Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Chương 41
315@-Vào cửa, tiếp đón Đường Dục chính là dì Vương - người giúp việc của Lâm gia: "Đây là thầy Tiểu Đường đúng không?"
Đường Dục không biết bà làm thế nào để phân biệt cậu và Dư Nhạc Dương, dì Vương nhìn về phía Dư Nhạc Dương phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Đây là Tiểu Dư nhỉ, đứa nhỏ lớn lên cũng thật sáng sủa, năm nay con bao lớn rồi, còn đi học hay đang đi làm?"
Dì Vương đi theo mẹ Đàm Nam Sơn tới Lâm gia, cũng nhìn Đàm Nam Sơn lớn lên, bà không có con cái, một lòng một dạ đặt hết tâm tư vào Lâm gia, sau khi mẹ Đàm Nam Sơn qua đời, bà coi Đàm Nam Sơn như con ruột mà yêu thương chăm sóc.
Đàm Nam Sơn vào cửa liền nghe thấy dì Vương giống như đang điều tra hộ khẩu, cười đánh gãy: "Dì Vương, chiếc xe đậu bên ngoài là của cô sao?"
Dì Vương bị hắn cắt ngang thì phân tâm: "À đúng, cô con tới, dì đang muốn hỏi bà ấy có muốn ở lại ăn cơm chiều hay không."
Dì Vương đến rồi đi như một cơn gió, bước đi mạnh mẽ hoàn toàn không để lộ tuổi tác bà đã cao.
Dư Nhạc Dương hỏi Đàm Nam Sơn: "Cô anh tới, chúng tôi ở đây có kì quá hay không?"
Đàm Nam Sơn nói: "Không có việc gì, trước mặt người ngoài tính tình bà ấy vẫn khá tốt."
Ba người vừa bước vào cửa, bước chân Đường Dục đột nhiên hơi khựng lại, Dư Nhạc Dương buộc phải dừng theo, vừa định hỏi Đường Dục sao không đi tiếp thì thấy người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách.
Dư Nhạc Dương nhìn chăm chú, dùng tay chọc chọc cánh tay Đường Dục: "Người này lớn lên thật giống mẹ chồng cậu."
3
Đường Dục: "......"
Không phải giống, chính là bà ấy.
Đàm Nam Sơn đứng phía sau hai người: "Mẹ chồng gì?"
Dư Nhạc Dương quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Ngay cả mẹ chồng là gì anh cũng không biết? Chính là mẹ của chồng cậu ấy đó!"
Đàm Nam Sơn đương nhiên biết "mẹ chồng" có nghĩa là gì, hắn chỉ đang muốn hỏi, ai là mẹ chồng của ai.
Dì Vương đang hỏi Lâm Nghi có muốn ở lại ăn cơm hay không, hỏi xong đột nhiên nói một câu: "Đúng rồi, thiếu gia đã dẫn thầy Tiểu Đường và Tiểu Dư tiên sinh về tới."
Lúc dì Vương đang nói, Lâm Nghi đã nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, nhìn thấy Đường Dục đứng ở kia, bà sửng sốt.
Mẹ chồng con rể bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có cùng một câu hỏi "Sao cậu/ngài lại ở đây", nhưng không có ai chủ động mở miệng.
Nói cái gì bây giờ?
Quá hoang đường!
Lâm Miễn nhận thấy tầm mắt của hai người, hỏi Lâm Nghi: "Em biết thầy Tiểu Đường sao?"
Lâm Nghi biểu tình phức tạp nhìn về phía Lâm Miễn: "Thầy Tiểu Đường? Đừng nói người dạy anh cách trồng hoa, là cậu ta?"
Lâm Miễn vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: "Chính là cậu ấy."
Lâm Nghi: "......"
Lâm Nghi nhíu mày nhìn về phía Đường Dục..... Thật đúng là thủ đoạn hay, còn biết xâm nhập vào nội bộ của địch, xuống tay với người "lớn" nhất trong đó.
Đầu óc Đường Dục tương đối linh hoạt, nhìn Lâm Nghi, lại nghĩ đến vừa rồi Đàm Nam Sơn có nói cô của hắn tới, có lẽ cậu đã biết chuyện này là thế nào rồi.
Quả nhiên thế giới tiểu thuyết là một vòng lẩn quẩn, cậu đến chỗ nào cũng có thể gặp được người nhà của Tần Thời Luật.
Đường Dục thở dài.
Đàm Nam Sơn lúc này cũng đã nghĩ ra, tuy rằng hắn có chút không thể tưởng tượng, nhưng vẫn hỏi Đường Dục: "Chồng cậu là Tần Thời Luật?"
Dư Nhạc Dương ngạc nhiên nói: "Sao anh biết tên chồng cậu ấy?"
Đường Dục liếc mắt nhìn Đàm Nam Sơn một cái, Đàm Nam Sơn đột nhiên cười một tiếng: "Thật đúng là trùng hợp."
Đường Dục: "......" Đúng, thật trùng hợp.
Đàm Nam Sơn trăm triệu lần không nghĩ tới đối tượng kết hôn của Tần Thời Luật mà hắn với ba không ngừng nhắc tới, sẽ lấy phương thức này quen biết bọn họ.
Đầu vai đột nhiên trĩu xuống, Đường Dục nhìn về phía Đàm Nam Sơn, thấy hắn lấy điện thoại ra, bật chế độ chụp tự sướng, quay màn hình về phía mặt hai người— Ấn chụp!
Không đợi Đường Dục phản ứng lại, Đàm Nam Sơn đã gửi ảnh chụp đi.
Đàm Nam Sơn: [ Hình ảnh ] Trong vòng nửa giờ tới nhà tao chuộc người, hết giờ tao giết con tin.
*****
Tần Thời Luật biết hôm nay Đường Dục đi xem cái hội chợ triển lãm quái quỷ gì đó, đi cùng với hai cha con có rắp tâm bất lương kia, hắn vốn định đi cùng Đường Dục, kết quả hôm nay lại có một cuộc họp cần sự hiện diện của hắn.
Tần Thời Luật đang phiền muộn trong lòng thì nhận được tin nhắn của Đàm Nam Sơn.
Ấn vào xem liền thấy một cái móng vuốt đang đặt lên vai Đường Dục, hai người đứng sát tới mức hắn muốn lập tức nhảy vào bên trong tách hai người đó ra!
Hai mươi phút sau, xe ngừng lại trong sân Lâm gia, Tần Thời Luật vội vàng đi vào, thiếu chút nữa đâm phải đĩa trái cây trong tay dì Vương.
Trong phòng nhiều người như vậy, nhưng Tần Thời Luật lại như không nhìn thấy, đi thẳng đến trước mặt Đường Dục, giống như cậu thật sự bị người ta bắt cóc mới vừa được hắn chuộc ra: "Không có việc gì chứ?"
Đường Dục ngồi ở trên sô pha, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Không có việc gì."
So sánh giữa hai người, Tần Thời Luật càng giống người có việc gì hơn, vẻ mặt hung thần ác sát.
Đường Dục thật sự không có việc gì, ngoại trừ Lâm Nghi làm cậu có chút không được tự nhiên, thì Đàm Nam Sơn hay Lâm Miễn cậu đều rất quen thuộc, bọn họ cũng không vì cậu là đối tượng kết hôn của Tần Thời Luật mà đặt ra bất cứ câu hỏi gì với cậu, ngược lại thái độ đối với cậu càng tốt hơn lúc trước.
Tần Thời Luật nhìn Lâm Miễn, lại nhìn Lâm Nghi, sau đó lại nhìn về phía Đàm Nam Sơn và Dư Nhạc Dương.
...... Đây là cái "tổ hợp" gì?
Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: "Không phải em đi xem hội chợ gì đó sao, sao lại ở đây?"
Đường Dục nói: "Xem xong rồi, Lâm tiên sinh mời chúng em tới nhà ông ăn cơm."
Lâm Miễn không hài lòng với xưng hô của cậu: "Sao còn gọi là Lâm tiên sinh, con đã kết hôn với Thời Luật rồi, con nên gọi ta là chú* mới đúng."
*Chỗ này phải gọi bằng cậu (anh của mẹ) mới đúng. Nhưng do trùng với xưng hô "cậu" của Đường Dục nên tui thay bằng chú nha. Đường Vĩ Hoành (anh của mẹ Đường Dục) tui cũng để là chú.
4
Đường Dục theo bản năng quay qua nhìn Lâm Nghi, thấy Lâm Nghi cũng đang nhìn chằm chằm cậu, Đường Dục nhấp nhấp miệng, một tiếng "chú" kia rốt cuộc cũng không nói ra được.
Tần Thời Luật không thèm để ý tới xưng hô, hắn chỉ muốn biết lí do tại sao Đường Dục lại ở đây.
Nhìn thấy Lâm Nghi cũng ở đây, hắn còn cho rằng là do Lâm Nghi mang cậu đến, nhưng tin nhắn là do Đàm Nam Sơn gửi tới, nếu Đàm Nam Sơn không quen biết Đường Dục, anh ta cũng sẽ không làm ra hành động kêu hắn tới chuộc người như vậy, hơn nữa cái người tên Dư Nhạc Dương kia cũng có mặt ở đây.
Tần Thời Luật hỏi Đàm Nam Sơn: "Các người quen biết?"
Nếu đổi lại là trường hợp khác, Đàm Nam Sơn cũng muốn hỏi hắn câu hỏi giống vậy: "Em thấy sao?"
Tần Thời Luật có chút chua, đây là quen biết bao lâu mới có thể mời về nhà ăn cơm? Là Đường Dục không có tâm phòng bị hay là do quan hệ tốt tới mức có thể về nhà với anh ta?
Nhìn cái mặt hung dữ chua ngoét của Tần Thời Luật, Đàm Nam Sơn nhịn không được tiếc hận thay Đường Dục.
Một đứa nhỏ tốt như vậy, sao lại coi trọng nó chứ?
Tần Thời Luật lại hỏi: "Các người quen biết như thế nào?"
Đàm Nam Sơn cố ý không nói: "Chuyện nói ra thì dài lắm, không bằng em hỏi ba anh đi, xem bọn họ quen biết như thế nào."
Tần Thời Luật như bị mê hoặc, hắn nhìn về phía Lâm Miễn, không thể tưởng tượng nói: "Chú cũng quen biết em ấy?"
Lâm Miễn cười sang sảng, ông chỉ chỉ chậu hoa lan bên cửa sổ: "Thấy chậu hoa kia không, đó là do thầy Tiểu Đường dạy chú trồng đấy."
Tần Thời Luật cũng biết chấp niệm duy nhất trong nhiều năm của người chú này của hắn chính là trồng hoa lan, nhưng không hiểu ông dưỡng kiểu gì, trồng cái gì chết cái đó, trước nay chưa từng có thứ gì sống sót.
Nhìn chậu lan tươi tốt kết được vài nụ hoa bên cửa sổ, Tần Thời Luật đột nhiên bị chữ "thầy" trong miệng Lâm Miễn đập vào não.
Tần Thời Luật: "...... Chú vừa gọi em ấy là gì?"
Lâm Miễn hơi ngẩn ra: "A, gọi riết thành quen, quên sửa miệng."
Trong đầu Tần Thời Luật hiện ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, hắn hỏi Đường Dục: "Người lúc trước em nói là đồ đệ, sẽ không phải là chú ấy chứ?"
Đường Dục gật gật đầu, không phải chuyện gì không thể thừa nhận.
Đường Dục ngửa đầu nói chuyện có hơi mệt, cậu túm tay áo Tần Thời Luật: "Anh ngồi xuống."
Tuy rằng ngữ khí mềm mại, nhưng lại nghe giống như mệnh lệnh, Lâm Miễn thấy cháu ngoại nhà mình ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có đã ngồi xuống bên cạnh người ta, trong lúc nhất thời không biết nên nói hắn không có tiền đồ hay là quá có tiền đồ đây.
1
Sau khi Tần Thời Luật biết vị "đồ đệ" mà Đường Dục nói là chú của hắn, hắn cạn lời hơn là kinh ngạc, "đồ đệ" của cậu là chú của hắn, vậy "đứa con" đưa lá trà chẳng phải chính là......
Tần Thời Luật nhìn về phía Đàm Nam Sơn, Đàm Nam Sơn lúc này đang thì thầm không biết nói cái gì với Dư Nhạc Dương.
Ha! Cả một ngày hôm nay hắn đều sắp chua đến lên men, kết quả đối phương lại là chú của hắn và Đàm Nam Sơn?!
Sau khi Dư Nhạc Dương hiểu ra mối quan hệ của bọn họ, cả người đều choáng váng, cậu ta không hề nghĩ đến người cậu ta hay nói xấu trước mặt Đàm Nam Sơn cư nhiên lại là em họ của hắn!
1
Khó trách lần đầu tiên cậu ta thấy ba của Đàm Nam Sơn liền cảm thấy khí tràng trên người ông có chút quen thuộc, còn không phải quá quen thuộc hay sao, quả thực giống y đúc khí tràng của mẹ chồng Đường Dục.
Đàm Nam Sơn hỏi cậu ta: "Người lúc trước cậu nói cực kì hung dữ chính là hắn?"
Dư Nhạc Dương: "......"
Quả thực là một hiện trường "chết" đẫm máu, đã nói xấu người ta thì thôi đi, còn nói xấu trước mặt anh trai người ta.
Đàm Nam Sơn làm như không nhìn ra cậu ta đang xấu hổ, cười hỏi: "Muốn tôi hỏi giúp cậu không, hỏi xem vì sao hắn lại hung dữ như vậy?"
Dư Nhạc Dương trừng mắt nhìn hắn: "Anh thật sự quá độc ác, tôi xem anh như bạn bè mới nói với anh, anh lại muốn bán đứng tôi!"
Đàm Nam Sơn tin cậu ta mới lạ: "Bạn bè? Không phải cậu xem tôi như cái thùng rác sao?"
Bị vạch trần tại chỗ - Dư Nhạc Dương: "......"
"Bị tôi nói trúng rồi?" Đàm Nam Sơn nhìn gương mặt tức đến đỏ bừng của Dư Nhạc Dương, "Tôi không nói cũng được, cậu phải mời tôi ăn bữa cơm."
Dư Nhạc Dương rất muốn cho hắn một quyền, cậu ta cắn răng: "Tôi mời anh uống máu tôi được không, người ở một căn biệt thự lớn như vậy mà lại bắt người đi xe nôi như tôi mời anh ăn cơm, anh đúng là không biết xấu hổ!"
"Xe nôi thì sao, xe nôi cũng là xe." Đàm Nam Sơn càng muốn ăn bữa cơm này: "Tôi chỉ nói cậu mời tôi ăn cơm, chứ đâu có nói nhất định phải mời ở chỗ đắt tiền."
Dư Nhạc Dương trừng hắn một cái: "Tôi đây mời anh ăn cơm hộp, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đặt cơm hộp trong vòng một tuần, mỗi ngày đều đưa đến trà lâu của anh."
Đàm Nam Sơn "chậc" một tiếng: "Dư Tiểu Dương, cái này có chút không có thành ý nha, tốt xấu gì cậu cũng phải kêu hai phần ăn cùng với tôi chứ."
Dư Nhạc Dương không thật sự nhỏ mọn đến mức chỉ mời hắn ăn cơm hộp, cậu ta đồng ý mời khách, còn nói muốn mời cả Đường Dục và chồng của cậu ấy cùng đi.
Lúc trước Dư Nhạc Dương hoài nghi Đàm Nam Sơn có ý đồ gây rối Đường Dục, hiện tại chồng Đường Dục chính là em họ của hắn, chắc hắn sẽ không cướp người của em mình đâu nhỉ?
Còn về Đường Dục, đùa với lửa sẽ có ngày chết cháy, chắc cũng không có lá gan lớn như vậy đâu.
Đàm Nam Sơn quay đầu, phát hiện Tần Thời Luật đang nhìn chằm chằm hắn: "Nhìn cái gì?"
Tần Thời Luật không có ý định nói ra chuyện nửa giờ trước hắn còn âm thầm mắng bọn họ một trận trong lòng, hắn nhìn khuôn mặt Đàm Nam Sơn: "Sao mặt anh lại thành thế này?"
Đàm Nam Sơn đã để râu tóc rất nhiều năm, từ lúc mẹ hắn mất, sau khoảng thời gian sa sút đó, râu đã trở thành một bộ phận trên khuôn mặt hắn, trước nay chưa từng cạo sạch sẽ như vậy.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy tấm ảnh "bắt cóc tống tiền" kia, Tần Thời Luật quả thật đã hoảng sợ, cho rằng Đường Dục thật sự bị bắt cóc, lúc nhìn lại lần hai mới nhận ra đó là Đàm Nam Sơn, lúc ấy hắn cũng không quá để ý, hiện tại nhìn mặt anh ta ở cự ly gần như vậy, Tần Thời Luật càng nhìn càng cảm thấy không quen.
Đàm Nam Sơn vuốt cằm hỏi: "Có phải vẫn đẹp trai như năm đó không?"
Tần Thời Luật vô cảm phun một chữ: "Xấu."
Hắn biết miệng chó thì không phun được ngà voi mà, Đàm Nam Sơn "xì" một tiếng, "Không có mắt, đời này ánh mắt đều đặt hết lên ba cái văn kiện sổ sách, khi nào em mới có thể học hỏi Tiểu Đường đây, Tiểu Đường nói anh cạo râu đi nhìn đặc biệt trẻ trung, có đúng không Tiểu Đường?"
Đường Dục còn chưa kịp nói cái gì, Tần Thời Luật đã bị hai chữ "trẻ trung" này kí.ch thích.
"Trẻ trung?" Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục, ánh mắt thâm thuý hơi híp lại: "Hắn còn lớn hơn anh một tuổi, em nói hắn trẻ trung?"
Đường Dục biết rõ đề tài tuổi tác là vảy ngược của Tần Thời Luật, vội vàng nói: "Anh cũng rất trẻ trung nha."
Đổi lại là ngày thường, có lẽ Tần Thời Luật sẽ bị lừa gạt cho qua chuyện, nhưng bây giờ thì không, hắn hỏi: "Vậy anh trẻ trung hay hắn trẻ trung?"
17
Lời này vừa hỏi ra, ngay cả Lâm Nghi cũng có chút sửng sốt.
Bà buồn nôn nhìn Tần Thời Luật.
...... Nó mới vừa ăn thứ gì đó không sạch sẽ hả?
Đàm Nam Sơn trông cũng khống giống người ở độ tuổi 30, hắn cũng tham gia cuộc vui với Tần Thời Luật: "Tiểu Đường, đừng sợ nó, cứ ăn ngay nói thật, ai nhìn trẻ trung hơn? Dù sao tôi cũng không tăng ca, không thức đêm, mỗi ngày đều chỉ uống trà dưỡng sinh, chắc là nhìn trẻ trung hơn nó đúng không?"
Đường Dục: "......"
Tui có thể rời khỏi trận chiến này không?
Khoé miệng Dư Nhạc Dương giật giật hai cái, nhỏ giọng nói với Đàm Nam Sơn: "Anh đúng là xấu tính, chuyện hai vợ chồng người ta anh xen vào làm gì?"
Đàm Nam Sơn nhìn cậu ta một cái: "Vậy cậu nói đi, tôi và Tần Thời Luật ai trẻ trung hơn?"
6
Dư Nhạc Dương: "......"
Con mẹ nó chuyện này đâu có liên quan tới tôi?!
Lâm Miễn nhìn không được, quả thực rất mất mặt: "Hai đứa già đầu rồi mà còn ấu trĩ cái gì? Tuổi hai đứa cộng lại là sắp gần đất xa trời đến nơi rồi, trẻ trung cái rắm, ở trước mặt Đường Đường với Dư Dư mà còn không biết xấu hổ nói mình trẻ trung."
Đường Đường: "......" So với cái xưng hô "bảo bối" của Tần Thời Luật thì cái này còn làm da đầu người ta tê dại hơn.
Dư Dư: "......" Mẹ tôi cũng không gọi tôi như vậy đâu.
Hai người trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, quyết định mỗi người xoa dịu một người.
Đường Dục ôm lấy tay Tần Thời Luật, nhỏ giọng nói: "Anh trẻ trung hơn."
Ở một bên khác, Dư Nhạc Dương cũng chịu đựng sự buồn nôn nói câu tương tự với Đàm Nam Sơn.
1
Vốn dĩ hôm nay Lâm Nghi muốn trốn tới đây để thanh tĩnh một chút, không nghĩ tới lại gặp được Đường Dục, còn nhìn thấy một màn khôi hài như vậy.
Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Tần Thời Luật giống như không nhìn thấy người mẹ là bà đây, thậm chí một câu chào hỏi cũng chưa nói, đổi lại là ngày thường Lâm Nghi đã sớm bùng nổ, bất quá hôm nay bà không có.
Nhìn Tần Thời Luật lột vỏ nho cho Đường Dục, Lâm Nghi cũng chỉ nhíu nhíu mày, "Nghe ông nội con nói, ông đã đồng ý cho con dẫn người về, sao đến giờ vẫn chưa thấy con dẫn về?"
Đường Dục thích ăn nho, nhưng cậu không thích lột vỏ, việc này là do Tần Thời Luật nghe dì Trương nói, dì Trương nói ngày đó Đường Dục ngồi nhìn chằm chằm đĩa nho hơn nửa giờ, dì Trương hỏi cậu vì sao không ăn, cậu nói, nếu nho không có vỏ thì thật tốt.
Lúc đó Tần Thời Luật nghe xong còn cười cậu, nói cậu lười.
Nói tới nói lui, chỉ cần Tần Thời Luật có thời gian sẽ ngồi lột vỏ đút cậu ăn, Đường Dục há miệng vô cùng tự nhiên, khoan khoái hút quả nho đã được lột vỏ vào miệng.
Tần Thời Luật nói: "Đường Dục không muốn đi."
Kết hôn mà không gặp người nhà đối phương, mấy lời không hiểu chuyện như vậy nếu là người khác chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng Đường Dục thì không, cậu còn gật gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mấy quả nho còn lại trong đĩa trái cây, chờ Tần Thời Luật tiếp tục lột.
Tuy Tần Thời Luật lớn lên trong hoàn cảnh cha không thương mẹ không yêu, nhưng cũng được cung phụng lớn lên, có khi nào thấy hắn hầu hạ người khác bao giờ?
Vẻ mặt Lâm Miễn không thể tin nổi nhìn bọn họ.
Đàm Nam Sơn học theo, hỏi Dư Nhạc Dương: "Cậu có muốn ăn nho không?"
Dư Nhạc Dương như nhìn thấu hắn muốn làm gì, duỗi tay lấy một quả nho vẫn còn vỏ ném vào trong miệng nhai nhai...... Nuốt.
Nuốt xong cậu còn há miệng cho Đàm Nam Sơn xem.
2
Đàm Nam Sơn: "......"
Lâm Miễn cười nói: "Không muốn gặp thì không cần gặp, người nhà bọn họ cũng không nhất định phải gặp con, thật sự cho rằng bản thân là hoàng đế sao, nói muốn gặp thì con phải đến."
Đường Dục thích lời này của Lâm Miễn, cậu gật gật đầu, cười với ông: "Dạ."
Lâm Nghi nhìn về phía ông anh ruột nhà mình — Đây là cách giáo dục tiểu bối hả?
"Anh!" Lâm Nghi không đồng ý gọi Lâm Miễn một tiếng.
"Anh cái gì mà anh." Lâm Miễn biết bà muốn nói gì, "Cuộc đời của ai thì người đó tự sống, nửa đời sau của bọn nó không cần phải dựa vào Tần gia, chính em cũng đâu có chịu nghe khuyên bảo, cuộc sống như một mớ hỗn độn, nhưng đó là chuyện của em, còn về chuyện của Thời Luật và Đường Đường, em để yên đừng có động tới."
Biết Đường Dục là bạn đời của Tần Thời Luật, không ai có thể vui vẻ hơn Lâm Miễn, vốn ông còn đang lo lắng mỗi ngày đều tìm đứa nhỏ nhà người ta dạy ông cách trồng hoa như vậy không biết có phiền hay không, hiện tại biết cậu là đứa nhỏ nhà mình, ông có thể không cần khách khí nữa.
1
Lúc ăn tối, thư kí của Lâm Miễn đưa tới một túi giấy, Lâm Miễn lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần bên trong ra đưa cho Đường Dục: "Đây là quà gặp mặt mà chú chuẩn bị cho con, không nhiều lắm, con đừng ghét bỏ nhé."
3% cổ phần Lâm thị, Đường Dục không biết Lâm thị là công ty có quy mô thế nào, cũng không biết 3% là nhiều hay ít, cậu nhìn Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật nhìn Lâm Miễn: "Nhận lấy đi."
Đường Dục cũng không làm ra vẻ: "Cảm ơn Lâm tiên sinh."
Tần Thời Luật nhắc nhở cậu: "Nhận quà rồi mà còn gọi Lâm tiên sinh?"
Đường Dục sợ hãi nhìn Lâm Nghi.
Lâm Nghi nói không dễ nghe: "Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi mọc miệng của cậu hả? Còn muốn tôi gọi dùm sao?"
Đường Dục vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn chú."
Nghe cậu gọi Lâm Miễn là chú xong, qua một lúc lâu cũng chưa nghe thấy cậu gọi cái khác, Lâm Nghi hừ một tiếng.
7
...... Đường Dục không biết bản thân đã làm sai chỗ nào, không phải ngài muốn tôi gọi sao, sao gọi xong thì ngài lại giống như càng tức giận hơn vậy!??
Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Đường Dục không biết bà làm thế nào để phân biệt cậu và Dư Nhạc Dương, dì Vương nhìn về phía Dư Nhạc Dương phía sau, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Đây là Tiểu Dư nhỉ, đứa nhỏ lớn lên cũng thật sáng sủa, năm nay con bao lớn rồi, còn đi học hay đang đi làm?"
Dì Vương đi theo mẹ Đàm Nam Sơn tới Lâm gia, cũng nhìn Đàm Nam Sơn lớn lên, bà không có con cái, một lòng một dạ đặt hết tâm tư vào Lâm gia, sau khi mẹ Đàm Nam Sơn qua đời, bà coi Đàm Nam Sơn như con ruột mà yêu thương chăm sóc.
Đàm Nam Sơn vào cửa liền nghe thấy dì Vương giống như đang điều tra hộ khẩu, cười đánh gãy: "Dì Vương, chiếc xe đậu bên ngoài là của cô sao?"
Dì Vương bị hắn cắt ngang thì phân tâm: "À đúng, cô con tới, dì đang muốn hỏi bà ấy có muốn ở lại ăn cơm chiều hay không."
Dì Vương đến rồi đi như một cơn gió, bước đi mạnh mẽ hoàn toàn không để lộ tuổi tác bà đã cao.
Dư Nhạc Dương hỏi Đàm Nam Sơn: "Cô anh tới, chúng tôi ở đây có kì quá hay không?"
Đàm Nam Sơn nói: "Không có việc gì, trước mặt người ngoài tính tình bà ấy vẫn khá tốt."
Ba người vừa bước vào cửa, bước chân Đường Dục đột nhiên hơi khựng lại, Dư Nhạc Dương buộc phải dừng theo, vừa định hỏi Đường Dục sao không đi tiếp thì thấy người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách.
Dư Nhạc Dương nhìn chăm chú, dùng tay chọc chọc cánh tay Đường Dục: "Người này lớn lên thật giống mẹ chồng cậu."
3
Đường Dục: "......"
Không phải giống, chính là bà ấy.
Đàm Nam Sơn đứng phía sau hai người: "Mẹ chồng gì?"
Dư Nhạc Dương quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Ngay cả mẹ chồng là gì anh cũng không biết? Chính là mẹ của chồng cậu ấy đó!"
Đàm Nam Sơn đương nhiên biết "mẹ chồng" có nghĩa là gì, hắn chỉ đang muốn hỏi, ai là mẹ chồng của ai.
Dì Vương đang hỏi Lâm Nghi có muốn ở lại ăn cơm hay không, hỏi xong đột nhiên nói một câu: "Đúng rồi, thiếu gia đã dẫn thầy Tiểu Đường và Tiểu Dư tiên sinh về tới."
Lúc dì Vương đang nói, Lâm Nghi đã nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, nhìn thấy Đường Dục đứng ở kia, bà sửng sốt.
Mẹ chồng con rể bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có cùng một câu hỏi "Sao cậu/ngài lại ở đây", nhưng không có ai chủ động mở miệng.
Nói cái gì bây giờ?
Quá hoang đường!
Lâm Miễn nhận thấy tầm mắt của hai người, hỏi Lâm Nghi: "Em biết thầy Tiểu Đường sao?"
Lâm Nghi biểu tình phức tạp nhìn về phía Lâm Miễn: "Thầy Tiểu Đường? Đừng nói người dạy anh cách trồng hoa, là cậu ta?"
Lâm Miễn vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: "Chính là cậu ấy."
Lâm Nghi: "......"
Lâm Nghi nhíu mày nhìn về phía Đường Dục..... Thật đúng là thủ đoạn hay, còn biết xâm nhập vào nội bộ của địch, xuống tay với người "lớn" nhất trong đó.
Đầu óc Đường Dục tương đối linh hoạt, nhìn Lâm Nghi, lại nghĩ đến vừa rồi Đàm Nam Sơn có nói cô của hắn tới, có lẽ cậu đã biết chuyện này là thế nào rồi.
Quả nhiên thế giới tiểu thuyết là một vòng lẩn quẩn, cậu đến chỗ nào cũng có thể gặp được người nhà của Tần Thời Luật.
Đường Dục thở dài.
Đàm Nam Sơn lúc này cũng đã nghĩ ra, tuy rằng hắn có chút không thể tưởng tượng, nhưng vẫn hỏi Đường Dục: "Chồng cậu là Tần Thời Luật?"
Dư Nhạc Dương ngạc nhiên nói: "Sao anh biết tên chồng cậu ấy?"
Đường Dục liếc mắt nhìn Đàm Nam Sơn một cái, Đàm Nam Sơn đột nhiên cười một tiếng: "Thật đúng là trùng hợp."
Đường Dục: "......" Đúng, thật trùng hợp.
Đàm Nam Sơn trăm triệu lần không nghĩ tới đối tượng kết hôn của Tần Thời Luật mà hắn với ba không ngừng nhắc tới, sẽ lấy phương thức này quen biết bọn họ.
Đầu vai đột nhiên trĩu xuống, Đường Dục nhìn về phía Đàm Nam Sơn, thấy hắn lấy điện thoại ra, bật chế độ chụp tự sướng, quay màn hình về phía mặt hai người— Ấn chụp!
Không đợi Đường Dục phản ứng lại, Đàm Nam Sơn đã gửi ảnh chụp đi.
Đàm Nam Sơn: [ Hình ảnh ] Trong vòng nửa giờ tới nhà tao chuộc người, hết giờ tao giết con tin.
*****
Tần Thời Luật biết hôm nay Đường Dục đi xem cái hội chợ triển lãm quái quỷ gì đó, đi cùng với hai cha con có rắp tâm bất lương kia, hắn vốn định đi cùng Đường Dục, kết quả hôm nay lại có một cuộc họp cần sự hiện diện của hắn.
Tần Thời Luật đang phiền muộn trong lòng thì nhận được tin nhắn của Đàm Nam Sơn.
Ấn vào xem liền thấy một cái móng vuốt đang đặt lên vai Đường Dục, hai người đứng sát tới mức hắn muốn lập tức nhảy vào bên trong tách hai người đó ra!
Hai mươi phút sau, xe ngừng lại trong sân Lâm gia, Tần Thời Luật vội vàng đi vào, thiếu chút nữa đâm phải đĩa trái cây trong tay dì Vương.
Trong phòng nhiều người như vậy, nhưng Tần Thời Luật lại như không nhìn thấy, đi thẳng đến trước mặt Đường Dục, giống như cậu thật sự bị người ta bắt cóc mới vừa được hắn chuộc ra: "Không có việc gì chứ?"
Đường Dục ngồi ở trên sô pha, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Không có việc gì."
So sánh giữa hai người, Tần Thời Luật càng giống người có việc gì hơn, vẻ mặt hung thần ác sát.
Đường Dục thật sự không có việc gì, ngoại trừ Lâm Nghi làm cậu có chút không được tự nhiên, thì Đàm Nam Sơn hay Lâm Miễn cậu đều rất quen thuộc, bọn họ cũng không vì cậu là đối tượng kết hôn của Tần Thời Luật mà đặt ra bất cứ câu hỏi gì với cậu, ngược lại thái độ đối với cậu càng tốt hơn lúc trước.
Tần Thời Luật nhìn Lâm Miễn, lại nhìn Lâm Nghi, sau đó lại nhìn về phía Đàm Nam Sơn và Dư Nhạc Dương.
...... Đây là cái "tổ hợp" gì?
Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: "Không phải em đi xem hội chợ gì đó sao, sao lại ở đây?"
Đường Dục nói: "Xem xong rồi, Lâm tiên sinh mời chúng em tới nhà ông ăn cơm."
Lâm Miễn không hài lòng với xưng hô của cậu: "Sao còn gọi là Lâm tiên sinh, con đã kết hôn với Thời Luật rồi, con nên gọi ta là chú* mới đúng."
*Chỗ này phải gọi bằng cậu (anh của mẹ) mới đúng. Nhưng do trùng với xưng hô "cậu" của Đường Dục nên tui thay bằng chú nha. Đường Vĩ Hoành (anh của mẹ Đường Dục) tui cũng để là chú.
4
Đường Dục theo bản năng quay qua nhìn Lâm Nghi, thấy Lâm Nghi cũng đang nhìn chằm chằm cậu, Đường Dục nhấp nhấp miệng, một tiếng "chú" kia rốt cuộc cũng không nói ra được.
Tần Thời Luật không thèm để ý tới xưng hô, hắn chỉ muốn biết lí do tại sao Đường Dục lại ở đây.
Nhìn thấy Lâm Nghi cũng ở đây, hắn còn cho rằng là do Lâm Nghi mang cậu đến, nhưng tin nhắn là do Đàm Nam Sơn gửi tới, nếu Đàm Nam Sơn không quen biết Đường Dục, anh ta cũng sẽ không làm ra hành động kêu hắn tới chuộc người như vậy, hơn nữa cái người tên Dư Nhạc Dương kia cũng có mặt ở đây.
Tần Thời Luật hỏi Đàm Nam Sơn: "Các người quen biết?"
Nếu đổi lại là trường hợp khác, Đàm Nam Sơn cũng muốn hỏi hắn câu hỏi giống vậy: "Em thấy sao?"
Tần Thời Luật có chút chua, đây là quen biết bao lâu mới có thể mời về nhà ăn cơm? Là Đường Dục không có tâm phòng bị hay là do quan hệ tốt tới mức có thể về nhà với anh ta?
Nhìn cái mặt hung dữ chua ngoét của Tần Thời Luật, Đàm Nam Sơn nhịn không được tiếc hận thay Đường Dục.
Một đứa nhỏ tốt như vậy, sao lại coi trọng nó chứ?
Tần Thời Luật lại hỏi: "Các người quen biết như thế nào?"
Đàm Nam Sơn cố ý không nói: "Chuyện nói ra thì dài lắm, không bằng em hỏi ba anh đi, xem bọn họ quen biết như thế nào."
Tần Thời Luật như bị mê hoặc, hắn nhìn về phía Lâm Miễn, không thể tưởng tượng nói: "Chú cũng quen biết em ấy?"
Lâm Miễn cười sang sảng, ông chỉ chỉ chậu hoa lan bên cửa sổ: "Thấy chậu hoa kia không, đó là do thầy Tiểu Đường dạy chú trồng đấy."
Tần Thời Luật cũng biết chấp niệm duy nhất trong nhiều năm của người chú này của hắn chính là trồng hoa lan, nhưng không hiểu ông dưỡng kiểu gì, trồng cái gì chết cái đó, trước nay chưa từng có thứ gì sống sót.
Nhìn chậu lan tươi tốt kết được vài nụ hoa bên cửa sổ, Tần Thời Luật đột nhiên bị chữ "thầy" trong miệng Lâm Miễn đập vào não.
Tần Thời Luật: "...... Chú vừa gọi em ấy là gì?"
Lâm Miễn hơi ngẩn ra: "A, gọi riết thành quen, quên sửa miệng."
Trong đầu Tần Thời Luật hiện ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, hắn hỏi Đường Dục: "Người lúc trước em nói là đồ đệ, sẽ không phải là chú ấy chứ?"
Đường Dục gật gật đầu, không phải chuyện gì không thể thừa nhận.
Đường Dục ngửa đầu nói chuyện có hơi mệt, cậu túm tay áo Tần Thời Luật: "Anh ngồi xuống."
Tuy rằng ngữ khí mềm mại, nhưng lại nghe giống như mệnh lệnh, Lâm Miễn thấy cháu ngoại nhà mình ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có đã ngồi xuống bên cạnh người ta, trong lúc nhất thời không biết nên nói hắn không có tiền đồ hay là quá có tiền đồ đây.
1
Sau khi Tần Thời Luật biết vị "đồ đệ" mà Đường Dục nói là chú của hắn, hắn cạn lời hơn là kinh ngạc, "đồ đệ" của cậu là chú của hắn, vậy "đứa con" đưa lá trà chẳng phải chính là......
Tần Thời Luật nhìn về phía Đàm Nam Sơn, Đàm Nam Sơn lúc này đang thì thầm không biết nói cái gì với Dư Nhạc Dương.
Ha! Cả một ngày hôm nay hắn đều sắp chua đến lên men, kết quả đối phương lại là chú của hắn và Đàm Nam Sơn?!
Sau khi Dư Nhạc Dương hiểu ra mối quan hệ của bọn họ, cả người đều choáng váng, cậu ta không hề nghĩ đến người cậu ta hay nói xấu trước mặt Đàm Nam Sơn cư nhiên lại là em họ của hắn!
1
Khó trách lần đầu tiên cậu ta thấy ba của Đàm Nam Sơn liền cảm thấy khí tràng trên người ông có chút quen thuộc, còn không phải quá quen thuộc hay sao, quả thực giống y đúc khí tràng của mẹ chồng Đường Dục.
Đàm Nam Sơn hỏi cậu ta: "Người lúc trước cậu nói cực kì hung dữ chính là hắn?"
Dư Nhạc Dương: "......"
Quả thực là một hiện trường "chết" đẫm máu, đã nói xấu người ta thì thôi đi, còn nói xấu trước mặt anh trai người ta.
Đàm Nam Sơn làm như không nhìn ra cậu ta đang xấu hổ, cười hỏi: "Muốn tôi hỏi giúp cậu không, hỏi xem vì sao hắn lại hung dữ như vậy?"
Dư Nhạc Dương trừng mắt nhìn hắn: "Anh thật sự quá độc ác, tôi xem anh như bạn bè mới nói với anh, anh lại muốn bán đứng tôi!"
Đàm Nam Sơn tin cậu ta mới lạ: "Bạn bè? Không phải cậu xem tôi như cái thùng rác sao?"
Bị vạch trần tại chỗ - Dư Nhạc Dương: "......"
"Bị tôi nói trúng rồi?" Đàm Nam Sơn nhìn gương mặt tức đến đỏ bừng của Dư Nhạc Dương, "Tôi không nói cũng được, cậu phải mời tôi ăn bữa cơm."
Dư Nhạc Dương rất muốn cho hắn một quyền, cậu ta cắn răng: "Tôi mời anh uống máu tôi được không, người ở một căn biệt thự lớn như vậy mà lại bắt người đi xe nôi như tôi mời anh ăn cơm, anh đúng là không biết xấu hổ!"
"Xe nôi thì sao, xe nôi cũng là xe." Đàm Nam Sơn càng muốn ăn bữa cơm này: "Tôi chỉ nói cậu mời tôi ăn cơm, chứ đâu có nói nhất định phải mời ở chỗ đắt tiền."
Dư Nhạc Dương trừng hắn một cái: "Tôi đây mời anh ăn cơm hộp, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đặt cơm hộp trong vòng một tuần, mỗi ngày đều đưa đến trà lâu của anh."
Đàm Nam Sơn "chậc" một tiếng: "Dư Tiểu Dương, cái này có chút không có thành ý nha, tốt xấu gì cậu cũng phải kêu hai phần ăn cùng với tôi chứ."
Dư Nhạc Dương không thật sự nhỏ mọn đến mức chỉ mời hắn ăn cơm hộp, cậu ta đồng ý mời khách, còn nói muốn mời cả Đường Dục và chồng của cậu ấy cùng đi.
Lúc trước Dư Nhạc Dương hoài nghi Đàm Nam Sơn có ý đồ gây rối Đường Dục, hiện tại chồng Đường Dục chính là em họ của hắn, chắc hắn sẽ không cướp người của em mình đâu nhỉ?
Còn về Đường Dục, đùa với lửa sẽ có ngày chết cháy, chắc cũng không có lá gan lớn như vậy đâu.
Đàm Nam Sơn quay đầu, phát hiện Tần Thời Luật đang nhìn chằm chằm hắn: "Nhìn cái gì?"
Tần Thời Luật không có ý định nói ra chuyện nửa giờ trước hắn còn âm thầm mắng bọn họ một trận trong lòng, hắn nhìn khuôn mặt Đàm Nam Sơn: "Sao mặt anh lại thành thế này?"
Đàm Nam Sơn đã để râu tóc rất nhiều năm, từ lúc mẹ hắn mất, sau khoảng thời gian sa sút đó, râu đã trở thành một bộ phận trên khuôn mặt hắn, trước nay chưa từng cạo sạch sẽ như vậy.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy tấm ảnh "bắt cóc tống tiền" kia, Tần Thời Luật quả thật đã hoảng sợ, cho rằng Đường Dục thật sự bị bắt cóc, lúc nhìn lại lần hai mới nhận ra đó là Đàm Nam Sơn, lúc ấy hắn cũng không quá để ý, hiện tại nhìn mặt anh ta ở cự ly gần như vậy, Tần Thời Luật càng nhìn càng cảm thấy không quen.
Đàm Nam Sơn vuốt cằm hỏi: "Có phải vẫn đẹp trai như năm đó không?"
Tần Thời Luật vô cảm phun một chữ: "Xấu."
Hắn biết miệng chó thì không phun được ngà voi mà, Đàm Nam Sơn "xì" một tiếng, "Không có mắt, đời này ánh mắt đều đặt hết lên ba cái văn kiện sổ sách, khi nào em mới có thể học hỏi Tiểu Đường đây, Tiểu Đường nói anh cạo râu đi nhìn đặc biệt trẻ trung, có đúng không Tiểu Đường?"
Đường Dục còn chưa kịp nói cái gì, Tần Thời Luật đã bị hai chữ "trẻ trung" này kí.ch thích.
"Trẻ trung?" Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục, ánh mắt thâm thuý hơi híp lại: "Hắn còn lớn hơn anh một tuổi, em nói hắn trẻ trung?"
Đường Dục biết rõ đề tài tuổi tác là vảy ngược của Tần Thời Luật, vội vàng nói: "Anh cũng rất trẻ trung nha."
Đổi lại là ngày thường, có lẽ Tần Thời Luật sẽ bị lừa gạt cho qua chuyện, nhưng bây giờ thì không, hắn hỏi: "Vậy anh trẻ trung hay hắn trẻ trung?"
17
Lời này vừa hỏi ra, ngay cả Lâm Nghi cũng có chút sửng sốt.
Bà buồn nôn nhìn Tần Thời Luật.
...... Nó mới vừa ăn thứ gì đó không sạch sẽ hả?
Đàm Nam Sơn trông cũng khống giống người ở độ tuổi 30, hắn cũng tham gia cuộc vui với Tần Thời Luật: "Tiểu Đường, đừng sợ nó, cứ ăn ngay nói thật, ai nhìn trẻ trung hơn? Dù sao tôi cũng không tăng ca, không thức đêm, mỗi ngày đều chỉ uống trà dưỡng sinh, chắc là nhìn trẻ trung hơn nó đúng không?"
Đường Dục: "......"
Tui có thể rời khỏi trận chiến này không?
Khoé miệng Dư Nhạc Dương giật giật hai cái, nhỏ giọng nói với Đàm Nam Sơn: "Anh đúng là xấu tính, chuyện hai vợ chồng người ta anh xen vào làm gì?"
Đàm Nam Sơn nhìn cậu ta một cái: "Vậy cậu nói đi, tôi và Tần Thời Luật ai trẻ trung hơn?"
6
Dư Nhạc Dương: "......"
Con mẹ nó chuyện này đâu có liên quan tới tôi?!
Lâm Miễn nhìn không được, quả thực rất mất mặt: "Hai đứa già đầu rồi mà còn ấu trĩ cái gì? Tuổi hai đứa cộng lại là sắp gần đất xa trời đến nơi rồi, trẻ trung cái rắm, ở trước mặt Đường Đường với Dư Dư mà còn không biết xấu hổ nói mình trẻ trung."
Đường Đường: "......" So với cái xưng hô "bảo bối" của Tần Thời Luật thì cái này còn làm da đầu người ta tê dại hơn.
Dư Dư: "......" Mẹ tôi cũng không gọi tôi như vậy đâu.
Hai người trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, quyết định mỗi người xoa dịu một người.
Đường Dục ôm lấy tay Tần Thời Luật, nhỏ giọng nói: "Anh trẻ trung hơn."
Ở một bên khác, Dư Nhạc Dương cũng chịu đựng sự buồn nôn nói câu tương tự với Đàm Nam Sơn.
1
Vốn dĩ hôm nay Lâm Nghi muốn trốn tới đây để thanh tĩnh một chút, không nghĩ tới lại gặp được Đường Dục, còn nhìn thấy một màn khôi hài như vậy.
Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Tần Thời Luật giống như không nhìn thấy người mẹ là bà đây, thậm chí một câu chào hỏi cũng chưa nói, đổi lại là ngày thường Lâm Nghi đã sớm bùng nổ, bất quá hôm nay bà không có.
Nhìn Tần Thời Luật lột vỏ nho cho Đường Dục, Lâm Nghi cũng chỉ nhíu nhíu mày, "Nghe ông nội con nói, ông đã đồng ý cho con dẫn người về, sao đến giờ vẫn chưa thấy con dẫn về?"
Đường Dục thích ăn nho, nhưng cậu không thích lột vỏ, việc này là do Tần Thời Luật nghe dì Trương nói, dì Trương nói ngày đó Đường Dục ngồi nhìn chằm chằm đĩa nho hơn nửa giờ, dì Trương hỏi cậu vì sao không ăn, cậu nói, nếu nho không có vỏ thì thật tốt.
Lúc đó Tần Thời Luật nghe xong còn cười cậu, nói cậu lười.
Nói tới nói lui, chỉ cần Tần Thời Luật có thời gian sẽ ngồi lột vỏ đút cậu ăn, Đường Dục há miệng vô cùng tự nhiên, khoan khoái hút quả nho đã được lột vỏ vào miệng.
Tần Thời Luật nói: "Đường Dục không muốn đi."
Kết hôn mà không gặp người nhà đối phương, mấy lời không hiểu chuyện như vậy nếu là người khác chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng Đường Dục thì không, cậu còn gật gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mấy quả nho còn lại trong đĩa trái cây, chờ Tần Thời Luật tiếp tục lột.
Tuy Tần Thời Luật lớn lên trong hoàn cảnh cha không thương mẹ không yêu, nhưng cũng được cung phụng lớn lên, có khi nào thấy hắn hầu hạ người khác bao giờ?
Vẻ mặt Lâm Miễn không thể tin nổi nhìn bọn họ.
Đàm Nam Sơn học theo, hỏi Dư Nhạc Dương: "Cậu có muốn ăn nho không?"
Dư Nhạc Dương như nhìn thấu hắn muốn làm gì, duỗi tay lấy một quả nho vẫn còn vỏ ném vào trong miệng nhai nhai...... Nuốt.
Nuốt xong cậu còn há miệng cho Đàm Nam Sơn xem.
2
Đàm Nam Sơn: "......"
Lâm Miễn cười nói: "Không muốn gặp thì không cần gặp, người nhà bọn họ cũng không nhất định phải gặp con, thật sự cho rằng bản thân là hoàng đế sao, nói muốn gặp thì con phải đến."
Đường Dục thích lời này của Lâm Miễn, cậu gật gật đầu, cười với ông: "Dạ."
Lâm Nghi nhìn về phía ông anh ruột nhà mình — Đây là cách giáo dục tiểu bối hả?
"Anh!" Lâm Nghi không đồng ý gọi Lâm Miễn một tiếng.
"Anh cái gì mà anh." Lâm Miễn biết bà muốn nói gì, "Cuộc đời của ai thì người đó tự sống, nửa đời sau của bọn nó không cần phải dựa vào Tần gia, chính em cũng đâu có chịu nghe khuyên bảo, cuộc sống như một mớ hỗn độn, nhưng đó là chuyện của em, còn về chuyện của Thời Luật và Đường Đường, em để yên đừng có động tới."
Biết Đường Dục là bạn đời của Tần Thời Luật, không ai có thể vui vẻ hơn Lâm Miễn, vốn ông còn đang lo lắng mỗi ngày đều tìm đứa nhỏ nhà người ta dạy ông cách trồng hoa như vậy không biết có phiền hay không, hiện tại biết cậu là đứa nhỏ nhà mình, ông có thể không cần khách khí nữa.
1
Lúc ăn tối, thư kí của Lâm Miễn đưa tới một túi giấy, Lâm Miễn lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần bên trong ra đưa cho Đường Dục: "Đây là quà gặp mặt mà chú chuẩn bị cho con, không nhiều lắm, con đừng ghét bỏ nhé."
3% cổ phần Lâm thị, Đường Dục không biết Lâm thị là công ty có quy mô thế nào, cũng không biết 3% là nhiều hay ít, cậu nhìn Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật nhìn Lâm Miễn: "Nhận lấy đi."
Đường Dục cũng không làm ra vẻ: "Cảm ơn Lâm tiên sinh."
Tần Thời Luật nhắc nhở cậu: "Nhận quà rồi mà còn gọi Lâm tiên sinh?"
Đường Dục sợ hãi nhìn Lâm Nghi.
Lâm Nghi nói không dễ nghe: "Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi mọc miệng của cậu hả? Còn muốn tôi gọi dùm sao?"
Đường Dục vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn chú."
Nghe cậu gọi Lâm Miễn là chú xong, qua một lúc lâu cũng chưa nghe thấy cậu gọi cái khác, Lâm Nghi hừ một tiếng.
7
...... Đường Dục không biết bản thân đã làm sai chỗ nào, không phải ngài muốn tôi gọi sao, sao gọi xong thì ngài lại giống như càng tức giận hơn vậy!??
Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Đánh giá:
Truyện Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang
Story
Chương 41
10.0/10 từ 35 lượt.