Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 81: Anh... có phải uống thuốc rồi không?


Lâm Kiều và Giang Gia Kính sau một lần chia xa đầy ngầm hiểu lại cứ thế quay về bên nhau.


Mối quan hệ này thật kỳ diệu.


Không phải gương vỡ lại lành, cũng chẳng phải lâu ngày trùng phùng, không thể gọi là tái hợp, càng không thể xem là làm lành.


Nếu buộc phải ví von, thì đại khái giống như cô bị nhốt trong một đoàn phim khép kín, ròng rã năm tháng trời mới được "thả" ra sau khi đóng máy. Đến lúc ấy, cả hai mới thực sự thấm thía nỗi khổ tương tư, rồi thề thốt từ nay về sau nhất định không bao giờ đóng kiểu "vai diễn" như thế này nữa.


Khoảng bốn, năm giờ sáng, bầu trời vừa hửng sáng, một dải ánh hồng len qua căn hộ tầng sáu mươi của khách sạn Park Hyatt.


Ngón tay Giang Gia Kính giữ lấy cổ tay Lâm Kiều. Làn da mịn màng như ngọc chạm vào bàn tay trơn nhẵn, anh luồn một ngón tay vào vòng tay cô, đầu ngón khẽ cong lên, cào cào vào mạch máu nơi cổ tay, gây nên cảm giác ngưa ngứa.


Cô đã buồn ngủ lắm rồi, chỉ ậm ừ mấy tiếng như mèo con kêu, chẳng buồn để ý đến anh.


Đùa nghịch một lúc, anh vẫn chưa đã, liền xoay người đè lên, vén mái tóc rối của cô ra rồi cúi xuống hôn.


Ban đầu cô chẳng phản ứng gì, nhưng bị anh trêu chọc không ngừng, sóng tình dâng lên không kìm nổi. Mi mắt hé mở, ánh nhìn mềm mại như tơ lưới quấn lấy anh. Được cô khích lệ, nụ hôn của anh càng lúc càng dày đặc, trầm giọng hỏi: "Còn được nữa không?"


Cô sững người trong chốc lát. Cả đêm đã hoang đường đến thế, cô còn tưởng anh sẽ ngủ thẳng đến trưa, ai ngờ mới chốc lát lại nổi hứng.


Ánh mắt cô dần trở nên sâu lắng, nhớ lại trước kia mỗi lần cô hành anh, lần nào anh chẳng than trời, sáng nào cũng cuốn chặt chăn như kén tằm tự bảo vệ mình, không cho cô chọc ghẹo.


Vậy mà giờ mới qua ngưỡng ba mươi lại càng như sói như hổ?


Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được cười, lại sợ anh giận. Vội vàng lật người, quay mặt sang một bên, chui cả mặt vào chăn, cười khúc khích.


Anh hơi nhổm dậy, khó hiểu nhìn cô: "Ý gì vậy?"


Không hỏi thì thôi, hỏi xong cô càng cười đến run cả người.


Anh vừa tức vừa buồn cười, kéo mạnh chăn của cô: "Cười cái gì thế?" Nói xong, chính anh cũng bật cười theo.


Cuối cùng cô mới thở không ra hơi, cười hỏi: "Anh... có phải uống thuốc rồi không?"


Nếu không thì lấy đâu ra nhiều sức thế, xả cả đêm vẫn chưa đủ.


Giang Gia Kính đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu ý trêu chọc của cô. Anh chỉ cười, không giận, nói: "Thấy em còn rảnh mồm mỉa mai anh là biết vẫn còn sức để thêm một hiệp nữa." Anh ôm vòng eo cô từ phía sau, cằm tựa vào hõm vai, như con mèo trộm mùi tanh l**m nhẹ vành tai cô, lại nói: "Không phải một lần đâu, là vài lần cơ."


Cô giơ chân đá anh, bị anh tóm gọn, tiện tay nhấc chân cô lên chen vào.


Ánh sáng mùa hè mờ ảo rải khắp căn phòng. Nắng sớm chiếu lên làn da lấm tấm mồ hôi của Lâm Kiều, cơ bắp Giang Gia Kính căng cứng, tích tụ sức lực chưa kịp giải phóng. Vài hiệp sau, cả người anh đè lên cô, mũi miệng vùi vào mái tóc cô, hít sâu mùi hương quen thuộc, rồi lại ngủ say.


Lâm Kiều cũng thiếp đi.


Đến khi hai người tỉnh lại lần nữa đã là sáu giờ chiều, ánh nắng từ trong veo chuyển sang sắc cam như mùi quýt.


Lâm Kiều dậy trước đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa gọi điện cho Triệu Đế để sắp xếp vài công việc. Khi cô quay ra mới phát hiện Giang Gia Kính lại ngủ mê man.



Cô bước sang bên anh, nhặt sợi dây buộc tóc không biết rơi từ lúc nào, vừa buộc tóc thành búi vừa dùng đầu gối huých mông và lưng anh: "Này, dậy đi."


Anh nằm im như cá chết. Buộc tóc xong, cô cúi xuống bấm mạnh vào một mẩu da cỡ móng tay trên người anh: "Nghe không hả!"


Anh giật mình co người vì đau, sau đó mới nói: "Dậy dậy, có nói là không dậy đâu."


Cô hừ một tiếng: "Dậy ngay bây giờ, sắp đến giờ ăn rồi, đi ăn với em."


Giang Gia Kính ngáp một cái dài, cuối cùng cũng lật người xuống giường. Vừa đặt chân xuống đất đã thấy không ổn, não còn chưa kịp phản ứng, vừa đứng thẳng đã lại ngã ngửa lên giường.


Hai chân thật sự rất mỏi.


Cảm giác như năm xưa bị cô hành cả đêm, suýt thì tinh tẫn nhân vong.


Thấy anh loạng choạng, Lâm Kiều định đỡ, Giang Gia Kính phản ứng kịch liệt, liên tục xua tay: "Không sao! Anh không sao! Chỉ là hơi hạ đường huyết thôi!"


Ban đầu Lâm Kiều không nghĩ nhiều, nhưng anh càng nói càng lộ, cô lập tức hiểu ra. Cô không vạch trần, chỉ gật đầu, quay lưng đi mới nở nụ cười, mắt đảo một vòng, trong lòng nảy ra ý trêu chọc.


Giang Gia Kính lê thân xác mệt mỏi vào phòng tắm, hai chân run đến mức đứng tiểu cũng sắp không vững. Anh vỗ vỗ trán, thầm than sao lại mệt đến thế.


Rồi ép mình nhớ lại tối qua rốt cuộc là bao nhiêu lần.


Anh giật nước bồn cầu, đến bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt, chìa ngón tay ra đếm một cách rất nghiêm túc — chắc cũng năm, sáu lần gì đó, chẳng khác nào "một đêm bảy lần" trong tiểu thuyết.


Trong lòng khá hài lòng với bản thân, Giang Gia Kính suýt nữa thì cười toe toét. Ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Kiều tựa khung cửa, cười tủm tỉm nhìn anh qua gương.


Anh thu lại khóe môi đang nhếch lên, nhét bàn chải vào miệng, hỏi: "Nhìn gì đấy."


Cô có vẻ hơi ngượng, chậm rãi bước tới, từ phía sau ôm lấy anh, cả người dán lên lưng anh, đầu cọ cọ, nói: "Muốn ôm anh thôi mà."


Trong lòng anh cảm thấy ấm áp, hưởng thụ vô cùng. Nhưng những lời dịu dàng tối qua đã nói hết với cô rồi, lúc này chẳng còn dư ra chút mềm mỏng nào, chỉ khẽ hừ một tiếng: "Sao tự nhiên em dính người thế."


Cô hỏi: "Anh không thích à?"


Anh không trả lời, chỉ nhìn hai người trong gương, ánh mắt cong cong, động tác đánh răng vẫn không dừng. Những cử động nhỏ của cô dần nhiều hơn, tay lại bắt đầu không yên phận. Đàn ông bình thường đều như vậy, dù mệt nhưng bị trêu chọc vẫn sẽ có phản ứng.


Anh hoảng đến suýt nuốt cả bọt kem đánh răng, vội vàng né cô ra xa ba bước, bực bội mắng:
"Lâm Kiều, đừng có sáng sớm ra đã cưỡng đoạt trai lành!"


Lâm Kiều không cãi lại, chỉ đáng thương nhìn anh. Cô hiểu nhất cách trả đũa đàn ông trong âm thầm, nhất là kiểu đàn ông như anh.


Giang Gia Kính lập tức hối hận, nhận ra mình hơi quá đáng. Nhìn cô thêm hai giây, anh chỉ đành quay lại, ôm cô vào lòng, nói: "Anh biết em giả vờ thôi, trong lòng chắc đang nghĩ ra tám trăm trò để chọc anh rồi, đúng không?"


Lâm Kiều nghẹn lời, theo bản năng muốn phản bác.


Anh lại nói: "Nhưng anh đúng là ngu thật. Biết rõ tâm tư nhỏ nhoi của em, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện sa vào."


Người đàn ông này...


Nói những lời đó xong, trái lại khiến Lâm Kiều rơi vào thế trong ngoài đều khó xử. Chỉ tự trách bản thân thôi cũng còn là nhẹ, cô thậm chí còn thấy nên để anh đánh cho vài cái mới phải. Cuối cùng đành mím chặt môi, không nói thêm lời nào, tránh để lộ vẻ chột dạ.



Giang Gia Kính thấy Lâm Kiều đã ngoan ngoãn lại, liền buông cô ra, vỗ nhẹ lên vòng mông cong của cô, nói: "Ra ngoài nghịch điện thoại một lát đi, đợi anh chút, lát nữa anh mời em đi ăn tối."


Lâm Kiều bĩu môi: "Không muốn ra ngoài ăn, em muốn ăn cơm dì Lưu nấu."


Anh nói: "Được, vậy em gọi cho dì Lưu, bảo bà ấy chuẩn bị."


Cô có được cái thang để bước xuống, liền thuận thế đi ra ngoài.


Ra khỏi phòng, Lâm Kiều cầm điện thoại bên giường lên, tìm số của dì Lưu, nghĩ nghĩ một lát rồi lại tắt màn hình. Cô quay sang mở khóa điện thoại của anh.


Không biết từ lúc nào cô đã biết mật khẩu điện thoại của anh, chỉ biết là anh chưa từng đổi, còn cô thì vẫn luôn nhớ.


Cô mở WeChat, gõ hai chữ "Dì Lưu", vào khung chat, gửi tin nhắn: [Dì Lưu, tối nay tôi về ăn cơm. Phiền dì làm một đĩa cánh gà áp chảo tỏi chanh, một đĩa ớt xanh nhồi chả tôm, một đĩa măng tây xào thăn bò, thêm một đĩa rau xào bất kỳ. Canh thì nấu tom yum nhé. Khoảng một tiếng rưỡi nữa tôi về.]


Dì Lưu rất nhanh đã trả lời: [Được rồi.]


Lại hỏi thêm: [Có dẫn bạn về không?]


Cô bắt chước giọng điệu của Giang Gia Kính, trả lời: [Ừm.]


Vừa định thoát ra, khung thông báo WeChat lại bật lên một tin nhắn mới:


Lôi Thư Nhiên: [Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn bữa cơm, tiện thể bàn về...]


Lâm Kiều không bấm vào, banner chỉ hiện đúng một dòng như vậy.


Giang Gia Kính từ phòng tắm bước ra, đúng lúc thấy Lâm Kiều đang cầm điện thoại của anh nhìn gì đó. Anh vừa lau tóc qua loa vừa hỏi: "Sao thế, mới quay lại đã bắt đầu kiểm tra điện thoại anh rồi à?"


Lâm Kiều ngước mắt lên, nói: "Dì Lưu còn chưa biết chúng ta tái hợp, em muốn tạo bất ngờ cho bà ấy nên dùng WeChat của anh nhắn tin."


Giang Gia Kính gật đầu.


Lâm Kiều lại nói: "Lôi Thư Nhiên vừa nhắn WeChat cho anh, muốn mời anh đi ăn đấy, anh xem đi."


Cô đứng dậy, đưa điện thoại cho anh.


Giang Gia Kính khựng lại một chút, liếc nhìn sắc mặt Lâm Kiều, thấy cô không có gì khác thường, lúc này mới nhận lấy.


Cô quay sang tìm quần áo mặc, anh ngồi xuống mép giường mở khóa điện thoại xem tin nhắn.


Anh và Lôi Thư Nhiên là đối tác công việc, rất nhiều việc bắt buộc phải liên lạc. Lần này cô ấy tìm anh là để chốt lại một dự án đã bàn trước đó.


Anh trả lời: [Tối nay không rảnh, hôm khác tôi mời cô.]


Lôi Thư Nhiên nhanh chóng gửi lại: [Sếp Giang bận trăm công nghìn việc, tôi hiểu. Vậy hẹn hôm khác.]


Tin vừa đến, anh lại gõ thêm một dòng gửi qua: [Để thư ký của cô liên hệ thư ký của tôi đi.]


Thoát khỏi khung chat, anh mới phát hiện số tin nhắn chưa đọc đã hơn 700.



Đều là những việc không thể không xử lý, nhưng lúc này anh chẳng có tâm trạng xem từng cái một, liền tắt màn hình. Ngẩng lên mới thấy Lâm Kiều đã thay xong quần áo, đang cúi người xỏ tất.


Anh nhìn động tác của cô, bất giác nhớ lại giọng điệu và vẻ mặt của cô khi báo cho anh biết Lôi Thư Nhiên mời ăn cơm.


Người phụ nữ này... vậy mà chẳng hề ghen.


Ánh mắt anh trầm xuống, không nói gì, tự mình cởi áo choàng tắm ra thay đồ.


Hai người lái xe về nhà.


Trên đoạn đường từ thang máy xuống bãi xe, điện thoại của Giang Gia Kính reo không ngừng. Lâm Kiều đoán anh có rất nhiều công việc tồn đọng cần xử lý, liền chủ động đề nghị để cô lái xe, còn anh yên tâm ngồi ghế phụ xử lý công việc.


Dù sao anh cũng vừa nhậm chức người đứng đầu Phù Dao, chắc hẳn trong lòng vẫn không yên về công việc, nên anh gật đầu đồng ý.


Từ Park Hyatt về Ngự Kim Đài chỉ mười phút lái xe, nhưng giờ cao điểm hơi tắc. Giang Gia Kính không nghĩ nhiều, xử lý xong những việc quan trọng rồi mới xem giờ, đã nửa tiếng trôi qua, vậy mà xe vẫn còn kẹt trên đường, hơn nữa nhìn đường đi thì cũng không phải hướng về nhà.


Anh quay sang nhìn Lâm Kiều đang chăm chú nhìn đường, hỏi: "Em lái xe đi đâu thế?"


Lâm Kiều nói: "À, em muốn uống một cốc trà sữa."


Giang Gia Kính đáp: "Về nhà đặt ship chẳng phải được sao."


Ngón tay Lâm Kiều gõ nhẹ lên vô lăng, ung dung lắc đầu: "Không được, tiệm Soda Đào đó không đặt được trên app."


Thấy cô như vậy, anh cũng hết cách, cười nói: "Vậy được thôi."


Thế là lái xe bốn mươi phút chỉ để mua hai cốc Soda Đào. Ra khỏi tiệm, cô mở cửa ghế phụ, nhét túi đựng vào lòng anh, rồi đóng cửa, vòng qua đầu xe trở lại ghế lái.


Công việc của Giang Gia Kính đã xử lý gần xong, chỉ còn lại một cuộc họp.


Suốt đoạn đường tiếp theo, Lâm Kiều lái xe, còn Giang Gia Kính họp.


Đường không còn tắc nữa, nửa tiếng sau đã về đến nhà. Khi cô đỗ xe xong, anh cũng vừa hoàn thành công việc.


Hai người chẳng khác gì trước đây, một trước một sau đi về phía thang máy, không quá dính lấy nhau, nhưng nhìn là biết rất thân mật.


Nhìn thang máy chầm chậm đi lên, Lâm Kiều ngẩng đầu cười hỏi: "Anh nói xem, dì Lưu thấy em có bị giật mình không?"


Giang Gia Kính như đang tưởng tượng ra cảnh đó, cười đáp: "Chắc là có."


Nghe vậy, Lâm Kiều càng thêm háo hức. Ra khỏi thang máy, cô nhảy chân sáo đến trước cửa. Rõ ràng khóa vân tay đã lưu dấu của cô từ lâu, vậy mà cô vẫn cố tình bấm chuông chờ dì Lưu ra mở.


Bên trong nhà, dì Lưu hỏi vọng ra: "Ai đấy?"


Lâm Kiều quay đầu nháy mắt với Giang Gia Kính. Giang Gia Kính hắng giọng nói: "Tôi đây."


Lâm Kiều lẩn ra sau lưng anh.


Chẳng mấy chốc, dì Lưu đi ra mở cửa, vừa mở vừa nói: "Gia Kính, khóa hỏng à?"



Giang Gia Kính cười đầy ẩn ý, nhướng mày đáp: "Không phải, chỉ là tôi mang đồ, không còn tay mở cửa."


Dì Lưu liếc thấy túi trà sữa trong tay anh, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ nuốt nước bọt rồi nói: "Ồ, vậy à. Mau vào đi, tôi đang chuẩn bị xào món cuối cùng đây."


"Ten ten ten tèn!" Đúng lúc dì Lưu định quay người đi vào, Lâm Kiều bỗng từ sau lưng Giang Gia Kính thò đầu ra.


Vừa rồi dì Lưu đứng trong nhà, Giang Gia Kính lại đứng chếch người, bên cạnh còn có chậu cây xanh che khuất, nhất thời không để ý phía sau còn có người.


Dì Lưu bị dọa giật mình, cả người run lên, ôm ngực lùi lại một bước.


Giang Gia Kính cười lớn: "Dì Lưu, tôi đâu có làm màu, dì nói xem tôi mang theo thứ này có to không, có phải thật sự không rảnh tay để mở cửa không?"


Nghe vậy, dì Lưu mới hoàn hồn, nhìn kỹ thì thấy là Lâm Kiều tới, lập tức mừng rỡ ra mặt: "Ôi trời ơi, đúng là em Lâm từ trên trời rơi xuống rồi!"


Lâm Kiều bật cười khúc khích: "Dì Lưu, dì dùng từ ghê thật đấy, dì học được cách tung miếng như vậy từ bao giờ thế?"


"Tung với chả miếng, mấy từ của bọn trẻ các cháu tôi nghe chẳng hiểu gì. Tôi chỉ biết thấy cô là tôi vui lắm rồi!" Dì Lưu cười đến không khép được miệng, trong mắt còn lấp lánh chút nước, "Tôi còn thắc mắc sao Gia Kính lại gọi nhiều món thế, hóa ra là vậy."


Lâm Kiều khoác tay dì Lưu đi vào trong nhà, nói: "Những món đó là tôi nhắn cho dì cả đấy, hì hì, nhớ tay nghề của dì đến chết mất."


Dì Lưu theo cô ra sảnh vào thay giày, lại hỏi: "Vậy là hai đứa làm hòa rồi à?"


Giang Gia Kính theo sát phía sau, đáp gọn: "Hòa rồi."


Những chuyện rắc rối ở giữa giải thích ra cũng chẳng cần thiết. Với người không rõ đầu đuôi, chỉ một câu "hòa rồi" là đủ.


Dì Lưu gật đầu lia lịa, vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Kiều, nói: "Vậy là tốt, vậy là tốt. Lần này hòa rồi thì đừng chia tay nữa, người trẻ tuổi có chuyện gì mà không gỡ được, huống chi hai đứa đã bao nhiêu năm rồi."


Lâm Kiều liếc nhìn Giang Gia Kính một cái, gật đầu "ừm".


Có lẽ vì quá phấn khởi, dì Lưu nói chuyện không kịp nghĩ, lại buột miệng: "Nói đi nói lại thì vẫn là cô với Gia Kính xứng đôi nhất, người khác đều không được."


Sắc mặt Lâm Kiều không đổi, nhưng trong lòng khẽ "thót" một cái, chợt nhớ tới cái tên Lôi Thư Nhiên.


Ánh mắt Giang Gia Kính cũng trầm xuống. Dù sao anh và Lôi Thư Nhiên từng đính hôn, có vài chuyện bề ngoài không thể không làm. Lâm Kiều không truy hỏi thì thôi, nếu cô nổi tính, anh thật sự cũng khó đối phó.


Nhưng anh liếc nhìn Lâm Kiều, thấy cô chẳng có gì khác thường, lúc này mới thở phào.


Chỉ là ngay sau đó, trong lòng lại dâng lên cảm giác bức bối.


Dì Lưu quay lại bếp tiếp tục nấu nướng, Lâm Kiều thì đi vệ sinh. Giang Gia Kính chậm rãi thay giày xong, xách hai cốc trà sữa đặt lên bàn ăn.


Lâm Kiều vào nhà vệ sinh ở phòng khách, lười đi sang phòng tắm riêng của mình. Mở cửa ra, cô thấy trên bồn rửa tay dì Lưu cắm mấy cành hoa mẫu đơn. Tháng Năm chính là mùa mẫu đơn nở rộ nhất, nhìn thôi cũng khiến lòng người nhẹ nhõm hơn nhiều.


Cô đi vệ sinh xong, rửa tay. Khi cúi người rửa tay, nhận ra mái tóc dài xõa trước ngực khá vướng víu, cô liền mở tủ bên cạnh tìm thứ gì đó để buộc tóc.


Một chiếc kẹp cá mập hình trái tim màu vàng, là món đồ cũ của cô hồi trước, quả nhiên vẫn nằm yên trong ngăn tủ này.


Cô cầm ra, vừa định gom tóc lên, thì chợt thấy trên chiếc kẹp ấy vướng một sợi tóc dài uốn lượn màu đỏ — không phải của cô.


Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Story Chương 81: Anh... có phải uống thuốc rồi không?
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...