuệ nhất của Định vương phủ. Tính ra, ngay cả Tam ca của Định Vương phi là Từ gia Tam công tử cũng coi là thuộc hạ của hắn. Người như vậy…Cho dù tên không nổi danh nhưng cũng không phải người mà một cô gái xuất thân giáo phường như nàng có thể xứng đôi.
Nếu có thể lựa chọn, Dao Ca càng hi vọng lúc trước mình gặp được nam nhân như Tần Phong chứ không phải Mộc Dương. Có lẽ, nam nhân tốt trong thiên hạ đều tập trung ở Định Vương phủ đi, mà cũng có lẽ vì Định Vương thâm tình với Định Vương phi cho nên trên làm dưới theo,phần lớn nam tử trong Định Vương phủ đều chung tình. Cho dù Mộc Dương sủng ái nàng đến mức Nam Kinh người người đều biết nhưng mà thị thiếp thông phòng trong Mộc Dương Hầu phủ so ra không ít hơn nhà nào. Mộc Dương đẹp đẽ nhất trong lòng nàng giờ chỉ còn là giấc mộng, mộng tỉnh không dấu vết, lưu lại cũng chỉ có nhàn nhạt bi ai. Mà Tần Phong, chính là vẻ đẹp nàng kỳ vọng nhưng không dám vấy bẩn…
Đang lúc xuất thần, sau lưng vang lên một tiếng vang nhỏ khiến Dao Cơ phục hồi lại. Cuộc sống mấy năm nay tạo cho nàng thói quen giữ vững cảnh giác, đột nhiên xoay người, thấy nam tử phía sau thì không khỏi ngẩn ra.
So với Mộc Dương vang danh Sở kinh năm đó thì dáng vẻ Tần Phong tuy cũng tuấn tú nhưng không quá chói lọi. Khí chất của vị thống lĩnh xuất thân Kỳ Lân hoàn toàn khác với đám công tử danh môn quý tộc. Nếu như nói Mộc Dương là bảo kiếm quang hoa tất lộ thì Tần Phong chính là danh kiếm ẩn giấu dưới vỏ. Nhìn như tầm thường nhưng một khi rời vỏ thì quang hoa chiếu rọi tứ phương.
“ Huynh…..tại sao huynh lại tới đây?” Hồi lâu Dao Cơ mới mở miệng hỏi.
Ánh mắt Tần Phong rơi trên cây trâm ngọc bích trên tay nàng, ánh mắt không khỏi thêm vài phần ấm áp. Dao Cơ tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt hắn, có chút luống cuống tay chân thả lại cây trâm vào hộp, “Huynh….giờ huynh tới đây, là Vương phi có chuyện phân phó sao?” Bị hắn nhìn có chút lúng túng, Dao Cơ vội vàng kéo lại đề tài.
Ánh mắt Tần Phong thoáng qua một tia vui vẻ khó nhận ra, gật đầu một cái, bình tĩnh nhìn Dao Cơ nói: “Đúng. Chuyện phủ Mộc Dương Hầu….Vương phi giao cho ta phụ trách.”
Nghe vậy, cánh tay đang dọn dẹp mặt bàn của Dao Cơ ngừng lại, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.
Thịnh Thế Đích Phi