Thịnh Thế Đích Phi
Chương 259: Chiến sự sơ hiện
Đợi đến khi Trương Khởi Lan mang theo đại quân gặp gỡ Diệp Ly, Phượng Chi Dao ở trên Giản Thiên nhai đương nhiên lại là một hồi ác chiến, nhưng so với dự tính thì đã coi như vô cùng tốt rồi. Ít nhất bọn họ cũng không phải bị đánh ép xuống từ trên cao ở Giản Thiên nhai như lúc trước, hơn nữa ba vạn nhân mã của Lữ Cận Hiền hiện tại đã hao tổn hơn phân nửa. Mà binh mã của mình hao tổn chưa đến một phần, chỉ cần nghĩ đến đây, Trương Khởi Lan liền không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười dài.
Ở cách bên ngoài thành nhỏ mấy chục dặm, Mặc Tu Nghiêu đứng ngoài đại doanh nhìn về vùng đất trống cô lập ngay trước cổng thành nhỏ, có chút bất đắc dĩ thở dài. Vân Đinh và Trần Vân đi theo bên cạnh đều có chút kỳ quái nhìn về phía Vương gia nhà mình, có chút khó hiểu vì sao Vương gia than thở. Vẫn là Vân Đình không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Vương gia, có chuyện gì phiền lòng sao?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Lữ Cận Hiền bên kia chỉ sợ không kìm được mấy ngày.” Vân Đình thì không nói, nhưng Trần Vân xưa nay coi như chững chạc cũng không tin tưởng, cau mày nói: “Giản Thiên nhai là nơi hiểm yếu, dù Trương tướng quân có mười vạn binh mã chỉ sợ cũng không thể phát huy được, sao Vương gia còn. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu tiện tay đem chiến báo trong tay đưa cho Trần Vân nói: “Thứ nhất là trong quân của Trương Khởi Lan chưa thấy A Ly và Phượng Chi Dao xuất hiện qua, hai người này chỉ sợ là đã dẫn người theo đường vòng đến phía sau Lữ Cận Hiền rồi. Nếu là như vậy, hàng phòng ngự mà Lữ Cận Hiền thiết lập cách Giản Thiên nhai hai mươi dặm cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, đợi đến lúc hai quân đều lên được Giản Thiên nhai, mười vạn đại quân của Trương Khởi Lan dù phát huy không được, thay phiên nhau giày vò cũng có thể mài chết một hai vạn người của Lữ Cận Hiền.”
Nghe Mặc Tu Nghiêu nói như thế, Trần Vân và Vân Đình không khỏi thay đổi sắc mặt, Vân Đình nói: “Vương gia, thuộc hạ nguyện ý đi trước tăng viện cho Lữ tướng quân!” Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Tăng viện? Chúng ta lấy đâu ra binh mã đi tăng viện? Huống chi, cho dù cho ngươi một hai vạn người, ở trước mười vạn đại quân trước mặt có thể chống đỡ được bao lâu?”
Vân Đình á khẩu không trả lời được, “Kia. . . Vậy phải làm thế nào?” Mặc Tu Nghiêu đưa mắt nhìn sang thành nhỏ bị cô lập ở phía trước, trầm giọng nói: “Toàn lực công thành. Phải đánh hạ được thành này trước khi đám người Trương Khởi Lan có thể chạy tới.” Trần Vân và Vân Đình thần sắc nghiêm nghị, đứng lên nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Mặc dù Mặc Tu Nghiêu nói muốn toàn lực công thành, nhưng thành trì nho nhỏ này cũng không dễ dàng đánh hạ như vậy. Nguyên Bùi là lão tướng của Mặc gia quân, hơn nữa am hiểu thủ thành. Ở tình huống binh lực cuả Mặc Tu Nghiêu cũng không chiếm được ưu thế, chỉ cần Nguyên Bùi cái gì cũng không quản một lòng thủ vững đợi chờ viện binh, nhất thời nửa khắc khiến cho Mặc Tu Nghiêu thật sự không có biện pháp. Dù là Mặc Tu Nghiêu có làm cách nào, Nguyên Bùi cũng vẫn ổn định như núi chẳng quan tâm. Cho dù mấy ngày này Vân ĐÌnh ngày ngày ở dưới thành la mắng, nhưng trên thành không thèm chạy ra ứng chiến thì cũng bó tay.
Trên Giản Thiên nhai, hai quân giằng co kéo dài bốn năm ngày mới có thể tiêu diệt toàn bộ hơn một vạn nhân mã của Lữ Cận Hiền, Lữ Cận Hiền bị Trương Khởi Lan đích thân bắt làm tù binh. Hai người này cộng sự mười mấy năm, thường xuyên giao đấu thắng bại bất thường, lần này mặc dù Lữ Cận Hiền bại bởi Trương Khởi Lan thật ra cũng không tính là mất mặt.
Nhìn thuộc hạ của mình toàn bộ bị tiêu diệt, Lữ Cận Hiền đã chiến đến kiệt lực cũng sảng khoái ném binh khí, hướng về phía Trương Khởi Lan đang vô cùng đắc ý nói: “Ta thua.”
Trương Khởi Lan cười như nở hoa, ha hả cười nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, chớ để ở trong lòng.” Lữ Cận Hiền hừ nhẹ một tiếng nói: “Chỉ bằng ngươi tuyệt đối không thể nhanh như vậy đột phá được phòng ngự của ta, Vương phi ở đâu ?”
Tiểu tướng vây xem cũng ngẩn ra, mặc dù Định Vương phủ còn có một vị Vương phi của Vương gia trước đây bởi vì không chịu rời khỏi Đại Sở mà được Mặc Tu Nghiêu hạ lệnh cho Lãnh Hạo Vũ âm thầm bảo vệ vẫn ở lại Sở kinh, nhưng trong lòng Mặc gia quân tướng, hiện giờ Vương phi cũng chỉ có một vị kia. Nhưng. . . làm sao bọn họ lại không biết Vương phi đang ở trong quân của bọn họ?
Ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng bắn về phía Trương Khởi Lan, ai bảo hắn là chủ tướng chứ. Nếu như ngay cả hắn cũng không biết tung tích Vương phi thì người khác càng đừng nghĩ đến chuyện biết. Trương Khởi Lan hắc hắc cười khan hai tiếng, nhìn về phía sau Diệp Ly đang cùng Phượng Chi Dao song song bước đến. Lữ Cận Hiền đầu tiên là ngơ ngác một chút, có chút không thể nhận ra Diệp Ly. Nhưng Tần Phong và Vệ Lân đi theo sau Diệp Ly thì hắn cũng vô cùng quen thuộc. Có thể được Tần Phong và Vệ Lận đồng thời đi theo bên người, là ai thì không cần nói cũng biết. Nhìn kỹ lại Diệp Ly đứng bên cạnh Phượng Chi Dao, lập tức nhận thấy rõ ràng chính là Vương phi.
“Thuộc hạ tham kiến Vương phi.” Lữ Cận Hiền tiến lên hành lễ.
Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ, nhìn một đám người hóa đá trước mặt nói: “Lữ tướng quân miễn lễ.”
Lữ Cận Hiền chắp tay cười nói: “Thua dưới tay Vương Phi, tại hạ tâm phục khẩu phục.”
Diệp Ly cười nhẹ nói: “Tướng quân quá khen, Diệp Ly chỉ dùng chút mánh khóe thôi.” Lữ Cận Hiền cũng không để ý, dù sao hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình bại bởi Trương Khởi Lan, ít nhất cũng không thể chính diện thừa nhận, “Phía sau cũng không có chuyện của tại hạ, tại hạ dẫn người đi trước cáo từ. Chúc Vương phi lên đường xuôi gió.” Diệp Ly vuốt cằm nói: “Đa tạ cát ngôn của Tướng quân.”
Nhìn Lữ Cận Hiền tiêu sái mang theo đám tướng sĩ bị tuyên bố tử trận nghênh ngang rời đi, mọi người ở lại câm nín rồi. Chúc chủ tướng của quân địch một đường thuận gió, thật không thành vấn đề sao?
Con đường sau khi đi qua Giản Thiên nhai mặc dù không tính là vùng đất bằng phẳng nhưng cũng hết sức dễ dàng. Đoàn người không dám có nửa điểm trì hoãn chạy hết tốc lực về phía thành nhỏ bị cô lập để tăng viện cho Nguyên Bùi.
Mà lúc này trên cổng thành nho nhỏ nọ, Mặc Tu Nghiêu mặc bộ áo trắng ngay cả chiến bào cũng không mặc ung dung đứng ở trên cổng thành nhìn tướng quân Nguyên Bùi tuổi tác đã cao cười nói: “Lão tướng quân, lần này Bản vương thắng.”
Nguyên Bùi lão tướng quân râu tóc trắng xám nhìn trước mắt nam tử tóc trắng như tuyết ngạo nghễ như gió, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, gật đầu nói: “Đúng là Vương gia thắng, lão phu nhận thua.” Bàn về binh lực Mặc Tu Nghiêu chỉ hơn Nguyên Bùi một bậc nhỏ, vốn công thành khó hơn thủ thành nhiều. Ban đầu Tây Lăng mười mấy vạn đại quân cũng không thể công phá được thành nhỏ Giang Hạ, hôm nay Định Vương chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủn công phá thành công, đây là do hắn có bản lĩnh. Nguyên Bùi cũng không phải là người không chịu nhận thua, Định Quốc vương phủ có người nối nghiệp như vậy ông chỉ cảm thấy rất vui mừng.
“Nếu đây là chiến trường thật sự thì Bản vương cũng sẽ không dễ dàng đánh hạ được thành như vậy.” Chỗ này là một cái thành cô lập, danh xứng với thực, bởi vì nó là một ngọn thành trì mới xây, thậm chí còn chưa kịp đưa dân cư vào ở. Mà trên chiến trường chắc chắn sẽ không xuất hiện một ngọn thành trì trên căn bản cái gì cũng không có như vậy. Nguyên Bùi cười vang nói: “Đa tạ Vương gia, chẳng qua nếu như là trên chiến trường, Vương gia cũng sẽ không chỉ dẫn theo mấy vạn nhân mã như vậy tới công thành, không phải sao?” Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hiển nhiên tâm tình cũng rất tốt.
“Khởi bẩm Vương gia, có binh mã hướng bên này!” Binh sĩ trên tường thành nhìn ra xa chạy tới bẩm báo.
“Sao?” Mặc Tu Nghiêu ngắm mắt nhìn đi, nơi xa quả nhiên mơ hồ có tiếng vó ngựa, tiếng chân, cùng bụi mù dâng lên. Không quá nửa canh giờ, Diệp Ly, Phượng Chi Dao và Trương Khởi Lan đã mang theo đại quân chạy tới dưới thành. Mặc Tu Nghiêu dõi mắt vừa nhìn, ít nhất còn có tám chín vạn binh mã không khỏi khen: “Có thể toàn diệt binh mã Lữ Cận Hiền, tổn thất không tới hai vạn. Coi như là không sai.” Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới cười nhẹ: “Trương tướng quân, Phượng Tam, A Ly, các ngươi tới chậm rồi.” Phượng Chi Dao tiếc nuối nghiến răng không dứt, nhìn tình hình này chỉ cần bọn họ tới sớm một hai canh giờ tình thế sẽ không như vậy. Đáng tiếc trên chiến trường, xê xích nửa khắc đồng hồ cũng có thể hoàn toàn thay đổi thắng bại của một cuộc chiến, “Vương phi?”
Diệp Ly giương mắt nhìn nam tử áo trắng đứng ở trên cổng thành, khóe miệng từ từ nở một nụ cười nhẹ. Tay phải khẽ giơ lên, giọng nói nhẹ nhàng du dương nhưng truyền khắp toàn bộ chiến trường, “Công thành!”
Trên cổng thành, Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ nhìn đại quân dưới cổng thành đã bắt đầu chuẩn bị công thành, Nguyên Bùi đứng bên cạnh không khỏi cười lên ha hả, mỉm cười nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Vương gia, xem ra trận chiến này chúng ta còn chưa có đánh xong đâu.”
Mặc Tu Nghiêu cười khổ nói: “Lão tướng quân nói rất đúng, là Bản vương cao hứng quá sớm.” Nếu dựa theo quy định diễn tập, hiển nhiên thành phá chính là lúc diễn tập kết thúc, bọn họ thắng. Nhưng nếu là diễn trò, muốn huấn luyện những tân binh này ở mức lớn nhất có thể. Huống chi, trên chiến trường cũng không có quy định sau khi thành bị phá sau không thể đoạt lại. Cho nên, một cuộc công thành lần nữa oanh oanh liệt liệt khởi màn.
Lần công thành này so với Mặc Tu Nghiêu lúc trước công thành còn cực khổ hơn, binh mã song phương đã đánh đến bảy ngày cũng chưa phân thắng bại.
Cuối cùng chỉ có thể tuyên bố ngang tay, bởi vì trong thành của Mặc Tu Nghiêu đã không còn quân lương rồi, đây là một cái thành hoàn toàn biệt lập, mặc dù không có dân chúng sẽ giảm hao phí lương thực, nhưng đồng thời cũng đồng nghĩa với việc bọn họ ngoài quân lương mình mang đến ra thì cũng không thể tìm ở nơi nào khác. Mà Nguyên Bùi ngay từ lúc thành phá, đã đem lương thực thuộc về quân thủ thành “Tiêu hủy” rồi, thủ hạ của Mặc Tu Nghiêu không ngừng hao binh tổn tướng, ngay cả ăn cũng không có, chỉ có thể đói bụng thủ thành. Mà ngoài thành quân đội cũng không tốt hơn, nhất thời vô ý bị người Mặc Tu Nghiêu phái đi phá hủy hơn phân nửa lương thảo.
Đánh tới cuối cùng ai cũng không chịu nhận thua, mắt thấy cũng không còn khí lực nữa, Nguyên Bùi lão tướng quân chỉ đành phải đi ra ngoài kêu ngừng. Cuối cùng song phương thương định coi như là đánh ngang tay.
Trên cổng thành Định Vương và Định Vương phi tuyên bố diễn tập kết thúc, rất nhiều tướng sĩ cũng cực kỳ vui vẻ. Này dĩ nhiên không phải bởi vì bọn họ cảm thấy mình thắng, mà vì bọn họ rốt cục đã có thể ăn cơm. Rõ ràng trong thành ngoài thành còn đống lớn lương thảo, bọn họ phải nhìn đám huynh đệ “Tử trận” được nhậu nhẹt ăn ngon lại còn phải tự lừa gạt bản thân đã cạn lương thực.
Ngày hôm đó so với thật sự cạn lương thực còn muốn khổ sở gấp mười gấp trăm lần. Diễn tập vừa kết thúc, mọi người cái gì cũng bất chấp rồi, ngay tại chỗ đóng chôn nồi nấu cơm, các tướng sĩ mới vừa rồi còn đánh đến kịch liệt bây giờ thì lại không khác gì anh em một nhà. Đặc biệt là thấy đối phương cũng đói bụng đến xám ngắt, tình cảm chiến hữu tự nhiên được sinh ra.
Trong thành nhỏ, các tướng sĩ mới vừa ăn uống no đủ cũng tụ lại với nhau, bởi vì song phương công thành chiến đấu thật sự kéo dài quá lâu, cuối cùng ngay cả Lữ Cận Hiền cũng chạy đến nơi xem cuộc chiến. Hôm nay đánh xong, hai bên coi như là bất phân thắng bại, ai cũng không phải nhìn kẻ khác lên mặt, cho nên cũng coi như là cùng vui.
Mấy tiểu tướng cánh quân phía đông lúc trước đi theo Diệp Ly, nhìn Diệp Ly vẫn mặc nam trang áo trắng, ánh mắt còn có chút hoảng hốt. Mấy ngày hôm trước bị chiến sự bận rộn làm cho hôn mê đầu căn bản không có tâm tư so đo nhiều, hiện tại trận chiến đánh xong, đám tiểu tử này mới nhớ tới vị công tử áo trắng lúc trước bị bọn họ cố ý vô ý chèn ép chế nhạo, còn đáp ứng mang theo bọn họ đối phó Lữ tướng quân chính là Vương phi mà bọn họ từ xưa nay vẫn luôn ngưỡng mộ. Chuyện xảy ra rõ ràng như vậy khiến cho một đám tiểu tử cả người cũng không yên.
“Vương. . . Vương phi. . .” Mấy người trẻ tuổi ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi rốt cục đẩy ra một tên quỷ xui xẻo, “Vương phi, bọn thuộc hạ lúc trước có mắt không tròng, mạo phạm Vương phi, kính xin Vương phi giáng tội.”
Trương Khởi Lan liếc xéo mấy tiểu bối không nên thân một cái nói: “Mấy tiểu tử các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói? Lão tử đã ngàn dặn vạn dặn các ngươi lễ phép với Vương phi, các ngươi đã làm những gì?” Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm hắn, ngươi nói là Sở tiên sinh chứ không phải là Vương phi? Nhìn ánh mắt ủy khuất của những người trẻ tuổi kia, Trương Khởi Lan cũng mặc kệ, cười hắc hắc nhìn Diệp Ly nói: “Kia. . . Vương Phi, chuyện này là do thuộc hạ không có nói rõ ràng với bọn họ, kính xin Vương Phi đừng trách.”
Diệp Ly cười khẽ nói: “Trương tướng quân nói quá lời, do ý tứ của chính ta. Huống chi, người trẻ tuổi khó tránh khỏi tuổi trẻ khí thịnh, Trương tướng quân cùng chư vị tướng quân dạy bảo có cách, mấy vị tiểu tướng này tất cả đều là mầm non không tệ.” Được Vương phi khen ngợi, mọi người lại chỉ cảm thấy khóe miệng co rút rồi. Bọn họ trẻ tuổi không sai, nhưng so với Vương phi năm nay mới vừa hai mốt hai hai mà nói, đại đa số vẫn muốn lớn hơn một chút đấy. Bị Vương phi nói trẻ tuổi khí thịnh như vậy, mọi người không khỏi đỏ bừng cả mặt. Vân Đình ở trong lòng yên lặng ói hỏng bét: các ngươi đã tính là cái gì, thời điểm gia gặp phải Vương phi, Vương phi mới mười lăm mười sáu tuổi đấy.
Diệp Ly khen ngợi như thế, trên mặt những tướng lãnh khác đều lộ ra nụ cười. Mặc dù những người trẻ tuổi lần này đi theo Trương Khởi Lan, nhưng không phải tất cả đều là thuộc cấp của Trương Khởi Lan. Trong đó cũng có bộ hạ của Lữ Cận Hiền, Nguyên Bùi thậm chí là Tôn Viêm đóng ở Hồng Nhạn quan phía xa. Cũng là tinh anh trong đám người trẻ tuổi, bọn họ được khen thưởng làm cấp trên các tướng quân cũng cảm thấy có thể diện.
Nghe thấy Vương phi nói không trách tội, cuối cùng tất cả cũng thở phào nhẹ nhõm. Người trẻ tuổi lòng hiếu kỳ nặng, mặc dù cách được rất xa tất cả cũng đều bí ẩn đánh giá Vương phi. Dù sao chuyện về Định Vương phi, bọn họ từ thời điểm còn chưa vào Mặc gia quân đã từng nghe qua, nơi nào nghĩ đến quá một ngày kia còn có thể tận mắt thấy bản thân thậm chí có thể cùng Định Vương phi sánh vai tác chiến? Nhưng bọn hắn không biết hành động tự cho là bí ẩn của mình đã sớm khiến người khác không vui. Thế cho nên đợi đến khi trở lại trong quân, ngay cả hơi sức để thở lại cũng chưa có đã bị ném vào trại huấn luyện của mỗ nào đó giằng co hai ba tháng, bọn họ cũng chỉ có thể cho rằng các tướng quân bất mãn biểu hiện của bọn họ lúc diễn tập nên bố trí.
Diễn tập kết thúc, lưu lại Trương Khởi Lan và Lữ Cận Hiền thu thập tàn dư, Mặc Tu Nghiêu liền dẫn Diệp Ly và đám người Phượng Chi Dao chạy về phía Ly thành.
Trở lại Định Vương phủ, còn chưa tới được thư phòng đã chạm mặt công tử Thanh Trần, chỉ cần xem sắc mặt cũng biết công tử Thanh Trần hết sức bất mãn với hành vi không chịu trách nhiệm của Vương gia, ném chính vụ Tây Bắc cho mình. Ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua Mặc Tu Nghiêu trải qua gần nửa tháng hành quân đánh giặc khí sắc lại có vẻ tốt hơn so với ngày thường, Từ Thanh Trần mở miệng hỏi: “Xem ra Vương gia những ngày qua trôi qua không tệ?”
Mặc Tu Nghiêu tâm tình vui vẻ cười nói: “Đã nhiều năm không động, khó được hoạt động một chút quả nhiên khá tốt .” Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng, “Vậy sao? Như vậy chúc mừng Vương gia, sau này Vương gia có thể thường xuyên hoạt động một chút rồi.”
Ách? Có ý gì? Mặc Tu Nghiêu nghi hoặc nhìn Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần thở dài, giơ giơ lên chiến báo vừa mới nhận được trong tay nói: ” Quân đội Đại Sở ở Bắc Cảnh liên chiến liên bại, không tới một tháng, đã bị đại quân Bắc Cảnh hạ bốn thành.”
Mặc Tu Nghiêu trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu lên hướng về phía Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Chuyện này cũng không quan hệ gì với chúng ta.” Mặc gia quân và Đại Sở đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, Đại Sở bị đánh thành hình dáng ra sao cũng không liên quan tới bọn họ.
Từ Thanh Trần gật đầu, lạnh nhạt nói: “Vương gia tâm lý nắm chắc là được. Còn nữa, Bắc Nhung truyền đến tin tức, đại quân Bắc Nhung đã rục rịch. Một khi chiến sự Đại Sở với Bắc cảnh bất lợi, đầu mùa xuân sang năm Bắc Nhung nhất định sẽ xuôi nam.” Mặc Tu Nghiêu vừa nghe Từ Thanh Trần nói…, dưới chân không ngừng hướng về phiá thư phòng, vừa đi vừa nói: “Nam Chiếu có tin tức gì không?” Từ Thanh Trần nói: ” Thế tử Trấn Nam Vương suất lĩnh ba mươi vạn đại quân, đã tập trung hỏa lực tại biên cảnh Nam Chiếu. Hai nước đang trong lúc giằng co, khi nào đánh vẫn còn chưa biết được.”
“Có khai chiến không?” Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại hỏi.
Từ Thanh Trần trầm mặc một hồi, trầm giọng đáp: “Có.”
Mặc Tu Nghiêu ngừng một bước, nói: “Tốt, một khi Tây Lăng khai chiến, nói vậy nhất thời nửa khắc cũng không rảnh rỗi.”
Phượng Chi Dao đi theo phía sau cau mày hỏi: “Vương gia, chúng ta không phải cũng nên chuẩn bị?”
Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Sau khi Nam Chiếu khai chiến cùng Tây Lăng, ở cảnh nội Tây Bắc ban bố lệnh động viên.” Phượng Chi Dao xác nhận, Từ Thanh Trần nhìn ánh mắt Mặc Tu Nghiêu, lắc đầu nói: “Hành quân đánh giặc ta không hiểu, các ngươi nhìn làm sao thì làm.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói với Phượng Chi Dao: “Đi chuẩn bị đi.”
Sau khi Định Vương phủ thống trị Tây Bắc, thực hành chế độ trưng binh lính, trải qua nhiều lần thăm dò cải cách, có hơi khác luật nghĩa vụ quân sự hiện hành. Cảnh nội Tây Bắc tất cả thanh niên tuổi tròn mười tám đều cần phải dùng hai năm đi nghĩa vụ quân sự, hai năm sau cởi bỏ giáp trở về nhà. Nhưng sau, hàng năm lúc nông nhàn vẫn phải tiến hành một tháng huấn luyện quân sự. Quan trọng nhất là, hai năm nghĩa vụ quân sự này không phải chỉ có người bình thường, thương nhân, thậm chí cả người đọc sách cũng phải tham gia. Nhưng người đọc sách có thể xét rút ngắn còn một năm. Cho nên hiện tại học sinh trong thư viện Ly Sơn chỉ cần tuổi tròn mười tám cũng đều tham gia nghĩa vụ quân sự.
Hơn nữa, Mặc gia quân còn có chín mươi vạn quân thường trực. Những binh sĩ này phục vụ trong quân đội cũng vượt qua năm năm, hơn nữa có người tham gia quân đội hơn ba mươi năm, thậm chí càng lâu hơn. Bọn họ mới là chiến lực chính của Tây Bắc. Hơn nữa, bọn họ và quân nghĩa vụ hai năm không có quân lương cũng không giống với đại đa số binh lính không có quân lương ở các quốc gia khác. Mỗi tháng bọn họ đều có một lượng quân lương nhất định, sau khi chết trận cũng có tiền tử nhất định. Mặc dù điều này cũng tạo ta áp lực tài chính nhất định cho Định Vương phủ, nhưng về mặt khác gia tăng sức chiến đấu và đoàn kết của Mặc gia quân.
Mặc dù so với trăm vạn binh mã của ba quốc gia còn lại, chín mươi vạn binh mã của Mặc gia quân kẹp giữa ba quốc gia này cũng chẳng tính là gì. Nhưng một khi thật sự đánh nhau, lệnh động viên vừa đưa ra, Định Vương phủ còn có thể trong nháy mắt tổ chức được một chi trên trăm vạn quân đội đã qua huấn luyện chính quy. Mặc dù lực chiến đấu có thể không bằng Mặc gia quân chân chính, nhưng cũng tuyệt đối không phải như loại binh sĩ vừa mới bị kéo vào trong chiến trường, ít nhất bọn họ đều được nhận huấn luyện của Mặc gia quân đấy.
Nhìn bóng ảnh Mặc Tu Nghiêu rời đi, Phượng Chi Dao than nhẹ một tiếng ngẩng đầu nhìn trời. Một khi Nam Chiếu và Tây Lăng khai chiến, Bắc Nhung sẽ tính toán đến Đại Sở phân một chén canh. Mà Định Vương phủ, cũng tuyệt đối không thể chỉ lo thân mình. Chuẩn bị nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu sao?
Thịnh Thế Đích Phi