Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2147: Cuộc chiến gian khổ

Tên Ma thánh này cũng đã Chứng đạo Đạo nguyên, kiến thức đương nhiên không kém, các laọi chuyện cổ quái kỳ lạ, thậm chí không thể nào lão cũng từng thấy, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy một Thánh đế nghịch thiên đến mức độ này như Diệp Mặc.

Sự giàu có về bảo bối trên người quả thực đến một mức độ đáng sợ, Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung lão cũng đã từng nghe nói qua, lưu lạc trong Thánh đạo Tàn giới. Hơn nữa nghe nói chỉ còn lại năm mũi tên, còn bây giờ Diệp Mặc không ngờ lại lấy ra mũi tên thứ bảy, điều này quả thực nghe nói mà kinh người.

Cũng may lão không gặp mũi tên thứ tám, nếu như một Đạo nguyên Thánh đế bắn ra bảy mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn với lão, lão có lẽ cũng đã tuyệt vọng rồi. Nhưng Diệp Mặc không phải là Đạo nguyên Thánh đế, chỉ là một Thánh đế vừa mới Chứng đạo bước đầu tiên, cho dù có bảy mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt, thì đã sao? Lão tin rằng mình còn có thể chặn lại được mũi tên thứ bảy, cho dù có bị thương, cũng sẽ không nghiêm trọng.

Trong lúc lão suy nghĩ, sóng gợn màu đen bên ngoài thân người lão cũng đã hình thành thực chất, thậm chí muốn gạt mở hết hư không xung quanh. Lão chắc rằng sóng gợn hắc vụ đạo nguyên của mình có thể chặn lại mũi tên thứ sáu. Mũi tên thứ bảy lão dùng kéo Hóa Huyết Tà chặn lại. Uy lực tốc độ của Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn quá nhanh cho dù cây kéo Hóa Huyết Tà của lão trong lúc gấp gáp không thể nào hoàn toàn phóng ra, lão cùng lắm cũng chỉ bị thương mà thôi.

Nếu như mũi tên thứ bảy này là đòn sát thủ của đối phương, thi hôm nay lão cần phải để cho tên Thánh đế mới Chứng đạo bước thứ nhất này biết rõ, đòn sát thủ này trong mắt lão cũng chẳng là cái gì.

Suy nghĩ của lão còn chưa chớp động xong, lập tức liền cảm thấy không đúng, theo lý mà nói mũi tên thứ bảy này phải là đến cuối cùng mới đúng, nhưng sau khi mũi tên thứ bảy của đối phương bắn ra, lại đã vượt qua khoảng cách với mũi tên thứ sáu, đến trước mặt lão.

Không đúng, mũi tên thứ bảy này còn lợi hãi hơn nhiều so với sáu mũi tên trước cộng lại. Tên Đạo nguyên Ma thánh này không kịp nghĩ sự khác biệt trong đó, cây kéo Hóa Huyết Tà cũng đã đánh ra.

Vốn dĩ sóng gợn hắc vụ đạo nguyên được lão dùng để chặn lại mũi tên thứ sáu trước khi mũi tên thứ bảy đến, giống như một tám kính đen cực mỏng, trực tiếp bắn xuyên qua.

Dường như trong nháy mắt mũi tên màu vàng kim xé tan sóng gợn hắc vụ đạo nguyên, cũng đã đánh lên trên cây kéo Hóa Huyết Tà còn chưa hoàn toàn kích phát ra.

Ầm…

Nguyên thần phát tán ra tứ phía, cây kéo Hóa Huyết Tà trực tiếp bị bắn ra, tên Đạo nguyên Ma thánh này lần đầu tiên khóe miệng tóe ít máu, ánh mắt dữ tợn đưa tay ra chộp lấy mũi tên thứ bảy.

Lão có thể chộp được mũi tên thứ sáu, nhưng lại không thể nào chộp được mũi tên thứ bảy. Mũi tên trong nháy mắt vào tay lão, liền xé tan bàn tay của lão ra. Nhưng cho dù như vậy, tên Đạo nguyên Ma thánh này cũng đã chặn lại được uy thế của mũi tên thứ bảy này rồi.


Xyuuuuuu………

Lúc này mũi tên thứ sáu bắn trước đến sau cũng đã ập đến, tên Đạo nguyên Ma thánh này cũng chỉ có thể cố gắng không chế nguyên thần hộ tráo của mình chặn lại mũi tên cuối cùng này.

Phụt…

Mũi tên thứ sáu theo sát mũi tên thứ bảy, ghim vào ngực trái của Đạo nguyên Ma thánh này, trực tiếp đánh nửa người của Đạo nguyên Ma thánh này thành mảnh vụn.

Tên Đạo nguyên Ma thánh này cũng không còn thần sắc tất cả đều trong tầm kiểm soát như lúc trước nữa, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Ta phải nuốt sống ngươi…

Cây kéo Hóa Huyết Tà trong tích tắc, đã hóa thành hai lưỡi kéo cực lớn, chỉ là vì lão cũng đã bị trọng thương, thần nguyên cũng bị hao tổn, tốc độ lưỡi kéo hình thành chậm mất mấy lần.

Sắc mặt Diệp Mặc giống như một tờ giấy trắng, thức hải từng đợt đau đớn, thần nguyên cũng đã khô héo đến cực hạn. Cho dù như vậy, Diệp Mặc vẫn điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, vung tay ném mấy trận kỳ ra. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lưỡi kéo của Đạo nguyên Ma thánh này còn chưa hoàn toàn phóng ra, liền cảm thấy không đúng, lão cảm thấy không gian mà mình đang đứng có chút biến hóa.

Diệp Mặc dường như cùng lúc ném trận kỳ ra, vung tay chộp ra ngoài, thần thông Nhất Phương. Một mảnh hư không trong nháy mắt hình thành, vây tên Đạo nguyên Ma thánh này trong khoảng hư không đó.

- Thần thông giam cầm không gian…


Tên Đạo nguyên Ma thánh này khiếp sợ thốt lên, nhưng sau đó lão liền hiểu ra, đây không phải là thần thông giam cầm không gian, đây là bắt lấy hư không, khoảng không gian nơi mà lão đang đứng cũng không còn là trong vũ trụ nữa, khoảng không gian này đã thuộc về tay đối thủ rồi.

Đứng trong không gian của đối thủ, chẳng phải là muốn chết sao? Tên Đạo nguyên Ma thánh này trong nháy mắt liền hiểu ra hoàn cảnh của mình. Nếu như là lúc trước ra tay với Diệp Mặc, cho dù bị một mảnh không gian của Diệp Mặc bao vây, lão cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ, lão làm gì còn dám nửa phần chần chừ nữa.

Dường như trong phút chốc lão liền đánh tan một mảnh không gian của Diệp Mặc, đồng thời khi lão phá tan mảnh không gian của Diệp Mặc, lão nhìn thấy thứ mà cả đời khó quên được, có lẽ là thứ cuối cùng mà đời này lão nhìn thấy.

Đây là một cây thương ngắn, cây thương này chỉ ba thước, khi lão nhìn thấy cây thương ngắn này, cây thương ngắn này cũng đã đến trước mặt lão, sát ý muốn xé rách hư không vũ trụ trong nháy mắt liền cướp đi tinh thần của lão. Lão đứng trước cây thương ngắn này thậm chí không dám phản kháng, lúc này hư không biến mất, vũ trụ biến mất, đến đối thủ cũng đã biến mất. Toàn bộ thân thể và tinh thần của lão, chỉ có một thứ, đó là cây thương ngắn ba thước.

- Thí Đạo thương…

Tên Đạo nguyên Ma thánh này không tiếp tục giãy giụa nữa, lão biết mình bị Thí Đạo thương cảm giác được huyết khí, lão cho dù tu vi có cao hơn một chút, cũng không làm được gì. Hoặc là nói cho dù lúc này lão không bị trọng thương, thì cũng không thể nào thoát khỏi.

Lão cuối cùng cũng hiểu rõ thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Diệp Mặc lúc trước, thậm chí không tiếc căn cơ của mình bị thương cũng không trốn đi, hóa ra đòn sát thủ của đối phương không phải là Thái Sơ Thần Văn, cũng không phải Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn, mà là khống chế không gian cộng với Thí Đạo thương này.

Đạo của lão cũng đã bị Thí Đạo thương nhắm trúng, lúc này cho dù lão có thể chạy thoát một thương này, lão cũng không còn đạo của mình.

Mặc cho Thí Đạo thương đập lên ngực lão, ánh mắt của lão chằm chằm nhìn Diệp Mặc. Cho dù đến chết rồi, lão cũng không hiểu tại sao trong không gian vũ trụ lại có người giàu có như này, có tên Tháh đế biến thái như này. Thứ nào hắn lấy ra cũng đều là đồ vô cùng nghịch thiên? Không phải khiến người ta dốc sức liều mạng đi cướp đoạt bảo vật? Chỉ cần đối phương thiếu đi một thứ, không, cho dù chỉ là thiếu đi một mũi tên, thì lão cũng sẽ không thảm như này.

Đáng tiếc là, lúc trước mình truy sát đối phương không ngờ lại không biết những thứ này. Thậm chí còn không biết đối phương còn là một tông sư trận pháp cao cấp nữa.

Bùm…

Thí Đạo thương đánh lên trên thân thể của Đạo nguyên Ma thánh này, phát ra tiếng nổ kịch liệt.

Huyết vụ không ngờ không văng ra khắp nơi, mà lại bị Thí Đạo thương hoàn toàn cắn nuốt sạch. Thí Đạo thương phát ra tiếng thét chói tai, dường như có một loại hưng phấn cực độ, không thể nào an phận được.

Một chiếc nhẫn trữ vật và một chiếc vòng tay rơi xuống, Diệp Mặc liêu xieu đi thu hai vật này lại. Sau khi bắt lấy Thí Đạo thương, đánh vài cấm chế lên trên đó, lúc này mới từ trong hư không lấy lại bảy mũi tên của mình. Sau đó Na di một cái liền biến mất vô tung vô tích, đến trận kỳ hư không kia hắn cũng không thèm để ý.

Diệp Mặc lúc này căn bản không biết mình sẽ di chuyển đến nơi nào, hắn cũng không còn tâm trạng mà để ý nữa, sau khi hắn Na di, lập tức liền tiến vào trong Thế giới trang vàng, sau đó ngã trong Thế giới trang vàng, không nhúc nhích. Đối chiến với một Đạo nguyên Ma thánh, con át chủ bài của hắn cũng ra hết, suýt chút nữa chẳng những không giết được đối phương, còn lôi cả mình vào trong nữa.

Nếu như Đạo nguyên Ma thánh này đề cao hắn một chút, không để cho Thái Sơ Thần Văn của hắn không chế chủ động, hoặc là nói không bị thần thông Băng Không của hắn chặn lại trong một giây, thì kết quả cuối cùng có thể đã là hai chuyện hoàn toàn khác nhau rồi.

Lúc này hắn mặc dù giết chết Đạo nguyên Ma thánh, nhưng bản thân hắn cũng bị tổn thương căn cơ. Nếu như không có Cây Hỗn Độn, tu vi của hắn cũng chỉ đến đây là dừng.

Cũng may hắn có Cây Hỗn Độn, cho dù căn cơ bị thương, nguyên khí tổn hại nặng, Cây Hỗn Độn cũng có thể từ từ khôi phục lại cho hắn.

- Ông xã…

Mục Tiểu Vận nhìn thấy Diệp Mặc vào trong Thế giới trang vàng, lập tức liền xông ra, ôm lấy Diệp Mặc.

Đám người Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh cũng đã đến, nhìn thấy bộ dạng vô cùng kinh hãi của Mục Tiểu Vận, Tiểu Baăg Sâm lập tức nói:

- Chị Tiểu Vận không cần lo lắng, lão đại chỉ cần vẫn còn nguyên thần, thì sẽ bình yên vô sự. Chúng ta chỉ cần đưa lão đại đến dưới cây Khổ Trúc, sau đó để tự anh ấy tĩnh dưỡng, cùng lắm là nửa năm, lão đại lại có năng lực hành động thôi.

Không ai hiểu rõ chỗ nghịch thiên của Cây Hỗn Độn hơn Tiểu Băng Sâm, chỉ cần thêm một thời gian nữa, cánh tay của nó sẽ có thể mượn nhờ Cây Hỗn Độn chữa trị.

Mục Tiểu Vận lúc này hoang mang lo sợ, nghe thấy Tiểu Băng Sâm nói vậy, mau chóng ôm lấy Diệp Mặc, đưa đến phía dước Khổ Trúc, nhưng khi cô đưa Diệp Mặc đến dưới Khổ Trúc, liền thầm thở phảo, cô cảm thấy sức sống nồng đậm trên người Diệp Mặc, xem ra Tiểu Băng Sâm nói cũng không sai.


Diệp Mặc trọng thương, trị thương trong Thế giới trang vàng, những người còn lại cũng không dám ra ngoài, mặc cho Thế giới trang vàng phiêu đãng trong hư không, trôi đi cùng một dòng thiên thạch, Thế giới trang vàng được dòng thiên thạch này dẫn đến một vị trí sai lệch hơn.



Nơi xảy ra đại chiến giữa Diệp Mặc và Đạo nguyên Ma thánh kia, lúc này cũng có một người con gái tu vi Đạo nguyên đang đứng ở đó. Nếu như mấy người Diệp Mặc ở đây, lập tức có thể nhận ra, người con gái này chính là nữ chủ trì Đạo nguyên Thánh đế của hội Thương Hư Đạo Dịch.

Cô đứng trong đây một hồi lâu, lúc này mới nhíu mày tự nói:

- Không lẽ nào, Mạc Phó cho dù mình cũng không phải là đối thủ, sao lại có thể biến mất trong này được. Chẳng lẽ tên tiểu tử Tiên đế kia lại thâm tàng bất lộ thật sao?

Sau khi cô lẩm bẩm xong lại tự lắc đầu:

- Cái này tuyệt đối không thể nào, cho dù tên Tiên đế kia ẩn giấu tu vi, cùng lắm cũng chỉ là Hóa đạo Thánh đế Chứng đạo bưới thứ nhất mà thôi, một Hóa đạo Thánh đế cho dù dùng tất cả mọi cách, cho dù là đánh lén, cũng không thể nào là đối thủ của Mạc Phó được.

Nữ Thánh đế này nghĩ các loại khả năng, nhưng cũng không tìm ra lý do mà tên Đạo nguyên Ma thánh kia biến mất. Nhưng cô lại dám chắc tên Đạo nguyên Ma thánh kia đã biến mất trong này.

- Không đúng…

Lại qua một lúc nữa, cô lại nói một câu, đồng thời gio tay ra nắm lấy mấy trận kỳ. Khi cô quan sát kỹ mấy trận kỳ này rồi, lại càng khiếp sợ nói:

- Đây là trận kỳ cao cấp, chỉ có tông sư trận pháp cao cấp mới có thể luyện hóa ra loại trận kỳ như này, bố trí trận pháp hư không trong hư không.

Sau khi quan sát mấy trận kỳ trong tay, cô chắc chắn những trận kỳ này là của Diệp Mặc. Hơn nữa vừa luyện chế không lâu. Vị nữ Thánh đế Đạo nguyen này lại hít một hơi lạnh, Diệp Mặc thoạt nhìn tuổi tác không nhiều, không ngờ không phải là đệ tử không biết tốt xấu của một tông môn nào đó, mà là một cường giả trong số các cường giả.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Story Chương 2147: Cuộc chiến gian khổ
9.8/10 từ 49 lượt.
loading...