Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 60: Lâm Kiều, em là người phụ nữ đầu tiên của anh


Chiếc xe chạy thật xa rồi mới dừng lại.


Bên bờ sông tối, ánh đèn lập lòe, vắng bóng người qua lại.


Giang Gia Kính tắt máy, khẽ nói: "Anh muốn xuống hít thở chút không khí, em ngồi trong xe một lát nhé."


Lâm Kiều im lặng.


Cô không hiểu vì sao anh không nói "Chúng ta xuống đi dạo", mà lại là "Anh xuống, em ngồi yên."Chẳng phải hai người cùng đến đây sao?


Mãi đến khi cô nhìn thấy đốm lửa cam nơi đầu ngón tay anh, cô mới hiểu cái gọi là "hít thở không khí" thật ra là hút thuốc.


Đây là lần thứ ba cô thấy anh hút thuốc.


Hôm nay anh mặc áo choàng màu be, tấm lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn lạnh nhạt, xa cách mà thu hút. Cô nhìn anh một lúc rồi mở cửa bước ra. Anh quay lưng về phía cô, đến khi cảm nhận được bóng cô mới xoay người lại. Anh dập tắt điếu thuốc, phẩy tay: "Bên ngoài lạnh lắm, xuống làm gì?"


Đúng là lạnh thật, hơi thở phả ra cũng thấy khói trắng.


Lâm Kiều nhìn ánh đèn phản chiếu trên mặt sông, hỏi vu vơ: "Đốt pháo hoa ở đây có bị bắt không nhỉ?"


Giang Gia Kính sững lại, rồi bật cười: "Không bị bắt thì anh cũng chẳng biết đi đâu mà kiếm pháo hoa cho em."


Nói xong, anh ngừng cười, nhìn cô thật sâu, rồi chìa tay ra.


Cô khẽ nhấc tay lên, bước về phía anh.


Khi chỉ còn cách một bước, anh nghiêng người kéo cô vào lòng. Đầu cô va nhẹ vào ngực anh, anh bật cười: "Ối, em khỏe đấy chứ."


Lâm Kiều ngẩng đầu, ánh mắt như con mèo nhỏ trừng lại.


Anh cúi xuống hôn lên mắt cô, không cho cô trừng nữa.


Hai người đùa giỡn được một lúc, cô cảm nhận được anh đang cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có lấy một chút niềm vui.


Cô bỗng nói: "Không có pháo hoa thì đốt thuốc cũng được, coi như pháo hoa vậy."


Anh hiểu cô đang muốn an ủi, nhưng vẫn không kiềm được mà nói trêu: "Em đúng là ngốc, em biết không, thuốc anh hút đắt lắm đấy."


"Trời đất ơi, anh keo như quỷ vậy! Không sao, mai em mua cho anh cả cây!" Cô bực mình vung tay.


Giang Gia Kính cười nghiêng ngả: "Cái gì mà 'keo như quỷ'? Ngày xưa có Thương Hiệt tạo chữ, nay có Lâm Kiều sáng tạo từ mới à?"


Lâm Kiều hùng hồn đáp: "Từ nay, tất cả mấy câu chửi có chữ 'mẹ', em đều đổi thành 'cha'. Ai bảo cha anh đáng ghét như vậy chứ."


Ánh mắt Giang Gia Kính chợt tối đi chỉ trong thoáng chốc, nhưng cô vẫn thấy. Lâm Kiều nhìn ra được cảm xúc trong anh, tim cô khựng lại một nhịp.


Anh không nói gì thêm. Anh vốn không phải người thích bi kịch hay ủy mị. Anh lặng lẽ lấy ra một bao thuốc, bật lửa, châm một điếu rồi đưa cho cô. Cô không cầm như người hút thuốc mà nắm như đang cầm một que pháo hoa. Anh lại châm một điếu khác, dùng ngọn lửa ở đầu điếu cô đang cầm để mồi.


Nhìn đốm lửa đỏ sáng rực, Lâm Kiều mỉm cười, vung tay: "Được rồi, không khí đã sẵn sàng. Bây giờ, bắt đầu bữa tiệc thôi!"


Giang Gia Kính nheo mắt: "Em lại muốn bày trò gì đây?"


"Anh đúng là được hưởng phúc. Hôm nay em sẽ hát tặng anh một bài!" Cô nói đầy tự tin.


Anh trố mắt, lùi nửa bước: "Tết nhất thế này, em đừng dọa ma người ta!"


Cô bật cười, đá anh một cái: "Nói linh tinh! Anh biết không, mấy chương trình đón năm mới trả cả trăm ngàn mời em hát, em còn chưa thèm hát đấy."


Giang Gia Kính cười đến nỗi không ngậm được miệng: "Không phải vì em hát dở quá à?"


Lâm Kiều bĩu môi, nghiêm giọng: "Giang — Gia — Kính!"


Anh lập tức giơ tay đầu hàng, ánh mắt dịu lại, giọng cũng mềm đi: "Được được, em hát đi, anh xin rửa tai lắng nghe."


Cô lại không chịu, nũng nịu nói: "Anh phải cầu xin em đã."


Anh hơi sững: "Em đúng là..."


"Không xin thì thôi, em không hát nữa!" Cô giả vờ dập điếu thuốc lên thân cây.



Anh vội vàng giữ tay cô lại, nhẹ nhàng đến mức như đang giữ một ngọn nến sinh nhật: "Được rồi, được rồi, anh cầu xin em."


Rồi anh nhìn cô, ánh lửa trong mắt hòa vào đốm đỏ của điếu thuốc: "Cô Lâm, xin em hát cho anh nghe một bài nhé."


Cô hất cằm: "Chưa đủ thành ý."


Anh bất lực mỉm cười, khẽ xoay vai cô lại, để cô đối diện với mình: "Lâm Kiều, anh thật sự muốn nghe em hát."


Cô sững người.


Cứ tưởng anh sẽ tiếp tục đùa giỡn, nhưng chỉ là một câu nói bình thường, không hoa mỹ, không khách sáo. Nhưng cô biết, không gì chân thật hơn thế.


Cô mỉm cười: "Được rồi."


Đối diện dòng sông, gió mùa đông lùa qua mang theo hương thuốc và hơi ấm từ anh. Không gian tĩnh lặng đến mức cả thời gian cũng như dừng lại.


Cô cất giọng hát:


"Tình sâu tựa mưa giăng,


Bao lâu đài chìm trong khói sóng.


Nhớ thuở xưa anh anh em em,


Xe như nước chảy, ngựa như hoá rồng.
Dẫu gió nổi giữa trời xanh,


Người đẹp như ngọc, kiếm như cầu vồng..."


Giọng cô trong trẻo đến khó tả, vừa dịu như tuyết đầu xuân, vừa lạnh như tàn pháo trong đêm.


Giang Gia Kính nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, như phản chiếu những gợn sóng mang ánh đèn bên bờ, vừa xa xăm, vừa bí ẩn.


Cô muốn nhìn cho rõ, nhưng lại không dám chịu đựng cảm xúc trong mắt anh, thế nên đành quay đi. Ngay khoảnh khắc cô quay đầu, anh đột ngột ôm chầm lấy cô.


Câu hát dang dở tắc lại nơi cổ họng.


"Ôm anh đi." Anh nói khẽ.


"Em đang ôm mà."


Anh chôn đầu vào vai cô, khàn giọng nói: "Chưa đủ chặt."


Cô sững lại, rồi nhớ đến đêm nào đó của năm ngoái hay năm kia cũng là một đêm lạnh thế này.


"Em đang cầm thuốc, sợ làm bỏng anh."


"Bỏng thì bỏng đi."Anh nói, giọng khàn như gió rít.


Lâm Kiều im lặng, cuối cùng cũng chẳng giận nổi.


Cô vòng tay qua lưng anh, ôm chặt anh, thật chặt, như muốn ôm cả thế giới đang run rẩy trong lòng anh.


Giang Gia Kính chẳng hề khách sáo, anh dựa cả người vào vai cô, lấy cô làm điểm tựa, trút hết gánh nặng của bản thân lên người Lâm Kiều.


Đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn giao phó chính mình cho một người khác như thế. Ngay cả một người không thích thổ lộ khi cảm xúc dâng trào đến một mức nào đó cũng không thể kiềm lòng mà nói ra đôi điều.


Anh chợt kể về những chuyện mà lẽ ra không cần phải nói cho cô biết.


"Em biết không Lâm Kiều, em là người phụ nữ đầu tiên của anh."


"Nhưng anh không phải cố tình tỏ vẻ trong sáng, kiểu như phải yêu ai mới lên giường với người đó đâu, anh chưa bao giờ là một người đàn ông tốt như vậy."


"Vì anh là con trai duy nhất của Giang Vinh Tiên, là người thừa kế quyền lực. Hồi nhỏ, mẹ con Giang Gia Huệ đã mấy lần muốn giết anh, nhưng anh mệnh lớn, họ giết lhoong thành. Sau đó họ lại muốn hủy hoại 'phương diện đó' của anh... Lúc đó anh mười ba hay mười bốn tuổi gì đó, vừa mới bắt đầu phát triển đã uống phải thứ thuốc họ lén giấu vào... Đó là thuốc mua từ nước ngoài, sau đó anh luôn bị 'bất lực'."


"Vợ của Hạ Giang Vũ, Tô Tình, em đã gặp rồi đấy, cô ấy là bác sĩ điều trị của anh. Tô Tình nói bệnh của anh đã gần như khỏi hẳn, nhưng anh vẫn chưa có cơ hội thử. Đêm hôm đó với em không chỉ là do hormone mà còn là lần thử nghiệm của anh."


"Anh vẫn luôn muốn xin lỗi em, lần đó anh vừa vào đã mất kiểm soát, phản ứng của anh lúc đó hơi mạnh, nhưng anh không phải giận quá mất khôn, mà là sợ hãi... sợ mình vẫn chưa thể hồi phục."


"Anh không cần giải thích." Lâm Kiều chợt lên tiếng. "Em không trách anh, những chuyện này không phải lỗi của anh."


Lâm Kiều tưởng rằng trái tim mình đã sớm tôi luyện thành thép, nhưng không ngờ, đối diện với những chuyện quá khứ tăm tối mà anh đã trải qua, cô vẫn không thể giữ bình tĩnh. Cô chỉ nghe thôi đã thấy rợn người, với những tổn thương sâu nặng bấy nhiêu năm, anh đã đối mặt và tự chữa lành bằng cách nào?



Khoảnh khắc này cô không thể diễn tả hết sự xót xa mà cô dành cho Giang Gia Kính. Đó là sự xót xa của một người phụ nữ dành cho người đàn ông của mình.


Trong lòng Lâm Kiều, việc không dứt khoát nói ra từ "yêu" có nghĩa là không yêu. Nhưng việc không thẳng thừng nói ra "không yêu", dường như cũng ngụ ý có chút ít tình cảm?


Thế giới của cô như có một cơn gió lướt qua trên mặt đất bằng phẳng, xung quanh bỗng trở nên hoang vắng, không còn một cọng cỏ.


Cô không để mình suy nghĩ thêm nữa, cô vỗ nhẹ vào lưng anh, nói: "Thật ra em cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm gì. Chỉ có một mình anh nghĩ rằng hôm đó anh thể hiện không tốt, nhưng trong lòng em, anh đã làm rất tốt, thực sự rất tốt. Nếu không, sao em lại đồng ý làm bạn giường của anh?"


Cô thật dịu dàng và kiên nhẫn an ủi anh: "Giang Gia Kính, không phải anh xin lỗi em, mà là em phải cảm ơn anh. Mấy năm nay anh đã khiến em rất vui vẻ, rất thỏa mãn, thậm chí là rất hạnh phúc."


Lời nói này tuy động chạm đến chủ đề dễ gây đỏ mặt, nhưng qua lời cô lại không hề dung tục hay lẳng lơ. Giọng điệu cô hiếm khi ấm áp như vậy, anh cảm nhận được, đây là lần đầu tiên người phụ nữ này thực sự xót thương cho anh.


Nhưng anh có cần sự xót thương của cô không?


Có lẽ là cần, nhưng rồi lại không cần.


Ngón tay chợt thấy đau nhói.


Giang Gia Kính lúc này mới nhận ra điếu thuốc đã cháy hết. Anh trấn tĩnh lại, buông cô ra, đồng thời tự nhiên đón lấy điếu thuốc trên tay cô. Hai đầu thuốc lá chụm vào nhau rồi được anh dập tắt.


Cuối cùng anh lại mỉm cười: "Thôi, những cảm xúc tối nay cứ để lại tối nay đi, về nhà thôi."


Được, hãy để gió đông thổi tan mọi nỗi buồn, dòng sông róc rách che lấp mọi tiếng than thở.


Anh không thích cái gọi là rèn luyện, lĩnh ngộ, cảm nhận, những thứ đó đều đại diện cho một ý nghĩa khổ đau nào đó.


Cô cũng không thích.


Lâm Kiều nhìn anh: "Chúng ta về nhà."


Suốt cả Tết Nguyên Đán này, Lâm Kiều và Giang Gia Kính cuộn tròn trong nhà, không bước chân ra ngoài.


Họ quên đi thời gian, sống những ngày đảo lộn cả ngày đêm, có lúc ôm nhau ngủ, có lúc quấn quýt không rời, cùng nhau nấu ăn, cắm hoa, xem phim.


Hai người không nơi nương tựa cố gắng hút lấy hơi ấm từ đối phương.


Những ngày như thế không kéo dài lâu. Dường như có một bàn tay vô hình xé toạc sự yên bình này, không gian và thời gian thực lại hiện ra trước mắt, và góc nhỏ bé mà họ trốn tránh không còn nữa.


Lâm Kiều bắt đầu công việc vào mùng sáu Tết, Giang Gia Kính muộn hơn cô hai ngày.
Trước đó Lâm Kiều đã để mắt đến dự án của Trần Ngạn. Giang Gia Kính nhân lúc đi chúc Tết muộn đã liên hệ với Trần Ngạn, bàn chuyện đưa Lâm Kiều vào vai khách mời trong phim mới.


Trần Ngạn từng gặp Lâm Kiều, có ấn tượng khá tốt, liền nói với Giang Gia Kính: "Cậu cứ bảo cô ấy đến thử vai đi."


Tối đó, khi Lâm Kiều về nhà, Giang Gia Kính đã kể lại mọi chuyện. Lâm Kiều vui mừng nhảy cẫng lên, lập tức gọi điện cho Triệu Đế.


Sau buổi thử vai, Lâm Kiều nhận được một cơ hội đóng vai khách mời.


Bộ phim tên là 'Thản Đãng', là phim hợp tác Trung – Hàn, thể loại điệp chiến, phim song nữ chính, kể về câu chuyện một cặp chị em sinh đôi thời Dân Quốc bị chia cắt vì chiến loạn, rồi trùng phùng nhờ cuộc kháng chiến.


Hai nữ chính là Ảnh hậu Kim Tượng của Trung Quốc, Hứa Như Hồng, và Nữ diễn viên quốc dân Hàn Quốc từng đoạt giải Rồng Xanh, Han Eun Hye.


Thời Hy đảm nhận vai khách mời đặc biệt là mẹ của hai người. Lâm Kiều đóng vai nữ đặc vụ bề ngoài là tay sai của quân đội Nhật, nhưng thực chất là gián điệp ngầm. Cô chỉ có ba cảnh quay rồi đóng máy sau năm ngày quay, nhưng nhân vật này rất ấn tượng.


Sau Tết Nguyên Tiêu, Lâm Kiều chính thức gia nhập đoàn phim.


Sau khi quay xong 'Thản Đãng', Lâm Kiều tham gia chương trình tạp kỹ cùng với Từ Khê, Chu San và Tạ Chi Khôn để quảng bá cho 'Hạ Khấp.'


Khách mời tham gia cùng đợt với cô còn có Hạ Yến, nữ thứ ban đầu được chọn cho 'Loạn Hồng Phi Hoa,' sau đó không biết vì lý do gì mà không tham gia, nên mới đến tay cô.


Bộ phim này đại thắng, cứ như thể Lâm Kiều đã đoạt đi vận may của Hạ Yến, nên Hạ Yến ít nhiều cũng không thoải mái, thái độ đối với Lâm Kiều khá lạnh nhạt.


Lâm Kiều hoàn toàn hiểu được sự bực bội và hối hận khi đánh mất cơ hội. Cuộc đời là chuỗi duyên phận được tạo nên từ vô số lựa chọn, chọn sai một lần sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của số phận tiếp theo. Nhưng cơ hội này không phải do cô dùng thủ đoạn mà có được, mà là tự nhiên rơi xuống đầu cô, nên cô không có gánh nặng tâm lý. Cô chỉ cố gắng giữ thái độ thân thiện trước ống kính, hoàn toàn vì mục đích công việc.


Chương trình tạp kỹ kéo dài ba ngày nhanh chóng kết thúc.


Lúc sắp rời đi, Lâm Kiều nghe được một tin đồn động trời từ miệng Chu San: Hạ Yến hủy vai diễn trong 'Loạn Hồng Phi Hoa' hóa ra là vì bị sảy thai dẫn đến cơ thể suy nhược, và người đàn ông đó, Lâm Kiều không hề xa lạ, lại chính là Tạ Bân Long!


Chu San cứ nghĩ Lâm Kiều không biết Tạ Bân Long là ai, nói ra rồi mới phát hiện Lâm Kiều lại quen biết, cả hai nhìn nhau chằm chằm, thốt lên rằng thế giới này quá nhỏ bé và cũng quá đáng sợ.


Về đến nhà, Lâm Kiều kể chuyện này cho Giang Gia Kính nghe. Giang Gia Kính cũng ngẩn người, nói: "Thảo nào Tống Viễn bảo dạo trước hắn gặp chuyện, bị bố đày sang Ấn Độ làm ăn, mãi đến trước Tết mới được thả về."


Lâm Kiều bật cười khúc khích, chỉ nói: "Đáng đời, cái loại trăng hoa như hắn nên thường xuyên uống nước sông Hằng mới phải."



Lần này trở về Bắc Kinh, Lâm Kiều chưa ở lại được ba ngày đã phải vào đoàn quay phim mới.


Bộ phim này tên là 'Phiêu Miểu', là dự án của chính công ty Phù Dao. Bạn diễn nam của cô tên Lưu Mặc — tính tình trầm ổn, dễ hợp tác, cả quá trình quay thuận buồm xuôi gió, không xảy ra chuyện lộn xộn gì.


Thời gian đó Lâm Kiều đúng là gặp chuyện vui nên tinh thần phơi phới.


Phim mới còn chưa quay xong, 'Hạ Khấp' đã lên sóng vào tháng Sáu và lại một lần nữa bùng nổ, đặc biệt là ở thị trường nước ngoài, lượt xem tăng vọt. Thậm chí phim còn chưa chiếu hết đã được Hàn Quốc mua bản quyền làm lại.


Ba cú nổ liên tiếp, vinh quang hiếm thấy trong làng giải trí suốt mấy chục năm qua. Nhưng dường như khi đã leo lên đến đỉnh, con đường tiếp theo chỉ có thể là đi xuống.


Ban đầu Lâm Kiều nghĩ đó chỉ là một đợt công kích mạng như bao lần khác. Phim hot thì ai cũng muốn giành phần lợi, fan các bên cãi nhau, chửi nhau là chuyện thường.


Lâm Kiều đã lên next level — cô có kinh nghiệm, mỗi lần nổi tiếng là một lần bị netizen tấn công, mà mỗi lần như vậy, số fan ra sân bay đón cô lại tăng thêm. Cô chẳng mấy bận tâm, chỉ thấy trong lịch trình dày đặc ấy, việc bị "vắt kiệt" cũng có một kiểu kh*** c*m riêng.


Nhưng dần dần, cô nhận ra chuyện lần này không đơn giản như vậy. Cơn bão mạng ấy không còn là fan hai bên cắn nhau nữa, mà giống như cả thế giới đang đứng lên để phán xét, mỉa mai cô.


Có người đào lại buổi phỏng vấn hậu trường phim 'Loạn Hồng Phi Hoa' năm nào.


Khi đó cô đứng cạnh Đinh Khả. Phóng viên vốn đang hỏi Đinh Khả về chủ đề "nữ quyền" mà cô ấy từng đề cập trong một cuộc phỏng vấn trước đó, chẳng hiểu sao lại quay mic sang Lâm Kiều, hỏi: "Lâm Kiều, cô có ủng hộ nữ quyền không? Cô nhìn nhận thế nào về làn sóng nữ quyền những năm gần đây?"


Lâm Kiều suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi nghĩ mình không xứng để đưa ra ý kiến về chủ đề này. Tôi quá nông cạn, sợ nói điều gì không đúng lại phủi sạch công sức của biết bao chị em."


Phóng viên không hạ mic xuống, vẫn chờ cô nói tiếp.


Cô đành cười nhẹ rồi nói thêm: "Tôi luôn cảm thấy mình là một người đang trong quá trình được 'cải tạo'. Có lẽ vì môi trường sống từ nhỏ khiến tôi trong xã hội nam quyền thì không đủ 'nam quyền', mà trong xã hội nữ quyền lại chưa đủ 'nữ quyền'. Tôi vẫn đang học hỏi, đang tiến bộ. Rất cảm ơn những tư tưởng nữ quyền hai năm qua đã mang đến cho tôi thay đổi. Tôi không phải người dẫn đầu, chỉ là người được dẫn dắt."


Buổi phỏng vấn khi đó từng được ca ngợi khắp mạng.


Giờ thì bị chửi bới khắp nơi.


[Nghe có vẻ khiêm tốn, thực chất là đang khoe mình 'tỉnh táo', tạo dựng hình tượng khiêm nhường tỉnh táo.]


[Đinh Khả là người công khai ủng hộ nữ quyền, vốn đã gây tranh cãi rồi. Cô ta nói thế chẳng khác nào tát ngược Đinh Khả, ngầm ám chỉ người ta nông cạn, không xứng nói về nữ quyền à?]


[Giả vờ không muốn ăn ké nữ quyền, thực ra là vừa giẫm lên người ta vừa hưởng lợi từ đó.]


Những lời này ban đầu chẳng có gì đáng kể. Nhưng rồi lại bị lan truyền mạnh trên các diễn đàn nam giới. Lâm Kiều bị tẩy chay, bị đặt biệt danh "Chị Không Xứng", "Chị Nông Cạn".


Nếu chỉ dừng ở đó thì cũng chẳng đáng sợ. Đáng nói là sau đó, chương trình tạp kỹ mà cô và Hạ Yến cùng tham gia bị cắt ghép ác ý — rõ ràng là Hạ Yến tỏ vẻ lạnh nhạt với cô, nhưng lên sóng lại thành Lâm Kiều cố tình bắt nạt người ta, biến cô thành kiểu "bạch liên tâm cơ". Chỉ vì ăn thêm một miếng bánh lưỡi bò, cô bị netizen châm chọc, đặt biệt danh "Lão Ngưu".


Bánh lưỡi bò vì thế mà thành hot trend, còn cô thì trở thành trò đùa toàn mạng, bị người ta bắt chước điệu bộ ăn bánh.


Anti-fan nhân cơ hội đào lại phát ngôn của đạo diễn Từ Thiện Quốc từng ví cô như Lý Gia Hân hay Quan Chi Lâm, khiến dân mạng nổi giận:

[Mới nổi tí đã không biết mình là ai, cô là cái thá gì mà dám tự ví với nữ thần?]


Có kẻ thậm chí còn sửa lời phát biểu của cô khi nhận giải, rồi đăng lên mạng với caption độc ác: [Bà ngoại Lâm Kiều có thấy không, cháu gái lớn của bà làm bà mất mặt rồi kìa.]


Nhưng thứ khiến Lâm Kiều gục ngã thật sự, là khi Hạ Trạch Nghĩa phát hiện trong đội ngũ của cô có người bán thông tin cá nhân ra ngoài.


Không chỉ một người — cả Đại Long, người đã theo cô nhiều năm, và cả trợ lý mới đều dính dáng.


Hôm đó tan làm, Lâm Kiều ngồi trên sofa, đột nhiên thấy kiệt sức. Ngay cả việc đi rửa mặt cũng trở nên nặng nề.


Cô lấy điện thoại ra, không phải để than thở, chỉ là muốn tìm ai đó nói chuyện.


Ban đầu cô định gọi cho Chu San, nhưng thấy tin nhắn WeChat của bạn gửi đến toàn là than thở chuyện tình cảm. Đã bao lâu rồi mà cô ấy vẫn chưa quên được, vẫn dằn vặt trong nỗi thất tình. Lâm Kiều chẳng biết nói gì mới, chỉ có thể lặp lại mấy lời an ủi cũ rích.


Cô không còn sức để nghe thêm những tiếng thở dài ấy nữa.


Tình yêu đúng là thứ khiến con người biến đổi đến chẳng còn nhận ra mình.


Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng lại gọi cho Giang Gia Kính.


Anh nhanh chóng bắt máy, giọng nói mang chút đùa cợt: "Em chọn thời điểm chuẩn thật, anh vừa đổ dầu gội ra tay đấy."


Ý tứ rõ ràng là: Em xem em có 'đặc quyền' thế nào đi, anh đang tắm mà vẫn phải nghe điện thoại của em.


Nhưng Lâm Kiều lại thấy cổ họng nghẹn lại, một nỗi ấm ức khó gọi tên dâng lên. Cô không hiểu vì sao cảm xúc đó lại là tủi thân.


Ban đầu chỉ muốn tìm ai đó nói chuyện, xoa dịu tâm trạng một chút, thế mà giờ, cô lại không muốn để anh thấy mình yếu đuối.


Không khí bỗng chốc im lặng.



Giang Gia Kính nhanh chóng nhận ra điều khác thường, khẽ hỏi: "Sao thế?"


Lâm Kiều đáp: "Không có gì cả."


Chỉ vừa mở miệng, nước mắt đã dâng lên. Cô cố nén, cưỡng ép giọng mình trở nên bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Em gọi nhầm rồi, vốn định gọi cho bạn, không ngờ lại bấm nhầm số anh."


Giang Gia Kính còn chưa kịp nói gì, cô đã tiếp lời: "Cúp đây."


Lâm Kiều vội vàng ngắt máy.


Nhưng gần như ngay giây sau, điện thoại lại reo — là Giang Gia Kính gọi đến.


Phản ứng đầu tiên của cô là muốn từ chối, nhưng rồi chợt nghĩ, nếu làm thế có vẻ như mình đang giấu giếm gì đó, nên đành bấm nhận.


Giọng anh bên kia trở nên nghiêm túc: "Rốt cuộc là sao? Nói đi."


Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, cứng nhắc, chẳng biết nói năng dịu dàng. Nhưng dù Lâm Kiều có vô cảm đến mấy cô vẫn nghe được trong lời nói ấy là bao nhiêu quan tâm đang tràn ra ngoài.


Thế là nỗi tủi thân còn chưa kịp bị nuốt xuống liền dâng ngược lên, nghẹn lại nơi cổ họng. Cô cố nâng giọng, như để chứng minh mình ổn: "Sao là sao, anh..."


"Lâm Kiều, đừng để mình chịu ấm ức. Em phải nhớ, em là người của anh. Em bị ức h**p chẳng khác nào vả vào mặt anh, anh thấy mất mặt."


Anh dứt khoát lên tiếng, không muốn nghe thêm những lời giả vờ mạnh mẽ của cô, cảm giác đó khiến anh cực kỳ khó chịu.


Lâm Kiều ngẩn ra mấy giây rồi khẽ nhếch môi cười.


Anh nghĩ mình là khủng long bạo chúa chắc, bá đạo đến mức này.


Nhưng vừa nghĩ thế, cô lại thấy buồn cười hơn, cố ý hỏi với giọng trêu chọc: "Anh còn đang ở trong phòng tắm à? Vẫn chưa mặc gì đúng không?"


Bên kia im lặng mất một giây.


Giang Gia Kính lúc đó tay phải vẫn còn cầm dầu gội, tay trái giữ điện thoại, nước trên người chưa kịp khô, từng giọt trên tóc còn đang rơi xuống.


Anh nghiến răng, giọng khàn khàn: "Anh biết em sắp nói gì rồi, nhưng tốt nhất là nuốt lại đi, ít đùa cợt anh đi."


Chỉ vài câu đối đáp vu vơ như thế, tâm trạng của Lâm Kiều đã khá hơn rất nhiều. Cô bật cười: "Được rồi."


Cứ nghĩ không khí đã dịu xuống, nói thêm đôi câu là có thể kết thúc cuộc gọi, ai ngờ hôm nay Giang Gia Kính lại cố chấp khác thường, không chịu bỏ qua: "Em vẫn chưa nói, sao lại gọi cho anh?"


Nụ cười trên môi Lâm Kiều chậm rãi tan đi, nét mặt trở nên mờ tối: "Nhất định phải có lý do à?"


Anh đáp rất tự nhiên, như thể sớm nhìn thấu cô: "Em theo anh ba bốn năm chưa bao giờ tùy tiện gọi điện. Lần này gọi chắc chắn tâm trạng em đang tệ lắm."


Câu nói ấy như một luồng khí ấm áp xuyên thẳng qua ngực, khiến mắt Lâm Kiều khẽ cay.


Cô cuối cùng cũng chịu hé một khe nhỏ trong lòng, khẽ nói: "Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Em chỉ là... thấy ghét chính mình, càng sống càng thụt lùi. Trước đây đọc bình luận xấu, em chẳng thấy gì, mà giờ lại thấy khó chịu."


Nghe cô nói xong, Giang Gia Kính có vẻ cũng thả lỏng hơn, giọng anh chậm rãi, trầm ổn: "Em là diễn viên, cảm xúc là vũ khí của em. Nếu em thật sự tách mình khỏi cảm xúc, kiềm chế nó, thì mới là không ổn."


Anh nói tiếp: "Anh không thích mấy chữ như 'lạc quan, mạnh mẽ, bình thản'. Anh thích từ 'chấp nhận' hơn. Chấp nhận nghĩa là cho phép mọi thứ xảy ra, không chỉ là sự việc, mà còn cả những cảm xúc theo sau nó. Đừng chống lại mình, giả vờ vui vẻ cũng là một kiểu tự vặn mình đấy."


Lâm Kiều luôn cảm thấy Giang Gia Kính là người rất lạ. Anh giống như một que diêm, có thể dễ dàng châm ngòi cho cảm xúc của cô, nhưng lại cũng là làn gió có thể dập tắt ngọn lửa ấy chỉ trong thoáng chốc.


Không biết từ khi nào, cô đã bị anh dẫn dắt, từng bước đi rất xa.


Họ là hai người có vẻ giống nhau, bướng bỉnh, mạnh miệng, chẳng dễ mềm lòng.


Nhưng nếu nhìn sâu hơn, sẽ thấy anh tĩnh lặng và sâu sắc, còn cô lại luôn hướng lên, rực rỡ mà bốc đồng.


Anh nhìn núi là núi, còn cô thì chỉ muốn leo l*n đ*nh.


Lần đầu tiên Lâm Kiều nói với Giang Gia Kính bằng ngữ điệu chân thành hiếm thấy đó: "Cảm ơn anh."


Giang Gia Kính bật cười: "Cảm ơn anh làm gì, giờ anh có thể tắm tiếp chưa?"


Lâm Kiều sững lại, rồi bật cười rạng rỡ. Giọng cô bỗng trở nên lả lơi: "Em cũng đang định đi tắm, hay là... cùng nhau?"


Chủ đề kiểu này — đàn ông như Giang Gia Kính sao có thể không đỡ được.


Anh cười, còn hơn cả cô, giọng nói tràn đầy vẻ trêu đùa: "Bật video đi."


Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Story Chương 60: Lâm Kiều, em là người phụ nữ đầu tiên của anh
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...