Thịnh Thế Đích Phi

Chương 116: Huấn luyện dưới vách núi


Bởi vì Gia Luật Dã đồng ý với đề nghị âm thầm đi quan sát thiên kim đợi tuyển của Diệp Ly, cho nên Diệp Ly liền gác chuyện này lại, cũng không để ý tới nữa. Quả nhiên hai ngày sau, sứ giả rước dâu của Bắc Nhung vừa tới kinh thành thì đã truyền ra kết quả mà đích thân Gia Luật Dã chọn, quả nhiên cuối cùng người trở thành công chúa hòa thân chính là Quận chúa Dung Hoa. Vô luận thân phận, số tuổi hay tính cách, hiển nhiên Quận chúa Dung Hoa là thích hợp nhất, mặc dù ngày đó công chúa Chiêu Nhân tiến cung cầu tình với Hoàng đế, nhưng cũng không biết Mặc Cảnh Kỳ nói gì với nàng, cuối cùng công chúa Chiêu Nhân chỉ thất hồn lạc phách từ trong cung đi ra ngoài không nói thêm gì nữa. Khi đó, Quận chúa Dung Hoa suýt nữa nháo kinh thành đến lật muốn ra, mà ở trong mắt Quận chúa Dung Hoa, thì đương nhiên cũng không thể bỏ qua đầu sỏ đưa đến việc nàng phải hòa thân với ngoại tộc này là Diệp Ly. Đáng tiếc thủ vệ của Định Quốc Vương phủ sâm nghiêm cũng không phải là chỗ muốn vào là có thể vào, mà lúc này, Diệp Ly đã ở trong biệt viện ngoài thành của Đại trưởng công chúa Phúc Hi nhàn nhã thong dong giải sầu từ sớm rồi.


Mặc dù Đại trưởng công chúa Phúc Hi đã hơn 70 tuổi, có lẽ bởi vì thường ngày chú trọng bảo dưỡng, hơn nữa bởi vì tâm tính tu dưỡng vô cùng tốt nên tinh thần vẫn phấn chấn, cũng không  có cái gì khác biệt với một năm trước lúc gặp mặt, nhìn thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu kết bạn mà đến lại càng tươi cười rạng rỡ. Đại trưởng công chúa nhiệt tình, thật ra lại khiến cho Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều có chút hổ thẹn, hơn một năm này thân thể của Mặc Tu Nghiêu cũng tốt lên, sau đó, Diệp Ly lại đi ra ngoài một thời gian dài, căn bản là hai người không có ra khỏi thành đến thăm Đại trưởng công chúa. Nhưng vào ngày lễ, ngày tết,… lão nhân gia cũng không quên sai người đưa cho bọn họ một ít đồ. Mặc dù không phải là thứ đáng giá gì, nhưng cũng là một mảnh tâm ý và tình ái hộ (yêu thương+bảo hộ) của lão nhân gia.


Đại trưởng công chúa lôi kéo Diệp Ly đến ngồi bên cạnh, nhìn Mặc Tu Nghiêu đứng ở một bên một chút rồi đuổi hắn đi, bảo là muốn hàn huyên riêng với Diệp Ly một chút, Mặc Tu Nghiêu không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười xoay người rời đi.


Nhìn Mặc Tu Nghiêu rời đi, Đại trưởng công chúa lôi kéo tay Diệp Ly, cười híp mắt nhìn nàng, Diệp Ly lập tức cảm thấy hơi quẫn bách, cảm thấy ánh mắt của Đại trưởng công chúa hơi làm cho người ta mao cốt tủng nhiên, “Hoàng cô. . . . . .”


Đại trưởng công chúa hòa ái nhìn nàng, cười nói: “Bổn cung nhìn nha đầu con lại gầy hơn năm ngoái nhiều, thằng nhóc Tu Nghiêu kia cũng không biết thương yêu vợ, tại sao có thể để một cô gái trong nhà chạy đến Nam Cương ngàn dặm xa xôi chứ?”


Diệp Ly cúi đầu, có chút xấu hổ, ban đầu do nàng kiên trì muốn đi Nam Cương. Nhưng mà cái tội này vẫn để cho Mặc Tu Nghiêu gánh đi.


Đại trưởng công chúa nhìn nàng, hài lòng, gật đầu nói: ” Bổn cung đều nghe người ta nói chuyện của con ở Nam Cương và Vĩnh Châu rồi, vẫn là Từ đại nhân biết cách dạy dỗ đứa nhỏ. Lần này ở Vĩnh Lâm đã làm phiền con, đứa bé Cảnh Lê kia thật sự hư hỏng quá mức. Bổn cung lớn tuổi cũng không quản được bọn chúng, có con giúp đỡ Tu Nghiêu, nó cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Từ nhỏ trên vai nam nhân Định Quốc Vương phủ bọn họ đã phải gánh nặng, đến Tu Nghiêu thì càng khó khăn, may mà có con ở đây.”


Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Những điều này là do con phải làm.”



Đại trưởng công chúa lắc lắc đầu nói: “Đừng nói kinh thành nhiều khuê tú như vậy, ngay cả lịch đại Định Quốc Vương phi cũng không có ai có thể làm tốt hơn con. Nhưng mà. . . . . .”


Diệp Ly nghi hoặc nhìn Đại trưởng công chúa, Đại trưởng công chúa mỉm cười nhìn nàng nói: “Tuổi của Tu Nghiêu cũng không còn nhỏ nữa, có phải các con nên quan tâm đến vấn đề con nối dòng Định Quốc Vương phủ một chút hay không? Hôm nay trong các Vương phủ trong kinh thành này, chỉ có Định Quốc Vương phủ còn không có con nối dòng thôi.”


Nghe vậy, kiều nhan của Diệp Ly lập tức đỏ ửng. Cứng họng nhìn vẻ mặt chờ đợi của Đại trưởng công chúa một hồi lâu cũng không nói ra lời, Đại trưởng công chúa hài hước nhìn nàng cười nói: “Đứa nhỏ này, sinh con dưỡng cái vốn là chuyện bình thường, đã thành thân hơn một năm còn xấu hổ cái gì?”


Trong lòng Diệp Ly vô cùng xấu hổ, thật sự là sống ở thời đại này quá lâu, nên tư tưởng cũng bắt đầu bảo thủ sao? Nhưng mà về chuyện con cái… thật sự thì nàng không có nghĩ qua. Thứ nhất, hiện tại thật ra thì thân thể này của nàng vẫn chưa tới mười sáu tuổi, mà thế cục bây giờ cũng không thích hợp để sinh con. Nhưng mà lại không thể gọn gàng dứt khoát nói cho Đại trưởng công chúa rằng, nàng không muốn sinh con, chỉ đành phải hàm hồ qua loa, chỉ cầu lừa dối vượt qua kiểm tra trước. Đại trưởng công chúa chỉ cho là nàng xấu hổ, nói mấy câu cũng cho qua. Nhưng trong lòng thì lại có ý định chút nữa đi nhắc nhở Mặc Tu Nghiêu một chút. Diệp Ly thấy Đại trưởng công chúa không hỏi tới nữa, ở trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tán gẫu sang chuyện khác, bắt đầu nói đến một chút chuyện lý thú trong kinh thành.


Mặc Tu Nghiêu chỉ ở cùng Diệp Ly hai ngày thì phải trở về kinh thành, toàn bộ sứ giả rước dâu của Bắc Nhung đã đến kinh thành, đương nhiên thân là Vương gia chịu trách nhiệm lần hòa thân thì không thể tránh mà không gặp. Diệp Ly thì ngoại trừ mỗi ngày đi theo Đại trưởng công chúa trò chuyện ra, những lúc khác đều ở trong thâm cốc dưới vách núi Hắc Vân. Mặc dù Đại trưởng công chúa biết mỗi ngày Diệp Ly đều ra cửa, nhưng cũng không hỏi tới hành tung của Diệp Ly. Có Đại trưởng công chúa che chở cho nên Diệp Ly hành động lại càng thấy tự tại hơn rất nhiều.


Qua gần nửa tháng, khi Diệp Ly xuất hiện ở dưới vách núi một lần nữa, nhìn một đám quân tinh nhuệ tại trên giáo trường lau mồ hôi như mưa, hài lòng gật đầu. Trước sau vẫn chưa tới một tháng có thể có thành quả như vậy đã tương đối khá. Chỉ là thời gian quá gấp gáp, nếu không ít nhất bọn họ nên tiếp nhận thêm ít nhất hai tháng huấn luyện thể năng, sau đó mới có thể nói những thứ khác. Đám binh sĩ đầy người tro bụi, đầu đầy mồ hôi, thấy Sở công tử nở nụ cười chân thành xuất hiện lần nữa thì đều rối rít, ở trong lòng mừng lại như điên. Vị Sở công tử này có thân phận gì thì bọn họ không biết, nhưng mà thân phận của Tần Phong thì bọn họ đều biết được. Có thể để cho Tần Phong làm thiếp thân thị vệ thì đương nhiên thân phận của vị Sở công tử này cũng không phải bình thường. Nhưng mà cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là … thật ra thì bọn họ chỉ gặp Sở công tử hai lần, nhưng mỗi lần cũng làm cho bọn họ nhớ tới, hơn nữa còn khắc sâu ảnh hưởng. Lần đầu tiên gặp mặt, vị công tử này không chút lưu tình đả kích tự tin của mọi người, sau đó khuôn mặt tươi cười nhìn bọn họ chạy tới mức bò trên mặt đất. Lần thứ hai gặp mặt, Sở công tử ra tay làm cho bọn họ phải kinh hãi, đồng thời để lại nhiệm vụ, để cho bọn họ phải chết đi sống lại trong nửa tháng này. Còn lần này, Sở công tử sẽ lại mang đến cái gì đây?


“Các vị, mặc dù nửa tháng không thấy nhưng Tần Phong đều đã báo lại tình hình huấn luyện của các ngươi. Ta cực kỳ hài lòng. Đặc biệt là. . . Các ngươi cũng là nhóm người đầu tiên tiếp nhận huấn luyện, mà lại cũng không có một người nào tụt lại phía sau. Nhưng lúc trước chỉ là huấn luyện thể năng cơ bản nhất, không có tụt lại phía sau chỉ có thể nói rõ, thể năng và tiềm lực của các ngươi rất tốt. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi phải bắt đầu tiếp nhận huấn luyện càng đầy đủ hơn, dĩ nhiên, huấn luyện thể năng vẫn phải tiếp tục mỗi ngày.”


Bọn binh lính không nhịn được ở trong lòng kêu rên, nói cách khác bọn họ cần phải từ trong thời gian mỗi ngày cũng đã rất cực khổ huấn luyện phải chừa ra thời gian để học tập một cái gì đó khác.


Hiển nhiên hiệu quả của hơn nửa tháng huấn luyện này rất tốt, ít nhất kỷ luật và ý thức hiện tại của những người đến từ mấy đội ngũ binh sĩ khác nhau này đều rất tốt. Cho dù trong lòng âm thầm kêu khổ nhưng ngoài mặt vẫn đứng ngay thẳng như cũ.



Ở trong lòng Diệp Ly rất hài lòng, gật gật đầu nói: “Ta đọc đến tên thì đứng ra.” Cúi đầu mở hồ sơ ra trong tay, Diệp Ly đọc bảy tám cái tên, người bị điểm tên rối rít đi ra đứng thành một hàng. Những người này không ngoài dự tính cũng là người có bản lĩnh cao, hơn nữa học thức cũng tương đối phong phú. Diệp Ly nhìn người mà Tần Phong chọn lựa ra một chút, nói: “Các ngươi đến sân huấn luyện phía đông nam cách đây mười dặm chờ ta.”


Mấy binh lính được đặc biệt chọn lựa ra do dự một chút, trong đó một người trong nhóm nói: “Sở công tử, xin hỏi chúng ta phải làm cái gì? Tại sao không cùng huấn luyện với mọi người?”


Diệp Ly mỉm cười nói: “Bởi vì ta cảm thấy các ngươi cần huấn luyện khác một chút. Dĩ nhiên. . . Trước đó hẳn là phải hỏi ý kiến của các ngươi một chút. Sợ chết không?”


Bọn lính lập tức cảm thấy hơi bị vũ nhục, rối rít tức giận nhìn chằm chằm Diệp Ly, “Sợ chết cũng không phải là Mặc gia quân!”


“Tiểu quỷ nhát gan mới sợ chết!”


“Chúng ta không sợ chết, nhưng chúng ta muốn biết rốt cuộc chúng ta phải làm gì! Ít nhất chúng ta không muốn chết không rõ ràng.”


Diệp Ly cũng không tức giận, gật đầu cười nói: “Rất tốt, ta thích người tự có ý nghĩ của riêng mình. Nhưng hiện tại. . . điều đầu tiên các ngươi phải làm là phục tùng, thứ hai là hoàn toàn phục tùng, thứ ba là phải . . Tuyệt đối phục tùng! Rõ chưa?” Tiếng nói của Diệp Ly trầm tĩnh nghiêm nghị để cho mọi người sửng sốt, trên giáo trường lập tức yên tĩnh lại. Vô luận binh sĩ bị điểm đến hay bị lưu lại cũng không dám nghị luận, cùng kêu lên: “Rõ!”


“Rất tốt, như vậy hiện tại chạy bộ trước, một khắc đồng hồ.”


Người bị điểm đến không chút do dự xoay người chạy ra khỏi giáo trường, biến mất trong khu rừng rậm rạp.



Diệp Ly nhướn mày nhìn bọn họ, rồi nói: “Các ngươi nên cảm kích bây giờ không phải là mùa đông, nếu không, cuộc sống của các ngươi còn khó khăn hơn. Nhưng mà cũng không cần lo lắng, mùa đông năm nay ta sẽ bổ sung cho các ngươi. Mặt khác. . . Có muốn lại phơi nắng huấn luyện thêm một tháng hay không?”


Không cần. . . Đây là tiếng lòng của tất cả binh lính. Diệp Ly cũng không phải muốn làm khó, “Khí trời phương Bắc cũng không còn thuận lợi nữa. Đại khái năm nay cũng không có cơ hội nào. Chờ các ngươi đạt tiêu chuẩn, sang năm có cơ hội, thì có thể mang theo càng nhiều đồng bạn cùng đi phương Nam huấn luyện. Trước mắt, liền chịu như vậy đi. Tần Phong.”


“Dạ, công tử!” Tần Phong tiến lên, Diệp Ly nói những thứ này cũng không làm cho hắn rung động lớn, bởi vì … mấy ngày này hắn đã chết đi sống lại ở trong tay Ám Tam rất nhiều lần. Cũng chính bởi vì như vậy nên hắn càng khâm phục Diệp Ly hơn. Trình độ trung thành với  Diệp Ly đã mơ hồ ngang bằng với Định Vương. Ở trong mắt của Tần Phong, Định Vương phi là một kỳ tài tuyệt thế, ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra trong đầu Định Vương phi còn chứa suy nghĩ diệu kỳ gì. Chỉ nhìn Định Vương phi dùng không tới thời gian một năm mà đã có thể huấn luyện mấy ám vệ bên cạnh tới tình trạng như vậy, cũng đã biết rốt cuộc Định Vương phi có bao nhiêu ý tưởng. Nhớ tới Ám Tam thú vị lại ác độc, Tần Phong vừa đi theo Diệp Ly vào trong rừng rậm, vừa ở trong lòng yên lặng cầu nguyện thay cho bọn lính.


“Đi theo ta.” Diệp Ly quay đầu nói với hắn. Tần Phong lên tiếng đuổi theo, nhét những binh lính nhìn tội nghiệp của hắn ở phía sau kia vào sau ót. Bây giờ hắn còn đang đau khổ giãy dụa trong tay người khác, làm sao có thể cứu được bọn họ?


Sâu trong rừng rậm đầy độc trùng, độc thảo, bẫy rập, ao đầm, nhưng ở dưới chân của Diệp Ly lại như giẫm trên đất bằng, Tần Phong cẩn thận từng ly từng tí đi theo bên cạnh Diệp Ly nhưng lại khổ sở phát hiện, động tác của Vương phi vĩnh viễn đều mau hơn hắn một chút. Hắn vừa định muốn ra tay giết chết con rắn trên ngọn cây ở một bên thì lại chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, con rắn hai dài hơn bảy tấc đã bị một phi tiêu sắc bén phóng tới rơi xuống đất. Diệp Ly đi ra phía trước, cúi đầu nhìn thoáng qua, quay đầu cười nói với Tần Phong: “Rắn Bách Hoa, không độc, dùng làm thuốc cũng rất tốt. Lấy về cho Trầm tiên sinh, nói không chừng ông ấy có thể chỉ cho ngươi mấy phương pháp phân biệt độc vật. Gần đây không phải ngươi đang học cái này sao?”


Tần Phong gật đầu, đi tới cẩn thận nhặt con rắn đã chết lên, hơi xấu hổ hỏi: “Vương phi nhận biết được toàn bộ các loài rắn?”


Diệp Ly không chút nào chột dạ, đáp: “Đại đa số có độc đều biết, đọc nhiều sách một chút sẽ biết. Không cần sợ, ta đã nhìn kỹ qua, thật ra trong rừng này chỉ có hai loại rắn có độc, hơn nữa cũng không phải là độc rất lợi hại. Cho dù bị cắn cũng sẽ không mất mạng, chờ bọn họ bước vào huấn luyện, ta sẽ tìm mấy đại phu có y thuật cao minh thường xuyên ở nơi này .”


Tần Phong rất muốn nói không sợ, nhưng thử nghĩ đến các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến trong rừng này, vẫn cảm thấy Vương phi chọn chỗ này thật sự là làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.


Khoảng cách mười dặm cũng không tính dài với hai người có thân thủ mạnh mẽ, không bao lâu, hai người liền xuất hiện tại một sân huấn luyện ở một bên khác của sơn cốc. Để cho Tần Phong kinh ngạc là, cái sân huấn luyện mà hắn khẳng định càng thêm nghiêm khắc hơn này lại cũng không giống như trong suy nghĩ của hắn. Nơi này vẫn có vị trí dọc theo sơn cốc, bởi vì liên quan đến địa thế, thậm chí còn đáng giá hơn chỗ ở đáy vực của bọn hắn, càng thêm tươi sáng thoải mái hơn, ánh mặt trời chiếu rọi hết cả chỗ này. Một cái sân nhỏ khéo léo ở bên cạnh dòng suối, mấy người lúc trước bị điểm đến tên đều đứng ở trên bãi cỏ trước sân chờ bọn họ đến.



Diệp Ly nhìn lướt qua bảy người, mặc dù trên mặt và trên người đều có chút vết thương nho nhỏ nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, hài lòng gật đầu nói: “Xem ra các ngươi đã huấn luyện rất tốt. Ta biết trong lòng các ngươi hơi nghi ngờ với việc ta tách riêng các ngươi ra. Nhưng mà không cần gấp gáp, sở dĩ ta làm như vậy là bởi vì phương hướng học tập của các ngươi trong tương lai sẽ khác với bọn họ. Cũng giống như vậy, nhiệm vụ các ngươi cần thi hành trong tương lai cũng hoàn toàn khác với bọn họ.”


Một người trong đó đứng dậy hỏi: “Có khác biệt gì?”


Diệp Ly thản nhiên nói: “Phương hướng nhiệm vụ trong tương lai của bọn họ là kịch liệt chiến đấu quy mô nhỏ, tỷ như đánh lén, cứu viện, bảo vệ, đánh úp, v..vv., mà các ngươi. . . Có thể không cần chiến đấu, ta cần đầu óc của các ngươi nhiều hơn. Tương lai các ngươi cần phải làm là ẩn núp giấu diếm, thăm dò phân tích truyền lại tình báo, dĩ nhiên cũng có thể là ám sát, hộ vệ,….


Mấy người lính nhíu nhíu mày, liếc nhìn nhau nói: “Sở công tử muốn chúng ta làm mật thám?”


“Mật thám?” Diệp Ly nhướng mày nói: “Cũng có thể nói như vậy, đây cũng là một trong những nhiệm vụ trong tương lai mà các ngươi có thể phải làm. Nhưng mà ta lại thích gọi là đặc công hoặc gián điệp hơn. Các ngươi càng cần phải học tập thêm ngôn ngữ của các quốc gia, thậm chí là ngôn ngữ địa phương, phân tích tâm lý, phong thổ các quốc gia, thuật cải trang dịch dung, truy tung và chống truy tung, thành lập và quản lý mạng lưới tình báo. Cùng với các loại công cụ thực dụng, đánh nhau, thuật tiếp cận ám sát, v. .vv . . . . hơn huấn luyện thiên về võ lực của bọn họ Các ngươi cũng là những người được chọn ra từ trong mấy chục lính tinh nhuệ ở nơi này, vô luận là gia thế, năng lực, học thức, đầu óc, đều là người chọn thích hợp nhất. Mặc dù các ngươi không giống với bọn họ, nhưng trên danh nghĩa các ngươi cũng vẫn ở trong Mặc gia quân giống như bọn họ, tất cả hứa hẹn lần trước ta đã nói cũng vẫn hữu hiệu với các ngươi. Hơn nữa, nếu như hy sinh vì nhiệm vụ hoặc bị thương, tiền chết và phí trấn an gia đình đều tăng lên gấp ba. Dĩ nhiên, trước đó, các ngươi có cơ hội lựa chọn thối lui. Người thối lui có thể trở về bên kia tiếp tục huấn luyện.”


Mấy người trầm mặc một hồi, mấy người này cũng là những người có tiềm lực nhất trong nhóm người này. Rất nhanh, bọn họ liền đưa ra quyết định, mặc dù không biết rốt cuộc vị Sở công tử này là ai, nhưng bọn họ cảm thấy hắn không giống với các tướng lãnh khác. Những gì hắn nói vừa mới lạ lại tràn đầy lực hấp dẫn với bọn họ. Giống như sẽ mang đến cho cuộc sống trong tương lai của bọn họ một con đường khác, thân là nam tử, ai mà không muốn được đứng trên vạn người, ai không muốn công thành danh toại? Bọn họ lại càng rõ ràng hơn những người chữ to không biết mà chỉ biết phục tùng kia, “Khởi bẩm công tử, chúng ta ở lại.”


Diệp Ly nhướn mày, nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Các ngươi thực sự không sợ chết? Ta sẽ không lừa các ngươi, các ngươi nên biết rằng, vô luận gián điệp hay huấn luyện cũng đều hết sức nguy hiểm. Hơn nữa cho dù không có nguy hiểm đến tánh mạng, cũng có thể vĩnh viễn không thể về nhà được cũng không thể gặp lại người nhà của mình.”


“Thuộc hạ biết, tin tưởng Vương gia và Vương phi đều chăm sóc tốt cho người nhà của chúng ta.” Lời này rất đúng, ít nhất Mặc gia quân luôn luôn hết sức hậu đãi binh lính hơn những quân đội khác.


Diệp Ly gật đầu nói: “Rất tốt, vô luận như thế nào ta đều bảo đảm, người nhà của các ngươi không phải lo áo cơm. Hôm nay các ngươi có thể tùy ý nghỉ ngơi, huấn luyện bắt đầu từ ngày mai.”


“Dạ, công tử!”



Thịnh Thế Đích Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thịnh Thế Đích Phi Truyện Thịnh Thế Đích Phi Story Chương 116: Huấn luyện dưới vách núi
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...