Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 84: Giang Gia Kính, anh là đồ lưu manh, đồ mặt dày


Đầu lưỡi của Giang Gia Kính bá đạo lấn lướt vào môi Lâm Kiều, khiến cô suýt thì sặc, theo bản năng hé mở khuôn miệng. Chút rượu chưa kịp nuốt cứ thế xuôi theo cằm và gò má chảy dài xuống.


Anh như kẻ khát mồi, từng chút một l**m sạch vệt rượu trên mặt cô, mà động tác phía dưới cũng chẳng hề có dấu hiệu dừng lại. Ban đầu cô còn muốn vùng vẫy, nhưng khi cử động cánh tay mới nhận ra toàn thân đã sớm nhũn ra, chẳng còn chút sức lực nào để kháng cự.


Cô hoàn toàn bị anh chinh phục rồi.


Cảm nhận được sự phục tùng của cô, anh khẽ cười, đôi mắt mê ly buông cô ra. Anh thong dong cầm dao nĩa trên bàn, cắt một miếng bít tết đưa đến tận miệng cô.


Lâm Kiều xấu hổ muốn chết, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ biết cam chịu như một cô vợ nhỏ mà nuốt chửng miếng thịt. Thế nhưng anh lại cố tình trêu chọc: "Đút anh một miếng gà đi."


Cô lầm bầm: "Tự đi mà ăn."


Anh cười, hừ hừ nũng nịu: "Xa quá, anh với không tới."


Uất ức mà không làm gì được, cô chỉ có thể lườm anh cháy mắt, hậm hực bốc một miếng gà đưa đến bên môi anh: "Này!"


Giang Gia Kính nhìn cô đắm đuối. Nếu cô nhìn lại, cô hẳn sẽ thấy ánh mắt anh lúc này tinh quái đến nhường nào. Anh vốn có thể ăn gọn trong một miếng, nhưng lại cố tình cắn nhỏ từng chút một rồi thong thả nhấm nháp.


Phía dưới nhịp độ nhanh bao nhiêu, thì động tác nhai gà của anh chậm rãi bấy nhiêu.


Thế là cô cứ phải giơ tay mãi, chờ đợi vị đại gia này ăn nốt miếng tiếp theo.


Lâm Kiều hận không thể b*p ch*t anh cho rồi. Toàn thân cô run rẩy, nghiến răng mắng: "Giang Gia Kính, anh tưởng môi anh là môi anh đào chắc?"


Anh khẽ rên lên một tiếng đầy nũng nịu, giống hệt cách cô hay làm lúc tình nồng, rồi thủ thỉ: "Kiều Kiều, nếu em không hài lòng thì có thể dùng ngàn vạn cách để hành hạ anh, nhưng riêng chuyện đó thì không được đâu, anh chịu không nổi."


Lâm Kiều ngẩn người, suýt chút nữa là văng tục.


Lúc này, anh lại như người vô tội cúi đầu cắn miếng gà thứ hai. Vẫn là một miếng rất nhỏ, nhưng lại xấu xa m*t lấy đầu ngón tay cô, khiến cả người cô tê dại, đại não trống rỗng trong giây lát.


Nếu lúc nãy Lâm Kiều còn có hứng thú tán tỉnh, thì giờ đây cô đã thẹn thùng đến mức muốn độn thổ. Cô ném nốt miếng gà còn lại vào người anh, làm bộ đứng dậy: "Không chơi nữa!"


Cô đứng lên, anh cũng không ngăn cản.


Chỉ là ngay khoảnh khắc cô vừa đứng vững, anh đã từ phía sau nắm chặt lấy hai tay cô, kiềm chế hoàn toàn rồi thô bạo ép cô vào cạnh bàn.


Lâm Kiều hét lớn: "Giang Gia Kính, anh đồ lưu manh, đồ đáng ghét, đồ mặt dày!"



Giang Gia Kính bật cười sảng khoái: "Được, mắng hay lắm, mắng thêm vài câu nữa đi! Anh thích nghe!"


"Giang. Gia. Kính." Lâm Kiều nghiến răng gọi tên anh, cho đến khi anh mạnh bạo xoay đầu cô lại, bá đạo chặn đứng mọi âm thanh bằng một nụ hôn.


...


Lần này giống như một cuộc chiến thực thụ.


Không hẳn là quá kịch liệt, mà là cả hai đều vận dụng "dương mưu" và "âm mưu" đến mức cực hạn.


Tình yêu của Giang Gia Kính hoàn toàn không có sự kiềm chế hay che đậy. Anh nhiệt tình, khỏe khoắn, tràn đầy kỹ năng, dùng "dương mưu" để chinh phục hoàn toàn cơ thể cô. Dù miệng cô có oán trách thế nào, cơ thể vẫn mềm nhũn như nước xuân, mặc cho anh "chèo thuyền" trên cơ thể mình.


Nhưng ý chí của cô vẫn còn nhen nhóm ý định trả đũa, âm thầm ủ mưu chờ thời cơ.


Nhân lúc anh đang tập trung cao độ, cô lén dùng móng tay bấu mạnh vào phần thịt đùi của anh. Chỗ đó vừa mềm vừa nhạy cảm, cú cấu này khiến anh suýt thì buông súng đầu hàng, làm anh phải nghiến răng mắng: "Đồ độc phụ."


Lúc này cô mới thấy hả dạ, ngoan ngoãn nằm yên mặc anh bày bố.


Xong việc, anh ngồi liệt trên ghế, cô rúc vào lòng anh, cả hai cùng th* d*c nặng nề.


Nghỉ ngơi chừng năm sáu phút, anh bỗng thốt ra một câu không đầu không cuối: "Cái vai diễn này thực sự rất hợp với em."


Lâm Kiều ngẩn ra hồi lâu mới chợt nhận ra anh đang nói gì — vai diễn trong bộ phim sắp tới của cô là một kẻ b**n th**...


Lâm Kiều suýt bật cười, cúi đầu nhìn xuống chân anh, quả nhiên đầy những vết móng tay cô vừa để lại.


Cô nhìn anh chằm chằm.


Anh nhắm mắt, vẫn còn đang trong dư vị.


Trái tim cô khẽ lay động, cô rời khỏi lòng anh, ngồi bệt xuống đất, nâng chân anh lên và nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên những vết đỏ do mình gây ra.


Giang Gia Kính hơi bất ngờ: "Kiều..."


Cô không đáp lời, chỉ chuyên tâm hôn lên vết thương của anh.


Lời anh nghẹn lại nơi cổ họng, vì Giang Gia Kính nhỏ đã bắt đầu ngóc đầu dậy.


Sau đó, cô hôn lấy Giang Gia Kính nhỏ.



Đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.


...


Sáng sớm hôm sau, Lâm Kiều và Giang Gia Kính cùng nhau ra ngoài.


Lâm Kiều đi theo đoàn phim, còn Giang Gia Kính lại phải bay chuyến sớm đến Hồng Kông để tiếp tục công việc còn dang dở.


Nhìn quầng thâm dưới mắt anh, lần đầu tiên Lâm Kiều thấy hối hận vì mình đã quá bày trò. Thế là cô như một người vợ nhỏ, ôm chầm lấy anh, dịu dàng nói: "Em sẽ nhớ anh lắm đấy."


Những lúc cô dịu dàng bất thường thế này, Giang Gia Kính vạn lần không tin, anh xì một tiếng: "Đột nhiên ân cần thế này, chắc chắn là có ý đồ xấu."


Lâm Kiều suýt thì văng tục. Chẳng trách cô không dịu dàng nổi, mà là cái tên này có máu M, không chịu được lúc người ta tử tế.


Cô buông tay ra, bướng bỉnh nhìn anh, giọng đanh lại: "Sai rồi, em là vừa gian vừa ác đấy!" Dứt lời, cô mạnh bạo "chộp" lấy hạ bộ của anh một cái, rồi nhân lúc mặt anh còn đang biến sắc mà leo lên xe chạy mất.


Xe đã chạy xa, cô vẫn thấy anh đứng ngơ ngác như mất hồn tại chỗ, rồi lại chống nạnh đi tới đi lui, trông có vẻ tức điên lên rồi.


Lâm Kiều mỉm cười mãn nguyện.


Quay phim điện ảnh cần sự tỉ mỉ, lịch trình ban đầu của Lâm Kiều là 17 ngày, cuối cùng bị kéo dài thành 23 ngày.


Sau khi phim đóng máy, lẽ ra cô có 5 ngày nghỉ ngơi trước khi vào đoàn mới, nhưng giờ đây lại thành lịch trình nối tiếp không kẽ hở. Vừa đóng máy về Bắc Kinh, hành lý còn chưa kịp dỡ ra, chỉ ở lại một đêm thì ngày hôm sau đã phải bay đi tiếp, khiến Giang Gia Kính than ngắn thở dài đầy oán hận.


Cô nhận vai trong một bộ phim truyền hình đề tài gia đình xã hội cổ đại, tên là 'Thanh Ngọc Truyện'.


Bộ phim này dự kiến quay suốt gần tám tháng — dù đặt vào bất kỳ thể loại nào thì cũng đều là một chu kỳ cực dài. Phù Dao quả thực chơi lớn, đầu tư hơn trăm triệu, mời hàng loạt lão làng trong giới về làm nền, còn Lâm Kiều thì một mình gánh vai nữ chính, được cư dân mạng gọi là "đại chế tác" đúng nghĩa.


Liên tiếp hai dự án, toàn bộ tài nguyên phim ảnh Lâm Kiều nhận được đều là phía Giang Gia Kính trực tiếp rót xuống.


Nếu là trước kia, cô ít nhiều sẽ thấy không thoải mái, lúc nào cũng nghĩ phải cố gắng, phải đáp lại, phải hoàn vốn cho anh. Nhưng sau khi thật sự trở thành người yêu, được anh nâng đỡ, cô lại thấy chuyện đó hiển nhiên, yên tâm đến lạ.


Cuối tháng sáu Lâm Kiều vào đoàn, thời tiết đã bắt đầu oi bức. Lần đầu Giang Gia Kính đến thăm đoàn đúng vào sinh nhật cô — vào tháng tám, khi Hoành đ**m phát cảnh báo nắng nóng.


Trong phim trường nóng như lò than, từng dàn đèn lớn chói chang như mặt trời. Tổ ánh sáng, mỹ thuật, đạo cụ, thiết bị, hóa trang... cộng lại toàn là đàn ông, mùi mồ hôi bốc lên nồng nặc.


Lâm Kiều cũng nóng đến mức trông như vừa được vớt lên từ dưới sông, phải uống liền hai chai Hoắc Hương Chính Khí mới ép được cơn say nắng.


Đến giờ ăn trưa, Hạ Trạch Nghĩa đứng ra lo liệu, mua nước chanh giải nhiệt cho cả đoàn, ai cũng có phần.



Lâm Kiều cởi lớp áo mỏng bên ngoài trang phục diễn, để lộ bờ vai trần, một tay cầm kịch bản quạt gió, người uể oải đi về phía xe nghỉ, trợ lý theo sau che nắng cho cô.


Còn cách xe chừng trăm mét, từ xa đã thấy Kỳ Sơn cùng hai trợ lý khác của Giang Gia Kính, mỗi người cầm một chiếc ô đen đứng trước cửa xe.


Mắt cô sáng lên, bước nhanh tới hỏi: "Ông chủ của anh đến rồi à?"


Kỳ Sơn liếc cô một cái: "Đến được một lúc rồi."


Lời vừa dứt, cửa xe bật mở, Giang Gia Kính nghiêng người vẫy tay với cô: "Lại đây nào, mau qua nếm thử Dương Chi Cam Lộ anh mua này, ngon chết đi được."


Trong tay anh còn cầm một chiếc thìa gỗ nhỏ.


Lâm Kiều lập tức thấy là lạ trong lòng, bước thình thịch lên xe. Vừa vào đã ngửi thấy mùi trái cây ướp lạnh tươi mát. Trên bàn bày đầy đồ ăn đủ màu sắc, còn bát Dương Chi Cam Lộ kia thì đã bị ăn gần hết.


Giang Gia Kính thản nhiên ngồi lại chỗ cũ, múc một muỗng đưa cho cô: "Em nếm thử không?"


Lâm Kiều không ăn, đi thẳng tới bồn rửa tay, vừa rửa vừa hỏi: "Anh đến bao lâu rồi?"


Anh vừa ăn vừa đáp: "Hơn chín giờ sáng, mệt chết đi được, bay chuyến sớm."


Cô rửa tay xong lại rửa cổ, lau qua bằng khăn mặt, rồi quay lại ngồi đối diện anh. Ánh mắt lướt một vòng đồ ăn thức uống, lúc này mới phát hiện sếp Giang này đã ăn nửa hộp dưa hấu, một cái bánh khoai tây chiên, nửa cái hamburger, còn uống hết một phần ba cốc nước chanh.


Cô bật cười: "Sếp Giang, anh đến chỗ em nghỉ dưỡng đấy à?"


Giang Gia Kính đặt thìa xuống, cười nói: "Đến gặp em, chẳng khác gì đi nghỉ mát."


"Xì." Lâm Kiều lườm anh, "Ai cho anh đùa cợt."


Anh làm bộ vô tội: "Nói thật cũng không được à?"


Cô lại lườm thêm cái nữa, hỏi tiếp: "Hôm qua gọi điện sao không nói hôm nay anh qua?"


Giang Gia Kính đứng dậy, chậm rãi đi về phía bồn rửa tay: "Nói rồi thì còn gì là bất ngờ."


Anh mở vòi nước, súc miệng.


Lâm Kiều nhìn bóng lưng anh, hừ một tiếng: "Đến rồi cũng không xuống tìm em, một mình trốn trong xe điều hòa mát rượi. Em thì suýt say nắng ngoài trường quay, vì phải làm việc cho tên tư bản vạn ác là anh đấy."


Anh tắt vòi nước, tiện tay rút một chiếc khăn lau mặt, vừa lau vừa đi tới hỏi: "Vậy giờ em thấy sao rồi?"



Tiện tay cầm một viên tôm chiên, vừa định đưa vào miệng.


Anh ấn tay cô xuống, tiện thể ném viên tôm đó lại vào túi, rồi dùng tay kia kéo cô đứng dậy. Anh ngồi xuống chỗ cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, trán chạm trán, dò xét chừng hai giây rồi nói: "Cũng được, không sốt."


Động tác của anh liền mạch một mạch, cô gần như không kịp phản ứng. Đến khi nghe câu đó mới hơi ngả người ra sau, tránh xa anh một chút, nhìn thẳng vào mắt anh.


Anh mỉm cười nhàn nhạt: "Nếu cơ thể không sao, vậy đừng ăn nữa."


Lâm Kiều thuận theo hỏi: "Anh mua nhiều thế chẳng phải để em ăn à? Anh ăn trước thì thôi đi, còn—"


Anh cúi xuống chạm nhẹ vào chóp mũi cô, cắt ngang: "Phải, nhưng ăn anh trước đã."


Anh cúi người, hôn lên môi cô, đầu lưỡi thâm nhập rồi quấn lấy.


Vừa mới thân mật được chút thì bên ngoài đã có người gõ cửa: "Lâm Kiều."


Là giọng Triệu Đế, nghe có vẻ khá gấp.


Cô ấy biết Giang Gia Kính đang ở đây, nếu không phải chuyện quan trọng thì tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm phiền như vậy.


Lâm Kiều vội đẩy Giang Gia Kính ra, lườm anh một cái, chỉnh lại dáng vẻ rồi đi mở cửa.


Triệu Đế nhìn Giang Gia Kính một cái, cười cười, sau đó mới kéo Lâm Kiều xuống xe.


Lâm Kiều thấy khó hiểu — có chuyện gì mà không nói trong xe, nhất định phải đứng ngoài nắng gắt thế này?


Cô vừa quạt tay vừa hỏi: "Sao vậy?"


Triệu Đế hừ lạnh, giơ tay chọc vào trán cô: "Bà cô ơi, em lại làm nổ hot search rồi, tự xem đi."


Giọng điệu này so với lo lắng thì bất lực còn nhiều hơn.


Lâm Kiều nhíu mày, móc điện thoại ra, mở Weibo, suýt nữa thì há hốc mồm.


Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Đế, đối phương đáp lại bằng một nụ cười bất lực. Ngay sau đó cô quay đầu liếc trộm Giang Gia Kính, không ngờ anh đang đứng ngay cửa xe, hai người lập tức chạm mắt, cô hoảng hốt quay phắt đi.


Xong rồi.


Lần này thật sự xong rồi.


Ngay đúng sinh nhật cô, đúng ngày cô và Giang Gia Kính gần hai tháng mới gặp lại — chuyện cô gọi người mẫu nam không biết đã bị tên khốn nào đó phơi bày ra ngoài...


Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Story Chương 84: Giang Gia Kính, anh là đồ lưu manh, đồ mặt dày
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...