Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 105
A Cẩn nhìn gương mặt tức giận của Cẩn Ngôn, lại nhìn động tác của mình và Thời Hàn, a lên một tiếng rồi cười ngại ngùng, rồi chỉ chỉ hai người: “Cái này… Chuyện này… Muội có thể giải thích.”
Cẩn Ngôn cảm thấy muội muội nhà hắn ngốc chết đi được, cứ để mặc cho người ta chiếm hời của mình, bây giờ phải làm thế nào đây. Huynh trưởng như cha, khuê nữ nhà mình còn chưa hiểu chuyện phải làm sao bây giờ?
Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn A Cẩn, rồi lại trừng mắt nhìn Thời Hàn: “Muội ấy còn nhỏ, huynh cũng còn nhỏ hả? Sao huynh cứ bắt nạt tiểu cô nương thế hả? Ta thật sự đã nhìn lầm huynh rồi, nếu như huynh thật sự thích A Cẩn thì huynh có thể đến cửa cầu thân, làm thế này còn ra thể thống gì nữa!”
A Cẩn vội vàng nói: “Cái gì mà tới cửa cầu thân, ca ca, muội còn nhỏ mà.” Vẻ mặt A Cẩn cực kỳ vô tội, chỉ là gương mặt vô tội này lại bị Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn lần nữa.
Thời Hàn mỉm cười: “Cầu thân là chuyện đương nhiên, chỉ là, già trẻ đều có thứ tự, sao ta có thể không để ý đến huynh cơ chứ?”
Thời Hàn nói đúng tình hợp lý như thế, Cẩn Ngôn cũng không còn lời gì để nói nữa, trái lại là A Cẩn, nàng chống nạnh nhìn Phó Thời Hàn nói: “Huynh nói bậy cái gì thế. Huynh đến cầu thân, chúng ta phải đáp ứng theo ý huynh à?”
Thời Hàn chọc chọc khuôn mặt nàng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn phúng phính, Thời Hàn cảm thấy rất thú vị: “Muội có thể không đồng ý mà. Đương nhiên A Cẩn có quyền như thế. Ta có thể tiếp tục đến! Ha ha!”
A Cẩn: “...” Tiếp tục đến? Ngài có liêm sỉ một chút được không thế?
“Một lần không được thì ta lại đến thêm một lần nữa, hai lần không được thì ta sẽ đến thêm hai lần nữa, thật ra thì cũng chẳng sao cả, chuyện tốt cần phải tốn thời gian. Đúng chứ?” Thái độ của Thời Hàn quá tốt, tốt đến mức Cẩn Ngôn không thể bùng cháy được nữa, A Cẩn cũng không biết mình nên nói gì cho phải.
Thấy hai huynh muội Triệu gia như thế, Thời Hàn mỉm cười: “Làm người đừng giương nanh múa vuốt mãi thế, chẳng thú vị.”
A Cẩn cảm thấy, không có cách nào có thể nói chuyện với người này nữa, lại nhớ đến chuyện vừa rồi hắn nói, A Cẩn đứng trước Thời Hàn, nhìn Cẩn Ngôn nói: “Ca ca, muội có chút chuyện cần nói riêng với Thời Hàn ca ca, tạm thời huynh tránh đi một chút được không?”
Tạm! Thời! Tránh! Đi!
Cẩn Ngôn hết biết nói gì, hắn nên nói gì đây, nhưng thấy vẻ mặt cực kỳ trong sáng của hai người, cuối cùng cũng không nói gì nữa, phất tay áo đi thẳng.
Sau khi Cẩn Ngôn rời đi, A Cẩn khoanh tay trước ngực nói: “Huynh có thể nói cho ta biết chưa? Thật ra ta rất muốn biết vì sao huynh lại nói như thế.”
Ngón tay Thời Hàn lướt nhẹ trên mặt bàn, nói: “Quan trọng là những lời ta nói có đúng sự thật không?”
A Cẩn chắc chắn: “Không đúng!”
Thời Hàn như có như không bật cười: “A Cẩn không tin Thời Hàn ca ca à? Ta sẽ không hại muội. Hơn nữa, đến tận bây giờ ta đều không phải đang thăm dò, mà thật sự nói cho muội biết ta biết sự thật.”
A Cẩn gãi đầu: “Phó Thời Hàn, có người nào từng nói rằng huynh rất đáng sợ chưa?”
Thời Hàn gật đầu: “Có đấy. rất nhiều người nói rồi, nhưng thế thì có sao! Dù sao ta sẽ không hại tiểu cô nương A Cẩn là được rồi. Muội yên tâm đi, người khác không biết, nếu muội thấy có ích cho ta thì cứ trực tiếp đến tìm ta là được.”
A Cẩn cười: “Được!” Lời này cũng là gián tiếp thừa nhận những lời Phó Thời Hàn nói.
Phó Thời Hàn hơi cúi đầu, giống như đang lầm bầm, nhỏ giọng nói: “Mộc Nghiên sẽ không vô duyên vô cớ tự sát như thế. Bà ta ẩn mình trong Tứ Vương phủ bao nhiêu năm trời, cũng biết vì sao mình lại tiến vào Tứ Vương phủ. Mặc dù ta không biết bà ta, nhưng là người Vương phi chọn thì đương nhiên phải có lý do. Mộc Nghiên rất thông minh, nếu đã thông minh sẽ không tự tử khi chưa đưa ra được phán đoán về tình hình lúc ấy. Ta đoán bà ta xuất hiện ở nơi đó là muốn gặp người nào đó, mà nhà muội lại lo lắng như thế. Nên chắc chắn là người trong phủ nhà muội. Ngoại trừ nhắc nhở người kia không nên xuất hiện, thì trong khoảng thời gian ngắn bà ta còn sắp xếp hết mọi thứ, đầu tiên là để truyền đạt tin tức, và cái chết của bà ta thực ra là một cách khác nữa để giúp nhà muội. Vạn Tam chính là một ví dụ, bây giờ rất nhiều người đều thấy Vạn Tam xuất hiện ở đó, cũng thấy hắn ta vội vàng rời đi. Cho dù Tứ Vương phủ không thể rơi vào vòng xoáy lớn hơn nhưng chắc cũng phải chịu cú sốc rất lớn. Ta nghĩ. Đấy chính là tất cả các tính toán mà trong lúc vội vàng bà ta đã nghĩ ra.”
A Cẩn nhìn Thời Hàn, trợn mắt há mồm.
Thời Hàn nói nhỏ: “Nếu chúng ta xem xét cẩn thận những người và những việc mà bà ta đã tiếp xúc trước lúc bỏ mình, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được manh mối lớn đấy.”
A Cẩn giơ ngón tay cái lên: “Giỏi thật.”
Thời Hàn ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện này đã đủ để đổi một bữa ăn tối chứ?”
A Cẩn gật đầu: “Đủ, quá đủ luôn! Sau này ngày nào huynh cũng qua đây ăn tối nha, đại thần!”
Thời Hàn phì cười thành tiếng: “Đại thần? Là ta đúng không?”
A Cẩn chắp tay trước ngực, vẻ mặt sùng bái: “Là huynh đấy! Giỏi quá à! Đầu óc dùng tốt thật!”
…
Mà lúc này Vạn Tam cũng đã kiểm tra xong, hắn ta phát hiện mình không hề trúng độc, quả thật trên đầu kim có tẩm thuốc nhưng đấy không phải độc dược, cũng chính là lúc này, hắn ta vừa nghĩ đến nguyên nhân Mộc Nghiên làm thế thì nha hoàn Tiểu Hồng quả nhiên đã biến mất, chuyện này cũng ầm ĩ hơn rồi.
Hắn ta vội vàng trở về Vương phủ, vừa mới đến cửa phủ đã thấy quản gia đang đứng đó chờ hắn, vừa thấy hắn ta quản gia đã nhanh chóng tiến lên: “Vương gia mời ngài qua đó một chút.”
Vạn Tam không dám ngừng lại, nhanh chóng vọt nhanh qua, đi đến cửa phủ đã bị chén trà đập trúng, Tứ Vương gia nổi giận đùng đùng: “Ngươi còn có gan trở về đây sao?”
Vạn Tam lập tức quỳ xuống: “Xin Vương gia nghe thuộc hạ giải thích.”
Tứ Vương gia cố nén cơn tức giận: “Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Vạn Tam lấy lại bình tĩnh, nói: “Trong lúc vô tình, thuộc hạ phát hiện Mộc Nghiên di nương lén truyền tin tức ra ngoài, vốn dĩ thuộc hạ muốn lập tức báo cho Vương gia biết, nhưng Vương gia lại hết lòng yêu thương Mộc Nghiên di nương nên thuộc hạ không dám nói thật. Vừa khéo bà ta muốn đi ra ngoài gặp người cấu kết với mình, thuộc hạ muốn theo dõi bà ta. Như thế có thể bắt được tang chứng vật chứng, nhưng thật không ngờ, bà ta phát hiện ra thuộc hạ nên lập tức tự sát. Lúc tự sát bà ta còn bày thế trận, để thuộc hạ nghĩ mình bị trúng độc, nên lúc thuộc hạ xuống núi tìm đại phu thì chuyện này đã bị truyền ra ngoài.”
Tứ Vương gia nghiêm nghị: “Ngươi nói gì?”
Vạn Tam vội vàng nói: “Thuộc hạ tuyệt đối không dám nói bậy, thuộc hạ cảm thấy, người Mộc Nghiên di nương tiếp xúc không phải người bình thường, nếu như lén lút tư tình thì bà ta sẽ không tự sát dứt khoát như thế. Hơn nữa, thuộc hạ nghĩ về thời gian bà ta xuất hiện thì luôn cảm thấy là lạ. Ngài cảm thấy có phải bà ta được người nào đó sắp xếp đến đây hay không?”
Tứ Vương gia rống lên: “Đương nhiên là không rồi, Mộc Nghiên vô cùng dịu dàng, nàng ấy…” Tứ Vương gia bỗng nhiên ngừng lại, ông ta nhìn chằm chằm Vạn Tam, hỏi: “Ngươi phát hiện nàng ấy có vấn đề từ khi nào?”
Vạn Tam nói: “Là hai ngày trước. Vốn dĩ thuộc hạ muốn tìm chứng cứ xác thực, nhưng không ngờ bà ta lại chết.”
Tứ Vương gia: “Vậy bây giờ ngươi muốn nói, ngươi không tìm được cái gì cả?”
Vạn Tam đáp: “Không có. Thuộc hạ đã phái người tìm Tiểu Hồng rồi. Là nha hoàn luôn bên cạnh Mộc Nghiên, con nha hoàn đó đã đến phủ tám năm rồi, lúc đó Mộc Nghiên di nương chọn nàng ta. Bây giờ nàng ta mất tích, thuộc hạ cảm thấy nếu tìm được nàng ta sẽ tìm được chút manh mối gì đấy.”
Tứ Vương gia: “Đã thế rồi thì mau chóng tìm người đi, còn về thi thể của Mộc Nghiên thì cứ tuỳ tiện tìm một chỗ chôn. Đầu mối về nàng ấy ngươi điều tra cẩn thận cho ta. Ta muốn biết, cuối cùng nàng ấy vào phủ có phải là một âm mưu không, nếu như vào phủ vì một âm mưu nào đó thì mười năm qua, nàng ấy đã truyền bao nhiêu chuyện trong phủ ra ngoài rồi.”
Nghĩ đến đây, Tứ Vương gia nghiến răng nghiến lợi, ông ta thật sự không ngờ, Mộc Nghiên lại có vấn đề.
“Tiện nhân này, nàng ta dám mưu hại ta. Tiện nhân này.”
Mặc dù rất thương Mộc Nghiên, nhưng quả thật Tứ Vương gia càng tin tưởng lời Vạn Tam nói hơn. Từ năm mười mấy tuổi Vạn Tam đã luôn ở bên cạnh ông ta, một lòng vì ông ta mà trù mưu tính kế, cả nhà, tài sản và tánh mạng của Vạn Tam đều đặt hết trên người ông ta. Cho nên Tứ Vương gia rất tin tưởng Vạn Tam.
“Chuyện này, ngươi xử lý cho ta. Chỉ là một người thiếp, cũng không quan trọng.” Tứ Vương gia tự an ủi mình.
Đúng là không quan trọng nhưng rất mất mặt. Vốn đã không có danh tiếng tốt xảy ra chuyện thế này càng khó nghe hơn. Miệng của người ta, không phải cứ không cho người ta nói thì người ta sẽ không nói.
Nhưng mà chỉ trong một ngày chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi, ngay cả Hoàng Đế trong hoàng cung cũng nghe tin “thiếp” trong Tứ Vương phủ chết rất kỳ lạ. Ông ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Thời Hàn, quát lên: “Cả ngày chẳng làm được chuyện gì đứng đắn.”
Thời Hàn không tiếp lời, Hoàng Đế hỏi: “Con có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Nếu Hoàng Đế đã hỏi thì Thời Hàn cũng trả lời: “Cũng không biết ạ. Chỉ là nghe nói lúc ấy Vạn Tam cũng ở đấy, Vạn Tam là thân tín của Tứ Vương gia, nói chung… Mộc Nghiên di nương bị phát hiện cấu kết với người ngoài thì phải? Ta nhớ là nữ tử trong Tứ Vương phủ không ít. Tứ Vương phi ngang ngược, Hứa Trắc phi lại muốn nắm mọi thứ trong tay, những di nương xinh đẹp lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Mộc Nghiên cô đơn chiếc bóng nên lén lút có gian tình cũng chưa chắc là không thể.”
Hoàng Đế cười nhạt: “Nàng ta không phải là Tứ Vương phi, chỉ là một con thiếp mà thôi. Cũng như Hứa U U vậy. Cái phủ này, đúng là ngày càng giỏi giang nhỉ?”
Thời Hàn không do dự nói tiếp: “Có lẽ, Tứ Vương gia cảm thấy Lục Vương gia sống và suy nghĩ tương đối thoải mái nên mới muốn noi theo một chút?”
Hoàng Đế ngẩng đầu, nhìn Thời Hàn, nhíu mày nói: “Con nói thật à?”
Thời Hàn mỉm cười: “Không phải, suy nghĩ thật lòng của ta là Vương gia tương đối ngu ngốc, năng lực không có nhưng tự cho mình giỏi giang, lần nào cũng rước lấy nhục nhã, thật không nỡ nhìn!”
Phụt! Tiểu thái giám cúi rạp đầu như muốn chạm xuống tới chân, nói thế này cũng chỉ có Phó công tử dám nói. Nhưng mà… Cũng đúng thật nha. Mấy năm qua, người có thể cống hiến trò cười, ngoại trừ Lục Vương phủ thì chính là Tứ Vương phủ.
Khóe miệng Hoàng Đế giật giật, nhìn Phó Thời Hàn: “Con thẳng thắn thật đấy.”
Thời Hàn nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng bảo vi thần nói, đương nhiên vi thần không dám nói dối.”
“Nhưng mà con cứ thẳng thừng như thế, không sợ trẫm thấy mất hứng à?” Thật ra thì càng lớn tuổi, càng thích nghe lời thật, cho dù lời nói này chẳng dễ nghe chút nào nhưng ông cũng cảm thấy rất vui vẻ, thật là hiếm thấy.
“Nếu vi thần đã nhận bổng lộc thì không thể nói dối Hoàng Thượng được, nếu như nhận bổng lộc của vua nhưng không thể giải quyết ưu phiền cho vua, thế sự tồn tại của thần cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Hoàng Đế nhìn chằm chằm Thời Hàn: “Trẫm rất vui khi thấy con thẳng thắn như thế.”
Chức quan của Phó Thời Hàn không tính là cao, nhưng cũng tương đương với thư ký riêng của Hoàng Thượng, đương nhiên cũng được mọi người coi trọng mấy phần. Nhưng mà Phó Thời Hàn chưa từng tham gia bất kỳ một buổi tiệc nào, cho dù mọi người có mời thế nào thì Phó Thời Hàn cũng không xuất hiện. Nhưng trong Kinh luôn có một vài người ngoại lệ, một trong số đó chính là Tề Vương gia Triệu Mộc, gần đây Triệu Mộc cũng không rời khỏi Kinh thành, gần như lúc nào cũng trong trạng thái vui vẻ, mọi người đều không hiểu vì sao hắn lại có dáng vẻ xuân phong đắc ý như thế, nhưng thật ra cũng chẳng mấy kỳ lạ. Mười mấy năm nay Triệu Mộc thường không hay ở trong Kinh thành, hiện nay tuổi tác đã hơi lớn, có lẽ suy nghĩ cũng khác.
Mà lúc này, Phó Thời Hàn nhìn tấm thiệp của Triệu Mộc, nở nụ cười, nụ cười này nếu để người bình thường nhìn thấy sợ là sẽ khiến họ rét lạnh từ trong ra ngoài, lúc Phó Thời Hàn nhìn người khác luôn khiến cho người ta cảm thấy rất dịu dàng, nhưng thật ra không phải thế, nếu là người tiếp xúc với hắn lâu sẽ biết, con người hắn không phải như vẻ bề ngoài. Hắn cười càng dịu dàng, chắc là đang tính toán ai đó.
Từ sau khi sai người nhìn chằm chằm Triệu Mộc và Phó Tướng quân, quả nhiên Thời Hàn đã phát hiện ra một vài đầu mối. Hắn không hiểu vì sao hai người lại cấu kết với nhau, nhưng lại không xem Triệu Mộc là bạn. Ai cũng biết hắn và Phó Tướng quân bất hòa, nếu như nói hy vọng hai người có thể quên đi hết những gì đã qua, thế thì Thời Hàn làm không được.
“Lục Vương phủ… Có thiệp không?” Thời Hàn hỏi.
“Không có.” Gã sai vặt trả lời.
Thời Hàn nghe thế, gật đầu: “Trả lời cho Tề Vương phủ, nói ta sẽ đến với Gia Hòa Quận chúa.”
Vị Quận chúa này sẽ không khiến người khác nghĩ gì.
Cho dù người khác có để ý đến ánh mắt của người ngoài thế nào, Phó Thời Hàn cũng không thèm quan tâm.
Đến chạng vạng tối, Phó Thời Hàn lại đến Lục Vương phủ ăn cơm chùa, hoàn toàn không để ý đến chuyện mình là một nam nhân thật sự. Chỉ là ngày hôm nay bầu không khí trong Lục Vương phủ không tốt lắm. Thời Hàn không cảm thấy bởi vì chuyện của Mộc Nghiên, đương nhiên, bà ta cũng là một phần nguyên nhân nhưng chuyện này như ván đã đóng thuyền, nếu là người có suy nghĩ cẩn thận thì sẽ không để lộ bầu không khí kỳ quái này ra ngoài.
Thấy Thời Hàn đến, A Cẩn vội vàng kéo tay hắn sang một bên: “Tối hôm qua biểu ca của huynh đến đó.”
Thời Hàn: “Sau đó thì sao?” Không phải đến để trả quẻ à? Chẳng lẽ còn xảy ra chuyện kì quái gì nữa sao? Thời Hàn cảm thấy, đáng ra lúc đấy hắn nên có mặt ở đó, ít ra cũng có thể xem chút chuyện vui!
A Cẩn mếu máo: “Sau đó à, sau đó chính là, huynh ấy đòi đưa hết bốn mươi mốt quẻ kia cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nói nàng chỉ cần một cái, sau đó hai người cãi nhau. Rồi sau đó, huynh ấy đưa hết quẻ cho tỉ tỉ ta, bây giờ tỷ tỷ lại đang giận dỗi với ca ca rồi.”
Thời Hàn yên lặng không biết nói gì… Người của Lục Vương phủ thật sự chẳng ai bình thường cả. Chỉ vì chút chuyện nhỏ chẳng đáng gì này thôi à?
“Muội hy vọng ta đến điều chỉnh bầu không khí một chút à?”
A Cẩn vội vàng gật đầu không ngừng.
Thời Hàn nói thầm trong lòng: Chẳng trách hôm nay Cẩn Ngôn không ra bắt lỗi, thì ra là cãi nhau với Oánh Nguyệt. Bây giờ đang không vui… Não hoạt động không tốt! Mà giận dỗi mãi không vui như thế chắc sẽ không có tâm trạng đến bắt bẻ hắn tiếp xúc nhiều với A Cẩn đâu nhỉ? Thật là, bây giờ chiếm được chút hời này dễ dàng lắm à?
“Thời Hàn ca ca, huynh xem ca ca ta vẫn đang tức giận, đến tẩu tử cũng không dám nói nhiều. Như thế không tốt lắm đâu!” A Cẩn lắc lư y phục của Thời Hàn: “Vừa rồi ra còn đang tính giả vờ dễ thương, kết quả bị mắng một trận. Huynh đến phát huy hơi lạnh giết người của mình, giải quyết bọn họ đi có được không?”
A Cẩn cứ nói liên tục khiến Thời Hàn cực kì đau đầu, nhưng hắn vẫn có thể nghe hiểu. Nhắc đến chuyện này, mọi người đều trách móc hắn, đều trách hắn khi còn bé đã nuông chiều A Cẩn, kết quả tạo thành A Cẩn có kết cấu ngôn ngữ kỳ quái thế này. Nhưng khi đó, rõ ràng mọi người đều nói nàng rất đáng yêu, mà bây giờ lại chỉ đổ lỗi cho mỗi mình hắn.
Đi đến trước bàn cơm, Thời Hàn quan sát vẻ mặt mọi người, nói: “Triệu Oánh Nguyệt.”
Oánh Nguyệt lập tức: “Đây!” Trả lời xong, mang theo vẻ mặt nhìn Phó Thời Hàn: “Có chuyện gì à?” Có một vài người chỉ cần nhìn một cái đã khiến người khác sợ hãi, Phó Thời Hàn là một trong số đó, cho dù hắn có dịu dàng như ngọc, Oánh Nguyệt vẫn nhớ rất rõ những chuyện xấu mà người này đã làm, người này cũng là bóng ma tâm lý không thể nào xoá đi trong lòng nàng.
Thời Hàn mỉm cười: “Muội không cần phải lo lắng như thế. Ta chỉ muốn hỏi, muội có muốn cùng ta tham gia tiệc rượu của Tề Vương gia không?”
Oánh Nguyệt nhìn A Cẩn, A Cẩn nhìn Thời Hàn, vẻ mặt mờ mịt.
Thời Hàn mỉm cười: “Triệu Mộc mời ta đi du thuyền. Ta nghĩ, các muội chắc sẽ cảm thấy hứng thú, A Cẩn thì chắc chắn phải đi rồi, muội có muốn đi cùng không?”
Oánh Nguyệt cau mày hỏi: “Muội có thể đi hả?” Lại nghĩ một chút, nói: “Muội đi không tốt lắm nhỉ? Dù sao nam nữ khác biệt mà.” Mặc dù nàng cũng rất muốn ra ngoài giải sầu một chút, nhưng dù sao cũng cảm thấy rất lạ. Dù sao Hoàng thúc cũng là đàn ông.
Thời Hàn không hề bận tâm đến mấy chuyện này, bắt đầu ăn, đợi sau khi ăn xong một miếng nhìn Oánh Nguyệt nói: “Không sao cả. Dù sao mọi người đều là người thân. Kết nối tình cảm cũng là chuyện tốt.”
Oánh Nguyệt: “Thế… Đi đi!”
Thời Hàn: “Thế để ta nói Cảnh Diễn đến đón muội.”
Ta sẽ giết ngươi! Chuyện quái gì thế?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn, Cẩn Ngôn tức giận nói: “Phó Thời Hàn, huynh mơ mộng một muội muội của ta còn chưa đủ hả, còn muốn đưa thêm một muội muội khác của ta cho biểu ca của huynh nữa à? Có người nào tính toán thế này hay không chứ?”
Thời Hàn vô tội: “Mơ mộng? Có à?” Hắn quay đầu hỏi A Cẩn, A Cẩn cười híp mắt: “Không có!”
Cẩn Ngôn xém chút nữa là phun ra một ngụm máu, nhà mình có một muội muội ngốc, một lòng chuyên tâm đi trên con đường ngốc nghếch ngọt ngào, thật không thể nhịn nổi.
Thời Hàn buông tay: “Huynh xem, A Cẩn nói không có.”
“Thế cũng không thể để Cảnh Diễn đến đón Oánh Nguyệt được, còn ra thể thống gì nữa.” Cẩn Ngôn tiếp tục tức giận.
Lúc này Oánh Nguyệt cũng lên tiếng: “Đúng thế, sao có thể để cho tên quỷ đáng ghét kia đến đón ta được, huynh nói bậy cái gì đó.”
Thời Hàn nhìn dáng vẻ của hai người họ, tiếp tục nói: “Chẳng phải sau này sẽ trở nên quen thuộc hơn à? Cẩn Ngôn, huynh cũng không thể làm trễ nãi việc muội muội mình lập gia đình được chứ? Đúng không, Lục thẩm.”
Lục Vương phi nhìn vẻ mặt của mấy người họ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà đang suy nghĩ, có nên đi đón nha hoàn tên Tiểu Hồng kia không thì bỗng nhiên nghe Thời Hàn hỏi bà, theo phản xạ tự nhiên bà gật đầu.
Thời Hàn cười: “Mọi người xem, Lục thẫm cũng nghĩ như thế đấy. Cẩn Ngôn này, huynh lo lắng nhiều quá rồi, thật ra thì Oánh Nguyệt và Cảnh Diễn rất xứng đôi, nói không chừng qua hai ba lần lại thân với nhau đấy! Mặc dù bây giờ chúng ta phải chú trọng đến lời của cha mẹ hay bà mối, nhưng làm gì có người nào không âm thầm thích nhau chứ?”
Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt đều tức giận nói: “Huynh đừng nói bậy bạ.”
Thời Hàn: “Có à? Cẩn Ngôn, không phải huynh muốn gả Oánh Nguyệt cho Cảnh Diễn à? Nghe nói huynh còn làm chủ vì Oánh Nguyệt mà giữ tín vật đính ước của Cảnh Diễn đó. Thật là… Tín vật đính ước của người ta là khăn tay, tín vật đính ước của hắn lại là bốn mươi mốt quẻ. Chậc chậc, khó quá đi mà.” Cẩn Ngôn thấy Thời Hàn gật gù đắc ý như thế chỉ hận không thể cởi giày ra đánh mạnh vào đầu hắn.
“Huynh còn nói bậy nữa thì đừng đến nhà ta ăn cơm chùa nữa, không phải là ta không muốn nhìn bọn họ ở đó tiếp tục dây dưa qua lại à? Nếu biết ý tứ của quẻ là như thế, ta giữ lại làm gì. Phó Thời Hàn, người nhà huynh sao mà nhiều mưu kế thế.” Cẩn Ngôn tức giận.
Oánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn ca ca mình: “Ca ca, huynh phải giúp muội…”
Cẩn Ngôn: “Yên tâm, nếu như muội không thích, huynh sẽ không đưa dê vào miệng cọp đâu.”
“Ca ca thật tốt!” Hai người cùng nhau trừng mắt nhìn Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn hơi cúi đầu, cong môi cười.
A Cẩn nhìn thấy cảnh này thì muốn giơ cao ngón tay cái lên, giơ cao thật là cao! Phó Thời Hàn giống như cuốn sách tính toán lòng người vậy, mà hắn cũng không cần giải thích!
“Thời Hàn ca ca, ta múc canh cho huynh này. Canh cá này uống rất ngon đấy, hầm từ lúc xế chiều, tất cả tinh hoa đều dồn hết trong canh đấy, cực kỳ ngon luôn!” A Cẩn chân chó bưng chén đến cho Thời Hàn, cười híp mắt: “Nếm thử chút đi.”
Cẩn Ngôn thấy muội muội nhà mình quan tâm người ta như thế, xém chút nữa lại phun thêm một ngụm máu nữa, Tố Vấn nhìn dáng vẻ tức giận của Cẩn Ngôn, cũng múc cho hắn một chén: “Này, cho chàng.”
Cẩn Ngôn: “Vẫn là thê tử tốt, muội muội cái gì, quả nhiên cũng là người nhà khác.”
Oánh Nguyệt nghe thấy thế vội vàng nói: “Ca ca ăn cái này đi.” Gắp thức ăn, gắp thức ăn!
Hoàn cảnh lúc này bỗng nhiên hài hòa hơn hẳn, đối với chuyện này, A Cẩn cảm thấy quả nhiên có vài người khi đặt ở những vị trí cần thiết sẽ lan toả sát khí lớn đấy!
“Ôi ôi, mọi người có nghe nói gì chưa? Ngày hôm qua Tô phủ bị trộm đấy, ha ha ha ha! Có trộm đấy!” Tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền vào, Lục Vương gia nhanh chân bước vào, mà bên cạnh ông ấy chính là Ngọc Chân di nương, Ngọc Chân nhìn thấy Lục Vương phi, vội vàng thi lễ.
Từ sau khi phát hiện Ngọc Chân có sức lực rất lớn thì gã sai vặt của Lục Vương gia trở thành hai người, một người là Phúc Đắc, một người khác chính là Ngọc Chân di nương. Ra ngoài đánh nhau cũng không sợ đánh không lại, thật đáng khen đáng khen!
A Cẩn khôn khéo: “Cha, ngài dùng bữa chưa? Mau ngồi đi ạ.” Ngày thường, Lục Vương gia đều không ăn chung với bọn họ.
Quả nhiên, Lục Vương gia phất tay: “Ăn rồi ăn rồi, mới vừa nãy chúng ta đã ăn bên ngoài rồi, ôi dào, ha ha ha. Các ngươi biết gì chưa? Cái tên háo sắc của Tô phủ đó, rõ ràng đã chẳng còn gì rồi, thế mà vẫn còn nạp thêm người mới. Má ơi, người mới đó cũng rất vĩ đại đấy, mới vào cửa ba ngày Tô phủ đã bị trộm. Bây giờ người đi rồi còn Tô đại nhân vẫn đang đánh trống tố cáo đấy. Con nói xem ông ta cũng không ngại mình bị mất mặt, đầu óc để chó ăn rồi à?”
Lục Vương gia cũng có thể chê chỉ số thông minh của ông ta, chứng tỏ Tô đại nhân thật sự rất tức giận.
A Cẩn cực kỳ phối hợp, nàng chống cằm hỏi: “Thế trộm cái gì ạ?”
“Ha ha, vàng bạc châu báu đó? Nghe nói của cải vốn liếng của Tô gia đã không còn rồi, những cái này đều là của Ngũ Vương phi bên kia bù vào đó, kết quả thì sao, người này trộm đi rất nhiều đó. Ha ha ha!”
A Cẩn: “Thế thật là… Quá tốt.”
Lục Vương phi nói: “Nhà bọn họ cũng làm chuyện xấu. Hôm nay chẳng qua là đang phạt đúng người đúng tội thôi.”
Lục Vương gia vội vàng gật đầu: “Còn không phải sao. Đúng rồi, có chuyện này, ta muốn thương lượng với nàng một chút.”
Lục Vương phi cười khẽ tỏ ý ông nói đi, Lục Vương gia lập tức nói: “Là thế này, ta nghĩ, có thể đưa thi thể của Mộc Nghiên về, chúng ta cho người chôn cất thật tốt. Cho dù thế nào, lúc đầu nàng ấy cũng là một nữ tử tốt, nếu như lúc ấy đầu óc nàng ấy tỉnh táo gả cho ta thì sao lại trở nên thê thảm như bây giờ. Hôm nay người chết rồi, còn không biết sẽ bị làm nhục thế nào nữa.”
Lục Vương phi nghe thế thì ngẩn người.
Lục Vương gia xoa xoa tay, dè dặt nói: “Nàng, nàng, nàng không muốn à? Nếu nàng không muốn thế thì không làm nữa, ta đều nghe theo nàng cả, thật ra ta không có ý kiến gì đâu, ha ha, ta không có ý gì đâu.”
Dáng vẻ này trông cực kỳ giống dáng vẻ sợ vợ.
Lục Vương phi cúi đầu, hồi lâu sau, ngẩng đầu, giọng vô cùng dịu dàng: “Đương nhiên ta sẽ đồng ý rồi. Vương gia đang làm chuyện tốt mà. Một cô nương tốt như thế, ở trong Tứ Vương phủ chỉ có một cái chết không rõ ràng, ngay cả nơi an táng cũng chẳng có, vốn dĩ đã rất đáng thương rồi. Chẳng qua là Vương gia, bên ngoài đều là lời đồn đãi, nói Mộc Nghiên di nương đi vụng trộm bị bắt được nên tự sát, ngài đi đòi người như thế chưa chắc bọn họ đã chịu. Dù sao nam nhân cũng cần sĩ diện mà, Tứ ca chưa chắc đã bằng lòng. Hơn nữa, không chừng ông ta sẽ hoài nghi tên gian phu đó là ngài đấy.”
Lục Vương gia giậm chân: “Hoài nghi ta à? Hắn không biết xấu hổ còn hoài nghi ta? Nếu như Mộc Nghiên thật sự vụng trộm với ta, năm đó cứ trực tiếp gả thẳng đến phủ chúng ta là được, còn gả cho hắn làm gì? Thật ngốc. Chỉ cần nàng đồng ý, mọi chuyện đều dễ dàng, cái khác ta không lo.”
Lục Vương phi: “Đương nhiên ta luôn đứng về phía Vương gia rồi, cho dù Vương gia làm gì, ta đều sẽ ủng hộ Vương gia.”
Lục Vương gia cảm động lệ nóng đảo quanh mắt: “Mỹ Phù, nàng thật là tốt quá đi.”
Lục Vương phi cười khẽ: “Nhiều năm làm phu thê như thế, ta hiểu rõ ngài nhất, ngài cũng hiểu rõ ta nhất, cho dù làm gì, ta đều ủng hộ ngài.”
Có một thê tử thế này, phu quân còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Lục Vương gia cảm thấy, quyết định đúng đắn nhất cả đời này của ông là cưới Thẩm Mỹ Phù, nếu như không có Thẩm Mỹ Phù, ông sẽ không được hạnh phúc thế này.
“Thế được rồi, nếu nàng đã đồng ý thì ta đi làm đây. Lão Tứ gì đó hoàn toàn không đáng nhắc đến, ta chỉ cần một giây là đã đánh ngã được ông ta rồi!” Lục Vương gia vén tay áo, đưa Ngọc Chân xông ra ngoài: “Ta sẽ đi đòi người ngay bây giờ.”
Nếu như nhà bình thường chắc đã sớm bùng nổ từ lâu, nhưng Lục Vương phi lại vô cùng kỳ lạ, thấy chuyện thế này, mọi người nên làm gì thì làm đó, bình tĩnh như không.
Đám người Lục Vương phi làm như không có gì xảy ra. Không chỉ có thế, tâm trạng Lục Vương phi cũng tốt hơn nhiều, cuối cùng cũng có tâm trạng tiếp tục thoải mái ăn cơm xong.
Đợi sau khi ăn xong đi dạo cho tiêu thực, A Cẩn cùng Thời Hàn tản bộ trong sân, Thời Hàn: “Tiểu sinh thật có vinh hạnh khi có thể cùng muội đi tản bộ.”
A Cẩn bật cười thành tiếng: “Thời Hàn ca ca, huynh nói chuyện thế này chẳng hợp với dáng vẻ của huynh chút nào. Ta cảm thấy cả người đều lạnh toát đây này!”
Phó Thời Hàn nín cười nghiêm túc nói: “Muội không cảm thấy ta như thế này rất giống như người có học sao?”
A Cẩn lắc đầu: “Không thấy.”
Hai người đều tươi cười, cười đủ rồi, A Cẩn nói: “Nếu như phụ vương có thể đưa thi thể Mộc Nghiên về, ta cảm thấy mẫu thân sẽ vui vẻ, hơn nữa, cũng sẽ đưa vào một vị trí tốt trong Lục Vương phủ chúng ta.”
Thời Hàn nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhưng cực kỳ nghiêm túc, nhíu mày hỏi: “Nói một chút xem muội thấy sao.”
A Cẩn nói: “Mẫu thân sắp xếp cho Mộc Nghiên, đương nhiên bà không hy vọng Mộc Nghiên sẽ có kết cục thảm như thế. Con người đều có tình cảm, cho dù Mộc Nghiên có chết cũng muốn giúp chúng ta, loại tình nghĩa này khiến mẫu thân rất khó chịu. Khó chịu vì cuối cùng không thể để Mộc Nghiên có thể rời khỏi chỗ đó. Cho nên nếu đưa thi thể Mộc Nghiên về, ta cảm thấy rất tốt, ít nhất chúng ta có thể an táng tốt cho bà ấy, khi còn sống không thể để bà ấy về nhà thì khi chết chúng ta muốn hoàn thành tâm nguyện của bà ấy. Đây là chuyện đầu tiên. Chuyện tiếp theo là, hôm nay ai ai cũng nghi ngờ Mộc Nghiên có gian phu bên ngoài, thậm chí, người có đầu óc mau lẹ, họ sẽ không nghĩ rằng có gian phu, họ sẽ nghĩ đến lai lịch của Mộc Nghiên, nghĩ Mộc Nghiên có phải do người khác gài vào thám thính Tứ Vương phủ không. Mà phụ vương qua đòi người thì sẽ cảm thấy chuyện này không liên quan đến phủ chúng ta. Nhưng mà… Nếu như!”
A Cẩn ngừng lại.
Thời Hàn cười: “Đúng, nếu như. Nói tiếp.”
A Cẩn suy nghĩ một chút, nghiêng đầu: “Nếu như thật sự có quan hệ sẽ không trắng trợn đến đòi người như thế, không sợ tra xét, đã nói lên thật sự chẳng có quan hệ gì. Hơn nữa mọi người đều biết rõ thói quen của cha ta, lúc đầu ông cũng rất thích Mộc Nghiên, bây giờ Mộc Nghiên ở Tứ Vương phủ chết kỳ quái như thế, ông ấy đi đòi người, quá phù hợp với phong cách của ông ấy. Nếu như không đi mới không phù hợp!”
Thời Hàn vỗ tay: “Tiểu cô nương của ta cuối cùng cũng trưởng thành, phân tích rất tốt. Chính là đạo lý như thế.”
A Cẩn đen mặt: Đến mức đấy à?
Thời Hàn bổ sung: “Thật ra thì nước đi này rất hay. Trên đời này, không thiếu bất kỳ người nào, nhưng ngoại trừ những người giúp đỡ đúng lúc như phụ thân của muội. Thậm chí có lúc ta từng nghĩ không biết có phải ông ấy đang giả heo ăn thịt hổ hay không, có lẽ ông ấy… Cũng không cần ta phải dẫn dắt mọi việc, ông ấy không phải ngốc như thế!”
A Cẩn: Ta có đang nghe thấy điều gì đáng ngạc nhiên không?
“Huynh dụ dỗ ta! Phó Thời Hàn, huynh có thể nói nhiều thêm một chút không?”
Thời Hàn vô tội nói: “Thật ra thì cũng có thể.”
A Cẩn lập tức chân chó nói: “Thời Hàn ca ca, ta là muội muội ruột của huynh đấy, huynh nhất định sẽ không tính toán ta, đúng không?”
Thời Hàn: “Không đâu!” Còn chưa lừa được về nhà, sao có thể tính toán được!
A Cẩn: “Ta cũng biết Thời Hàn ca ca là tốt nhất…”
Thời Hàn: “Này này, muội có thể chân chó thêm chút nữa được không?”
A Cẩn giơ ngón tay cười híp mắt nói: “Thật ra thì, có thể đấy!”
Thời Hàn bị động tác dễ thương này của nàng thuyết phục, nhìn dáng vẻ dí dỏm này, không nhịn được xoa xoa đầu nàng: “Muội không thể bắt chước cách nói chuyện của ta được!”
A Cẩn: “Là lá la, (^∇^*)”
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Cẩn Ngôn cảm thấy muội muội nhà hắn ngốc chết đi được, cứ để mặc cho người ta chiếm hời của mình, bây giờ phải làm thế nào đây. Huynh trưởng như cha, khuê nữ nhà mình còn chưa hiểu chuyện phải làm sao bây giờ?
Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn A Cẩn, rồi lại trừng mắt nhìn Thời Hàn: “Muội ấy còn nhỏ, huynh cũng còn nhỏ hả? Sao huynh cứ bắt nạt tiểu cô nương thế hả? Ta thật sự đã nhìn lầm huynh rồi, nếu như huynh thật sự thích A Cẩn thì huynh có thể đến cửa cầu thân, làm thế này còn ra thể thống gì nữa!”
A Cẩn vội vàng nói: “Cái gì mà tới cửa cầu thân, ca ca, muội còn nhỏ mà.” Vẻ mặt A Cẩn cực kỳ vô tội, chỉ là gương mặt vô tội này lại bị Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn lần nữa.
Thời Hàn mỉm cười: “Cầu thân là chuyện đương nhiên, chỉ là, già trẻ đều có thứ tự, sao ta có thể không để ý đến huynh cơ chứ?”
Thời Hàn nói đúng tình hợp lý như thế, Cẩn Ngôn cũng không còn lời gì để nói nữa, trái lại là A Cẩn, nàng chống nạnh nhìn Phó Thời Hàn nói: “Huynh nói bậy cái gì thế. Huynh đến cầu thân, chúng ta phải đáp ứng theo ý huynh à?”
Thời Hàn chọc chọc khuôn mặt nàng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn phúng phính, Thời Hàn cảm thấy rất thú vị: “Muội có thể không đồng ý mà. Đương nhiên A Cẩn có quyền như thế. Ta có thể tiếp tục đến! Ha ha!”
A Cẩn: “...” Tiếp tục đến? Ngài có liêm sỉ một chút được không thế?
“Một lần không được thì ta lại đến thêm một lần nữa, hai lần không được thì ta sẽ đến thêm hai lần nữa, thật ra thì cũng chẳng sao cả, chuyện tốt cần phải tốn thời gian. Đúng chứ?” Thái độ của Thời Hàn quá tốt, tốt đến mức Cẩn Ngôn không thể bùng cháy được nữa, A Cẩn cũng không biết mình nên nói gì cho phải.
Thấy hai huynh muội Triệu gia như thế, Thời Hàn mỉm cười: “Làm người đừng giương nanh múa vuốt mãi thế, chẳng thú vị.”
A Cẩn cảm thấy, không có cách nào có thể nói chuyện với người này nữa, lại nhớ đến chuyện vừa rồi hắn nói, A Cẩn đứng trước Thời Hàn, nhìn Cẩn Ngôn nói: “Ca ca, muội có chút chuyện cần nói riêng với Thời Hàn ca ca, tạm thời huynh tránh đi một chút được không?”
Tạm! Thời! Tránh! Đi!
Cẩn Ngôn hết biết nói gì, hắn nên nói gì đây, nhưng thấy vẻ mặt cực kỳ trong sáng của hai người, cuối cùng cũng không nói gì nữa, phất tay áo đi thẳng.
Sau khi Cẩn Ngôn rời đi, A Cẩn khoanh tay trước ngực nói: “Huynh có thể nói cho ta biết chưa? Thật ra ta rất muốn biết vì sao huynh lại nói như thế.”
Ngón tay Thời Hàn lướt nhẹ trên mặt bàn, nói: “Quan trọng là những lời ta nói có đúng sự thật không?”
A Cẩn chắc chắn: “Không đúng!”
Thời Hàn như có như không bật cười: “A Cẩn không tin Thời Hàn ca ca à? Ta sẽ không hại muội. Hơn nữa, đến tận bây giờ ta đều không phải đang thăm dò, mà thật sự nói cho muội biết ta biết sự thật.”
A Cẩn gãi đầu: “Phó Thời Hàn, có người nào từng nói rằng huynh rất đáng sợ chưa?”
Thời Hàn gật đầu: “Có đấy. rất nhiều người nói rồi, nhưng thế thì có sao! Dù sao ta sẽ không hại tiểu cô nương A Cẩn là được rồi. Muội yên tâm đi, người khác không biết, nếu muội thấy có ích cho ta thì cứ trực tiếp đến tìm ta là được.”
A Cẩn cười: “Được!” Lời này cũng là gián tiếp thừa nhận những lời Phó Thời Hàn nói.
Phó Thời Hàn hơi cúi đầu, giống như đang lầm bầm, nhỏ giọng nói: “Mộc Nghiên sẽ không vô duyên vô cớ tự sát như thế. Bà ta ẩn mình trong Tứ Vương phủ bao nhiêu năm trời, cũng biết vì sao mình lại tiến vào Tứ Vương phủ. Mặc dù ta không biết bà ta, nhưng là người Vương phi chọn thì đương nhiên phải có lý do. Mộc Nghiên rất thông minh, nếu đã thông minh sẽ không tự tử khi chưa đưa ra được phán đoán về tình hình lúc ấy. Ta đoán bà ta xuất hiện ở nơi đó là muốn gặp người nào đó, mà nhà muội lại lo lắng như thế. Nên chắc chắn là người trong phủ nhà muội. Ngoại trừ nhắc nhở người kia không nên xuất hiện, thì trong khoảng thời gian ngắn bà ta còn sắp xếp hết mọi thứ, đầu tiên là để truyền đạt tin tức, và cái chết của bà ta thực ra là một cách khác nữa để giúp nhà muội. Vạn Tam chính là một ví dụ, bây giờ rất nhiều người đều thấy Vạn Tam xuất hiện ở đó, cũng thấy hắn ta vội vàng rời đi. Cho dù Tứ Vương phủ không thể rơi vào vòng xoáy lớn hơn nhưng chắc cũng phải chịu cú sốc rất lớn. Ta nghĩ. Đấy chính là tất cả các tính toán mà trong lúc vội vàng bà ta đã nghĩ ra.”
A Cẩn nhìn Thời Hàn, trợn mắt há mồm.
Thời Hàn nói nhỏ: “Nếu chúng ta xem xét cẩn thận những người và những việc mà bà ta đã tiếp xúc trước lúc bỏ mình, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được manh mối lớn đấy.”
A Cẩn giơ ngón tay cái lên: “Giỏi thật.”
Thời Hàn ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện này đã đủ để đổi một bữa ăn tối chứ?”
A Cẩn gật đầu: “Đủ, quá đủ luôn! Sau này ngày nào huynh cũng qua đây ăn tối nha, đại thần!”
Thời Hàn phì cười thành tiếng: “Đại thần? Là ta đúng không?”
A Cẩn chắp tay trước ngực, vẻ mặt sùng bái: “Là huynh đấy! Giỏi quá à! Đầu óc dùng tốt thật!”
…
Mà lúc này Vạn Tam cũng đã kiểm tra xong, hắn ta phát hiện mình không hề trúng độc, quả thật trên đầu kim có tẩm thuốc nhưng đấy không phải độc dược, cũng chính là lúc này, hắn ta vừa nghĩ đến nguyên nhân Mộc Nghiên làm thế thì nha hoàn Tiểu Hồng quả nhiên đã biến mất, chuyện này cũng ầm ĩ hơn rồi.
Hắn ta vội vàng trở về Vương phủ, vừa mới đến cửa phủ đã thấy quản gia đang đứng đó chờ hắn, vừa thấy hắn ta quản gia đã nhanh chóng tiến lên: “Vương gia mời ngài qua đó một chút.”
Vạn Tam không dám ngừng lại, nhanh chóng vọt nhanh qua, đi đến cửa phủ đã bị chén trà đập trúng, Tứ Vương gia nổi giận đùng đùng: “Ngươi còn có gan trở về đây sao?”
Vạn Tam lập tức quỳ xuống: “Xin Vương gia nghe thuộc hạ giải thích.”
Tứ Vương gia cố nén cơn tức giận: “Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Vạn Tam lấy lại bình tĩnh, nói: “Trong lúc vô tình, thuộc hạ phát hiện Mộc Nghiên di nương lén truyền tin tức ra ngoài, vốn dĩ thuộc hạ muốn lập tức báo cho Vương gia biết, nhưng Vương gia lại hết lòng yêu thương Mộc Nghiên di nương nên thuộc hạ không dám nói thật. Vừa khéo bà ta muốn đi ra ngoài gặp người cấu kết với mình, thuộc hạ muốn theo dõi bà ta. Như thế có thể bắt được tang chứng vật chứng, nhưng thật không ngờ, bà ta phát hiện ra thuộc hạ nên lập tức tự sát. Lúc tự sát bà ta còn bày thế trận, để thuộc hạ nghĩ mình bị trúng độc, nên lúc thuộc hạ xuống núi tìm đại phu thì chuyện này đã bị truyền ra ngoài.”
Tứ Vương gia nghiêm nghị: “Ngươi nói gì?”
Vạn Tam vội vàng nói: “Thuộc hạ tuyệt đối không dám nói bậy, thuộc hạ cảm thấy, người Mộc Nghiên di nương tiếp xúc không phải người bình thường, nếu như lén lút tư tình thì bà ta sẽ không tự sát dứt khoát như thế. Hơn nữa, thuộc hạ nghĩ về thời gian bà ta xuất hiện thì luôn cảm thấy là lạ. Ngài cảm thấy có phải bà ta được người nào đó sắp xếp đến đây hay không?”
Tứ Vương gia rống lên: “Đương nhiên là không rồi, Mộc Nghiên vô cùng dịu dàng, nàng ấy…” Tứ Vương gia bỗng nhiên ngừng lại, ông ta nhìn chằm chằm Vạn Tam, hỏi: “Ngươi phát hiện nàng ấy có vấn đề từ khi nào?”
Vạn Tam nói: “Là hai ngày trước. Vốn dĩ thuộc hạ muốn tìm chứng cứ xác thực, nhưng không ngờ bà ta lại chết.”
Tứ Vương gia: “Vậy bây giờ ngươi muốn nói, ngươi không tìm được cái gì cả?”
Vạn Tam đáp: “Không có. Thuộc hạ đã phái người tìm Tiểu Hồng rồi. Là nha hoàn luôn bên cạnh Mộc Nghiên, con nha hoàn đó đã đến phủ tám năm rồi, lúc đó Mộc Nghiên di nương chọn nàng ta. Bây giờ nàng ta mất tích, thuộc hạ cảm thấy nếu tìm được nàng ta sẽ tìm được chút manh mối gì đấy.”
Tứ Vương gia: “Đã thế rồi thì mau chóng tìm người đi, còn về thi thể của Mộc Nghiên thì cứ tuỳ tiện tìm một chỗ chôn. Đầu mối về nàng ấy ngươi điều tra cẩn thận cho ta. Ta muốn biết, cuối cùng nàng ấy vào phủ có phải là một âm mưu không, nếu như vào phủ vì một âm mưu nào đó thì mười năm qua, nàng ấy đã truyền bao nhiêu chuyện trong phủ ra ngoài rồi.”
Nghĩ đến đây, Tứ Vương gia nghiến răng nghiến lợi, ông ta thật sự không ngờ, Mộc Nghiên lại có vấn đề.
“Tiện nhân này, nàng ta dám mưu hại ta. Tiện nhân này.”
Mặc dù rất thương Mộc Nghiên, nhưng quả thật Tứ Vương gia càng tin tưởng lời Vạn Tam nói hơn. Từ năm mười mấy tuổi Vạn Tam đã luôn ở bên cạnh ông ta, một lòng vì ông ta mà trù mưu tính kế, cả nhà, tài sản và tánh mạng của Vạn Tam đều đặt hết trên người ông ta. Cho nên Tứ Vương gia rất tin tưởng Vạn Tam.
“Chuyện này, ngươi xử lý cho ta. Chỉ là một người thiếp, cũng không quan trọng.” Tứ Vương gia tự an ủi mình.
Đúng là không quan trọng nhưng rất mất mặt. Vốn đã không có danh tiếng tốt xảy ra chuyện thế này càng khó nghe hơn. Miệng của người ta, không phải cứ không cho người ta nói thì người ta sẽ không nói.
Nhưng mà chỉ trong một ngày chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi, ngay cả Hoàng Đế trong hoàng cung cũng nghe tin “thiếp” trong Tứ Vương phủ chết rất kỳ lạ. Ông ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Thời Hàn, quát lên: “Cả ngày chẳng làm được chuyện gì đứng đắn.”
Thời Hàn không tiếp lời, Hoàng Đế hỏi: “Con có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Nếu Hoàng Đế đã hỏi thì Thời Hàn cũng trả lời: “Cũng không biết ạ. Chỉ là nghe nói lúc ấy Vạn Tam cũng ở đấy, Vạn Tam là thân tín của Tứ Vương gia, nói chung… Mộc Nghiên di nương bị phát hiện cấu kết với người ngoài thì phải? Ta nhớ là nữ tử trong Tứ Vương phủ không ít. Tứ Vương phi ngang ngược, Hứa Trắc phi lại muốn nắm mọi thứ trong tay, những di nương xinh đẹp lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Mộc Nghiên cô đơn chiếc bóng nên lén lút có gian tình cũng chưa chắc là không thể.”
Hoàng Đế cười nhạt: “Nàng ta không phải là Tứ Vương phi, chỉ là một con thiếp mà thôi. Cũng như Hứa U U vậy. Cái phủ này, đúng là ngày càng giỏi giang nhỉ?”
Thời Hàn không do dự nói tiếp: “Có lẽ, Tứ Vương gia cảm thấy Lục Vương gia sống và suy nghĩ tương đối thoải mái nên mới muốn noi theo một chút?”
Hoàng Đế ngẩng đầu, nhìn Thời Hàn, nhíu mày nói: “Con nói thật à?”
Thời Hàn mỉm cười: “Không phải, suy nghĩ thật lòng của ta là Vương gia tương đối ngu ngốc, năng lực không có nhưng tự cho mình giỏi giang, lần nào cũng rước lấy nhục nhã, thật không nỡ nhìn!”
Phụt! Tiểu thái giám cúi rạp đầu như muốn chạm xuống tới chân, nói thế này cũng chỉ có Phó công tử dám nói. Nhưng mà… Cũng đúng thật nha. Mấy năm qua, người có thể cống hiến trò cười, ngoại trừ Lục Vương phủ thì chính là Tứ Vương phủ.
Khóe miệng Hoàng Đế giật giật, nhìn Phó Thời Hàn: “Con thẳng thắn thật đấy.”
Thời Hàn nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng bảo vi thần nói, đương nhiên vi thần không dám nói dối.”
“Nhưng mà con cứ thẳng thừng như thế, không sợ trẫm thấy mất hứng à?” Thật ra thì càng lớn tuổi, càng thích nghe lời thật, cho dù lời nói này chẳng dễ nghe chút nào nhưng ông cũng cảm thấy rất vui vẻ, thật là hiếm thấy.
“Nếu vi thần đã nhận bổng lộc thì không thể nói dối Hoàng Thượng được, nếu như nhận bổng lộc của vua nhưng không thể giải quyết ưu phiền cho vua, thế sự tồn tại của thần cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Hoàng Đế nhìn chằm chằm Thời Hàn: “Trẫm rất vui khi thấy con thẳng thắn như thế.”
Chức quan của Phó Thời Hàn không tính là cao, nhưng cũng tương đương với thư ký riêng của Hoàng Thượng, đương nhiên cũng được mọi người coi trọng mấy phần. Nhưng mà Phó Thời Hàn chưa từng tham gia bất kỳ một buổi tiệc nào, cho dù mọi người có mời thế nào thì Phó Thời Hàn cũng không xuất hiện. Nhưng trong Kinh luôn có một vài người ngoại lệ, một trong số đó chính là Tề Vương gia Triệu Mộc, gần đây Triệu Mộc cũng không rời khỏi Kinh thành, gần như lúc nào cũng trong trạng thái vui vẻ, mọi người đều không hiểu vì sao hắn lại có dáng vẻ xuân phong đắc ý như thế, nhưng thật ra cũng chẳng mấy kỳ lạ. Mười mấy năm nay Triệu Mộc thường không hay ở trong Kinh thành, hiện nay tuổi tác đã hơi lớn, có lẽ suy nghĩ cũng khác.
Mà lúc này, Phó Thời Hàn nhìn tấm thiệp của Triệu Mộc, nở nụ cười, nụ cười này nếu để người bình thường nhìn thấy sợ là sẽ khiến họ rét lạnh từ trong ra ngoài, lúc Phó Thời Hàn nhìn người khác luôn khiến cho người ta cảm thấy rất dịu dàng, nhưng thật ra không phải thế, nếu là người tiếp xúc với hắn lâu sẽ biết, con người hắn không phải như vẻ bề ngoài. Hắn cười càng dịu dàng, chắc là đang tính toán ai đó.
Từ sau khi sai người nhìn chằm chằm Triệu Mộc và Phó Tướng quân, quả nhiên Thời Hàn đã phát hiện ra một vài đầu mối. Hắn không hiểu vì sao hai người lại cấu kết với nhau, nhưng lại không xem Triệu Mộc là bạn. Ai cũng biết hắn và Phó Tướng quân bất hòa, nếu như nói hy vọng hai người có thể quên đi hết những gì đã qua, thế thì Thời Hàn làm không được.
“Lục Vương phủ… Có thiệp không?” Thời Hàn hỏi.
“Không có.” Gã sai vặt trả lời.
Thời Hàn nghe thế, gật đầu: “Trả lời cho Tề Vương phủ, nói ta sẽ đến với Gia Hòa Quận chúa.”
Vị Quận chúa này sẽ không khiến người khác nghĩ gì.
Cho dù người khác có để ý đến ánh mắt của người ngoài thế nào, Phó Thời Hàn cũng không thèm quan tâm.
Đến chạng vạng tối, Phó Thời Hàn lại đến Lục Vương phủ ăn cơm chùa, hoàn toàn không để ý đến chuyện mình là một nam nhân thật sự. Chỉ là ngày hôm nay bầu không khí trong Lục Vương phủ không tốt lắm. Thời Hàn không cảm thấy bởi vì chuyện của Mộc Nghiên, đương nhiên, bà ta cũng là một phần nguyên nhân nhưng chuyện này như ván đã đóng thuyền, nếu là người có suy nghĩ cẩn thận thì sẽ không để lộ bầu không khí kỳ quái này ra ngoài.
Thấy Thời Hàn đến, A Cẩn vội vàng kéo tay hắn sang một bên: “Tối hôm qua biểu ca của huynh đến đó.”
Thời Hàn: “Sau đó thì sao?” Không phải đến để trả quẻ à? Chẳng lẽ còn xảy ra chuyện kì quái gì nữa sao? Thời Hàn cảm thấy, đáng ra lúc đấy hắn nên có mặt ở đó, ít ra cũng có thể xem chút chuyện vui!
A Cẩn mếu máo: “Sau đó à, sau đó chính là, huynh ấy đòi đưa hết bốn mươi mốt quẻ kia cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nói nàng chỉ cần một cái, sau đó hai người cãi nhau. Rồi sau đó, huynh ấy đưa hết quẻ cho tỉ tỉ ta, bây giờ tỷ tỷ lại đang giận dỗi với ca ca rồi.”
Thời Hàn yên lặng không biết nói gì… Người của Lục Vương phủ thật sự chẳng ai bình thường cả. Chỉ vì chút chuyện nhỏ chẳng đáng gì này thôi à?
“Muội hy vọng ta đến điều chỉnh bầu không khí một chút à?”
A Cẩn vội vàng gật đầu không ngừng.
Thời Hàn nói thầm trong lòng: Chẳng trách hôm nay Cẩn Ngôn không ra bắt lỗi, thì ra là cãi nhau với Oánh Nguyệt. Bây giờ đang không vui… Não hoạt động không tốt! Mà giận dỗi mãi không vui như thế chắc sẽ không có tâm trạng đến bắt bẻ hắn tiếp xúc nhiều với A Cẩn đâu nhỉ? Thật là, bây giờ chiếm được chút hời này dễ dàng lắm à?
“Thời Hàn ca ca, huynh xem ca ca ta vẫn đang tức giận, đến tẩu tử cũng không dám nói nhiều. Như thế không tốt lắm đâu!” A Cẩn lắc lư y phục của Thời Hàn: “Vừa rồi ra còn đang tính giả vờ dễ thương, kết quả bị mắng một trận. Huynh đến phát huy hơi lạnh giết người của mình, giải quyết bọn họ đi có được không?”
A Cẩn cứ nói liên tục khiến Thời Hàn cực kì đau đầu, nhưng hắn vẫn có thể nghe hiểu. Nhắc đến chuyện này, mọi người đều trách móc hắn, đều trách hắn khi còn bé đã nuông chiều A Cẩn, kết quả tạo thành A Cẩn có kết cấu ngôn ngữ kỳ quái thế này. Nhưng khi đó, rõ ràng mọi người đều nói nàng rất đáng yêu, mà bây giờ lại chỉ đổ lỗi cho mỗi mình hắn.
Đi đến trước bàn cơm, Thời Hàn quan sát vẻ mặt mọi người, nói: “Triệu Oánh Nguyệt.”
Oánh Nguyệt lập tức: “Đây!” Trả lời xong, mang theo vẻ mặt nhìn Phó Thời Hàn: “Có chuyện gì à?” Có một vài người chỉ cần nhìn một cái đã khiến người khác sợ hãi, Phó Thời Hàn là một trong số đó, cho dù hắn có dịu dàng như ngọc, Oánh Nguyệt vẫn nhớ rất rõ những chuyện xấu mà người này đã làm, người này cũng là bóng ma tâm lý không thể nào xoá đi trong lòng nàng.
Thời Hàn mỉm cười: “Muội không cần phải lo lắng như thế. Ta chỉ muốn hỏi, muội có muốn cùng ta tham gia tiệc rượu của Tề Vương gia không?”
Oánh Nguyệt nhìn A Cẩn, A Cẩn nhìn Thời Hàn, vẻ mặt mờ mịt.
Thời Hàn mỉm cười: “Triệu Mộc mời ta đi du thuyền. Ta nghĩ, các muội chắc sẽ cảm thấy hứng thú, A Cẩn thì chắc chắn phải đi rồi, muội có muốn đi cùng không?”
Oánh Nguyệt cau mày hỏi: “Muội có thể đi hả?” Lại nghĩ một chút, nói: “Muội đi không tốt lắm nhỉ? Dù sao nam nữ khác biệt mà.” Mặc dù nàng cũng rất muốn ra ngoài giải sầu một chút, nhưng dù sao cũng cảm thấy rất lạ. Dù sao Hoàng thúc cũng là đàn ông.
Thời Hàn không hề bận tâm đến mấy chuyện này, bắt đầu ăn, đợi sau khi ăn xong một miếng nhìn Oánh Nguyệt nói: “Không sao cả. Dù sao mọi người đều là người thân. Kết nối tình cảm cũng là chuyện tốt.”
Oánh Nguyệt: “Thế… Đi đi!”
Thời Hàn: “Thế để ta nói Cảnh Diễn đến đón muội.”
Ta sẽ giết ngươi! Chuyện quái gì thế?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn, Cẩn Ngôn tức giận nói: “Phó Thời Hàn, huynh mơ mộng một muội muội của ta còn chưa đủ hả, còn muốn đưa thêm một muội muội khác của ta cho biểu ca của huynh nữa à? Có người nào tính toán thế này hay không chứ?”
Thời Hàn vô tội: “Mơ mộng? Có à?” Hắn quay đầu hỏi A Cẩn, A Cẩn cười híp mắt: “Không có!”
Cẩn Ngôn xém chút nữa là phun ra một ngụm máu, nhà mình có một muội muội ngốc, một lòng chuyên tâm đi trên con đường ngốc nghếch ngọt ngào, thật không thể nhịn nổi.
Thời Hàn buông tay: “Huynh xem, A Cẩn nói không có.”
“Thế cũng không thể để Cảnh Diễn đến đón Oánh Nguyệt được, còn ra thể thống gì nữa.” Cẩn Ngôn tiếp tục tức giận.
Lúc này Oánh Nguyệt cũng lên tiếng: “Đúng thế, sao có thể để cho tên quỷ đáng ghét kia đến đón ta được, huynh nói bậy cái gì đó.”
Thời Hàn nhìn dáng vẻ của hai người họ, tiếp tục nói: “Chẳng phải sau này sẽ trở nên quen thuộc hơn à? Cẩn Ngôn, huynh cũng không thể làm trễ nãi việc muội muội mình lập gia đình được chứ? Đúng không, Lục thẩm.”
Lục Vương phi nhìn vẻ mặt của mấy người họ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà đang suy nghĩ, có nên đi đón nha hoàn tên Tiểu Hồng kia không thì bỗng nhiên nghe Thời Hàn hỏi bà, theo phản xạ tự nhiên bà gật đầu.
Thời Hàn cười: “Mọi người xem, Lục thẫm cũng nghĩ như thế đấy. Cẩn Ngôn này, huynh lo lắng nhiều quá rồi, thật ra thì Oánh Nguyệt và Cảnh Diễn rất xứng đôi, nói không chừng qua hai ba lần lại thân với nhau đấy! Mặc dù bây giờ chúng ta phải chú trọng đến lời của cha mẹ hay bà mối, nhưng làm gì có người nào không âm thầm thích nhau chứ?”
Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt đều tức giận nói: “Huynh đừng nói bậy bạ.”
Thời Hàn: “Có à? Cẩn Ngôn, không phải huynh muốn gả Oánh Nguyệt cho Cảnh Diễn à? Nghe nói huynh còn làm chủ vì Oánh Nguyệt mà giữ tín vật đính ước của Cảnh Diễn đó. Thật là… Tín vật đính ước của người ta là khăn tay, tín vật đính ước của hắn lại là bốn mươi mốt quẻ. Chậc chậc, khó quá đi mà.” Cẩn Ngôn thấy Thời Hàn gật gù đắc ý như thế chỉ hận không thể cởi giày ra đánh mạnh vào đầu hắn.
“Huynh còn nói bậy nữa thì đừng đến nhà ta ăn cơm chùa nữa, không phải là ta không muốn nhìn bọn họ ở đó tiếp tục dây dưa qua lại à? Nếu biết ý tứ của quẻ là như thế, ta giữ lại làm gì. Phó Thời Hàn, người nhà huynh sao mà nhiều mưu kế thế.” Cẩn Ngôn tức giận.
Oánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn ca ca mình: “Ca ca, huynh phải giúp muội…”
Cẩn Ngôn: “Yên tâm, nếu như muội không thích, huynh sẽ không đưa dê vào miệng cọp đâu.”
“Ca ca thật tốt!” Hai người cùng nhau trừng mắt nhìn Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn hơi cúi đầu, cong môi cười.
A Cẩn nhìn thấy cảnh này thì muốn giơ cao ngón tay cái lên, giơ cao thật là cao! Phó Thời Hàn giống như cuốn sách tính toán lòng người vậy, mà hắn cũng không cần giải thích!
“Thời Hàn ca ca, ta múc canh cho huynh này. Canh cá này uống rất ngon đấy, hầm từ lúc xế chiều, tất cả tinh hoa đều dồn hết trong canh đấy, cực kỳ ngon luôn!” A Cẩn chân chó bưng chén đến cho Thời Hàn, cười híp mắt: “Nếm thử chút đi.”
Cẩn Ngôn thấy muội muội nhà mình quan tâm người ta như thế, xém chút nữa lại phun thêm một ngụm máu nữa, Tố Vấn nhìn dáng vẻ tức giận của Cẩn Ngôn, cũng múc cho hắn một chén: “Này, cho chàng.”
Cẩn Ngôn: “Vẫn là thê tử tốt, muội muội cái gì, quả nhiên cũng là người nhà khác.”
Oánh Nguyệt nghe thấy thế vội vàng nói: “Ca ca ăn cái này đi.” Gắp thức ăn, gắp thức ăn!
Hoàn cảnh lúc này bỗng nhiên hài hòa hơn hẳn, đối với chuyện này, A Cẩn cảm thấy quả nhiên có vài người khi đặt ở những vị trí cần thiết sẽ lan toả sát khí lớn đấy!
“Ôi ôi, mọi người có nghe nói gì chưa? Ngày hôm qua Tô phủ bị trộm đấy, ha ha ha ha! Có trộm đấy!” Tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền vào, Lục Vương gia nhanh chân bước vào, mà bên cạnh ông ấy chính là Ngọc Chân di nương, Ngọc Chân nhìn thấy Lục Vương phi, vội vàng thi lễ.
Từ sau khi phát hiện Ngọc Chân có sức lực rất lớn thì gã sai vặt của Lục Vương gia trở thành hai người, một người là Phúc Đắc, một người khác chính là Ngọc Chân di nương. Ra ngoài đánh nhau cũng không sợ đánh không lại, thật đáng khen đáng khen!
A Cẩn khôn khéo: “Cha, ngài dùng bữa chưa? Mau ngồi đi ạ.” Ngày thường, Lục Vương gia đều không ăn chung với bọn họ.
Quả nhiên, Lục Vương gia phất tay: “Ăn rồi ăn rồi, mới vừa nãy chúng ta đã ăn bên ngoài rồi, ôi dào, ha ha ha. Các ngươi biết gì chưa? Cái tên háo sắc của Tô phủ đó, rõ ràng đã chẳng còn gì rồi, thế mà vẫn còn nạp thêm người mới. Má ơi, người mới đó cũng rất vĩ đại đấy, mới vào cửa ba ngày Tô phủ đã bị trộm. Bây giờ người đi rồi còn Tô đại nhân vẫn đang đánh trống tố cáo đấy. Con nói xem ông ta cũng không ngại mình bị mất mặt, đầu óc để chó ăn rồi à?”
Lục Vương gia cũng có thể chê chỉ số thông minh của ông ta, chứng tỏ Tô đại nhân thật sự rất tức giận.
A Cẩn cực kỳ phối hợp, nàng chống cằm hỏi: “Thế trộm cái gì ạ?”
“Ha ha, vàng bạc châu báu đó? Nghe nói của cải vốn liếng của Tô gia đã không còn rồi, những cái này đều là của Ngũ Vương phi bên kia bù vào đó, kết quả thì sao, người này trộm đi rất nhiều đó. Ha ha ha!”
A Cẩn: “Thế thật là… Quá tốt.”
Lục Vương phi nói: “Nhà bọn họ cũng làm chuyện xấu. Hôm nay chẳng qua là đang phạt đúng người đúng tội thôi.”
Lục Vương gia vội vàng gật đầu: “Còn không phải sao. Đúng rồi, có chuyện này, ta muốn thương lượng với nàng một chút.”
Lục Vương phi cười khẽ tỏ ý ông nói đi, Lục Vương gia lập tức nói: “Là thế này, ta nghĩ, có thể đưa thi thể của Mộc Nghiên về, chúng ta cho người chôn cất thật tốt. Cho dù thế nào, lúc đầu nàng ấy cũng là một nữ tử tốt, nếu như lúc ấy đầu óc nàng ấy tỉnh táo gả cho ta thì sao lại trở nên thê thảm như bây giờ. Hôm nay người chết rồi, còn không biết sẽ bị làm nhục thế nào nữa.”
Lục Vương phi nghe thế thì ngẩn người.
Lục Vương gia xoa xoa tay, dè dặt nói: “Nàng, nàng, nàng không muốn à? Nếu nàng không muốn thế thì không làm nữa, ta đều nghe theo nàng cả, thật ra ta không có ý kiến gì đâu, ha ha, ta không có ý gì đâu.”
Dáng vẻ này trông cực kỳ giống dáng vẻ sợ vợ.
Lục Vương phi cúi đầu, hồi lâu sau, ngẩng đầu, giọng vô cùng dịu dàng: “Đương nhiên ta sẽ đồng ý rồi. Vương gia đang làm chuyện tốt mà. Một cô nương tốt như thế, ở trong Tứ Vương phủ chỉ có một cái chết không rõ ràng, ngay cả nơi an táng cũng chẳng có, vốn dĩ đã rất đáng thương rồi. Chẳng qua là Vương gia, bên ngoài đều là lời đồn đãi, nói Mộc Nghiên di nương đi vụng trộm bị bắt được nên tự sát, ngài đi đòi người như thế chưa chắc bọn họ đã chịu. Dù sao nam nhân cũng cần sĩ diện mà, Tứ ca chưa chắc đã bằng lòng. Hơn nữa, không chừng ông ta sẽ hoài nghi tên gian phu đó là ngài đấy.”
Lục Vương gia giậm chân: “Hoài nghi ta à? Hắn không biết xấu hổ còn hoài nghi ta? Nếu như Mộc Nghiên thật sự vụng trộm với ta, năm đó cứ trực tiếp gả thẳng đến phủ chúng ta là được, còn gả cho hắn làm gì? Thật ngốc. Chỉ cần nàng đồng ý, mọi chuyện đều dễ dàng, cái khác ta không lo.”
Lục Vương phi: “Đương nhiên ta luôn đứng về phía Vương gia rồi, cho dù Vương gia làm gì, ta đều sẽ ủng hộ Vương gia.”
Lục Vương gia cảm động lệ nóng đảo quanh mắt: “Mỹ Phù, nàng thật là tốt quá đi.”
Lục Vương phi cười khẽ: “Nhiều năm làm phu thê như thế, ta hiểu rõ ngài nhất, ngài cũng hiểu rõ ta nhất, cho dù làm gì, ta đều ủng hộ ngài.”
Có một thê tử thế này, phu quân còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Lục Vương gia cảm thấy, quyết định đúng đắn nhất cả đời này của ông là cưới Thẩm Mỹ Phù, nếu như không có Thẩm Mỹ Phù, ông sẽ không được hạnh phúc thế này.
“Thế được rồi, nếu nàng đã đồng ý thì ta đi làm đây. Lão Tứ gì đó hoàn toàn không đáng nhắc đến, ta chỉ cần một giây là đã đánh ngã được ông ta rồi!” Lục Vương gia vén tay áo, đưa Ngọc Chân xông ra ngoài: “Ta sẽ đi đòi người ngay bây giờ.”
Nếu như nhà bình thường chắc đã sớm bùng nổ từ lâu, nhưng Lục Vương phi lại vô cùng kỳ lạ, thấy chuyện thế này, mọi người nên làm gì thì làm đó, bình tĩnh như không.
Đám người Lục Vương phi làm như không có gì xảy ra. Không chỉ có thế, tâm trạng Lục Vương phi cũng tốt hơn nhiều, cuối cùng cũng có tâm trạng tiếp tục thoải mái ăn cơm xong.
Đợi sau khi ăn xong đi dạo cho tiêu thực, A Cẩn cùng Thời Hàn tản bộ trong sân, Thời Hàn: “Tiểu sinh thật có vinh hạnh khi có thể cùng muội đi tản bộ.”
A Cẩn bật cười thành tiếng: “Thời Hàn ca ca, huynh nói chuyện thế này chẳng hợp với dáng vẻ của huynh chút nào. Ta cảm thấy cả người đều lạnh toát đây này!”
Phó Thời Hàn nín cười nghiêm túc nói: “Muội không cảm thấy ta như thế này rất giống như người có học sao?”
A Cẩn lắc đầu: “Không thấy.”
Hai người đều tươi cười, cười đủ rồi, A Cẩn nói: “Nếu như phụ vương có thể đưa thi thể Mộc Nghiên về, ta cảm thấy mẫu thân sẽ vui vẻ, hơn nữa, cũng sẽ đưa vào một vị trí tốt trong Lục Vương phủ chúng ta.”
Thời Hàn nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhưng cực kỳ nghiêm túc, nhíu mày hỏi: “Nói một chút xem muội thấy sao.”
A Cẩn nói: “Mẫu thân sắp xếp cho Mộc Nghiên, đương nhiên bà không hy vọng Mộc Nghiên sẽ có kết cục thảm như thế. Con người đều có tình cảm, cho dù Mộc Nghiên có chết cũng muốn giúp chúng ta, loại tình nghĩa này khiến mẫu thân rất khó chịu. Khó chịu vì cuối cùng không thể để Mộc Nghiên có thể rời khỏi chỗ đó. Cho nên nếu đưa thi thể Mộc Nghiên về, ta cảm thấy rất tốt, ít nhất chúng ta có thể an táng tốt cho bà ấy, khi còn sống không thể để bà ấy về nhà thì khi chết chúng ta muốn hoàn thành tâm nguyện của bà ấy. Đây là chuyện đầu tiên. Chuyện tiếp theo là, hôm nay ai ai cũng nghi ngờ Mộc Nghiên có gian phu bên ngoài, thậm chí, người có đầu óc mau lẹ, họ sẽ không nghĩ rằng có gian phu, họ sẽ nghĩ đến lai lịch của Mộc Nghiên, nghĩ Mộc Nghiên có phải do người khác gài vào thám thính Tứ Vương phủ không. Mà phụ vương qua đòi người thì sẽ cảm thấy chuyện này không liên quan đến phủ chúng ta. Nhưng mà… Nếu như!”
A Cẩn ngừng lại.
Thời Hàn cười: “Đúng, nếu như. Nói tiếp.”
A Cẩn suy nghĩ một chút, nghiêng đầu: “Nếu như thật sự có quan hệ sẽ không trắng trợn đến đòi người như thế, không sợ tra xét, đã nói lên thật sự chẳng có quan hệ gì. Hơn nữa mọi người đều biết rõ thói quen của cha ta, lúc đầu ông cũng rất thích Mộc Nghiên, bây giờ Mộc Nghiên ở Tứ Vương phủ chết kỳ quái như thế, ông ấy đi đòi người, quá phù hợp với phong cách của ông ấy. Nếu như không đi mới không phù hợp!”
Thời Hàn vỗ tay: “Tiểu cô nương của ta cuối cùng cũng trưởng thành, phân tích rất tốt. Chính là đạo lý như thế.”
A Cẩn đen mặt: Đến mức đấy à?
Thời Hàn bổ sung: “Thật ra thì nước đi này rất hay. Trên đời này, không thiếu bất kỳ người nào, nhưng ngoại trừ những người giúp đỡ đúng lúc như phụ thân của muội. Thậm chí có lúc ta từng nghĩ không biết có phải ông ấy đang giả heo ăn thịt hổ hay không, có lẽ ông ấy… Cũng không cần ta phải dẫn dắt mọi việc, ông ấy không phải ngốc như thế!”
A Cẩn: Ta có đang nghe thấy điều gì đáng ngạc nhiên không?
“Huynh dụ dỗ ta! Phó Thời Hàn, huynh có thể nói nhiều thêm một chút không?”
Thời Hàn vô tội nói: “Thật ra thì cũng có thể.”
A Cẩn lập tức chân chó nói: “Thời Hàn ca ca, ta là muội muội ruột của huynh đấy, huynh nhất định sẽ không tính toán ta, đúng không?”
Thời Hàn: “Không đâu!” Còn chưa lừa được về nhà, sao có thể tính toán được!
A Cẩn: “Ta cũng biết Thời Hàn ca ca là tốt nhất…”
Thời Hàn: “Này này, muội có thể chân chó thêm chút nữa được không?”
A Cẩn giơ ngón tay cười híp mắt nói: “Thật ra thì, có thể đấy!”
Thời Hàn bị động tác dễ thương này của nàng thuyết phục, nhìn dáng vẻ dí dỏm này, không nhịn được xoa xoa đầu nàng: “Muội không thể bắt chước cách nói chuyện của ta được!”
A Cẩn: “Là lá la, (^∇^*)”
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Đánh giá:
Truyện Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Story
Chương 105
10.0/10 từ 23 lượt.