Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 223: Điểm mấu chốt

Diệp Mặc đưa Đường Bắc Vi tới khách sạn, đi đến trước mặt lễ tân khách sạn nói:

- Lấy giúp tôi một phòng. Tiền thì, ngày mai tôi đưa cho cô.

Diệp Mặc tưởng rằng cô lễ tân khách sạn này đã biết hắn, hắn nợ một ngày hẳn không có vấn đề gì.

Cô lễ tân thoáng nhìn Diệp Mặc, lại thoáng nhìn Đường Bắc Vi đứng phía sau Diệp Mặc. Dường như cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy Diệp Mặc nói:

- Rất xin lỗi, tiên sinh. Chỗ chúng tôi phải giao tiền mới cho thuê phòng được.

Diệp Mặc không ngờ lễ tân này không cho hắn chút mặt mũi. Tốt xấu gì hắn cũng đã ở đây bốn ngày.

Diệp Mặc đang muốn nói chuyện lại bị Đường Bắc Vi kéo lại.

- Anh Diệp, tôi ở trong phòng anh một đêm rồi đi cũng được, không cần tốn tiền nữa.

Diệp Mặc nghĩ cũng phải. Dù sao đi nữa buổi tối hắn phải chế luyện bùa, sẽ không ngủ. Giường thì để lại cho Đường Bắc Vi ngủ. Hiện tại Đường Bắc Vi nói như vậy, hắn cũng lười dông dài với cô lễ tân. Hắn nhìn Đường Bắc Vi gật đầu nói:

- Nếu như vậy, chúng ta lên đi.

Đường Bắc Vi đi theo Diệp Mặc tới phòng hắn. Quả nhiên, cô chỉ thấy một phòng đơn, trong chỉ có một cái giường. Không hiểu sao, cô chợt cảm giác đau lòng. Tuy rằng cô rất cảm kích Diệp Mặc, hơn nữa cũng có thiện cảm với hắn, thậm chí đã quyết định trao lần đầu tiên cho hắn, xem như bồi thường việc mình lừa hắn và cảm ơn hắn đã cứu mình. Nhưng khi cô thật sự phải đối mặt, cô lại cảm thấy có chút không thể tiếp nhận được.

Mà Diệp Mặc có thể đưa cô về phòng, chứng tỏ trong lòng hắn cũng nghĩ tới chuyện này. Nếu không nghĩ tới chuyện này, hắn đưa một cô gái độc thân tới phòng đơn làm gì?

Khi Đường Bắc Vi đi tắm, Diệp Mặc sửa sang lại vật liệu một chút. Vật liệu chỉ có hai mươi phần. Diệp Mặc lấy điện thoại ra, do dự một lúc lâu, vẫn không thể quyết định có nên gọi điện thoại cho Tô Tĩnh Văn hay không. Cuối cùng hắn thở dài, hay chờ ngày mai rồi nói. Đêm nay còn hai mươi phần vật liệu, miễn cưỡng còn có thể qua một đêm.

Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Mặc lại cất điện thoại đi, sau đó thoáng nhìn về phía Đường Bắc Vi đã tắm xong


Đường Bắc Vi dùng một cái khăn tắm quấn quanh người, nhưng bắp chân thon dài trắng nõn vẫn lộ ra. Thân thể rất thon thả, lộ ra vẻ hấp dẫn kinh người.

Nhưng Diệp Mặc lại không hề có cảm giác. Dường như sự hấp dẫn của Đường Bắc Vi còn không bằng Tĩnh Tức. Hắn cảm thấy khó hiểu nhìn Đường Bắc Vi nói:

- Cô tắm xong, lên giường ngủ đi.

Ban đầu, Diệp Mặc còn tưởng rằng Đường Bắc Vi sẽ khách khí một chút, không ngờ cô chỉ ừ một câu, đã trực tiếp lên giường, Diệp Mặc lắc đầu. Thật đúng là không khách khí.

Đường Bắc Vi nằm trên giường, tim đập loạn. Cô không biết khi nào Diệp Mặc mới bắt đầu. Cô cảm giác có chút run rẩy, không biết có phải vì sợ hãi hay không. Trong lòng cô lại hi vọng Diệp Mặc lên sớm một chút, làm xong cảm giác tội lỗi trong lòng cô sẽ bớt đi. Nên trả nợ thì trả nợ. Trong lòng Đường Bắc Vi bồn chồn, suy nghĩ lại trở nên mâu thuẫn. Hơn nữa gần đây tâm tư quá lao lực tiều tụy, cuối cùng không ngờ lại ngủ lúc nào không biết.

Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi đã ngủ, hắn lại bắt đầu chế luyện bùa. Tuy rằng hắn hết sức cẩn thận, hết sức tiết kiệm bùa, trong thời gian một đêm, hai mươi phần vật liệu đã được chế luyện xong, cũng chỉ chế luyện ra bảy Hỏa Cầu phù. Xác xuất thành công vẫn chưa đến một phần ba. Đây vẫn là xác xuất thành công lớn nhất của hắn.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, Diệp Mặc thở dài, thu thập mọi thứ, rồi đi tắm giặt. Nhìn trời đã hửng sáng, hắn biết hôm nay nhất định phải vay tiền. Nếu không vay tiền, dựa vào ba mươi lá bùa đã chế luyện tốt, tuyệt đối không thể đánh bại Tĩnh Tức. Huống gì không thể chỉ có một Tĩnh Tức.

Đường Bắc Vi ngủ một giấc thật là thoải mái. Cô mở mắt, lại phát hiện bên cạnh mình không có người. Tối hôm qua, Diệp Mặc không lên giường. Theo bản năng cô ngồi dậy, phát hiện quần áo lót vẫn chỉnh tề, không hề bị động qua. Chăn rơi xuống, cô vội vàng kéo lên.

Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi ngồi dậy, liền nói:

- Tôi muốn ra ngoài một chút. Cô ngủ thêm một lát hãy dậy, không nên chạy loạn. Chờ tôi lấy được tiền xong, quay về sẽ nói sau.

Trong lòng Diệp Mặc biết, ba người bị giết tối hôm qua, tuy rằng ngày hôm qua không ai biết, nhưng thời gian đã lâu như vậy không xuất hiện, nói không chừng đã khiến người khác nghi ngờ.

- Tối hôm qua, anh không lên giường ngủ? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đường Bắc Vi có chút kinh ngạc hỏi. Diệp Mặc nói vậy khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng cũng có phần áy náy.

- Không, tối hôm qua tôi bận làm việc.



- Hả..

Đường Bắc Vi không ngờ có chút lo lắng. Tối hôm qua Diệp Mặc không muốn cô. Mắt thấy trời đã sáng. Làm sao bây giờ? Hôm nay đã là ngày hai mươi lăm.

- Anh Diệp, anh có thể ở lại với tôi được không? Tôi...

Lần đầu tiên Đường Bắc Vi nói chuyện lại cảm thấy khó xử như thế, cảm giác toàn thân run rẩy, có chút không chống đỡ được.

Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ thoáng nhìn về phía Đường Bắc Vi, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao? Một cô gái để một người đàn ông ngủ cùng có thể vì nguyên nhân khác?

Thấy Diệp Mặc lắc đầu, trong lòng Đường Bắc Vi càng quýnh lên. Cô đưa tay kéo Diệp Mặc lại:

- Rất xin lỗi, anh Diệp, đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi, tôi muốn cho anh...

Đầu đầy mồ hôi, sau khi nói xong câu đó, mặt Đường Bắc Vi đã đỏ tới mức không thể hình dung được. Cô vĩnh viễn không tưởng tượng được, không ngờ mình có thể không biết xấu hổ nói ra điều này. Nhưng cô căn bản không có kinh nghiệm quyến rũ đàn ông, chỉ có thể dùng cách thức nói trắng ra.

Diệp Mặc lại nắm lấy cổ tay Đường Bắc Vi. Đường Bắc Vi thở phào một cái. Đúng là hắn vẫn còn muốn, Trong lòng cô không biết là cao hứng, hay thất vọng. Các loại cảm nhận đều có, nhưng cô lại không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc chú ý chính là cái vòng ngọc trên cổ tay Đường Bắc Vi. Vòng ngọc trên tay cô giống hệt với vòng ngọc mà em gái mình đã đưa cho mình. Đây là chuyện gì vậy?

Đường Bắc Vi bị Diệp Mặc cầm cổ tay một lúc lâu, nhưng không thấy Diệp Mặc làm gì khác, màu đỏ trên mặt cô giảm dần. Cô cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía Diệp Mặc.

- Anh Diệp...

Đường Bắc Vi cúi đầu khẽ gọi một tiếng. Càng ngày, cô càng cảm thấy có thiện cảm với Diệp Mặc. Nếu là người bình thường, nghe cô nói vậy, chắc hẳn đã sớm xông lên. Đường Bắc Vi tốt xấu cũng là một hoa hậu giảng đường, coi như là một người đẹp. Nhưng không ngờ cho tới bây giờ, Diệp Mặc vẫn chưa bắt đầu.

Diệp Mặc thở dài một tiếng.


- Đường Bắc Vi, cô có thể nói cho tôi biết cô có vòng tay này từ đâu không?

- Hả...

Đường Bắc Vi bị Diệp Mặc nắm được cổ tay, hiện tại cô mới biết, không ngờ Diệp Mặc nhìn trúng vòng tay của cô. Chiếc vòng này là do mẹ cô để lại cho cô để nhận người thân. Chẳng lẽ hắn thích cái vòng tay này sao? Nếu thích, mình sẽ cho hắn.

Nghĩ đến đây, Đường Bắc Vi lấy vòng tay ra đưa cho Diệp Mặc:

- Đây là của mẹ tôi đưa cho tôi cách đây không lâu. Anh Diệp, anh đã cứu tôi một mạng. Anh không muốn tôi, nếu anh thích cái vòng tay này, thì anh lấy đi.

Diệp Mặc nhận cái vòng tay, xem thật kỹ. Quả thật nó giống hệt với cái vòng tay của mình. Ngay cả chất ngọc và hoa văn phía trên đều giống nhau, không có bất kỳ sự khác biệt nào. Chẳng lẽ đây là một đôi?

Diệp Mặc đưa tay vòng tay cho Đường Bắc Vi, mỉm cười:

- Cô ngủ thêm một lát đi. Không phải tôi muốn vòng tay của cô. Tôi chỉ muốn xem qua thôi.

Đường Bắc Vi nghi hoặc nhận lại vòng tay, không rõ ý của Diệp Mặc. Chẳng lẽ hắn thật sự không có bất kỳ hứng thú gì đối với mình sao? Hay dung mạo của mình căn bản không lọt vào mắt hắn. Nếu nói Đường Bắc Vi còn có gì đáng kiêu ngạo thì đó chính là dung mạo của cô. Cho tới bây giờ cô không cho rằng dung mạo của mình kém hơn so với người khác.

Diệp Mặc cầm lấy điện thoại tính gọi cho Diệp Lăng hỏi một chút về chuyện vòng tay. Nhưng hắn lại phát hiện điện thoại của mình đã hết pin, đành phải mang điện thoại di động đi nạp điện. Sau đó hắn đành đi đến bên giường nói với Đường Bắc Vi:

- Cô có thể cho tôi mượn điện thoại di động một chút không?

- Hả...

Đường Bắc Vi vẫn nhìn Diệp Mặc. Hiện tại, cô thấy hắn đi tới, tim cô lại treo lên. Nhưng không ngờ Diệp Mặc chỉ mượn cái điện thoại di động. Cô vội vàng nói:

- Được, để tôi đưa cho anh.

Nói xong cô lấy điện thoại đang đặt ở bên cạnh gối, đưa cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhớ rõ số điện thoại của Diệp Lăng, hắn thuận tay bấm số gọi điện cho Diệp Lăng. Nhưng thông tin đưa ra lại khiến Diệp Mặc hơi sửng sốt. Không ngờ số điện thoại này có trong danh bạ điện thoại của Đường Bắc Vi, ghi rõ ràng bốn chữ: bạn gái Diệp Mặc.

Đường Bắc Vi biết Diệp Lăng? Không đúng. Nếu cô ấy ghi bạn gái Diệp Mặc, chứng tỏ chí ít cô từng nghe nói qua về mình. Nhưng vừa rồi, khi mình nói tên ra, cô ấy không hề có phản ứng. Người phụ nữ này đang giả vờ. Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đường Bắc Vi. Hắn tạm thời cúp điện thoại.

Đường Bắc Vi luôn nhìn Diệp Mặc, trong lòng không biết nghĩ cái gì. Hiện tại Diệp Mặc đột nhiên nhìn về phía cô, thậm chí ánh mắt còn rất lạnh. Theo bản năng cô rùng mình một cái. Ánh mắt Diệp Mặc rất lạnh. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, cô chưa từng thấy ánh mắt Diệp Mặc lạnh như thế.

Diệp Mặc đi đến trước giường của Đường Bắc Vi, một tay nắm lấy chăn của Đường Bắc Vi tung lên. Phía dưới lộ ra thân hình uyển chuyển của Đường Bắc Vi chỉ mặc áo lót. Nhưng dường như Diệp Mặc không thấy. Hắn đưa tay túm lấy Đường Bắc Vi, đi đến phía trước cửa sổ lạnh lùng nói:

- Chỗ này là tầng sáu. Nếu cô nói dối một câu, tôi lập tức ném cô xuống. Nói đi, cô cố ý tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Đường Bắc Vi còn chưa hết hoảng sợ. Khi Diệp Mặc nói chuyện, cô mới phản ứng lại. Nhưng nhìn thấy mình chỉ mặc đồ lót, lại bị Diệp Mặc túm lấy như vậy, cô giận dữ và xấu hổ muốn chết. Đôi mắt đỏ lên, nước mắt lại trào ra.

Diệp Mặc giống như không nhìn thấy, lại lạnh lùng nói:

- Cho cô thời gian một phút đồng hồ. Nếu cô không nói, thì đừng trách tôi không khách khí.

- Anh ném tôi xuống đi. Tôi, tôi...

Đường Bắc Vi không ngờ lại cảm thấy tủi thân, cảm giác mình sống như vậy, chẳng thà chết đi còn hơn. Mẹ mình đã chết. Mình đi cùng mẹ là được rồi, làm gì phải sống trên đời để bị người ta khi dễ.

Diệp Mặc kinh ngạc thoáng nhìn Đường Bắc Vi trong tay. Trong mắt cô đều là nước mắt, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng quật cường. Không hề để ý tới sự uy hiếp của mình, Diệp Mặc cau mày. Cô ta, ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ còn có âm mưu thâm độc hơn?

Diệp Lăng là em gái hắn. Đó là điểm mấu chốt của hắn. Người nào dám có ý định động tới Diệp Lăng, thì đừng trách Diệp Mặc hắn không khách khí. Bất kể thế nào, hắn nhất định phải điều tra rõ chuyện này.

Diệp Mặc lại ném Đường Bắc Vi lên giường, lạnh giọng nói:

- Nói rõ từ đầu đến cuối cho tôi biết, rốt cuộc cô tiếp cận tôi để làm gì. Còn nữa, ai sai cô tới?

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Story Chương 223: Điểm mấu chốt
9.8/10 từ 49 lượt.
loading...