Thịnh Thế Đích Phi

Chương 177: Sự yên bình nơi thôn cư


Ở lại nơi sơn dã yên bình mà cách biệt này, cùng với sự điều trị của Lâm đại phu, thân thể Diệp Ly ngày một tốt dần lên. Đối với việc ở một sơn thôn ngăn cách với bên ngoài lại có một Lâm đại phu y thuật như vậy, Diệp Ly không khỏi bất ngờ. Tính cả danh y như Trầm Dương, Diệp Ly cũng đã gặp không ít đại phu có y thuật cao minh, nhưng cho dù như vậy thì nàng cũng không thể không thừa nhận, y thuật của vị Lâm đại phu không có danh tiếng gì này tuyệt đối cũng có thể được xưng tụng là số một số hai đấy. Diệp Ly từng tận mắt nhìn thấy ông ta dùng thủ pháp gọn gàng lưu loát mà nối xương bôi thuốc cho một thanh niên trong thôn lên núi săn thú bị té gãy chân, vốn nàng cảm thấy cậu ta nhẹ nhất cũng sẽ khập khiễng, vậy mà một tháng sau đã có thể tự do đi lại, mặc dù còn hơi bất tiện nhưng nhiều nhất cũng chỉ cần tu dưỡng hai ba tháng là đã có thể bước đi như bay.


Cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Ly, Lâm đại phu có chút đắc ý nhìn  nàng nói: “Y thuật của lão phu sao người phàm các ngươi có thể tưởng tượng được?”


Diệp Ly co rút khóe miệng, cúi đầu xem tiếp đống lớn sách thuốc mà trước đó Lâm đại phu ném cho nàng. Hiện nay em bé đã hơn bảy tháng rồi, Lâm đại phu chăm sóc nàng hơn một tháng qua, liếc mắt nhìn cái bụng tròn đã vượt mặt của nàng hừ hừ nói: “Tiểu tử này đúng là mạng lớn, tương lai cũng sẽ phiền phức khiến người ta nhức đầu đấy.” Nghe vậy, Diệp Ly mỉm cười nhẹ vỗ về bụng mình, bé con cùng nàng rơi từ trên vách đá xuống, lại thêm bốn tháng hôn mê mà vẫn khỏe mạnh hoàn hảo, không phải mạng lớn thì là gì? Vừa nhìn sách thuốc, lại nhìn Lâm đại phu ở ngoài phòng bận rộn sắp xếp thảo dược hái được từ trên núi. Diệp Ly có chút ngạc nhiên hỏi: “Lâm đại phu, ngài. . . không giống như người trong thôn này.” Lâm đại phu chợt ngừng hai bàn tay đang bận rộn, rất nhanh liền tiếp tục, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Vậy nha đầu ngươi cũng giống bọn họ?” Diệp Ly mỉm cười nói: “Lâm đại phu đây là thừa nhận, ngài cũng từ bên ngoài tới đây sao?”


Lâm đại phu không giống với người trong thôn, ngay từ khi tỉnh lại chưa đến hai ngày Diệp Ly đã nhìn ra. Mọi người trong cái thôn nhỏ này đều rất tôn kính vị lão đại phu này, không chỉ vì hắn  y thuật cao minh, mà còn vì hắn uyên bác học thức, khác hẳn với mọi người  trong thôn. Vô luận là thời đại gì, dân chúng luôn cực kỳ tôn trọng người đọc sách. Trong nhà Lâm đại phu còn có một gian thư phòng, đầy đầy đủ đủ các bộ sách đấy, Diệp Ly tiện tay cầm lên hai bản, thế nhưng lại phát hiện một bản trong đó là là sách cổ tiền triều đã thất truyền lâu nay. Một người như vậy, xuất hiện ở cái thôn nho nhỏ cơ hồ không có đến một người biết chữ này, hơn nữa còn nghe nói một lần đến là mấy chục năm, không kỳ quái mới là chuyện lạ đấy. Lâm đại phu phủi tay đứng dậy, nhìn Diệp Ly nói: “Lão phu cũng đã nhìn ra, nha đầu ngươi cũng không phải là đại gia khuê tú bình thường. Mấy ngày nay, thế mà đã hỏi thăm chuyện của ta đến rõ ràng rành mạch rồi?”


Diệp Ly mím môi khẽ cười, cũng không phủ nhận. Mấy ngày nay nàng quả thật có nghe ngóng một chút chuyện tình của Lâm đại phu, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Ba mươi năm trước Lâm đại phu đã đặt chân đến thôn này, nghe nói là họ Lâm, nhưng bởi vì trong thôn đại đa số đều là họ Lâm, Diệp Ly cảm thấy lời nói này cũng chưa hẳn là đúng. Nghe nói lúc ấy ông còn mang theo một đứa bé vẫn còn trong tã lót, tên là Lâm Nguyện. Nhưng mười một năm trước, Lâm Nguyện rời thôn sau đó cũng không thấy trở lại. Nhiều năm như vậy, Lâm đại phu cũng chưa từng đi tìm hắn, vì thế mà dần dần không ít người đã quên mất từng có một người như thế tồn tại.



“Lâm đại phu không định rời đi sao?” Diệp Ly hỏi.


Ánh mắt Lâm đại phu hơi ảm đạm, một hồi lâu mới nói: “Lão phu đã ở cái tuổi này, còn có thể đi nơi nào? Không bằng cứ ở đây, thỉnh thoảng xem bệnh cho thôn dân nơi này, tương lai khi ta chết bọn họ cũng có thể cho ta một nơi chôn cất là được rồi.” Cảm nhận được tâm tình lão nhân có chút phiền muộn, Diệp Ly suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Lâm đại phu không muốn đi tìm lệnh lang sao? Không chừng ta cũng có thể giúp đỡ một chút đấy.” Lâm đại phu hừ lạnh một tiếng nói: “Hắn sẽ không trở về nữa, hơn nữa, hắn cũng không phải là con ta.”


Diệp Ly nhíu mày, quyết định sẽ dừng chuyện này tại đây. Lão đại phu rõ ràng không phải là kiểu người thích tu sinh dưỡng tính (nuôi dạy kẻ khác), tính tình cũng không phải là quá tốt.


Theo lời Lâm đại phu, tạm thời nàng cũng không có cách nào rời khỏi tiểu thôn trại vắng vẻ  này, Diệp Ly cũng an tâm mà ở tại nơi này. Hơn mười ngày sau khi nàng tỉnh lại, Lâm đại phu đã dựng xong một phòng gỗ nhỏ bên cạnh nhà, sau đó để nàng vào ở đó. Ngày thường Diệp Ly sẽ cùng người trong thôn đi quanh tâm sự một chút, hoặc ở nhà giúp Lâm đại phu làm một chút việc vặt, sau khi ăn xong thì tới thư phòng của Lâm đại phu lấy một chút sách, dần dần đã bày đầy gian phòng của Diệp Ly. Đối với việc Diệp Ly mang sách cổ của mình đi, Lâm đại phu hoàn toàn không có bất kỳ ý kiến gì, trong thôn này không có ai biết chữ đọc sách, kể từ khi mười một năm trước hài tử mà ông nuôi lớn rời đi cho đến bây giờ, những thứ sách kia cũng chỉ là đơn thuần đặt ở nơi đó không có ai để mắt đến. Thời gian còn lại, Diệp Ly dùng cây trâm mộc mạc mà nàng mang theo trên người đổi với một cô nương dệt  vải trong thôn lấy một ít vải vóc mềm mại, qua mấy tháng nữa bé con của nàng ra đời rồi, nàng cũng phải chuẩn bị xong y phục cho bé con nữa.


Nhìn vải vóc đơn giản lại có chút thô ráp trong tay, trong lòng Diệp Ly có chút chua xót. Nếu không phải ở chỗ này, bé con của nàng vừa ra đời tất nhiên sẽ phải dùng đồ tốt nhất, vậy mà bây giờ. . . . . . Ngẩng đầu nhìn ánh tà dương chiếu ngoài phòng, Diệp Ly nhẹ giọng thở dài. Thế giới bên ngoài hiện tại chỉ sợ cũng đều là khói lửa loạn lạc, ít nhất ở nơi này, còn không phải là an toàn hơn rất nhiều sao?


May y phục cho bé con, Diệp Ly cũng làm cho Lâm đại phu một bộ quần áo. Mặc dù trên mặt lão nhân không có biểu hiện gì, nhưng cũng không chê cười Diệp Ly như bình thường. Thỉnh thoảng còn có thể ném qua cho nàng một hai bản đơn lẻ nghe nói đã sớm thất truyền. Diệp Ly nhìn sách cổ bị Lâm đại phu coi như phế vật không đáng tiền mà ném tới trong tay, khóe miệng không khỏi mỉm cười thản nhiên. Nàng biết lão nhân tính tình cổ quái này đây là đang dần dần đón nhận sự tồn tại của nàng. Thật ra thì, nếu không phải ngoài kia có quá nhiều người khiến nàng nhớ thương như vậy, thì ở lại thôn nhỏ này mà an ổn sống cả đời cũng là chọn lựa không tồi đấy.



“Sở muội tử. . . Sở muội tử, muội cũng ở đây sao?”


Đang thất thần, từ ngoài phòng truyền tới giọng nói của một nam tử trẻ tuổi, Diệp Ly bất đắc dĩ  thở dài, cõi đời này quả nhiên vô luận nơi nào cũng đều có một hai nhân vật khiến người ta không biết nói gì như vậy đấy. Vịn vào bàn đứng dậy, người vừa đi đến ngoài phòng, là một nam tử trẻ tuổi cao ngất cường tráng, giơ một con gà rừng trong tay lên bước vào. Thấy Diệp Ly, vội vàng lấy lòng cười nói: “Sở muội tử, ta lên núi bắt được một con gà rừng, cho muội bồi bổ thân thể.” Diệp Ly khẽ thở dài trong lòng, ngẩng đầu cười nói với nam tử: “Lâm đại ca, đa tạ ý tốt của huynh. Nhưng mà ta không muốn ăn thịt, cho nên huynh mang về cho đại thúc đại thẩm tẩm bổ thân thể đi.” Thanh niên cau mày, không đồng ý  nói: “Vậy sao được? Cho dù muội không muốn ăn thì cũng phải bồi bổ cho em bé chúe, cái này. . . Chính là nương ta bảo ta đưa tới cho muội.” Nói đến đây, trên khuôn mặt chất phác của anh chàng ửng đỏ, đôi mắt cực kỳ trông mong  nhìn nàng.


Nhìn thanh niên trước mắt, Diệp Ly không nhịn được muốn đỡ trán. Thật ra thì dân phong quá mức thuần phác cũng có chỗ không tốt lắm còn gì? Nếu ở nơi khác, một nữ nhân mang bầu như nàng lại sống một mình, người khác nhìn thấy sẽ luôn kiêng kỵ mấy phần đấy, nhưng trong cái thôn nhỏ này, từ sau khi nàng có thể ra cửa đi lại, Lâm đại phu nói cho nàng biết đã có hai nhà tới cửa ám hiệu muốn cưới nàng, không quản nàng là nử tử đã xuất giá, mà cũng không quan tâm nàng vẫn còn có mang bầu. Mặc dù nàng đã giải thích mấy lần rằng chẳng qua nàng chỉ ngoài ý muốn mới có thể xuất hiện tại nơi này, chờ sinh con xong thân thể tốt lên một chút sẽ rời đi. Nhưng hiển nhiên cũng không có nhiều người tin, dù sao trong mắt mọi người, muốn rời khỏi nơi này, một đường nguy hiểm, cho dù là nam tử khỏe mạnh cũng không chắc có thể dễ dàng mà đi ra, chứ đừng nói một nữ tử yếu đuối mang theo em bé như nàng.


“Lâm đại ca, cám ơn ý tốt của huynh. Nhưng mà. . . Ta và phu quân ta lưỡng tình tương duyệt, chắc chắn chàng vẫn đang chờ ta. Cho nên, đợi sau khi con ra đời, vô luận như thế nào ta cũng nhất định mang theo con trở về gặp chàng. Cho nên. . . Lâm đại ca thật sự không cần phải hao tâm tổn trí như thế.” Vốn dĩ Diệp Ly thật sự không muốn nói trắng ra như thế, nhưng người này ba ngày thì hai ngày lại từ  trong nhà đưa đến một chút món ăn thôn quê…, cuối cùng khiến cho mỗi lần nàng ra cửa, cả thôn già trẻ lớn bé đều lôi kéo nàng vẻ mặt mập mờ nói đến chuyện này, thật sự khiến cho Diệp Ly phải phiền muộn một phen. Mà trọng điểm là, có một số việc nên ngừng thì ngừng, cứ rề rà chậm trễ không phải chuyện tốt. Nam tử trẻ tuổi trên mặt tức thì lại càng đỏ, có chút đưa đám, lại có chút bối rối  nói: “Ta biết. . . Lâm đại phu nói muội tử là tiểu thư nhà giàu có ở bên ngoài. Ta. . . Ta không xứng với muội, cái kia. . . Cái kia là ta may mắn bắt được ở chân núi, muội giữ lại đi. Ta ta. . . . . .” Cuối cùng tựa hồ không biết phải nói gì nữa, người trẻ tuổi vứt gà rừng ở lại xoay người vội vàng rời đi. Diệp Ly nhìn ra cửa một chút, cúi đầu vịn bụng bầu cười khổ.


“Nha đầu nhà người, tiểu tử kia ở trong thôn chúng ta cũng là…thứ nhất thứ hai đấy.” Chẳng biết lúc nào, Lâm đại phu từ bên ngoài đi vào, nhìn một chút món ăn thôn quê trên bàn liền sáng tỏ.


Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ nói: ” Sao Lâm đại phu lại trêu đùa ta như thế? Ngài cũng không phải không biết rằng ta nhất định sẽ phải rời đi.”



Lâm đại phu ngồi xuống thở dài: “Ta biết, vừa nhìn đã thấy nha đầu ngươi cũng không phải người bình thường. Cái sơn thôn nho nhỏ này trói không được ngươi, giống hệt cái tên tiểu tử kia, nửa điểm tâm can cũng không có, nói đi là đi, nhiều năm như vậy cũng không trở lại được một lần.”


Nhìn lão nhân nhướng mày oán trách, Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ sau này ra ngoài rồi, có cơ hội nhất định phải giúp lão nhân tìm Lâm Nguyện này. Lâm đại phu nhìn nàng có chút tiếc hận  nói: “Lão đầu tử ta tuổi cũng không còn nhỏ, vốn nhìn nha đầu ngươi thông minh ngộ tính không tồi, nghĩ đến một thân y thuật của ta cuối cùng cũng có truyền nhân. Trong thôn này. . . Sau này cũng có được một đại phu tốt.”


“Sao Lâm đại phu lại không chọn một người trong thôn tới  thừa kế y bát?” Diệp Ly có chút ngạc nhiên hỏi. Lâm đại phu ở thôn này ba mươi năm, theo lý mà nói muốn tìm y bát truyền nhân thì cũng sớm nên tìm rồi chứ. Lâm đại phu hừ nhẹ một tiếng nói: “Trong thôn không một ai có thể hiểu biết chữ nghĩa . Nghe nói tổ tiên bọn họ định ra  quy củ, không cho biết chữ, cũng không được rời thôn. Không biết chữ ta còn có thể dạy cái gì, cùng lắm cũng chỉ dạy ra một đại phu tam đẳng thôi.”


Diệp Ly cười nói: “Cũng thật đáng tiếc , nếu Lâm đại phu không chê có thể dạy cho Quân Duy một chút, chẳng qua không biết mấy tháng này có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu.”


Lâm đại phu từ trên xuống dưới đánh giá nàng mấy lần, đến lúc đứng dậy đi ra ngoài mới bỏ xuống một câu, “Trước tiên đem quyển sách ngày hôm qua ta cho ngươi học thuộc đi đã.”


Nhìn bóng lưng của lão nhân, Diệp Ly cười nhẹ, “Dạ, sư phụ.”



Thịnh Thế Đích Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi Truyện Thịnh Thế Đích Phi Story Chương 177: Sự yên bình nơi thôn cư
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...