Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Chương 25: Ngay cả trong lúc cởi áo, họ cũng phải dừng lại để hôn nhau
Lâm Kiều hiểu trong một tập đoàn lớn, sau lưng còn vô số công ty con, chẳng khác nào một vương triều với các chư hầu. Tuy đều phải thần phục thiên tử, nhưng sau cánh cửa đóng kín, ai nấy đều có luật lệ riêng.
Giống như lần Cao Phù Đồng gây chuyện, khi phim mới của cô ấy công bố, vì sao lại có thể ầm ĩ đến mức leo thẳng hotsearch, khó coi như thế?
Chẳng qua cũng chỉ là phe phái tranh đấu. Lâm Kiều sớm đã đoán được bảy tám phần.
Cô chợt nhớ đến hôm say rượu gọi cho anh, anh vừa chắc nịch trào phúng: "Lâm Kiều, em chẳng là cái gì cả", lại kiêu ngạo buông một câu: "Về phần đội ngũ của em, tôi thật chẳng cần giải thích dụng ý của mình".
Lời lẽ chua cay, nhưng từng việc anh đều đã tính sẵn cho cô. Một khi đã nói sẽ nâng đỡ, anh chưa từng thất hứa.
Anh không hèn hạ đến mức đem chuyện liên quan đến vận mệnh của một người ra làm trò đùa.
Trước kia không nói cho cô, vì anh chẳng cần phải giải thích. Giờ thì lại thẳng thắn, đơn giản vì cũng chẳng còn lý do để giấu.
Vốn dĩ chưa bao giờ cần giấu. Chỉ là hôm nay tình cờ chạm tới đề tài này mà thôi.
Trong lòng Lâm Kiều vừa buồn cười vừa bất lực, người đàn ông này, quả thật đáng bị mắng.
Cô gạt bỏ hết suy nghĩ lộn xộn, cong môi: "Thế bây giờ anh nói ra, là muốn tôi cảm ơn anh, hay muốn tôi cúi đầu xin lỗi, nói một câu 'Xin lỗi sếp Giang, đều là do tôi có mắt như mù, trách nhầm anh rồi, xin anh đại nhân đại lượng, đừng chấp tiểu nhân nhé'... sao?"
Hàng mi Giang Gia Kính khẽ rung. Một thoáng mới kịp phản ứng, nhận ra cô lại đang châm chọc. Trong mắt lướt qua chút bất đắc dĩ, kế đó, anh thản nhiên đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân.
Cô chống tay trên giường, cặp mông dưới lớp váy da càng thêm căng đầy, vòng eo lắc lư,mềm mại đến mức như một vòng tay cũng ôm trọn.
Quả nhiên, hai người này dù giây trước có bàn đến chuyện bầu cử tổng thống Mỹ, thì giây sau cũng có thể lạc sang chuyện tình ái.
"Em đừng được đằng chân lân đằng đầu, còn ngồi đây đấu võ mồm với tôi." Giang Gia Kính khẽ hừ, "Dù sao tôi cũng xem như tri âm tri kỷ của em. Từng ấy tiền đổ vào, cây tiền nhỏ này bao giờ mới hóa thành đại thụ, cho tôi một vụ mùa bội thu?"
Lời của anh toàn là châm chọc, chẳng chút tình ý. Lâm Kiều vốn định thuận miệng đáp: "Anh yên tâm, đã nói thì nhất định tôi sẽ làm được."
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, anh đã đưa một tay ôm lấy eo cô, kéo vào trong lòng, tay kia giữ gáy, nghiêng đầu cúi xuống hôn.
Trong thoáng chốc, cô hiểu ra ngay người đàn ông thâm hiểm này vừa mở miệng nói những câu kia đã tính sẵn tư thế thuận tiện nhất để kéo cô về bên mình.
Cô bật cười, vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn càng nồng cháy.
Ngọn lửa vừa châm liền bùng lên không dứt. Ngay cả lúc cởi áo, môi cũng không rời nhau, những câu chữ vì thế chỉ còn là những mảnh vụn đứt quãng.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Để tôi thử xem, tưới thêm chút nước, bón thêm ít phân cho cây tiền nhỏ, liệu có hiệu quả hơn ném bạc vào không?"
Trái tim cô đập rộn ràng. Anh lại cười, chặn lấy bàn tay đang muốn kéo khóa váy: "Không. Tôi thích em mặc thế này, rất đẹp..."
*
Nhờ "liều thuốc ngủ" mang tên Giang Gia Kính, Lâm Kiều có được một giấc thật sâu.
Nhưng hễ ngủ say thế nào cũng bị tiếng chuông điện thoại phá ngang. Trong mơ màng, cô lần tay tìm di động, vội tắt cái nhạc chuông tiếng chó sủa chói tai. "Alo?"
Âm tiết vừa thốt ra, cô lại ngáp dài, nước mắt lưng tròng rơi lã chã. Vội đưa tay quệt đi, nghĩ bụng chắc mình lúc này xấu xí vô cùng.
"Lâm Kiều, em đang ngủ đấy à?"
Bảy chữ, lại như bảy hồi chuông cảnh tỉnh, làm cô bật dậy khỏi giường.
"Chị Khả?" Lâm Kiều lập tức nhận ra giọng Đinh Khả. Ý thức chợt tỉnh táo, cô vội bình tĩnh lại, lễ phép hỏi: "Chị có chuyện gì tìm tôi sao?"
"Thế này, phim mới của Loạn Hồng Phi Hoa, nữ phụ trước kia gặp trục trặc, tôi thấy em khá hợp. Nếu lịch em còn trống, có muốn tới thử vai không?" Bên kia còn vọng lại tiếng võ sư hướng dẫn động tác cho diễn viên.
Một cuộc gọi từ Đinh Khả đã là bất ngờ lớn, nghe xong lời mời, Lâm Kiều càng mừng như mở cờ trong bụng.
Cúp máy, cô vội gọi cho Triệu Đế. Chị ấy lúc đó còn đang bận đưa con đi viện tiêm thuốc. Nghe xong liền nói: "Đây là chuyện tốt. Nhưng trong tay chị còn một kịch bản khác... thôi nào, đừng khóc..."
Vừa dỗ con, chị ấy vừa nói thêm: "Chi tiết để mai gặp rồi bàn, giờ nói không rõ đâu."
Nói rồi cúp máy.
Lâm Kiều sững người nhìn màn hình dần tối, chợt nhớ lại quản lý trước đây của mình, chỉ cần có chút tin tức đã vội báo ngay. Còn Triệu Đế đến sát ngày thử vai mới hé lộ. Quả là phong cách làm việc khác biệt một trời một vực.
Còn đang thất thần, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Tỉnh chưa?"
Lâm Kiều vẫn chìm trong suy nghĩ về vai diễn, nhìn chằm chằm vào cửa không đáp.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra. Căn phòng tối om vì rèm khép kín. Anh theo bản năng bật đèn, chợt bắt gặp cô đang ngồi ngay trên giường.
Anh thoáng ngạc nhiên, rồi nhàn nhạt: "Tôi mời về nhà một vị tổ tông sao? Ngủ đến tận sáu giờ chiều còn chưa dậy?"
Cô chớp mắt, gọi trợ lý ảo mở rèm. Ngoài kia đã lên đèn rực rỡ.
Cô lại bật điện thoại, quả nhiên — 18:09.
Đúng lúc đó, bác Lưu ghé qua hỏi cô có ăn tối không. Nghe Giang Gia Kính nói vậy, bác khẽ cười: "Ông chủ buổi trưa có về, thấy cô còn ngủ nên không gọi."
Trong nụ cười kia còn có ý tứ mập mờ, rõ ràng coi cô như bạn gái của anh.
Lâm Kiều lén liếc anh, cười khẩy một tiếng: "Dậy thì sao chứ, trời cũng tối rồi. Vừa dậy lại chuẩn bị đi ngủ, thà ngủ tiếp cho xong."
Giang Gia Kính nghe vậy thì ánh mắt chậm rãi nghiêm lại. Bác Lưu chẳng hiểu đầu cua tai nheo, vẫn hỏi: "Vậy cần chuẩn bị bữa tối không?"
Cô vừa định mở miệng, anh đã nói trước: "Không cần. Chúng ta ra ngoài ăn."
Lâm Kiều ngẩn ra: "Ai muốn đi ăn với anh?"
Anh nhìn cô không chút biểu cảm: "Có người từng nói, diễn viên thì chẳng ai không muốn đóng phim điện ảnh."
Hơi thở Lâm Kiều chợt nghẹn lại. Sau một thoáng dài như cả ngàn năm, cô bất thình lình nhảy xuống giường, gương mặt rạng rỡ như người sắp chết bỗng hồi sinh.
Cô còn nghịch ngợm giơ tay chào kiểu quân lễ: "Tôi đi rửa mặt, trang điểm, thay đồ đây! Anh chờ tôi! Rất nhanh thôi!"
Khóe môi Giang Gia Kính giật giật, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay day trán.
Mà cái gọi là "rất nhanh" của Lâm Kiều, thực chất tính bằng đơn vị... giờ.
Giang Gia Kính ngồi trong xe, lần thứ ba nhìn đồng hồ thì mới thấy trước mắt xuất hiện một cảnh đẹp rực rỡ —
Cô chạy từng bước nhỏ trên đôi giày cao gót hơn mười phân, váy ngắn màu hồng phấn vừa ngọt ngào vừa thanh nhã, tất cả đều là quà anh tặng hôm qua.
Chỉ đến khi cô mở cửa ngồi vào trong, anh mới nhìn rõ, cô lại trang điểm kiểu mắt khói, dù thanh lịch nhưng vẫn phảng phất chút ngông nghênh, không chịu hòa vào số đông.
Giang Gia Kính liếc cô một cái rồi khởi động xe.
Lần này anh tự mình lái, chứng tỏ đây là buổi tiệc cá nhân, không phải xã giao công việc. Như vậy, cô chính là bạn đồng hành của anh, không phải nhân viên.
Nghĩ đến đó, cô lại lấy son ra, tô thêm chút sắc hồng cho môi.
Xe rời bãi đỗ ngầm, tầm nhìn mở ra. Ngoài kia là ánh đèn neon lấp lánh, người đi bộ vội vã qua lại. Anh lái xe, còn cô thì chỉnh lại lớp trang điểm. Không rõ là thứ bầu không khí gì, nửa mơ hồ nửa thân mật.
Đến khi dừng đèn đỏ, anh lại liếc sang, lần này mới chú ý tóc cô cũng đã được tạo kiểu.
Mấy lọn dày buông rủ trước ngực, phần tóc sau được buộc bằng một sợi dây đỏ mảnh, thoáng gợi cảm giác minh tinh cổ điển, càng khiến hình tượng đầu tiên anh thấy khác hẳn.
Anh khẽ cười: "Em ăn mặc thế này, không biết còn tưởng đi dự dạ tiệc."
Cô dừng việc tô son, quay đầu nhìn anh: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Anh thu lại nụ cười, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại nhìn cô. Thần sắc ấy làm tim cô khựng lại: Không phải chứ? Tôi vừa mới trang điểm xong mà!
Nhưng anh không hôn cô như tưởng tượng, chỉ bình thản quay đi: "Đến rồi em sẽ biết."
Bắc Kinh là một thành phố gấp nếp. Cùng một bầu trời, nhưng có những cuộc sống mà một số người vĩnh viễn chẳng bao giờ nhìn thấy.
Đến khi xe rẽ vào Trường An Nhai, Lâm Kiều mới đoán được nơi họ đến.
Bên ngoài là khách du lịch chen chúc dưới chân Thiên An Môn. Không xa đó, câu lạc bộ Trường An lại là mảnh đất phồn hoa riêng biệt, nuôi dưỡng một thế giới khác hẳn ngoài kia.
Lâm Kiều theo bước Giang Gia Kính, đi xuyên qua sảnh đường sang trọng, khi tới phòng riêng thì bên trong đã náo nhiệt. Quanh bàn mạt chược là một vòng người, góc sofa còn có đôi nam nữ ôm nhau hát ca.
Cô đảo mắt nhìn quanh, phần lớn là đàn ông, xen vài phụ nữ. Họ ăn diện khá kỹ nhưng vẫn giữ vẻ tuỳ hứng của một buổi tiệc riêng. Chỉ có Lâm Kiều trông chẳng khác nào chuẩn bị dự lễ trao giải.
Cô xinh đẹp, ăn mặc nổi bật, mà chính vì thế lại càng khác biệt.
Đẹp, đặc biệt, và nổi bật, chỉ một điều đã đủ thu hút ánh nhìn, huống chi cô hội đủ cả ba.
Chưa kể cô còn đi cạnh Giang Gia Kính, một người cũng vừa đẹp, vừa đặc biệt, vừa khó lẫn.
Ngay khi họ bước vào đã có tiếng ồn ào: "Gia Kính, lần này dẫn ai tới thế?"
"Người mới công ty tôi ký, đưa đến cho mọi người làm quen."
Giang Gia Kính ngồi xuống vị trí còn trống trên bàn mạt chược. Người bên cạnh đưa cho anh một điếu xì gà đã châm lửa. Anh thản nhiên nhận lấy, rít một hơi rồi phả khói uể oải.
Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều thấy anh hút thuốc, trước nay cô còn tưởng anh không biết hút.
"Chà, lại có mỹ nhân rơi vào tay cậu rồi!" Một gã tóc uốn xoăn tiến lại gần, chìa tay ra trước mặt cô: "Xin chào, tôi là Tống Viễn."
Lâm Kiều lịch sự bắt tay, nụ cười chuẩn mực mà xa cách: "Chào anh."
Đối phương cười khẽ một tiếng: "Ô, lạnh lùng đấy! Dáng vẻ kiểu Thời Hy à?"
"Gì cơ? Thời Hy? Mau quay lại để tôi nhìn kỹ xem nào!"
Người trong căn phòng này, kẻ nào chẳng từng gặp trăm ngàn kiểu phụ nữ. Hôm nay có, ngày mai quên, trừ khi chạm đến lợi ích cốt lõi còn không thì mấy ai lọt vào mắt họ?
Dù Lâm Kiều là tâm điểm, cũng vẫn có người thờ ơ.
Chỉ đến khi cái tên "Thời Hy" vang lên, bầu không khí mới thực sự đổi khác.
Cái tên ấy với Lâm Kiều không hề xa lạ, mà gần như cả nước đều quen thuộc.
Trong làng giải trí đầy rẫy mỹ nhân, nhan sắc có thể sánh ngang Thời Hy e rằng đếm trên đầu ngón tay. Cô còn nhớ, trước khi quyết định nương nhờ Giang Gia Kính, Chu San từng kể: chính vì Thời Hy mà anh mới bước chân vào giới phim ảnh.
Lâm Kiều dựng tai chờ nghe bí mật gì, ai ngờ đám người kia nhắc tên Thời Hy chỉ để ví von.
Cô quay sang mỉm cười với gã vừa nói chuyện.
Đối phương nheo mắt ngắm nghía hồi lâu mới gật đầu: "Quả thật là một trong những người đẹp nhất mấy năm nay."
Ý tứ rõ ràng, so với Thời Hy, cô vẫn còn kém một bậc.
Lâm Kiều không nói gì, chỉ khẽ thu lại nụ cười. Vừa định quay đi, gã đàn ông lại chỉ vào cô, cười nói: "Không cười thì thú vị đấy. Có cái khí chất lạnh lùng, xa cách. Còn hay hơn lúc cười."
Bị đánh giá công khai như vậy, bất kỳ người phụ nữ có chút tự tôn nào cũng sẽ khó chịu.
Nhưng người phụ nữ bản lĩnh hơn sẽ lập tức khiến bản thân thoải mái trở lại.
Lâm Kiều rõ ràng thuộc kiểu thứ hai.
Cô khẽ cười: "Cảm ơn đã khen. Tôi sẽ nhớ kỹ gương mặt anh, lần sau có dịp gặp lại, nhất định sẽ mím môi thật chặt."
Trong giọng nói của cô có chút hài hước, kèm theo nét mỉa mai khéo léo.
Rồi cô quay sang Giang Gia Kính: "Sếp Giang, anh nhớ nhé. Là theo lời vị sếp này tôi mới không cười, tuyệt đối không phải thất lễ."
Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng thoáng lạnh đi.
Có người nhìn nhau, có kẻ buông việc trong tay, đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Giang Gia Kính ra hiệu cho cô lại gần, cười: "Tôi dạy em lễ phép, chính là biết rõ em miệng lưỡi bén nhọn. Nhìn kìa, hù cho sếp Tạ tái mặt. Nếu thực sự chọc giận người ta, e rằng em chẳng còn chỗ đứng trong giới nữa đâu."
Lời nói đầy vẻ châm chọc.
Nhưng ai mà không nghe ra, anh đang công khai bảo vệ cô.
Cả phòng lập túc bật cười, bầu không khí lại rộn ràng.
Tạ Bân Long cũng kịp phản ứng, cầm ly rượu đến ngồi xuống cạnh Tống Viễn, vừa nhìn Giang Gia Kính vừa cười: "Không ngờ bao năm rồi mà vẫn có người dám nói thẳng với tôi, vừa nãy đúng là ngẩn ra thật."
Rồi quay sang nhìn Lâm Kiều: "Tính em thế này không sợ đắc tội sao?"
"Không sợ."
Cô bình thản đáp: "Người bị đắc tội thì cũng chỉ là tiểu nhân thôi. Còn quân tử ắt sẽ rộng lượng, chẳng chấp nhặt với tôi."
Câu nói này khéo léo vòng vo, lại như thêm một nhát dao.
Tạ Bân Long chợt hiểu ra, nhưng chẳng rõ vì sao lại không tức nổi.
Ngược lại, anh ta bật cười: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Mới ra trường à? Chẳng mấy khi thấy mặt. Trước đây từng đóng gì chưa?"
Lâm Kiều vừa hé môi, anh ta đã thuận tay vươn cánh tay dài khoác lên vai cô: "Thế này đi, họ chơi bài, em sang kia uống với tôi một chút. Chúng ta từ từ trò chuyện."
Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Story
Chương 25: Ngay cả trong lúc cởi áo, họ cũng phải dừng lại để hôn nhau
10.0/10 từ 12 lượt.
