Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Chương 30: Cô muốn khiêu khích, anh cũng tiếp chiêu!
Lâm Kiều lần lượt vượt qua vòng thử vai của hai đoàn phim 'Phong Hoa' và 'Loạn Hồng Phi Hoa'.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng cô chọn bộ phim thứ hai.
Đạo diễn lớn, phim thể loại niên đại, được lên sóng vệ tinh – tất cả đều vô cùng hấp dẫn, bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ thấy đó là tài nguyên tốt hơn hẳn vai nữ số hai trong phim tiên hiệp. Nhưng cô đã chứng kiến quá nhiều diễn viên vì không giữ được nhiệt độ sau đó mà biến mất khỏi màn ảnh chính kịch.
Hiện tại, trong tay cô chỉ có một bộ phim chờ phát sóng. Muốn chắc chắn rằng sau khi phim ra mắt mình sẽ không bị khán giả lãng quên, 'Loạn Hồng Phi Hoa' hiển nhiên là lựa chọn vững chắc hơn.
Mọi món quà số mệnh ban cho, từ lâu đã được ghi rõ giá ở nơi khuất tối. Đã là cái giá phải trả, sớm muộn cũng phải thanh toán, vậy thì khi còn có thể hưởng thụ, cứ hưởng trọn vẹn đã.
Huống hồ, ai dám đảm bảo rằng, đến cuối cùng, cái giá ấy lại là thứ cô không kham nổi?
Có lẽ năm năm sau, Lâm Kiều sẽ hối hận, nhưng hiện tại cô tuyệt đối không tiếc nuối.
*
Sau khi ký hợp đồng, Đinh Khả đưa Lâm Kiều đi ăn cơm cùng đoàn lãnh đạo chính của bộ phim. Là một "người mới cũ", cô phải không ngừng đứng dậy kính rượu tiền bối và cấp trên. Đây đúng là một quy củ phiền toái, nhưng cũng chẳng thể khác, bởi vì trong giới, có người ghét văn hóa bàn rượu như Giang Gia Kính, thì cũng có người lấy đó làm thú vui.
Cô uống rất nhiều. May mắn tối ấy có Hạ Trạch Nghĩa đi cùng, cuối cùng cũng đưa được cô về nhà.
*
Lâm Kiều có tật uống say là mất trí nhớ. Sáng hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện mình ôm lấy bồn cầu mà ngủ suốt một đêm, toàn thân đau nhức như dần.
Cô gượng dậy đi tắm, để dòng nước nóng xua tan cái mệt mỏi vì nằm trên sàn. Dần dần, cô nhớ lại những chuyện trước khi say – hình như đạo diễn nói muốn cô giảm cân?
Tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô, cô đã vội vàng tìm điện thoại gọi cho Hạ Trạch Nghĩa xác nhận, quả thật đạo diễn bảo cô phải giảm bốn đến năm cân.
Đối với diễn viên, thân thể chưa bao giờ là của riêng mình. Béo hay gầy đều phải tùy thuộc vào vai diễn.
Nhất là trong phim tiên hiệp, nhân vật phần lớn là thần tiên yêu quái, cần thể hiện được sự phiêu dật thoát tục, vậy nên yêu cầu về vóc dáng càng nghiêm khắc.
Lâm Kiều cao 1m70, thường duy trì 45kg. Trên ống kính vốn đã dễ bị "ăn thịt", vậy mà trông cô vẫn rất gầy.
Phản ứng đầu tiên của cô dĩ nhiên là thấy việc giảm cân không cần thiết.
Nhưng không chỉ mình cô, đến Đinh Khả cũng phải giảm thêm ba cân.
Đây là siêu IP, cô chỉ là diễn viên phụ cho một minh tinh tuyến tuyến một. Người ta còn không kêu ca, cô lấy gì hô khẩu hiệu "từ chối chuẩn trắng – gầy – non"?
Vì vai diễn! Vì từng thước phim phải thật hoàn hảo!
Lâm Kiều nghĩ, năm cân cả người cả hộp cô cũng phải giảm cho bằng được!
*
Đoàn phim còn chờ lịch của Đinh Khả nên phải hai mươi ngày nữa mới khai máy.
Lâm Kiều có lịch chụp hình quảng bá.
'Thiên Hạ' chưa phát sóng, nhưng cô đã được nhiều thương hiệu mua cổ phần. Vài ngày trước vừa quay xong quảng bá túi xách cho dịp 8/3, hôm nay lại tiếp tục chụp quảng cáo son YSL.
Trang điểm, tạo hình, quay chụp xong xuôi cũng đã nửa đêm. Ăn nốt bữa lẩu cuối cùng, cô chính thức bắt đầu hành trình giảm cân.
*
Thời gian ấy Giang Gia Kính thường xuyên bay ra nước ngoài làm việc. Đến khi trở về, ngồi đối diện trên bàn cơm, Lâm Kiều đã gầy đi 3 cân, chỉ còn một tuần nữa sẽ vào đoàn.
Bác Lưu làm cho Giang Gia Kính một bàn toàn món ngon: sườn kho, tôm chiên muối tiêu, rau xào, thêm một nồi canh gà nấm. Còn trước mặt Lâm Kiều chỉ có một bát salad nhạt thếch, đó đã là bữa ăn "xa xỉ" nhất trong ngày của cô.
Cô cúi đầu nhai rau sống, răng phát ra tiếng giòn.
Cuối cùng Giang Gia Kính chịu không nổi, buông đũa, gõ nhẹ vào bát: "Em đúng là giỏi thật."
Lâm Kiều liếc bàn tiệc trước mặt anh, rồi nhìn lại bát thức ăn thảm hại của mình, tưởng anh khen mình kiên định, chịu được khổ, bèn cười nhẹ: "Có gì đâu, đóng phim vừa kiếm tiền vừa có danh tiếng, nhịn đói thì có sao."
Anh bỗng hừ một tiếng: "Tôi nói là, em ăn salad giảm mỡ mà còn ăn như lên cơn nghiện cũng giỏi thật."
Lâm Kiều sững lại, nắm chặt đũa, mắt lóe lửa giận.
Giang Gia Kính chẳng hề sợ chút khí thế ấy, gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô, thong thả nói: "Trước đây Thời Hy đóng Điêu Thuyền trong 'Tam Quốc', để có được vóc dáng mảnh mai theo ý đạo diễn, cô ấy không chỉ ăn kiêng tập luyện, mà ngay cả nhai bao nhiêu lần cũng có quy định. Đấy mới gọi là ý chí. Còn em, ngoài mặt giả vờ như không để ý mâm cơm này, thật ra trong lòng đã loạn từ lâu."
Lâm Kiều im lặng nghe xong, không cãi một câu, chỉ đảo mắt rồi gắp một đống rau sống nhét đầy miệng, má căng phồng, cố tình nhai rôm rốp còn hơn lúc nãy.
Giang Gia Kính lập tức sa sầm mặt. Cô muốn chọc giận anh, và anh quả thực bị chọc tức.
Mười mấy ngày không gặp, chưa kịp nói bao nhiêu câu, nửa bữa cơm đã lạnh nhạt không ai thèm mở miệng.
*
Ăn xong, Lâm Kiều ôm điện thoại nằm trên sofa. Bộ ảnh quảng cáo son YSL của cô nhận được phản ứng cực tốt, nhờ sức lan tỏa của thương hiệu, cô lại một lần nữa lên hotsearch.
Đã hơn hai tháng rồi cô mới xuất hiện trên top tìm kiếm. Nỗi uất ức vì nhịn ăn lập tức bay biến, tâm trạng rạng rỡ hẳn.
Nhân lúc còn nóng, cô đăng lên Weibo sáu tấm ảnh hậu trường, toàn ảnh live. Các tài khoản marketing chia sẻ rầm rộ, khen cô có khí chất thời thượng, fan cũng nhanh tay gom ảnh để lên hotsearch.
Có khen thì cũng có chê. Lâm Kiều lướt điện thoại, thấy có người mắng mình là "trà xanh marketing", hỏi sao ngày nào cũng mua hotsearch.
Bài viết kia đã nghìn like, hơn nữa, không chỉ một người nói vậy.
Còn có kẻ thẳng thừng: "Không có tác phẩm nào ra hồn, ngày nào cũng dính hotsearch, không biết là minh tinh hay là hotgirl mạng."
Đúng lúc cô đang xem, Giang Gia Kính bước lại.
Anh vừa tắm xong, từ xa đã thoảng hương sữa tắm, đi đến liền ôm lấy cô, rõ ràng là muốn thân mật.
Vừa mới cãi nhau, giờ lại mặt dày áp sát, không hiểu anh lấy đâu ra cái bản lĩnh ấy.
Tích oán từ trước, cộng thêm tâm trạng đang bực vì bình luận ác ý, Lâm Kiều không nghĩ ngợi liền giơ chân đá: "Tránh xa ra, đang bực đây!"
Đàn ông khi có h*m m**n, khả năng chịu đựng luôn vượt ngoài tưởng tượng.
Giang Gia Kính bị đá đau hít một hơi, nhưng chỉ nhíu mày, rất nhanh lại áp sát, vòng tay ôm vai cô, hỏi: "Xem gì mà như nuốt cả thuốc súng vậy?"
Lâm Kiều nhét điện thoại vào ngực anh, bĩu môi: "Em mới lên hotsearch có một lần mà bị chửi là marketing. Giang Gia Kính, nếu anh không mua cho em mười cái hotsearch thì em khinh thường anh đấy!"
Giang Gia Kính khựng lại, chẳng thèm liếc điện thoại lấy một cái, chỉ cúi đầu hôn lên má cô, khẽ cười: "Chuyện nhỏ nhặt thế này, trước đây em chưa từng để trong lòng."
Lâm Kiều không nhìn anh, giọng nói nặng nề: "Thật sao?"
Giang Gia Kính bất chợt ngồi thẳng dậy, xoay người ngồi đối diện trên đùi cô, tay đỡ sau đầu và lưng, ép cô phải nhìn vào mắt mình.
Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc: "Tôi nhìn ra được nỗi lo trong lòng em. Nhưng em xem đi, phim mới sắp khởi quay, tài nguyên thương mại cũng càng ngày càng tốt, độ nổi tiếng ngày một cao. Em nói tôi nghe xem, rốt cuộc em đang lo lắng điều gì?"
Lời này khiến Lâm Kiều cực kỳ bất ngờ.
Người đàn ông đáng chết này nếu muốn lừa cô thân mật thì cứ châm ngòi lửa dục là xong, vốn dĩ anh đã quen thuộc cơ thể cô đến thế, sao còn sợ cô không phối hợp mà thuận theo?
Thế mà anh lại muốn cùng cô nói chuyện tỏ lòng.
Mà cô lại chẳng muốn tâm sự.
Cô đáp lấy lệ: "Chỉ tại em giảm cân nên mới thấy khó chịu thôi..."
"Tốt nhất em đừng nói nguyên nhân là giảm cân." Giang Gia Kính chặn ngay, "Em là người có nghị lực, tôi biết em không phải vì chuyện đó."
"Vừa nãy anh còn nói em không có nghị lực." Lâm Kiều chợt nhớ ra điều gì, hất cằm lên: "Ít ra em cũng chẳng có tâm trạng tốt như Thời Hy của anh."
Giang Gia Kính bật cười khẽ, suýt nữa hỏi: "Đang yên đang lành nhắc đến cô ấy làm gì?"
Lời đến miệng lại thấy quá tự luyến, sợ khiến cô hiểu lầm rằng anh tưởng cô ghen.
Anh nuốt xuống, ngừng lại rồi nói: "Em không chịu nói, thì tối nay tôi tuyệt đối không buông tha."
Lâm Kiều nhìn vào đôi mắt kiên quyết của anh, biết rõ cái tính cố chấp lại trỗi dậy.
Cô và anh giống nhau, một khi bướng bỉnh thì không có điểm dừng.
Nhưng lúc này, cô không muốn đôi co đến cùng. Nghĩ ngợi một lát, cô thở ra rồi nói: "Hôm thử vai có không ít diễn viên được nhà đầu tư tiến cử. Tuy em đã ký hợp đồng, nhưng đạo diễn lại không hài lòng với cân nặng của em. Em sợ, nếu sau khi giảm rồi ông ấy vẫn thấy chưa đạt, liệu có thay người khác không..."
Lâm Kiều từng trải qua vô số lần bị thay vai, có một lần thậm chí phim đã khởi quay, tối đó vừa tan ca, nửa đêm mười hai giờ bỗng nhận thông báo hôm sau khỏi cần đến nữa.
Cảm giác thất bại ấy đau khắc tận xương, cô không muốn chịu thêm lần nào.
Nghe xong, sắc mặt Giang Gia Kính lập tức trầm xuống thấy rõ. Đôi mắt vốn còn đượm tình ý thoắt cái đã tối tăm lạnh lẽo.
Lâm Kiều trơ mắt nhìn anh đổi sắc mặt, hận đến mức muốn phát điên. Rõ ràng là chính anh hỏi, cô thật thà nói rồi, thế mà lại khiến anh không vui. Lần trước chiến tranh lạnh cũng y chang vậy, đến giờ cô vẫn còn bóng ma tâm lý.
Đến khi không khí tụt thẳng xuống điểm đóng băng, Giang Gia Kính mới nén giận mà hỏi: "Trong mắt em, tôi là cái gì?"
Câu này khiến Lâm Kiều càng chắc chắn suy đoán trong lòng.
Cô thầm nghĩ, lần này mình chưa đến mức xem anh như tú ông, anh hẳn sẽ không mắng cô là đồ vô tình vô nghĩa nữa đâu.
Giang Gia Kính thấy cô lặng im, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Anh bật cười giận dữ: "Lâm Kiều, tôi vẫn nhớ lần đầu gặp em, em bỏ xuống cả tự tôn lẫn cốt khí, chạy đến cầu tôi thu nhận em. Em có thể làm vậy, chẳng phải vì đã nhìn đúng vào khả năng của tôi sao? Muốn dựa vào chỗ dựa lớn, thì phải kiếm một chỗ thật lớn, mới khiến em cam lòng vứt bỏ cốt khí chứ. Nếu tôi không có chút bản lĩnh nào, cái gọi là cốt khí em bỏ đi chẳng hóa thành thứ rẻ mạt sao?"
Lâm Kiều nhìn anh ngây ngẩn cả người. Một luồng cảm xúc khó gọi tên ồ ạt dâng lên trong lòng.
Rồi cô chậm rãi nhận ra, đó là ấm áp.
Thấy cô không đáp, Giang Gia Kính luồn tay vào mái tóc dày của cô, vuốt từ trên xuống.
Giọng anh cũng dịu lại đôi chút: "Sự nghiệp của em, tôi sẽ không can thiệp quá nhiều. Nhưng cái tên 'Phù Dao' này sẽ luôn đứng sau bảo vệ em."
Nói xong, anh nhanh chóng bổ sung: "Công ty với bất kỳ nghệ sĩ nào cũng vậy."
Lúc này Lâm Kiều mới chợt hiểu, khẽ gật đầu.
Giang Gia Kính im lặng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô, suy nghĩ một chút, giọng nói vốn mềm đi chưa được một phút lại trở nên lạnh cứng: "Em không tin tôi là người tốt tôi còn chịu được. Nhưng em không tin tôi là người có năng lực thì đó mới là sỉ nhục."
Bàn tay ấm áp của anh vẫn luồn trong tóc cô, nhưng nét mặt đã trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng như đang bàn công việc. Điều này khiến Lâm Kiều buồn cười muốn chết. Quả nhiên, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, có thể bị mắng là hèn hạ, nhưng tuyệt đối không thể bị xem là vô năng.
Nỗi lo trong lòng cô vô thức đã được anh gỡ bỏ. Lúc này mới sực nhận ra, anh vẫn ngồi trên đùi mình, nặng thật. Nghĩ một chút, cô bật cười: "Yên tâm, em nhớ kỹ rồi. Nhưng em nghĩ bây giờ chúng ta không nên nói chuyện công việc nữa, anh có thể xuống khỏi người em không?"
"Tôi đến đây làm gì? Thịt kẹp sẵn rồi, em còn không cho ăn?" Giang Gia Kính khẽ xoay hông, cố tình trêu chọc.
Lâm Kiều ngang ngược: "Em nói vậy là vì tốt cho anh thôi. Anh đã 28 tuổi rồi, em sợ anh..."
Cô cố tình dừng lại, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.
Một người phụ nữ không tin vào bản lĩnh người đàn ông của mình, đó mới là sự sỉ nhục anh ta không bao giờ chịu nổi.
Giang Gia Kính nào không biết trò trêu chọc của cô. Vốn định rộng lượng bỏ qua, cười cho xong, nhưng khóe môi vừa nhếch lên, lửa giận trong lòng đã bùng lên dữ dội.
Anh nắm cằm cô: "Lâm Kiều, em khỏi cần lo chuyện này. Vài năm nữa, người nằm bên cạnh tôi có thể là ai khác. Nhưng hiện tại, tôi vẫn còn trẻ, tự tin chẳng khác gì mười tám tuổi. Cho nên, tôi khuyên em tốt nhất chuẩn bị sẵn tinh thần thức trắng đêm nay đi."
Cô dám khiêu khích, anh cũng tiếp chiêu. Chỉ xem cuối cùng ai là người cầu xin tha thứ.
Vừa dứt lời, Giang Gia Kính đã luồn tay vào nách cô, bế bổng lên.
Lâm Kiều giãy giụa, vung chân kháng cự, lại bị anh vác thẳng lên vai, hai cái tát đánh xuống.
Cô hét to: "Giết người rồi! Bác Lưu, cứu tôi!"
Mỗi tiếng kêu lại thêm hai cái tát nện xuống mông, cho đến khi bị anh thô bạo ném lên giường trong phòng ngủ.
Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Story
Chương 30: Cô muốn khiêu khích, anh cũng tiếp chiêu!
10.0/10 từ 12 lượt.
