Thịnh Thế Đích Phi

Chương 174: Từ gia bái khách


Đại Sở, Cảnh Đế tháng mười năm thứ mười hai, liên tục nhận được tin tức Định Quốc Vương phi đại thắng Trấn Nam Vương Tây Lăng, cùng với tin dữ của Định Quốc Vương phi. Cuối tháng, vốn là Mặc gia quân ở các nơi cùng liên quân Tây Lăng, Nam Chiếu,Lê Vương giao chiến lại lặng lẽ rút lui, khiến cho liên quân tam phương phải trợn mắt há mồm, do dự không biết là bẫy rập hay Mặc gia quân thật sự rút lui. Cho đến khi thật sự xác định toàn bộ Mặc gia quân đã rút lui ra khỏi chiến trường, Liên quân tam phương mừng như điên, không hề do dự mà đánh về phía đất đai giàu có của Đại Sở. Ngay cả Tây Lăng bị đánh bại ở Tây Bắc cũng không tiếc lần nữa tăng viện binh tấn công Đông Sở, nhưng lần này bọn họ rất thức thời tránh đi vùng Tây Bắc đã bị vài chục vạn Mặc gia quân hoàn toàn khống chế, mà đi theo đường vòng phía nam nhập quan sau đó tiến lên phương bắc. Đồng thời, lúc này biên cảnh phương bắc, đại quân Bắc Nhung cũng bắt đầu lục đục dục động. Nếu không phải vì mùa đông không thích hợp khai chiến, còn có muốn quan sát thái độ của Mặc gia quân, chỉ sợ Đại Sở phương nam khói thuốc súng chưa tắt, chiến sự phương bắc đã lại nổi lên.


Đối với chuyện lần này, Hoàng đế tất nhiên là giận dữ. Ngày đó liền xuống một đạo thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ: Định Quận Vương Mặc Tu Nghiêu không những không biết hối cải mà  trong lòng còn sinh oán hận. Tự tiện rút quân, không để ý đến giang sơn Đại Sở. Tước bỏ tước vị, thu lại binh quyền, áp tải về kinh thành xử trí. Đối với ý chỉ này mà nói, Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ cười nhạt một tiếng, tiện tay vò thành một cục không biết ném tới góc nào. Mười vạn tinh binh Mặc gia quân nghe theo mệnh lệnh của Vương gia, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai di chuyển về tất cả các thành trì trong vòng Hồng Nhạn quan. Tướng sĩ Đại Sở đóng ở các thành trì này tự nhiên không dám chắp tay dâng thành trì cho người ta, mạnh mẽ phản kháng. Đại Sở, chiến sự Tây Bắc kéo dài từ quan ngoại cho đến quan nội, chẳng qua lần trước Mặc gia quân thủ hộ Đại Sở giao đấu cùng đại quân  Tây Lăng xâm lược, còn lần này, đã biến thành giao chiến với binh mã Đại Sở. Mặc Cảnh Kỳ liên tiếp hạ mấy đạo ý chỉ trách cứ Mặc Tu Nghiêu khi quân phạm thượng, phản quốc mưu nghịch vân vân. Trong lúc nhất thời thiên hạ xôn xao cả lên, một bóng người đang đứng bên vách đá Vân Sơn, phía dưới là vách đá thăm thẳm, một màn xoáy nước dữ dội, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cánh đồng bát ngát hư vô. Cái hướng kia chính là nơi chiến hỏa bay tán loạn, tinh phong huyết vũ. Sau đó tròng mắt bình tĩnh kia cũng không mang nửa điểm đồng tình hay thương hại.


“Vương gia.”


Từ Thanh Trạch và Phượng Chi Dao đi ra từ rừng cây, làm lễ ra mắt với nam nhân đang đứng ở bên vách núi nhìn đến xuất thần. Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại, khi nhìn thấy Từ Thanh Trạch thì ánh mắt khẽ hoảng hốt hỏi: “Thanh Trạch. . . Có tin tức gì của A Ly không?” Gương mặt tuấn tú mang theo băng lãnh cùng nghiêm trang của Từ Thanh Trạch hiện lên một tia ảm đạm, thấp giọng nói: “Tạm thời còn không có. . . . . .”


Mặc Tu Nghiêu gật đầu, không có chút bất ngờ, chẳng qua chỉ nói: “Tiếp tục tìm, cực khổ ngươi rồi.” Diệp Ly rơi xuống vực đã một tháng, nhưng bọn họ ai cũng không buông tha việc tìm kiếm. Lúc trước sau khi hai đạo quân chịu trách nhiệm mang binh khắp nơi tìm kiếm Diệp Ly bị Mặc Tu Nghiêu trừng phạt, Từ Thanh Trạch buông chuyện cần xử lý trong tay xuống, chủ động nhận lấy trách nhiệm này. Mà bọn họ cũng đều biết, Từ Thanh Trạch tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ sót gì trong việc tìm kiếm Diệp Ly, chẳng qua Diệp Ly hẳn là. . . Lúc trước, bọn họ ai cũng không muốn tin tưởng hay thừa nhận sự thật này thôi.


Phượng Chi Dao trầm giọng nói: “Vương gia, mấy ngày nay Mặc Cảnh Kỳ liên tục phát ý chỉ bôi xấu danh dự của Vương gia, chúng ta chẳng lẽ lại không làm gì?”


Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Năm nay cứ nắm giữ Hồng Nhạn quan đã, chuyện khác cái gì cũng không cần làm.”


“Nhưng mà. . .” Phượng Chi Dao không đồng ý  nói: “Vì thế mà, trong mắt dân chúng, danh dự của Vương gia và Định Vương phủ thật sự bị ảnh hưởng. Mới vừa rồi tin tức ám vệ truyền đến, trong kinh thành có rất nhiều dân chúng hình như đã bị chiếu thư của Mặc Cảnh Kỳ mê hoặc, có thành kiến rất lớn với  Vương gia và Mặc gia quân.”



Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy thì thế nào? Cách nhìn của dân chúng. . . cũng chỉ là công cụ để kẻ cầm quyền tùy ý điều khiển thôi. Mặc Cảnh Kỳ không phải trước nay vẫn cho rằng Định Quốc Vương phủ ngáng đường khiến hắn không thể trở thành một vị vua vĩ đại kiệt xuất, tài trí mưu lược hay sao. Hiện tại, Bản vương cho hắn cơ hội, không còn Định Quốc Vương phủ hay Mặc gia quân trở ngại, xem hắn làm thế nào mà xoay chuyển tình thế, hoàn thành bá nghiệp vĩ đại của bản thân!”


Phượng Chi Dao khẽ cau mày nói: “Vương gia, vậy chúng ta. . . . . .”


Mặc Tu Nghiêu giương khóe môi cười nhạt, “Mặc gia quân. . . Tạm thời dừng bước tại Hồng Nhạn quan. Đầu xuân năm sau. . . Đưa binh tiến về phía Tây. Phượng Tam, Bản vương phải khiến cho cái thiên hạ này. . . Loạn thành một đoàn. Bọn họ không phải thích đánh sao? Vậy thì ai cũng đừng mong được nhàn rỗi!”


Trong lòng Phượng Chi Dao run lên, bỗng dưng nhớ tới sáng sớm hôm đó, nam nhân trước mặt với một đầu tóc trắng lạnh nhạt nói ra. Hắn thật lòng muốn kéo thiên hạ này vào trong loạn chiến, lấy non sông để tế. . . Cô gái dịu dàng ôn nhuận kia rời đi, chỉ sợ đã trở thành vết thương vĩnh viễn không bao giờ khép miệng trong lòng Vương gia.


Suốt mùa đông Cảnh Đế năm thứ mười hai, Mặc gia quân chiếm cứ Hồng Nhạn quan, đuổi tất cả quân đội Đại Sở đóng tại Hồng Nhạn quan, kẻ phản kháng giết không tha. Cảnh Đế mùa xuân năm thứ mười ba, thiết kỵ Bắc Nhung ở biên cảnh Đại Sở cũng bắt đầu rục rịch vọng động. Sau đó, Mặc Tu Nghiêu lúc này ở tại thành Nhữ Dương vốn hoàn toàn không có phản ứng, lại xuống một đạo mệnh lệnh khác. Lệnh cho Lữ Cận Hiền, Trương Khởi Lan mang chức nguyên soái, theo hai hướng trái phải lãnh hai mươi vạn binh mã tiến công vào biên cảnh Tây Lăng. Tin tức kia, dường như là một tín hiệu cho các lộ nhân mã. Đầu tháng hai, ba mươi vạn thiết kỵ Bắc Nhung chính thức đặt chân qua biên giới Đại Sở, Nam Chiếu lại lần nữa tăng thêm hai mươi vạn viện binh áp sát Đại Sở, quốc nội Tây Lăng vì quyết định này của Mặc gia quân mà  lần nữa náo loạn. Nhưng Tây Lăng dù sao cũng là cường quốc gần như có thể sánh vai cùng Đại Sở. Lập tức, Trấn Nam Vương hạ lệnh tăng thêm năm mươi vạn binh mã biên quan, đồng thời thế tử Trấn Nam Vương Lôi Đằng Phong vốn dĩ đóng quân tại biên giới Đại Sở cũng không có ý định thối lui khỏi Đại Sở. Hiển nhiên còn không muốn buông tha cho lợi ích đã tới tay Đại Sở kia. Dường như chỉ trong thời gian thật ngắn, thiên hạ thật sự rối loạn.


Ngay lúc đó, mọi người ở trong cục diện rối loạn này khó có thể nhìn rõ được, cho đến vô số năm sau khi đoạn lịch sử này đã phủ bụi trong sử sách, nhiều sử học gia mới giật mình phát hiện, từng biến chuyển ngay lúc đó tựa hồ cùng quyết định xua binh Tây Lăng có liên quan đến nam tử kia. Mà mọi người cũng phát hiện, hết thảy những biến hóa nghiêng trời lệch đất này dường như là bắt đầu từ bảy ngàn tướng sĩ bỏ mạng dưới chân núi kia. Cùng một ngày này trên ngọn núi đó, Định Quốc Vương phi từng tự mình dẫn hai mươi vạn Mặc gia quân toàn diệt đại quân Tây Lăng đồng thời cản trở ba mươi vạn viện binh Tây Lăng cũng rơi xuống vực mất tích. Văn nhân mặc khách mỗi lần đi qua nơi này ngâm thơ làm phú, cũng lưu lại các loại phỏng đoán của mình. Dân gian cũng lưu truyền vô số truyền thuyết vừa kinh diễm vừa lãng mạn. Thậm chí, họ còn liệt Định Quốc Vương phi vào hàng ngũ mười hai hồng nhan họa thủy, cũng khiến cho Định Vương phi Diệp Ly trở thành người duy nhất đồng thời đứng trong hàng ngũ nữ tướng, nữ tử kỳ tài xinh đẹp hiền hậu, cùng với hàng ngũ hồng nhan họa thủy truyền kỳ. Một trận này là mấy năm, trong chiến sự bốn nước, cũng bởi vì lúc đầu Trấn Nam Vương Tây Lăng bại trận ở Hồng Châu mà được gọi là Hồng Châu chi biến. Mà dân gian truyền miệng còn gọi bằng một cái tên mỹ miều truyền kỳ hơn —— Khuynh Thành Loạn . Về phần diễn biến trong đó, bao nhiêu yêu hận triền miên theo truyền kỳ này thì càng thêm thắt đến không biết thực hư.


Đại binh ba nước tiếp cận, lại còn có Giang Nam Mặc Cảnh Lê đỏ mắt nhìn chằm chằm, cho dù Mặc Cảnh Kỳ thống hận Mặc Tu Nghiêu thế nào, lúc này cũng không có biện pháp mà phân ra chút khí lực nhằm vào hắn nữa. Mỗi lần đêm khuya cảnh lặng, Mặc Cảnh Kỳ đã hơi hối hận mình đã quá mức manh động, cho nên mới tạo thành cục diện tiến thối lưỡng nan như bây giờ. Trong lòng hắn càng thêm hiểu, mình coi như đã hoàn toàn dồn Mặc gia quân cùng Mặc Tu Nghiêu đến cực hạn. Từ nay về sau, Mặc gia quân sẽ không bao giờ còn là hàng rào và là người thủ hộ kiên cố nhất của Đại Sở nữa, mà ngược lại. . . còn là địch nhân nguy hiểm nhất. Trước mắt, hắn thậm chí còn không thể đối phó Mặc Tu Nghiêu, bởi vì tự thân hắn còn khó bảo toàn. Thân là hoàng đế, hắn cũng không phải không biết nước láng giềng cũng không phải chỉ cắt đất nhường một bước là đã thỏa mãn. Chẳng qua lúc trước hắn vẫn cho rằng chỉ cần không có Định Quốc Vương phủ, hắn nhất định có thể chỉ trong một thời gian ngắn khiến cho Đại Sở cường thịnh, tiện đà chinh phục tứ phương. Song, lúc này Định Quốc Vương phủ thật sự ly khai, hắn mới phát hiện. . . Nước khác căn bản sẽ không cho hắn có cơ hội cường thịnh lên.


“Truyền chỉ cho Mặc Cảnh Lê, nói cho hắn biết trẫm đồng ý giao cho hắn cai quản Hoa Giang. Còn có. . . Khiến cho hắn nhận rõ ràng, ai mới là địch nhân chân chính!”


“Vi thần lĩnh mệnh.”



Phượng Chi Dao nhìn nam tử trước mắt thần sắc lạnh nhạt mà ung dung, trong mắt lặng lẽ dâng lên lo lắng. Bốn tháng đã qua, hình như Mặc Tu Nghiêu dần dần hồi phục tâm trạng sau khi  Vương Phi mất tích. Ít nhất không có thường xuyên nhìn vào khoảng không đến xuất thần như hai tháng trước, nhưng đồng dạng, thần sắc càng ngày càng lạnh nhạt lại khiến cho trong lòng Phượng Chi Dao mơ hồ bất an. Hôm nay dường như thiên hạ đều biết, Định Quốc Vương phủ và Đại Sở bất hòa, không. . . Trong mắt người trong thiên hạ, Định Quốc Vương phủ đã phản bội lại  Đại Sở. Nhưng hắn lại không nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu có chút nào tính toán tới kế hoạch tương lai . Hiện tại  Mặc Tu Nghiêu càng ngày càng giống như một người xem kịch không đếm xỉa đến ai, rảnh rỗi ngồi trong thành Nhữ Dương nhìn thiên hạ đại loạn. Tây Lăng có thực lực mạnh nhất, hắn lại ra binh tấn công Tây Lăng. Bắc Nhung lo sợ Mặc gia quân nhúng tay vào chiến sự Đại Sở. Hắn đã cho toàn bộ binh mã Mặc gia quân rút về Hồng Nhạn quan. Ngay cả tin tức mới truyền đến Mặc Cảnh Kỳ muốn liên thủ với Mặc Cảnh Lê cũng không làm cho hắn động dung. Nhìn giấy viết thư trong tay, hắn chỉ cười nhạt nói: “Mặc Cảnh Kỳ quá yếu, nhiều người cùng hắn đùa giỡn quá cũng không tốt. Tránh cho đến lúc đó. . . Chơi chưa chán đã. . .”


“Vương gia, Vân Châu có người đến.” Phượng Chi Dao thấp giọng  bẩm báo nói.


Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, ngồi dậy cau mày nói: “Từ gia và Thanh Vân tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Chi Dao lắc đầu nói: “Không, mặc dù Sở kinh cũng có người đề cập tới quan hệ giữa Vương gia với Từ gia, nhưng lại bị rất nhiều đại thần khuyên nhủ. Hơn nữa, lấy danh vọng Thanh Vân tiên sinh và Từ gia, Mặc Cảnh Kỳ hiện tại tuyệt đối không dám động đến bọn họ.” trong lòng Mặc Tu Nghiêu an tâm một chút, Phượng Chi Dao cau mày hỏi: ” Nếu Vương gia lo lắng cho an nguy Từ gia, sao không đưa bọn họ tới Nhữ Dương?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, mặc nhiên im lặng. Phượng Chi Dao nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Vương gia căn bản cũng không có tính toán đến chuyện sau này đúng không? Cho nên mới không để người của Từ gia đến Nhữ Dương. Chính là sợ một ngày kia Vương gia. . . . . .”


“Phượng Tam. . .” Mặc Tu Nghiêu gọi một tiếng, nhìn chằm chằm hắn. Phượng Chi Dao vung tay áo nói: “Tính , ngươi xem sao rồi làm đi! Dù sao vài chục vạn huynh đệ Mặc gia quân, còn có gia quyến của bọn họ, tính mạng đều ở trên tay ngươi!” Dứt lời, xoay người đi ra cửa. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Mặc Tu Nghiêu mày kiếm nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Vài chục vạn Mặc gia quân. . . Thật mệt mỏi. . . Phượng Tam, ta có thể chịu trách nhiệm với bọn họ mấy năm nữa. . . Phụ vương, đại ca, các ngươi ban đầu cũng rất mệt mỏi sao. . . . . .”


Không lâu sau, có người đi đến, thấy Mặc Tu Nghiêu ngồi đó thất thần, không nói không rằng, chỉ đứng ở cửa nhìn hắn. Mặc Tu Nghiêu nhíu nhíu mày, ngẩng  đầu  nhìn lên lại ngẩn ra, đứng dậy nhìn người, một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Từ tiên sinh, sao người lại tới đây?”


Người tới gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, lạnh nhạt cười nói: “Vương gia không hoan nghênh sao?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nói: “Từ tiên sinh mời ngồi. Tiên sinh lần này là có gì cần làm sao?” Từ Hồng Vũ đánh giá hắn một phen, mới nói: “Một đường tới Nhữ Dương này, ta vốn còn cho rằng lúc nhìn thấy Vương gia, nếu không phải bị bệnh nằm trên giường tất nhiên là mượn rượu tiêu sầu.” Mặc Tu Nghiêu có chút ngoài ý muốn  nói: “Tiên sinh sao lại nói thế.” Từ Hồng Vũ cười nhạt nói: “Vương gia tiến vào Nhữ Dương, Mặc gia quân hôm nay khống chế bao gồm cả Tây Bắc, tất cả năm châu mười chín thành, mặc dù chỉ là một phần mười lãnh thổ Đại Sở, so với Nam chiếu cũng không tính là nhỏ. Nhưng Vương gia có biết, dọc đường đi ta đã nhìn thấy gì? Dân sinh điêu linh, dân chúng miễn cưỡng qua ngày. Nếu không phải trong phạm vi khống chế của Mặc gia quân trước mắt là nơi an ổn, Vương gia cho rằng hiện tại ở những nơi này còn có thể có bao nhiêu người?” Mặc Tu Nghiêu trầm mặc không nói.


Từ Hồng Vũ cũng không đợi hắn trả lời, tiếp tục nói: “Trước khi ta tới, gia phụ từng nói với ta, nếu lấy tài văn của Vương gia mà an bang, tài võ mà định quốc, tuyệt sẽ không thua kém Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh thậm chí là Định Vương Mặc Lãm Vân.”


Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh cười một tiếng, nói: “Đa tạ Thanh Vân tiên sinh khen nhầm, Bản vương sợ là không xứng với ca ngợi của Thanh Vân tiên sinh. Ngay cả vợ con cũng không thể bảo vệ. . . Nói gì tới định quốc an bang?” Từ Hồng Vũ ngẩn ra, nhớ tới cháu gái thông tuệ ôn nhu nhà mình trong mắt cũng đau xót ảm đạm. Diệp Ly là nữ nhi duy nhất của Từ gia thế hệ này, mà đối với cháu gái ngoại còn thông tuệ quyết đoán hơn nam nhi  này, Từ Hồng Vũ cũng thật lòng coi nàng thành nữ nhi ruột thịt  mà thương yêu cưng chìu dạy dỗ. Không chỉ  vì tiểu muội trẻ tuổi mất sớm, mà còn vì bản thân Diệp Ly thực sự xứng đáng. Sau đó. . . Cháu gái thông tuệ của ông đạt được thắng lợi mà chưa chắc nam tử bình thường có thể làm được đột nhiên gặp đại nạn. Thậm chí còn trẻ hơn vài tuổi so với mẫu thân của nàng. Thật sự là trời ghét hồng nhan sao? Nhìn kỹ nam tử trước mắt thần sắc bình tĩnh thong dong, nhưng trong con ngươi lại mơ hồ lộ ra lãnh khốc vô tình cùng với hận ý khôn cùng, Từ Hồng Vũ đột nhiên cười ra tiếng, xem xét Mặc Tu Nghiêu nói: “Việc Vương gia làm hôm nay là vì Ly nhi sao? Thật là si tình, nói vậy Ly nhi ở dưới suối vàng có biết cũng vui mừng khôn xiết!”


“Từ tiên sinh!” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói, cảnh cáo  ngó chừng nam nhân trung niên trước mắt. Cho dù đã qua lâu như vậy , hắn vẫn không thể tiếp nhận có người ở trước mặt hắn nhắc tới sinh tử của A Ly, huống chi người này lại là cậu ruột của A Ly.



Mặc Tu Nghiêu hạ mắt, hồi lâu khóe miệng mới từ từ tràn ra một tia cười lạnh, u ám nói: “Vậy thì như thế nào? Bọn họ không phải muốn có thiên hạ này sao, vậy thì đi tranh giành đi. Mặc Cảnh Kỳ không phải ngại Định Quốc Vương phủ chướng mắt sao? Hiện tại không có Định Quốc Vương phủ, không phải vừa lúc khiến hắn vừa lòng như ý sao? Bản vương đang chờ hắn mang trăm vạn hùng binh tới bình định đây? Từ nay về sau. . . Đại Sở lại có thêm một vị quân chủ cái thế, quân vương đời sau rốt cuộc cũng không cần lo lắng kiêng dè Định Quốc Vương phủ và Mặc gia quân. Thế gian này, người muốn mạng Bản vương cũng thật nhiều, Bổn vương liền an vị ở thành Nhữ Dương, chờ bọn hắn đến lấy mạng!”


Từ Hồng Vũ nhẹ giọng thở dài, nhìn đến nam tử đang lộ ra sát khí, hỏi: “Vương gia sống chết không buông? Vậy lê dân thiên hạ có tội gì? Những người đời đời thần phục Định Quốc Vương phủ kia có tội gì?”


“Ha hả. . .” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu cười khẽ, “Từ tiên sinh, người nói những thứ này chỉ sợ đã muộn. Trận chiến loạn này đã nổi lên, nếu không đi tới thành bại chết sống cũng sẽ không dễ dàng kết thúc . Vẫn nghe Hồng Vũ tiên sinh tinh thông thiên tượng, chẳng lẽ lại nhìn chưa ra sao. . . Thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, kết cục đã định.”


Từ Hồng Vũ nói: “Thì ra Vương gia cũng tinh thông thiên tượng?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh, “Bản vương không hiểu tinh tượng, Bản vương muốn chính kết quả loạn thế này, ai cũng đừng mơ sửa đổi!” Không phải là thiên hạ bởi vì thiên tượng mà loạn, mà thiên tượng bởi vì hắn mới sinh ra. Trận loạn thế này, mọi người ai cũng nhất định không thể tránh thoát, đều phải chôn cùng với A Ly và hài tử của bọn họ!


Đối với Mặc Tu Nghiêu lúc này, cho dù là Từ Hồng Vũ cũng không biết nên khuyên thế nào, ánh mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu cũng dần dần nhiều thêm mấy phần ấm áp. Ít nhất, người nam nhân này thật sự yêu Ly nhi, cũng không uổng Ly nhi khổ tâm vì hắn. Nhìn ánh mắt Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh mà che dấu vô tận thống khổ nơi đáy mắt, Từ Hồng Vũ thậm chí cảm thấy được những lời khuyên giải kia thật không thể nói ra. Đạo lý vĩnh viễn cũng chỉ là đạo lý, cho dù ông được xưng tụng là đại nho một đời, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ khiến cả đời mình sống hệt theo những đạo lý cùng quy củ sáo rỗng kia. Người nam nhân này trong lúc mang quân giao chiến cùng địch nhân, lại mất đi thê tử và hài tử chưa ra đời mà thống khổ. Nhớ tới lúc ông nghe được tin tức của Ly nhi, phản ứng đầu tiên cũng là muốn giết Mặc Cảnh Kỳ ngu xuẩn kia, mà không phải là theo đạo lý quân muốn thần chết thần phải chết mà nghĩ. Nhưng. . . Vô luận là vì Mặc gia quân, vì Từ gia, vì Ly nhi hay là vì lê dân bách tính trong thiên hạ, ông cũng đều không thể khoanh tay đứng nhìn nam nhân này kéo thiên hạ vào biển máu, ít nhất dân chúng vô tội kia không đáng bị như vậy.


Nhìn qua Mặc Tu Nghiêu, Từ Hồng Vũ xoay người đi ra ngoài. Đúng lúc Mặc Tu Nghiêu cho rằng ông đã rời đi, thì lại thấy ông lần nữa quay lại. Lần này mang theo một chồng hồ sơ thật dày bỏ vào trên án bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, đám người Trác Tĩnh theo sau ông ai cũng ôm trong tay một chồng hồ sơ, bỏ xuống trước mặt hắn rồi không tiếng động  lui ra ngoài. Kể từ khi Diệp Ly mất tích, Trác Tĩnh mang Vệ Lận trở về sau cùng, mỗi ngày cùng Lâm Hàn không đêm nào không dọc theo sông lớn tìm kiếm khắp nơi. Đến cuối cùng tuyệt vọng, ba người bọn họ bắt đầu có xu hướng giống như u hồn xuất quỷ nhập thần. Vô luận là Mặc Tu Nghiêu hay Phượng Chi Dao cũng đều biết, bọn họ vẫn không buông tha mà thường xuyên đi ra ngoài tìm kiếm khắp nơi.


Từ Hồng Vũ nhẹ nhàng sắp xếp lại hồ sơ trên bàn nói: “Những thứ này đều là Ly nhi lưu lại , ngươi tự mình xem một chút đi. Xem xong rồi thì nói cho ta biết quyết định của ngươi. Mấy ngày nay, chỉ sợ phải ở bên cạnh Vương gia làm phiền một thời gian ngắn rồi.”


Mặc Tu Nghiêu ngẩn người, nhìn mấy dòng chữ xinh đẹp quen thuộc phía trên một tập hồ sơ —— bàn về tính khả thi của kế hoạch buôn bán ở Tây Bắc. Cùng với những từ ngữ có chút mới lạ lại rất có đạo lý mà ngày thường A Ly vẫn thi thoảng vẫn nói. Chỉ nhìn dòng chữ này đại khái đã có thể hiểu bên trong muốn nói gì . Còn có phía dưới là một hàng chữ nhỏ, A Ly luôn có thói quen ở phía dưới hồ sơ cùng sổ con ghi lại ngày tháng —— Cảnh Đế năm thứ mười hai, mùng hai tháng mười. . .


Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lóe lên, khi A Ly phòng thủ Hồng Châu vẫn còn tốn tâm tư viết ra những thứ này. . . . . .


Nhìn Mặc Tu Nghiêu nhìn hồ sơ đến xuất thần, Từ Hồng Vũ phất tay với đám người Trác Tĩnh, dẫn người đi ra ngoài, trong phòng trống vắng thỉnh thoảng chỉ còn lại âm thanh lật sổ sách.



Thịnh Thế Đích Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi Truyện Thịnh Thế Đích Phi Story Chương 174: Từ gia bái khách
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...