Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 269: Khinh Tuyết bị cướp
Quách Thái Minh lấy ra từ trong người một chiếc hộp ngọc đưa cho Diệp Mặc nói:
- Diệp thần y, tổ tiên tôi cũng là cổ võ nhất mạch, chỉ có điều sau này thì bị thất truyền, lúc Diệp thần y điều trị cho tôi, chắc đã sử dụng nội khí, nhìn anh chắc cũng là một cao thủ về cổ võ, chiếc hộp này do tổ tiên tôi truyền lại, tôi nghĩ con cháu đời sau của tôi cũng không luyện cổ võ nữa rồi. Ơn cứu mạng, tôi cũng không có cái gì để tặng, nên chiếc hộp này tặng cho anh, mong thần y nhận lấy.
Diệp Mặc vội vàng từ chối:
- Ông Quách, đây là thứ mà tổ tiên ông để lại, tôi không thể nhận được, ông hãy giữ lại đi.
Quách Thái Minh lắc đầu nói:
- Tôi chỉ có một đứa con gái, hơn nữa cho dù tôi có con trai đi chăng nữa, thì tôi cũng đã nói rồi, nếu như Diệp thần y thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, thì coi như chiếc hộp ngọc này là chút tâm ý, tôi biết Diệp thần y cũng không coi thứ này ra gì, nhưng tôi không có thứ nào tốt hơn cả có thể làm vừa lòng anh cả.
Thấy Quách Thái Minh chân thành như vậy, Diệp Mặc cũng chỉ đành nhận lấy chiếc hộp ngọc. Hắn mở chiếc hộp ngọc ra, phát hiện bên trong có một chiếc thẻ, chắc là thẻ ngân hàng, ngoài chiếc thẻ này ra còn có một tấm bản đồ da dê, có vẻ như có từ rất lâu rồi, tấm bản đồ vẽ một vùng biển rộng, trên tấm bản đồ là một viên đá. Diệp Mặc phát hiện ra viên đá này chính là đá "Tử Tiêu"
Diệp Mặc lập tức hiểu ra căn bệnh mà Quách Thái Minh cho rằng là bị di truyền là như thế nào, chiếc hộp ngọc này nhất định là do tổ tiên Quách Thái Minh để lại, đến đời nào thì đời đấy đều đến chạm vào viên đá "Tử Tiêu" này một lần, kết quả chỉ cần cầm vào đá "Tử Tiêu" thì người đó lập tức sẽ bị mắc căn bệnh này. Chỉ có điều không giống với Trác Ái Quốc ở chỗ, người nhà họ Quách sau khi xem viên đá này, còn để nó vào trong hộp ngọc, nên viên đá "Tử Tiêu" vẫn được giữ gìn một cách vô cùng hoàn hảo, được truyền từ đời này sang đời khác, nên hết đời này đến đời khác đều bị trúng độc.
Diệp Mặc lấy ra tấm thẻ đưa cho Quách Thái Minh nói:
- Cái hộp ngọc này thì tôi nhận, còn tấm thẻ này, tôi không cần đâu.
Hắn không giải thích về chuyện "Tử Tiêu" một khi đã đưa "Tử Tiêu" cho hắn rồi, người nhà của Quách Thái Minh sẽ không bị chịu ảnh hưởng nữa.
Quách Thái Minh mặc dù đã yêu cầu đến ba lần, nhưng Diệp Mặc vẫn không chịu nhận tấm thẻ ngân hàng. Tiền nhỏ thì hắn không thiếu, có tiền tỷ cho hắn thì cũng vẫn không đủ. Diệp Mặc nghĩ, sau này mình cần phải tu luyện, việc thu thập các đồ quý giá thì cần đến một số lượng lớn tiền. Đợi hắn ổn định thêm chút nữa, hắn sẽ nghĩ cách kiếm tiền, sau khi tham gia cuộc đấu giá ở Ẩn Môn, Diệp Mặc cảm thấy chỉ dựa vào phòng khám của hắn, cho dù là có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, thì cũng vẫn không đủ tiền để mua một đóa "Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo", muốn kiếm tiền thì phải nghĩ cách khác.
...
Ninh Hải.
Trong chiếc sân nhỏ nơi Diệp Mặc ở, Ninh Khinh Tuyết rảnh rang chăm sóc vài cọng "Ngân Tâm Thảo", những ngày Diệp Mặc không ở đây, cô rất nhớ anh, Diệp Mặc đã đi mấy tháng rồi mà vẫn chưa chịu quay về, nên cô có chút nhớ nhung. Nhưng cô biết Diệp Mặc nhất định sẽ quay về, anh đã hứa với cô rồi.
"Ngân Tâm Thảo" mọc rất tốt, cộng với việc Ninh Khinh Tuyết chăm sóc rất tỉ mỉ, cẩn thận, nên cây cao nhất đã cao tới bảy tám centimet rồi. Cô không quan tâm đến chuyện tu luyện, nhưng vì Diệp Mặc, nên mỗi ngày đều cố ép mình dùng một khoảng thời gian nhất định để tu luyện. Khoảng thời gian còn lại thì đều giành để chăm sóc "Ngân Tâm Thảo", nếu không thì cũng ngồi đùa nghịch với chiếc vòng đeo trên cổ.
Chuỗi vòng cổ làm từ hạt trân châu này cô rất thích, lần trước lúc Tô Tĩnh Văn nhìn thấy chuỗi vòng này, cũng rất thích. Nhưng cô sẽ không cho Tô Tĩnh Văn chuỗi vòng này, nghiêm túc mà nói, đây giống như một món quà mà Diệp Mặc đã tặng cho cô vậy.
- Khinh Tuyết, đi đến đường dành cho người đi bộ cùng tôi mua ít đồ đi.
Hứa Vy hôm nay tan làm sớm, chưa đến năm giờ đã về rồi, vừa mới vào đến sân, đã gọi Ninh Khinh Tuyết.
- Đường dành riêng cho người đi bộ?
Ninh Khinh Tuyết nhớ tới bánh ngọt, đột nhiên cảm thấy hơi thèm, cười cười, lập tức đồng ý với Hứa Vi.
Đường dành riêng cho người đi bộ là nơi mà Ninh Khinh Tuyết đến nhiều nhất, bình thường thì đến đây để ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng thì đến đây ăn cùng với Tô Tĩnh Văn và Lý Mộ Mai, đôi khi thì cô đến đây cùng với Hứa Vi. Lúc cực kỳ buồn chán, thì một mình đến đây mua đến mấy miếng. Cô cảm thấy mùi vị của bánh ngọt có cái gì đó rất giống với bóng dáng của Diệp Mặc, lần nào ăn bánh, cũng đều vô cùng chăm chú.
...
Lúc này khu đường dành riêng cho người đi bộ vẫn náo nhiệt như thường, tuy rằng vẫn còn chưa tối, nhưng các sạp hàng đã bày đủ thứ ra rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hai vị đạo sĩ có vẻ nhàn nhã đi dạo ở trên đường, một trong hai người đó đã khoảng 50 ~ 60 tuổi rồi, người còn lại mới chỉ chừng hơn 20.
- Ay, tiếc quá, mới có một hai tháng, không ngờ đến cơ hội đến phiên đấu giá cũng đã bỏ lỡ rồi. Nghe nói lần này còn xuất hiện một gốc "Liễu Thanh La" và hai viên "Trú Nhan Đan", cũng không biết là thật hay giả nữa. Sư phụ, thế giới trần tục này, con cảm thấy đục ngầu rồi, hay là chúng ta về đi.
Người thanh niên trẻ tuổi đi dạo ở chốn phồn hoa đô hội này được mấy ngày, liền cảm thấy như vậy, không thể chịu nổi, cách nói chuyện dường như chuyển đổi rất nhanh.
Từ cách nói chuyện của đạo sĩ trẻ thì biết được vị đạo sĩ già kia chính là sư phụ của anh ta.
Quả nhiên, vị đạo sĩ trẻ kia vừa nói xong, thì vị đạo sĩ già trong ánh mắt liền lộ vẻ vui mừng, gật gật đầu nói:
- Không tệ, Nguyên Trọng tâm cảnh của con rất tốt, không bị chốn phồn hoa đô hội này mê hoặc, thầy có thể yên tâm được rồi. Được rồi, một khi con đã chán ghét mệt mỏi như vậy, thì chúng ta lập tức quay về tu luyện, sau này con sẽ không được thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa đâu.
Vị đạo sĩ tên Nguyên Trọng kia, ánh mắt ánh lên cái nhìn giảo hoạt đắc ý, nhưng lại gật đầu rất dứt khoát,
- Sư phụ dạy bảo là...
Nhưng Nguyên Trọng chỉ nói nửa câu, rồi đột nhiên dừng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào hai cô gái đứng trước mặt, đột nhiên không thể nhúc nhích.
- Sao vậy?
Vị đạo sĩ già lập tức chú ý đến.
Nguyên Trọng nuốt nước bọt cũng khó, rồi mới lên tiếng:
- Sư phụ, con nhìn thấy cô gái kia, cô ấy đẹp quá, nếu con có thể cưới cô ấy làm vợ, thì có nhốt con cả đời ở trong núi con cũng đồng ý...
Vị đạo sĩ già nhìn theo hướng Nguyên Trọng nhìn, nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy hoa, trong tay cầm một miếng bánh ngọt Hoàng Kim, cẩn thận cắn từng miếng nhỏ, đôi mắt như chứa nụ cười dịu dàng, quả nhiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, loại con gái như này đừng nói là thế tục, cho dù là trong giới Ẩn Môn cũng rất khó có thể gặp được, không ngờ lại có thể nhìn thấy ở nơi bé tí teo này, chẳng trách đồ đệ mình lại có phản ứng như vậy.
Nhưng nếu có thể tìm được một cô gái ở bên cạnh Nguyên Trọng, giữ lấy trái tim nó, để nó ở trên núi tu luyện thì cũng không phải là một ý kiến tồi, nghĩ đến đây, lão đạo sĩ khẽ mỉm cười nói:
- Cô gái này đúng là cũng không tồi, nhưng chuyện này là chuyện giữa hai người, nếu người ta không thích con, thì...
- Sư phụ, con nhất định phải có cô ấy, tư chất và tướng mạo của con cũng không kém gì cô ấy, hơn nữa đợi sau này cô ấy hiểu rõ chúng ta là ai, thì nhất định cô ấy sẽ cảm thấy mình may mắn. Không phải người nào cũng có cơ hội bước chân vào thế giới của chúng ta, sư phụ...
Nguyên Trọng lại nuốt nước bọt một lần nữa, ánh mắt vẫn dán vào cô gái đang ăn miếng bánh ngọt Hoàng Kim.
Lão đạo sĩ gật gật đầu nói:
- Ừ, con nói không sai, có thể đặt chân vào thế giới của chúng ta đúng là vận may của cô ấy. Con đi hỏi cô ấy đi xem cô ấy có đồng ý hay không. Nhưng phải biết có chừng có mực đấy, thầy thấy khí chất của cô gái đó rất cao quý, không chừng gia thế cũng không tầm thường đâu.
- Vâng, sư phụ, nhưng sư phụ thầy lo thừa rồi, ngoại ẩn môn con thấy là đã sa sút nghiêm trọng rồi, võ công cao nhất cũng chỉ ở mức thấp nhất mà thôi, đám người này thực tế là rất ngốc chứ đừng nói là một người con gái phàm trần, thầy yên tâm đi.
Nguyên Trọng không kịp nói xong, đã chạy thẳng tới chỗ cô gái đang ăn bánh ngọt đó.
- Chào cô, tôi là Nguyên Trọng...
Vị đạo sĩ trẻ tuổi mặc dù rất thích cô gái này, nhưng anh ta cũng chưa có nhiều kinh nghiệm giao tiếp trong xã hội, căn bản là không biết nên biểu đạt như thế nào, thậm chí, lời dạo đầu mời khách ăn cơm cũng không có, chứ đừng nói là tìm cớ để bắt chuyện với người ta.
Ninh Khinh Tuyết đang ăn chiếc bánh ngọt có hương vị của Diệp Mặc, đột nhiên bị người này không biết từ đâu chạy ra dọa cho giật cả mình. Vội vàng lùi xuống vài bước, nhìn Nguyên Trọng bằng ánh mắt cảnh giác.
Nguyên Trọng tiến sát về phía Ninh Khinh Tuyết, dáng vẻ thanh cao và khí chất cao quý, khiến cho anh ta không cách nào cưỡng lại được.
Bây giờ thấy Ninh Khinh Tuyết nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác, vội vàng nắm tay lại, liến thoắng nói:
- Tôi là Nguyên Trọng, là người của Ẩn Môn, cũng chính là Tiên Môn mà người trần tục hay nhắc đến. Sư phụ tôi cảm thấy cô rất thích hợp với tiên pháp của chúng tôi...
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, kéo tay Hứa Vi nói:
- Hứa Vi, chúng ta đi thôi.
- Đồ thần kinh
Hứa Vi lại không nhịn được như Ninh Khinh Tuyết, nhìn vị đạo sĩ đó rồi mắng một câu.
Nguyên Trọng không ngờ Hứa Vi lại dám mắng anh ta, anh ta tiến lên, chộp lấy Hứa Vi rồi quăng cô xa tới mấy thước, ngã nhào vào một quán nước nhỏ bên đường, Hứa Vi bị quăng ngã, một lúc lâu sau vẫn không thể tự đứng dậy được.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng chạy đến đỡ Hứa Vi dậy, nhìn chằm chằm Nguyên Trọng bằng ánh mắt lạnh lùng, lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.
Thấy Ninh Khinh Tuyết gọi điện thoại, Nguyên Trọng mặc dù chưa từng trải qua chuyện như này, nhưng anh ta cũng biết Ninh Khinh Tuyết muốn gọi người đến. Anh ta vội vàng cướp lấy di động của Ninh Khinh Tuyết, nhưng cánh tay của anh ta vừa vươn ra đã lấp tức bị một ánh sáng màu vàng cản lại trong chớp mắt.
- Hả?
Nguyên Trọng nhìn cánh tay bị chặn lại của mình, thậm chí sức rất lớn, anh ta trong quá trình tu luyện được coi là thiên tài, mới hai mươi sáu tuổi, đã luyện tới đỉnh Huyền Cấp của tu vi rồi, bây giờ không ngờ cũng không cướp nổi chiếc điện thoại trong tay một cô gái.
Chẳng lẽ cô gái này cũng là một cao thủ hay sao? Nghĩ đến đây Nguyên Trọng cũng không nghĩ đến chuyện tiếp tục cướp điện thoại nữa, mà đánh thẳng một quyền về phía Ninh Khinh Tuyết, một quyền đánh ra chứa tận ba phần công lực.
"Thịch" một tiếng, lần này thì Nguyên Trọng đã hiểu rồi, quả đấm của anh ta bị một vòng ánh sáng màu vàng nhạt cản lại. Nhưng vòng ánh sángnày cũng không thể chịu nổi lực của anh ta, nên đã vỡ tan tành rồi.
Chiếc vòng cổ của Ninh Khinh Tuyết mặc dù có thể chặn được một quyền này, nhưng đồng thời cô cũng bị đánh văng ra khỏi đường dành cho người đi bộ, rơi xuống chỗ ngã tư, đúng lúc một chiếc ô tô lao đến.
Lúc này Hứa Vi đã bò dậy được, nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết bị xe đâm, vội vàng phóng tới, đỡ Ninh Khinh Tuyết dậy.
Lão đạo sĩ già vội vàng chạy đến trước mặt Ninh Khinh Tuyết, giơ tay đặt lên mũi cô kiểm tra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Sư phụ.
Nguyên Trọng cũng cảm thấy lúc nãy mình ra tay hơi nặng.
Lão đạo sĩ này thở dài, nói với đạo sĩ trẻ:
- Nguyên Trọng, con đã gây họa rồi, cô gái này không cứu được nữa rồi, chúng ta mau đi thôi.
Nguyên Trọng có chút ảo não, dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Ninh Khinh Tuyết,
- Hơi nặng tay một chút, nhưng lời sư phụ nói thì có vẻ hơi nghiêm trọng, có thế này mà cũng kêu là gặp rắc rối, ở ngoài còn có ai xứng đáng là đối thủ của thầy sao?
- Hừ, con thật là không biết trời cao đất dày, thứ pháp khí mà cô gái này đeo rõ ràng là hàng cao cấp, ở trong giới chúng ta cũng ít gặp được người có loại pháp khí này, người đứng sau cô ta chắc chắn cũng không phải là kẻ đơn giản.
Lão đạo sĩ nói tới đây, thì nhìn thấy xe cảnh sát đang rú còi inh ỏi chạy đến, cũng không nói nhiều nữa vội vàng cầm tay đạo sĩ trẻ, chạy mất tăm.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
- Diệp thần y, tổ tiên tôi cũng là cổ võ nhất mạch, chỉ có điều sau này thì bị thất truyền, lúc Diệp thần y điều trị cho tôi, chắc đã sử dụng nội khí, nhìn anh chắc cũng là một cao thủ về cổ võ, chiếc hộp này do tổ tiên tôi truyền lại, tôi nghĩ con cháu đời sau của tôi cũng không luyện cổ võ nữa rồi. Ơn cứu mạng, tôi cũng không có cái gì để tặng, nên chiếc hộp này tặng cho anh, mong thần y nhận lấy.
Diệp Mặc vội vàng từ chối:
- Ông Quách, đây là thứ mà tổ tiên ông để lại, tôi không thể nhận được, ông hãy giữ lại đi.
Quách Thái Minh lắc đầu nói:
- Tôi chỉ có một đứa con gái, hơn nữa cho dù tôi có con trai đi chăng nữa, thì tôi cũng đã nói rồi, nếu như Diệp thần y thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, thì coi như chiếc hộp ngọc này là chút tâm ý, tôi biết Diệp thần y cũng không coi thứ này ra gì, nhưng tôi không có thứ nào tốt hơn cả có thể làm vừa lòng anh cả.
Thấy Quách Thái Minh chân thành như vậy, Diệp Mặc cũng chỉ đành nhận lấy chiếc hộp ngọc. Hắn mở chiếc hộp ngọc ra, phát hiện bên trong có một chiếc thẻ, chắc là thẻ ngân hàng, ngoài chiếc thẻ này ra còn có một tấm bản đồ da dê, có vẻ như có từ rất lâu rồi, tấm bản đồ vẽ một vùng biển rộng, trên tấm bản đồ là một viên đá. Diệp Mặc phát hiện ra viên đá này chính là đá "Tử Tiêu"
Diệp Mặc lập tức hiểu ra căn bệnh mà Quách Thái Minh cho rằng là bị di truyền là như thế nào, chiếc hộp ngọc này nhất định là do tổ tiên Quách Thái Minh để lại, đến đời nào thì đời đấy đều đến chạm vào viên đá "Tử Tiêu" này một lần, kết quả chỉ cần cầm vào đá "Tử Tiêu" thì người đó lập tức sẽ bị mắc căn bệnh này. Chỉ có điều không giống với Trác Ái Quốc ở chỗ, người nhà họ Quách sau khi xem viên đá này, còn để nó vào trong hộp ngọc, nên viên đá "Tử Tiêu" vẫn được giữ gìn một cách vô cùng hoàn hảo, được truyền từ đời này sang đời khác, nên hết đời này đến đời khác đều bị trúng độc.
Diệp Mặc lấy ra tấm thẻ đưa cho Quách Thái Minh nói:
- Cái hộp ngọc này thì tôi nhận, còn tấm thẻ này, tôi không cần đâu.
Hắn không giải thích về chuyện "Tử Tiêu" một khi đã đưa "Tử Tiêu" cho hắn rồi, người nhà của Quách Thái Minh sẽ không bị chịu ảnh hưởng nữa.
Quách Thái Minh mặc dù đã yêu cầu đến ba lần, nhưng Diệp Mặc vẫn không chịu nhận tấm thẻ ngân hàng. Tiền nhỏ thì hắn không thiếu, có tiền tỷ cho hắn thì cũng vẫn không đủ. Diệp Mặc nghĩ, sau này mình cần phải tu luyện, việc thu thập các đồ quý giá thì cần đến một số lượng lớn tiền. Đợi hắn ổn định thêm chút nữa, hắn sẽ nghĩ cách kiếm tiền, sau khi tham gia cuộc đấu giá ở Ẩn Môn, Diệp Mặc cảm thấy chỉ dựa vào phòng khám của hắn, cho dù là có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, thì cũng vẫn không đủ tiền để mua một đóa "Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo", muốn kiếm tiền thì phải nghĩ cách khác.
...
Ninh Hải.
Trong chiếc sân nhỏ nơi Diệp Mặc ở, Ninh Khinh Tuyết rảnh rang chăm sóc vài cọng "Ngân Tâm Thảo", những ngày Diệp Mặc không ở đây, cô rất nhớ anh, Diệp Mặc đã đi mấy tháng rồi mà vẫn chưa chịu quay về, nên cô có chút nhớ nhung. Nhưng cô biết Diệp Mặc nhất định sẽ quay về, anh đã hứa với cô rồi.
"Ngân Tâm Thảo" mọc rất tốt, cộng với việc Ninh Khinh Tuyết chăm sóc rất tỉ mỉ, cẩn thận, nên cây cao nhất đã cao tới bảy tám centimet rồi. Cô không quan tâm đến chuyện tu luyện, nhưng vì Diệp Mặc, nên mỗi ngày đều cố ép mình dùng một khoảng thời gian nhất định để tu luyện. Khoảng thời gian còn lại thì đều giành để chăm sóc "Ngân Tâm Thảo", nếu không thì cũng ngồi đùa nghịch với chiếc vòng đeo trên cổ.
Chuỗi vòng cổ làm từ hạt trân châu này cô rất thích, lần trước lúc Tô Tĩnh Văn nhìn thấy chuỗi vòng này, cũng rất thích. Nhưng cô sẽ không cho Tô Tĩnh Văn chuỗi vòng này, nghiêm túc mà nói, đây giống như một món quà mà Diệp Mặc đã tặng cho cô vậy.
- Khinh Tuyết, đi đến đường dành cho người đi bộ cùng tôi mua ít đồ đi.
Hứa Vy hôm nay tan làm sớm, chưa đến năm giờ đã về rồi, vừa mới vào đến sân, đã gọi Ninh Khinh Tuyết.
- Đường dành riêng cho người đi bộ?
Ninh Khinh Tuyết nhớ tới bánh ngọt, đột nhiên cảm thấy hơi thèm, cười cười, lập tức đồng ý với Hứa Vi.
Đường dành riêng cho người đi bộ là nơi mà Ninh Khinh Tuyết đến nhiều nhất, bình thường thì đến đây để ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng thì đến đây ăn cùng với Tô Tĩnh Văn và Lý Mộ Mai, đôi khi thì cô đến đây cùng với Hứa Vi. Lúc cực kỳ buồn chán, thì một mình đến đây mua đến mấy miếng. Cô cảm thấy mùi vị của bánh ngọt có cái gì đó rất giống với bóng dáng của Diệp Mặc, lần nào ăn bánh, cũng đều vô cùng chăm chú.
...
Lúc này khu đường dành riêng cho người đi bộ vẫn náo nhiệt như thường, tuy rằng vẫn còn chưa tối, nhưng các sạp hàng đã bày đủ thứ ra rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hai vị đạo sĩ có vẻ nhàn nhã đi dạo ở trên đường, một trong hai người đó đã khoảng 50 ~ 60 tuổi rồi, người còn lại mới chỉ chừng hơn 20.
- Ay, tiếc quá, mới có một hai tháng, không ngờ đến cơ hội đến phiên đấu giá cũng đã bỏ lỡ rồi. Nghe nói lần này còn xuất hiện một gốc "Liễu Thanh La" và hai viên "Trú Nhan Đan", cũng không biết là thật hay giả nữa. Sư phụ, thế giới trần tục này, con cảm thấy đục ngầu rồi, hay là chúng ta về đi.
Người thanh niên trẻ tuổi đi dạo ở chốn phồn hoa đô hội này được mấy ngày, liền cảm thấy như vậy, không thể chịu nổi, cách nói chuyện dường như chuyển đổi rất nhanh.
Từ cách nói chuyện của đạo sĩ trẻ thì biết được vị đạo sĩ già kia chính là sư phụ của anh ta.
Quả nhiên, vị đạo sĩ trẻ kia vừa nói xong, thì vị đạo sĩ già trong ánh mắt liền lộ vẻ vui mừng, gật gật đầu nói:
- Không tệ, Nguyên Trọng tâm cảnh của con rất tốt, không bị chốn phồn hoa đô hội này mê hoặc, thầy có thể yên tâm được rồi. Được rồi, một khi con đã chán ghét mệt mỏi như vậy, thì chúng ta lập tức quay về tu luyện, sau này con sẽ không được thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa đâu.
Vị đạo sĩ tên Nguyên Trọng kia, ánh mắt ánh lên cái nhìn giảo hoạt đắc ý, nhưng lại gật đầu rất dứt khoát,
- Sư phụ dạy bảo là...
Nhưng Nguyên Trọng chỉ nói nửa câu, rồi đột nhiên dừng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào hai cô gái đứng trước mặt, đột nhiên không thể nhúc nhích.
- Sao vậy?
Vị đạo sĩ già lập tức chú ý đến.
Nguyên Trọng nuốt nước bọt cũng khó, rồi mới lên tiếng:
- Sư phụ, con nhìn thấy cô gái kia, cô ấy đẹp quá, nếu con có thể cưới cô ấy làm vợ, thì có nhốt con cả đời ở trong núi con cũng đồng ý...
Vị đạo sĩ già nhìn theo hướng Nguyên Trọng nhìn, nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy hoa, trong tay cầm một miếng bánh ngọt Hoàng Kim, cẩn thận cắn từng miếng nhỏ, đôi mắt như chứa nụ cười dịu dàng, quả nhiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, loại con gái như này đừng nói là thế tục, cho dù là trong giới Ẩn Môn cũng rất khó có thể gặp được, không ngờ lại có thể nhìn thấy ở nơi bé tí teo này, chẳng trách đồ đệ mình lại có phản ứng như vậy.
Nhưng nếu có thể tìm được một cô gái ở bên cạnh Nguyên Trọng, giữ lấy trái tim nó, để nó ở trên núi tu luyện thì cũng không phải là một ý kiến tồi, nghĩ đến đây, lão đạo sĩ khẽ mỉm cười nói:
- Cô gái này đúng là cũng không tồi, nhưng chuyện này là chuyện giữa hai người, nếu người ta không thích con, thì...
- Sư phụ, con nhất định phải có cô ấy, tư chất và tướng mạo của con cũng không kém gì cô ấy, hơn nữa đợi sau này cô ấy hiểu rõ chúng ta là ai, thì nhất định cô ấy sẽ cảm thấy mình may mắn. Không phải người nào cũng có cơ hội bước chân vào thế giới của chúng ta, sư phụ...
Nguyên Trọng lại nuốt nước bọt một lần nữa, ánh mắt vẫn dán vào cô gái đang ăn miếng bánh ngọt Hoàng Kim.
Lão đạo sĩ gật gật đầu nói:
- Ừ, con nói không sai, có thể đặt chân vào thế giới của chúng ta đúng là vận may của cô ấy. Con đi hỏi cô ấy đi xem cô ấy có đồng ý hay không. Nhưng phải biết có chừng có mực đấy, thầy thấy khí chất của cô gái đó rất cao quý, không chừng gia thế cũng không tầm thường đâu.
- Vâng, sư phụ, nhưng sư phụ thầy lo thừa rồi, ngoại ẩn môn con thấy là đã sa sút nghiêm trọng rồi, võ công cao nhất cũng chỉ ở mức thấp nhất mà thôi, đám người này thực tế là rất ngốc chứ đừng nói là một người con gái phàm trần, thầy yên tâm đi.
Nguyên Trọng không kịp nói xong, đã chạy thẳng tới chỗ cô gái đang ăn bánh ngọt đó.
- Chào cô, tôi là Nguyên Trọng...
Vị đạo sĩ trẻ tuổi mặc dù rất thích cô gái này, nhưng anh ta cũng chưa có nhiều kinh nghiệm giao tiếp trong xã hội, căn bản là không biết nên biểu đạt như thế nào, thậm chí, lời dạo đầu mời khách ăn cơm cũng không có, chứ đừng nói là tìm cớ để bắt chuyện với người ta.
Ninh Khinh Tuyết đang ăn chiếc bánh ngọt có hương vị của Diệp Mặc, đột nhiên bị người này không biết từ đâu chạy ra dọa cho giật cả mình. Vội vàng lùi xuống vài bước, nhìn Nguyên Trọng bằng ánh mắt cảnh giác.
Nguyên Trọng tiến sát về phía Ninh Khinh Tuyết, dáng vẻ thanh cao và khí chất cao quý, khiến cho anh ta không cách nào cưỡng lại được.
Bây giờ thấy Ninh Khinh Tuyết nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác, vội vàng nắm tay lại, liến thoắng nói:
- Tôi là Nguyên Trọng, là người của Ẩn Môn, cũng chính là Tiên Môn mà người trần tục hay nhắc đến. Sư phụ tôi cảm thấy cô rất thích hợp với tiên pháp của chúng tôi...
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, kéo tay Hứa Vi nói:
- Hứa Vi, chúng ta đi thôi.
- Đồ thần kinh
Hứa Vi lại không nhịn được như Ninh Khinh Tuyết, nhìn vị đạo sĩ đó rồi mắng một câu.
Nguyên Trọng không ngờ Hứa Vi lại dám mắng anh ta, anh ta tiến lên, chộp lấy Hứa Vi rồi quăng cô xa tới mấy thước, ngã nhào vào một quán nước nhỏ bên đường, Hứa Vi bị quăng ngã, một lúc lâu sau vẫn không thể tự đứng dậy được.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng chạy đến đỡ Hứa Vi dậy, nhìn chằm chằm Nguyên Trọng bằng ánh mắt lạnh lùng, lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.
Thấy Ninh Khinh Tuyết gọi điện thoại, Nguyên Trọng mặc dù chưa từng trải qua chuyện như này, nhưng anh ta cũng biết Ninh Khinh Tuyết muốn gọi người đến. Anh ta vội vàng cướp lấy di động của Ninh Khinh Tuyết, nhưng cánh tay của anh ta vừa vươn ra đã lấp tức bị một ánh sáng màu vàng cản lại trong chớp mắt.
- Hả?
Nguyên Trọng nhìn cánh tay bị chặn lại của mình, thậm chí sức rất lớn, anh ta trong quá trình tu luyện được coi là thiên tài, mới hai mươi sáu tuổi, đã luyện tới đỉnh Huyền Cấp của tu vi rồi, bây giờ không ngờ cũng không cướp nổi chiếc điện thoại trong tay một cô gái.
Chẳng lẽ cô gái này cũng là một cao thủ hay sao? Nghĩ đến đây Nguyên Trọng cũng không nghĩ đến chuyện tiếp tục cướp điện thoại nữa, mà đánh thẳng một quyền về phía Ninh Khinh Tuyết, một quyền đánh ra chứa tận ba phần công lực.
"Thịch" một tiếng, lần này thì Nguyên Trọng đã hiểu rồi, quả đấm của anh ta bị một vòng ánh sáng màu vàng nhạt cản lại. Nhưng vòng ánh sángnày cũng không thể chịu nổi lực của anh ta, nên đã vỡ tan tành rồi.
Chiếc vòng cổ của Ninh Khinh Tuyết mặc dù có thể chặn được một quyền này, nhưng đồng thời cô cũng bị đánh văng ra khỏi đường dành cho người đi bộ, rơi xuống chỗ ngã tư, đúng lúc một chiếc ô tô lao đến.
Lúc này Hứa Vi đã bò dậy được, nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết bị xe đâm, vội vàng phóng tới, đỡ Ninh Khinh Tuyết dậy.
Lão đạo sĩ già vội vàng chạy đến trước mặt Ninh Khinh Tuyết, giơ tay đặt lên mũi cô kiểm tra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Sư phụ.
Nguyên Trọng cũng cảm thấy lúc nãy mình ra tay hơi nặng.
Lão đạo sĩ này thở dài, nói với đạo sĩ trẻ:
- Nguyên Trọng, con đã gây họa rồi, cô gái này không cứu được nữa rồi, chúng ta mau đi thôi.
Nguyên Trọng có chút ảo não, dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Ninh Khinh Tuyết,
- Hơi nặng tay một chút, nhưng lời sư phụ nói thì có vẻ hơi nghiêm trọng, có thế này mà cũng kêu là gặp rắc rối, ở ngoài còn có ai xứng đáng là đối thủ của thầy sao?
- Hừ, con thật là không biết trời cao đất dày, thứ pháp khí mà cô gái này đeo rõ ràng là hàng cao cấp, ở trong giới chúng ta cũng ít gặp được người có loại pháp khí này, người đứng sau cô ta chắc chắn cũng không phải là kẻ đơn giản.
Lão đạo sĩ nói tới đây, thì nhìn thấy xe cảnh sát đang rú còi inh ỏi chạy đến, cũng không nói nhiều nữa vội vàng cầm tay đạo sĩ trẻ, chạy mất tăm.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Đánh giá:
Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Story
Chương 269: Khinh Tuyết bị cướp
9.8/10 từ 49 lượt.