Thịnh Thế Đích Phi
Chương 130: Tây Lăng xuất binh (2)
Nghe vậy, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ thay đổi mấy lần, một lúc lâu mới khôi phục, ánh mắt phức tạp nhìn xuống cô gái trầm tĩnh dưới điện. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không hiểu được Diệp Ly sảng khoái lộ ra lá bài tẩy như vậy rốt cuộc là có ý gì. Hắn không tin Định Quốc Vương phủ hiện tại muốn trở mặt với hắn, đừng nói tới hiện giờ Mặc Tu Nghiêu không có ở đây,cho dù Mặc Tu Nghiêu ở kinh thành thì Định Quốc Vương phủ cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi với Đại Sở. Nhưng nếu nói Diệp Ly chỉ đơn thuần muốn báo cáo quân tình thì nàng ta cũng hoàn toàn không cần đem chuyện Mộc Kình Thương quang minh chính đại nói ra như vậy. Tin tức về Định Quốc Vương phủ đã lan tỏa khắp nơi, nơi nào lại không tìm được một lý do thích hợp qua loa giải thích đây?
Hồi lâu, Mặc Cảnh Kỳ mới lạnh nhạt nói: “Chuyện Định Vương phi nói trẫm đã hiểu.”
Diệp Ly ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi trên ghế rồng cao cao, khẽ cau mày. Mặc Cảnh Kỳ cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện, đứng dậy vung tay lên nói: “Chuyện này Trẫm biết rồi, Định Vương phi cứ về trước đi.”
Trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài một cái, nhẹ nhàng phúc thân nói: “Diệp Ly cáo lui.”
Ra khỏi ngự thư phòng, Diệp Ly đang chuẩn bị xuất cung về phủ, lại bị người ngăn lại, hai cung nữ có chút quen mắt đứng trước gót chân Diệp Ly cung kính nói: “Vương phi, Quý phi nương nương cho mời.” Diệp Ly hơi nhớ lại một chút liền nhận ra hai cung nữ này chính là đại cung nữ thiếp thân bên cạnh Liễu quý phi. Nhớ tới chuyện nghe được ở rừng đào lần trước còn có ánh mắt cổ quái của Liễu quý phi mỗi khi nhìn mình, trong lòng Diệp Ly đã hiểu, thản nhiên nói: “Bản phi có chuyện phải làm, nhờ hai vị thay Bản phi ta lỗi với Quý phi nương nương.” Hai cung nữ nghe vậy nhìn thoáng qua đối phương, cũng không tránh đường, kiên trì nói: “Vương phi thứ tội, Quý phi nương nương có chuyện quan trọng muốn nói với Vương phi.”
Diệp Ly nhàn nhạt quét mắt nhìn cung nữ vừa nói chuyện, nhướng mày nói: “Thật sao? Nếu Bản phi nhất định không rảnh vậy nên làm thế nào cho phải?”
“Chuyện này. . . Vậy thì xin thứ lỗi cho tụi nô tỳ đắc tội.” Hai người tiến gần lên trước một bước, bước đi trầm ổn, trong mắt thoáng hiện lên tinh quang, hiển nhiên cũng là người luyện võ.
Diệp Ly khẽ ra dấu một cái, ý bảo ám vệ chung quanh không cần hiện thân. Ngưng mi nhìn về phía sau hai cung nữ, cười lạnh một tiếng nói: “Quý phi nương nương thật to gan, dám động thủ với Bản phi ngay trước ngự thư phòng sao?”
“Nếu ngươi lặng lẽ tới hàn huyên với Bản cung một chút thì Bản cung cần gì phải động thủ với ngươi?” Liễu quý phi chậm rãi bước ra từ góc điện, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như ngày thường. Chẳng qua Diệp Ly luôn không tự chủ mà nhớ tới giọng nói ai oán mà bi thiết trong vườn đào kia. Tình yêu cay đắng của Liễu quý phi dành cho Mặc Tu Nghiêu cố nhiên làm cho người ta cảm thấy thương cảm, nhưng Diệp Ly thân là thê tử của Mặc Tu Nghiêu nên cũng không có nhiều đồng cảm với nàng. Cho nên thấy Liễu quý phi bước ra, cũng chỉ thản nhiên nói: “Bất kể Quý phi muốn nói chuyện gì, lại ở trong cung một vốn một lời đã động thủ, Quý phi nương nương có thể lường trước được hậu quả?”
Liễu quý phi duyên dáng nở nụ cười khinh miệt, “Hậu quả? Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ vì ngươi mà tính toán một vốn một lời với Bản cung sao? Ngày thường người khác nhượng bộ ngươi cũng chỉ vì nể mặt Định Vương, hiện tại Định vương không có ở kinh thành, ngươi cho rằng dựa vào danh hiệu Định Vương phi có thể có ích lợi gì?” Diệp Ly bình tĩnh nhìn nữ tử xinh đẹp đang chằm chằm khinh thị nhìn mình, từ lần đầu tiên gặp mặt nàng cũng cảm giác được khinh miệt và khinh bỉ của Liễu quý phi dành cho mình, đại khái ở trong lòng Liễu quý phi trừ chính nàng ta ra ai cũng không xứng với Mặc Tu Nghiêu sao? Nhưng thật đáng tiếc, Mặc Tu Nghiêu coi trọng nàng. . . . . .
“Đã như vậy, có chuyện gì Quý phi nương nương không ngại cứ nói thẳng ra ở đây thôi.” Diệp Ly cau mày nói.
Liễu quý phi khẽ nâng chiếc cằm thanh tú, nhìn Diệp Ly nói: “Đi theo Bản cung.”
Diệp Ly cười nhạt, xoay người đi ra ngoài cửa cung.
“Diệp Ly!” Liễu quý phi lớn tiếng kêu lên, thấy Diệp Ly không phản ứng, có chút hổn hển nói: “Ngăn nàng ta lại cho Bản cung!”
Hai cung nữ lập tức bước lên trước, một trái một phải ngăn trước mặt Diệp Ly, trong mắt Diệp Ly hiện lên một tia lạnh lẽo, trong tay áo một đạo hàn quang xẹt qua, vạt áo màu trắng bạc dưới ánh mặt trời xuất ra một đường vòng cung đẹp mắt, đồng thời tạo ra hai đóa huyết hoa kiều diễm.
“A nha. . . !”
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai cung nữ ôm cổ tay sắc mặt tái nhợt hoảng sợ nhìn nữ tử áo bạc trước mắt, vết máu đỏ thắm trong nháy mắt nhiễm đỏ tay áo phấn hồng. Diệp Ly đưa chủy thủ trong tay lên nhìn một chút, sắc máu đỏ tươi theo thân dao sáng như tuyết trượt xuống, từ từ nhỏ giọt xuống mặt đất. Liễu quý phi xưa nay dung nhan luôn lạnh nhạt thanh khiết rốt cục cũng không nhịn được biến sắc, mặc dù nàng không tính là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng trong đám nữ tử cũng coi như là nhất đẳng , vậy mà, ngay cả Diệp Ly xuất thủ thế nào nàng cũng không nhìn thấy rõ ràng. Lạnh lùng nhìn Diệp Ly trước mắt, Liễu quý phi hồi lâu cũng không nói nên lời .
Diệp Ly trầm tĩnh nhìn thẳng Liễu quý phi, không có ý định nói xin lỗi hay giải thích chuyện mình đả thương người. Hai cung nữ đang ôm cổ tay, ánh mắt nhìn Diệp Ly tràn ngập hoảng hốt cùng sợ hãi.
“Diệp Ly! Ngươi thật giỏi. . . .” Liễu quý phi tức giận đến trắng bệch, oán hận nhìn Diệp Ly nói.
Diệp Ly nhàn nhạt nhìn nàng một cái, xoay người hướng cửa cung bước tới. Hai cung nữ kia cuống quít trốn sang hai bên, chỉ sợ nếu chặn lại thì sẽ bị nữ sát tinh trước mắt phế bỏ một cái tay.
Vừa ra khỏi cửa cung, đám người Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh đứng đó nhìn chằm chằm, thấy sắc mặt Diệp Ly có chút khó coi, Phượng Chi Dao có chút bận tâm hỏi: “Vương phi, đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng không tin lời chúng ta sao?” Diệp Ly khoát tay nói: “Không có chuyện gì, Hoàng thượng tin hay không đợi ngày mai sẽ biết. Phân phó xuống dưới Định Vương Phủ tùy thời đề phòng, nếu ngày mai trong cung không có động tĩnh gì. . . . . .” Phượng Chi Dao khẽ biến sắc, thấp giọng nói: “Vương phi tính điều động Mặc gia quân sao? Chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lấy đó làm cái cớ để đối phó Định Vương Phủ .” Diệp Ly quay lại nhìn hắn: “Hiện tại Hoàng thượng không có cớ thì sẽ không đối phó với Định Vương Phủ sao? Huống chi. . . Nếu lần này là thật, Tây Lăng nhất định thế tới dồn dập. Vạn nhất đã muộn thì tương lai chiến sự chẳng phải vẫn là chúng ta phải gánh sao. Ngươi yên tâm, binh lực phụ cận kinh thành tạm thời không cách nào điều động. Hoàng thượng có muốn kiếm cớ cũng tìm không được. Trác Tĩnh, chút nữa trở về, gọi Tần Phong đến gặp ta.”
“Tuân lệnh” Trác Tĩnh trầm giọng nói, “Ám hiệu nói tình báo vừa đưa đến. Gần đây binh mã ở biên cảnh Tây Lăng từ một tháng trước đã bắt đầu rục rịch. Chỉ sợ tin tức của Mộc Kình Thương là sự thật.”
Ánh mắt Diệp Ly lãnh đạm, “Vương gia nói không sai, những phế vật ở biên quan kia đúng là nên thay! Hồi phủ!”
Ngày thứ hai lâm triều, Hoàng đế cũng không nhắc tới chuyện Tây Lăng sắp xuất binh.
Ngày thứ ba, trong cung vẫn không truyền ra bất cứ tin tức gì.
Ngày thứ tư sau khi lâm triều, hoàng đế triệu kiến mấy thân tín tới ngự thư phòng kiến giá. Lại như cũ cũng không có tin tức điều động binh mã lương thảo.
Không khí Định Quốc Vương phủ cũng vì trong cung yên lặng mà càng thêm trầm trọng, Diệp Ly ngồi trong thư phòng nghe xong chuyện một ngày cùng tình hình lúc lâm triều, có chút mỏi mệt nhắm lại hai mắt, trầm giọng nói: “Tần Phong.”
“Có thuộc hạ.” Tần Phong trầm giọng đáp.
“Hủy bỏ khảo hạch đã định, tối nay ngươi tự mình dẫn đội lên đường dùng hết tốc lực chạy tới biên quan.”
Tần Phong không chút do dự đáp: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ta không phải muốn ngươi dẫn người tới biên quan trước để tham chiến. Cho dù các ngươi lấy một địch trăm cũng không ngăn được mười vạn đại quân. Đến biên cảnh thì phân ra, điều tra tất cả tin tức về chiến cuộc Tây Lăng.”
Tần Phong gật đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”
“Đi đi.”
Chiến sự bộc phát nhanh hơn so với tưởng tượng của Diệp Ly, bởi vì ngày Tây Lăng xuất binh cũng không phải là mười lăm tháng tám, mà là mùng chín tháng tám. Đợi đến mười lăm tháng tám thì tin tức Tây Lăng xâm lấn đã truyền vào Sở kinh rồi. Mà càng làm cho người khiếp sợ, lần này là Tây Lăng Trấn Nam Vương tự mình dẫn năm mươi vạn đại quân tiến công Đại Sở, thề rửa sạch nhục nhã năm đó bại bởi Mặc Lưu Danh. Đại quân Tây Lăng nghỉ ngơi dưỡng sức mấy năm, một đường thế như chẻ tre, một ngày đã đi qua hai thành trì, trong khoảng thời gian ngắn làm cả Sở kinh phải chấn động, Diệp Ly thân là đương gia chủ mẫu của Định Quốc Vương phủ cũng bị Hoàng đế triệu vào cung nghị sự.
Sau mấy ngày, Diệp Ly lần nữa bước vào Ngự thư phòng nhưng tình hình cùng lần trước lại hoàn toàn không giống. Một bước vào Ngự thư phòng, rõ ràng cảm giác được hơi thở ngưng trọng trong thư phòng. Diệp Ly nhìn lướt qua mọi người trong ngự thư phòng, Thừa tướng, Mộc Dương hầu, Trấn quốc tướng quân, Nam hầu, thế tử Nam Hầu, Lãnh Kình Vũ, Hoa lão quốc công, còn có một nam tử trẻ tuổi Diệp Ly nhìn có chút quen mắt nhưng cũng không nhận ra. Hắn không có quan hàm quan phục, mà mặc áo lụa đứng bên án Mặc Cảnh Kỳ. Diệp Ly nhíu nhíu mày, trực giác cảm thấy nàng không thích người này. Trong đôi mắt tinh ranh của người này mang theo nồng đậm tính toán, phá hư dung nhan được coi là tuấn mỹ. Diệp Ly nhàn nhạt hạ mắt, tám người trong thư phòng, Thừa tướng, Mộc Dương hầu, Trấn quốc tướng quân đều là tâm phúc của hoàng đế, Nam hầu xưa nay không màng thế sự mặc dù, Hoa lão quốc công thân cận Định Vương Phủ nhưng tuổi tác đã cao nên ở nhà nhàn rỗi đã nhiều năm.
“Diệp Ly tham kiến hoàng thượng.” Diệp Ly nhẹ nhàng phúc thân.
“Chúng thần tham kiến Định Quốc Vương phi.” Mọi người cũng cùng hướng nàng hành lễ.
Mặc Cảnh Kỳ có chút tâm phiền ý loạn phất tay nói: “Định Vương phi miễn lễ, hôm nay tám trăm dặm biên quan chiến sự kịch liệt, Định Vương phi đã nghe nói?”
Diệp Ly gật đầu, Mặc Cảnh Kỳ cau mày nói: “Các khanh có ý kiến gì không?”
Hoa lão quốc công lên trước một bước nói: “Tự nhiên là lập tức phái binh trợ giúp, ra sức đánh đuổi quân xâm lược Tây Lăng, không thể để cho Tây Lăng đắc ý nghĩ rằng Đại Sở ta dễ bắt nạt!”
Mặc Cảnh Kỳ cau mày nói: “Lão quốc công hẳn cũng đã biết, Tây Lăng là Trấn Nam Vương Tây Lăng tự mình lãnh binh. Năm đó mặc dù Trấn Nam Vương bại dưới tay Nhiếp chính vương nhưng cũng không phải kẻ bất tài, ở Tây Lăng xưa nay cũng mang danh Chiến thần. Mọi người cảm thấy tướng quân vị kia ai lãnh binh thì thích hợp?”
Mộc Dương hầu và Trấn Quốc tướng quân nhìn nhau một chút, cũng không nhịn được mànhăn mày . Hoa lão quốc công hừ nhẹ một tiếng, tiến lên một bước nói: “Cựu thần mặc dù đã già, nhưng nguyện ý lãnh binh xuất chinh, giương cao quốc uy của Đại Sở ta.”
Lời này vừa nói ra, Mộc Dương hầu vàTrấn Quốc tướng quân cũng không khỏi biến sắc, Lãnh Kình Vũ cùng thế tử Nam Hầu phía sau cũng đứng ra khỏi hàng nói: “Thần nguyện ý lãnh binh xuất chinh, giương cao quốc uy Đại Sở ta.”
Mặc Cảnh Kỳ nhìn qua hai người, hài lòng cười nói: “Lão Quốc công nói quá lời, lão Quốc công tuổi đã quá thất tuần, chính là an nhàn hưởng phúc mới đúng, nếu còn để cho Quốc công lãnh binh xuất chinh, chẳng phải để cho đàn ông nam nhi Đại Sở ta không đất dung thân sao? Các khanh nghĩ như thế nào?”
“Hoàng thượng anh minh.”
Thịnh Thế Đích Phi
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi
Story
Chương 130: Tây Lăng xuất binh (2)
10.0/10 từ 41 lượt.