Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 58: Tiếng hôn bật thốt lên, vang vọng và thanh thoát đến lạ


Sau đó, khi trở về nhà dùng bữa tối xong, họ lại tiếp tục cuộc vui đến gần nửa đêm.


Lâm Kiều mệt mỏi, thẫn thờ buồn ngủ.


Trong cơn mơ màng, cô tựa hồ nằm mơ. Giang Gia Kính đứng bên giường ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc của cô, bàn tay nhẹ nhàng v**t v*, thì thầm: "Thực ra... nếu có cũng tốt. Con của chúng ta sau này nhất định rất xinh đẹp."


Cô vô thức đáp lời: "Sinh ra làm gì chứ? Để thừa kế tính khí u uất của anh và sự nóng nảy của em sao?"


Anh sững người.


Sau đó, hình như để trừng phạt, anh gia tăng lực đạo và nhịp độ.


Cảm giác này quá chân thực, Lâm Kiều cảm thấy nếu tiếp tục thế này, cô sẽ gãy làm đôi mất. Cô vội van nài: "Anh có thể nhẹ nhàng hơn chút không?"


Không biết anh có nghe thấy hay không, nhưng động tác vẫn không hề ngừng nghỉ.


Cô lầm bầm, giọng đầy nũng nịu: "Sao anh lại... dai sức thế không biết. Đáng ghét."


Anh trách cô "được đằng chân lân đằng đầu", nhưng vẫn không chịu dừng lại.


Về sau, Giang Gia Kính nhìn Lâm Kiều chìm sâu vào giấc ngủ, rốt cuộc mới kết thúc tất cả.


Anh không rời đi mà chống tay bên trên, đắm đuối ngắm nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ chạm vào sống mũi nhỏ của cô, đôi mắt hơi âm trầm: "Đúng là anh chẳng có ưu điểm gì để con cái thừa kế."


Nói xong, anh lại khẽ mỉm cười: "Nhưng... chỉ cần di truyền được sự đáng yêu của em là đủ rồi."


Sáng hôm sau, Lâm Kiều bị tiếng hát vang bài "Good Luck Comes" đánh thức.


Người đàn ông chó má này lại hẹn giờ loa thông minh lúc 6 giờ sáng, phá hỏng giấc mộng vàng của cô.


Cô tức nghiến răng, không hiểu mình đã làm gì sai mà lại phải chịu tai họa thảm khốc này...


Nhưng hôm đó Lâm Kiều thực sự có lịch làm việc từ sớm.


Sắp đến Tết rồi, cô phải quay các footage Tết Nguyên đán, footage Valentine, đủ thể loại footage, còn phải thu âm OST cho phim mới.


Cứ thế bận rộn cho đến trước đêm Giao thừa, cô có một tuần nghỉ ngơi. Trợ lý đương nhiên đã mua sẵn vé máy bay về nhà cho cô, nhưng cô vẫn chưa quyết định có nên về hay không.


Đêm 29 Tết, dì Lưu làm mì cọ và bánh nướng áp chảo. Giang Gia Kính về đến nhà thì thấy Lâm Kiều đang ngồi ăn cơm, anh bước tới, chống tay lên lưng ghế hỏi: "Sao vẫn chưa đi?"


Lâm Kiều cắn đũa, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đuổi em à?"


Giang Gia Kính cười, ngồi xuống ghế bên cạnh: "Anh không nên đuổi em sao? Ngày mai là 30 rồi, em cứ lần lữa mãi làm gì?"


Lâm Kiầu hầu như chưa bao giờ nói với Giang Gia Kính về gia đình mình, nhưng anh cũng không phải hoàn toàn không biết gì.


Câu hỏi của anh nhẹ nhàng pha chút cười cợt, nhưng với Lâm Kiều lại như giẫm phải bẫy thú, cô lập tức trở thành một con thú nhỏ đầy tuyệt vọng chờ đợi bị bắt.


Cô đặt đũa xuống, chống cằm nhìn Giang Gia Kính: "Cũng như mối quan hệ không tốt giữa anh và gia đình vậy, em và gia đình cũng rất tệ. Cùng là kẻ đồng bệnh, anh thúc giục em làm gì."


"Nhưng anh được mời về nhà ăn cơm." Giang Gia Kính vừa nói vừa xòe tay.


Lâm Kiều sửng sốt: "Gì? Anh có phải là người không vậy? Khoe khoang cái này trước mặt em?"


Giang Gia Kính nheo mắt cười, gần như muốn gục xuống bàn. Vài giây sau, anh mới đưa tay xoa đầu Lâm Kiều, nhưng cô bướng bỉnh né tránh. Bàn tay anh ở không trung nắm chặt thành quyền, khi rút tay về, nụ cười cũng biến mất.


Anh gật đầu: "Giữa hai chúng ta không phải chỉ mình anh có gia đình, nhưng chỉ mình em còn mẹ."


Suy nghĩ của Lâm Kiều bị câu nói này làm cho chấn động.


Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.


Vài giây sau, anh lại đưa tay, véo nhẹ má cô rồi mỉm cười.


Ngày hôm sau, Lâm Kiều lên chuyến tàu trở về Uy Hải.


Hành trình hơn bốn tiếng đồng hồ tựa như một cuộc xuyên không, và cô đã phải rất đau đớn mới có thể tự mình rời khỏi Bắc Kinh, rồi bị ném vào thời không ủa Uy Hải.



Đến cổng khu nhà bằng taxi đã hơn 5 giờ chiều.


Nhà cô nằm mặt phố, cô ngẩng đầu, nhìn thấy cánh cửa sổ sửa sang lại nổi bật giữa tòa nhà cũ kỹ, như một miếng vá mới tinh.


Cô bước xuống xe, hạ thấp vành mũ đi về phía lối vào. Còn cách vài bậc thang nữa là đến nhà, cô đã nghe thấy một trận cãi vã kịch liệt.


"Chị đúng là người cố chấp, cứng đầu hơn cả đá trong hố xí nữa. Gọi một cuộc điện thoại thôi có sao đâu?"


"Có sao là thế nào? Tôi đã nói không được là không được. Anh không cút đi, tôi đánh anh bây giờ."


"Tôi thật phục chị rồi... Đừng có đẩy..."


Cánh cửa bất ngờ mở ra, chú và thím bị Tang Bình đẩy ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của mấy người chạm nhau.


Trên mặt Lâm Kiều không một nụ cười, linh cảm mách bảo lần về nhà này chắc chắn sẽ không yên ổn.


Chú thím nhìn thấy Lâm Kiều thì lập tức nở nụ cười: "Hiểu Điệp! Cháu về rồi!"


Lâm Kiều bình thản, cũng không hỏi họ cãi nhau chuyện gì, chỉ gật đầu: "Vâng." Rồi bước lên mấy bậc thang còn lại.


Chú tiến lại gần nói với cô: "Chú đang nói với mẹ cháu đây, gọi điện cho cháu, hỏi xem năm nay cháu có về ăn Tết không."


"Mẹ cháu nhất định không gọi, cũng không cho chúng ta số của cháu để tự gọi." Thím tiếp lời, "Chẳng hiểu sao bà ấy lại cứng đầu đến thế."


Sau khi ký hợp đồng với Phù Dao, Lâm Kiều đã đổi số điện thoại một lần, cắt đứt nhiều liên lạc không cần thiết.


Cô ngẩng lên nhìn Tang Bình một cái. Tang Bình gầy hẳn đi, đôi mắt to như sắp lồi ra. Cô thu lại ánh mắt, bước vào nhà.


Chú thím cũng theo chân cô. Tang Bình muốn ngăn cản, nhưng một người không chống lại được hai người.


Lâm Kiều đứng ở hành lang ngắm nhìn ngôi nhà mới tinh này.


Cô từng dặn dò đội thi công phải khôi phục lại trang trí như xưa, vì vậy ngôi nhà chỉ là từ cũ thành mới. Chỉ vì trước đây quá cũ kỹ, giờ quá mới mẻ, ngược lại càng giống như một sự thay đổi trời long đất lở.


Chú thím vẫn đang nói gì đó sau lưng cô, Tang Bình một mực ngăn cản, lại cãi nhau với hai vợ chồng họ.


Lâm Kiầu thờ ơ lắng nghe, đại khái cũng hiểu ra.


Cô lên tiếng chấm dứt sự ồn ào: "Đừng cãi nữa."


Các bậc bề trên lập tức im bặt.


Cô đặt chiếc túi Saint Laurent trên tay lên bàn ở hành lang, lại nói: "Ngồi xuống nói đi."


Cô đi thẳng vào phòng khách. Chú thím nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống.


Tang Bình tức giận run người, mắng Lâm Kiều không biết phải trái: "Hai người họ có việc thì đến, không việc thì biến, rõ ràng là đến đây chiếm tiện nghi. Con thì giỏi rồi, không phân biệt đúng sai, còn mời họ ngồi xuống nói chuyện."


Mặt chú đen lại, như muốn nói gì đó.


Lâm Kiều nhanh miệng cắt ngang, cười: "Tất nhiên con phải mời họ ngồi. Chẳng lẽ để họ đứng kéo kéo đẩy đẩy trước cửa, chờ người khác đến chụp ảnh con sao?"


Cô liếc Tang Bình một cái.


Tang Bình ngập ngừng, trừng mắt với cô, nhịn giận không nói nữa.


Cô lại đưa mắt sang chú thím.


Nhiều năm tình thân, nhưng hầu như không qua lại. Người ta nói "không có việc gì thì không đến chùa", nghe vài câu ở hành lang lúc nãy, cô cũng hiểu hai vị này tìm đến vì chuyện gì –


"A Ngôn từ nhỏ đã muốn làm ngôi sao, trước đây chúng ta đều cho là viển vông. Nhưng giờ cháu nổi rồi, chỉ cần rơi rớt một chút thức ăn qua kẽ tay cũng đủ A Ngôn no bụng một thời gian. Cháu giúp một tay, sau này nó nổi lên, đều là chị em trong nhà, nó cũng có thể giúp đỡ lại cháu."


A Ngôn là con gái út của chú, xinh đẹp, trong ấn tượng là một cô nàng chị đại không chịu học hành, nhiễm phong cách phim Hồng Kông, suốt ngày yêu đương với mấy tên hư hỏng, làm vợ của đại ca.


Chú nói rõ ý định, thím theo đó phụ họa: "Hiểu Điệp, chúng ta cũng không mong cầu gì khác, chí ít cháu đăng lại mấy bài Weibo của nó cũng được."


"Hai đứa khốn nạn kia đúng là không biết xấu hổ! Ai mà chẳng biết con gái các người tát bạn học, còn chụp ảnh khỏa thân của người ta, hại người ta tự sát! Tự mình hại mình, không được đi học nữa mới đi tìm đường sống khác! Cô bảo Lâm Kiều tiến cử loại người này vào giới, không phải là để người ta chỉ trỏ sau lưng sao?"


Tang Bình là kiểu tính cách nóng nảy, châm ngòi là nổ.



Tang Bình lập tức đỏ mắt, lại muốn nói.


Lâm Kiều quát thấp giọng: "Đủ rồi."


Ánh mắt cô quét từ chú sang thím, rồi dừng lại trên gương mặt đang nén giận của Tang Bình, cuối cùng lại quay về, nhìn chú nói: "Việc này cháu không thể giúp."


Chú: "Hiểu Điệp, chú..."


"Đừng gọi cháu là Hiểu Điệp." Giọng Lâm Kiều không chút gợn sóng, ánh mắt cũng bình thản.


Thím thấy vậy thì thúc vào eo chú.


Chú lại mở miệng: "Kiều Kiều, cháu đừng nghe lời mẹ cháu. Chuyện của A Ngôn chỉ là xích mích nhỏ giữa học sinh, sớm đã dàn xếp xong rồi."


"Cho dù A Ngôn không như lời mẹ nói, tôi cũng không thể giúp nó." Lâm Kiều khẽ nhếch mép, cười lạnh, "Thứ nhất, tôi không nhớ hai nhà chúng ta có quan hệ gì. Trước đây lúc bà ngoại còn sống, đừng nói là quà biếu Tết, ngay cả một câu chúc Tết cũng chưa từng. Trước kia không qua lại, đột nhiên bây giờ bắt đầu kể tình thân, không hợp lý.


"Thứ hai, Tang Bình dù không tốt, nhưng dù sao cũng là mẹ tôi. Các người tưởng chê bai bà ấy là chạm đúng tâm can tôi sao? Hơi ngu ngốc đấy.


"Cuối cùng, bước ra khỏi cánh cửa này rồi, đừng đi khắp nơi tuyên bố quan hệ giữa chúng ta. Tôi thấy xấu hổ."


Dù quan hệ giữa Lâm Kiều và Tang Bình có tệ đến đâu, nhưng trong chuyện này, cô cũng phân biệt được Tang Bình biết rõ đúng sai, đang muốn giúp cô.


Bản thân cô đã không thân thiết với gia đình chú, huống chi bây giờ, càng không có lý do gì để giúp người ngoài.


Lâm Kiều không nể mặt, kết quả cuối cùng là chú tức giận, chỉ thẳng vào mũi mắng cô "cánh cứng rồi quên ơn phụ nghĩa".


Tang Bình cầm chổi đánh họ ra ngoài, hai vợ chồng lại mắng chửi ngoài hành lang, không làm hàng xóm ra xem trò cười thì không thôi.


Với loại người này, chỉ có cách im cho qua chuyện. Hai tiếng sau, đợi họ chửi mệt rồi cũng bỏ đi.


Lâm Kiều đi thắp hương cho bà ngoại, khi đi ngang qua bếp thì thấy bên trong chất khá nhiều đồ Tết, có lạp xưởng và thịt bò khô cô thích, còn có nhân thịt đã trộn sẵn, chỉ chờ tối nay gói bánh chẻo. Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Tết thì phải như vậy, dù Tang Bình một mình đón Tết.


Mãi đến khi cô đẩy cửa vào phòng ngủ của mình mới phát hiện giường đã được trải mới, thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương bột giặt phơi nắng.


Lâm Kiều lập tức nhíu mày, cô không hiểu, chẳng lẽ Tang Bình đã chuẩn bị sẵn từ trước? Dù không biết cô có về nhà ăn Tết hay không vẫn chuẩn bị tất cả?


"Con đừng có suy nghĩ lung tung. Mẹ là người thích sạch sẽ, trước Tết luôn quét dọn bụi bặm. Khắp nhà chăn ga gối đệm, rèm cửa, khăn trải ghế sofa, mẹ đều giặt hết. Không phải chuyên vì con đâu." Tang Bình thấy Lâm Kiều đứng trước cửa phòng ngủ phát ngẩn liền nhắc nhở như vậy.


Lâm Kiều tỉnh lại, quay đầu nhìn Tang Bình. Điều đáng mừng là lúc nãy cô đã không quá vui mừng, giờ nghe những lời này cô cũng không quá buồn. Cô hỏi lại: "Bà giải thích làm gì? Bà tưởng tôi sẽ cảm động?"


Cô khẽ cười khẩy: "Bà yên tâm, tình mẫu tử giữa chúng ta bao nhiêu năm nay đã nguội lạnh rồi. Dù bà thực lòng quan tâm tôi, tôi cũng không chớp mắt đâu."


Tang Bình nhịn không được nhíu mày, nhưng giây sau lại cười châm chọc: "Là con tự ý muốn về nhà, mẹ đâu có mời. Đang lúc Tết nhất, nếu con muốn khiến mẹ bực thì cút ra ngoài."


Lâm Kiều vốn đã trằn trọc không biết có nên về nhà hay không, nghe câu này chỉ cảm thấy cơ thể lập tức cứng đờ, như bị đóng băng.


Nhưng càng như vậy, cô càng không thể nhượng bộ: "Đây cũng là nhà của tôi. Tang Bình, bà ngoại đang nhìn kia kìa, bà xác định muốn đuổi tôi đi sao?"


Toàn thân Tang Bình run rẩy, vô thức quay đầu nhìn di ảnh bà ngoại. Đôi mắt ấy vô cùng hiền từ, nhìn người thân ruột thịt của mình, như đang thương xót cho nhân thế.


Một người dù lòng có cứng rắn đến đâu, rốt cuộc vẫn sẽ có người mình để tâm.


Tang Bình mất hết hơi sức, không cãi nữa, quay người định vào bếp, không hiểu sao lại đột nhiên ngã phịch xuống đất.


Lâm Kiều giật mình bước tới đỡ Tang Bình dậy, chỉ thấy môi bà tím tái, sắc mặt vàng vọt, trên trán đã thấm một lớp mồ hôi lạnh mỏng.


Cô và Tang Bình sống dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, trong ký ức chưa từng thấy người phụ nữ này yếu ớt như thế, dù lúc trải qua vụ nổ cũng không như vậy.


Nhìn kỹ lại, Tang Bình dù đã nhuộm tóc đen, nhưng chân tóc lại là màu trắng.


So với sự yếu đuối, việc bà ấy già đi dường như càng khiến người ta xúc động, bâng khuâng hơn.


Đang suy nghĩ lan man, Tang Bình đã đẩy Lâm Kiều một cái: "Ai bảo con nhiều chuyện!"


Bà chống tay đứng dậy, động tác có chút khó nhọc, Lâm Kiều theo phản xạ muốn đỡ, hai tay đưa ra rồi lại ngưng đọng giữa không trung, không chạm xuống.


Tang Bình vịn vào chiếc ghế đẩu bên cạnh đứng lên, giọng điệu chua ngoa: "Già rồi, đặc biệt là sau lần nhập viện, sức khỏe chẳng thể nào như trước, cũng chẳng còn sức mà cãi nhau với con nữa. Con hẳn là mừng lắm nhỉ? Từ giờ trở đi chỉ còn mỗi việc con bắt nạt mẹ thôi."


Lâm Kiều trầm mặc, một lúc sau mới nhẹ nhàng trả lời: "Tôi đâu có nghĩ vậy."



Lâm Kiều nhìn bà, không nói gì.


Tang Bình dường như đã trở lại bình thường, nhìn sâu vào mắt cô: "Đừng nhìn mẹ như thế, mẹ không cần con thương hại."


Lâm Kiều vẫn im lặng.


Tang Bình lại nói: "Mẹ tuy là già rồi, nhưng chưa chết đâu. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, để xem con có thể rạng rỡ mãi được không."


"Bà nhất định phải nói năng gay gắt như vậy sao?"


"Lâm Kiều, nếu mẹ đối với con ân cần hỏi han, con không thấy buồn nôn sao?" Tang Bình cười lạnh, "Cũng như việc con hỏi han thăm nom mẹ, mẹ sẽ thấy buồn nôn vậy đó."


Lâm Kiều sững sờ, rồi gật đầu, lại gật đầu một cái.


Cô biết, cô vẫn thua. Không phải thua vì không có trái tim sắt đá như Tang Bình, mà là thua trước thời gian miên man vô tận.


Tang Bình già rồi, như lời bà nói, vì già đi nên không còn là đối thủ của cô nữa.


Tang Bình đã cho cô sự sống, giờ đây, chỉ cần sự sống mạnh mẽ ấy thôi là cô đã thắng tất cả, hà cớ gì phải tranh giành từng li từng tí?


Cô bước ra ngoài, nhắc lấy chiếc túi, nói: "Tang Bình, tôi không so đo lời nói với bà, không phải vì tôi thương hại bà hay có tấm lòng từ bi thánh thiện gì, mà là vì tôi biết tôi đã không cần sự hốt hoảng, khốn đốn của bà để an ủi chính mình nữa. Bà hãy mở mắt ra mà xem, giờ tôi đã nổi đến thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền, được săn đón ra sao. Bà tưởng nỗi giận hay nụ cười của bà còn có ý nghĩa gì với tôi sao?"


Nói đến câu cuối cùng, giọng cô cũng trở nên bình thản: "Bà yên tâm, tôi sẽ không rớt giá đâu."


Mở cửa, đóng cửa, xuống lầu, luồng gió lạnh ùa vào mặt. Lâm Kiều bật cười, nụ cười nhuốm chút đắng cay, lại mang theo một chút khoan dung.


Cô đi nhờ xe về Bắc Kinh ngay trong đêm. Đến nhà lúc năm giờ chiều, nhưng tám giờ tối đã rời đi, sáng sớm hôm sau, hơn năm giờ đã về đến Bắc Kinh, chạy show còn chưa kịp đến thế.


Vốn định về đến nhà là chui tót vào chăn.


Nhưng vừa mở cửa phòng ngủ, cô bỗng sững sờ —


Giang Gia Kính đang ngủ trên giường của cô.


Giang Gia Kính ngủ không yên giấc.


Anh nhíu mày, co quắp thành một cục, trong tay ôm chặt chiếc chăn của Lâm Kiều, trên người vẫn mặc chiếc áo len mặc ra ngoài, chẳng đắp gì cả.


Lâm Kiều đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, đưa tay ra cố gắng xoa dịu vết nhăn giữa đôi lông mày anh.


Ngón tay cô chạm vào anh, anh giật mình co lại. Cô cũng rút tay về, im lặng ba bốn giây nhìn anh bình tĩnh trở lại, rồi lại đưa tay ra, lần nữa muốn xoa dịu đôi lông mày ấy, nhưng anh lại nhíu chặt hơn.


Lâm Kiều không biết anh mơ thấy gì, cô nhớ tối hôm kia anh còn cười nói vui vẻ với cô, rằng đêm Giao thừa anh được mời về nhà dùng bữa.


Có lẽ bữa cơm đó không vui vẻ gì.


Cô nhìn anh một lúc, rồi đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.


Giang Gia Kính ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.


Mở mắt ra, nhìn quanh một lượt mới nhớ ra tối qua mình đến phòng Lâm Kiều ngủ.


Anh cúi xuống ngửi chiếc chăn thơm mùi hương của cô, lười biếng lật người, tìm một tư thế thoải mái, lại nhắm mắt ngủ thêm một chút, đến khi cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến mới trở dậy.


Đẩy cửa phòng ngủ bước ra, định đi về phòng mình, anh ngửi thấy mùi cơm thơm phức.


Giang Gia Kính khựng lại, chính anh cũng không nhận ra, trong đáy mắt anh lóe lên một tia sinh khí khác thường. Anh chậm rãi bước đến nhà bếp, lặng lẽ dừng chân, ngắm nhìn bóng lưng đang bận rộn qua lại.


Lâm Kiều đang trộn nhân, trên bếp bày bột mì và cây cán bột.


Dường như quá tập trung, anh đã nhìn cô thật lâu, thật lâu mà cô không hề phát hiện ra sự có mặt của anh.


Anh cũng không có ý định nhắc cô.


Chẳng biết từ lúc nào, khi ở bên người phụ nữ này, ngoài nh*c d*c, trong lòng anh lại nảy sinh một sự ấm áp không gì sánh được. Đây là thứ tình cảm và trải nghiệm mà trước đây anh chưa từng có.


Nhưng bọn họ lại là mối quan hệ như vậy.


Mấy lần trước anh không nhịn được, nói vài lời đượm tình cảm đều khiến cô không chịu nổi. Mấy lần gần đây anh không khỏi trở nên cảnh giác, âm thầm nhắc nhở bản thân, chỉ khi cô không phát hiện mới có thể buông lỏng để tâm sự lộ ra chút ít, bằng không sẽ làm cô sợ mất.



Lâm Kiều lúc này mới phát hiện ra là anh, nghe anh hỏi vậy cũng không khách sáo: "Cậu chủ ơi, cuối cùng anh cũng ngủ dậy rồi, nhanh lên giúp em nhào bột đi."


Anh không hỏi cô sao vừa đi đã về.


Cô cũng không hỏi anh hôm nay là mùng một Tết, sao anh không ở nhà họ Giang.


Cô rất tự nhiên sai khiến anh, anh đang vui, cũng sẵn lòng nghe theo sự chỉ huy của cô, cầm lấy tô bột bên cạnh, đổ bột mì vào rồi thêm nước. Chuyện này trong mắt anh thật đơn giản, thuở nhỏ ai chẳng từng chơi đùa với bùn đất?


Nhưng cô lại kêu lên thất thanh: "Giang Gia Kính! Tha cho em đi, anh đừng làm em hết hồn chứ!"


Hai tay Giang Gia Kính vẫn còn đang ngập trong hỗn hợp bột nước, ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì thế cô nương?"


Lâm Kiều nheo mắt, khó tin chỉ vào tô bột: "Một thao bột mà anh đổ tới mười thao nước sao? Không biết làm thì nói không biết, cố làm gì hả? Ai lại nhào bột như anh bao giờ."


Giang Gia Kính cúi nhìn cái tô đựng thứ chẳng rõ là nước bột hay cục bột, chỉ càu nhàu: "Nhiều nước thì thêm bột vậy."


"..." Lâm Kiều lần đầu tiên trong đời tức đến mức không thốt nên lời.


Cô dùng hai ngón tay kéo tay áo anh, ra hiệu cho anh đứng sang một bên, đừng ngáng đường cô, chỉ nói: "Để em sống qua mùng một Tết đi, anh đi nhanh đi."


Giang Gia Kính không biết ngượng: "Không sao, anh không biết nhào bột, nhưng anh biết cán bột. Đợi em nhào bột xong, anh cùng em gói bánh."


Lâm Kiều suýt buột miệng "em tin anh mới lạ", cuối cùng chỉ nói: "Được rồi được rồi, vậy anh đi xem tivi một lúc đi."


Cô đuổi anh như đuổi trẻ con, chỉ mong ông cố này đừng vào bếp quấy rầy nữa là may.


Giang Gia Kính nhìn sâu vào cô, chỉ cảm thấy vẻ bực bội như một bà nội trợ đích thực của cô thật đáng yêu, cúi người xuống hôn một cái vào má cô, tiếng hôn bật thốt lên, vang vọng và thanh thoát đến lạ. Lâm Kiều đầu tiên là sững sờ, sau đó liền định cầm cây cán bột đánh anh.


Giang Gia Kính nghiêng người tránh được, linh hoạt xoay một vòng, ôm lấy cô hôn thêm một cái nữa. Nụ hôn này vốn định hôn lên môi, nhưng cuối cùng chỉ trúng vào cằm.


Nhưng anh vẫn có lời, như một tên lưu manh vô lại, cười ha hả rồi biến mất.


Lâm Kiều giơ cây cán bột đuổi theo đánh anh, đuổi được nửa đường, không ngờ cười đến cong cả người, chỉ cảm thấy người này tuy ấu trĩ nhưng cũng có chút thú vị.


Cuối cùng, Lâm Kiều vẫn phải tự mình nhào cho xong cục bột.


Làm đến nửa chừng, tóc đã xõa ra, cô gọi Giang Gia Kính vào buộc tóc cho mình.


Giang Gia Kính một tay cầm kẹp cá mập của cô, một tay nắm lấy mái tóc dài, đặt qua đặt lại, không thì giật đau cô, không thì để sót một lọn tóc không cài lên được.


Lâm Kiều không nhịn được trách: "Sao anh lại không biết buộc tóc chứ?"


Giang Gia Kính cười: "Nếu anh biết thì anh thành gì rồi? Thành gay hay thành tay săn tình chuyên nghiệp?"


"Ngã nào anh cũng có lý do để biện minh cho bản thân." Lâm Kiều bĩu môi.


Giang Gia Kính thẳng thừng tháo chiếc kẹp cá mập ra, trong tay không có sẵn dây buộc tóc, anh tháo chuỗi hắc diệu thạch đeo trên cổ tay mình để buộc mái tóc dài của cô thành một cái đuôi ngựa thấp.


Sau đó lại từ phía sau ôm lấy cô, hỏi: "Giờ thì hài lòng chưa?"


Lâm Kiều không rảnh để ý đến anh, chỉ nói: "Ừ, chỉ cần không xõa là được."


Anh cười, cánh tay dài vòng từ phía sau ôm lấy eo cô, thuận thế cúi đầu định hôn lên má cô. Cô dùng khuỷu tay đánh vào bụng anh: "Đồ b**n th**, cút nhanh đi, đã biết là anh không chịu yên rồi."


Giọng cô dữ dội, anh nghe xong cười ha hả, không quấy rầy nữa, thẳng bước rời khỏi nhà bếp.


Về sau, hai người bê nhân và cục bột ra bàn ăn, nấu nước lẩu, vừa gói vừa thả bánh vào nồi, giống như nhúng lẩu vậy. Và anh đúng là biết cán bột, gần như không để cô phải động tay nữa.


Ăn cơm được nửa chừng, điện thoại của Lâm Kiều reo lên.


Cô đứng dậy đi lấy, là một số lạ. Sau khi nổi tiếng, cô thường xuyên bị fan cuồng quấy rối. Hôm nay là Tết, lẽ ra không ai làm phiền cô, chắc cuộc gọi này cũng là của fan cuồng, cô nghĩ cũng không nghĩ liền tắt máy.


Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại gọi đến, cô lại tắt máy. Rất nhanh, cùng một số điện thoại đó, lại một lần nữa gọi đến.


Giang Gia Kính nói: "Ai đấy? Em không nghe à?"


Lâm Kiều mắng: "Chết tiệt, fan cuồng thành tinh rồi, ngày Tết cũng không chịu yên."


Vừa nói, cô cuối cùng cũng nghe máy, vừa mới bất mãn nói "Alo?" thì giọng nói bên kia khiến cô như bị sét đánh —


"Lâm Kiều phải không? Tôi là Giang Vinh Tiên, cô bảo Giang Gia Kính nghe máy đi."


Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Story Chương 58: Tiếng hôn bật thốt lên, vang vọng và thanh thoát đến lạ
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...