Thịnh Thế Đích Phi
Chương 365: Dương mưu, hỗn trướng
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
Phía Bắc, trong đại doanh núi Linh Thứu, Diệp Ly bình tĩnh ngồi trong doanh trướng xem chiến báo và sổ con từ các nơi đưa tới. Trước đó vài ngày Hách Liên Bằng bị ăn thiệt không nhỏ trong tay bọn họ, sau đó không còn tới khiêu chiến nữa. Hai quân bên này yên ổn nhưng ngược lại bên Mặc Tu Nghiêu đã đánh hai trận, hoàn toàn đè ép khí thế đại quân Bắc Nhung. Nhưng điều này khiến cho Diệp Ly và các tướng sĩ dưới trướng Lữ Cận Hiền có chút đứng ngồi không yên.
Bên Lữ Cận Hiền khá tốt, Diệp Ly ở bên này vẫn phải đề phòng Lôi Chấn Đình tập kích từ phía sau, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Điều này làm cho ánh mắt các tướng sĩ càng biến đỏ khi nghe tình báo đưa tới mỗi ngày .
“Vương phi, Chu tướng quân, Tôn tướng quân và Hà tướng quân cầu kiến.” Tần Phong mỉm cười đi vào bẩm báo, Diệp Ly đặt chiến báo trong tay xuống, cười nói: “Lại tới xin chiến?” Tần Phong gật đầu cười nói: “Mấy ngày hôm nay chúng ta đều thủ chặt không ra, xem chừng bọn họ sắp nhịn không được nữa rồi.” Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Để bọn họ vào đi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Nghe lời này của Diệp Ly, cho dù là Tần Phong thì ánh mắt cũng không khỏi sáng lên.
Mặc dù bây giờ hắn không thể tự mình ra chiến trường chiến đấu anh dũng nhưng mà người khác ăn thịt hắn vẫn có thể uống chút canh. Cũng không phải chỉ có mấy vị tướng quân kia mới không nhịn nổi.
Chỉ chốc lát sau, đám người Hà Túc, Chu Mẫn nối đuôi đi vào, đồng thời hành lễ với Diệp Ly, “Bái kiến vương phi.”
Diệp Ly cười nói: “Không cần đa lễ, mấy vị tướng quân không ở trong doanh của mình trấn giữ mà tới nơi này của Bản phi làm gì?” Tôn Diệu Võ giành trước nói: “Khởi bẩm Vương phi, thuộc hạ tới xin chiến!.”
Diệp Ly nhíu mày, mỉm cười nhìn hắn lạnh nhạt không nói. Tôn Diệu Võ vẫn luôn kính sợ vị Vương phi trẻ tuổi này, bị nàng nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, co quắp nói: “Vương phi, chúng ta vẫn thủ tại chỗ này mà nhìn người khác đánh giặc, thật sự có chút bứt rứt. Cũng ảnh hưởng tới sĩ khí binh lính đúng không?”
Diệp Ly gật đầu một cái nói: “Nói có lý. Vậy các ngươi có ý kiến gì không?”
Nghe vậy, ánh mắt mấy tướng lĩnh ở đây đều sáng lên. Tôn Diệu Võ cười nói: “Thuộc hạ tình nguyện làm tiên phong, thừa dịp bất ngờ một phen đánh hạ thành Lạc Châu!.” Mấy ngày qua Hà Túc và Chu Mẫn cùng hắn tương giao nên cũng biết lúc trước thất thủ thành Lạc Châu chính là tâm bệnh trong lòng hắn, cho nên cũng không tranh giành với hắn. Hà Túc trầm giọng nói: “Thuộc hạ nguyện ý áp trận cho Tôn tướng quân.”
Chu Mẫn cũng cười nói: “Thuộc hạ nguyện ý trấn thủ núi Linh Thứu.” Núi Linh Thứu nhất định phải có người trấn thủ, Chu Mẫn cũng không vội, chỉ cần còn chiến tranh thì lo gì không có trận đánh?
“ Không ngờ các ngươi lại đồng lòng như vậy.”
Ba người nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời nhìn về phía Diệp Ly. Ngón trỏ của Diệp Ly khẽ gõ lên mặt bàn mấy cái, trầm tư trong chốc lát nói: “Trước hết đem kế hoạch của các ngươi cho ta nhìn một chút.”
Ba người mừng rỡ cũng kêu lên: “Thuộc hạ tuân lệnh! Thuộc hạ cáo từ.” Nói xong cũng không đợi Diệp Ly ra hiệu, ba người tranh nhau ra cửa chuẩn bị triệu tập binh mã. Thấy bóng lưng ba người biến mất sau cửa màn trướng, Diệp Ly không khỏi bật cười lắc đầu, phân phó Tần Phong sau lưng, “Bảo Kỳ Lân chuẩn bị. Nếu muốn đánh hạ thành Lạc Châu thì không thể có bất kỳ sơ xuất gì. Hách Liên Bằng kia không dễ đối phó đâu.”
Tần Phong lên tiếng đáp, “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Ở Đại Sở thì thành Lạc Châu cũng chỉ là một thành trì bình thường, không phải là thành trọng yếu của vùng biên cương cũng không phải thành lớn nổi danh Đại Sở. Hơn nữa nơi này lại oái oăm ở chỗ, khác với các thành trì dễ thủ khó công khác thì nơi này dễ công khó thủ. Bởi vì cách biên quan tương đối xa cho nên trong lịch sử mặc dù Bắc Nhung nhiều lần xâm phạm biên giới nhưng chưa từng chân chính công phá biên quan. Cho nên mặc dù các thành trì gần biên quan đều được tu bổ thành vách sắt thành đồng nhưng thành Lạc Châu tầm thường này ngay cả tường thành cũng chỉ được tu bổ một cách miễn cưỡng, có cũng như không.
Ngay cả những thành trì kia mà đại quân Bắc Nhung còn có thể công phá thì tòa Lạc Châu thành càng không cần phải nói. Cho nên, lúc trước thành Lạc Châu thất thủ thật sự không thể trách Tôn Diệu Võ. Thiên thời địa lợi nhân hòa, một cái cũng không có, cho dù Tôn Diệu Võ có là Tôn Vũ*(Tôn Vũ là nhà chiến lược quân sự viết ra binh pháp tôn tử) chuyển thế hay Bạch Khởi*(Bạch Khởi là danh tướng vô địch của nước Tần trong thời chiến quốc) sống lại thì cũng chỉ có nước bị đánh tan tành mà thôi
Đợi đến khi Mặc gia quân xuất binh tới, mặc dù thành Lạc Châu cách núi Linh Thứu rất gần nhưng thứ nhất, binh mã Mặc gia quân chưa đủ, thứ hai thành Lạc Châu dễ công khó thủ, cướp lại không khó nhưng bảo vệ cũng muôn vàn khó khăn. Cuối cùng chỉ có thể rơi vào thế giằng co với đại quân Bắc Nhung, không có chút ý nghĩa nào cả. Cho nên Mặc gia quân cũng không để ý đến nó. Hiện tại Diệp Ly đồng ý thỉnh cầu của đám người Tôn Diệu Võ là bởi vì quân cánh giữa của Mặc Tu Nghiêu bên kia đã thắng mấy trận, đánh lui đại quân chủ lực của Bắc Nhung về sau. Bên này của bọn họ đương nhiên cũng phải phối hợp đuổi đại quân của Hách Liên Bằng đi. Về phần thành Lạc Châu đánh xong thủ thế nào thì Mặc gia quân cũng không phải Đại sở quân lúc trước, cho dù Hách Liên Bằng tới giành thì cũng phải nhìn xem có đáng hay không đã.
Thành Lạc Châu không phải là nơi tốt để đóng quân, đại quân của Hách Liên Bằng đương nhiên cũng không đóng tại thành Lạc Châu, mà chỉ phân ra một phần binh mã đóng tại chỗ này mà thôi. Dưới bóng đêm, cả tòa thành chìm trong sự yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ thấy vài ngọn đèn dầu. Hai năm qua, dân chúng phương Bắc người chết kẻ đi trốn, có thể nói là mười nay chỉ còn một. Mặc dù sắc trời không tính là quá muộn nhưng cả thành Lạc Châu đã chìm trong bóng đêm.
Nhờ có bóng đêm che dấu, một đám người áo đen gọn gàng trèo lên từ các thùng rỗng bên ngoài thành, rất nhanh biến mất trong màn đêm. Tại một nơi bí ẩn cách thành Lạc Châu không xa, Tôn Diệu Võ nhìn tòa thành đang được bóng đêm che phủ có chút sốt ruột đi tới đi lui. Tần Phong đứng bên cạnh hắn lười biếng dựa vào thân cây cười khan nói: “Tôn tướng quân, ngươi làm gì vậy?”
Tôn Diệu Võ cau mày nói: “Chúng ta trốn ở chỗ này, nỡ như bọn họ kinh động đến quân trấn thủ thành Lạc Châu, đến lúc đó đưa tới viện binh Bắc Nhung thì chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?”
Tần Phong cười nói: “Tôn tướng quân không cần lo lắng, nếu là Ly thành, Sở kinh hoặc là quân doanh của Lôi Chấn Đình thì có lẽ phải cẩn thận một chút. Nhưng chỗ như thành Lạc Châu mà còn để kinh động quân trấn thủ thì bọn họ không cần ra ngoài lăn lộn nữa.”
Mặc dù Tôn Diệu Võ đã sớm nghe nói về uy danh Kỳ Lân nhưng dù sao cũng chưa từng chân chính nhìn thấy. Có chút hoài nghi nói: “Tần thống lĩnh có lòng tin với họ như vậy sao?” Tần Phong nhướng mày cười nói: “Đương nhiên, nếu như ngay cả thuộc hạ của mình mà ta cũng không tin tưởng thì còn ai tin tưởng bọn họ nữa? Tôn tướng quân cũng không tin tưởng tướng sĩ dưới trướng mình sao?”
Tôn Diệu Võ cười một tiếng nói: “ Đương nhiên không có. Bản tướng quân thật muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Kỳ Lân Mặc gia quân có bao nhiêu lợi hại?”
Tần Phong cười nói: “Tôn tướng quân cứ mỏi mắt mong chờ đi.”
Không tới nửa khắc đồng hồ, trong thành Lạc Châu liền truyền ra khói tín hiệu màu lục bích. Tôn Diệu Võ sửng sốt, “ Đây là xong rồi sao?” Tần Phong cười nói: “Tôn tướng quân mời.” Thời điểm Tôn Diệu Võ mang binh mã vọt tới thành Lạc Châu, chỉ thấy cổng thành đã mở, trong thành rối rít hỗn loạn thành đoàn. Nhưng mà quân lính Bắc Nhung có thể lên tường thành ngăn cản bọn họ lại le que không có mấy người. Bọn họ trước sau chỉ dùng chưa tới nửa canh giờ đã chiếm lại thành Lạc Châu. Đợi đến khi Tôn Diệu Võ đứng trên tường thành Lạc Châu lần nữa thì vẫn thẫn thờ như cũ.
Nếu như thành Lạc Châu có thể dễ dàng đánh hạ như vậy thì hai năm qua rốt cuộc hắn đã làm gì chứ?
Nhìn ánh mắt phức tạp cùng bộ dáng vừa vui vừa buồn của hắn, Tần Phong lại cười nói: “ Tôn tướng quân không cần để trong lòng. Lúc trước Vương phi cũng đã nói, thành Lạc Châu dễ công khó thủ, về phương diện quân sự nơi này căn bản không có giá trị tồn tại, bất luận là ai thì cũng có thể dễ dàng công phá. Cho nên lúc trước Lạc Châu thất thủ không phải lỗi của tướng quân.”
Tôn Diệu Võ tựa vào trên tường thành, nghe lời này của Tần Phong thì không nhịn được khóc rống lên. Thật ra bản thân hắn cũng biết Lạc Châu thất thủ là chuyện đã định, nhưng thân là tướng lĩnh, lại bởi vì mình thất thủ mà khiến cho dân chúng Lạc Châu chết thảm vô số, người khác thế nào Tôn Diệu Võ không biết nhưng mà hắn mãi không vượt qua cửa ải trong lòng kia. Nếu như không gặp được Mặc gia quân và Định Vương phi, chỉ sợ Tôn Diệu Võ không buồn bực mà chết mang theo niềm tiếc nuối cả đời thì chính là dứt khoát vò đã mẻ lại sứt vào rừng làm cướp rồi. Cũng chính vì vậy mà Tôn Diệu Võ luôn tôn kính và tin phục Diệp Ly. Không chỉ là vì Diệp Ly tín nhiệm hắn mà còn người cho hắn hi vọng cùng sinh mạng mới.
Tần Phong bình tĩnh nhìn Tôn Diệu Võ, cũng không tiến lên khuyên bảo. Vương phi nói không sai, mặc dù Tôn Diệu Võ là người không câu nệ tiểu tiết nhưng lại là một tướng lĩnh có lương tâm hiếm có.
Chờ Tôn Diệu Võ phát tiết cảm xúc cũ trong lòng xong, Tần phong mới đi lên vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Được rồi, khóc đủ rồi thì đứng lên đi. Chiến sự từ bây giờ mới bắt đầu mà.”
Một đại lão gia lại khóc lóc thất thố trước mặt người khác như vậy, Tôn Diệu Võ cũng có chút ngượng ngùng. Hung hăn lau nước mắt, Tôn Diệu Võ ép chính mình không để ý nụ cười mà như không của Tần Phong, nói: “ Bình thường lão tôn thấy lá gan mình rất lớn nhưng mà kế hoạch này của Vương phi không khỏi quá mạo hiểm đi? Nhỡ đâu Hách Liên Bằng không mắc mưu, không tới cứu viện thành Lạc Châu thì bên Vương phi sẽ gặp phiền toái rồi.”
Tần Phong vuốt vuốt cằm suy nghĩ một chút nói: “Vương phi nói Hách Liên Bằng nhất định sẽ đến.”
“Tại sao? Vương phi nói tất cả những chuyện này không dùng đến sách lược quan trọng gì cả.” Tôn Diệu Võ nói.
Tần phong cười nói: “Có thể nói, chúng ta đứng ở thành Lạc Châu chẳng khác nào ghim một cái đinh sau lưng Hách Liên Bằng. Huống hồ….Vương phi nói hắn không thể vứt bỏ mặt mũi được, cho nên hắn nhất định sẽ tới.” Từ lần đầu tiên Hách Liên Bằng khiêu khích Định Vương phi thì có thể nhìn ra hắn là một người cực kỳ kiêu ngạo. Hơn nữa không dễ dàng tha thứ cho thất bại của chính mình, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép trong khu vực mình khống chế lại có một nơi bị Mặc gia quân chiếm cứ như vậy. Đặc biệt là, còn là đoạt về từ trong tay hắn.”
Tôn Diệu Võ nắm tóc, gật đầu nói: “Nghe có vẻ có lý.”
Tần Phong cười nói: “Tôn tướng quân chuẩn bị thủ thành cho tốt đi. Đợi đến khi binh mã Bắc Nhung kéo tới thì nơi này sẽ không còn thoải mái đâu.” Tôn Diệu Võ nghiêm túc gật đầu nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối không để người Bắc Nhung cướp lại thành Lạc Châu trong tay ta lần nữa.”
Tin tức Lạc Châu bị Mặc gia quân công chiếm nhanh chóng truyền đến đại doanh của Hách Liên Bằng, tướng lĩnh trên dưới đều lần lượt góp lời muốn lập tức xuất binh đoạt lại thành Lạc Châu. Những tướng sĩ Bắc Nhung này từ khi tiến vào Trung Nguyên thì có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cho dù từ năm trước bắt đầu đối đầu Mặc gia quân thì không tiếp tục tiến tới được nữa nhưng cũng không bị tổn hại gì. Đặc biệt là tướng sĩ đại doanh phụ cận núi Linh Thứu vốn không phải đối mặt với quân chủ lực của Mặc gia quân, trong lúc vô tình dần dần cảm thấy Mặc gia quân cũng không có gì hơn người. Lúc này nghe thấy thành Lạc Châu mà mình chiếm lĩnh cư nhiên lặng yên không tiếng động bị Mặc gia quân phản công, điều này sao có thể khiến bọn họ nhẫn cho được? Dĩ nhiên là rối rít kêu gào muốn đoạt lại thành Lạc Châu.
Hách Liên Bằng cũng không sốt ruột, mặc dù Mặc gia quân đột nhiên tấn công thành Lạc Châu làm hắn có mấy phần ngoài ý muốn nhưng mà qua mấy ngày giao phong với Mặc gia quân, hắn đã trở nên cẩn thận rất nhiều.
“ Chúng ta lúc nào cũng có thể đoạt lại thành Lạc Châu. Nhưng mà, hiện tại Diệp Ly đánh hạ Lạc Châu để làm gì? Thành Lạc Châu cách núi Linh Thứu một khoảng, cho dù là đoạt được thì nàng ta cũng không thể nối hai nơi làm một ngược lại cũng không thể tăng quân đóng ở đây. Theo lý thuyết Diệp Ly sẽ không đưa ra quyết định thiếu lý trí như vậy.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói.
Phó tướng bên dưới khinh thường quệt quệt khóe môi, nói: “ Định Vương phi kia chỉ là một nữ nhân, nào biết đánh giặc là gì? Nhưng mà bất luận thế nào cũng không thể để Mặc gia quân coi thườn dũng sĩ Bắc Nhung ta được.”
Trong mắt Hách Liên Bằng chợt lóe lên tia sáng nhạt, bên mép vẽ ra một nụ cười lạnh lùng, nói: “Như vậy thì Tra phó tướng dẫn binh đoạt lại thành Lạc Châu được không?”
Vị phó tướng kia lập tức lĩnh mệnh nói “Mạt tướng đảm bảo trước sáng sớm ngày mai sẽ đoạt lại thành Lạc Châu.”
Hách Liên Bằng từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt nói: “Chờ ngươi đoạt lại được rồi hẵng nói. Đến lúc đó Bản tướng quân sẽ thay ngươi xin Thất điện hạ ban thưởng.” Phó tướng kia mặc dù tính tình thô lỗ nhưng vẫn nghe ra được vài phần xem thường trong lời Hách Liên Bằng, không khỏi sửng sốt một chút nhưng vẫn lĩnh mệnh xoay người ra ngoài.
Đợi phó tướng kia rời đi, Hách Liên Bằng mới nhìn lướt qua mọi người phía dưới, lạnh lùng nói: “Lập tức tra rõ cho ta, Diệp Ly rốt cuộc ở nơi nào?” Những người khác đều ngẩn ra, một người đứng ra hỏi: “Tướng quân hoài nghi Định Vương phi tấn công thành Lạc Châu là có âm mưu khác?” Mặc dù Hách Liên Bằng vừa tới không lâu đã được Gia Luật Dã trực tiếp ra lệnh cho hắn tới chưởng quản đại doanh ở núi Linh Thứu, nhưng mà thủ đoạn thiết huyết bén nhọn của hắn khiến không ít tướng lĩnh kính sợ không thôi, cũng không ai dám xem thường hắn còn trẻ, trước đó cũng chưa từng dẫn binh qua.
Hách Liên Bằng gật đầu nói: “Không sai, tùy tiện tấn công một tòa thành có tác dụng không lớn không phải là tác phong làm việc của Diệp Ly.”
Trong lòng những tướng lĩnh này đều có chút xem thường, tác phong làm việc của Định Vương phi thế nào sao bọn họ biết được? Nhưng mà Hách Liên Bằng đã ra lệnh, bọn họ không thể không nghe, liền vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
“Âm mưu? Bản phi rõ ràng là dương mưu.” Bên ngoài núi Linh Thứu, Diệp Ly đứng từ trên cao nhìn xuống núi sông vạn dặm xa xa cười nói. Đứng sau lưng nàng là Trác Tĩnh, Lâm Hàn và Chu Mẫn đang trấn thủ núi Linh Thứu.
Chu Mẫn có chút tò mò hỏi: “Vương phi, Hách Liên Bằng thật sự sẽ tới tiếp ứng sao?”
Diệp Ly cười nhạt nói: “ Đây không phải là vấn đề Hách Liên Bằng có mắc mưu hay không. Cho dù hắn biết rõ có vấn đề…nhưng hắn cũng chỉ có thể đi theo lộ tuyến chúng ta thiết kế mà thôi, nếu không, hắn chuẩn bị đem cả ba thành trì phụ cần núi Linh Thứu nhường cho chúng ta đi là vừa.”
Chu Mẫn trầm ngâm trong chốc lát, cau mày nói: “Vương phi để Tôn tướng quân đi đoạt lại thành Lạc Châu, lại cho Hà tướng quân đi đoạt thành Huệ Vân. Cho dù Hách Liên Bằng bỏ được Lạc Châu thì cũng không thể bỏ lại thành Huệ Vân của mình, tất nhiên sẽ điều binh tăng viện. Nhưng mà…như thế Hách Liên Bằng nhất định sẽ biết trong quân ta hiện trống rỗng. Ngộ nhỡ hắn….”
Diệp Ly quay đầu nhìn Chu Mẫn, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “ Nếu là như vậy thì cũng chỉ trông chờ vào Chu tướng quân.” Nhân mã Mặc gia quân không nhiều lắm nhưng được cái cứng rắn, cho dù hôm nay đại doanh núi Linh Thứu chỉ còn hơn ba mươi vạn nhân mã, nhưng trong đó tinh nhuệ Mặc gia quân không đến mười vạn, còn lại phần lớn là tàn binh Đại Sở và binh mã của Hà Túc. Mặc dù binh mã dưới tay Hà Túc so với các tướng lĩnh Đại Sở khác thì không tệ nhưng vẫn không cách nào sánh được với Bắc Nhung. Chẳng qua điều này không thể trách Hà Túc được.
Chu Mẫn do dự một chút, thấp giọng nói: “Vương phi, tại sao Vương gia không điều động binh mã từ Tây Bắc?” Luật nghĩa vụ quân sự ở Tây Bắc không giống với các nước khác, vì vậy khả năng điều động tân binh mạnh hơn rất nhiều. Nếu như Mặc Tu Nghiêu muốn, hắn tùy thời có thể điều động trên trăm vạn tân binh, hơn nữa những tân binh này không giống những tân binh mới nhập ngũ, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều đã tiếp nhận qua một chút huấn luyện. Điều này có chút tương tự với Bắc Nhung, nhưng mà Bắc Nhung là bởi vì phong tục người người tập võ còn Tây Bắc là vì luật nghĩa vụ quân sự mà ra, mỗi nam tử trên mười sáu tuổi đến trước lễ trưởng thành thì nhất định phải có 2 năm phục vụ trong quân đội.
Diệp Ly mỉm cười lắc đầu nói: “Bắc Nhung mặc dù dũng mãnh nhưng còn chưa đến mức để Định Vương phủ đem toàn lực ra chống trả. Mấy năm tới, chỉ sợ thiên hạ vẫn chưa thể thái bình, nếu như hiện tại đem nhân lực vật lực dùng hết sạch thì sau này phải làm sao?”
“Thì ra là vậy.” Chu Mẫn tự biết mình không thể suy tính nhiều thứ như Vương gia và Vương phi, hắn chỉ có thể đứng trước địch nhân thẳng tiến không lùi mà thôi. Nếu như Định Vương phi nói vậy, hắn tất nhiễn cũng không hỏi nhiều nữa.
“Khởi bẩm Vương phi, Hách Liên Bằng vừa mới phái ra mười vạn đại quân đi về phía thành Huệ Vân.” Sau lưng một nam tử áo đen đi tới bẩm báo.
Diệp Ly gật đầu nói: “Ta biết rồi, lui ra đi.” Phất tay chon nam tử tới thông báo lui, Diệp Ly vừa suy nghĩ vừa nói: “Thủ hạ dưới tay Hách Liên Bằng cũng phải hơn bốn mươi vạn nhân mã, ngoài binh lính tăng viện Lạc Châu và thành Huệ Vân thì trong tay hắn ít nhất cũng có hai mươi vạn binh mã.”
Vẻ mặt Chu Mẫn có chút ngưng trọng, trầm giọng nói: “Vương phi, hiện giờ trong tay chúng ta có chưa đến mười lăm vạn.”
Diệp Ly phất tay một cái nói: “Không cần lo lắng, bỏ lại hai doanh địa còn lại, chỉ cần bảo vệ trung quân thôi. Núi Linh Thứu đường núi gập ghềnh dễ thủ khó công. Chỉ cần chúng ta có thể trụ được nửa tháng thì đã đủ để Hà Túc chiếm được thành Huệ Vân. Cho dù thất bại….thì Bản phi sẽ thông báo cho Nguyên Bùi tướng quân, một khi núi Linh Thứu thất thủ hắn sẽ lập tức mang binh từ Hồng Nhạn quan chặn lại đường đi của đại quân Bắc Nhung.” Mặc dù làm như vậy có chút mạo hiểm nhưng nếu như thành công thì Hà Túc chiếm thành Huệ Vân, Tôn Diệu Võ chiếm Lạc Châu cùng với núi Linh Thứu tạo thành tam giác vây đại quân Hách Liên Bằng ở giữa. Đến lúc đó, Hách Liên Bằng có muốn lui cũng không được.
“Thuộc hạ hiểu. Thuộc hạ thề sẽ bảo vệ núi Linh Thứu. Chẳng qua là….hay là Vương phi di giá đến Hồng Nhạn quan trước đi?” Suy nghĩ một chút, Chu Mẫn vẫn nói. Không phải hắn không tin Vương phi có thể cùng sống cùng chết với các tướng sĩ mà là thân phận của Vương phi thật sự không cần thiết mạo hiểm như vậy.
Diệp Ly lắc đầu nói: “Không cần, Bản phi tin Chu tướng quân có thể bảo vệ núi Linh Thứu.”
Diệp Ly đã nói như thế thì Chu Mẫn cũng không thể khuyên tiếp. Chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, tuyệt đối không thể để Hách Liên Bằng chiếm được nửa bước Núi Linh Thứu. Nếu như, ngộ nhỡ không chống đỡ nổi thì đến lúc đó cho dù phải dùng sức mạnh cũng nhất định đưa Vương phi đến Hồng Nhạn quan trước.
Rất nhanh, phụ cận núi Linh Thứu rơi vào trong loạn đấu. Quả nhiên như Diệp Ly và Chu Mẫn đoán, Hách Liên Bằng không tự mình đi cứu viện thành Huệ Vân và Lạc Châu mà ngược lại tập trung hai mươi vạn nhân mã còn lại toàn lực tiến công núi Linh Thứu. Phía đông, Lữ Cận Hiện giao chiến hồi giằng co hồi lâu mà chưa đột phá được, cánh quân giữa do Gia Luật Dã và Hách Liên Chân liên thủ lĩnh suất hơn tám mươi vạn đại quân cũng không đánh lại năm mươi vạn nhân mã của Mặc Tu Nghiêu, giao chiến nửa tháng đều là bại nhiều thắng ít, bất đắc dĩ chỉ có thể lùi về phía sau. Nếu như Hách Liên Bằng có thể mở ra một lối đi từ núi Linh Thứu thì tự nhiên có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt của đại quân Bắc Nhung. Quan trong hơn là, mùa đông ở phương Bắc tới sớm, mắt thấy mùa đông sắp tới, đến lúc đó quân nhu lương thảo cho đại quân Bắc Nhung sẽ càng khan hiếm hơn bây giờ. Cho nên, mặc dù Hách Liên Bằng biết Diệp Ly sẽ chuẩn bị gây bất lợi cho mình nhưng không thể không được ăn cả ngã về không, dốc toàn lực tấn công núi Linh Thứu.
Trận tiền núi Linh Thứu, nhân mã song phương giao chiến năm ngày, tử thương vô số. Nhưng không ai có một chút ý định lùi bước. So ra lần này quả thật Mặc gia quân bị thua thiệt. Lúc này chiến lực Mặc gia quân vốn không bằng đại quân Bắc Nhung, số lượng nhân mã so ra cũng kém Bắc Nhung, nếu như không phải núi Linh Thứu dễ thủ khó công thì chỉ sợ Mặc gia quân đã sớm thua.
Nhưng ngay cả như vậy, Hách Liên Bằng cũng không tốt hơn Diệp Ly và Chu Mẫn là bao. Mặc dù thiệt hại về nhân số bên hắn ít hơn một chút, nhưng mà dưới tay cũng chỉ có hơn hai mươi vạn binh mã, mà binh mã phái đi tăng viện thành Huệ Vân và Lạc Châu đến giờ vẫn chưa thấy truyền về tin tức. Nếu như tiếp tục thương vong như vậy, cho dù mình có toàn diệt binh mã trên núi Linh Thứu thì binh mã của mình còn dư lại cũng không đủ để Mặc gia quân ở Hồng Nhạn quan phía sau giẫm chết. Đến lúc đó, hai bên lưỡng bại câu thương. Bết bát nhất là, Diệp Ly bị tổn thất thì còn có Nguyên Bùi và quân trấn thủ Hồng Nhạn quan phía sau, còn Hách Liên Bằng hắn mà tổn thất thì không dậy nổi, một khi Lạc Châu và thành Huệ Vân hoàn toàn thất thủ, cho dù mình có chiếm được núi Linh Thứu thì cũng không dám qua đó. Vừa qua liền thật sự biến thành một cánh quân cô lập.
“Diệp Ly!.” Đứng trước đội quân, nhìn binh lính vết thương chồng chất vẻ mặt mệt mỏi, Hách Liên Bằng không nhịn được cắn răng, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, “Không hổ là Định Vương phi, Bản tướng quân vẫn bị ngươi tính kế. Nhưng mà…lần này không phải ngươi định mang cả tính mạng mình bồi vào đấy chứ?”
Nhìn núi Linh Thứu trước mặt, cờ xí màu đen của Mặc gia quân tung bay trong gió, Hách Liên Bằng lạnh lùng cười một tiếng. “Việc đã đến nước này, nếu như Bản tướng quân không thể đánh hạ núi Linh Thứu của ngươi thì chẳng phải khiến người khác chê cười bản tướng quân vô năng sao?”
“Người đâu!.”
“Tướng quân?” Một tướng lĩnh vội vàng chạy tới chờ nạp mạng. Hách Liên Bằng giương mắt nhìn ngọn đồi cách đó không xa trầm giọng nói: “Tiếp tục tấn công núi Linh Thứu. Không chiếm được thì không ngừng!.” Vị tướng lĩnh này sửng sốt, có chút khó khăn nói: “Tướng quân, núi Linh Thứu dễ thủ khó công, chỉ sợ là…” Hách Liên Bằng sẵng giọng mắt sắc như đao quét tới khiến người nọ không nói lên lời, chỉ có thể nuốt trở về. Hách Liên Bằng nhìn hắn , trầm giọng nói: “ Người dám lùi lại, chém!.”
“Vâng.”
Trên núi Linh Thứu, cũng là một trận địa sẵn sàng đón địch, trong không khí tràn đầy căng thẳng và mùi máu tanh. Lâm Hàn đi sau lưng Diệp Ly, theo nàng tới dò xét trận tuyến bên ngoài đại doanh. Nhìn các binh lính tốp năm tốp ba cùng ngồi nghỉ ngơi, trong đó không ít người còn chưa kịp chữa trị vết thương. Lâm Hàn không nhịn được nhíu mày một cái. Có chút bận tâm nhìn Diệp Ly phía trước một chút, muốn khuyên nàng sớm rời đi nhưng thế nào cũng không nói ra được.
Thấy Diệp Ly tới, đám binh sĩ đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi rối rít định đứng dậy hành lễ. Diệp Ly phất tay một cái ý bảo bọn họ không cần động, đi tới trước mặt một binh lính có tay trái tràn đầy vết máu đang dựa vào đống cỏ nghi ngơi, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tại sao không đi băng bó vết thương?”
Người binh lính kia cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, thấy Diệp Ly hỏi mình thì có chút câu nệ đỏ mặt, lắc đầu liên tục nói: “Khởi bẩm… Khởi bẩm Vương phi, vết thương của ta không nặng, chỉ là rách da một chút thôi, không cần băng bó.” Diệp Ly ngồi xổm xuống, giơ tay kéo ông tay áo của hắn, vết thương quả thực không nặng lắm. Không tổn thương đến nơi yếu hại, nhưng mà chảy không ít máu. Nếu là thời bình thì không sao nhưng tình hình hôm nay chỉ sợ vừa dùng lực vết thương sẽ rách nghiêm trọng hơn. Diệp Ly nhíu mày một cái lấy ra lọ thuốc vẩy vẩy lên vết thương của hắn, Lâm Hàn sau lưng đưa lên một cái khăn vải. Diệp Ly nhận lấy băng bó vết thương kỹ càng.
Nhìn nữ tử áo trắng băng bó cho mình trước mặt, binh lính trẻ tuổi không khỏi ngây ngẩn cả người. Lại thấy Vương phi giống như rất quen tay, chỉ chốc lát mà đã băng bó đâu vào đấy, vết thương được băng bó còn tốt hơn cả đại phu băng bó mà hắn nhìn thấy. Nhìn binh lính trẻ tuổi ngây ngốc, Diệp Ly cười nhạt nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Có sợ hay không?”
Thiếu niên lắc đầu kiên định nói: “Không sợ.” Thật ra hắn có chút sợ hãi nhưng mà nữ tử như Vương phi còn không sợ thì hắn thân là nam tử sao có thể sợ chứ?
Diệp Ly đưa tay vỗ bả vai hắn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, trở về còn có ác chiến phải đánh.” Diệp Ly đứng dậy xoay người nói với Lâm Hàn: “Trong doanh không thiếu thuốc trị thương, bảo quân y đem thuốc phát cho quân lính một ít. Kể cả vết thương không tính là nặng thì cũng bảo mọi người hỗ trợ băng bó một chút đi.”
“Vâng, Vương phi.” Lâm Hàn gật đầu một cái tiện tay kéo một binh linh đi ngang qua kêu hắn đi truyền lệnh. Sau đó lại đi theo sau Diệp Ly, thấy hắn như vậy, Diệp Ly có chút bất đắc dĩ nói: “Ta ở trong quân doanh sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Ngươi không cần đi theo ta khắp nơi như vậy.”
Lâm Hàn lắc đầu nói: “Vương gia phân phó, bên người Vương phi không thể không có người bảo vệ.”
Diệp Ly cũng biết không thể thuyết phục hắn nên đành mặc. Đang muốn xoay người rời đi lại nghe thấy cách đó không xa truyền tới từng đợt âm thanh rên rỉ. Diệp Ly nhíu mày một cái xoay người đi về phía đó. Trong một cái lán thu dụng người bị trọng thương, hai đại phu đang vây quanh một binh lính trẻ tuổi thương lượng gì đó. Tiếng rên rỉ kia chính là từ trong miệng binh lính truyền ra.
Thật ra thì chiến trường cổ đại còn tàn khốc hơn cả chiến trường kiếp trước. Trên chiến trường tất nhiên cũng không có thầy thuốc chiến trường chuyên nghiệp hay y tá chiến trường cấp cứu người bị thương. Trong chiến loạn nếu có bị trọng thương cũng không dễ thoát chết. Thỉnh thoảng vận khí tốt, sau khi chiến đấu kết thúc còn sống mà không bị địch nhân giết chết mới có thể được người mình kéo về. Nhưng mà ngay cả như vậy người được cứu trở về có tỉ lệ tử vong cao kinh người. Chính vì thế, trên chiến trường binh lính tàn tật không nhiều.
“Vết thương thế nào?” Diệp Ly nhẹ giọng hỏi
Hai gã đại phu xoay người lại, có chút bất đắc dĩ bẩm báo: “Đầu mũi tên đâm xuyên xương tủy, chỉ sợ là…” Đầu mũi tên không rút ra được, mặc dù bị thương ở chân nhưng nếu vết thương sinh mủ thì sớm muộn gì cũng chết.
Diệp Ly cúi đầu nhìn người thanh niên nằm trên giường, vết thương sưng lên, đã bắt đầu có dấu hiệu mưng mủ, trong mắt người thanh niên tràn ngập tuyệt vọng và thống khổ. Trong lòng Diệp Ly buồn bã, suy nghĩ một chút hỏi: “Có thể cắt không?”
“Cắt?” Hai đại phu sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ý của Diệp Ly, có chút khó xử nói: “Nếu như cắt hai chân như lời người nói….có lẽ còn có một đường sống, chỉ cần sau này vết thương không sinh mủ thì không vấn đề gì. Chẳng qua là, chẳng qua là….” Chuyện như vậy không phải ai cũng có thể làm được, mặc dù bọn họ là đại phu nhưng cũng chưa từng làm những chuyện như vậy. Mà trong doanh vốn có một lão quân y có nhiều kinh nghiệm nhưng vài ngày trước đó vì mệt nhọc mà bệnh nặng không dậy nổi, đã được đưa về Hồng Nhạn quan.
Diệp Ly trầm ngâm một chút, nhàn nhạt nói: “Để ta.”
“Vương phi?” Không chỉ hai gã đại phu mà ngay cả Lâm Hàn cũng cả kinh.
Diệp Ly thong dong nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ làm.” Kiếp trước thân là quân nhân đặc chủng, Diệp Ly đương nhiên học qua cứu hộ chiến trường, không đơn giản là chữa trị ngoại thương mà ngay cả giải phẫu ngoại khoa cũng đã làm qua. Cắt vừa đúng là một trong những kỹ năng thường dùng nhất.
Hai gã đại phu vẫn còn do dự, tuy bọn họ không cứu được người đang bị thương này nhưng cũng không thể nhìn Vương phi tới động thủ. Hiện tại người bị thương kia còn có thể sống mấy ngày, nhưng nếu để Vương phi tới cắt, nói không chừng lập tức mất mạng.
Diệp Ly đi tới trước mặt người thanh niên kia, nhẹ giọng nói: “Ta định cắt cái chân bị trúng tên của ngươi, không phải sợ.”
Trong mắt thanh niên nam tử dâng lên một tia sợ hãi, khó khăn lắc đầu nhưng trên đùi truyền tới đau đớn khiến hắn không thể thốt ra nửa câu. Diệp Ly nhìn hắn trầm giọng nói: “Chung quy thì tình mạng vẫn quan trọng hơn một chân, đã như vậy, chẳng lẽ ngươi ngay cả đánh cuộc cũng không dám cứ thế mà buông tha tính mạng của ngươi sao? Trong nhà ngươi…có còn người chờ ngươi trở về không?”
Ánh mắt người thanh niên có chút hoảng hốt, giống như nhớ ra chuyện gì đó. Trong mắt hiện lên tia hy vọng sống, Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi muốn sống thì nhất định phải cố hết sức cho dù là giây phút cuối cùng cũng phải chống đỡ.”
Người thanh niên rốt cuộc cũng gật đầu, trong mắt vẫn còn sợ hãi như cũ nhưng cũng không hoảng loạn nữa. Lúc này Diệp Ly mới đứng dậy phân phó hai đại phu đứng bên cạnh: “Chuẩn bị thuốc giảm đau, thuốc cầm máu, nước nóng, rượu mạnh còn có khăn vải sạch và lửa.” Hai gã đại phu không còn cách nào khác, chỉ đành theo lời Diệp Ly phân phó đi chuẩn bị đồ.
Đợi đến khi đồ đã chuẩn bị đầy đủ, Diệp Ly lấy một đoản đao lưỡi mỏng chưa từng dùng qua tưới rượu lên rồi trên lửa trong chốc lát, mới chuyển tới bên người thanh niên, áp lưỡi dao lên chân hắn. Hai đại phu đứng làm trợ thủ một bên trợn to mắt nhìn chằm chằm động tác của Diệp Ly. Chỉ thấy nàng hạ dao hết sức lưu loát lại có chừng mực, lúc bắt đầu còn chút lạ lẫm nhưng sau hai ba lần đã dần dần tìm được cảm giác. Nhìn qua còn gọn gàng hơn cả lão quân y.
Thời điểm Diệp Ly đang bận rộn, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng trống trận vang trời. Nơi xa còn có tiếng kèn đặc trưng của người Bắc Nhung, hiển nhiên đại quân Bắc Nhung lại bắt đầu tiến công. Lâm Hàn lo lắng nói: “Vương phi….”
Diệp Ly không ngẩng đầu lên, động tác trên tay cũng không ngừng lại, phân phó nói: “Ngươi bảo Chu Mẫn, toàn bộ sẽ do hắn chỉ huy, ta rất nhanh sẽ ra ngoài.” Lâm Hàn nhìn người bị thương nằm trên giường đã lâm vào hôn mê một chút, rốt cuộc vẫn xoay người đi ra ngoài.
Diệp Ly rất nhanh dừng đao trong tay lại. Lưu loát khều một mảnh vải trị thương đã được nấu qua nước nóng sau đó băng lại. Làm xong hết thảy, Diệp ly mới ngẩng đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hai vị đại phu đứng bên cạnh đã sớm nhìn đến xuất thần, thấy Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn mình mới phục hồi lại tinh thần, “Vương phi…..”
Diệp Ly lại rửa tay trong chậu nước rồi nói: “ Hai vị hãy trông nom hắn cho tốt. Thuốc thanh nhiệt giải độc chắc hai vị am hiểu hơn ta. Vết thương của hắn không thế dính nước, nếu mấy ngày tới không sao thì sẽ không có vấn đề gì. Ta đi ra ngoài trước.”
Trên chiến trường, Hách Liên Bằng không nhìn thấy thân ảnh Diệp Ly, không khỏi nhíu mày một cái, cất giọng nói: “Thế nào? Định Vương phi rốt cuộc sợ hãi nên sớm rời đi rồi sao?” Nói lời này trong lòng Hách Liên Bằng cũng có chút phức tạp, cũng không biết là hi vọng Diệp Ly rời đi hay hi vọng nàng không rời đi.
Chu Mẫn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Vương phi chúng ta ở đâu, chẳng lẽ tên man di Bắc Nhung như ngươi quản được chắc?”
Sắc mặt Hách Liên Bằng trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói: “Bản tướng quân còn tưởng Định Vương phi danh chấn thiên hạ là bậc nữ trung hào kiệt, không ngờ cũng chỉ là một phụ nhân nhát gan lâm chạy bỏ chạy mà thôi.”
“Bản tướng quân lười nói nhảm với thứ mọi rợ Bắc Nhung như ngươi, muốn chiến thì chiến đi!.” Trường thương trong tay Chu Mẫn chỉ vào Hách Liên Bằng nói.
Hách Liên Bằng cũng cười nói: “Vừa hay, Bản tướng quân giết ngươi, sau đó sẽ đi tìm Định vương phi của các ngươi! Xông lên cho ta!.” Nói xong, cũng không đợi trống trận nổi lên Hách Liên Bằng đã dẫn đầu phóng về phía sườn núi. Tướng sĩ đi theo sau hắn lấy tướng quân làm gương, tất nhiên cũng không do dự liều chết xông về phía trận tiền của Mặc gia quân.
Chu Mẫn cũng không tránh, hừ nhẹ một tiếng, “Giết cho ta!.”
Trên dưới Mặc gia quân nổi giận gầm lên một tiếng, có tên bắn tên, có đá bắn đá không chút lưu tình chém giết đại quân Bắc Nhung. Đại quân Bắc Nhung liên tục tiến công năm sáu ngày, chung quy cũng tổng kết được chút kinh nghiệm. Cho nên lần này không ít người tránh được tảng đá, khúc gỗ và mưa tên cuồn cuộn rơi từ trên xuống. Chiến sĩ Mặc gia quân không chút do dự vọt xuống, hai quân lập tức đánh giáp lá cà, chém giết lẫn nhau.
Hách Liên Bằng ỷ vào võ công cao cường, phi ngựa nhào tới chỗ Chu Mẫn. Cung thủ phía trước không chút do dự chuyển mục tiêu thành Hách Liên Bằng mà bắn. Hắc Vân Kỵ Mặc gia quân xưa nay lấy tài bắn cung nổi danh, cho nên dù là Hách Liên Bằng cũng không dám đón mười mấy mũi tên cùng tới một lúc, chỉ có thể lật người tránh mưa tên, trường đao trong tay vung lên hạ xuống rất nhiều mới có thể rơi xuống đất.
Hách Liên Bằng cười nhẹ một tiếng nói: “Tài bắn cung tốt lắm. Bản tướng quân cũng muốn lĩnh giáo tài bắn cung của Mặc gia quân một phen.”
Lời còn chưa dứt đã lao về phía Chu Mẫn. Khinh công của hắn cực cao, tốc độ cũng nhanh, trong chốc lát đã cách Chu Mẫn mấy trượng. Trường đao vung lên, cung thủ tiếp tục bắn ra. Một tia đao khí bén nhọn đập vào mặt. Các cung thủ phản ứng cực nhanh rối rít lật người tránh khỏi nhưng vẫn có hai người bị thương. Hách Liên Bằng không quan tâm bọn họ, xoay người chém giết về phía Chu Mẫn.
Tên là vũ khí bắn tầm xa, thời điểm đối phương đến gần thì không cách nào dùng được. Chu Mẫn cũng không sợ, trường thương trong tay xoay một cái đâm về phía Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng cười nói: “ Chu tướng quân, ngươi dẫn binh không tệ, nhưng đáng tiếc võ công vẫn kém một chút.”
Chu Mẫn lạnh lùng nói: “Hách Liên tướng quân nói nhảm nhiều quá.”
Hách Liên Bằng cười nói: “Vậy sao? Đã vậy thì để Bản tướng quân lĩnh giáo công phu Chu tướng quân một chút.”
Chu Mẫn vốn là tướng quân dẫn binh đánh giặc, không phải là cao thủ về khoản đơn đả độc đấu. Thời điểm luận võ công với Hách Liên Bằng tự nhiên rơi xuống thế hạ phong. Lúc này Diệp Ly, Hà Túc và Tôn Diệu Võ đều không có ở đây, chiến sự phía trước toàn bộ đều do Chu Mẫn một mình chỉ huy, cho nên hắn càng không thể chuyên tâm đối địch. Sau mấy hiệp đã có xu hướng suy sụp.
Hách Liên Bằng tâm trạng cực vui, vừa quơ trường đao vừa cười nói: “Chu tướng quân, Định Vương phi thật sự không có ở đây sao? Nếu nàng ấy thật sự không có ở đây thì hôm nay ngươi nhất định phải chết.”
Chu Mân hừ nhẹ một tiếng, không quản cánh tay đang bị chảy máu, tiếp tục đâm thương tới. Hách Liên Bằng nhảy lên “Đã như vậy, thật đáng tiếc….Bắc Nhung ta cũng không có mấy tướng lĩnh được như Chu tướng quân đâu.” Trường đao dưới ánh mặt trời lộ ra một tia đỏ sậm lạnh lẽo, hướng về phía cổ Chu Mẫn.
“Vụt!———“ Một bóng đen thoáng qua, Lâm Hàn mặt mày lạnh lẽo giơ kiếm cản lại trường đao trong tay Hách Liên Bằng, lãnh đạm nói: “Hách Liên tướng quân muốn xem tài bắn cung của Mặc gia quân thì cần gì phải nóng lòng như vậy?”
Hách Liên Bằng ngẩn ra, chỉ thấy một luồng kình phong đánh tới sau gáy, vội vàng lật người tránh ra, đúng lúc một mưa tên màu đen sượt qua bên người hắn. Uy lực mũi tên này hoàn toàn khác những mũi tên của các cung thủ khi nãy, cho dù không bắn trúng hắn nhưng bên mặt bị sượt qua thấy mơ hồ đau.
“Hách Liên tướng quân thật đúng là nóng lòng, làm gương cho binh sĩ như vậy thật khiến Bản phi cảm thấy ngoài ý muốn.” Diệp Ly đứng cách đó không xa, thần sắc lạnh nhạt nhìn Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng cười ha ha, nhìn Diệp Ly nói: “Thì ra Vương phi vẫn còn ở trong quân, hóa ra Bản tướng quân hiểu nhầm Vương phi rồi.”
Diệp Ly bình tĩnh nói: “Không cần sốt ruột, nếu tướng quân đã tới, không ngại ở lâu một chút. Chu tướng quân, ngươi đi giúp những người khác đi.” Chu Mẫn liếc mắt nhìn Diệp Ly và Hách Liên Bằng, biết nơi này mình không xen vào được, gật đầu một cái xoay người rời đi.
Hách Liên Bằng thiêu mi cười nói: “Định Vương phi muốn giữ Bản tướng quân lại, Bản tướng quân dĩ nhiên là rất vinh hạnh.”
Tâm trạng Diệp Ly lúc này không tốt lắm, cũng không nói đùa với Hách Liên Bằng, nhàn nhạt nói: “Như vậy thì tốt.” Vung tay lên, cơn mưa tên từa các nơi bắn về phía Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng vội vàng nhảy một cái, vung đao chém rụng tất cả tên bắn đến. Không ngờ vừa chém rơi mưa tên trước mặt thì sau lưng lại có kình phong ập đến, cho dù Hách Liên Bằng ỷ mình nội lực cao thâm không thể bị bắn trúng nhưng trong nhất thời cũng rất chật vật.
“Thật là lợi hại.” Mười mấy tiễn thủ khi nãy cũng chưa tạo thành uy hiếp gì với Hách Liên Bằng nhưng mà hiện tại mưa tên không quá dày dặc lại khiến Hách Liên Bằng có chút luống cuống tay chân.
“Tướng quân thuận tiện đánh giá xem Kỳ Lân và Nhai Tí rốt cuộc khác nhau ở điểm nào.” Diệp Ly nhàn nhạt nói.
Đến đến khi Hách Liên Bằng chọc thủng mưa tên của Kỳ Lân thì người cũng đã bị bức lùi ra khỏi đại doanh Mặc gia quân mấy chục trượng. Hách Liên Bằng nhìn mấy nam tử áo đen phía xa xa cùng nữ tử áo trắng trước mặt, có chút không cam lòng thở dài: “Tại hạ thành tâm thành ý muốn mời Vương phi đến Bắc Nhung làm khách, Vương phi cần gì phải lạnh lùng như vậy?”
Thịnh Thế Đích Phi