Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 17

Nhị Vương phi và Phó Thời Hàn không ở lâu, hai người ở một lát rồi rời đi. Nghĩ cũng phải, Nhị Vương phi đâu phải đại thẩm bán thức ăn ngoài chợ rảnh rỗi không có gì làm, sao có thể ở Lục Vương phủ của bọn họ mãi được. Nhưng riêng tiểu hài đồng Phó Thời Hàn thì im lặng nhìn A Cẩn một lúc lâu, khi A Cẩn đang nghĩ thầm thằng nhóc này tính bắt cóc mình hay là trả thù hành vi ác liệt trước đó của mình, hắn hơi nhếch môi: "Sau này còn gặp lại!"

Tiểu hài tử còn nhỏ mà cười lên đã yêu nghiệt như vậy, A Cẩn đặt tay lên ngực mình, dùng sức ấn mạnh. Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nó nhảy nhanh quá nha!

Phó Thời Hàn nhìn dáng vẻ ngơ ngác chảy n/ước miếng của nàng, vuốt ve cái đầu mềm mềm của A Cẩn: "Tóc mau dài ra đi. Tuy muội là nhóc con, nhưng đây cũng là một yếu tố ảnh hưởng đến việc trưởng thành có thành đại mỹ nữ của muội đấy."

Đậu đen rau má, ngươi có cần phải chọc người ta giận đến mức này không, A Cẩn giận rồi. Thật là một giây thiên đường một giây địa ngục, vừa rồi trông hắn còn rất tốt đây, bây giờ lại muốn nói đó là đồ quỷ sứ đáng ghét!

Lúc Phó Thời Hàn rời đi, A Cẩn còn đang khoa tay múa chân, vung vẩy nắm đấm nhỏ của mình, thế này thật khiến cho Lục Vương phi không nỡ nhìn thẳng. Nhưng thấy A Cẩn thế mà lại ở chung với Phó Thời Hàn rất tốt, trong lòng Lục Vương phi cực kì vui mừng. Sau khi tiễn Nhị Vương phi, Lục Vương phi ôm A Cẩn vào ngực: "A Cẩn nhà ta quả nhiên là đứa bé ngoan, tất cả mọi người đều thích."

A Bích mỉm cười, nói: "Điều đó là đương nhiên. Tiểu Quận chúa thông minh lanh lợi mà. Nhưng bẩm Vương phi, Liên di nương cố ý tiếp xúc với Thời Hàn công tử trong sân, lúc ấy công tử còn đang ôm A Điệp tiểu thư. Cũng không biết ả ta lại có mưu đồ gì."


Lục Vương phi nghe nhắc tới kẻ không ra gì kia là lại buồn nôn, bà lạnh lùng: "Mưu đồ? Không phải ả ta muốn A Điệp của ả ta cũng được phong à. Ả ta cho rằng thiên gia sủng ái Thời Hàn, thế nên có thể nịnh nọt trước mặt Thời Hàn, để Thời Hàn xin sắc phong cho A Điệp. Nhưng ả ta cũng không nghĩ lại mình là cái thứ gì! Đừng nói tới cái khác, chỉ riêng thân phận sủng thiếp này là đã đủ khiến Phó Thời Hàn căm thù tận xương tủy."

Lỗ tai nhỏ của A Cẩn lập tức dựng lên, thế này là muốn vạch trần thân thế lớn rồi sao?

Lâm ma ma thở dài: "Nếu như năm đó không có sủng thiếp hạ độc, chưa chắc cơ thể Phó phu nhân đã yếu đuối như thế, lại càng sẽ không vì cứu giá mà bỏ mình. Năm đó Thời Hàn công tử mới bốn tuổi đã có thể giết người vì chuyện này, bây giờ sao mọi người lại có thể coi hắn là tiểu nam hài dễ bị mê hoặc chứ!"

Lục Vương phi cười lạnh: "Còn không phải à."

A Cẩn bày ra vẻ mặt khiếp sợ, giết… người! Má ơi! Quả nhiên hắn không phải người dễ chọc nhỉ? A Cẩn sờ sờ cổ nhỏ của mình, bày tỏ cực kì vui mừng đối với chuyện bản thân còn sống êm đẹp. Ừm, nàng gây ra họa lớn như thế, thế mà hắn không trách cứ mình, ê a a! Quả nhiên nàng đã kiếm lại được cái mạng!

Sao Lục Vương phi biết được nhóc tỳ nhà mình đang tưởng tượng nhiều thứ như thế, bà dặn dò Lâm ma ma: "Mặc kệ người bên ngoài thế nào, chúng ta phải đối xử cung kính với Phó Thời Hàn, trong cung kính phải lộ ra một chút thân thiết, đây là giới hạn. Vương gia nhà chúng ta không muốn ngấp nghé hoàng vị gì, thế nhưng nếu để Tứ Vương gia leo lên hoàng vị, vậy một nhà chúng ta..." Mặt Lục Vương phi như kết băng: "Vậy một nhà chúng ta không cần sống nữa. Thế nên, chúng ta nhất định phải dựa vào Nhị Vương phủ và Tam Vương phủ. Nhị Vương phủ và Tam Vương phủ như thể chân tay, trước sau như một, chỉ cần Nhị Vương gia có thể leo lên hoàng vị, Vương gia nhà chúng ta làm một Vương gia nhàn tản vẫn được. Tuy Vương gia vô dụng, nhưng cũng là vật trang trí không thể thiếu của Vương phủ."


Lâm ma ma và A Bích cung kính thưa vâng.

A Cẩn vò đầu, tỏ vẻ mình hơi không hiểu. Ngươi xem, nghi vấn này còn chưa được giải quyết lại xuất hiện một nghi vấn mới. Vì sao mẫu thân nàng lại nói thế chứ, nhà bọn họ và Tứ Vương phủ có thâm cừu đại hận gì sao? Lúc trong cung Tứ Vương phi vội vàng gây chuyện, ở Ngự Thư Phòng ngay trước mặt Hoàng đế mà Tứ Vương gia cũng không chịu duy trì sự thản nhiên bên ngoài là vì sao chứ?

"Khởi bẩm Vương phi, Vương gia đã về." A Bình đứng ở cửa ra vào, bẩm báo.

Lục Vương phi nhíu mày: "Ồ! Bây giờ hắn trở về thì hơi sớm. Ha ha, nếu đã vậy thì đi mời Vương gia đi, cứ nói đêm nay dùng bữa ở nhà chính."

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. A Bình vội bẩm báo: "Vương gia đang đến đây."

A Cẩn leo xuống khỏi người Lục Vương phi, ngồi yên ở một góc. Nàng kéo kéo quần áo nhỏ của mình, hơi ngẩng cằm, học theo dáng vẻ của Lục Vương phi. Dù là lúc này, nhưng mọi người thấy nàng như thế cũng không nhịn được bật cười.


Nhưng chỉ chớp mắt, rèm cửa đã bị người ta đẩy ra, Lục Vương gia bước vào. Ông ta mặc một bộ đồ màu phấn hồng ngả ngớn, tuy đội mũ ngọc nhưng cũng khiến người ta cảm thấy là một người rất lỗ m/ãng.

Vừa mới vào cửa, ông đã lập tức hỏi: "Mỹ Phù, nghe nói hôm nay nhị tẩu đến à?"

Lục Vương phi cười lạnh: "Sao nào? Có phải câu tiếp theo ông sẽ muốn hỏi vì sao chúng ta lại khiến sủng thiếp mà ông sủng ái nhất mất hết mặt mũi trước mặt Thời Hàn công tử của Nhị Vương phủ không?"

Lục Vương gia xoa tay, tựa người vào tường, ông cười tươi: "Xem nàng nói kìa, chúng ta là người một nhà. Thiếp thất cái gì, chẳng qua chỉ là hạ nhân thôi."

Lục Vương phi hừ lạnh, cũng không nể nang gì: "Vậy thì không biết vì sao Vương gia lại đến đây thế? Ta không cảm thấy chúng ta còn gì để nói."

Lục Vương gia cười đắc ý: "Vừa rồi ta nghe được hết, là nàng muốn mời ta đến dùng bữa. Sao nào? Chớp mắt một cái đã không thừa nhận rồi? Thế mà ta nghe được hết rồi, hà hà hà!" Nói rồi, ông ta còn nháy mắt trêu chọc.


A Cẩn lùi về sau, bịt kín hai lỗ tai. Tiếng cười kia nghe y như gà tây. Hơn nữa, phụ thân này của nàng không nhìn ra mẫu thân nàng đã ở bờ vực bùng nổ rồi à? Quả nhiên là người không biết sống chết.

Lục Vương phi xoắn chặt khăn, dáng vẻ cực kì mất kiên nhẫn. Với người khác, bà còn có thể giả bộ vài phần, cũng có vài phần kiên nhẫn. Nhưng đối với Lục Vương gia này, tất cả tâm tư của bà đều là hận không thể đạp ông ta ra ngoài. Bà nghĩ đến dự định trước đó của mình, lại nhịn xuống, thôi, vẫn là nên nói trọng điểm đi!

"Đương nhiên ta mời ông đến là có chuyện cần thương lượng." Lục Vương phi ra hiệu cho A Bích ôm A Cẩn ra ngoài, A Bích vội vàng tiến lên. A Cẩn thích nghe tám chuyện nhất, thấy A Bích đến lập tức bò vào bên trong. Nàng không muốn đi, hu hu, nàng muốn nghe tám chuyện, nàng không muốn đi!

A Cẩn bò tới góc nhà, Lục Vương phi đỡ trán: "A Cẩn ngoan nào, trở về phòng ngủ thôi!"

Ta không ngủ đâu! Ta cũng không phải bé heo con, ta không cần ngủ để trưởng thành, ta muốn nghe tám chuyện! Tám chuyện! Ta muốn biết tất cả mọi thứ, ta cũng muốn biết vợ chồng các ngươi thì thầm cái gì! Phải biết!

Lục Vương gia nhìn đôi mắt to tròn đáng thương của tiểu nữ nhi nhà mình mà lắc đầu liên tục, quyết định anh hùng cứu mỹ nhân: "Mỹ Phù à, không phải ta nói nàng, nếu con bé đã thích thì nàng cứ để con bé ở đây đi. Chỉ là đứa bé, nàng cần gì phải sợ truyền ra lời không hay. Ha ha ha, chuyện đó không thể nào! Nàng đó, quá cẩn thận rồi, ta..."

"Ông câm miệng!" Một cây chổi lập tức bay đến chỗ Lục Vương gia, Lục Vương phi đã bùng nổ.

Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa Truyện Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa Story Chương 17
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...