Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 221: Không ngờ đến thật
Ý loạn một hồi, Diệp Mặc lại lần nữa gặp khó khăn, luyện chế bùa khó khăn quá. Hơn nữa còn là thứ tốn tiền, mặc dù nói dễ dàng, nhưng nếu luyện chế lại không phải là chuyện dễ dàng.
Máu của yêu thú nơi này không có, tuy nhiên có thể dùng dã thú hung mãnh thay thế, chủ yếu nhất là luyện chế bùa rất tốn thời gian. Lần trước Diệp Mặc tốn một tháng mới luyện chế ra tám tấm phù lục, nhưng Hỏa Cầu Phù chỉ bằng nửa tám tấm bùa kia, Diệp Mặc không cần thử, liền biết chắc không thể nề hà đạo cô kia.
Mặc dù có quan hệ với tu vi lúc đó có, nhưng Diệp Mặc cũng không cho rằng hiện tại một ngày hắn có thể luyện chế được bao nhiêu tấm.
Diệp Mặc nghĩ nửa ngày, cũng thật không nghĩ ra phương pháp bảo toàn sinh mạng tốt hơn. Không thể nâng cao tu vi, chỉ có thể nâng cao trang bị. Xem ra hôm nay không thể nhìn thấy Tố Tố, tuy nhiên biết Tố Tố ở trong này là được rồi, đi về chuẩn bị đồ trước.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại trở về dọc theo đường cũ. Hắn quyết định luyện chế bùa trước, đến lúc đó mang theo số lượng bùa lớn, lại đến tìm người phụ nữ Tĩnh Tức gây phiền toái.
Luyện chế bùa cần lượng lớn tiền, nhưng Diệp Mặc trên người bây giờ lại không có bao nhiêu tiền. Lần trước giúp bác của Trác Ái Quốc chữa bệnh, nể mặt Trác Ái Quốc, hắn cũng không tiện nhận tiền, bây giờ mới biết được chính mình thiếu tiền dùng cỡ nào.
Chẳng qua là máu thú, Diệp Mặc thật ra có biện pháp, hắn ở Vô Lượng Sơn tìm tòi suốt một đêm, săn bắt được một con báo và một con sơn dương. Lấy được hai loại máu của hai con, cũng kha khá.
Thu gom máu động vật xong, Diệp Mặc rời Vô Lượng Sơn đi tới thành phố Du Nguyên.
Thành phố Du Nguyên cách Vô Lượng Sơn không xa, Diệp Mặc ở trong này mua số lượng lớn giấy vàng loại tốt nhất còn mua mực rồi nghiên nữa, lại mua một cây bút lông sói, trên người chỉ có mấy chục ngàn cũng tiêu hao sạch sẽ rồi.
Trong lòng muốn gọi điện thoại cho Nhị Hổ, hỏi xem có tiền hay không, ngẫm nghĩ một chút Diệp Mặc bỏ qua ý nghĩ này. Hiện tại mình không ở Lạc Thương, Nhị Hổ khẳng định kinh doanh không tốt, nói không chừng không có cuộc làm ăn nào, đây cũng là có khả năng đấy, nếu chẳng may Nhị Hổ biết mình rất cần tiền, còn khiến y có gánh nặng tâm ly, hay là trước hết sử dụng nguyên liệu trên tay rồi nói sau.
Diệp Mặc tìm một căn phòng ở quán rượu, sau đó treo lên bảng xin chớ quấy rầy, bắt đầu tập trung chế tác bùa.
Mặc dù ý tưởng là tốt, nhưng tình huống lại làm cho Diệp Mặc thất vọng, thời gian một ngày, Diệp Mặc lãng phí hơn hai mươi phần nguyên liệu mới chế tạo ra tám tấm phù lục. Mặc dù tốt hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần, nhưng kết quả này vẫn như cũ khiến Diệp Mặc không hài lòng.
Ngày thứ hai và ngày thứ ba tốt hơn chút, tổng cộng chế tạo ra mười sáu tấm phù lục, nhưng tiêu hao tốn hơn nữa. Tiếp tục như vậy Diệp Mặc cảm giác không được, một là nguyên liệu tiêu hao quá nhanh, thứ hai là tốc độ quá chậm, cái chính là lãng phí quá nhiều.
Ngày thứ tư, một trăm phần nguyên liệu Diệp Mặc chuẩn bị chỉ còn lại có hai mươi phần, hắn nghĩ tiếp tục như vậy không được rồi. Nếu không thể đề cao phương pháp chế tác bùa, nhất định phải đi kiếm tiền rồi, chế bùa là thứ tiêu hao tiền của
…
Đường Bắc Vi nhìn chăm chú vào mắt của người đàn ông trung niên đang nói chuyện với mình, vừa rồi nhìn khuôn mặt y có cảm tình, hiện tại ở trong mắt nàng không ngờ trở nên đáng sợ như vậy.
Người này chính mình cho tới bây giờ cũng không nhận ra, nhưng y lại muốn mình đi lừa một người không quen biết. Một loại cảm giác chán ghét từ đáy lòng dâng lên, Đường Bắc Vi đứng lên nhìn nhìn người trung niên lừa gạt này,
- Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Nói xong xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên lại không đi, chỉ có điều chậm rãi nói:
- Theo tôi được biết, mẹ của cô nếu trễ giờ giải phẫu, dự đoán nhiều nhất có thể sống đến khoảng nửa tháng. Ngẫm lại mẹ cô nuôi lớn cô không dễ dàng đâu, thật vất vả chờ cô trưởng thành, mẹ cô lại phải qua đời, nếu cô không có cách nào coi như xong, nhưng hiện tại cô có biện pháp, cô không cứu trong lòng cô tự hỏi "Cô không có lỗi với mẹ cô sao?"
- Ông…
Đường Bắc Vi xoay người, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mắt,
- Ông để cho tôi đi lừa gạt một người vốn không quen biết? Tôi cũng có lỗi với lương tâm của mình.
- Hừ.
Người trung niên hừ lạnh một tiếng,
Đường Bắc Vi sắc mặt nhanh chóng thay đổi, cô chán ghét người trước mắt, nhưng cô biết người này nói rất đúng, nếu mẹ không giải phẩu…, mẹ nhiều nhất chỉ có thể sống sót đến hai tuần lễ mà thôi.
Vừa nghĩ tới mẹ từ nhỏ đến lớn đem cô nuôi lớn, mỗi ngày đều đẩy một xe con, mặc kệ gió thổi trời mưa đều đi ra ngoài làm ăn buôn bán, Đường Bắc Vi cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Do dự một lúc lâu, cô rốt cục quay đầu lại hỏi:
- Đưa hắn tới chỗ nào?
…
Diệp Mặc ra khỏi khách sạn suy nghĩ kỹ một hồi, phương pháp có tiền cũng có. Tuy nhiên Khinh Tuyết đã ở tại Ninh Hải, trên người cô không có bao nhiêu tiền. Nếu không đến hỏi mượn Tô Tĩnh Văn, nàng là một phú bà, mượn ít tiền hẳn là không có vấn đề gì?
Thế nhưng hỏi phụ nữ về chuyện vay tiền, thật là khó mở miệng. Diệp Mặc suy đi nghĩ lại không còn cách nào. Hắn lấy ra một pháp khí mặt Ngọc mình làm, nhìn xem lại. Cuối cùng việc đầu tiên là quyết định đi tới cửa hàng pháp khí hỏi một chút xem có bán được giá hay không, thật sự không ai biết hàng, hắn sẽ hỏi Tô Tĩnh Văn vay tiền.
Trên đường đối diện khách sạn, một người phụ nữ trung niên đang phụ giúp một quán ăn vặt, khách đang mua bữa ăn khuya. Một chiếc xe quản lý đô thị rất nhanh lái tới, phụ nữ trung niên này vội vội vàng vàng thu dẹp quán, không cẩn thận kết quả dầu muối tương dấm phía trên toàn bộ đổ trên mặt đất.
Người phụ nữ trung niên này hồi hộp nhìn tiếng gào thét của xe quản lý đô thị, nhẹ nhàng thở phào, từ từ thu dọn những đồ vật trên mặt đất. Tuy rằng xung quanh không có bất kỳ người nào giúp đỡ, lại một cô gái chừng hai mươi tuổi đi đến trước sạp giúp người phụ nữ trung niên cùng nhau thu dọn, Diệp Mặc khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhủ lòng của cô bé không phải xấu.
Diệp Mặc quay đầu, hỏi quầy tiếp tân khách sạn cửa hàng pháp khí ở chỗ nào, lúc này mới theo hướng cửa hàng pháp khí mà đi. Tốt nhất có thể bán pháp khí Ngọc Quyết của mình lấy tiền, nếu không thì hắn chỉ có thể tìm phụ nữ vay tiền rồi.
Cửa hàng pháp khí cách khách sạn Diệp Mặc ở lại không xa, Diệp Mặc chỉ đi thêm vài phút đồng hồ là đến liền. Cửa hàng pháp khí này là một tòa nhà riêng biệt có hai tầng lầu nhỏ, Diệp Mặc không phát hiện ra có vấn đề gì không ổn, chỉ biết cửa hàng pháp khí này ở chỗ không lớn này. Hắn đối với giá Ngọc Quyết của mình có thể bán đi lại sinh ra nghi ngờ.
Hơn nữa đối diện với cửa hàng pháp khí này không ngờ là một quán rượu, theo quan điểm kinh doanh mà nói, thật bất hợp lý
- Tiên sinh, ngài muốn mua pháp khí sao?
Diệp Mặc vừa đi vào, liền có một cô gái hai mươi tuổi ân cần lại hỏi.
Diệp Mặc mĩm cười nói:
- Tôi xem trước rồi hẵn nói.
- Tốt, mời ngài xem.
Cô bé này rất khách sáo, tuy nhiên Diệp Mặc lại biết, cho dù là khách sáo đi nữa, cũng không có bao nhiêu khách hàng lại đây.
Diệp Mặc đảo mắt qua trên quầy pháp khí một lần, càng xem càng thất vọng, pháp khí này so với pháp khí ở hội giao lưu pháp khí Lạc Thương hồi trước không bằng một góc, có thể nói trên quầy không có một cái nào là pháp khí thật, toàn bộ là hàng giả.
Tình huống như thế này, muốn cho ông chủ cửa hàng pháp khí này đưa giá cao thu mua pháp khí mình, quả thật là không thể nào. Diệp Mặc nghĩ lại, hay là thôi đi, lấy cũng không cần lấy ra nữa rồi.
Diệp Mặc quay đầu, vừa đi ra cửa hàng pháp khí, đã nhìn thấy cô gái mới vừa rồi giúp người phụ nữ trung niên kia nhặt đồ đạt, bị hai gã thanh niên tóc nhuộm giống như quỷ lôi kéo vào quán rượu đối diện.
Cô bé kia vừa giãy dụa, rõ ràng là nàng bị ép buộc.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, dù nói thế nào thành phố Du Nguyên vẫn là một xã hội có pháp luật, không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện này? Chuyện này Diệp Mặc biết rất nhiều, nhưng bây giờ không phải là buổi tối, liền xảy ra chuyện này, rất ít nhìn thấy đấy.
Đối với cô gái tốt bụng này, Diệp Mặc có thiện ý hơn, hắn đang chuẩn bị đi qua, đem hai tên tóc vàng này đi. Tuy nhiên thần trí hắn lướt nhanh, nhưng không đưa ra động tác của mình.
Cô bé này tuy rằng bị hai thanh niên kia kéo đi vào, đầu của nàng tuy rằng cúi xuống giãy dụa, nhưng Diệp Mặc có thể thấy khóe mắt của nàng
Trong mắt của nàng không có kinh sợ và sợ hãi, thậm chí là vẻ mặt phẫn nộ hoang mang. Ánh mắt của cô lộ ra thần sắc áy náy, hơn nữa áy náy rất nhiều.
Bị người khác cưỡng ép bắt cóc còn áy náy? Diệp Mặc lắc lắc đầu, thần thức của hắn xem rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không tính sai. Đây là có chuyện gì? Chuyện này khác thường khiến Diệp Mặc nổi lên nghi ngờ, nhưng không lập tức đi lên cứu người.
Diệp Mặc chậm rãi đi đến quán rượu, lại nhìn chằm chằm người con gái kia, hai gã thanh niên kéo cô vào một gian phòng, sau đó đóng cửa lại "Thình thịch".
Diệp Mặc không đuổi theo tới đây để cứu cô, Đường Bắc Vi nhẹ nhàng thở ra, rồi lại thất vọng. Hắn thoạt nhìn bộ dạng cũng không tệ lắm, nhìn từ xa hình dáng có chút đẹp trai và phong độ, không nghĩ tới là nhát gan như vậy, nếu hắn không mắc mưu, thì không thể trách mình không ra tay.
"Xoẹt" một tiếng, áo Đường Bắc Vi lại bị kéo xuống một mảng lớn, lộ ra tảng lớn lớp da thịt trắng noãn
- Các ông làm gì? Dừng tay.
Trong mắt Đường Bắc Vi lộ ra vẻ kinh hoảng, không phải nói diễn trò sao, tại sao làm thật?
- Ha ha, dừng tay, đúng ý thích của Vương Nhàn Nhàn tôi không thể không ra tay sao?
Cửa nhỏ gian phòng bên trong không ngờ mở ra, bên trong lại đi ra một gã thanh niên.
Đường Bắc Vi tức giận giãy một bàn tay ra nói:
- Tôi cùng Ngụy Vĩnh Càn là quan hệ đổi chát, hắn chỉ để cho tôi tới diễn trò, buông tôi ra.
- Ha Ha, diễn trò!
Vương Nhàn Nhàn lại cười ha hả,
- Cô thích diễn trò sao? Tốt lắm. Lang Bì diễn một đoạn, để cho tôi và cô em này vừa nhìn vừa diễn. Bộ dạng tươi ngon mọng nước này, tiền của Lão này không phí phạm đâu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người thanh niên tóc đỏ vẫn giữ tay Đường Bắc Vi, trả lời một tiếng, buông tay Đường Bắc Vi ra, đưa ra một điều khiển từ xa, trên TV sương mờ lập tức liền xuất hiện một đôi nam nữ trần trụi, gào thét khàn cả giọng.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Máu của yêu thú nơi này không có, tuy nhiên có thể dùng dã thú hung mãnh thay thế, chủ yếu nhất là luyện chế bùa rất tốn thời gian. Lần trước Diệp Mặc tốn một tháng mới luyện chế ra tám tấm phù lục, nhưng Hỏa Cầu Phù chỉ bằng nửa tám tấm bùa kia, Diệp Mặc không cần thử, liền biết chắc không thể nề hà đạo cô kia.
Mặc dù có quan hệ với tu vi lúc đó có, nhưng Diệp Mặc cũng không cho rằng hiện tại một ngày hắn có thể luyện chế được bao nhiêu tấm.
Diệp Mặc nghĩ nửa ngày, cũng thật không nghĩ ra phương pháp bảo toàn sinh mạng tốt hơn. Không thể nâng cao tu vi, chỉ có thể nâng cao trang bị. Xem ra hôm nay không thể nhìn thấy Tố Tố, tuy nhiên biết Tố Tố ở trong này là được rồi, đi về chuẩn bị đồ trước.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại trở về dọc theo đường cũ. Hắn quyết định luyện chế bùa trước, đến lúc đó mang theo số lượng bùa lớn, lại đến tìm người phụ nữ Tĩnh Tức gây phiền toái.
Luyện chế bùa cần lượng lớn tiền, nhưng Diệp Mặc trên người bây giờ lại không có bao nhiêu tiền. Lần trước giúp bác của Trác Ái Quốc chữa bệnh, nể mặt Trác Ái Quốc, hắn cũng không tiện nhận tiền, bây giờ mới biết được chính mình thiếu tiền dùng cỡ nào.
Chẳng qua là máu thú, Diệp Mặc thật ra có biện pháp, hắn ở Vô Lượng Sơn tìm tòi suốt một đêm, săn bắt được một con báo và một con sơn dương. Lấy được hai loại máu của hai con, cũng kha khá.
Thu gom máu động vật xong, Diệp Mặc rời Vô Lượng Sơn đi tới thành phố Du Nguyên.
Thành phố Du Nguyên cách Vô Lượng Sơn không xa, Diệp Mặc ở trong này mua số lượng lớn giấy vàng loại tốt nhất còn mua mực rồi nghiên nữa, lại mua một cây bút lông sói, trên người chỉ có mấy chục ngàn cũng tiêu hao sạch sẽ rồi.
Trong lòng muốn gọi điện thoại cho Nhị Hổ, hỏi xem có tiền hay không, ngẫm nghĩ một chút Diệp Mặc bỏ qua ý nghĩ này. Hiện tại mình không ở Lạc Thương, Nhị Hổ khẳng định kinh doanh không tốt, nói không chừng không có cuộc làm ăn nào, đây cũng là có khả năng đấy, nếu chẳng may Nhị Hổ biết mình rất cần tiền, còn khiến y có gánh nặng tâm ly, hay là trước hết sử dụng nguyên liệu trên tay rồi nói sau.
Diệp Mặc tìm một căn phòng ở quán rượu, sau đó treo lên bảng xin chớ quấy rầy, bắt đầu tập trung chế tác bùa.
Mặc dù ý tưởng là tốt, nhưng tình huống lại làm cho Diệp Mặc thất vọng, thời gian một ngày, Diệp Mặc lãng phí hơn hai mươi phần nguyên liệu mới chế tạo ra tám tấm phù lục. Mặc dù tốt hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần, nhưng kết quả này vẫn như cũ khiến Diệp Mặc không hài lòng.
Ngày thứ hai và ngày thứ ba tốt hơn chút, tổng cộng chế tạo ra mười sáu tấm phù lục, nhưng tiêu hao tốn hơn nữa. Tiếp tục như vậy Diệp Mặc cảm giác không được, một là nguyên liệu tiêu hao quá nhanh, thứ hai là tốc độ quá chậm, cái chính là lãng phí quá nhiều.
Ngày thứ tư, một trăm phần nguyên liệu Diệp Mặc chuẩn bị chỉ còn lại có hai mươi phần, hắn nghĩ tiếp tục như vậy không được rồi. Nếu không thể đề cao phương pháp chế tác bùa, nhất định phải đi kiếm tiền rồi, chế bùa là thứ tiêu hao tiền của
…
Đường Bắc Vi nhìn chăm chú vào mắt của người đàn ông trung niên đang nói chuyện với mình, vừa rồi nhìn khuôn mặt y có cảm tình, hiện tại ở trong mắt nàng không ngờ trở nên đáng sợ như vậy.
Người này chính mình cho tới bây giờ cũng không nhận ra, nhưng y lại muốn mình đi lừa một người không quen biết. Một loại cảm giác chán ghét từ đáy lòng dâng lên, Đường Bắc Vi đứng lên nhìn nhìn người trung niên lừa gạt này,
- Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Nói xong xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên lại không đi, chỉ có điều chậm rãi nói:
- Theo tôi được biết, mẹ của cô nếu trễ giờ giải phẫu, dự đoán nhiều nhất có thể sống đến khoảng nửa tháng. Ngẫm lại mẹ cô nuôi lớn cô không dễ dàng đâu, thật vất vả chờ cô trưởng thành, mẹ cô lại phải qua đời, nếu cô không có cách nào coi như xong, nhưng hiện tại cô có biện pháp, cô không cứu trong lòng cô tự hỏi "Cô không có lỗi với mẹ cô sao?"
- Ông…
Đường Bắc Vi xoay người, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mắt,
- Ông để cho tôi đi lừa gạt một người vốn không quen biết? Tôi cũng có lỗi với lương tâm của mình.
- Hừ.
Người trung niên hừ lạnh một tiếng,
Đường Bắc Vi sắc mặt nhanh chóng thay đổi, cô chán ghét người trước mắt, nhưng cô biết người này nói rất đúng, nếu mẹ không giải phẩu…, mẹ nhiều nhất chỉ có thể sống sót đến hai tuần lễ mà thôi.
Vừa nghĩ tới mẹ từ nhỏ đến lớn đem cô nuôi lớn, mỗi ngày đều đẩy một xe con, mặc kệ gió thổi trời mưa đều đi ra ngoài làm ăn buôn bán, Đường Bắc Vi cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Do dự một lúc lâu, cô rốt cục quay đầu lại hỏi:
- Đưa hắn tới chỗ nào?
…
Diệp Mặc ra khỏi khách sạn suy nghĩ kỹ một hồi, phương pháp có tiền cũng có. Tuy nhiên Khinh Tuyết đã ở tại Ninh Hải, trên người cô không có bao nhiêu tiền. Nếu không đến hỏi mượn Tô Tĩnh Văn, nàng là một phú bà, mượn ít tiền hẳn là không có vấn đề gì?
Thế nhưng hỏi phụ nữ về chuyện vay tiền, thật là khó mở miệng. Diệp Mặc suy đi nghĩ lại không còn cách nào. Hắn lấy ra một pháp khí mặt Ngọc mình làm, nhìn xem lại. Cuối cùng việc đầu tiên là quyết định đi tới cửa hàng pháp khí hỏi một chút xem có bán được giá hay không, thật sự không ai biết hàng, hắn sẽ hỏi Tô Tĩnh Văn vay tiền.
Trên đường đối diện khách sạn, một người phụ nữ trung niên đang phụ giúp một quán ăn vặt, khách đang mua bữa ăn khuya. Một chiếc xe quản lý đô thị rất nhanh lái tới, phụ nữ trung niên này vội vội vàng vàng thu dẹp quán, không cẩn thận kết quả dầu muối tương dấm phía trên toàn bộ đổ trên mặt đất.
Người phụ nữ trung niên này hồi hộp nhìn tiếng gào thét của xe quản lý đô thị, nhẹ nhàng thở phào, từ từ thu dọn những đồ vật trên mặt đất. Tuy rằng xung quanh không có bất kỳ người nào giúp đỡ, lại một cô gái chừng hai mươi tuổi đi đến trước sạp giúp người phụ nữ trung niên cùng nhau thu dọn, Diệp Mặc khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhủ lòng của cô bé không phải xấu.
Diệp Mặc quay đầu, hỏi quầy tiếp tân khách sạn cửa hàng pháp khí ở chỗ nào, lúc này mới theo hướng cửa hàng pháp khí mà đi. Tốt nhất có thể bán pháp khí Ngọc Quyết của mình lấy tiền, nếu không thì hắn chỉ có thể tìm phụ nữ vay tiền rồi.
Cửa hàng pháp khí cách khách sạn Diệp Mặc ở lại không xa, Diệp Mặc chỉ đi thêm vài phút đồng hồ là đến liền. Cửa hàng pháp khí này là một tòa nhà riêng biệt có hai tầng lầu nhỏ, Diệp Mặc không phát hiện ra có vấn đề gì không ổn, chỉ biết cửa hàng pháp khí này ở chỗ không lớn này. Hắn đối với giá Ngọc Quyết của mình có thể bán đi lại sinh ra nghi ngờ.
Hơn nữa đối diện với cửa hàng pháp khí này không ngờ là một quán rượu, theo quan điểm kinh doanh mà nói, thật bất hợp lý
- Tiên sinh, ngài muốn mua pháp khí sao?
Diệp Mặc vừa đi vào, liền có một cô gái hai mươi tuổi ân cần lại hỏi.
Diệp Mặc mĩm cười nói:
- Tôi xem trước rồi hẵn nói.
- Tốt, mời ngài xem.
Cô bé này rất khách sáo, tuy nhiên Diệp Mặc lại biết, cho dù là khách sáo đi nữa, cũng không có bao nhiêu khách hàng lại đây.
Diệp Mặc đảo mắt qua trên quầy pháp khí một lần, càng xem càng thất vọng, pháp khí này so với pháp khí ở hội giao lưu pháp khí Lạc Thương hồi trước không bằng một góc, có thể nói trên quầy không có một cái nào là pháp khí thật, toàn bộ là hàng giả.
Tình huống như thế này, muốn cho ông chủ cửa hàng pháp khí này đưa giá cao thu mua pháp khí mình, quả thật là không thể nào. Diệp Mặc nghĩ lại, hay là thôi đi, lấy cũng không cần lấy ra nữa rồi.
Diệp Mặc quay đầu, vừa đi ra cửa hàng pháp khí, đã nhìn thấy cô gái mới vừa rồi giúp người phụ nữ trung niên kia nhặt đồ đạt, bị hai gã thanh niên tóc nhuộm giống như quỷ lôi kéo vào quán rượu đối diện.
Cô bé kia vừa giãy dụa, rõ ràng là nàng bị ép buộc.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, dù nói thế nào thành phố Du Nguyên vẫn là một xã hội có pháp luật, không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện này? Chuyện này Diệp Mặc biết rất nhiều, nhưng bây giờ không phải là buổi tối, liền xảy ra chuyện này, rất ít nhìn thấy đấy.
Đối với cô gái tốt bụng này, Diệp Mặc có thiện ý hơn, hắn đang chuẩn bị đi qua, đem hai tên tóc vàng này đi. Tuy nhiên thần trí hắn lướt nhanh, nhưng không đưa ra động tác của mình.
Cô bé này tuy rằng bị hai thanh niên kia kéo đi vào, đầu của nàng tuy rằng cúi xuống giãy dụa, nhưng Diệp Mặc có thể thấy khóe mắt của nàng
Trong mắt của nàng không có kinh sợ và sợ hãi, thậm chí là vẻ mặt phẫn nộ hoang mang. Ánh mắt của cô lộ ra thần sắc áy náy, hơn nữa áy náy rất nhiều.
Bị người khác cưỡng ép bắt cóc còn áy náy? Diệp Mặc lắc lắc đầu, thần thức của hắn xem rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không tính sai. Đây là có chuyện gì? Chuyện này khác thường khiến Diệp Mặc nổi lên nghi ngờ, nhưng không lập tức đi lên cứu người.
Diệp Mặc chậm rãi đi đến quán rượu, lại nhìn chằm chằm người con gái kia, hai gã thanh niên kéo cô vào một gian phòng, sau đó đóng cửa lại "Thình thịch".
Diệp Mặc không đuổi theo tới đây để cứu cô, Đường Bắc Vi nhẹ nhàng thở ra, rồi lại thất vọng. Hắn thoạt nhìn bộ dạng cũng không tệ lắm, nhìn từ xa hình dáng có chút đẹp trai và phong độ, không nghĩ tới là nhát gan như vậy, nếu hắn không mắc mưu, thì không thể trách mình không ra tay.
"Xoẹt" một tiếng, áo Đường Bắc Vi lại bị kéo xuống một mảng lớn, lộ ra tảng lớn lớp da thịt trắng noãn
- Các ông làm gì? Dừng tay.
Trong mắt Đường Bắc Vi lộ ra vẻ kinh hoảng, không phải nói diễn trò sao, tại sao làm thật?
- Ha ha, dừng tay, đúng ý thích của Vương Nhàn Nhàn tôi không thể không ra tay sao?
Cửa nhỏ gian phòng bên trong không ngờ mở ra, bên trong lại đi ra một gã thanh niên.
Đường Bắc Vi tức giận giãy một bàn tay ra nói:
- Tôi cùng Ngụy Vĩnh Càn là quan hệ đổi chát, hắn chỉ để cho tôi tới diễn trò, buông tôi ra.
- Ha Ha, diễn trò!
Vương Nhàn Nhàn lại cười ha hả,
- Cô thích diễn trò sao? Tốt lắm. Lang Bì diễn một đoạn, để cho tôi và cô em này vừa nhìn vừa diễn. Bộ dạng tươi ngon mọng nước này, tiền của Lão này không phí phạm đâu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người thanh niên tóc đỏ vẫn giữ tay Đường Bắc Vi, trả lời một tiếng, buông tay Đường Bắc Vi ra, đưa ra một điều khiển từ xa, trên TV sương mờ lập tức liền xuất hiện một đôi nam nữ trần trụi, gào thét khàn cả giọng.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Đánh giá:
Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Story
Chương 221: Không ngờ đến thật
9.8/10 từ 49 lượt.