Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Chương 91: Giang Gia Kính! Hay là anh đổi sang họ Hoàng luôn đi!
Sau khi bộ phim của Lâm Kiều đóng máy, cô bay sang Berlin tham dự một liên hoan phim.
Ngay khi bộ phim dự thi được trình chiếu, nó lập tức nhận về cơn mưa lời khen, còn Lâm Kiều thì giành được cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Ngay trong ngày nhận giải, Lâm Kiều chính thức công bố thân phận của Giang Gia Kính. Tin tức "Lâm Kiều đã kết hôn" lập tức bùng nổ khắp mạng Hoa ngữ. Thế nhưng, giữa làn sóng ồn ào ấy, cô lại như bốc hơi khỏi tầm mắt công chúng, rất lâu không hề lộ diện.
Sau khi từ Berlin trở về nước, ngày hôm sau Lâm Kiều và Giang Gia Kính đến cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Đó là một ngày hết sức bình thường, thậm chí còn chẳng phải cuối tuần. Người đi đăng ký kết hôn rất ít, họ không cần xếp hàng, trước sau chưa đầy mười phút đã chính thức trở thành vợ chồng trên phương diện pháp luật.
Sau đó Giang Gia Kính lái xe ra gần đó, ghé một tiệm bánh mua đại một chiếc bánh kem hình trái tim được làm hàng loạt trong tiệm, coi như kỷ niệm một ngày mà với người khác thì vô cùng bình thường, nhưng với hai người họ lại mang ý nghĩa đặc biệt.
Hai người ngồi trong xe, chia nhau ăn hết chiếc bánh, ăn đến mức môi thì sưng phồng như xúc xích, đầu lưỡi đỏ lòm. Lâm Kiều cười đến cong cả người, dùng máy ảnh chụp liền tay ghi lại khoảnh khắc ấy, sau này còn dán mấy tấm ảnh lên tủ lạnh.
Trước khi đi ngủ tối hôm đó, Lâm Kiều nói với Giang Gia Kính rằng cô muốn cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian, hỏi anh có thể thu xếp thời gian đi du lịch cùng cô hay không.
Cô tự cho mình kỳ nghỉ nửa tháng, nhưng Giang Gia Kính thì không thể nghỉ lâu đến vậy. Hai người đều là cuồng công việc như nhau, cuối cùng anh ép đám thư ký đến mức không còn đường lùi, đau đầu suy nghĩ mãi mới vất vả xoay xở được năm ngày.
Lâm Kiều cùng Chu San chơi ở Malaysia mấy ngày, ngắm hoàng hôn ở Kota Kinabalu, rồi lại vòng sang Indonesia xem núi lửa. Đến điểm dừng chân thứ ba, Chu San về nhà chăm con gái, còn cô thì không tiếp tục lang thang ở Đông Nam Á nữa mà bay thẳng đến Maldives tắm nắng, chờ Giang Gia Kính.
Khi Giang Gia Kính trải qua mấy chặng bay vất vả đến được khách sạn thì vừa đúng năm giờ sáng, thời khắc sắp hửng sáng.
Lâm Kiều vẫn đang ngủ say.
Sau khi vào phòng, anh lục tủ lạnh tìm chút đồ ăn thừa lót dạ, rồi đi tắm, gột rửa mệt mỏi phong trần.
Khoác khăn tắm bước ra, Lâm Kiều vẫn ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết rằng một người đàn ông cao lớn đã lặng lẽ xâm nhập vào thế giới của mình.
Ánh rạng đông xuyên qua khe rèm chiếu vào.
Giang Gia Kính bước tới, kéo rèm, mở cửa ra ban công. Phía chân trời xa xa đã sáng rõ, ráng sớm trước bình minh rực rỡ và lãng mạn. Căn phòng này chỉ cần đứng trước cửa kính là có thể ngắm trọn cảnh mặt trời mọc trên biển.
Anh vươn vai một cái, rồi mới quay lại bên giường Lâm Kiều.
Khi anh ngồi xuống, nệm giường lún hẳn một góc. Cô dường như cảm nhận được, xoay người ôm chặt chăn vào lòng, còn dùng chân quấn chặt lấy.
Anh cười, véo nhẹ má cô, giả vờ dữ dằn: "Ngủ nữa đi, ngủ nữa đi, bị trộm vào nhà rồi cũng không biết, chỉ giỏi ngủ thôi."
Cô gần như tỉnh ngay, không làm ầm ĩ, chỉ chớp chớp mắt, dùng giọng ngái ngủ hỏi: "Anh đến rồi à?"
Giang Gia Kính đáp: "Đến được một lúc rồi."
Anh nhấc tay cô lên, để cô sờ vào mái tóc còn hơi ướt của mình.
Cô chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, hỏi anh: "Không phải tối nay anh mới đến sao? Em nhớ nhầm ngày à?"
Anh nói: "Không phải, anh đến sớm hơn một ngày, bảo thư ký sắp xếp thêm cho anh một ngày trống."
Lâm Kiều gật đầu, lại gãi gãi đầu, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu vô cùng, lời nói ra cũng khiến người ta mềm lòng: "Em đã bảo mà, em còn nghĩ nếu anh tới nửa đêm thì em sẽ thức chờ mở cửa cho anh nữa."
Tim anh lập tức tan chảy như nước, tươi cười xoa loạn mái tóc vốn đã rối bời của cô.
Vốn định nói: "Anh là đàn ông trưởng thành rồi, có đi lạc đâu mà lo. Có người đón ở sân bay, tới khách sạn lại có thẻ phòng." Nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: "Ôi cục cưng của anh, em biết thương người thế này từ bao giờ thế? Lại đây cho chồng hôn một cái nào?"
Mặt anh vừa ghé tới đã bị cô dùng nắm tay nhỏ đấm một cái: "Sáng sớm phát điên à, sến chết đi được."
Biểu cảm khi nói của cô buồn cười vô cùng, anh bật cười ha hả, ôm cô vào lòng. Hai người ôm nhau lắc lư như mấy con lật đật.
Ánh sáng cam vàng rực rỡ chiếu lên mí mắt Lâm Kiều, cô theo phản xạ nhìn về phía xa, đồng tử lập tức mở to: "Trời ơi, đẹp quá!"
Bầu trời đêm xanh sẫm như dải lụa bị ánh vàng đỏ xé toạc. Quầng sáng rơi xuống mặt biển, lan dần theo nhịp sóng, viên ngọc xanh lam như được dát thêm một lớp ánh màu lộng lẫy.
Mặt trời giống hệt một lòng đỏ trứng muối đang từ từ nhô lên.
Đó vốn là khoảnh khắc khiến lòng người bình yên, thế nhưng Lâm Kiều lại đột ngột bật dậy khỏi giường, trong vòng ba giây đã lao tới bàn trang điểm gần nhất, nhanh tay chỉnh lại mái tóc dài, lôi son môi ra, quệt một lớp chớp nhoáng. Cả người lập tức tràn đầy sức sống, không còn chút ngái ngủ nào.
Cô hài lòng mỉm cười với chính mình trong gương, quay người ném điện thoại cho Giang Gia Kính: "Nhanh nhanh nhanh, chụp cho em, nhớ chụp luôn mặt trời phía sau!"
Giang Gia Kính còn đang ngơ ngác vì hành động bất thình lình của cô, nhận lấy chiếc điện thoại ném tới mới hiểu ra bệnh "lên hình" của người này lại tái phát rồi.
Anh bất lực lắc đầu, theo cô ra ban công. Cô chỉnh lại chiếc váy ngủ ren, mái tóc dài bay theo gió biển, quay đầu mỉm cười với ống kính.
Tách.
Cô đổi sang tư thế khác, dùng bàn tay khẽ vuốt bờ vai.
Lại tách một cái.
Mặt trời gần như chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn nhảy khỏi đường chân trời. Sau đó ánh sáng chuyển hẳn sang màu vàng gắt, không còn dịu dàng như nửa giờ trước, vì thế Lâm Kiều không định chụp tiếp nữa.
Cô hào hứng giật lại điện thoại từ tay Giang Gia Kính, mở album xem thử, sắc mặt lập tức đen sì, giơ tay đánh anh: "Đây là ảnh anh chụp hả? Mặt em đen thui thế này!"
"Ổn cái đầu anh!" Lâm Kiều lại đá anh một cái, "Tấm này tóc em dính đầy miệng mà anh cũng chụp!"
"Ảnh live có thể cắt khung khác mà."
"Chụp đứng khoảnh khắc này mới đẹp chứ, mấy khung khác hơi mờ!" Cô tức đến giậm chân, lại giẫm mạnh anh một cái, rồi hầm hầm đi vào phòng.
Anh không hề tức giận, cũng theo vào, từ phía sau ôm lấy cô, nụ hôn liên tiếp dày đặc: "Cục cưng à, trong căn phòng thế này thứ anh nghĩ đến không phải là chụp ảnh, mà là —"
Anh không nói tiếp, chỉ khẽ đẩy người cô.
Cô dùng khuỷu tay huých anh: "Anh mơ đi!"
Việc còn chưa làm cho tử tế đã muốn làm... em, trên đời này làm gì có mối làm ăn hời đến thế!
Anh không chịu buông tha, hai tay quen thuộc khơi lửa trên người cô. Cô vừa mắng anh không biết xấu hổ vừa chống cự, cuối cùng anh vẫn không thắng nổi cô, đành như nàng dâu nhỏ chịu ấm ức, ngồi ở đầu giường bày tỏ sự phản đối.
Cô mặc kệ anh, cầm điện thoại ra ngoài chụp selfie.
Khi quay lại phòng mới phát hiện người kia đã ngồi ngủ gật mất rồi.
Anh vốn dĩ ngủ không ngon trên máy bay.
Cô bất lực mỉm cười, giúp anh kéo chăn ra, đẩy anh ngả xuống giường. Đang định đắp chăn cho anh thì cánh tay dài của anh vươn ra, ôm cô vào lòng: "Ngủ cùng anh đi, vợ ơi."
Cô vốn định giơ chân đá anh, nhưng lại nghĩ lỡ đâu anh thật sự mệt, chỉ muốn ôm cô ngủ một lát thì sao. Thế là cô chỉ dụi đầu trong ngực anh, không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, ngước mắt quan sát xem anh có đang diễn không.
Anh nhắm mắt, bàn tay to bắt chước động tác dỗ trẻ con ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô từng nhịp.
Cô khựng lại một chút, rồi chậm rãi khép mắt.
Khi tỉnh dậy lần nữa đã là buổi chiều.
Cả hai đều bị cơn đói đánh thức. Sau khi dậy thu dọn sơ qua, họ ra nhà hàng ăn tối.
Nước biển xanh lam pha lục chuyển màu, bãi cát trắng mịn, những căn nhà gỗ đơn lập trên mặt nước.
Lúc hoàng hôn buông xuống, ráng chiều thiêu đốt cả biển trời. Ngồi dưới hàng dừa, nhâm nhi trò chuyện, tâm trạng thả lỏng đến cực điểm.
Giang Gia Kính ăn nhanh hơn Lâm Kiều, ăn xong liền giục cô liên hồi: "Miệng chim à? Ăn nhanh lên được không?"
Cô hỏi: "Ăn nhanh thế làm gì, cảnh đẹp thế này phải từ tốn thưởng thức chứ."
Ánh mắt Lâm Kiều liếc xuống, thấy bàn tay anh chỉ về phía dưới.
Cô suýt nữa đã phun cơm, tức giận trừng anh: "Giang! Gia! Kính! Hay là anh đổi sang họ Hoàng luôn đi!"
Anh cười hì hì, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ bất lực khó nói: "Tính cả thời gian em đi chơi, anh đã đói mười ngày rồi. Tinh thần thì vẫn tươi sáng rạng rỡ, nhưng thằng nhóc này thì không chịu nổi, nó đói đến méo mó b**n th** rồi. Không cho nó ăn thêm chút nữa, lỡ nó sập nguồn thật thì hạnh phúc nửa đời sau của em tính sao?"
Lâm Kiều: "......"
Im lặng ba giây.
Lâm Kiều đưa điện thoại của mình cho Giang Gia Kính: "Được thôi, vậy anh chụp thêm cho em mấy tấm nữa, phải chụp kiểu mà like vượt cả triệu."
"Em đang làm khó anh rồi..." Anh chưa nói xong, cô đã cắt ngang, hạ giọng dụ dỗ: "Anh chụp đẹp, sau này hễ anh muốn là em c** q**n ngay."
"Đệt... em... em em em đúng là cao tay. Cả đời anh chưa phục ai, chỉ có em là làm anh câm nín." Giang Gia Kính suýt nữa bị câu nói quá táo bạo của cô dọa mềm chân, chỉ muốn quỳ xuống.
Anh cầm điện thoại lên, vừa định chụp tấm đầu tiên thì Lâm Kiều ném sang anh một ánh mắt sát khí: "Nhìn cái tư thế cầm điện thoại của anh là em biết ảnh chụp ra sẽ xấu thế nào rồi!"
Giang Gia Kính: "......"
Anh chẳng sợ gì cả, chỉ thật sự sợ chụp ảnh cho Lâm Kiều, vì chưa lần nào không bị mắng.
Lâm Kiều mặc kệ tâm lý phức tạp của anh, trừng mắt nói: "Đừng cúi điện thoại xuống, trong khung hình đầu em đừng chạm sát mép trên. Chỉnh em cho ngay ngắn lại, rồi anh tự xoay góc một chút, xem bên nào ánh sáng đẹp nhất."
Giang Gia Kính làm theo từng lời. Khả năng tiếp thu của anh không kém, chỉnh sửa xong quả thật đẹp hơn lúc nãy rất nhiều.
Anh bấm nút chụp.
Thấy vẻ mặt anh trông có vẻ khá tự tin, Lâm Kiều không chỉ dẫn thêm nữa, bắt đầu tạo nhiều dáng khác nhau.
Trong khung hình, Lâm Kiều mặc chiếc váy dài xanh lam cổ yếm chấm đất, tóc dài buông xõa, trang điểm nhẹ nhàng. Phía sau là biển xanh như pha lê, ráng chiều đỏ, cam, tím, hồng cháy thành từng mảng trên bầu trời, trước mặt là một bàn thức ăn thịnh soạn.
Bố cục đẹp đến mức không chê vào đâu được! Người này đúng là thông minh, học một lần là biết!
Lâm Kiều lướt xem ảnh, lòng vui như nở hoa.
Giang Gia Kính nhìn sắc mặt cô, cười hỏi: "Sao rồi?"
Cô khóa màn hình, lập tức trở nên nịnh nọt, dịu dàng gọi: "Chồng ơi~"
Chỉ hai chữ.
Từ nhà hàng đi bộ về khách sạn mất gần hai mươi phút.
Trên đường đi, Giang Gia Kính đã không chịu nổi, cứ đi vài bước lại muốn kéo cô lại hôn hít. Hai người còn ôm hôn nhau một lúc ở bãi biển vắng người, tạm thỏa mãn một chút, rồi lại vội vã lao về phòng, lửa gặp củi khô.
Khi tia sáng cuối cùng nơi chân trời biến mất, tấm nệm cũng ngừng rung lắc.
Anh nằm ngửa trên giường, nhìn đèn trần, thỏa mãn thở dài, thần sắc như gió xuân phơi phới. Cô ngồi trên giường nhặt q**n l*t mặc vào, mái tóc dài che khuất tấm lưng trắng trần.
Anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào đuôi tóc cô.
Cô thấy nhột, bèn quay đầu trừng anh. Lớp trang điểm nhạt vẫn còn sót lại, trong mắt anh, cô đẹp đến không tả nổi.
"Đừng nhúc nhích!" Anh vội lấy điện thoại dưới gối, chĩa vào cô chụp một tấm.
Cô chợt nhận ra điều gì, vội nói: "Ghét quá! Xóa đi mau."
Anh đáp: "Thật mà, anh không lừa em đâu, đẹp lắm."
Cô ghé lại xem, quả nhiên anh đã chụp được dáng vẻ sau khi vừa xong việc, không cần đánh má hồng mà sắc mặt vẫn rạng rỡ.
Đôi mắt hơi mơ màng, đôi môi đỏ rực, mái tóc dài rối bời phủ hờ lên bờ vai trần, mang một vẻ thẳng thắn nơi d*c v*ng và thuần khiết cùng tồn tại.
Cô rất thích.
Hơn nữa anh chụp rất có chừng mực, chỉ đến trên ngực, nên cô không đòi xóa nữa, chỉ cười nói: "Vậy chỉ cho mình anh xem thôi."
Anh đứng dậy ôm cô, hôn lên vai cô: "Đó là đương nhiên. Ngoài anh ra, dù chỉ là phụ nữ nhìn thấy em như vậy, anh cũng ghen đến mức muốn móc mắt người ta."
Cô cười: "Anh đúng là hay nói quá."
Anh đổi nụ hôn thành cú cắn, giọng trầm xuống: "Anh nói thật."
Anh lại đè cô xuống giường, tay thăm dò xuống dưới, không hài lòng nói: "Mặc vội thế làm gì, em còn chưa hiểu anh à, lúc nãy chỉ là món khai vị thôi."
Lâm Kiều chỉ xấu hổ bật cười, không biết từ lúc nào đã lấy điện thoại ra, chụp lại khoảnh khắc hai người quấn lấy nhau mà hôn.
Anh xem xong nói: "Em chụp chưa đủ đẹp, để anh."
Rồi anh nhiệt tình hôn, cô say mê đáp lại.
Ống kính ghi lại dấu răng mờ mờ trên bờ vai nửa kín nửa hở của cô, vệt son nhạt nơi xương quai xanh của anh, hai bàn tay đan chặt mười ngón trên chiếc giường lớn và một nụ hôn trao nhau hơi thở.
Không có gì quá riêng tư, nhưng tấm nào cũng đậm đặc triền miên.
Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Story
Chương 91: Giang Gia Kính! Hay là anh đổi sang họ Hoàng luôn đi!
10.0/10 từ 12 lượt.
