Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Chương 52: Câu được Giang Gia Kính
"Mấy trăm năm rồi mới gọi điện cho anh một cuộc, sao hôm nay lại nhớ tới anh vậy?" Giang Gia Kính vừa bắt máy đã châm chọc, "Anh có nên xem lại lịch vạn sự không, xem hôm nay có phải là ngày 'mọi việc đều không nên làm' hay không."
Lâm Kiều ở nơi anh không thấy được đã đảo mắt muốn lộn lên trời rồi.
Nhưng khi cất lời thì lại ngọt xớt: "Sếp Giang à, nhân viên Tiểu Lâm của anh đang gặp rắc rối lớn trong đoàn phim rồi! Em tự mình giải quyết không được, chị Đế cũng không giải quyết được, ai cũng bó tay, chỉ có sếp Giang lợi hại nhất mới có thể ra tay thôi."
Bao giờ cô mới ngọt ngào như vậy, bao giờ mới chịu nói nhiều lời hay như thế cho anh nghe?
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ duyên dáng, đáng yêu của cô khi nói những lời này.
Giang Gia Kính chỉ nói: "Dẻo miệng thật."
Nhưng khóe môi lại không thể kiềm được mà nhếch lên.
Lâm Kiều thở dài nói: "Lời em nói đều là chân tình, thật lòng đấy."
Giang Gia Kính cười mỉm, giọng điệu vẫn thờ ơ hỏi: "Cô Lâm, em mà cũng có chuyện không giải quyết được sao?"
"Biết làm sao được, em chỉ là một diễn viên bé nhỏ thôi." Lâm Kiều đáp.
Ánh mắt Giang Gia Kính tối sầm lại một chút.
Cô không giải quyết được, chỉ vì cô là diễn viên, còn anh có thể giải quyết, chính là nhờ danh xưng "sếp Giang" này.
Vậy nên không phải cô không có khả năng, mà là cô không có "thân phận" để giải quyết.
Và thế là cô đã vận dụng hết mọi mối quan hệ có thể để giúp mình cắt bỏ khối u nhọt này.
Giang Gia Kính muốn bật cười, anh xưa nay chỉ làm tổng soái thống lĩnh ngàn quân, sao giờ lại biến thành "tiểu binh" đắc lực dưới tay cô chứ?
Anh nghĩ ngợi một lát mới nói: "Vậy thì nói thêm vài câu ngọt ngào nữa cho anh nghe xem nào."
Lâm Kiều không khỏi chu môi làm mặt quỷ: "Vừa nãy em nói chưa đủ sao? Thế xin hỏi sếp Giang muốn nghe về khía cạnh nào?"
"Cứ tùy ý khen đi, chẳng phải em giỏi lắm sao?" Giang Gia Kính nói.
Lâm Kiều bĩu môi: "Ừm... để em nghĩ xem."
Cô lập tức mở Google, gõ tìm kiếm "Những lời khen đàn ông"? Một tràng dài văn bản hiện ra ngay, cô đọc theo: "Sếp Giang, anh vững chãi như núi, mềm dẻo như nước, lại còn có cả phong thái lịch lãm và tu dưỡng nội tâm! Anh có trách nhiệm và dám đương đầu, giống như ngọn hải đăng soi sáng con đường em đi! Anh hài hước và thông tuệ, luôn tìm được cách hóa giải khó khăn một cách dễ dàng..."
"Thôi được rồi, được rồi." Giang Gia Kính cuối cùng cười khẽ thành tiếng, "Kịch bản tìm đâu ra thế, chẳng có tí chân thành nào cả."
Thế nhưng nghe vào lòng lại vô cùng dễ chịu.
Lâm Kiều đã hết kiên nhẫn để tiếp tục nịnh nọt, chỉ còn giữ chút bình tĩnh mà hỏi: "Thế anh hài lòng chưa?"
Giang Gia Kính im lặng hai giây, chỉ đáp: "Đợi anh làm xong việc đang dở rồi nói tiếp."
"Hả, đợi anh làm xong thì phải đến bao giờ?"
"Nhanh thôi." Giang Gia Kính nở nụ cười, "Chắc chắn là trong vòng mười ngày."
"Giang Gia Kính! Anh dám!"
"..."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Kiều tức tối nhào mình vào giường lớn lăn qua lăn lại.
Cứ tưởng Giang Gia Kính chơi khăm cô một vố. Ai ngờ, ngay ngày hôm sau, lúc đóng máy trở về phòng, mở cửa ra đã thấy Giang Gia Kính đang ngồi ăn cơm ở bàn ăn.
Nhìn sang nhà bếp, dì Lưu cũng tới!
Lâm Kiều không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt, cố tình đi vòng qua Giang Gia Kính, đến bên bệ bếp, hỏi: "Dì Lưu, sao dì cũng đến đây?"
Dì Lưu cười hiền: "Gia Kính bảo tôi đến nấu cơm cho cô ăn, cô xem đi, toàn là món cô thích thôi."
Lâm Kiều quay lại nhìn thức ăn trên bàn, quả nhiên toàn là món hợp khẩu vị của cô, thanh đạm mà bổ dưỡng.
Giang Gia Kính lạnh lùng nhìn cô không có ý định chào hỏi mình, bèn mở lời trước: "Sao, đôi mắt to tròn của em không thấy người sống lớn tướng như anh à?"
Lâm Kiều bước tới nhón một viên tôm, miễn cưỡng hỏi: "Sao anh lại đến?"
Giang Gia Kính giơ tay đánh một cái vào mu bàn tay cô, mắng: "Đi rửa tay đi, dơ bẩn chết đi được!"
Lâm Kiều vẫn cho viên tôm vào miệng, đầy vẻ thách thức, nói: "Em rửa trước khi đến đây rồi."
"Sao không nói năm ngoái em cũng rửa rồi?" Giang Gia Kính vẫn nhíu mày.
Lâm Kiều quay vào bếp rửa tay, rồi trở ra xòe hai tay cho anh xem: "Thế nào, được chưa?"
Giang Gia Kính giơ tay lên, Lâm Kiều tưởng anh lại định đánh mình, ra tay trước với tốc độ chớp nhoáng, "bốp" một tiếng, vang vọng như tiếng roi quất, rất dứt khoát.
Giang Gia Kính nghiến răng nói: "Lâm Kiều."
Lâm Kiều ngẩng cằm nhìn anh: "Không phải anh định ra tay trước à?"
Mặt Giang Gia Kính tối sầm, thở dài một hơi thật sâu, rồi lại giơ tay lên, nhưng lần này là dáng vẻ muốn nắm lấy tay cô.
Lâm Kiều sững người.
Cô dừng lại một chút, xác định anh thực sự chỉ muốn nắm tay mình, lúc này mới đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh dẫn đi vòng nửa cái bàn, cuối cùng ngồi vào lòng anh, được anh ôm chặt.
Anh cúi đầu hôn cô.
Hôn cô thỏa thuê một lúc, anh mới luyến tiếc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô nói: "Nhân viên của anh giục ông chủ đi làm thêm giờ, ông chủ này đâu có lý do gì để từ chối."
Cô nhìn anh, cười nói: "Nhưng không có tiền tăng ca cũng được sao?"
"Không cần tiền tăng ca, chỉ cần xới đất, tưới nước, bón phân cho cái cây hái ra tiền của anh là thỏa mãn rồi." Giang Gia Kính cười đầy ý vị.
Lâm Kiều bỗng thấy bực mình, giơ tay chọc vào trán anh, giãy giụa thoát ra khỏi lòng anh, một tay chống lên bàn nhìn anh: "Sếp Giang, đã cất công đến tận đây để làm thêm giờ rồi, vậy thì bị nhân viên bóc lột cũng là một phần trong công việc của anh đấy."
Giang Gia Kính dường như đã đoán trước thái độ của cô, cô gái này nhìn thì có vẻ chẳng để ý gì, nhưng thực ra rất tinh ranh, công tư phân định cực kỳ rõ ràng.
Anh không tiếp tục trêu chọc nữa, khôi phục vẻ lạnh lùng, hỏi: "Nói chuyện của em đi."
Lâm Kiều thấy sắc mặt anh đã trở nên chuyên chú cũng trở nên nghiêm túc, ngồi xuống ghế bên cạnh anh.
Anh cầm đũa lên, bảo vừa ăn vừa nói, nhưng cô làm sao nuốt trôi, nhắc đến những chuyện xảy ra trong đoàn phim là cô lại tức đến nghiến răng.
Từ chuyện tranh phiên vị đến kịch bản âm dương, cô kể tỉ mỉ, không sót chi tiết nào.
Kể đến đoạn quan trọng, cô lại dừng lại chửi vài câu, hệt như một đứa trẻ mách lẻo với phụ huynh.
"Hồi trước tranh phiên vị, dù là mọi người cùng nhau quyết định tranh, nhưng chị Đế tranh là vì một hơi tự trọng, còn em tranh là vì một sự đãi ngộ! Vị trí không chỉ là một cái tên, nó còn liên quan đến đất diễn, thù lao, quyền lên tiếng nữa chứ, nếu những cái này đều không có thì nhất phiên tính là gì?"
"Chả trách ban đầu nhà sản xuất và lãnh đạo lại chủ động đến tận đoàn phim mời em, miệng lưỡi cứ khăng khăng nói nhất định phải là em! Chỉ trách đoàn phim 'Chó Sủa' đã mời trước, khiến em quên mất rằng em chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên nhỏ mới có chút tiếng tăm từ đầu năm nay, em là cái thá gì chứ? Xem kìa, quả nhiên là đạn bọc đường."
"IP này là IP lớn, nhưng tiểu thuyết là tiểu thuyết, kịch bản là kịch bản. Giờ sửa loạn xạ cảnh phim như thế này, nếu trình độ đạo diễn và diễn xuất của diễn viên có thể bù đắp thì còn đỡ, dù gì kịch bản không chắc, diễn viên chính là miếng vá trời, nhưng cái cô Triệu Phương Phi đó biết diễn không? Cô ta là diễn viên à? Cô ta chẳng là cái thá gì, chỉ biết đọc '1234...' thôi..."
Đây là những lời mà Lâm Kiều chưa bao giờ nói ra.
Đối diện với đoàn phim, cô không thể cảm tính như vậy, những việc mà đội ngũ có thể làm, đâu xứng để cô trực tiếp ra mặt, huống hồ, phía đoàn phim cũng không đáng để cô phí lời.
Đối diện với Triệu Đế và mọi người, cô biết cả hai bên đều đang chịu áp lực, càng không thể trút hết oán hận, bất mãn ra ngoài.
Vì thế, những lời kìm nén bấy lâu này mãi đến khi Giang Gia Kính đến cô mới trút hết ra.
Giang Gia Kính nghe xong thì trở nên im lặng.
Lâm Kiều biết anh là người giống như một con sói, xử lý mọi việc tàn nhẫn, dứt khoát, phong cách rõ ràng.
Ban đầu cô rất mong chờ xem anh sẽ ứng phó thế nào, nào ngờ, sau một hồi im lặng rất lâu, anh chỉ nói một câu: "Một dự án có muôn vàn mối liên hệ, em không thể nào từ chối đóng, khiến cả công ty phải bồi thường và làm thêm giờ cùng em."
Sắc mặt Lâm Kiều tức khắc thay đổi.
Ngay cả dì Lưu thường không dễ xen vào chuyện cũng không nhịn được nói: "Nhưng thế này quá oan ức cho Kiều Kiều rồi."
"Oan ức cho mình cô ấy hay oan ức cho vô số nhân viên sau lưng cô ấy?" Giang Gia Kính mặt lạnh như tiền.
Dì Lưu nghe vậy vội im bặt, không dám nói thêm gì nữa.
Giang Gia Kính quay đầu nhìn Lâm Kiều một cái, thấy cô siết chặt nắm đấm, không nói một lời, liền không kìm được lại giơ tay muốn nắm lấy tay cô.
Cô lập tức né tránh.
Tay anh khựng lại giữa không trung, dường như do dự vài giây, cuối cùng vẫn không thu về, lại lần nữa đưa tay ra, cứng rắn nắm lấy lòng bàn tay cô.
Cô lại né tránh lần nữa, nói: "Giang Gia Kính, em không hề mong anh hy sinh lợi ích công ty để chiều lòng một mình em, em cũng chưa bao giờ là người vô lý như vậy. Nhưng Triệu Đế còn có thể cãi nhau mấy trận lớn vì em, còn anh thì sao, anh cất công bay đến đây, cho em hy vọng, rồi lại nói với em rằng, em chỉ có thể tiếp tục tuyệt vọng?"
"Anh chỉ nói em không thể bỏ vai, không nói em phải tiếp tục nhẫn nhịn." So với sự kích động của Lâm Kiều, Giang Gia Kính rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.
Lâm Kiều hỏi: "Anh đừng có vẽ vời nữa, nói rõ ràng ra xem."
Giang Gia Kính nhìn cô: "Chuyện này anh nhất định sẽ xử lý, em chỉ cần đợi phía đoàn phim trả lại kịch bản cũ là được."
Lâm Kiều vẫn giữ vẻ bực bội, giận dỗi.
Giang Gia Kính nhìn cô một lúc, nhưng không đổi được một sắc mặt dễ coi nào từ cô, anh thở dài, vòng cánh tay dài ôm cô vào lòng, dỗ dành: "Lâm Kiều, tình yêu của anh hèn mọn đến thế sao."
Anh lại nhắc đến từ này.
Cái từ mà vốn dĩ là điều cấm kỵ giữa họ.
Lòng Lâm Kiều rung động, chỉ nghe Giang Gia Kính nói tiếp: "Anh thà rằng hôm nay người chịu ấm ức là anh, tuyệt đối không muốn là em."
Cô không muốn nhìn thẳng vào anh, anh liền ngửa đầu tìm kiếm ánh mắt cô: "Tính cách sảng khoái đáng yêu như em không nên chịu bất kỳ ấm ức nào, cả thiên hạ này đều nên nhường nhịn em mới phải."
Lời tình cảm nghe thật êm tai.
Đây là lần đầu tiên anh nói với cô.
Lâm Kiều lại chỉ thấy ngượng ngùng, vội vàng đẩy anh ra: "Thôi được rồi, đừng nói lời ngon tiếng ngọt, em chỉ mong sếp Giang giải quyết yêu cầu của nhân viên, như vậy em mới có sức lực tiếp tục làm việc cho anh!"
Những lời xa cách như vậy nghe vào lòng lạnh lẽo như bị băng đâm, Giang Gia Kính sao lại không hiểu sự từ chối và né tránh của cô.
Tim anh nhói đau, rồi ngay lập tức im lặng.
Anh không sợ mình đau lòng, dù sao trái tim này cũng đã ngàn vết thương rồi, thêm vết thương mới thì có sao đâu.
Anh chỉ là không muốn làm cô phật ý, càng sợ làm cô chán ghét.
Cách làm của Giang Gia Kính rất đơn giản—
Anh chỉ gọi một cuộc điện thoại và ra lệnh xuống dưới.
Những người bên dưới đi tìm thủy quân, lấy danh nghĩa diễn viên quần chúng đăng bài trên Douban, phàn nàn rằng lịch trình của Lâm Kiều quá ít, còn không bằng nữ phụ, kích động fan làm lớn chuyện, đòi quyền lợi.
Tiếp theo là mua vài hot search, để cư dân mạng biết cô là bên bị hại.
Đối phó với hành động của bọn thổ phỉ, cường đạo, thì không thể ôn hòa nhã nhặn, cũng không cần dùng đến ba mươi sáu kế.
Chiêu này chỉ là mượn lực đánh lực.
Lâm Kiều tuy nổi tiếng, nhưng tầm cỡ chưa đủ, nền móng còn non, trực tiếp xé mặt với đoàn phim là không thực tế, vì cái sướng trước mắt rất có thể sẽ mất đi tài nguyên sau này, không biết chừng còn đắc tội với ai đó.
Kiểu kịch bản muốn đóng phim nào thì đóng chỉ có thể xuất hiện ở ba nơi: trong những ảo tưởng thiếu logic; trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo và trong phim ngọt ngào công nghiệp.
Cái vòng tròn này phải xem xét đến lợi nhuận.
Đôi khi nhà sản xuất tranh giành diễn viên, đôi khi diễn viên tranh giành vai diễn, 95% vai diễn đều có thể chọn ra vài người trong số các diễn viên cùng cấp, cùng thể loại.
5% còn lại thuộc về tài nguyên hàng đầu, chủ yếu là trong các tác phẩm điện ảnh hoặc các dự án S+, lúc này mới ưu tiên xem xét mức độ phù hợp, chất lượng, và tính không thể thay thế, dựa vào đó để lựa chọn diễn viên.
Nhưng để chốt hạ diễn viên, ngoài việc xem xét điều kiện nghệ sĩ có tốt không, còn phải tính đến đội ngũ có mạnh không, cạnh tranh bằng tổng lực.
Tóm lại, bản thân diễn viên là chìa khóa cho sự thành công của dự án, nhưng chỗ dựa lớn nhất của diễn viên không nhất định là diễn xuất, mà là sự lựa chọn kiên định của các nguồn vốn khác nhau.
Giang Gia Kính có thể cung cấp tài nguyên cho Lâm Kiều cả đời, nhưng Lâm Kiều chưa chắc đã muốn nhận ân huệ lớn đến vậy.
Dù sao, tình cảm phải dùng tình cảm để đền đáp.
Nhưng với tính cách của Giang Gia Kính, đã châm ngọn lửa này, khi lửa cháy đến độ mạnh nhất, không đổ thêm chút dầu vào thì làm sao giải tỏa được mối hận trong lòng.
Khi sự việc leo thang đến mức nghiêm trọng nhất, Lâm Kiều đã thực hiện buổi livestream đầu tiên kể từ khi ra mắt.
Nói cho hoa mỹ là phúc lợi khi fan hâm mộ trên Weibo vượt mốc năm triệu.
Chẳng qua là đôi khi sẽ khéo léo than thở về việc mình bị đối xử bất công, xác nhận cô là bên chịu thiệt thòi.
Trên mặt trận truyền thông tuyệt đối không thể thiếu sự tham gia của người hâm mộ, nhưng chỉ fan đòi quyền lợi thì không thể mở rộng tầm ảnh hưởng, ý định của đội ngũ là mượn lời fan để khuấy động, khơi dậy sự bàn tán của cư dân mạng.
Sau khi buổi livestream kết thúc, Lâm Kiều cùng đội ngũ của mình vừa ăn lẩu vừa canh điện thoại để xem dư luận.
Trong lúc mọi người trò chuyện, cô bất ngờ xuất hiện trong siêu thoại, trả lời hàng trăm tin nhắn của người hâm mộ.
Có lẽ sẽ có người nói cô quá giả tạo.
Nhưng trong lòng Lâm Kiều, điều này càng là sự hổ thẹn, sự trân trọng, là chút tình nghĩa không thể xóa nhòa trong cô, người khác không hiểu không sao, chính cô hiểu là được.
Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Story
Chương 52: Câu được Giang Gia Kính
10.0/10 từ 12 lượt.
