Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục

Chương 21: Gặp quỷ giết quỷ, gặp thần giết thần


Sắc mặt của Lâm Kiều khiến người khác thấy chói mắt.


Cô dường như luôn như vậy, chỉ cần để lộ một phần nghiêm khắc thôi, khí thế chấn nhiếp và uy nghiêm đã theo khóe mắt đuôi mày tuôn trào ra, khiến người đối diện vô thức thấp bé đi mấy phần.


Thực ra, nếu so về danh tiếng, cô và Hạ Mỹ Đạt ngang ngửa; nhưng so về gia thế, Hạ Mỹ Đạt mới là tiểu thư danh môn chính hiệu, dù thế nào cũng cao hơn cô một bậc.


Thế nhưng Hạ Mỹ Đạt lại tỏ ra ngoan ngoãn hơn nhiều.


Cô còn mỉm cười, rồi hỏi: "Chẳng lẽ em đắc tội với chị sao?"


Lâm Kiều bình tĩnh nhìn cô ta hai giây, nâng ly nước lên uống, vừa hỏi lại: "Cô thấy mình có từng đắc tội với tôi không?"


Câu phản vấn ấy khiến Hạ Mỹ Đạt sững người, thoáng chốc chẳng biết phải đáp thế nào.


Lâm Kiều đặt ly nước xuống, lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, đồng thời hỏi: "Cô nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là có hay không?"


Thái độ của Lâm Kiều đã khiến Hạ Mỹ Đạt vô cùng khó chịu.


Ánh mắt cô lóe lên vẻ bực bội, suy nghĩ một vòng rồi hỏi: "Chị cho rằng em quá thân với Đồng Tuyết Nhi? Hay là vì lần trước chị giúp em diễn tập, nên em mắc nợ chị?"


Sắc mặt Lâm Kiều không đổi, nhưng trong lòng lại căng như dây đàn, cấp tốc tìm lời ứng phó.


Đến khi Hạ Mỹ Đạt dứt lời, cô mới dừng lại vài giây rồi mở miệng: "Lần trước thấy tôi và Đồng Tuyết Nhi cãi nhau, hẳn cô cũng nhìn ra, tôi vốn không thích quanh co vòng vèo. Tôi giúp cô diễn tập là vì chúng ta từng thân thiết, nhưng sau đó cô lại kết bạn với kẻ thù không đội trời chung của tôi, cô nghĩ tôi có thể vui nổi sao?"


Vẻ điềm tĩnh, dứt khoát và lạnh nhạt của cô hoàn toàn khớp với tính cách nhất quán, cộng thêm sự thay đổi thái độ cũng hợp lý, khiến Hạ Mỹ Đạt sau khi cân nhắc kỹ càng, đã tin đến hơn nửa.


Cô ta hơi trầm ngâm, rồi nở nụ cười làm lành: "Chị cũng biết Đồng Tuyết Nhi khó chiều thế nào mà, cô ấy rủ em đi chơi, em không đồng ý thì lại giận. Đâu phải ai cũng giống chị, đấu khẩu như đi thi hùng biện, em thì chẳng cãi nổi cô ấy."


Lâm Kiều lặng lẽ liếc thoáng ra sau lưng Hạ Mỹ Đạt, rồi lập tức thu mắt lại, như đang suy nghĩ điều gì. Sau đó ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lạnh: "Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng cô vẫn chọn cô ta. Vậy thì giữa chúng ta còn gì để nói nữa?"


Nói xong, cô xoay người định rời đi.


Khí thế vốn đã khiến người khác áp lực, nay gương mặt lạnh lùng lại càng toát ra dáng dấp kẻ nắm quyền tuyệt đối.


Hạ Mỹ Đạt vô thức bị dập tắt nhuệ khí.


Trong lòng chỉ muốn nhanh chóng hóa giải khúc mắc, cô chẳng kịp nghĩ ngợi, liền bước lên chắn đường, tự nhiên nắm lấy tay Lâm Kiều, lắc qua lắc lại làm nũng: "Nói thật nhé, em cũng ghét cô ta y như chị vậy. Tính công chúa của cô ta, em nhường nhịn mãi thôi. So ra thì chị dễ chịu hơn nhiều."


Nghe vậy, Lâm Kiều liền hiểu ra: dù Hạ Mỹ Đạt thâm trầm hơn Đồng Tuyết Nhi, nhưng chẳng khôn ngoan hơn là bao.



Cô thấy nhàm chán, lại thêm một ván đấu hạng thấp.


Ánh mắt thản nhiên, cô nhìn thẳng vào Hạ Mỹ Đạt: "Thật sao?"


"Dĩ nhiên rồi." Hạ Mỹ Đạt vốn biết người như Lâm Kiều chỉ chịu nhún chứ không chịu ép, mà cô lại khéo dùng cách lấy lòng để giải quyết mâu thuẫn, bèn cất giọng ngọt ngào, "Chị thực sự tốt hơn cô ta nhiều, em chẳng thể nào chịu nổi cô ta đâu."


Câu này vừa thốt ra, mục đích của Lâm Kiều đã đạt được.


Vốn dĩ cô chẳng hề che giấu khí lạnh của mình, giờ lại càng không kiêng nể, hỏi thẳng: "Vậy câu này, cô dám nói trước mặt Đồng Tuyết Nhi không?"


Hạ Mỹ Đạt phản ứng nhanh: "Ờ... Dù sao cũng là cùng một đoàn, gặp mặt suốt, cũng chẳng đến mức xé rách mặt mũi. Em sẽ từ từ xa cách cô ta thôi, công khai tuyệt giao không hợp phong cách của em."


Cô ta càng nói càng nghiêm túc: "Mỗi người có cách xử sự khác nhau, đâu phải ai cũng như chị, rạch ròi trắng đen. Người trưởng thành mà, qua được thì thôi."


Lâm Kiều như bị chạm đúng tâm tư, khẽ gật đầu: "Ừ, qua được thì thôi. Chỉ có điều, không biết sau khi Đồng Tuyết Nhi biết được suy nghĩ này của cô, liệu cô ta có 'qua được' hay không."


Hạ Mỹ Đạt sững lại, còn chưa kịp hiểu hết hàm ý, thì phía sau đã vang lên một tiếng thét: "Hạ Mỹ Đạt, đồ hai mặt, con tiện nhân! Bà đây phải đánh chết mày!"


Cả người Hạ Mỹ Đạt cứng đờ, kinh hoàng quay đầu.


Đồng Tuyết Nhi đang xắn tay áo, khí thế hầm hầm lao tới. Cô ta hoảng hốt liếc sang Lâm Kiều.


Lâm Kiều thì ung dung bước sang một bên, nhường đường cho Đồng Tuyết Nhi.


Đến khi cô khoanh tay tựa vào tường đứng yên, thì Đồng Tuyết Nhi đã túm lấy tóc Hạ Mỹ Đạt, cả hai lập tức lăn xả vào nhau.


"Có gì thì nói, đừng động tay động chân!"


"Đánh mày thì sao?!"


"Đừng đánh mặt, tôi còn phải quay phim!"


"......"


Cảnh hai người giằng co thu hút không ít ánh mắt.


Cuối cùng, phải nhờ trợ lý của Hạ Trạch Nghĩa và Ôn Kiến Bạch vội vã chạy tới, mỗi người kéo một bên mới lôi được hai cô vào phòng thay đồ.


Cánh cửa đóng lại, chỉ còn người trong đoàn. Đồng Tuyết Nhi và Hạ Mỹ Đạt ngồi tách sang hai phía, bạn bè thì túm tụm đứng một góc.


Ôn Kiến Bạch lạnh giọng: "Các cô làm sao vậy? Giữa chốn đông người lại đánh nhau, không biết chuyện truyền ra sẽ ảnh hưởng đến các cô, đến đoàn phim thế nào à?"



Hạ Mỹ Đạt thì vừa chỉnh lại mái tóc bị giật rối bù vừa tức đến đỏ mắt, bật dậy, trừng thẳng vào Lâm Kiều: "Tại sao chị phải hại tôi?"


Hạ Trạch Nghĩa vốn đứng cạnh cửa, theo bản năng bước lên, lặng lẽ chắn trước mặt Lâm Kiều.


Lý Gia Thụy thì nắm chặt điện thoại, sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.


So với họ, chính Lâm Kiều lại ung dung nhất dù là người trong cuộc.


Cô đút tay vào túi, một chân gác tường, bình thản nhìn chằm chằm Hạ Mỹ Đạt, như thể đã chờ câu hỏi này từ lâu.


Ban đầu cô im lặng, để mặc không khí chết lặng đến nghẹt thở kéo dài năm sáu giây, rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi không hại cô. Tôi chỉ đang thử cô thôi."


Hạ Mỹ Đạt ngơ ngác: "Thử tôi?"


"Tôi muốn xem rốt cuộc cô chỉ đối xấu với riêng tôi, hay là đối với tất cả mọi người. Không ngờ đúng là cô trước mặt người này nói xấu người kia, trước mặt người kia lại nói xấu người này, chuyên đi châm ngòi ly gián. Thủ đoạn này e rằng học sinh cấp hai còn chẳng thèm dùng nữa." Ánh mắt Lâm Kiều lạnh nhạt, phẳng lặng như mặt hồ.


Hạ Mỹ Đạt cau chặt mày: "Chị đang nói cái gì vậy?"


Lâm Kiều vừa nghe liền biết cô nàng này định giả vờ hồ đồ, chết cũng không chịu thừa nhận.


Sắc mặt cô không đổi, khẽ gật đầu, còn thản nhiên tán thưởng: "Diễn xuất ngoài đời của cô còn giỏi hơn trên màn ảnh nhiều."


Câu nói ấy khiến hốc mắt Hạ Mỹ Đạt đỏ hoe. Cô đi đi lại lại, khi thì che mặt, khi thì cắn môi suy nghĩ, trông cứ như người thật sự bị oan uổng.


Một lát sau, cô dừng bước, nhìn Lâm Kiều, đầy ấm ức nói: "Rõ ràng lúc đó là chị cố tình hại tôi!"


Giọng cô ta nghẹn ngào: "Tôi kẹt giữa chị và Tuyết Nhi, khó xử vô cùng. Tôi từng thấy thủ đoạn của chị đối phó với Tuyết Nhi, tôi rất sợ. Chính vì không muốn xúc phạm chị nên tôi mới nói vậy, thế mà giờ chị lại đổi trắng thay đen..."


"Vậy sao?" Lâm Kiều nhướng mày, hỏi thẳng: "Cô không muốn xúc phạm tôi, có thể không bênh bạn mình, cũng có thể không đứng hẳn về phe nào trước mặt tôi. Nhưng tại sao khi tôi còn chưa hề nói gì xấu về người ta, cô lại chủ động chê bai họ? Điều đó có nghĩa là gì?"


"Hẳn là có nghĩa, cô ta vốn dĩ là người có thể vì lợi ích bản thân mà hy sinh bạn bè." Hạ Trạch Nghĩa lập tức nói xen vào.


Hạ Mỹ Đạt quả thực thông minh, cô ta khéo đặt mình vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, khiến người xung quanh dễ dàng đồng cảm, vì ai cũng từng trải qua chuyện bị kẹp giữa hai bên.


Chỉ vài lời ấy thôi, cục diện đã gần như xoay chuyển. Ngay cả Đồng Tuyết Nhi vốn đang tức giận thở hồng hộc cũng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn cô ta đã xen lẫn chút áy náy.


Nhưng đối với Lâm Kiều, những trò vụng về như vậy cô thậm chí chẳng buồn dây dưa.


Có thêm Hạ Trạch Nghĩa phụ họa, Hạ Mỹ Đạt lập tức nghẹn lời, chẳng biết nói sao.


Lâm Kiều không để cô ta có cơ hội nghĩ ngợi, lạnh lùng hỏi tiếp: "Tại sao cô lại cố ý tung tin đồn nói tôi bị anh trai cô bao nuôi?"



"Cô không cần chối." Lâm Kiều chậm rãi nói tiếp, "Người trong căn phòng này, có ai không lăn lộn trong giới nhiều năm, thật hay giả còn nhìn không ra sao? Cần gì phải tiếp tục giả bộ... Huống hồ, chuyện đã tới nước này, cô nên giữ chút thể diện đi, đừng để chính người mà cô ghét nhất cũng khinh bỉ cô."


Sắc mặt Hạ Mỹ Đạt thoáng chốc u ám cực độ, trong lòng càng rối rắm. Cô muốn phủ nhận, nhưng Lâm Kiều đã chặn hết đường lui; cô muốn thừa nhận, nhưng bản năng lại ngăn cản.


Biểu cảm cô thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ trừng mắt hỏi: "Ai nói cho chị biết?"


Từ Khê vô thức liếc nhìn Lâm Kiều.


Lâm Kiều mặt không đổi sắc, ung dung đáp: "Cô nghĩ hôm đó trong phòng hóa trang chỉ có cô và Đồng Tuyết Nhi thôi sao? Thực ra tôi cũng ở bên ngoài. Hôm đó không có cảnh của tôi, nhưng tôi để quên đồ, nên mới quay lại lấy."


Từ Khê lập tức thu tầm mắt, đôi mi khẽ rũ xuống, không lộ nửa điểm khác thường.


"......" Hạ Mỹ Đạt thoáng do dự.


Lâm Kiều lại nói: "Có cần tôi nhắc lại từng câu cô nói với Đồng Tuyết Nhi hôm ấy không? Hai người ngồi trang điểm lâu như vậy, tán gẫu không ít, nhiều đến mức tôi còn chẳng biết nên bắt đầu từ đâu."


Mặt mày Hạ Mỹ Đạt sa sầm, rốt cuộc buông bỏ giãy giụa. Cô ta hiểu rõ nếu còn cãi cọ ở đây, chỉ càng để người khác xem trò cười, thế là bèn gật đầu thừa nhận: "Là tôi nói."


Ánh mắt lóe lên tia hung hãn: "Nhưng tôi sẽ không xin lỗi."


Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Đồng Tuyết Nhi, ánh mắt tràn đầy khinh thường, sau đó lập tức đẩy cửa bỏ đi.


Đồng Tuyết Nhi bật dậy: "Con khốn, đứng lại cho tao!"


Bạn bè phía sau vội kéo cô lại, khuyên nhủ: "Cô tổ ơi, bớt loạn chút đi."


Đồng Tuyết Nhi tức tối chửi rủa rồi lại ngồi phịch xuống.


Lâm Kiều nhìn cô ta, trầm mặc hai giây, sau đó nói với Hạ Trạch Nghĩa và Lý Gia Thụy: "Chúng ta đi thôi."


"Khoan đã!" Đồng Tuyết Nhi lại vội vàng bật dậy, gấp gáp gọi cô.


Lâm Kiều khựng lại, hơi nghiêng đầu.


Thế nhưng Đồng Tuyết Nhi lại bối rối, chẳng biết nên nói gì, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ cắn môi: "Không có gì... cô đi đi."


Lâm Kiều không đáp, sải bước rời khỏi.


Hạ Trạch Nghĩa lập tức đi mở cửa cho cô, Lâm Kiều ngẩng cao đầu, thẳng lưng bước ra ngoài, Lý Gia Thụy vội vàng theo sau.


Hạ Trạch Nghĩa đi ở cuối dặn dò với mọi người: "Vì lợi ích của tất cả, chuyện hôm nay tốt nhất đừng truyền ra ngoài. Oan gia nên giải chứ đừng kết thêm."



Hạ Trạch Nghĩa lúc này mới xoay người rời đi. Ra khỏi đó một lúc lâu, anh mới đuổi kịp Lâm Kiều và hai người kia.


Đến khi ngồi vào trong xe, Lý Gia Thụy mới dám thở phào một hơi dài, mồ hôi lạnh lấm tấm nhỏ xuống.


Hạ Trạch Nghĩa liếc nhìn, hơi kinh ngạc: "Có bắt em tranh luận đâu, sao lại căng thẳng vậy?"


Lý Gia Thụy ôm ngực, ngây dại lắc đầu: "Em chỉ chợt nghĩ ra một điều thôi."


Lâm Kiều dựa lưng vào ghế, nhìn cô: "Điều gì?"


"Những chuyện vừa rồi, thoạt nhìn thì dễ giải quyết, nhưng nếu đổi là người khác, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi. Chị Kiều chưa bao giờ rơi vào cái bẫy ngôn từ, phản ứng nhanh, lại giỏi ăn nói, quan trọng nhất là khí thế áp đảo. Nếu đổi thành em, chắc em sợ chết mất." Lý Gia Thụy nghiêm túc nói, vẻ mặt chân thành đến cực điểm.


Hạ Trạch Nghĩa nghe mà chỉ nhếch môi, song không phản bác.


Anh nhìn Lâm Kiều, bình thản nói: "Tôi biết cô miệng lưỡi sắc bén, nhưng tốt nhất đừng gây thù chuốc oán nhiều quá. Đợi phim đóng máy, tôi nhất định dẫn cô đi tìm một cao nhân hóa giải tiểu nhân. Mệnh cô đúng là dễ chiêu tiểu nhân, đừng xem thường."


Nghe hai người một khen một nhắc nhở, Lâm Kiều chợt nhớ lại từ khi vào đoàn, họ luôn đứng về phía mình. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cái "đoàn tạm bợ" này cũng có cái tốt riêng.


Cô chỉ khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi, âm mưu mãi mãi không thắng nổi dương mưu."


Lâm Kiều không sợ tiểu nhân, cũng chẳng ngán âm mưu.


Trong thế giới của người trưởng thành, tiểu nhân và âm mưu chỉ là bài kiểm tra cấp thấp nhất. Nếu chỉ một kẻ hèn hạ đã có thể kéo cô xuống nước, thì cô đúng là đáng đời cả đời không ngóc đầu lên nổi.


Cô sớm đã biết, đời này mình không thể sống kiểu gió nhẹ mây tan, càng không chịu được cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt.


Cô có yêu, có hận, có bao dung, cũng có ghen ghét. Nhưng không một thứ cảm xúc nào được phép chi phối cô.


Đó chính là ưu thế của cô, không làm nô lệ cho cảm xúc, chỉ làm chủ nhân của nó.


Suy cho cùng, đó chẳng phải cũng là một loại diễn xuất sao?


Cần cứng rắn thì cứng rắn, cần yếu mềm thì yếu mềm, thậm chí hèn hạ, độc ác, nham hiểm... chỉ cần có lợi cho mình, cô đều có thể làm được.


Về sau ở phim trường, chỉ những lúc quay hậu trường, Hạ Mỹ Đạt mới tỏ vẻ thân mật với Lâm Kiều.


Lâm Kiều luôn tin rằng đối mặt "trà xanh" thì phải dùng đúng chiêu của "trà xanh", bằng không chỉ có thiệt thân.


Thế nên, trước ống kính, cô cũng có thể bỏ qua hiềm khích, diễn thật nhập vai, giả vờ như mối quan hệ rất tốt, để khi phim phát sóng, khán giả không bắt bẻ được gì.


Muốn sống sót, chỉ có thể gặp quỷ giết quỷ, gặp thần giết thần.


Đó là con đường duy nhất của cô, cũng là niềm vui của cô.


Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Truyện Thiêu Rụi Cánh Bướm - Chu Vãn Dục Story Chương 21: Gặp quỷ giết quỷ, gặp thần giết thần
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...