Thính Hạ
Chương 42: Mưa London
201@-Đêm ấy cô cứ tựa vào cánh tay anh như vậy, nhưng chỉ cần động đậy người nhẹ một chút cũng sẽ khiến anh tỉnh lại.
Anh thường xuyên xác nhận xem cô có còn ở đây không, cứ nắm chặt cổ tay cô, khi cô vô tình ngọ nguậy rút ra, anh lại nắm chặt lại.
Sau khi nhận ra điều này, cô giơ tay lên ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngoan được không? Em sợ ngày mai anh sẽ không thoải mái.” Cô nói, “Trước khi đi em sẽ nói với anh.”
…
Sau sự im lặng dài đằng đẵng, anh “ừ” một tiếng thật khẽ thật khẽ.
Nhẽ ra anh nên an tâm nhưng thật sự không thể.
Ngày cô thật sự rời đi là vào cuối tuần.
Cô đã hoàn thành công việc ở đoàn phim sớm, có lẽ lúc nào cô cũng đối xử tốt với mọi người, tác phong làm việc cũng xuất sắc nên một ngày trước đó, đoàn phim đã tổ chức một buổi tiệc đóng máy cho cô hệt như diễn viên chính, tặng hoa chụp ảnh, sau đó cô chụp chung với mọi người, bao gồm cả anh.
Cuối cùng cô cất kỹ tấm ảnh kia vào túi rồi nhét vào trong vali hành lý.
Sáu giờ sáng, cô nhẹ nhàng thức dậy.
Nhưng vẫn khiến anh tỉnh giấc, anh mở mắt, dường như anh cũng không ngủ.
Cô kéo tay cầm vali, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng bảo: “Anh ngủ thêm một lát đi.”
Anh không nghe cô, lên tiếng.
“Anh đưa em đi.”
Xe chạy thẳng một đường đến sân bay, khi cô xuống xe anh cũng đi theo. Cô vội xoay người lại, sợ ai đó sẽ chụp được nhưng nghĩ lại thì có chụp cũng chẳng làm được gì, vì hôm nay họ sẽ chia tay. Nếu như anh không muốn hình bị đăng lên, cô tin chắc anh sẽ có cách.
Vé máy bay do anh đặt mua, khoang hạng thương gia, có phòng nghỉ vip riêng. Họ ngồi đối diện nhau, có lẽ có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ im lặng.
Anh bảo cô đi ăn sáng, chuyến bay kéo dài 12 tiếng, nếu không ăn sẽ khó chịu lắm.
Ghế ngồi của hai người rất gần, cuối cùng anh chỉ nắm tay cô chứ không nói gì.
Loa phát thanh thông báo, đã đến thời gian lên máy bay.
Cô đứng dậy, lại nghe anh hỏi: “Có mang hộ chiếu chưa?”
Không nói chuyện trong một thời gian dài nên giọng anh khản đặc.
“Mang theo rồi.” Cô đáp, “Không quên gì hết.”
Chỉ một câu nói này, hai người lại không hẹn mà cùng yên lặng.
Nếu như để quên đồ, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ đột nhiên quay về để lấy, giống như một niềm vui bất ngờ. Anh nghĩ.
Nhưng ngay cả khả năng này cũng chẳng có.
Thời gian lên máy bay rất ngắn ngủi, các hành khách khác đã dần ổn định chỗ ngồi, cô không muốn bầu không khí cứ trầm lắng nặng nề như vậy. Cô thở dài một hơi, cố gắng nói nhanh.
“… Em đi nha.”
Anh đáp được.
Cô rất sợ câu chuyện đột nhiên im bặt, tựa như kỳ nghỉ hè năm lớp 11 kia, cô cảm thấy dù sao mình cũng nên nói gì đó, chỉ thêm một câu cuối cùng với anh thôi, không chậm trễ thời gian anh về nữa.
Anh muốn kết hôn vào năm 25 tuổi, cô biết. Từ bốn năm trước anh đã nghiêm túc nói như vậy, nhiều năm trôi qua cũng không hề thay đổi.
Cô hy vọng họ có một bắt đầu rõ ràng thì cũng sẽ có một kết thúc rõ ràng. Cô không thích mập mờ dây dưa.
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy —”
“Chúng ta kết thúc ở đây nhé anh.”
Ánh nắng xuyên qua các tầng mây mỏng manh, phản chiếu những cái bóng mơ màng xuống sàn, loang lổ không theo quy tắc. Cuối cùng mặt trời đã mọc nhưng mặt trời lên cao không ấm áp chút nào.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, sợ anh sẽ dao động, cũng sợ chính bản thân dao động.
Sắp không kịp rồi, loa phát thanh đọc tên cô, thúc giục cô mau chóng lên máy bay, sắp tới vẫn còn một đoạn đường dài phải đi.
Anh là một người luôn đáp ứng mọi thứ, bất kể cô nói thế nào, anh sẽ luôn tiếp nhận bằng giọng điệu đồng tình nhưng hôm nay, cô đã nói xong câu cuối cùng mà từ đầu đến cuối không nghe được giọng anh.
Cô lấy một quyển sổ rất dày trong túi xách ra, trên đó đã in dấu vết của thời gian khó mà xóa nhòa, ngoại trừ cái đó ra thì cuốn sổ được giữ gìn rất cẩn thận, không hề trầy xước chút nào.
Bên cạnh cuốn sổ có một chiếc ổ khóa nhỏ, cô nhìn những con số mặc định, cúi đầu đặt vào ngực anh. Trước khi xoay người đi, cô nhắm mắt nói một lời cuối cùng ——–
“Chờ em đi rồi xem nha.” Cô cố gắng hết sức để giữ giọng nói mình vững vàng, lệ nóng đã dâng trào trong hốc mắt, cô hít thở sâu rồi mới nói tiếp: “Em đi thật nhé.”
…
Tích tắc sau, máy bay xuyên thẳng qua tầng mây.
Cô không thích ngồi máy bay, dù người ở trên các tòa cao ốc nhưng rất ít khi cô nhìn xuống dưới, vậy mà giờ phút này cô lại lưu luyến nhìn xuống, cả An Thành thu nhỏ lại như một chiếc bản đồ nho nhỏ, bây giờ anh đang đứng ở đâu nhỉ, cô nghĩ thầm.
Các quỹ đạo chồng lên nhau vào mùa hè năm lớp 12 kết thúc.
Cô cũng nhìn xuống qua cửa sổ của tàu điện, biển người như dệt cửi, anh sẽ không bao giờ biết cô là ai.
Cô an ủi bản thân, lần từ biệt này.
Ít nhất cũng từng có quá khứ ngắn ngủi.
*
Công ty đã sắp xếp nhà ở thay cho cô, sau khi hạ cánh, cô làm các thủ tục liên quan, điền tài liệu xong xuôi mới dựa theo bản đồ trên điện thoại đi về chỗ nhà trọ.
Nhà ở đây khó thuê vô cùng, huống chi cô chỉ ở có bảy ngày, bà chủ phải nhờ rất nhiều quan hệ mới có thể tìm được một chỗ gần đây cho cô, chỉ là có hơi nhỏ.
Căn nhà hơn 40 mét vuông nhưng ở tạm thời thì cũng đủ rồi.
Cô tưởng sau khi hạ cánh, mình sẽ ngủ một giấc nhưng cô không có tâm tư thu dọn hành lý, cũng chẳng có sức lực trải ga giường, cô chỉ ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trống trải, không ngừng nhớ lại khoảng thời gian trước dù chỉ một giây.
Thứ ba, Hà Diệu gọi video cho cô, hỏi cô cuộc sống bên đây thế nào rồi.
Cô dựng điện thoại trước một chai nước, cằm tì gối, nói khá ổn.
Hà Diệu nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên bảo: “Cậu không vui.”
Cô không biết phải vui vẻ thế nào, cô không giỏi nói dối nên ngay cả việc giả vờ tỏ ra vui vẻ cũng khó khăn vô cùng. Khóe môi cứ nặng trĩu, cô cố gắng nhấc nó lên nhưng cơn mệt mỏi cứ bao trùm, cô không làm được.
Giờ phút này thậm chí cô còn không thể nói thành lời.
Cô đã nghĩ rằng mình rất giỏi điều chỉnh cảm xúc trước những chuyện đã sớm biết kết thúc này nhưng ngày thật sự đặt chân đến đây, cô mới phát hiện phản ứng chậm chạp đã khắc sâu vào thói quen một thời gian dài đúng là muốn gi3t chết con người ta mà.
Cô vẫn là người biết cách điều chỉnh niềm vui và nỗi buồn, sẽ không đau khổ quá lâu, cùng lắm chỉ một ngày, ngủ một giấc dậy rồi sẽ từ từ thuyết phục bản thân, sau đó lại bắt đầu một ngày mới. Năm 18 tuổi ấy, cô không nhớ rõ chi tiết của đêm từ biệt anh, tóm lại cuối cùng cô vẫn thoát ra được, không cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng, không còn ngoại trừ anh ra thì không còn nghĩ đến bất kỳ ai khác, hốc mắt và cổ họng đều đắng nghét, có lẽ tương lai sẽ rạng rỡ vô biên nhưng người ta lại chẳng có chút mong đợi gì.
Tại sao lại không mong đợi chứ.
Cô đã tự thuyết phục bản thân ai vừa mới chia tay cũng sẽ như vậy, cô đã từng thấy bạn cùng phòng ăn không ngon ngủ không yên, đau đớn như đứt từng khúc ruột nhưng chờ phản ứng ấy qua đi sẽ tốt hơn. Có lẽ sẽ khó mà thoát ra ngay lập tức nhưng mười năm sau, khi nhìn lại cô sẽ cảm ơn đối phương vì lựa chọn vào thời khắc ấy. Có lẽ là như thế.
Cô nghĩ, có lẽ là vậy.
Nhưng bao lâu mới có thể quên đi được một quá trình dài như vậy?
Cô không chia sẻ chuyện mình và Giang Tố ở bên nhau cho bất kỳ ai, vì từ ngày bắt đầu hẹn hò, họ đã đếm ngược thời gian chia xa. Cô cho rằng như vậy sẽ dễ buông bỏ hơn, rõ ràng là đi về hướng đã biết kết thúc từ sớm, tại sao khi khoảnh khắc ấy đến lại cảm thấy khó thở?
Cô luôn nhớ bàn tay đặt sau gáy mình của anh, nhớ cách anh đáp lại mọi thứ, nhớ bó hoa hồng luôn được anh giấu trong hộp đựng đồ của mỗi chiếc xe, nhớ anh luôn muốn dành cho cô món quà tốt nhất, nhớ những lời khen ngợi, tán dương, công nhận mà anh đã nói với cô ngày qua ngày không hề chán nản, đó là những phần thiếu sót trong cuộc đời cô.
Người như vậy, năm 17 tuổi không gặp được người thứ hai, năm 24 tuổi cũng sẽ không gặp được người thứ hai.
Cô tốt đẹp, cô xứng đáng, đây là những lời mà cô luôn tự thuyết phục bản thân vô số lần trong quá trình trưởng thành của mình, muốn thường xuyên nhắn nhủ để bản thân tin tưởng điều đó nhưng sau khi anh xuất hiện, cô lại cảm thấy mình đáng giá.
Những lỗ hổng cuối cùng trong quá trình trưởng thành mà cô không cách nào tự bù đắp, cuối cùng anh là người đã thực hiện nó.
Có lẽ cô sẽ không gặp được một người yêu mình tốt như vậy nữa, cô không trở thành bất kỳ ai trong tình yêu của anh mà là trở thành một phiên bản mà mình muốn.
Cô đột nhiên bật khóc khiến Hà Diệu luống cuống tay chân. Cô bạn hỏi mới sang đây ba ngày, có phải cuộc sống ở Anh không tốt khiến cậu nhớ nhà không?
Cô nói không phải.
Nước Anh tốt lắm, phồn vinh và phát triển, có giáo sư mà cô muốn theo học nhất, có tài nguyên và kỹ thuật cao cấp, đường phố rộng rãi và tư tưởng nhân văn cởi mở.
Nhưng nước Anh không có anh.
Vậy nên dù có tốt hơn đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
*
Cuối cùng cô lau nước mắt, dưới lời khuyên nhủ của Hà Diệu, cô đi uống chút nước. Ngoài trời đã tối, cô chuẩn bị đi tắm, chợt thẫn thờ nghĩ lúc này chắc hẳn anh đang tham dự một buổi lễ trao thưởng.
London thường hay mưa, giống như những cơn mưa dầm vào mùa mưa ở Giang Thành. Cô đứng trước bệ cửa sổ nặn chút màu, định tập trung sự chú ý thông qua việc vẽ tranh, cô vẫn luôn như thế nhưng giờ phút này lại khó mà làm được, cuối cùng lại biến thành nhìn mưa ngoài cửa sổ và đối chiếu với dự báo thời tiết. Sương mù và những giọt nước đọng trên cửa kính đã bị gột rửa sạch sẽ, sấm chớp vang trời, khu vườn tầng một nơi cô ở nhất định sẽ tích tụ nước mưa vào buổi sáng sớm mai.
Cô thường ngẩn người dường như đang suy nghĩ rất nhiều điều, nhưng khi hoàn hồn lại mới phát hiện hóa ra lại chẳng nghĩ gì. Khi mưa bắt đầu lớn như trút nước, cô mới nhớ ra vừa nãy mình chuẩn bị đi tắm.
Cô lấy quần áo một lần nữa nhưng cuối cùng vẫn để ở phòng khách quên mang vào. Tắm rửa xong, mái tóc ướt một nửa xõa trên vai đọng lại một vũng nước. Cô quấn khăn tắm quanh người, vươn tay ra khỏi làn sương mờ mịt để lấy quần áo, chợt cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Dì chủ nhà đến sao, trong phòng bếp còn có một bình nước chưa được mang đi.
Cô nghĩ thế, gạt tay nắm cửa xuống, đẩy cửa ra.
Tiếng sấm chớp đùng đoàng và âm thanh mưa như thác đổ ngoài nhà rõ ràng hơn gấp bội vào giờ phút này, trên đường phố mờ mờ dày đặc sương mù, tầm nhìn cực kỳ hạn chế, ngay cả ngọn đèn đường quen thuộc ở sau cửa cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Không ai lại ra ngoài trong thời tiết này cả, dù có che dù thì cũng sẽ bị những cơn gió thổi nghiêng tạt ướt người.
Ví dụ như người đứng trước mặt cô vào giờ phút này.
Cô vẫn luôn cảm thấy ba ngày đến London qua tựa như đang nằm mơ, giờ phút này cảm giác mơ màng mông lung càng rõ ràng hơn. Cô không thể diễn tả sự khó tin của mình vào thời khắc này, vì Giang Tố đang đứng ở đây. Không khí lạnh lẽo lùa vào như tiến quân thần tốc, anh đứng tại đây, toàn bộ cảnh nền như bị hòa tan vào cơn mưa lớn trong khoảnh khắc này, chỉ có một mình anh là rõ nét nhất.
Cô mất ba giây mới lấy lại được phản ứng từ cơn lạnh rét trên cơ thể, mọi thứ đều chân thực.
Đầu óc như thể bị ai đó quấy phá.
“Đột nhiên anh nhớ ra còn một vấn đề chưa trả lời em.”
Anh nói như vậy, vào khoảnh khắc nghe được giọng nói quen thuộc kia, dường như những bức tường thành mà cô đã xây dựng nên trong ba ngày qua để cố gắng ngăn chặn cảm xúc tức khắc sụp đổ tan nát.
Cô quá yếu đuối, tinh thần khó có thể tỉnh táo vào giờ phút này.
“Em nói chúng ta kết thúc ở đây.”
Anh nhớ rất rõ những gì cô đã nói ngày hôm ấy, nước mưa làm ướt tóc và áo khoác của anh, tí tách rơi xuống hàng lông mi trên mắt anh, thậm chí cô đã quên béng mất chuyện bảo anh vào nhà trước để điều chỉnh cảm xúc, vì cô cũng đang bị mưa gió bủa vây khắp người.
Yết hầu nơi cổ anh chuyển động, giọt nước chảy vào trong cổ áo.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy.”
Anh cụp mắt, một giọt mưa chảy vào cổ áo anh, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Gió lớn nổi lên, cô nghe anh nói ——-
“Anh không muốn chúng ta dừng bước ở đây.”
__
Lời tác giả:
Đừng hốt hoảng. Tình tiết này xem như giúp họ hiểu sâu hơn nội tâm của bản thân và ý nghĩa của đối phương đối với mình, bao gồm vai trò mấu chốt trong sự tiết lộ sau đó.
Người có linh hồn hấp dẫn nhau sẽ không bao giờ xa nhau.
Thính Hạ
Anh thường xuyên xác nhận xem cô có còn ở đây không, cứ nắm chặt cổ tay cô, khi cô vô tình ngọ nguậy rút ra, anh lại nắm chặt lại.
Sau khi nhận ra điều này, cô giơ tay lên ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngoan được không? Em sợ ngày mai anh sẽ không thoải mái.” Cô nói, “Trước khi đi em sẽ nói với anh.”
…
Sau sự im lặng dài đằng đẵng, anh “ừ” một tiếng thật khẽ thật khẽ.
Nhẽ ra anh nên an tâm nhưng thật sự không thể.
Ngày cô thật sự rời đi là vào cuối tuần.
Cô đã hoàn thành công việc ở đoàn phim sớm, có lẽ lúc nào cô cũng đối xử tốt với mọi người, tác phong làm việc cũng xuất sắc nên một ngày trước đó, đoàn phim đã tổ chức một buổi tiệc đóng máy cho cô hệt như diễn viên chính, tặng hoa chụp ảnh, sau đó cô chụp chung với mọi người, bao gồm cả anh.
Cuối cùng cô cất kỹ tấm ảnh kia vào túi rồi nhét vào trong vali hành lý.
Sáu giờ sáng, cô nhẹ nhàng thức dậy.
Nhưng vẫn khiến anh tỉnh giấc, anh mở mắt, dường như anh cũng không ngủ.
Cô kéo tay cầm vali, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng bảo: “Anh ngủ thêm một lát đi.”
Anh không nghe cô, lên tiếng.
“Anh đưa em đi.”
Xe chạy thẳng một đường đến sân bay, khi cô xuống xe anh cũng đi theo. Cô vội xoay người lại, sợ ai đó sẽ chụp được nhưng nghĩ lại thì có chụp cũng chẳng làm được gì, vì hôm nay họ sẽ chia tay. Nếu như anh không muốn hình bị đăng lên, cô tin chắc anh sẽ có cách.
Vé máy bay do anh đặt mua, khoang hạng thương gia, có phòng nghỉ vip riêng. Họ ngồi đối diện nhau, có lẽ có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ im lặng.
Anh bảo cô đi ăn sáng, chuyến bay kéo dài 12 tiếng, nếu không ăn sẽ khó chịu lắm.
Ghế ngồi của hai người rất gần, cuối cùng anh chỉ nắm tay cô chứ không nói gì.
Loa phát thanh thông báo, đã đến thời gian lên máy bay.
Cô đứng dậy, lại nghe anh hỏi: “Có mang hộ chiếu chưa?”
Không nói chuyện trong một thời gian dài nên giọng anh khản đặc.
“Mang theo rồi.” Cô đáp, “Không quên gì hết.”
Chỉ một câu nói này, hai người lại không hẹn mà cùng yên lặng.
Nếu như để quên đồ, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ đột nhiên quay về để lấy, giống như một niềm vui bất ngờ. Anh nghĩ.
Nhưng ngay cả khả năng này cũng chẳng có.
Thời gian lên máy bay rất ngắn ngủi, các hành khách khác đã dần ổn định chỗ ngồi, cô không muốn bầu không khí cứ trầm lắng nặng nề như vậy. Cô thở dài một hơi, cố gắng nói nhanh.
“… Em đi nha.”
Anh đáp được.
Cô rất sợ câu chuyện đột nhiên im bặt, tựa như kỳ nghỉ hè năm lớp 11 kia, cô cảm thấy dù sao mình cũng nên nói gì đó, chỉ thêm một câu cuối cùng với anh thôi, không chậm trễ thời gian anh về nữa.
Anh muốn kết hôn vào năm 25 tuổi, cô biết. Từ bốn năm trước anh đã nghiêm túc nói như vậy, nhiều năm trôi qua cũng không hề thay đổi.
Cô hy vọng họ có một bắt đầu rõ ràng thì cũng sẽ có một kết thúc rõ ràng. Cô không thích mập mờ dây dưa.
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy —”
“Chúng ta kết thúc ở đây nhé anh.”
Ánh nắng xuyên qua các tầng mây mỏng manh, phản chiếu những cái bóng mơ màng xuống sàn, loang lổ không theo quy tắc. Cuối cùng mặt trời đã mọc nhưng mặt trời lên cao không ấm áp chút nào.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, sợ anh sẽ dao động, cũng sợ chính bản thân dao động.
Sắp không kịp rồi, loa phát thanh đọc tên cô, thúc giục cô mau chóng lên máy bay, sắp tới vẫn còn một đoạn đường dài phải đi.
Anh là một người luôn đáp ứng mọi thứ, bất kể cô nói thế nào, anh sẽ luôn tiếp nhận bằng giọng điệu đồng tình nhưng hôm nay, cô đã nói xong câu cuối cùng mà từ đầu đến cuối không nghe được giọng anh.
Cô lấy một quyển sổ rất dày trong túi xách ra, trên đó đã in dấu vết của thời gian khó mà xóa nhòa, ngoại trừ cái đó ra thì cuốn sổ được giữ gìn rất cẩn thận, không hề trầy xước chút nào.
Bên cạnh cuốn sổ có một chiếc ổ khóa nhỏ, cô nhìn những con số mặc định, cúi đầu đặt vào ngực anh. Trước khi xoay người đi, cô nhắm mắt nói một lời cuối cùng ——–
“Chờ em đi rồi xem nha.” Cô cố gắng hết sức để giữ giọng nói mình vững vàng, lệ nóng đã dâng trào trong hốc mắt, cô hít thở sâu rồi mới nói tiếp: “Em đi thật nhé.”
…
Tích tắc sau, máy bay xuyên thẳng qua tầng mây.
Cô không thích ngồi máy bay, dù người ở trên các tòa cao ốc nhưng rất ít khi cô nhìn xuống dưới, vậy mà giờ phút này cô lại lưu luyến nhìn xuống, cả An Thành thu nhỏ lại như một chiếc bản đồ nho nhỏ, bây giờ anh đang đứng ở đâu nhỉ, cô nghĩ thầm.
Các quỹ đạo chồng lên nhau vào mùa hè năm lớp 12 kết thúc.
Cô cũng nhìn xuống qua cửa sổ của tàu điện, biển người như dệt cửi, anh sẽ không bao giờ biết cô là ai.
Cô an ủi bản thân, lần từ biệt này.
Ít nhất cũng từng có quá khứ ngắn ngủi.
*
Công ty đã sắp xếp nhà ở thay cho cô, sau khi hạ cánh, cô làm các thủ tục liên quan, điền tài liệu xong xuôi mới dựa theo bản đồ trên điện thoại đi về chỗ nhà trọ.
Nhà ở đây khó thuê vô cùng, huống chi cô chỉ ở có bảy ngày, bà chủ phải nhờ rất nhiều quan hệ mới có thể tìm được một chỗ gần đây cho cô, chỉ là có hơi nhỏ.
Căn nhà hơn 40 mét vuông nhưng ở tạm thời thì cũng đủ rồi.
Cô tưởng sau khi hạ cánh, mình sẽ ngủ một giấc nhưng cô không có tâm tư thu dọn hành lý, cũng chẳng có sức lực trải ga giường, cô chỉ ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trống trải, không ngừng nhớ lại khoảng thời gian trước dù chỉ một giây.
Thứ ba, Hà Diệu gọi video cho cô, hỏi cô cuộc sống bên đây thế nào rồi.
Cô dựng điện thoại trước một chai nước, cằm tì gối, nói khá ổn.
Hà Diệu nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên bảo: “Cậu không vui.”
Cô không biết phải vui vẻ thế nào, cô không giỏi nói dối nên ngay cả việc giả vờ tỏ ra vui vẻ cũng khó khăn vô cùng. Khóe môi cứ nặng trĩu, cô cố gắng nhấc nó lên nhưng cơn mệt mỏi cứ bao trùm, cô không làm được.
Giờ phút này thậm chí cô còn không thể nói thành lời.
Cô đã nghĩ rằng mình rất giỏi điều chỉnh cảm xúc trước những chuyện đã sớm biết kết thúc này nhưng ngày thật sự đặt chân đến đây, cô mới phát hiện phản ứng chậm chạp đã khắc sâu vào thói quen một thời gian dài đúng là muốn gi3t chết con người ta mà.
Cô vẫn là người biết cách điều chỉnh niềm vui và nỗi buồn, sẽ không đau khổ quá lâu, cùng lắm chỉ một ngày, ngủ một giấc dậy rồi sẽ từ từ thuyết phục bản thân, sau đó lại bắt đầu một ngày mới. Năm 18 tuổi ấy, cô không nhớ rõ chi tiết của đêm từ biệt anh, tóm lại cuối cùng cô vẫn thoát ra được, không cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng, không còn ngoại trừ anh ra thì không còn nghĩ đến bất kỳ ai khác, hốc mắt và cổ họng đều đắng nghét, có lẽ tương lai sẽ rạng rỡ vô biên nhưng người ta lại chẳng có chút mong đợi gì.
Tại sao lại không mong đợi chứ.
Cô đã tự thuyết phục bản thân ai vừa mới chia tay cũng sẽ như vậy, cô đã từng thấy bạn cùng phòng ăn không ngon ngủ không yên, đau đớn như đứt từng khúc ruột nhưng chờ phản ứng ấy qua đi sẽ tốt hơn. Có lẽ sẽ khó mà thoát ra ngay lập tức nhưng mười năm sau, khi nhìn lại cô sẽ cảm ơn đối phương vì lựa chọn vào thời khắc ấy. Có lẽ là như thế.
Cô nghĩ, có lẽ là vậy.
Nhưng bao lâu mới có thể quên đi được một quá trình dài như vậy?
Cô không chia sẻ chuyện mình và Giang Tố ở bên nhau cho bất kỳ ai, vì từ ngày bắt đầu hẹn hò, họ đã đếm ngược thời gian chia xa. Cô cho rằng như vậy sẽ dễ buông bỏ hơn, rõ ràng là đi về hướng đã biết kết thúc từ sớm, tại sao khi khoảnh khắc ấy đến lại cảm thấy khó thở?
Cô luôn nhớ bàn tay đặt sau gáy mình của anh, nhớ cách anh đáp lại mọi thứ, nhớ bó hoa hồng luôn được anh giấu trong hộp đựng đồ của mỗi chiếc xe, nhớ anh luôn muốn dành cho cô món quà tốt nhất, nhớ những lời khen ngợi, tán dương, công nhận mà anh đã nói với cô ngày qua ngày không hề chán nản, đó là những phần thiếu sót trong cuộc đời cô.
Người như vậy, năm 17 tuổi không gặp được người thứ hai, năm 24 tuổi cũng sẽ không gặp được người thứ hai.
Cô tốt đẹp, cô xứng đáng, đây là những lời mà cô luôn tự thuyết phục bản thân vô số lần trong quá trình trưởng thành của mình, muốn thường xuyên nhắn nhủ để bản thân tin tưởng điều đó nhưng sau khi anh xuất hiện, cô lại cảm thấy mình đáng giá.
Những lỗ hổng cuối cùng trong quá trình trưởng thành mà cô không cách nào tự bù đắp, cuối cùng anh là người đã thực hiện nó.
Có lẽ cô sẽ không gặp được một người yêu mình tốt như vậy nữa, cô không trở thành bất kỳ ai trong tình yêu của anh mà là trở thành một phiên bản mà mình muốn.
Cô đột nhiên bật khóc khiến Hà Diệu luống cuống tay chân. Cô bạn hỏi mới sang đây ba ngày, có phải cuộc sống ở Anh không tốt khiến cậu nhớ nhà không?
Cô nói không phải.
Nước Anh tốt lắm, phồn vinh và phát triển, có giáo sư mà cô muốn theo học nhất, có tài nguyên và kỹ thuật cao cấp, đường phố rộng rãi và tư tưởng nhân văn cởi mở.
Nhưng nước Anh không có anh.
Vậy nên dù có tốt hơn đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
*
Cuối cùng cô lau nước mắt, dưới lời khuyên nhủ của Hà Diệu, cô đi uống chút nước. Ngoài trời đã tối, cô chuẩn bị đi tắm, chợt thẫn thờ nghĩ lúc này chắc hẳn anh đang tham dự một buổi lễ trao thưởng.
London thường hay mưa, giống như những cơn mưa dầm vào mùa mưa ở Giang Thành. Cô đứng trước bệ cửa sổ nặn chút màu, định tập trung sự chú ý thông qua việc vẽ tranh, cô vẫn luôn như thế nhưng giờ phút này lại khó mà làm được, cuối cùng lại biến thành nhìn mưa ngoài cửa sổ và đối chiếu với dự báo thời tiết. Sương mù và những giọt nước đọng trên cửa kính đã bị gột rửa sạch sẽ, sấm chớp vang trời, khu vườn tầng một nơi cô ở nhất định sẽ tích tụ nước mưa vào buổi sáng sớm mai.
Cô thường ngẩn người dường như đang suy nghĩ rất nhiều điều, nhưng khi hoàn hồn lại mới phát hiện hóa ra lại chẳng nghĩ gì. Khi mưa bắt đầu lớn như trút nước, cô mới nhớ ra vừa nãy mình chuẩn bị đi tắm.
Cô lấy quần áo một lần nữa nhưng cuối cùng vẫn để ở phòng khách quên mang vào. Tắm rửa xong, mái tóc ướt một nửa xõa trên vai đọng lại một vũng nước. Cô quấn khăn tắm quanh người, vươn tay ra khỏi làn sương mờ mịt để lấy quần áo, chợt cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Dì chủ nhà đến sao, trong phòng bếp còn có một bình nước chưa được mang đi.
Cô nghĩ thế, gạt tay nắm cửa xuống, đẩy cửa ra.
Tiếng sấm chớp đùng đoàng và âm thanh mưa như thác đổ ngoài nhà rõ ràng hơn gấp bội vào giờ phút này, trên đường phố mờ mờ dày đặc sương mù, tầm nhìn cực kỳ hạn chế, ngay cả ngọn đèn đường quen thuộc ở sau cửa cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Không ai lại ra ngoài trong thời tiết này cả, dù có che dù thì cũng sẽ bị những cơn gió thổi nghiêng tạt ướt người.
Ví dụ như người đứng trước mặt cô vào giờ phút này.
Cô vẫn luôn cảm thấy ba ngày đến London qua tựa như đang nằm mơ, giờ phút này cảm giác mơ màng mông lung càng rõ ràng hơn. Cô không thể diễn tả sự khó tin của mình vào thời khắc này, vì Giang Tố đang đứng ở đây. Không khí lạnh lẽo lùa vào như tiến quân thần tốc, anh đứng tại đây, toàn bộ cảnh nền như bị hòa tan vào cơn mưa lớn trong khoảnh khắc này, chỉ có một mình anh là rõ nét nhất.
Cô mất ba giây mới lấy lại được phản ứng từ cơn lạnh rét trên cơ thể, mọi thứ đều chân thực.
Đầu óc như thể bị ai đó quấy phá.
“Đột nhiên anh nhớ ra còn một vấn đề chưa trả lời em.”
Anh nói như vậy, vào khoảnh khắc nghe được giọng nói quen thuộc kia, dường như những bức tường thành mà cô đã xây dựng nên trong ba ngày qua để cố gắng ngăn chặn cảm xúc tức khắc sụp đổ tan nát.
Cô quá yếu đuối, tinh thần khó có thể tỉnh táo vào giờ phút này.
“Em nói chúng ta kết thúc ở đây.”
Anh nhớ rất rõ những gì cô đã nói ngày hôm ấy, nước mưa làm ướt tóc và áo khoác của anh, tí tách rơi xuống hàng lông mi trên mắt anh, thậm chí cô đã quên béng mất chuyện bảo anh vào nhà trước để điều chỉnh cảm xúc, vì cô cũng đang bị mưa gió bủa vây khắp người.
Yết hầu nơi cổ anh chuyển động, giọt nước chảy vào trong cổ áo.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy.”
Anh cụp mắt, một giọt mưa chảy vào cổ áo anh, cuối cùng biến mất không thấy đâu.
Gió lớn nổi lên, cô nghe anh nói ——-
“Anh không muốn chúng ta dừng bước ở đây.”
__
Lời tác giả:
Đừng hốt hoảng. Tình tiết này xem như giúp họ hiểu sâu hơn nội tâm của bản thân và ý nghĩa của đối phương đối với mình, bao gồm vai trò mấu chốt trong sự tiết lộ sau đó.
Người có linh hồn hấp dẫn nhau sẽ không bao giờ xa nhau.
Thính Hạ
Đánh giá:
Truyện Thính Hạ
Story
Chương 42: Mưa London
10.0/10 từ 10 lượt.