Thiêu Tâm
Chương 50
Sau này khi nhớ đến đoạn hồi ức đó, cả hai người bọn họ đều cảm thấy khá buồn cười.
Phó Nam Ngạn không nói gì cả, từ trước đến giờ anh vẫn luôn khắc chế bản thân nhưng lại làm gương mặt Trì Chiếu đỏ bừng.
Trì Chiếu thì khỏi phải nói, tốt xấu gì cũng đã đi làm hai ba năm, không phải người trẻ tuổi còn đang đi học, chuyện lớn bé gì cũng trải qua không ít, y tá vẫn còn đứng đấy, cậu lại không khống chế được cảm xúc mà trực tiếp nhào đến ôm lấy Phó Nam Ngạn.
Các y tá cũng đã gặp tình cảnh này nhiều, gỡ băng gạc xong thì đẩy xe rời đi, để hai người họ tiếp tục thân mật trong phòng bệnh.
Bệnh viện cũng là nơi chứng kiến vui buồn hợp tan, cũng không có người lấy cảm xúc chân thành tha thiết ra để làm trò đùa.
“Giáo sư! Giáo sư!” Cảm xúc vẫn còn rất kích động, Trì Chiếu không chú ý tới y tá đã rời đi từ lúc nào, tất cả tâm tư của cậu đều đặt lên Phó Nam Ngạn, biết anh có thể nhìn thấy trở lại, cậu không kiềm lòng được.
Cậu cứ vậy gọi anh là giáo sư Phó liên tục, hỏi anh có thể nhìn thấy hay không, đôi mắt anh đau nhức, đầu quả tim như bị bóp chặt.
“Có thể nhìn thấy.” Phó Nam Ngạn dịu dàng nói: “Anh có thể nhìn thấy.”
Trì Chiếu không dám tin, ngón tay vươn ra giơ lên trước mặt Phó Nam Ngạn: “Thật sự có thể nhìn thấy sao? Vậy anh xem đây là số mấy?”
Ngón tay thon dài của Trì Chiếu căng chặt, Phó Nam Ngạn cười một tiếng: “Hai.”
Trì Chiếu lại thay đổi: “Vậy đây là số mấy?”
Phó Nam Ngạn nói: “Năm.”
Lại thay đổi thêm lần nữa: “Còn đây thì sao?”
Phó Nam Ngạn: “Ba.”
Như bạn nhỏ trong nhà trẻ không có đồ chơi, Trì Chiếu cố chấp muốn Phó Nam Ngạn trả lời.
Thật ra cũng có thể hiểu được, bọn họ đều chờ ngày này rất lâu rồi, Trì Chiếu đã vì điều này mà trả giá biết bao gian khổ không thể tưởng được.
Cảm xúc vốn dĩ chính là một thứ không thể kiểm soát, một sớm chờ đợi nhiều năm nay đã thành sự thật, như Trì Chiếu đã là kiềm chế lắm rồi, cậu chỉ chôn đầu vào lồng ngực Phó Nam Ngạn, cứ vậy mà gọi tên anh, cứ vậy mà xác nhận.
Trì Chiếu hỏi, Phó Nam Ngạn bèn phối hợp, chỉ cái gì thì nói cái đó, cuối cùng không biết hỏi đến mấy số, tay Trì Chiếu cũng thấy hơi mỏi.
Phó Nam Ngạn không tiếp tục trả lời câu hỏi của cậu nữa, bàn tay anh dịu dàng nắm lấy tay cậu.
“Anh có thể nhìn thấy được rồi.” Nhiệt độ cơ thể Phó Nam Ngạn thấp hơn Trì Chiếu một chút, nhưng khi bị nắm lấy như vậy, Trì Chiếu cảm thấy toàn thân đều nóng lên.
Bàn tay to dịu dàng bao bọc lấy tay Trì Chiếu, giọng nói Phó Nam Ngạn cũng ôn hoà hơn.
“Em chỉ cái gì anh cũng đã có thể thấy.”
Giáo sư Phó thật sự có thể nhìn thấy, mãi cho đến thật lâu sau Trì Chiếu mới dám xác nhận chuyện này.
Lần đầu tiên cắt chỉ, tầm nhìn của anh vẫn còn hơi tối tăm vặn vẹo, về sau mới từ từ rõ ràng hơn.
Thị giác đã không được kích thích trong một thời gian dài, thời điểm ban đầu Phó Nam Ngạn rất khó có thể liên hệ với những đồ vật anh từng chạm qua trong quá khứ, nhưng theo thời gian trôi qua, loại cảm giác xa lạ này cũng dần biến mất, giáo sư Phó có thể dựa vào võng mạc nhân tạo để nhận ra đồ vật và con người.
Thời điểm nhập viện Phó Nam Ngạn chống gậy dò đường đến, mỗi một bước đều đi thật cẩn thận, đến khi xuất viện thì đã khác.
Gậy dò đường ban đầu đã biến thành vật trang trí có hay không đều được, đặt trong tay hay cất đi đều cảm thấy có vẻ nặng nề.
“Sao trước đây em lại không phát hiện thứ này chiếm diện tích thế nhỉ?” Một đêm trước khi về nước, hai người cùng nhau thu dọn đồ đạc, Trì Chiếu nửa quỳ lăn lộn cả nửa ngày trước vali hành lý, sống chết vẫn không tìm thấy nơi để được cây gậy dò đường này.
Gậy dò đường có thể co duỗi được, thật ra nó đã được chế tạo với trọng lượng nhẹ nhất rồi, nhưng bởi vì đã không cần dùng tới nó nên cho dù to hay nhỏ đều cảm thấy rất chiếm diện tích.
“Bằng không thì cứ vứt nó đi.” Vali thật sự không thể nhét thêm được gì nữa, Trì Chiếu như giận dỗi nói một câu, tùy tiện ném nó trên mặt đất.
Hợp kim Titan rơi xuống đất phát ra một tiếng vang chói tai, Trì Chiếu lập tức cảm thấy đau lòng, những cái khác thì không nói nhưng thứ này thật sự rất quý, dù sao cũng là đồ dùng của người khiếm thị, yêu cầu rất nhiều công năng.
“Quên đi, để em thử lại xem.” Trì Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu, lại tiếp tục thử nhét gậy gò đường vào vali, ngón tay còn chưa kịp đụng vào, Phó Nam Ngạn đã khom lưng cầm nó lên trước.
“Đừng bỏ vào.” Phó Nam Ngạn bình tĩnh nói.
Trì Chiếu sửng sốt: “Không bỏ vào sao mà được? Mang nó qua cửa kiểm tra an ninh à?”
“Sao lại phải mang qua cửa anh ninh?” Phó Nam Ngạn hỏi ngược lại cậu: “Không mang về không được?”
Nói đến đây Trì Chiếu vẫn chưa hiểu lắm, ngơ ngác hỏi Phó Nam Ngạn tại sao, chữ “Tại” nói ra khỏi miệng mới suy nghĩ nguyên nhân, sau đó mới nở nụ cười.
“Đúng vậy,” Trì Chiếu vỗ vỗ đầu.
“Cần gì phải mang về chứ?”
Thứ này có quý đến mấy cũng không cần phải mang về, giáo sư Phó đã không cần dùng tới nó nữa.
Bởi vì chuyện này mà Trì Chiếu vui vẻ mấy ngày liền, cuối cùng bọn họ cùng nhau đưa gậy dò đường cho khoa mắt, tặng cho bệnh nhân khác cần dùng đến nó.
Có quá nhiều bệnh lý về mắt, chỉ dùng võng mạc nhân tạo không thể giải quyết được.
Do những hạn chế về kỹ thuật, thị lực của Phó Nam Ngạn không thể nào phục hồi như trước được, anh không thể dùng mắt trong thời gian dài, cũng không thể làm những việc cần thao tác tinh tế như se chỉ luồn kim, nhưng như vậy đã đủ rồi, Phó Nam Ngạn sẽ không vì khuyết điểm nhỏ này mà lại bị nghi ngờ, cũng sẽ không tiếc nuối vì không thể nhìn thấy Trì Chiếu nữa.
Y học sẽ tiến bộ không ngừng, mà bọn họ cũng luôn đi trên con đường này.
Ở nước ngoài nửa tháng, khi hai người trở về mọi người mới biết đôi mắt của Phó Nam Ngạn đã tốt hơn, không cần phải nói, đồng nghiệp trong bộ phận đều hỏi thăm tới lui mấy lần.
Khiến cho Trì Chiếu bất ngờ chính là Trần Khai Tế, nghe nói bệnh tình của giáo sư Phó đã tốt lên, Trần Khai Tế còn cố ý gọi nhóm thực tập sinh trước kia đến, cùng nhau chúc mừng Phó Nam Ngạn.
Năm năm trôi qua, những năm này thật ra Trì Chiếu đã không còn liên lạc nhiều với Trần Khai Tế nữa, khi còn là nghiên cứu sinh bọn họ vẫn còn liên hệ thường xuyên, đến khi chính thức làm việc thì bận rộn đến không còn thời gian để nói chuyện.
Chu Nhược Dao là người tỉnh khác, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bọn họ đã cùng nhau về thành phố của Chu Nhược Dao để an gia lập nghiệp, không còn chung sống dưới một thành phố đương nhiên cũng sẽ ít liên lạc đi, cũng chỉ có ngày lễ tết mới hỏi thăm một chút chứ không còn tương tác gì nữa.
Nhưng bạn bè được gọi là bạn bè, bởi vì mặc kệ có cách xa thế nào, bọn họ vẫn sẽ nhớ đến đối phương.
Năm trước, Trần Khai Tế và Chu Nhược Dao cùng nhau kết hôn rồi mua nhà, Trì Chiếu chẳng nói hai lời đã lấy kho báu nhỏ của mình ra.
Hiện tại đôi mắt của Phó Nam Ngạn tốt lên, Trần Khai Tế lại càng vui vẻ hơn so với những người khác, mỗi việc tổ chức buổi liên hoan này thôi không nói, một bữa cơm cậu ta còn uống nhiều hơn Trì Chiếu với Phó Nam Ngạn cộng lại.
Chu Nhược Dao không nhìn được nữa, ở bên cạnh khuyên nhủ: “Anh uống ít một chút đi.”
“Không được! Hôm nay anh rất vui!” Trần Khai Tế lập tức sốt ruột, chưa nói đến câu thứ hai đã dùng một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, thái độ còn rất cứng đầu.
Nhưng đừng nhìn dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc này của Trần Khai Tế mà lầm tưởng, chỉ trong chốc lát, sau khi hắn uống say thì lập tức ôm cánh tay Chu Nhược Dao không chịu buông: “Vợ ơi, anh đau đầu quá, muốn vợ hôn hôn một cái mới đỡ đau cơ!”
Cũng không biết hắn học được lời âu yếm “mộc mạc” này từ chỗ nào, Chu Nhược Dao rất không thích chồng mình như thế này: “Em vừa nói cái gì với anh hả? Đã bảo uống ít thôi anh vẫn uống tiếp?”
“Anh sai rồi vợ ơi! Anh thật sự biết sai rồi.” Giọng điệu Trần Khai Tế lập tức mềm mại hơn, ra vẻ đáng thương với vợ nhỏ, vẫn chấp nhất nói: “Nhưng bây giờ anh chỉ muốn em hôn anh thôi.”
Cuộc đối thoại của hai người họ chọc cười cả bàn, Trì Chiếu là người cười vui vẻ nhất.
Khi còn đi học, Trần Khai Tế luôn lạnh lùng, cả người sành điệu làm cho ai nấy nhìn thấy cũng bảo là tính tình đại thiếu gia, nhưng từ khi ở cạnh Chu Nhược Dao, đại thiếu gia này dần dần hoàn lương, đến khi kết hôn thì biến thành chú chó lớn được nuôi dưỡng trong nhà.
Đây có lẽ chính là sức mạnh của tình yêu, tiệc rượu linh đình, Trì Chiếu cười cười cảm thán, yêu một người, quả là yêu bằng tất cả sức lực của mình.
Tình yêu là một điều kỳ diệu, vượt qua cả giới tính và tuổi tác, không phân biệt tính cách và quá khứ.
Vốn dĩ Trì Chiếu còn lo lắng sẽ có ai đó không thể chấp nhận mối quan hệ của cậu và Phó Nam Ngạn, vì thế vẫn luôn để nghẹn trong miệng rất lâu, kết quả đến khi kết thúc buổi liên hoan vẫn không ai nhắc đến chuyện này.
Có lẽ mọi người đều biết có cản cũng vô ích, hai người họ cùng nhau đi qua đoạn đường giông bão như vậy sao có thể vì một câu nói của người khác mà dao động? Cuộc đời là của chính mình, thăng trầm đắng cay chỉ có người trong cuộc mới hiểu, hơn nữa, việc Trì Chiếu chữa khỏi mắt cho Phó Nam Ngạn đã trở thành hình mẫu tình yêu lý tưởng của bọn họ, ai cũng thấy hai người rất xứng đôi.
Bạn bè trên bàn ăn đã năm năm không gặp, đến khi gặp lại vẫn thấy thân thiết như ngày nào, tất cả cùng trò chuyện về quá khứ và tương lai, khi nói lại nhìn nhau như nhìn vào hồi ức.
Những ngày tươi đẹp nhất của tuổi trẻ đều là cát bụi trong ký ức, nghĩ lại vẫn cảm thấy chúng lấp lánh ánh sáng, mãi cho đến khi kết thúc, đôi mắt Trì Chiếu vẫn sáng lấp lánh.
Cậu có uống một chút rượu, mặt đỏ lên, lải nhải kể về chuyện thực tập khi trước cho Phó Nam Ngạn nghe.
Nói về thời điểm đi thực tập, lại nói về chuyện sau khi xuất ngoại, về nước, chữa trị mắt.
Bọn họ có quá nhiều hồi ức, ngọt, đắng, chua, cay, Trì Chiếu kể cho Phó Nam Ngạn nghe, có lẽ những ký ức đó quá tốt đẹp, Trì Chiếu cứ nói rồi lại nói, bầu trời phía sau bất ngờ lại cực kỳ hợp với tình huống mà nổi lên những tràng pháo hoa tuyệt đẹp.
Từng quả, rồi lại từng quả một.
Pháo hoa sáng lấp lánh nổ vang trên không trung, lực chú ý của Trì Chiếu lập tức bị hấp dẫn.
Cậu kéo Phó Nam Ngạn đi đến ven đường để đi xem pháo hoa, Phó Nam Ngạn bèn đi theo cậu, nhưng anh không ngẩng đầu lên, anh chỉ nghiêng đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu — Từ khi có lại được thị lực, Phó Nam Ngạn rất thích nhìn Trì Chiếu như vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ, như muốn đem tất cả thiếu hụt những năm tháng qua bù đắp lại.
Cảm xúc của Phó Nam Ngạn không rõ ràng như Trì Chiếu, khi nghe cậu hồi tưởng lại quá khứ, anh chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng anh trân trọng tất cả kỷ niệm đó, vì đây là phần ánh sáng chói chang nhất trong ký ức của anh.
Truyện Trọng Sinh
“Giáo sư, ngắm pháo hoa đi ạ!” Trong chốc lát Trì Chiếu đã phát hiện ra Phó Nam Ngạn đang nhìn mình, cậu biết Phó Nam Ngạn khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy lại được nên mỗi lần thấy thứ gì đẹp đẽ cậu đều gọi anh đến xem.
Trì Chiếu kéo tay áo Phó Nam Ngạn, ra hiệu anh ngẩng đầu lên: “Nhìn đi nào! Không xem lát nữa sẽ lỡ mất đó!”
Pháo hoa đẹp, nhưng dường như cũng không đủ đẹp.
Ánh sáng lộng lẫy chiếu vào gương mặt Trì Chiếu, lúc sáng lúc tối, Phó Nam Ngạn chợt phì cười.
“Sẽ không bỏ lỡ đâu.” Phó Nam Ngạn vẫn yên lặng chăm chú nhìn sườn mặt Trì Chiếu, giọng nói thật dịu dàng.
“Vì phong cảnh đẹp nhất đã nằm trong mắt anh rồi.”
Kết thúc chính văn.Tác giả:
“Không có nỗi đau nào không thể chữa lành, không có sự chìm đắm nào là vô tận, tất cả những gì đã mất sẽ quay trở lại theo một cách khác.” – John Shors.
↑ Vốn định cho vào bản thảo nhưng không nhét được, thích câu này lắm nên vẫn chia sẻ với mọi người.
Giáo sư Phó và Tiểu Trì sẽ luôn hạnh phúc, còn tôi mong rằng mọi người sẽ luôn hạnh phúc như vậy.
Đến đây là kết truyện, bộ này hơi khó viết, còn nhiều bản thảo lãng phí nhưng tôi rất thích, giữa chừng phải viết lại mấy lần.
Các bạn theo dõi cũng đã vất vả rồi, tôi thực sự biết ơn, nếu không có các bạn, sẽ không có câu chuyện này!.
Thiêu Tâm