Thịnh Thế Đích Phi

Chương 167: Âm mưu

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Trong Ngự thư phòng

Mặc Cảnh Kỳ ngồi trên ngự tọa cao cao, thần sắc biến ảo âm trầm không ngừng. Hồi lâu, mới lên tiếng: “Gọi Mộc Dương Hầu đến gặp trẫm ngay lập tức!” Nội thị hầu hạ trong Ngự thư phòng cũng biết lúc này tâm tình của Hoàng thượng không được tốt, không dám nói thêm cái gì nữa, liên tục lên tiếng xoay người đi truyền lời.

Mộc Dương Hầu tới cực nhanh, trên thực tế kể từ sau khi ái tử duy nhất đi theo Định Quốc Vương phi lên chiến trường, thì ông ta cũng chưa từng an tâm, cho dù Nam Hầu phủ vẫn không cùng phe với ông bị tịch biên, hay tin tức cha con Nam Hầu chết oan chết uổng, thì cũng không thể để cho ông quên được. Mộc Dương Hầu phủ tuyệt đối trung thành với Hoàng thượng, mà chính bởi vì… cái dạng này, nên Mộc Dương đi theo Định Vương phi xuất chinh mới có nguy hiểm nặng nề. Mặc dù trong lúc đó cũng nhận được hai phong thư báo bình an của Mộc Dương, nhưng như thế thì có ích lợi gì? Tây Bắc cách xa kinh thành vạn dặm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì chờ Hoàng thượng phái người chạy tới, chỉ sợ hài cốt của con trai mình đã rữa nát rồi. Mà quan trọng hơn là, Mộc Dương Hầu hết sức hiểu rõ cách làm việc của vị đương kim Hoàng thượng trẻ tuổi này, bệnh đa nghi nặng đến mức có thể nói là hiếm thấy trên thế gian. Mấy ngày nay Mộc Dương hoàn toàn không có hồi báo lại tin tức nào không có lợi cho Định Vương phủ, chuyện này tuyệt đối không phù hợp với mong ước ban đầu của Hoàng thượng. Đến lúc đó thậm chí Hoàng thượng có thể sẽ hoài nghi Mộc Dương cấu kết với Định Vương phủ, đến lúc đó… Chỉ sợ Nam Hầu phủ chính là vết xe đổ của Mộc Dương Hầu phủ. Cho nên, nhận được tin tức nội thị truyền chỉ, Mộc Dương Hầu cũng chỉ chuẩn bị đơn giản, nửa khắc cũng không dám dừng lại để đến kiến giá.


“Vi thần bái kiến Hoàng thượng.” Bước vào Ngự thư phòng, thấy thần sắc âm tàn còn chưa kịp thu liễm của Hoàng đế, trong lòng Mộc Dương Hầu rùng mình, không trì hoãn chút nào quỳ rạp xuống đất hắng giọng bái kiến.

Hiển nhiên Mặc Cảnh Kỳ rất hài lòng khi Mộc Dương Hầu cung kính như vậy, vốn sắc mặt âm trầm cũng hòa hoãn một chút, “Ái khanh hãy bình thân.” Mặc Cảnh Kỳ rất chán ghét thần tử có quyền lợi và đãi ngộ đặc thù, nói thí dụ như Định Quốc Vương phủ. Trong lòng hắn không chỉ một lần nguyền rủa tổ tiên đã ban xuống ý chỉ cho lịch đại Định Vương, Định Vương phi gặp vua không quỳ, rõ ràng cũng là thần tử của hắn, tại sao người Định Quốc Vương phủ lại có thể không quỳ chứ? Nói thí dụ nữa như, lịch đại cựu thần bảy mươi tuổi trở lên, thì Hoàng đế sẽ ban cho ân tứ khỏi quỳ ở trên điện, nhưng tất cả các lão thần bao gồm Hoa quốc công có công trận trác tuyệt cũng còn chưa có được cái ân điển này. Mặc Cảnh Kỳ vô cùng hưởng thụ cái loại cảm giác mọi người bầy tôi quỳ gối trước mặt hắn này.

“Tạ ơn Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng triệu kiến vi thần có gì phân phó?” Mộc Dương Hầu đứng dậy cung kính hỏi. Mặc Cảnh Kỳ cũng không nói chuyện, ngược lại như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Mộc Dương Hầu, trầm mặc không nói. Mặc dù trong lòng Mộc Dương Hầu lo lắng, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra chút nào, chỉ là thần sắc trên mặt lại càng phát ra cung kính. Hồi lâu, mới nghe được Mặc Cảnh Kỳ trầm giọng hỏi: “Mộc khanh có nhận được tin bình an của lệnh lang không?” Mộc Dương Hầu vội vàng nói: “Hồi Hoàng thượng, nửa tháng trước có nhận được một phong.”

“Hả? Trong thư nói gì?” Mặc Cảnh Kỳ nhàn nhạt hỏi.

“Khuyển nhi cũng chỉ báo bình an, thuận tiện nói một câu, Định Vương đã chạy tới Tín Dương gặp Định Vương phi. Nói vậy… sắp tới sẽ thu phục được cả Tây Bắc.” Mộc Dương Hầu nói. Thật ra thì rốt cuộc lá thư này nói gì thì sao Mặc Cảnh Kỳ lại không biết chứ, lần này Mộc Dương Hầu lại thấy hơi nơm nớp lo sợ, đột nhiên Mặc Cảnh Kỳ cười một tiếng, rồi nói: “Mộc khanh không cần khẩn trương. Mộc Dương cũng thế… đã lâu như vậy mới viết hai phong thư, cũng không sợ lão cha ở trong nhà lo lắng. Mộc khanh có biết hiện tại Mộc Dương ở đâu không?” Mộc Dương Hầu cẩn thận nói: “Vi thần… Không biết. Chỉ là khuyển tử theo đại quân xuất chinh, chắc hẳn lúc này là ở tiên quân của Định Vương rồi.”



Thật ra Mặc Cảnh Kỳ cũng không có hoài nghi lòng trung thành của những tướng lãnh này, nhìn Mộc Dương Hầu nói: “Mộc khanh cho là, hiện tại, ai thích hợp lãnh binh xuất chinh hơn?”

“Này……” Hiển nhiên Mộc Dương Hầu không nghĩ tới Hoàng đế lại dễ dàng đồng ý kế hoạch tăng viện cho Định Vương phi như vậy, hơi không phản ứng kịp, vội vàng nói: “Tất nhiên là Hoàng thượng anh minh đã có quyết định.” Mặc Cảnh Kỳ theo dõi hắn, nói: “Trẫm muốn một người tuyệt đối tín nhiệm được để đi làm chuyện này.” Không biết làm sao, đột nhiên Mộc Dương Hầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đón lấy ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ, trên mặt nỗ lực duy trì sự ung dung, cười nói: “Đại thần trong triều trung thành cảnh cảnh với Hoàng thượng thì chỗ nào cũng có, Hoàng thượng lo gì không có người nào? Vi thần… Nguyện ý lãnh binh xuất chinh.” Mặc Cảnh Kỳ hài lòng nở nụ cười, nói với Mộc Dương Hầu: “Như thế rất tốt, sáng sớm ngày mai ái khanh, không, tối nay liền phi ngựa thật nhanh đến Tây Bắc trước. Binh mã hai châu gần Tây Bắc đều nghe theo sự điều khiển của ái khanh.” Mộc Dương Hầu cười lớn nói: “Đa tạ Hoàng thượng, thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng, thề đuổi quân giặc, bình định Tây Bắc.”

Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Mộc khanh có chí hướng, lòng trẫm rất yên tâm. Nhưng… Trẫm còn có một chuyện muốn phân phó cho ái khanh.” Mộc Dương Hầu chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, trực giác nói cho ông biết, tốt nhất không nên nghe lời kế tiếp của Hoàng thượng, nhưng ông chỉ có thể càng thêm cung kính đứng ở trong điện, nói: “Xin Hoàng thượng phân phó.”

Tiếng nói trong điện trầm thấp xuống, hồi lâu sau, một tiểu thái giám tầm thường đi từ bên hông điện ra ngoài, cẩn thận từng ly từng tí nhìn một chút, thấy bốn bề vắng lặng, vội vàng vòng vo một phương hướng, thật nhanh đi đến cung điện của Hoàng hậu.

Vô luận nơi khác như thế nào, thì chiến sự Hồng Châu vẫn đang tiếp tục. Hình như rốt cục Trấn Nam Vương đã mất đi tính nhẫn nại với tình hình trước mắt, mỗi ngày cường công không gián đoạn, ban đêm đánh lén càng đánh càng ác liệt. Mặc gia quân đánh lén quy mô nhỏ căn bản không cách nào ngăn cản quyết tâm và bước tiến của đại quân Tây Lăng. Nhưng làm người ta vui mừng chính là rốt cục Mặc Hoa đã mang theo ám vệ chạy tới Hồng Châu, điều này làm cho Phượng Chi Dao vẫn vì ám vệ của Diệp Ly mà run sợ trong lòng cũng rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với công kích càng ngày càng kịch liệt của Trấn Nam Vương, hiển nhiên thành Hồng Châu tan vỡ đã có thể đoán được.


“Vương phi, mời người lập tức rời khỏi Hồng Châu.”Bộ dáng Mặc Hoa vẫn là mặt không chút thay đổi, nghiêm túc nói với cô gái đang cúi đầu viết nhanh trước mặt. Chỉ là, nếu nhìn kỹ, thì vẫn có thể phát hiện trong đôi mắt kia lưu động ánh mắt khâm phục lại lo lắng phức tạp. Đã từng, Mặc Hoa đã có chút ít bất mãn và xem thường với ý đồ thay đổi ám vệ của Diệp Ly, mặc dù cũng hiểu rõ năng lực của nàng nhưng cũng chỉ vẻn vẹn dừng ở như vậy mà thôi. Nhưng khi tới Hồng Châu, hắn mới biết, cô gái thanh lệ uyển chuyển hàm xúc mà lại ung dung trầm tĩnh đang trấn giữ Tây Bắc này còn mang thai. Rốt cục trong lòng Mặc Hoa cũng đã hơi tin phục, vị Định Vương phi này tuyệt đối không giống với bất kỳ một cô gái nào trên đời này. Mà chính bởi vì như thế, nên hắn phải bảo đảm an nguy của Định Vương phi. Bất kể là vì Vương gia hay Tiểu thế tử tương lai, hoặc chỉ đơn thuần là không muốn nhìn cô gái kỳ tài này gặp phải bất trắc gì.

Diệp Ly gật đầu nói: “Ta biết, ba ngày sau ta sẽ đi.” Dựa theo tính toán của nàng, thì tối đa thành Hồng Châu còn có thể chống đỡ được ba ngày. Ba ngày sau, chính là ngày người Tây Lăng đánh vào thành Hồng Châu, cũng sẽ là ngày bọn họ bị tiêu diệt hoàn toàn. Trong mắt Diệp Ly hiện lên một tia sát khí, bình tĩnh buông bút trong tay xuống. Mặc Hoa trầm mặc chốc lát, rồi nói: “Trong ám vệ có người am hiểu cải trang giả dạng, có thể dịch dung thành Vương phi ở lại Hồng Châu.” Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ngươi cảm thấy điều này có thể giấu diếm được ánh mắt của Trấn Nam Vương Tây Lăng sao? Mặc Hoa, ngươi không cần phải lo lắng, Bản phi sẽ rời khỏi Hồng Châu trước lúc đó.” Cúi đầu khẽ vuốt bụng vẫn bằng phẳng một chút, trong lòng Diệp Ly dâng lên một tia phiền muộn. Vô luận như thế nào… Vì cục cưng vẫn còn chưa ra đời, nàng cũng không thể đẩy thân mình vào trong nguy hiểm… Mặc dù thật ra thì nàng càng hy vọng có thể ở lại cùng các tướng sĩ Mặc gia quân bảo vệ thành Hồng Châu.

Thấy Diệp Ly đứng dậy chuyển hướng ra phía sau giá sách, hiển nhiên là không muốn nói nữa, Mặc Hoa cũng hiểu, mình không khuyên được nàng, nên chỉ đành phải bất đắc dĩ lui xuống.

Quan nội phía bắc, trên đường đi thông tới Hồng Châu, bên ngoài một rừng cây, mấy con ngựa đang an tĩnh ăn cỏ. Cách đó không xa, bên đống lửa, trên khuôn mặt tuấn nhã của Mặc Tu Nghiêu hơi trầm xuống, tuấn mi thỉnh thoảng lại nhăn lại.

“Vương gia, mật thư từ kinh thành!” A Cẩn đi tới, vội vã đưa lên một phong thư màu đỏ được dán kín. Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu chợt lóe, nhận lấy phong thư, mở ra, vừa nhìn, nội dung trong thư lại làm cho sắc mặt hắn đột biến. Đứng ở bên cạnh, A Cẩn cũng không khỏi lui về sau một bước, đi theo bên cạnh Vương gia mười mấy năm, ở trong trí nhớ của A Cẩn, sắc mặt Vương gia chưa từng khó nhìn như vậy, “Vương gia… Kinh thành… Kinh thành xảy ra chuyện gì?”

Hồi lâu, mới nghe được Mặc Tu Nghiêu cắn răng nói: “Mặc Cảnh Kỳ!”

Trong lòng A Cẩn ngẩn ra, hắn cũng không phải là người thông tuệ, cũng không hiểu những cong cong quẹo quẹo này. Nhưng cái này cũng không ngăn trở hắn hiểu được, thật ra thì quan hệ giữa Hoàng thượng với Vương gia nhà mình cũng không tốt như bách tính bình thường vẫn thấy, chẳng lẽ Hoàng thượng lại làm chuyện gì chọc cho Vương gia tức giận rồi?

Mặc Tu Nghiêu từ từ vò phong thư cầm trong tay thành một cục, hơi dùng sức, vốn giấy tròn đã biến thành phấn vụn trong nháy mắt, rơi xuống trên mặt đất, biến thành một mảnh tro bụi màu trắng thật mỏng, “Mặc Cảnh Kỳ… Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện A Ly không có chuyện gì! A Cẩn, ngươi cầm lấy lệnh bài của Bản vương đi về hướng bắc, truyền lệnh cho Mặc gia quân đáng đóng trú ở phương bắc lập tức tăng viện Hồng Châu!” A Cẩn sửng sốt, không hiểu nói: “Vương gia… bây giờ phương bắc chỉ có năm vạn nhân mã, là vì phòng ngừa Bắc Nhung……”

Khóe môi Mặc Tu Nghiêu cuồn cuộn nổi lên một nụ cười lạnh như băng, “Chính Mặc Cảnh Kỳ cũng không cần, chẳng lẽ còn muốn Bản vương quan tâm dùm hắn ta sao? Truyền lệnh, lập tức tăng viện Hồng Châu!”

Rốt cục A Cẩn đã hiểu Vương gia đang nghiêm túc, trên mặt cũng nghiêm túc nói: “A Cẩn lĩnh mệnh, A Cẩn cáo lui.” Nhận lấy lệnh bài Mặc Tu Nghiêu ném tới, A Cẩn không chút do dự xoay người lên ngựa phóng nhanh mà đi.

Nhìn bóng ảnh A Cẩn phóng nhanh rời đi, Mặc Tu Nghiêu nắm thật chặt quả đấm. Từ trong miệng từ từ phun ra lời nói làm cho đáy lòng người khác tỏa ra lạnh lẽo, “Mặc Cảnh Kỳ… Ngươi thật sự cho là nhẫn nại của Bản Vương là không có giới hạn sao? Nếu A Ly và Hồng Châu xảy ra chuyện gì… Bản Vương muốn ngươi sống không bằng chết!”

Thịnh Thế Đích Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi Truyện Thịnh Thế Đích Phi Story Chương 167: Âm mưu
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...