Thịnh Thế Đích Phi
Chương 202: Khuyên giải an ủi
Sáng sớm, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía ngoài, Diệp Ly mở mắt. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh, tối hôm qua Mặc Tu Nghiêu cũng không trở về.
Thanh Sương bưng nước vào, thấy Diệp Ly đã tỉnh lại, vội vàng đặt chậu nước xuống, cẩn thận đỡ Diệp Ly ngồi dậy, nhẹ giọng cười nói: “Vương phi đã tỉnh?” Diệp Ly gật đầu, hỏi: “Tối qua Vương gia không trở lại sao?” Thanh Sương gật gật đầu, nói: “Nghe Thanh Ngọc và Thanh Loan tỷ tỷ nói, tối hôm qua Vương gia nghỉ ở thư phòng. Có muốn nô tỳ mời Vương gia tới đây không ạ? Ma ma phân phó, bây giờ Vương phi phải ở cữ, không thể xuống giường.” Diệp Ly lắc đầu, nhìn lại mình một chút, hơi bất đắc dĩ, thời đại này, ở cữ gì gì đó thật sự làm cho người ta hơi chịu không nổi, nhưng mà nàng cũng không có ý định gây khó dễ với cơ thể của mình. Nghiêng đầu nhìn Tiểu Bảo Bảo vẫn ngủ say trong nôi một chút, không khỏi cười nói: “Sao cục cưng vẫn còn ngủ?” Ngụy ma ma bưng một bát cháo đến, nghe thấy vậy không khỏi cười nói: “Vương phi còn trẻ, chưa từng nuôi con, nên tất nhiên không biết. Đứa trẻ mới sinh nào cũng mỗi ngày ăn xong chính là ngủ. Tiểu thế tử ngủ được mới mau lớn.”
Diệp Ly mỉm cười nhận lấy khăn nóng Thanh Sương đưa tới lau mặt và tay, lại dùng nước ấm súc miệng, mới nhẹ nhàng vươn tay nhận lấy bát cháo, nếm thử một miếng, hương vị thanh đạm dịu nhẹ làm cho Diệp Ly nhẹ thở ra một hơi, “Vú nuôi của Tiểu thế tử đã sắp xếp xong chưa?”
Ngụy ma ma cười nói: “Đã sớm chuẩn bị bốn vú nuôi, cũng đều biết gốc biết rễ, Vương phi cứ yên tâm.” Nghe vậy, Diệp Ly khẽ nhăn mi, nói: “Bốn thì nhiều quá, giữ lại một hai người là được. Ngoại trừ những lúc cho bú sữa, thì những lúc khác vẫn đưa Tiểu thế tử đến chỗ của ta đi.” Ngụy ma ma hơi khó xử nhìn Diệp Ly, mặc dù bà cũng là vú nuôi của Vương phi, nhưng không để cho vú nuôi gần gũi với Tiểu thế tử quá mức, thì bà cũng đồng ý. Tránh cho tương lai Tiểu thế tử đi theo vú nuôi, trưởng thành lại không thân cận với Vương phi. Nhưng do Vương phi tự chăm sóc, thì chỉ sợ Vương gia không vui.
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Cứ làm như thế đi. Đợi đến khi đứa trẻ được một tuổi thì cũng nên cai sữa. Đến lúc đó, sắp xếp vú nuôi đi nơi khác là được.” Nàng cũng không tính để cho vú nuôi chăm sóc con mình đến lớn, cũng không tính để cho một đám vú nuôi, tiểu nha đầu vây quanh con mình. Cũng không muốn tương lai lại nuôi ra được một Cổ Bảo Ngọc. Ngụy ma ma nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương phi tự chăm sóc Tiểu thế tử, chỉ sợ Vương gia sẽ không vui.” Diệp Ly cười nói: “Không sao, bình thường vú nuôi và Lâm ma ma giúp ta một tay là được. Chờ bé lớn một chút thì cũng không cần nhiều người chăm sóc nữa.” Lúc này Ngụy ma ma mới đồng ý, cúi người ôm Tiểu Bảo Bảo sắp tỉnh lại đi ra ngoài tìm vú nuôi cho bú.
Uống xong một chén cháo, Diệp Ly đưa chén cho Thanh Hà đang hầu hạ bên cạnh, rồi hỏi: “Tối hôm qua có phát sinh chuyện gì không?”
Thanh Sương trả lời: “Tối qua, hình như Tô lão đại nhân ở tại Nam uyển bị bệnh, Vương gia đã mời Trầm tiên sinh và Lâm đại phu đến chữa trị cho ngài ấy, nghe nói bệnh rất nặng.” Thanh Hà cũng gật đầu nói: “Tối qua sau khi Vương gia trở về thư phòng thì vẫn chưa ra, nghe nói buổi sáng đưa điểm tâm đến cũng bị ngăn ở ngoài.” Diệp Ly nhíu nhíu mày, trầm tư một lát, rồi nói: “Thanh Sương, ngươi lại đi phòng bếp một chuyến, đưa một phần đồ ăn sáng đến cho Vương gia, nói là ta căn dặn. Mặt khác, đi mời Tần thống lĩnh tới đây, nói ta có chuyện muốn hỏi hắn.” Thanh Sương gật đầu đáp: “Nô tỳ đi liền.”
“Thuộc hạ Tần Phong, cầu kiến Vương phi.” Không lâu sau, Tần Phong đã cầu kiến ở ngoài cửa. Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Vào đi.” Xưa nay Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều không quan tâm coi trọng những nghi thức xã giao kia, bây giờ Diệp Ly không tiện ra cửa, Tần Phong liền đứng ở trong phòng, bên cạnh bức bình phong “Giang Sơn Yên Vũ đồ” trả lời. Tần Phong cũng biết Diệp Ly muốn hỏi cái gì, nên không đợi Diệp Ly hỏi liền cẩn thận nói lại chuyện tối qua một lần. Tất nhiên, trong đó cũng bao gồm chuyện xử lý Tô Túy Điệp, Tô Túy Điệp đau khổ chống đỡ hơn nửa năm, cuối cùng cũng đi hết đến cuối đường. Trái lại, trước khi chết, nàng ta vẫn nói ra tung tích đạo ý chỉ kia của Thái tổ. Nếu Mặc Tu Nghiêu đã không muốn vật đó, thì vật đó cũng không phải lá bùa bảo vệ tánh mạng của Tô Túy Điệp nữa, mà chỉ là một tờ giấy vụn thôi. Bây giờ vật đó vẫn ở trong Đô thành Sở Kinh, năm đó Tô Túy Điệp vội vã rời kinh dưới sự giúp đỡ của Hàn Minh Nguyệt, nên căn bản không có thời gian đi tìm đồ vật đã bị nàng giấu đi. Huống chi, chỉ sợ vật kia mang theo trên người nàng ta thì lại càng giống như một lá bùa đòi mạng hơn.
Nghe Tần Phong nói xong, Diệp Ly cũng ngẩn ra, mặc dù từ sau chuyện của Đàm Kế Chi, trong lòng Diệp Ly cũng từng có một chút suy đoán về mấy chuyện này, nhưng lại càng không rung động bằng chân chính nghe được. Huống chi, trong đó còn liên quan tới cái chết của Tiên hoàng và Nhiếp Chính Vương Mặc Lưu Danh, xem ra, cái ngày mà hoàng gia muốn giải quyết Định Vương phủ cho thống khoái đã có từ lâu.
“Vương gia đã quyết định xử lý chuyện này như thế nào?” Diệp Ly hỏi.
Tần Phong lắc đầu, nói: “Từ tối qua tới giờ, Vương gia vẫn nhốt mình trong thư phòng, cũng chưa hạ bất cứ mệnh lệnh gì.” Diệp Ly gật đầu, trong chuyện này, không thể nghi ngờ, Mặc Tu Nghiêu bị ảnh hưởng lớn nhất, phải cần thời gian để suy nghĩ.
Đến giữa trưa, thì Mặc Tu Nghiêu mới mang theo một thân mệt mỏi trở về. Chỉ nhìn ánh mắt đầy tơ máu của hắn, thì Diệp Ly liền biết, chắc chắn hắn đã không ngủ cả đêm. Than nhẹ một tiếng, cũng không cho hắn nói gì nữa, nhẹ giọng nói: “Nghỉ một lát trước đi, có chuyện gì thì ngủ dậy rồi hãy nói.” Mặc Tu Nghiêu cũng đã cực kỳ mệt mỏi, đầu tiên là tức giận vì lời khai của Tiết Thành Lương, sau đó lại căng thẳng thần kinh vì Diệp Ly sinh, tối qua lại tâm thần chấn động vì chuyện Tô Túy Điệp đã khai ra. Nếu không phải mấy năm nay Mặc Tu Nghiêu tu tâm dưỡng tính thật sự có hiệu quả không nhỏ, thì chỉ sợ, không đợi Tô Túy Điệp nói xong đã một kiếm chém Tô Túy Điệp, sau đó xua binh nhập quan giết thẳng đến kinh thành. Từ sáng qua tới giờ, Mặc Tu Nghiêu vẫn chưa từng được chợp mắt, trong một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao hắn có thể không mệt được.
Nằm nghiêng trên giường, nhìn thoáng qua Diệp Ly đang nghiêng người vén chăn cho hắn, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu nhắm mở mấy lần, rốt cuộc vẫn ngủ thật say.
Cúi đầu nhìn nam tử đang ngủ say nhưng cũng không an ổn, Diệp Ly chỉ có thể âm thầm than nhẹ một tiếng, dựa vào đầu giường, nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Tây Bắc. Bây giờ, chân tướng của chuyện năm đó đã rõ ràng, thì chỉ sợ tới khi Mặc Tu Nghiêu tỉnh lại, thế cục của Tây Bắc và Đại Sở sẽ có một cảnh tượng khác. Nhưng Diệp Ly lại không muốn ngăn cản Mặc Tu Nghiêu làm bất cứ chuyện gì, cũng như Mặc gia quân, Mặc Tu Nghiêu cũng bị đè nén quá lâu, mà thật sự vị trong Sở cung kia lại không có cách nào làm cho người ta tin tưởng hắn ta thật sự là một Quân Vương tốt yêu dân như con cả.
“Đại ca… Phụ Vương… Đại ca! Đại ca……” Trong giấc mộng Mặc Tu Nghiêu thấp giọng nói mớ, giống như đang lâm vào trong một giấc mơ gì đó rất đáng sợ. Diệp Ly nhớ lại lời khai của Tô Túy Điệp mà Tần Phong nói, giật mình, vỗ nhè nhẹ chăn mền trên người hắn, nói nhỏ: “Chuyện này không phải là lỗi của chàng, Tu Nghiêu… Đừng sợ… Không phải là lỗi của chàng…”
“Phụ Vương, Đại ca……”
Khi Mặc Tu Nghiêu tỉnh lại, liền nghe được tiếng cười yếu ớt của Diệp Ly bên tai. Mở mắt, Diệp Ly đang ngồi bên cạnh mình, dựa vào giường, trong tay ôm cục cưng trong tã lót màu nhạt mới đổi, chơi đùa. Trên dung nhan thanh lệ mang theo mỉm cười nhu hòa nhợt nhạt. Diệp Ly quay đầu lại, thấy Mặc Tu Nghiêu đã mở mắt, cười nói: “Thức rồi sao, nhìn cục cưng xem?” Mặc Tu Nghiêu ngồi dậy, nhìn đứa trẻ trong tã lót đang mở to đôi mắt như nước long lanh nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hồng hồng nhăn nhăn cũng dễ nhìn hơn ngày hôm qua rất nhiều. Mặc dù còn chưa hoàn toàn trắng trắng mềm mềm nhưng cũng đã một trời một vực với con khỉ con đỏ rực ngày hôm qua.
Diệp Ly trìu mến ôm cục cưng nhẹ nhàng đung đưa, đứa nhỏ này thật sự rất dễ ngủ, ngoại trừ bú sữa ra, thì từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên mới thấy bé tỉnh, “Ha ha, bây giờ cục cưng còn chưa nhìn ra nha, mấy ngày nữa sẽ càng ngày càng đáng yêu.” Mặc Tu Nghiêu im lặng nhìn Diệp Ly chơi đùa với con mình, mặc dù cảm thấy tiểu tử kia đặc biệt chướng mắt, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng nhìn nụ cười mềm mại đáng yêu lại nhiều thêm mấy phần từ mẫu của Diệp Ly, sắc mặt đang hơi cứng rắn lạnh lẽo cũng không thể không dịu xuống.
Đợi đến cục cưng đã ngủ lại, Diệp Ly mới đưa cho Ngụy ma ma ôm ra ngoài. Quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu ở bên cạnh, thấy mặt hắn vẫn hơi tối tăm, nhẹ giọng nói: “Chuyện này cũng không phải là lỗi của chàng, Đại ca cũng sẽ không trách chàng đâu.”
Mặc Tu Nghiêu sửng sốt, phục hồi tinh thần lại mới hiểu Diệp Ly đang nói đến chuyện gì. Giơ tay lên vuốt ve sợi tóc sau gáy của Diệp Ly, giọng hơi khàn khàn nói: “Mẫu phi sinh ta không bao lâu liền qua đời, Phụ Vương thì bận rộn việc triều chính. Từ nhỏ, có thể nói là Đại ca đã nuôi ta lớn lên. Vốn ta nghĩ, chờ Đại ca kế thừa Vương vị, thì ta liền tận tâm trợ giúp Đại ca, mấy đời của Định Quốc Vương phủ đều là nhất mạch đơn truyền (một đời chỉ có một người thừa kế), đến đời của chúng ta mới có ta và Đại ca. Nên tất nhiên huynh đệ chúng ta muốn đồng tâm hiệp lực, hơn nữa, lấy khả năng của ta, cho dù không thể kiếm được tước vị gì, thì cũng không đến nỗi quần là áo lụa, chơi bời lêu lổng phải dựa vào Định Vương phủ cả đời.”
Những chuyện này, tất nhiên Diệp Ly cũng biết, thật ra thì Mặc Tu Văn và Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ cách nhau bảy tám tuổi mà thôi. Diệp Ly có thể tưởng tượng được, khi đó Mặc Tu Văn mới bảy tám tuổi ôm đệ đệ vừa mới ra đời chăm sóc trong Định Vương phủ lạnh tanh là cảnh tượng như thế nào. Cũng khó trách tình cảm hai huynh đệ bọn họ vô cùng tốt, chỉ sợ, ở trong lòng Mặc Tu Nghiêu, địa vị của người Đại ca này cũng không biết cao hơn Phụ Vương Mặc Lưu Danh bao nhiêu. Cũng chính vì vậy, nên Mặc Tu Nghiêu vừa mới mười mấy tuổi thì đã lên chiến trường, chính là vì muốn nói cho Phụ Vương và Đại ca rằng, cho dù mình không thể thừa kế Vương vị, thì cũng có thể tự mở ra hoài bão, sống tiêu dao tự tại.
“Chỉ trách lúc đầu ta quá xem thường tiện nhân Tô Túy Điệp kia! Nếu không phải vì ta…” Ban đầu đúng là Tô Túy Điệp có đề cập tới chuyện Vương vị của Định Vương phủ ở trước mặt hắn. Lúc ấy hắn đã dạy dỗ Tô Túy Điệp nghiêm khắc một trận, còn lệnh cho nàng ta, sau này không được nhắc lại chuyện này nữa, sau đó, liền ném ra sau đầu. Lúc ấy, hắn nghĩ, lấy tình cảm của mình và Đại ca như vậy, thì làm sao lại bị một nữ nhân chia rẽ được, càng không nghĩ tới Tô Túy Điệp sẽ có âm mưu thủ đoạn gì. Lại không nghĩ rằng, chính vì như vậy mới chôn xuống mầm tai hoạ cho Định Vương phủ và Đại ca, ngay cả chính hắn cũng phải trả giá đắt.
Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, ôn nhu an ủi: “Đại ca sẽ không trách chàng, Tu Nghiêu… Đây không phải là lỗi của chàng. Nếu Mặc Cảnh Kỳ đã muốn hãm hại Định Vương phủ và Đại ca từ trước, thì cho dù Tô Túy Điệp không có tâm tư kia, cũng chưa chắc sẽ không để cho bọn họ tìm được cơ hội khác.” Ôm Diệp Ly vào trong ngực, Mặc Tu Nghiêu căm hận nói: “Mặc Cảnh Kỳ! Bản vương nhất định phải làm cho hắn ta sống không bằng chết!” Diệp Ly mỉm cười vỗ đầu vai hắn, nhẹ giọng nói: “Vô luận chàng làm gì, ta, còn có tất cả mọi người của Mặc gia quân, đều sẽ ủng hộ chàng.”
Nghỉ ngơi một lát, thấy Mặc Tu Nghiêu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, Diệp Ly mới hỏi: “Trong lòng Tu Nghiêu có dự định gì không? Bây giờ, chuyện của Tây Bắc cũng không ít. Gần đây, người từ các nơi tiến vào Tây Bắc cũng nhiều hơn ngày thường. Chỉ sợ gần Hồng Châu cũng sắp bị những người đó lật tung lên rồi.” Đáng tiếc những người này lại không biết rằng, muốn tiến vào Hoàng lăng của Cao tổ từ Tây Bắc, thì căn bản không có khả năng. Trừ phi mạnh mẽ đào lăng mộ ra, nếu không, cho dù là Đàm Kế Chi đến, thì cũng chỉ có thể đi đường vòng từ nơi khác để vào. Bây giờ ở Tây Bắc, ngoại trừ Mặc gia quân ra, ai dám gióng trống khua chiêng khai quật lăng mộ chứ? Tất nhiên, Mặc gia quân cũng sẽ không đi đào bới lăng mộ của Cao tổ Tiền triều, mặc dù Tiền triều đã diệt vong, nhưng Cao tổ Tiền triều cũng là một đại anh hùng truyền lưu đến đời sau, huống chi, chuyện đào bới mộ phần như vậy, vô luận là đào bới mộ phần của người nào, thì danh tiếng cũng sẽ không dễ nghe. Dù sao, Hoàng lăng đang ở trong cảnh nội Tây Bắc, cách thành Nhữ Dương cũng không quá xa. Ngoại trừ Đàm Kế Chi và Lâm đại phu ra, thì không có ai rõ ràng rốt cuộc bên trong có thứ gì hơn Diệp Ly, đồ đặt ở đó cũng không chạy được, nên tất nhiên nàng cũng không vội vàng.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, nói: “Mặc Cảnh Kỳ đã nóng lòng như vậy, tất nhiên Bản vương cũng muốn đưa cho hắn ta một phần lễ vật lớn. Còn có những người nóng lòng suy nghĩ muốn Ngọc Tỷ Truyền Quốc kia… Cũng đều nhận lấy lễ vật lớn của Bản vương đi.”
Nhìn khuôn mặt cười lạnh của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly hơi tò mò hỏi: “Lễ vật gì?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Đến lúc đó A Ly sẽ biết, đúng rồi, đầy tháng của tiểu tử kia, có muốn mời Thanh Vân tiên sinh và Hồng Vũ tiên sinh tới Tây Bắc không?” Diệp Ly hơi do dự nói: “Chỉ sợ ông ngoại và cậu cả không thể đi được.” Hiện nay, nếu nói Mặc Cảnh Kỳ không phái người giám thị ông ngoại và cậu cả, thì chỉ sợ ngay cả Mặc Tiểu Bảo mới sinh cũng không tin. Mặc dù bọn họ cũng sắp xếp người bảo vệ thư viện Ly Sơn an toàn, nhưng vô luận đi công khai hay đi lén lút, thì thư viện Ly Sơn thiếu hai nhân vật như vậy tuyệt đối không thể nào không làm cho người ta chú ý. Nếu như có thể, dĩ nhiên Diệp Ly càng hy vọng đều đưa ông ngoại và cả nhà cậu cả đến Tây Bắc, nhưng với tính tình của ông ngoại thì nhất định sẽ không chịu. Vì vậy, tùy tiện đưa bọn họ tới sẽ chỉ đẩy bọn họ vào trong vòng xoáy của những tranh đấu này.
Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng cười nói: “Mấy ngày trước ta đọc được “Kế hoạch thống trị Tây Bắc” được nàng viết lúc trước, trong đó viết giáo dục là cực kỳ quan trọng. Nhưng vùng đất xa xôi như Tây Bắc, thì không thể có văn nhân xuất hiện lớp lớp như Vân Châu, qua nhiều thế hệ cũng không xuất hiện bao nhiêu danh nhân nhã sĩ. Sau này, cho dù chúng ta muốn xây dựng thư viện, thì chỉ sợ cũng không tìm được tiên sinh giỏi để dạy, chuyện này còn phải xin Thanh Vân tiên sinh và Hồng Vũ tiên sinh giúp đỡ mới được.” Trên mặt Diệp Ly đỏ ửng, nói: “Ta cũng chỉ viết lung tung mà thôi, nếu có chỗ nào không ổn……” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Làm sao lại không ổn, A Ly của ta quả nhiên là kỳ nữ tử có một không hai trên thế gian. Không chỉ có thể lên ngựa giết địch, mà cũng có thể trị quốc an bang. So với A Ly, quả thật mấy Thừa tướng, Thượng thư kia của triều đình đều là giá áo túi cơm cả.” Được Mặc Tu Nghiêu ca ngợi không chút khách khí như vậy, Diệp Ly càng ngượng ngùng. Thật ra, lúc nàng viết những thứ đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy, sau khi chiến tranh, thì tất nhiên Tây Bắc sẽ một vùng đất hỗn loạn. Mà cho dù là nàng hay Mặc Tu Nghiêu thì cũng không có kinh nghiệm thống trị địa phương, nên thay vì đến lúc đó loạn một đoàn, còn không bằng lập kế hoạch trước, để tránh đến lúc đó lại không trở tay kịp. Chỉ là chuyện sau đó, thì cũng không phải Diệp Ly có thể dự kiến được, cũng may là, Tây Bắc cũng không bị thương nghiêm trọng như trong tưởng tượng, mà Mặc Tu Nghiêu lại càng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy tất cả lãnh thổ bên ngoài Hồng Nhạn quan, làm cho tình hình sau khi chiến tranh của cả Tây Bắc đều dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Ôm Diệp Ly ngồi dựa lưng vào đầu giường, Mặc Tu Nghiêu nhíu mày vừa suy tư, vừa nói: “Thật ra thì ta cũng hy vọng Thanh Vân tiên sinh và Hồng Vũ tiên sinh có thể đến Tây Bắc, cả Từ đại nhân và công tử Thanh Trần. Sau này chắc chắn chuyện của Tây Bắc sẽ càng ngày càng nhiều, dưới trướng Định Vương phủ, nếu nói võ tướng thì tất nhiên không ít, nhưng nếu nói đến nhân vật có tài kinh luân tế thế (tài năng xử lý các vấn đề chính trị và cũng có lòng quan tâm, giúp đỡ mọi người) có thể thống trị địa phương chân chính thì ngay cả nửa cái cũng không có.” Định Vương phủ luôn lấy quân công khởi nghiệp, mặc dù lịch đại Định Vương đều là người văn võ song toàn nhưng bọn thuộc hạ thì vẫn lấy tướng lãnh làm chủ. Dù sao Định Vương phủ không phải là triều đình, không cần nhiều quan văn thống trị địa phương hoặc vào triều tham chính như vậy. Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ Đại ca đang ở Tây Bắc, phái người truyền tin cho huynh ấy, chỉ cần huynh ấy nhận được thì sẽ muốn đến xem cháu trai. Nhưng còn ông ngoại và cậu cả thì lại không thể rời khỏi Vân Châu dễ như vậy. Nếu không… Ta tự đi một chuyến?”
“Không được!” Ngang hông bị siết chặt, Diệp Ly bị kéo về lại trong ngực một lần nữa, cằm Mặc Tu Nghiêu đặt trên đầu vai của Diệp Ly, trầm giọng nói: “Chuyện Thanh Vân tiên sinh thì ta sẽ tự viết thư cho lão nhân gia thương lượng với ngài ấy, còn nàng thì chỗ nào cũng không cho đi!” Diệp Ly nhướng mày, cái này cũng quá bá đạo đi. Không đợi Diệp Ly nói chuyện, cằm Mặc Tu Nghiêu cọ cọ, giọng nói mới vừa rồi còn bá đạo vô cùng lập tức trở nên vô cùng ủy khuất và cẩn thận, “A Ly, không được đi. Không được rời khỏi ta……”
Sưu —— một mũi tên nhỏ bắn thẳng vào tim, trên mặt Diệp Ly tối sầm. Từ khi nào mà người này lại trở nên vô sỉ như vậy rồi?
“A Ly… Nàng lại muốn rời khỏi ta… Nếu không, nàng đi đâu, ta đều đi theo nàng, có được không? Ta sợ… Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta liền ném Mặc Tiểu Bảo đi, để cho nó biến thành cô nhi không cha không mẹ, lưu lạc khắp nơi, ăn bữa nay không có bữa sau…” Diệp Ly không nhịn được vươn tay nhéo một cái ở ngang hông người nào đó, “Đó là con trai của chàng, rốt cuộc chàng có thâm cừu đại hận gì với con vậy hả?” Mặc Tu Nghiêu mới không thèm để ý cái này, đau nhếch miệng cũng vẫn không thay đổi lời nói lúc đầu, cho đến khi phát hiện Diệp Ly khẽ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh nguy hiểm, mới không cam lòng mở miệng hỏi: “Vậy A Ly sẽ không rời khỏi ta?” Diệp Ly thở dài nói: “Sẽ không, ta chỉ thuận miệng nói thôi. Chàng và cục cưng đều ở đây, ta còn muốn đi đâu chứ?”
Lúc này Mặc Tu Nghiêu mới hài lòng ôm Diệp Ly, nếu Thanh Vân tiên sinh không đến, qua hai năm nữa, hắn liền lặng lẽ đưa Mặc Tiểu Bảo đến cho ông ấy. Đến lúc đó, A Ly lại là của một mình hắn.
Nhìn Mặc Tu Nghiêu lười biếng ôm mình, Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài một tiếng dưới đáy lòng, nhặt đề tài mới vừa rồi lên, nói tiếp: “Mới vừa rồi chàng có ý là, đầy tháng của cục cưng, chàng muốn tổ chức lớn?”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Thế tử của Bản vương mới ra đời thì tất nhiên phải tổ chức lớn, những người đó không phải trăm phương ngàn kế muốn tới Tây Bắc tầm bảo sao? Thay vì để cho bọn họ trốn trốn tránh tránh lén lút tới, còn không bằng chúng ta công khai mời bọn họ tới. Bản vương cũng muốn xem có thể tìm được cái dạng Ngọc Tỷ Truyền Quốc gì.” Cho dù thật sự có Ngọc Tỷ Truyền Quốc, thì không có sự đồng ý của hắn, hắn cũng muốn xem ai có thể mang đồ ra khỏi Tây Bắc.
Diệp Ly trong lòng vừa động, nói: “Chàng muốn….”
Mặc Tu Nghiêu âm u cười một tiếng, “Không phải nói, người có được Ngọc Tỷ Truyền Quốc thì sẽ có được thiên hạ sao? Vậy thì chờ xem, trong những người này, rốt cuộc ai có thể cướp được Ngọc Tỷ, ai có thể cướp được thiên hạ.” Diệp Ly nghiêm túc trầm tư một lát, rồi nói: “Nếu Ngọc Tỷ truyền ra từ Định Vương phủ, thì cũng không phải chuyện tốt gì. Còn có…” Nhớ tới tấm tơ lụa màu vàng sáng mà mình mang ra từ trong Hoàng lăng kia, đột nhiên Diệp Ly nhoẻn miệng cười, nói với Mặc Tu Nghiêu: “Ta đã quên, lúc trước còn mang ra một phần tàng bảo đồ từ trong Hoàng lăng.”
Thịnh Thế Đích Phi
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi
Story
Chương 202: Khuyên giải an ủi
10.0/10 từ 41 lượt.