Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Chương 46: Ôm cô vào lòng rồi siết chặt
Sáng hôm sau, Lâm Kiều dậy rất sớm.
Lịch trình hôm nay của cô kín mít, buổi sáng phải quay phim, buổi chiều phải trang điểm chuẩn bị cho sự kiện offline vào buổi tối. Cô gần như dựa vào ý chí sắt thép mới lết được khỏi giường. Vừa quay đầu, đã thấy Giang Gia Kính vẫn còn say giấc, ngủ đến mức khiến người ta ganh tị.
Dù phải dậy sớm, nhưng sau một đêm được "tưới tắm" đủ đầy, Lâm Kiều vẫn thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm.
Cô buộc phải thừa nhận, nếu gạt hết mọi toan tính sự nghiệp sang một bên, chỉ đơn giản là được ngủ cùng Giang Gia Kính thôi... cô cũng tình nguyện cả ngàn lần.
Tôn Tuyết Huân từng nói: "Phụ nữ vốn chẳng phân biệt nổi t*nh d*c và tình yêu."
Câu đó nghe có phần định kiến quá.
Lâm Kiều mỉm cười, rồi tinh nghịch cúi xuống véo nhẹ mũi Giang Gia Kính. Anh nhăn mặt, trở mình một cái, khiến cô vừa lòng mới chịu rời giường, về phòng mình rửa mặt chải đầu.
Mười phút sau, cô bước ra khỏi phòng tắm thì giật nảy người, Giang Gia Kính tóc tai rối bù đang ngồi trên giường của cô, dụi mắt ngáp dài.
Cô sững lại, hỏi: "Anh mộng du à?"
Anh lim dim nhìn cô: "Em dậy sớm thế? Mới mấy giờ chứ."
Cô vừa đi vào phòng thay đồ vừa đáp: "Hơn năm giờ rồi."
Khi đi ngang qua, anh bỗng vươn tay dài ôm chặt cô vào lòng: "Mới có năm giờ."
Lâm Kiều giãy nhẹ nhưng không thoát được. Anh dụi đầu vào bụng cô, giọng ngái ngủ: "Không thể ngủ thêm chút nữa sao?"
Cô vừa tức vừa buồn cười: "Anh chắc là muốn cãi với em chuyện này thật à?"
Anh lắc đầu, làu bàu: "Phiền quá, tối qua chưa đã. Định trước khi dậy còn làm thêm hiệp nữa, ai ngờ em dậy sớm thế."
Cô khựng lại, rồi đưa tay vặn mạnh vào ngực anh: "Tỉnh ngủ đi rồi mơ tiếp, đồ lưu manh."
Anh chịu buông cô ra, ngáp một cái rồi nói: "Buồn ngủ quá, anh về ngủ tiếp đây."
Cô lạnh lùng đáp: "Không tiễn."
Anh hừ một tiếng, thản nhiên bóp nhẹ ngực cô: "Anh đi đây."
Cô vớ đại thứ gì đó ném theo nhưng lại hụt. Anh bật cười sảng khoái, lại vòng tay kéo eo cô, cúi đầu hôn trộm một cái, tiện thể chiếm đủ lợi rồi mới ung dung nói: "Thôi đi đây, bye nhé."
Lâm Kiều tức đến mức giậm chân thình thịch trong phòng.
Đúng như anh nói tối qua, anh vẫn đối xử với cô y như trước kia, chẳng khác chút nào.
Người đàn ông như anh dù trong lòng có yêu cũng tuyệt đối không bao giờ chịu bộc lộ.
Với điều đó, cô không ngạc nhiên, nhưng lại rất ghi hận.
Chu Tình đã gọi giục mấy cuộc liền, Lâm Kiều vội vàng thay đồ, chuẩn bị ra cửa.
Nhưng vừa nhớ lại gương mặt đáng ghét của Giang Gia Kính, cô bỗng nảy ý, xoay người chạy thẳng đến phòng anh.
Cửa phòng không khóa. Quả nhiên, anh lại ngủ say như chết, chăn đắp hờ, hai chiếc dép vắt vẹo hình chữ bát trên thảm.
Cô không nói không rằng, bật "tách tách tách" toàn bộ đèn phòng lên.
Ánh sáng chói chang khiến anh nhíu mày mở bừng mắt, còn cô thì thảnh thơi đóng cửa lại, vừa đi vừa huýt sáo: "Chào buổi sáng nha~"
Sau lưng, anh nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Lâm Kiều, tốt nhất là sau này đừng để anh bắt được em!"
"..."
Nếu đổi lại là hai người khác, chắc hẳn sẽ bối rối lắm, sau khi "thành thật với nhau" lại không biết phải đối mặt thế nào. Dù sao, ai nhìn vào cũng thấy đây là bước ngoặt lớn trong một mối quan hệ.
Nhưng với họ thì chẳng có gì thay đổi.
Giống như cái đêm đầu tiên họ ở bên nhau, chưa từng nghĩ đến việc mình là sếp và nhân viên, càng không quan tâm hậu quả sẽ ra sao.
Chuyện lớn đến mấy, nếu trong lòng không coi là chuyện, thì nó chẳng là chuyện gì cả.
Đó cũng có lẽ là một dạng "ăn ý định mệnh" — chỉ là khi ấy, cả hai đều chưa nhận ra.
Sau khi thu dọn xong, Lâm Kiều đến phim trường, quay xong liền chạy đi làm tóc và trang điểm cho buổi chụp hình.
Hôm nay, cô làm đại diện cho thương hiệu trang sức Bvlgari, một sự kiện cực kỳ quan trọng. Cô chọn mặc chiếc váy dạ hội tím buộc dây, tùng váy dài chạm cổ chân, xẻ cao ở đùi — mỗi bước đi là một làn lụa mỏng khẽ lay, vừa thanh lịch vừa gợi cảm.
Vừa đến nơi, Chu San đã chạy lại reo lên: "Trời ơi, mỹ nhân của mình đây rồi, lại đây để đại gia thơm cái nào!"
Lâm Kiều bật cười, chu môi cho cô bạn hôn một cái.
Đây là lần đầu họ cùng dự một sự kiện, biết trước lịch trình đã rất háo hức, nhưng vì đều bận, gặp nhau được chút rồi lại phải chia tay. Dẫu sao cũng là nơi làm việc, không tiện tán gẫu lâu.
Ảnh hậu Dương Chi Dao là gương mặt đại diện toàn cầu của thương hiệu, Cao Phù Đồng là đại sứ khu vực Trung Quốc, còn những người quen khác như Lăng Hiển, Đồng Tuyết Nhi thì đều là bạn thân của thương hiệu.
Đến khi Lâm Kiều chụp ảnh xong, cô mới thấy Đồng Tuyết Nhi.
Cửa phòng nghỉ của cô ta không đóng kín, Lâm Kiều vừa đến đã nghe thấy tiếng cô ta đang lớn tiếng quát một nhân viên. Người kia cúi rạp người xin lỗi, nhưng cô ta vẫn không nguôi giận: "Tôi cần lời xin lỗi của cô à? Tôi cần sự tôn trọng!"
Lâm Kiều do dự một chút rồi mới bước vào, mỉm cười hỏi: "Sao thế này?"
Nhân viên kia bị mắng đến tím mặt, ấp úng chẳng biết nói sao. Đồng Tuyết Nhi trừng mắt, bực bội nói: "Tôi đến dự sự kiện đâu phải để tiếp khách! Vậy mà cô ta lại bảo tôi đi chụp ảnh chung với đám đàn ông họ Trương họ Vương gì đó!"
Hóa ra chỉ là chuyện vặt.
Lâm Kiều lập tức nghiêm mặt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đồng Tuyết Nhi im lại, rồi quay sang mỉm cười dịu dàng với nhân viên: "Xin lỗi nhé, để tôi dỗ cô ấy, cô cứ đi làm việc đi."
Người nhân viên như được đại xá, vội vàng rời đi. Phía sau, Đồng Tuyết Nhi vẫn quát: "Này, ai cho cô đi mà đi..."
"Đủ rồi," Lâm Kiều lạnh giọng, "Tối nay có rất nhiều phóng viên, cô muốn bị chụp lại cảnh này à?"
"Bị chụp thì sao? Tôi có làm sai gì đâu."
Cô ta trừng mắt nhìn lại: "Trước đây cô đâu có như thế, lúc nào cũng nghĩa khí, phân rõ phải trái. Giờ mới nổi chút xíu đã thay đổi rồi sao?"
Đồng Tuyết Nhi hôm nay mặc chiếc váy dạ hội đính pha lê lộng lẫy, đẹp đến ngây người, mà cũng... ngốc đến tội nghiệp.
Lâm Kiều nghiến răng: "Không phân rõ phải trái là cô đấy."
"Buổi tối nay ngoài giới truyền thông và nghệ sĩ còn có rất nhiều khách hàng VIP của thương hiệu. Mỗi năm những người này chi tiêu với hãng hàng chục triệu tệ! Người ta bỏ tiền mua trang sức, theo đuổi thần tượng, thậm chí có thể nắm tay idol ở buổi fan meeting. Thương hiệu mời chúng ta tới đây, đương nhiên chúng ta phải chụp ảnh cùng họ, đó là một phần công việc. Ngay cả Dương Chi Dao còn phải cười niềm nở tiếp đón, cô là cái thá gì mà dám làm mặt lạnh?"
Một buổi event quan trọng nhất chính là phải tạo quan hệ tốt đẹp, Lâm Kiều nghe đến đau cả đầu. Nghĩ đến chút tình bạn giữa mình và Đồng Tuyết Nhi, cô vẫn cố nhẫn nhịn, kiên nhẫn giải thích từng câu một.
Nếu là người thông minh, nghe đến đây hẳn đã nguôi giận, nhưng Đồng Tuyết Nhi vẫn cố chấp, nghểnh cổ cãi lại: "Nếu phải thế này, sau này tôi chẳng cần tham gia mấy sự kiện kiểu này nữa!"
Cô ta giận dữ kéo váy định bỏ đi, khiến quản lý bên cạnh suýt phát điên: "Bà cô ơi, tôi lạy cô đấy, đừng bướng nữa được không? Dù sao đây cũng là sự kiện mà Đồng Đồng giới thiệu cho cô đó, nể mặt cô ấy chút đi!"
Lâm Kiều khẽ khựng lại, cô không ngờ cơ hội lần này là do Cao Phù Đồng giới thiệu giúp Đồng Tuyết Nhi. Tình chị em này cũng thật thâm tình quá rồi.
Đồng Tuyết Nhi nghe đến tên Cao Phù Đồng thì mềm hẳn xuống, hẳn là cũng nghĩ đến ơn nâng đỡ của cô ta, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi." Rồi lại liếc Lâm Kiều một cái, giọng đầy mỉa mai: "Vẫn là Đồng Đồng tốt, không như ai đó."
Cơn giận trong lòng Lâm Kiều vốn còn âm ỉ, giờ lại bị đổ thêm dầu. Cô không kiềm được mà bật ra: "Đồng Tuyết Nhi, cô không nổi tiếng là có lý do đấy."
Đó là câu xúc phạm nặng nề nhất đối với một nghệ sĩ.
"Tôi nói, nếu cô mà nổi được thì tôi sẽ viết ngược tên mình."
Nói xong, Lâm Kiều chẳng thèm đôi co, xoay người bỏ đi.
Đồng Tuyết Nhi phía sau tức đến mức giậm chân hét lớn: "Lâm Kiều! Cô dám nói lại lần nữa xem!"
Nhưng Lâm Kiều không hề dừng bước, cũng chẳng ngoái đầu.
Tình bạn giữa hai người liệu có đáng gọi là tình bạn không?
Ban đầu là Đồng Tuyết Nhi chủ động tiếp cận, sau đó cũng là cô ta muốn thân thiết. Vậy mà giờ lại mở miệng so sánh, nói cô không bằng Cao Phù Đồng — thật nực cười.
Lâm Kiều vừa ra khỏi phòng thì bắt gặp Dương Chi Dao, cô khẽ sững người, lễ phép chào: "Chị Dao."
Dương Chi Dao hôm nay mặc bộ vest cắt may tinh xảo, tóc vuốt ngược ướt át, cả người toát ra khí chất mạnh mẽ, lạnh lùng mà quyến rũ. Cô mỉm cười, bình thản nói: "Tình cờ nghe được chút chuyện, xin lỗi nhé."
Lâm Kiều khẽ cười: "Không sao ạ."
Có người trong hành lang gọi: "Chị Dao, đến lượt chị rồi."
Dương Chi Dao nhìn Lâm Kiều một cái: "Xin phép."
"Chị cứ làm việc đi." Lâm Kiều mỉm cười.
Dương Chi Dao rảo bước rời đi, đám trợ lý và nhân viên PR vây quanh cô cùng tiến về khu vực chụp hình cho truyền thông.
Sau đó, Lâm Kiều cũng được gọi đến quay video ID cho tạp chí, rồi được sắp xếp chụp ảnh chung với khách VIP.
Chính lúc ấy, cô mới biết lý do thương hiệu mời mình, ngoài việc khuôn mặt được các hãng cao cấp ưa chuộng, còn vì một nguyên nhân khác — không ít cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu đến đây là để gặp riêng cô.
Trong số đó có một người khiến cô giật mình — Tôn Thừa, cháu ngoại của Giang Gia Kính.
Cô từng nghe qua cái tên này, Tôn Thừa trước kia từng để ý đến Cao Phù Đồng, theo đuổi không thành còn suýt gây ra vụ bê bối nghiêm trọng. Sau đó, khi Giang Gia Kính biết chuyện, anh vừa tức giận vừa muốn dạy dỗ nên đã trực tiếp đánh gãy sống mũi hắn ta.
Loại đàn ông đó nhìn ai cũng có thể "động lòng."
Cao Phù Đồng đã là chuyện cũ, giờ Tôn Thừa lại đổi mục tiêu sang Lâm Kiều. Sau khi chụp ảnh chung, hắn không chỉ chủ động xin số liên lạc mà còn mặt dày mời cô đi ăn ngay tại chỗ.
Dĩ nhiên Lâm Kiều chẳng thèm đáp, chỉ cười xã giao cho qua chuyện.
Trợ lý Chu Tình rất tinh ý, giả vờ giục cô đi "chụp nội cảnh," nhờ vậy cô mới thoát thân được.
Thực ra chẳng có buổi chụp nào hết, công việc của cô tối nay đã kết thúc rồi. Đến khi đi khuất khỏi ống kính, cô mới lộ ra ánh mắt chán ghét đầy khinh thường.
Trong làn hơi nóng, Lâm Kiều hỏi: "Cậu và Tạ Chi Khôn thế nào rồi?"
Chu San khẽ thở dài: "Thật ra dù cậu không hỏi, mình cũng định tìm cậu tâm sự chuyện này."
"Anh ấy nói thích mình, nhưng lại bảo không xứng với mình. Trong khi bọn mình đâu có đến mức nói chuyện kết hôn, yêu nhau chẳng phải chỉ cần thích là đủ sao?" Cô ấy ngừng lại, rồi thở dài, "Mình luôn nghĩ, nếu thực sự không muốn ở bên nhau, thì là vì... chưa đủ yêu."
Lâm Kiều nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì hơi nóng của bạn, lần đầu tiên cảm thấy cô bạn thân này thật sự vướng vào chuyện tình cảm rồi. Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy cậu có cảm nhận được tình yêu của anh ấy không?"
"Đương nhiên là có chứ." Chu San trả lời không cần suy nghĩ. "Nếu không cảm nhận được thì mình đâu có đến gần anh ấy, mình đâu có rảnh mà tự hạ thấp bản thân."
Lâm Kiều bật cười: "Cảm nhận được tình yêu thì đó chính là tình yêu. Không phải chỉ ở bên nhau mới gọi là yêu."
Câu nói ấy nghe có vẻ lòng vòng, Chu San ngẫm một lúc mới hiểu, rồi lại khẽ thở dài: "Theo ý cậu, tức là anh ấy yêu mình thật, chỉ là không chịu được chuyện mình giỏi hơn anh ấy? Anh ấy yêu điểm tốt của mình, nhưng lại không muốn mình tốt hơn anh ấy sao? Vậy thì còn gọi là yêu à?"
Lâm Kiều từng đóng phim chung với Tạ Chi Khôn gần nửa năm, ít nhiều cũng hiểu anh ta. Anh có xuất thân bình thường, không có hậu thuẫn, tự mình bươn chải trong giới giải trí, rất chăm chỉ và thực tế, nhưng cũng cực kỳ bảo thủ — thậm chí hơi cổ hủ.
Loại đàn ông như anh ta rất coi trọng cái gọi là "cảm giác xứng đáng." Họ luôn nghĩ, chỉ khi bản thân đủ năng lực mới "xứng" có được tình yêu hay thành công.
Về danh tiếng, địa vị, thu nhập, Chu San và anh ta không chênh lệch bao nhiêu, nhưng khác biệt lớn nhất chính là gia thế — Chu San là con nhà giàu, mẹ cô còn là người có tiếng trong giới. Trong hoàn cảnh ấy, Tạ Chi Khôn có áp lực cũng là điều dễ hiểu.
Việc anh ta không muốn dựa hơi Chu San để nổi tiếng, chứng tỏ anh là người chính trực. Nhưng cái tư tưởng "nam mạnh nữ yếu" ấy thật sự quá lỗi thời.
Tính cách con người vốn luôn có hai mặt, Lâm Kiều không muốn đánh giá, chỉ là trong lòng vẫn thấy khó chịu —
Trong tình yêu, người dám yêu hết mình luôn là phụ nữ. Người bất chấp tất cả cũng luôn là phụ nữ. Vậy đàn ông liệu có xứng đáng với tình yêu mãnh liệt ấy không?
"Thôi, đừng nói chuyện của mình nữa." Chu San nhận ra vẻ trầm ngâm của cô, liền đổi đề tài: "Sau vụ đó, Tôn Tuyết Huân có liên lạc lại với cậu không?"
Ánh mắt Lâm Kiều chợt khựng lại.
Bỗng dưng nhắc đến cái tên này, cô cảm thấy như đã là chuyện từ kiếp nào. Nhưng khoảnh khắc thẫn thờ đó của cô lại không phải vì anh ta, mà là vì Từ Khê của ngày cô và Tôn Tuyết Huân gặp nhau lần cuối.
Lâm Kiều thu lại suy nghĩ, bình thản đáp: "Bọn mình không liên lạc, và cũng chẳng có lý do gì để liên lạc cả."
Chu San gật đầu: "Haizz, biết là người ta sẽ thay đổi, nhưng không ngờ lại thay đổi nhiều đến thế." Cô ấy cắn thêm miếng dưa hấu lớn, rồi nói tiếp: "Nhưng mà may thật, ít nhất là mình với cậu vẫn y như xưa. Theo mình thấy, chắc là sẽ không thay đổi nữa đâu."
Về chuyện này, Chu San rất tự tin, và Lâm Kiều cũng vậy.
Cô cầm miếng dưa hấu khác, làm điệu bộ cụng ly, rồi hát cho Chu San nghe: "Làm sao quên được cố nhân, lòng không vui sao được~"
"Ôi mẹ ơi, kinh khủng quá đi." Chu San ngả ngửa ra đất, vội vàng bịt tai.
Lâm Kiều với vẻ mặt ranh mãnh cố tình ghé sát vào cô bạn, tự mình lớn tiếng hát tiếp: "Cố nhân sao có thể quên, tình bạn vững bền ngàn năm~"
Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Story
Chương 46: Ôm cô vào lòng rồi siết chặt
10.0/10 từ 12 lượt.
