Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 5: Bắt chuyện với người khác


Mãi đến ngày mùng bốn tháng sau, Hạ Trạch Nghĩa mới liên lạc lại với Lâm Kiều.


Trong điện thoại, anh ta nói: "Tối nay là tiệc sinh nhật của Giang Gia Huệ. Giang Gia Kính chắc chắn sẽ xuất hiện, tôi đã nhờ anh trai đưa cô đi, cô chuẩn bị kỹ một chút."


Chuyện đến quá đột ngột, Lâm Kiều theo bản năng hỏi: "Anh lấy gì đảm bảo là anh ta nhất định sẽ đến?"


"Cô không hiểu đâu." Hạ Trạch Nghĩa nở nụ cười tự tin, "Tôi mà nhờ anh trai thì không có chuyện thất bại. Nếu ngay cả việc này mà anh ấy cũng không làm được thì chẳng xứng làm cánh tay phải của Giang Gia Kính."


"Xem ra anh trai anh cũng giỏi hơn anh." Lâm Kiều nhướng mày, rồi không đợi anh ta kịp mắng đã thản nhiên cúp máy.


Vừa kết thúc cuộc gọi, cô vội vã đi tắm rửa, trang điểm và thay bộ váy mới mua.


Đó là một chiếc váy lụa đỏ ôm lấy đường cong đầy quyến rũ, sắc đỏ rực rỡ càng tôn lên làn da trắng mịn trong suốt của cô.


Cô búi cao mái tóc dài, lộ ra đường nét đầu đầy đặn, càng làm gương mặt thêm vẻ lạnh lùng cao quý, kiêu sa khó gần, từng cử chỉ đều gợi nên phong thái mặn mà.


Trong tiệc sinh nhật, váy áo lộng lẫy, mỹ nhân như mây. Lâm Kiều chẳng hề kém cạnh, thu hút vô số ánh nhìn, thậm chí có người còn tiến đến bắt chuyện, tưởng cô là bạn gái của Hạ Giang Vũ.


Anh trai của Hạ Trạch Nghĩa, Hạ Giang Vũ, hiện giữ chức vụ quan trọng ở tổng bộ tập đoàn. Bề ngoài anh ta là trợ thủ đắc lực của Giang Vinh Tiên, nhưng thực tế lại là người thân tín của Giang Gia Kính.


Hạ Giang Vũ lớn hơn Hạ Trạch Nghĩa năm tuổi, năm nay ba mươi hai, khí chất chín chắn, trí tuệ sắc sảo, rõ ràng vượt trội hơn em trai.


Trước khi bữa tiệc bắt đầu, anh đã dặn dò Lâm Kiều: "Cô Lâm, tôi không rõ em trai tôi đã sắp xếp với cô thế nào, nhưng có chỗ chưa thỏa đáng thì mong cô bỏ qua. Cô chỉ cần đi cùng tôi, tuyệt đối đừng tự ý đến tìm sếp Giang."


Lâm Kiều ngầm hiểu, đây chẳng khác nào lời nhắc: "Đừng hấp tấp như em trai tôi."


Cô vốn biết điều, liền mỉm cười đáp: "Được thôi, sếp Hạ, anh yên tâm, tôi sẽ không làm phiền anh."


Buổi tiệc được tổ chức tại một biệt thự trên núi.


Đại tiệc của giới hào môn luôn coi trọng phô trương. Từ chiếc đĩa bằng sứ xương quý hiếm đến hoa lá, đồ trang trí hay từng món ăn, thức uống... tất cả đều xa hoa lộng lẫy.


Sau khi vào tiệc, Hạ Giang Vũ bận rộn giao thiệp, thậm chí nói chuyện với cả người nước ngoài. Lâm Kiều chẳng hiểu tiếng Tây Ban Nha, bèn bước sang bàn gần đó chọn một miếng bánh ngọt.


Đang cúi đầu chọn bánh, cô bỗng nghe một nhóm phụ nữ nhắc đến cái tên Giang Gia Kính.


Cô ngẩng lên, thấy bốn người phụ nữ ngồi trên sofa sau bức tường hoa, lưng quay về phía mình.


Một người hạ giọng nói: "Nghe nói anh ta đánh Tôn Tôn một trận khá nặng, mới gây chuyện xong, chắc phải im ắng vài hôm, hôm nay e là không đến đâu."


"Đừng thế chứ!" Một người khác cười khẽ, "Mỗi lần anh ta và cha mình đối đầu chẳng phải đều có trò vui sao? Tôi còn đang mong chờ."


"Có ai mà không mong?" Người thứ ba cười nhỏ, "Nhưng dù anh ta muốn đến, chị Gia Huệ cũng chưa chắc đồng ý. Dù sao Tôn Tôn còn nhỏ, phạm lỗi gì đi nữa thì cũng không đến mức đánh gãy cả sống mũi. Quá độc ác rồi."


"Đúng thế, mẹ anh ta hiền lành như vậy, sao lại sinh ra một kẻ ngỗ ngược chẳng có chút giáo dưỡng nào."



"Suỵt, nhỏ tiếng thôi." Cảm thấy không tiện, cả nhóm liền im bặt.


Lâm Kiều khẽ nhướng mày, không ngờ danh tiếng của Giang Gia Kính lại tệ đến thế. Quả nhiên, nhan sắc không thể che mờ tính cách.


Cô đưa mắt tìm quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng anh ta. Không ai biết chắc anh có đến hay không.


Nếu anh thật sự không đến, vậy bộ váy lộng lẫy này của cô chẳng phải uổng phí sao?


Cô đang nghĩ ngợi thì có người khẽ vỗ vai.


Quay đầu lại, thấy một phụ nữ mặc lễ phục tím mỉm cười: "Xin chào cô Lâm, tôi là Vương Quyên của Hoa Thịnh Phương Tiện, vừa nãy chúng ta đã chào hỏi rồi."


Thì ra là người trong giới truyền thông, đúng là một niềm vui bất ngờ.


Lâm Kiều cong môi, dịu dàng nói: "Chào sếp Vương, bộ váy của chị tối nay rất hợp màu da, tôi vừa nhìn đã không kìm được phải ngắm thêm mấy lần. Thật ra nếu chị không chủ động đến, tôi cũng định tìm chị bắt chuyện."


Những lời tán thưởng trong những dịp như thế này vốn nhiều vô kể, nhưng chẳng ai lại không thích nghe.


Vương Quyên cũng vậy.


Khóe mắt và khóe môi chị ta đều ánh cười, ánh nhìn dịu dàng chẳng khác nào đang ngắm người tình: "Cô Lâm quá khen rồi, chính cô mới thật sự khiến người ta khó quên, đẹp chẳng khác gì minh tinh. Tôi không kìm được nên mới đến trò chuyện, không làm phiền cô chứ?"


Lâm Kiều lắc đầu: "Không đâu, được sếp Vương để mắt tới là vinh hạnh của tôi."


Câu nói này vừa khéo vừa đẹp, khiến nụ cười của Vương Quyên như có chút vấn vương.


Lâm Kiều liền nhân cơ hội nói thêm: "Có điều, sếp Vương chưa biết, tôi vốn cũng là diễn viên."


"Thật sao?" Vương Quyên thoáng ngạc nhiên.


Lâm Kiều cong môi: "Đúng vậy, chỉ là chưa có tác phẩm tiêu biểu, nên chị không biết đến tôi cũng phải."


"Ồ, thật không ngờ đấy."


Vương Quyên quả thật bất ngờ, nghiêm túc quan sát gương mặt cô, rồi nghĩ đến việc cô đi cùng Hạ Giang Vũ tham dự tiệc, dù chưa nổi tiếng thì trong giới cũng phải có chút danh tiếng mới đúng.


Lâm Kiều đoán được suy nghĩ của chị ta, mỉm cười nói tiếp: "Trước kia tôi không mấy để tâm đến sự nghiệp, năm nay mới thấy chơi bời đủ rồi, lại thèm được đóng phim. Nếu bên chị có kịch bản hay, nhớ đến tôi nhé."


Lúc này cô nở nụ cười dịu dàng, thái độ khiêm tốn lễ phép, lại khéo léo nhận hết trách nhiệm sự nghiệp không khởi sắc về mình, tránh để người ta nghĩ cô không đủ năng lực để nhận tài nguyên.


Vương Quyên quả nhiên bị thuyết phục, cười đáp: "Được thôi, công ty chúng tôi —"


"Cô Lâm quả thật giỏi tự tìm lý do bao biện."


Lời còn chưa dứt, một giọng nam trầm thấp lạnh nhạt bất ngờ chen ngang.


Toàn thân Lâm Kiều khẽ run. Giọng nói ấy như dòng suối róc rách, quen thuộc đến mức cô không cần quay lại cũng biết — ngoài Giang Gia Kính thì còn ai nữa?



Anh mặc âu phục chỉnh tề, dáng người cao ráo, so với lần đầu gặp càng thêm quý phái điềm tĩnh, tay còn cầm ly rượu.


Vừa chạm mặt, Vương Quyên lập tức mỉm cười: "Sếp Giang, anh đến rồi."


Nhưng ánh mắt Giang Gia Kính lại khóa chặt lấy Lâm Kiều, nhàn nhạt nói: "Tôi có chuyện cần bàn với cô Lâm, sếp Vương cứ tự nhiên."


Vương Quyên nhìn hai người đối diện nhau với ánh mắt khó hiểu, rồi khẽ gật đầu, lặng lẽ rời đi.


Trong khoảnh khắc, không gian chỉ còn lại Giang Gia Kính và Lâm Kiều.


Lâm Kiều bị ánh mắt của Giang Gia Kính nhìn đến toàn thân như thủng lỗ, bèn mất tự nhiên mà né tránh, giả vờ cúi xuống lấy miếng bánh ngọt trên đĩa.


Giang Gia Kính thong thả bước lại gần, chỉ còn cách cô ba bước thì dừng, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt: "Chỉ mới mấy ngày thôi, thấy bên tôi không có hy vọng liền vội đổi mục tiêu nhanh thế à?"


"......" Lời này Lâm Kiều nào dám tiếp.


Cô hôm nay vốn là vì anh mà tới, ai ngờ xui xẻo thế nào lại để anh bắt gặp ngay cảnh mình "bắt chuyện" với người khác, hận không thể quay ngược thời gian để làm lại.


Giang Gia Kính thấy cô ngoan ngoãn không lên tiếng lại lạnh lùng châm chọc: "Tưởng cái miệng này chỉ biết nói lời khó nghe, sao đối diện với người khác thì ngọt như rót mật, nịnh nọt không ngừng; đến trước mặt tôi thì hoặc giả câm, hoặc bắn toàn thuốc súng?"


Ai mà "bắn toàn thuốc súng" chứ?


Lâm Kiều suýt nữa bật lại, nhưng lời đến môi lại nuốt xuống.


Quả đúng như anh nói, cô chẳng phải không biết khéo ăn khéo nói, chỉ là mấy năm nay đã hiểu rõ, chốn danh lợi đâu chỉ cần miệng lưỡi lanh lợi. Nếu không mang lại lợi ích, thì chẳng khác gì mảnh thủy tinh vụn, để mặc người ta giẫm đạp.


Lâm Kiều biết mình không thể nhận thẳng lời anh, đành giả ngu, cong môi cười nhẹ: "Sếp Giang, có muốn ăn thử miếng bánh này không? Ngon lắm đó."


Đáp án của cô quả thực là chắp vá chẳng ăn nhập gì.


Giang Gia Kính lại không hề tức giận, chỉ cười nhạt: "Cô có biết sếp Vương thích phụ nữ không?"


Lâm Kiều sững người.


Anh bình thản tiếp: "Hay là nói... phụ nữ cũng được?"


Cả người Lâm Kiều cứng đờ, chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào anh, gương mặt cũng lạnh nhạt hệt như anh.


Có thể nói ra từng câu khó nghe đến thế, cũng xem như một loại bản lĩnh.


Ban đầu Lâm Kiều muốn cúi đầu nhẫn nhịn, nhưng có vài người, căn bản không đáng để cô khom lưng.


Chỉ ngừng lại một nhịp, cô đã bật cười đầy thách thức: "Đúng vậy, đàn ông cũng được, phụ nữ cũng được, tôi xưa nay không kén chọn."


Cô càng nói càng ung dung: "Người lớn tuổi tôi cũng chẳng chê, nếu ba anh chịu, tôi lập tức nhào tới. À còn cả chị gái anh nữa, nếu các chị ấy ưng tôi, tôi sẽ tắm gội dâng hương chờ đón ngay!"


Sắc mặt Giang Gia Kính chợt biến đổi.



Giang Gia Kính giật mình, xoay đầu nhìn theo.


Lâm Kiều thở phào một hơi, không dây dưa với anh nữa mà đi thẳng đến bên Hạ Giang Vũ.


Hạ Giang Vũ khẽ hỏi: "Cô vừa nói gì với Gia Kính thế? Sắc mặt cậu ấy không được tốt lắm."


Lâm Kiều bình thản đáp: "Có bao giờ sắc mặt anh ta tốt đâu."


Hạ Giang Vũ liền bị cô chặn một câu, á khẩu chẳng thốt được lời.


Giang Vinh Tiên tiến vào đại sảnh, mọi người đều đi theo.

Lâm Kiều vừa bước vào cửa liền thấy một người phụ nữ mặc váy dài xanh thẫm từ lầu trên trải thảm bước xuống, nhận ra chính là Giang Gia Huệ – hôm đó từng gặp ở Thư Viện Hàn Lâm.


Sau lưng Giang lão gia, đoàn người đông đúc cũng có vài gương mặt quen. Bên trái là Giang Gia Lệ, bên phải là một vị phu nhân lớn tuổi hơn, dù chưa từng gặp qua nhưng cũng dễ đoán, chắc hẳn là bà Giang hiện tại.


Mọi người dừng lại, Giang Gia Huệ cười gọi: "Ba, ba đến rồi."


Chưa dứt lời, đã thấy Giang Gia Kính chậm rãi đi vào từ cửa. Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng lại, vừa định nổi giận thì Giang Vinh Tiên dường như đã biết trước con trai sẽ đến, liền giành lời: "Hôm nay là sinh nhật con, cả nhà đến chúc mừng, hãy hòa thuận một chút."


Khóe môi Giang Gia Kính nhếch lên: "Đúng vậy, chị cả. Em đã cam đoan với ba nhiều lần rồi, tối nay nhất định sẽ an phận, để chị hài lòng."


Tin được chắc?


Lâm Kiều không khỏi cười khẩy trong lòng, chỉ lạnh lùng chờ xem anh ta còn bày trò gì.


Ngay cả cô còn chẳng tin nổi lời nói ấy, Giang Gia Huệ sao có thể tin?


Nhưng bà Giang cùng Giang Gia Lệ đều liên tục ra hiệu, cô ta đành nén giận, gượng ép nở nụ cười, tiến lên khoác tay Giang Vinh Tiên: "Ba chuẩn bị quà gì cho con vậy?"


Giang Vinh Tiên hài lòng vỗ mu bàn tay con gái, ra hiệu cho người đem hộp quà tới.


Hẳn là nữ trang châu báu, vốn Lâm Kiều chẳng mấy quan tâm. Nào ngờ khi mở ra, thứ bên trong vừa lộ diện liền khiến cả sảnh đồng loạt hít mạnh.


Thế nào gọi là "làm cả căn nhà sáng bừng"?


Chính là đây.


Chỉ một viên kim cương xanh thôi mà khiến mọi thứ lộng lẫy trong đại sảnh bỗng chốc lu mờ.


Sau lưng vang lên tiếng người kinh hô: "Đây chẳng phải viên kim cương xanh Apollo sao?"


Lâm Kiều chẳng biết Apollo Blue Diamond là gì, nhưng cũng đoán được giá trị của nó vô cùng đắt đỏ. Cô không khỏi nhớ tới "Trái tim đại dương" trong Titanic, khi ấy gây chấn động cũng chỉ đến vậy.


Có thể thấy, Giang Vinh Tiên cưng chiều con gái đến mức nào – Giang Gia Huệ đã hơn bốn mươi vẫn được nâng niu như công chúa trong lòng bàn tay.


Lâm Kiều không nhịn được liếc sang Giang Gia Kính.


Quả nhiên, anh cúi thấp mi mắt, khóe môi căng chặt, giữa khung cảnh vàng son lộng lẫy lại đứng đó như một cô hồn màu xám nhạt. Dù cách bao người, cô vẫn cảm thấy trên người anh phảng phất mùi gió mưa lạnh lẽo.



Nhưng cô chẳng thấy anh đáng thương chút nào, chỉ nghĩ rằng: kẻ ác, tất có người trị.


Thời khắc tốt lành đã đến, nhanh chóng bước vào phần thổi nến cắt bánh.


Đèn trong đại sảnh đồng loạt tắt, chiếc bánh năm tầng được chồng Giang Gia Huệ tự tay đẩy đến trước mặt cô ta. Giang Gia Huệ chắp tay nhắm mắt cầu nguyện.


Vài chục giây sau, cô ta mở mắt, hướng về ngọn nến thổi "phù" một tiếng.


Nến tắt, nhưng ánh đèn trong sảnh vẫn không sáng lại.


Trên màn hình lớn vốn đang phát nhạc chúc mừng sinh nhật bỗng xuất hiện loạt điểm nhiễu trắng, giây kế tiếp liền hiện ra cảnh nam nữ l** th* quấn quýt, âm thanh văng vẳng khắp đại sảnh, vừa sống động vừa tr*n tr** đến cực điểm.


Trong video là gương mặt nữ chính đã bị che mờ bằng khối mosaic, nhưng gương mặt nam chính lại hiện rõ ràng — chính là Tôn Thừa, con trai của Giang Gia Huệ.


Giang Gia Huệ ngây dại vài giây, rồi đấm ngực giậm chân gào khóc: "Không phải thật! Đây... đây là ai làm? Mau dừng lại! Tắt ngay đi!"


Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.


Ngay cả Lâm Kiều cũng kinh hãi đến tròn mắt cứng lưỡi. Chẳng phải vẫn nói nhà quyền thế sóng ngầm mãnh liệt sao, hóa ra là sóng nổi cuồn cuộn mới đúng. Nếu không tận mắt chứng kiến, ai dám tin chuyện này là thật, đến phim truyền hình cũng chẳng dám quay thế này.


Năm phút sau, màn hình mới trở lại bình thường, đại sảnh cũng sáng đèn như cũ.


Giang Gia Huệ khóc đến hôn mê, được Giang Gia Lệ cùng mấy người luống cuống dìu ra ghế sofa gần đó. Giang Vinh Tiên tức đến râu run bần bật. Sự việc đã đến mức này, tiệc sinh nhật hiển nhiên không thể tiếp tục, bà Giang phải đứng ra xin lỗi quan khách, mời mọi người ra về.


Khách khứa nào có ý kiến gì, đều vội vàng cáo lui.


Lâm Kiều cũng theo dòng người ra ngoài, đến khi chuẩn bị lên xe cùng Hạ Giang Vũ mới sực nhớ mình quên lấy khăn choàng.


Đó là chiếc khăn choàng mượn của Chu San, hàng Burberry hơn tám ngàn tệ, dùng xong cô còn phải trả lại.


Cô vội vã quay lại, thấy trợ lý của Giang Vinh Tiên và người đàn ông tên Kỳ Sơn đang đứng canh ngoài cửa. Cô biết giờ không tiện đi vào, đành đứng ngoài chờ.


Đúng lúc ấy, từ trong sảnh vọng ra một tiếng "chát".


Lâm Kiều liều mình ghé mắt nhìn, bắt gặp cảnh Giang Vinh Tiên vung tay tát, đánh đến mức Giang Gia Kính bị lệch mặt, loạng choạng lùi nửa bước.


Giang Vinh Tiên quát lớn: "Thằng bất hiếu! Hôm nay tao phải đánh chết mày!"


Ông ta sắp giáng thêm một bạt tai nữa thì Giang Gia Kính đã kịp nâng tay, chặn lấy cổ tay ông.


Giang Vinh Tiên chấn động đến cực độ, ánh mắt của bà Giang tối sầm: "Gia Kính, sao con có thể ra tay với cha mình?"


Lời vừa dứt, cơn giận trong mắt Giang Vinh Tiên bỗng đông cứng lại, sau đó gầm lên: "Đồ nghịch tử! Mày còn dám đánh cha mày?!"


Giang Gia Kính trầm mặc rất lâu, ánh mắt sâu thẳm, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Vinh Tiên, rồi dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ lên bên má sưng đỏ vì bị tát. Anh hất mạnh tay ông ra, cười lạnh: "Giang Vinh Tiên, tôi không còn là đứa trẻ bảy tuổi chỉ biết chịu đòn nữa rồi."


Ánh mắt Giang Vinh Tiên lóe lên, ngây ra một thoáng.


Giang Gia Kính xoay người bỏ đi, vừa đẩy cửa ra liền thấy Lâm Kiều trong bộ váy đỏ đứng ngay ngưỡng cửa như một nữ quỷ lửa, dáng vẻ lén lút vẫn chưa kịp thu lại, cứ thế bị anh bắt gặp thẳng thừng.


Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Story Chương 5: Bắt chuyện với người khác
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...