Thịnh Thế Đích Phi
Chương 184: Cha con quyết liệt
Tần Phong và Trác Tĩnh lĩnh mệnh lui ra ngoài, Hàn Minh Nguyệt vừa nghi ngờ vừa lúng túng nhìn Mặc Tu Nghiêu một hồi lâu, nhưng cũng không nói ra được lời nào. Mặc Tu Nghiêu vuốt vuốt mi tâm, ném quyển sách trên tay xuống, lãnh mạc nhìn Hàn Minh Nguyệt, nói: “Hàn Minh Nguyệt, ngươi nên biết vì sao Bản vương dễ dàng tha thứ cho ngươi đến tận bây giờ?” Hàn Minh Nguyệt cúi đầu, cười khổ: “Ta biết, tất nhiên không phải vì giao tình giữa chúng ta.” Mặc Tu Nghiêu nói: “Ngươi thật sự nên thấy may mắn khi ngươi có một đệ đệ tốt… Ngươi cũng nên thấy may mắn hơn khi Hàn Minh Tích là bằng hữu được A Ly thừa nhận. Không nên gây rắc rối cho hắn ta, không phải lần nào hắn ta cũng có thể cứu được ngươi.” Hàn Minh Nguyệt trầm mặc, hắn biết, thật ra thì trong khoảng thời gian này Hàn Minh Tích đều ở trong thành Nhữ Dương, mặc dù hai huynh đệ không gặp mặt, nhưng Hàn Minh Tích vẫn âm thầm cho người giúp đỡ hắn, nên hắn vẫn có thể phát hiện được. Hàn Minh Tích sợ làm tổn thương lòng tự ái của hắn, nên làm những việc này cũng rất ít để cho hắn biết. Chỉ sợ mình âm thầm thăm dò được trụ sở Kỳ Lân cũng chính là Hàn Minh Tích đã cầu tình trước đó thay hắn, hơi chán nản cúi đầu nói: “Là người làm ca ca ta có lỗi với đệ ấy.”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, đời này, ngoại trừ khăng khăng một mực với Tô Túy Điệp, thì còn ai mà Hàn Minh Nguyệt thật sự không làm thất vọng nữa sao?
“Tu Nghiêu… Cầu xin ngươi, bỏ qua cho Túy Điệp đi.” Hàn Minh Nguyệt khó khăn phun ra lời thỉnh cầu của mình. Từ rất lâu trước kia, cho dù hạ thấp tư thái, thì hắn cũng còn có tài sản, để có thể nói điều kiện với Mặc Tu Nghiêu, nhưng hiện tại, chỉ có hai bàn tay trắng, hắn chỉ có thể cầu xin…
“Đi ra ngoài.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.
“Tu……” Hàn Minh Nguyệt còn muốn cầu tình nữa, nhưng chỉ thấy, trong mắt Mặc Tu Nghiêu hiện lên một màu đỏ tươi, một kình lực cực mạnh đập vào mặt, câu nói kế tiếp còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì Hàn Minh Nguyệt đã bị đánh bay ra ngoài, ngã thật mạnh ở ngoài cửa, cửa thư phòng cũng bị đóng lại ở trước mắt hắn. Lần này Mặc Tu Nghiêu vừa nhanh vừa ngoan, cũng không lưu tình chút nào, ngay cả phòng bị, Hàn Minh Nguyệt cũng không kịp làm, đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào trên đất, phun ra một ngụm máu.
“Ca……” Một vạt áo đỏ sậm xuất hiện yên lặng bên cạnh Hàn Minh Nguyệt, Hàn Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, thì thấy trên khuôn mặt tuấn tú luôn phong lưu không kềm chế được của Hàn Minh Tích lại tràn ngập lo lắng và khổ sở. Vịn tay Hàn Minh Tích đứng lên, Hàn Minh Nguyệt hơi xấu hổ nhìn đệ đệ, hắn cũng không muốn chật vật như vậy xuất hiện ở trước mặt đệ đệ, “Minh Tích, xin lỗi.” Hàn Minh Tích trầm mặc lắc đầu, nhìn Hàn Minh Nguyệt nói: “Ca, đừng uổng phí công sức nữa. Chỉ cần một ngày Quân Duy chưa trở lại, thì ai cũng không cứu được Tô Túy Điệp.” Mấy ngày nay, Hàn Minh Tích đã bỏ ý nghĩ khuyên huynh trưởng quên Tô Túy Điệp đi, chỉ nói cho huynh ấy biết, cố gắng lúc này của huynh ấy là không cần thiết, “Sở dĩ Định Vương còn giữ lại mạng của Tô Túy Điệp, cũng không phải bởi vì không nỡ giết nàng ta.” Hắn ta chỉ cần Tô Túy Điệp sống mà thôi, để cho Tô Túy Điệp chết nhẹ nhàng như vậy, thì chỉ có thể xem như đã tiện nghi cho nàng ta. Giống như, rõ ràng Mặc gia quân có đủ năng lực giết Mộc Dương hầu ở trên chiến trường, nhưng Mặc Tu Nghiêu lại vẫn hạ lệnh thả về. Chỉ là, không biết tương lai đợi chờ Mộc Dương hầu sẽ là cái gì đây?
“Diệp Ly đã chết.” Hàn Minh Nguyệt cắn răng nói.
Thần sắc Hàn Minh Tích buồn bã, thấp giọng nói: “Chỉ cần chưa tận mắt thấy thi thể của nàng ấy, thì chứng tỏ nàng ấy còn chưa chết. Đại ca, tốt nhất huynh vẫn nên cầu nguyện, thi thể của Quân Duy… thật sự sẽ không tìm được, nếu không thì……” Không ai biết Mặc Tu Nghiêu sẽ làm ra chuyện gì. Kể từ sau khi Quân Duy gặp chuyện không may, Mặc Tu Nghiêu mang lại cho người ta một cảm giác không thể nhìn thấu. Trừ lúc đầu giết bảy ngàn tướng sĩ lùng bắt Quân Duy và đuổi tướng sĩ Đại Sở đóng ở Hồng Nhạn quan ra khỏi quan ra, thì hắn ta không biểu hiện ra bất kỳ một chút thái độ nào về chuyện Vương phi gặp nạn. Nhưng dù sao Hàn Minh Tích cũng là người được tiếp xúc gần với trung tâm của Định Vương phủ, nên cho dù Mặc Tu Nghiêu cũng không nói gì, nhưng hắn vẫn mơ hồ có thể cảm giác được, Mặc Tu Nghiêu đang bố trí một thế cục, một khi đến ngày hắn ta chân chính xuất thủ, thì chắc chắn kéo theo sẽ là tinh phong huyết vũ vô tận.
“Nếu như Định Vương phi……”
Hàn Minh Tích lắc đầu, hờ hững nói: “Long có nghịch lân, sờ vào hẳn phải chết. Đại ca, tự giải quyết cho tốt đi.”
Hoàng lăng Cao Tổ.
Trong Hoàng lăng đã âm lãnh, nhưng sắc mặt Đàm Kế Chi lại càng âm lãnh hơn cả Hoàng lăng. Bị tổ tiên của mình đùa giỡn cản trở, càng làm cho lửa giận trong lồng ngực của hắn không có chỗ phát tiết. Diệp Ly cũng hết sức thức thời, không trêu chọc hắn vào lúc này, ba người rời khỏi tòa cung điện bạch ngọc này, kể từ sau khi cửa cung điện này bị Diệp Ly mở ra, hình như tất cả các cơ quan trong Hoàng lăng cũng biến mất theo, ngay cả trụ cầu đã chìm vào trong sông thủy ngân cũng được nâng lên trở về vị trí cũ một lần nữa. Ba người đi đến một gian thạch thất bên ngoài Hoàng lăng mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Ban ngày giằng co, Diệp Ly sớm đã hơi mệt mỏi, cũng không khách khí nữa, đi tới trên ghế đá bên góc tường ngồi xuống, lấy lương khô và nước mang theo ra ăn.
Đàm Kế Chi ngồi yên ở đối diện nàng, tùy ý ngồi dưới đất dựa vào tường, trên mặt không còn đắc ý và ngạo nghễ lòng tin tràn đầy như lúc trước, mà khí chất tối tăm, trên mặt càng nhiều thêm mấy phần chán chường và âm tàn.
“Hiện tại Định Vương phi rất vui vẻ đi?” Nhìn thần thái ăn uống một cách tự nhiên của Diệp Ly, Đàm Kế Chi u ám hỏi. Tay đang cầm lương khô của Diệp Ly khẽ dừng lại một chút, cười nhạt nói: “Đàm đại nhân nói như vậy, ngồi ở chỗ âm u như vậy, lại nhìn thấy được chỗ nào của Bản phi vui vẻ sao?” Sao Đàm Kế Chi có thể tin được, cười lạnh một tiếng, nói: “Thấy tại hạ tốn công vô ích như vậy, cũng đủ để cho Vương phi cười nhạo rồi, làm sao sẽ không vui đây?” Diệp Ly chân thành nhìn hắn, khẳng định: “Xưa nay Bản phi không thích cười trên nỗi đau của người khác.” Nghe vậy, sắc mặt Đàm Kế Chi lại vặn vẹo, nhìn chằm chằm Diệp Ly, nở nụ cười, “Mặc dù tại hạ đã đi một chuyến vô ích, nhưng mà… Lại gặp được Định Vương phi và Thế tử Định Vương tương lai, thì thật sự cũng không xem là lỗ vốn. Dĩ nhiên, cái này còn phải cám ơn phụ thân.”
Lâm đại phu mặt lạnh không rảnh để ý đến hắn ta, chỉ làm như không nghe thấy lời của hắn ta.
Diệp Ly cười nói: “Con cũng muốn tạ ơn sư phụ, nếu không phải có sư phụ ra tay cứu giúp, thì Bản phi cũng không đợi được đến lúc có thể nhìn thấy Đàm đại nhân vào hôm nay.”
Đàm Kế Chi hơi kỳ quái nhìn Diệp Ly một cái, cũng không dùng lời nói khinh thường nàng ấy nữa. Thời gian mà hắn ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ còn lâu hơn hầu hết tất cả mọi người, tất nhiên cũng hơi hiểu rõ Diệp Ly. Nếu như nói, ở trên đời này, người mà Mặc Cảnh Kỳ ghét nhất là Mặc Tu Nghiêu, vậy thì, người mà hắn ta hận nhất, có lẽ chính là Diệp Ly. Mặc dù theo Đàm Kế Chi thấy thì, thật ra hận ý này chỉ do Mặc Cảnh Kỳ ngu ngốc tự rước lấy mà thôi. Còn theo Mặc Cảnh Kỳ thấy thì, vốn Định Quốc Vương phủ đã lảo đảo muốn ngã và Mặc Tu Nghiêu đã nửa chết nửa sống, hoàn toàn bởi vì Diệp Ly xuất hiện nên mới trở nên không thể khống chế, điều này làm cho Mặc Cảnh Kỳ có một loại tức giận và cừu hận khi công sức trong mười năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Có lẽ so với Mặc Tu Nghiêu, thì Mặc Cảnh Kỳ lại càng hy vọng Diệp Ly chết hơn. Mặc dù Đàm Kế Chi không ủng hộ hận ý không giải thích được kia của Mặc Cảnh Kỳ, nhưng chuyện này cũng không để cho hắn xem trọng Diệp Ly. Tất nhiên hắn cũng biết, một cô gái như Diệp Ly cũng không phải mình nói vài ba câu thì có thể tùy ý thao túng được. Ánh mắt mỉm cười vừa chuyển, Đàm Kế Chi rất khôn ngoan đổi đề tài, “Đã lâu như vậy, Vương phi không muốn biết, bây giờ Định Vương thế nào sao?”
Diệp Ly kéo kéo khóe môi, cho hắn một nụ cười giả dối, “Đàm đại nhân chịu nói cho ta biết sao?”
Đàm Kế Chi cười nói: “Có thể nói chuyện với Vương phi, tất nhiên là vinh hạnh của tại hạ. Lại nói… Định Vương điện hạ thật đúng là nhất vãng tình thâm (tình sâu mãi mãi) với Vương phi, ngày thứ hai sau khi Vương phi rớt xuống núi, toàn bộ đầu của bảy ngàn tướng sĩ dưới chân núi kia đã bị rơi xuống đất không nói, Định Vương điện hạ còn hạ lệnh rút toàn bộ Mặc gia quân vốn đang chống cự với Nam Chiếu và Tây Lăng về, bây giờ Đại Sở có thể nói là chiến loạn không ngừng.” Thấy Diệp Ly cau mày, Đàm Kế Chi nói tiếp: “Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng Định Vương còn hạ lệnh đuổi toàn bộ quân Đại Sở đóng ở Hồng Nhạn quan ra ngoài, toàn bộ tướng sĩ phản kháng không đi đều bị giết. Hôm nay… Các nước trong thiên hạ, người nào mà không biết Định Vương điện hạ đã làm phản… chiếm quan, giận dữ vì hồng nhan, chắc Vương phi rất cảm động đi?” Thần sắc Diệp Ly không thay đổi, “Đa tạ Đàm đại nhân đã nói. Là một cô gái, biết Vương gia làm như thế, tất nhiên Bản phi rất cảm động rồi.”
Đàm Kế Chi nhướng mày, “Vương phi xuất thân Từ thị Vân Châu, xưa nay Từ gia trung tâm một lòng, Vương phi cũng không có điều gì khác muốn nói sao?”
Diệp Ly áy náy cười nói: “Xuất giá tòng phu, vô luận Vương gia làm cái gì, cho dù người trong thiên hạ đều mắng hắn thì ở trong mắt Bản phi, hắn luôn đúng.”
“Được vợ như thế, Định Vương điện hạ thật sự rất may mắn!” Đàm Kế Chi cắn răng nói. Diệp Ly cười nói: “Đàm đại nhân quá khen. Thật ra thì, so với Vương gia nhà ta, Bản phi càng tò mò về chuyện của Đàm đại nhân hơn.”
Đàm Kế Chi giật mình, cảnh giác nhìn chằm chằm cô gái mặc quần áo mộc mạc nở nụ cười vô hại trước mắt. Diệp Ly khoát khoát tay, cười yếu ớt nói: “Đàm đại nhân không cần khẩn trương. Ngươi đã cho Bản phi biết thân phận của ngươi rồi, nói vậy, chắc cũng không quan tâm những chuyện khác đi?”
Đàm Kế Chi trầm mặc, đúng vậy, bí mật lớn nhất của hắn, đơn giản chính là thân phận của hắn thôi. Nếu chuyện này cũng đã không còn là bí mật nữa, thì như vậy còn gì mà không thể nói? Ngẩng đầu lên, khóe môi Đàm Kế Chi chứa đựng một nụ cười, đáng tiếc kết hợp với dung nhan âm trầm hàng năm, nên làm sao cũng không đạt tới phong độ nhẹ nhàng, nhưng cũng không có ai quan tâm đến điều này. Đàm Kế Chi nhướng mày cười nói: “Có thể làm cho Vương phi tò mò, thật sự làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh.” Diệp Ly cười nói: “Đàm đại nhân cần gì phải khách khí. Mục đích Đàm đại nhân ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy, nếu Bản phi đoán đúng, thì đơn giản chính là vì chuyện này, có đúng không?”
Đàm Kế Chi khẽ gật đầu, “Đúng vậy.” Thân là hậu duệ Tiền triều, vì cái gì mà phải hao hết tâm tư ẩn núp bên cạnh Hoàng đế đương triều, căn bản không cần hao phí đầu óc để đoán.
“Đàm đại nhân có thấy, trong lịch sử có mấy người hậu duệ Tiền triều phục quốc thành công chưa?” Diệp Ly buông lương khô trong tay, đổ ra chút nước sạch ra rửa tay, vừa hỏi.
Sắc mặt Đàm Kế Chi trầm xuống, âm lãnh nhìn chằm chằm Diệp Ly, Diệp Ly cười nói: “Đàm đại nhân không cần nghi ngờ, Bản phi cũng không phải đang cười nhạo ngươi. Vấn đề của Bản phi, Đàm đại nhân không ngại thì thử suy nghĩ xem.”
“Quả thật không có mấy người thành công, chẳng lẽ Vương phi có cao kiến gì?”
“Cao kiến thì không dám, thật ra thì, phục quốc… càng khó hơn dựng nước, không phải sao? Tiền triều đã bị diệt vong cách đây hai trăm năm rồi, dân chúng có người nào sẽ vì một hậu duệ của Hoàng thất đã sớm diệt vong không biết bao nhiêu đời, mà đi mạo hiểm rơi đầu chứ? Mà thân là hậu duệ Tiền triều, Đàm đại nhân có thể cho bọn họ ích lợi gì, để bọn họ phải mạo hiểm vì ngươi? Đàm đại nhân muốn phục quốc, cũng không biết tiền vàng, binh mã, nhân tài từ chỗ nào mà có? Đàm đại nhân sẽ không cho rằng, không có Định Quốc Vương phủ, giết chết Mặc Cảnh Kỳ nữa, thì thiên hạ Đại Sở có thể thuộc về mình đi? Mặc dù lần này Đàm đại nhân không có được bảo tàng như mong muốn, nhưng Hoàng lăng này vẫn có giá trị không nhỏ đó.”
“Chuyện mà Vương phi nhắc nhở, tại hạ đa tạ Vương phi đã chỉ điểm.” Đàm Kế Chi đánh giá Diệp Ly một lát, chắp tay thụ giáo.
Diệp Ly im lặng: Ta không chỉ điểm ngươi, ta đang muốn đả kích ngươi đó. Nhưng mà cũng đúng, một người muốn phục quốc vẫn có thể nhịn nhục ẩn núp ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy, thì làm sao có thể không có một chút chuẩn bị gì chứ? Trong lòng Diệp Ly suy tư tin tức vừa mới biết được từ Đàm Kế Chi, trên mặt cũng không có chút dao động nào. Tiếp xúc, nói chuyện với người khác thì phải có chừng mực, Diệp Ly luôn luôn hiểu rất rõ, nàng rất rõ ràng, không thể nói tiếp nữa, nói thêm gì đi, thì Đàm Kế Chi sẽ không muốn dùng nàng để đàm phán với Mặc Tu Nghiêu nữa, mà sẽ muốn giết người diệt khẩu.
Diệp Ly không muốn nói chuyện, nhưng hiển nhiên Đàm Kế Chi lại rất có hứng thú với Diệp Ly, “Lại nói, lấy trí tuệ của Vương phi, sao lúc đầu lại bị buộc phải gả cho Định Vương vậy? Hoặc là… Trong lúc vị Hoàng Thượng kia của chúng ta còn không biết, thì Vương phi và Định Vương điện hạ đã lưỡng tình tương duyệt với nhau rồi?”
“Đàm đại nhân đã xem quá nhiều thoại bản (*) rồi đó? Ánh mắt của Bản phi tốt thôi.” Diệp Ly liếc hắn một cái, thản nhiên nói.
(*) thoại bản: một hình thức tiểu thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
“Ánh mắt tốt?” Đàm Kế Chi hơi buồn cười hỏi ngược lại, hiển nhiên khịt mũi coi thường câu trả lời của Diệp Ly. Vô luận nhìn từ góc độ nào, thì gả cho Mặc Tu Nghiêu đều không xem là chuyện tốt. Diệp Ly bĩu môi, quyết định không giải thích vấn đề về ánh mắt của mình với người ngoài. Nếu chỉ đơn thuần dựa theo cách nhìn của các cô gái thời đại này, thì quả thật gả cho Mặc Tu Nghiêu không phải là chuyện tốt gì. Nhưng lại là lựa chọn không thể tốt hơn với Diệp Ly, không cần chu toàn giữa vô số nữ nhân trong hậu viện, không cần hao phí thời gian cả đời để thảo luận chuyện nhà, phấn son bột nước với các quý phụ khuê phòng, cũng không cần sống cả đời trong một căn nhà nhỏ bé ở một nơi nho nhỏ trong trời đất. Cho dù đã sớm có chuẩn bị với cuộc sống như thế, nhưng có thể có lựa chọn tốt hơn, thì tại sao lại không chọn? Cho dù khác khá xa với hy vọng bình tĩnh an bình mà mình mong muốn, nhưng cũng phải hiểu rằng, muốn có được thì tất nhiên phải giao ra. Nàng không thể hy vọng xa vời rằng, vừa được hưởng thụ tự do tự tại như kiếp trước, lại muốn không cần nhận bất kỳ trách nhiệm và nghĩa vụ gì được. Ánh mắt và cái nhìn của người khác không quan trọng, rất nhiều chuyện cứ như người uống nước vậy, lạnh hay nóng phải tự mình biết. Mặc Tu Nghiêu vì nàng, làm cho trong lòng nàng hạnh phúc, cũng cam tâm tình nguyện vì hắn mà làm tất cả. Chỉ vậy thôi.
Mặc dù bảo tàng Hoàng lăng này là giả, nhưng diện tích cũng không thua kém danh tiếng là lăng mộ hoàng gia của nó. Chiếu theo bản đồ, dọc theo đường đi, ngoại trừ nghỉ ngơi khi cần thiết ra, trên căn bản không có gì cản trở, thì ba người cũng phải đi hơn một ngày mới đi tới lối ra.
Đi ra khỏi cửa Hoàng lăng, ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào khiến cho Diệp Ly hơi không thích ứng, phải nhắm lại mắt, giơ tay lên che mắt, thích ứng một lát rồi mới từ từ mở ra, liền thấy Đàm Kế Chi đang mỉm cười nhìn chằm chằm đánh giá nàng, “Vương phi lại thật sự yên tâm với tại hạ như vậy.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Đàm đại nhân muốn ra tay với Bản phi thì đã có thể ra tay ngay từ lúc còn trong Hoàng lăng rồi, không phải sao? Đàm đại nhân yên tâm, Bản phi sẽ không chạy trốn, dù sao… Con của ta mới quan trọng nhất.” Đàm Kế Chi hài lòng gật đầu, “Vương phi suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt rồi. Nói thật, tại hạ cũng không muốn ra tay với Vương phi.”
Kể từ sau khi gặp phải Đàm Kế Chi, thì Lâm đại phu liền trở nên hết sức trầm mặc ít nói. Phần lớn thời gian cũng chỉ có hai người Diệp Ly và Đàm Kế Chi nói chuyện, Lâm đại phu chỉ mặt lạnh nghe hai người ngươi tới ta đi thử dò xét đối phương. Đứng ở dưới vách núi nhìn theo cửa vào Hoàng lăng từ từ khép lại cho đến khi không có chút dấu hiệu nào ở trước mắt, Lâm đại phu xoay người đi về phía trước.
Sắc mặt Đàm Kế Chi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm đại phu, rồi nói: “Phụ thân, người muốn đi đâu?”
Lâm đại phu quay đầu lại, lãnh mạc nói: “Hoàng lăng, ngươi đã tiến vào, bây giờ, lão đầu tử ta muốn đi đâu, còn cần ngươi quan tâm sao?” Thần sắc Đàm Kế Chi phức tạp nhìn Lâm đại phu, trầm ngâm một chút mới nói: “Phụ thân, con muốn địa chỉ Hoàng lăng thật.”
Trên mặt Lâm đại phu hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn chằm chằm Đàm Kế Chi nói: “Ngươi cho rằng, Hoàng lăng này là giả?”
Đàm Kế Chi đứng chắp tay, “Bên trong không có gì cả, rõ ràng không phải là giả sao?”
Lâm đại phu cười ha ha, “Ta đã nói với ngươi, căn bản trong Hoàng lăng không có bảo tàng gì, chính ngươi lại không tin. Bây giờ chính ngươi cũng thấy tận mắt rồi, lại hoài nghi nơi này không phải Hoàng lăng thật? Ngươi cho rằng, lão đầu tử ta đã giấu bảo tàng chân chính đi rồi sao?”
Đàm Kế Chi không nói, từ đầu đến cuối, thần sắc kia giống như âm thầm đồng ý với lời nói của Lâm đại phu. Trên mặt Lâm đại phu xẹt qua một tia chán nản và đau đớn, nhìn chằm chằm Đàm Kế Chi, cười lạnh liên tục, nói: “Tốt! Tốt! Cứ cho là ta đã giấu bảo tàng đi rồi, ngươi muốn làm gì ta? Giết lão đầu tử ta sao?”
“Phụ thân!” Đàm Kế Chi cắn răng, nhìn chằm chằm Lâm đại phu, trong ánh mắt nhiều hơn một tia ngoan ý, ngạo nghễ nhìn chằm chằm thân ảnh hơi gù lưng của Lâm đại phu, lãnh đạm nói: “Có phải người đã quên rồi hay không… Người cũng không phải là cha ruột của con. Những thứ trong bảo tàng kia cũng không phải của Đàm gia.” Trên mặt Lâm đại phu xé ra một tia cười giễu cợt, theo Diệp Ly thấy, thì đó càng giống khóc hơn, “Vậy ngươi cũng đừng quên, bây giờ ngươi còn mang họ Đàm!” Thần sắc Đàm Kế Chi biến ảo không ngừng, sắc mặt càng trở nên khó coi, “Người……”
“Ta nói, có phải chúng ta nên rời khỏi nơi này trước hay không? Chắc hẳn những người khác vẫn còn đang ở gần Nhữ Dương đi?” Đột nhiên Diệp Ly mở miệng nói.
Đàm Kế Chi sững sờ, rốt cuộc nuốt lại lời nói đã đến trên miệng, nhìn Lâm đại phu, miễn cưỡng nói: “Đi với con.”
Lông mi trắng của Lâm đại phu giương lên, vừa muốn nói chuyện, thì cánh tay lại bị Diệp Ly vươn tay bắt được. Diệp Ly áy náy nói: “Sư phụ, hình như đồ nhi hơi khó chịu, một lát nữa còn muốn làm phiền người xem giúp con một chút.” Lâm đại phu ngơ ngác một chút, nhìn Diệp Ly thật kỹ một cái, rốt cuộc không phản đối nữa.
Đè xuống xung đột kịch liệt suýt nữa bộc phát của cha nuôi và con trai, ở trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài một cái, lơ đãng sờ sờ một ít vải vóc đặt trong tay áo, đuổi theo bước chân Đàm Kế Chi đang đi ở phía trước.
Đàm Kế Chi vừa đi về phía trước, vừa quay đầu lại nói với Diệp Ly: “Người của ta ở gần chỗ này. Vương phi không cần kích động, lần này chúng ta cũng không đi đến Nhữ Dương. Cho nên tạm thời có thể ngài sẽ không gặp được Định Vương điện hạ đâu.”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Nếu đã rơi vào trong tay Đàm đại nhân, tất nhiên tất cả mặc cho Đàm đại nhân an bài. Nhưng mà Bản phi hơi tò mò, Đàm đại nhân tính mang Bản Phi hồi kinh sao?”
Đàm Kế Chi cười nói: “Sao Vương phi lại nghĩ như vậy? Mang Vương phi về kinh thành có ích lợi gì cho tại hạ đây?”
Diệp Ly tròn mắt, “Vậy thì Bản phi lại càng tò mò hơn là, Đàm đại nhân đã dùng lý do gì để rời khỏi kinh thành lâu như vậy? Ngay cả Mặc Cảnh Kỳ có bệnh đa nghi mà lại không nghi ngờ.” Đàm Kế Chi cười hơi đắc ý: “Nếu tại hạ đã có thể làm cho bệ hạ tín nhiệm, thì sao ngay cả chút điểm này lại không làm được chứ? Về phần Vương phi phải đi đâu… Thì chờ khi đến nơi, Vương phi sẽ biết.”
Diệp Ly cười một tiếng, “Đã như vậy, Bản phi mỏi mắt mong chờ.” Có thể lừa gạt được Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy, vậy thì hãy để cho ta nhìn xem, ngươi có bản lĩnh đi ra được Hồng Nhạn quan hay không?
Thịnh Thế Đích Phi
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi
Story
Chương 184: Cha con quyết liệt
10.0/10 từ 41 lượt.