Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 166: Bệnh nhân thứ nhất

Nhàn Đạo Nhân rốt cuộc hiểu rõ, Diệp Mặc tại sao muốn chém hai chân của y, là vì nếu hai chân y hoàn toàn lành lặng thì căn bản hỏa cầu kia không làm gì được y.

- Tôi là người thế nào, ông cũng không cần biết, tôi nói rồi ông không nên cướp đoạt đồ của tôi. Nếu cướp rồi, cũng đừng trách tôi không khách khí.

Diệp Mặc nói xong đột nhiên trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một quả cầu lửa.

- Không ngờ anh có khả năng sinh ra quả cầu lửa.

Nhàn Đạo Nhân đã quên đi sợ hãi và đau đớn ở chân, nếu vừa rồi Diệp Mặc đánh ra quả cầu lửa thì ông ấy còn đang suy đoán, thì hiện tại ông ấy đã xác định, Diệp Mặc quả thật có thể sinh ra quả cầu lửa. Y rốt cục có thể thấy được sự tình trong truyền thuyết.

Buồn cười là y vẫn còn tính toán cùng loại người này đánh nhau

Trông thấy quả cầu lửa của Diệp Mặc đánh tới hướng mình, Nhàn đạo nhân rốt cuộc hiểu rõ tình cảnh của mình.

Vội vàng nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Khoan đã, chẳng lẽ anh không muốn "Cỏ Ngân Tâm", rồi hả?

Căn bản là Diệp Mặc cũng không có dự định giết Nhàn Đạo Nhân, chỉ có điều hắn biết Nhàn Đạo Nhân tu luyện tới mức này, nếu không xuất ra một số thứ khiến ông ấy sợ hãi, thì ông ấy sẽ không tuân theo sự chi phối này.

Nhân Đạo Nhân hiện giờ chủ động đề xuất, hắn nghĩ một lát nói:

- Tôi rất quan tâm đến "Cỏ Ngâm Tâm", còn nữa, ông thấy "Không Minh Thạch" ở đâu?

Nhân Đạo Nhân thấy Diệp Mặc hỏi, vội vàng nói:

- Được, chỉ cần anh đồng ‎ý thả tôi, tôi nói ra liền.

- Không cần, ông cũng không có tư cách cùng tôi cò kè mặc cả.

Nói xong Diệp Mặc bỗng nhiên rất nhanh đến trước mặt Nhân Đạo Nhân, liền phát mấy chưởng ở ót của y.


Diệp Mặc nghĩ thầm, hiện tại Nhân Đạo Nhân bị hắn khống chế, khống chế tinh thần của ông ấy một chút hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng khi Diệp Mặc vừa mới đánh hết vài chưởng, Nhân Đạo Nhân lại kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất.

Diệp Mặc không nghĩ tới Nhân Đạo Nhân là người quyết đoán, căn bản cũng không cho Diệp Mặc bất kỳ cơ hội hỏi, liền trực tiếp cắt đứt tâm mạch của mình tự vận.

Vừa rồi may nhờ hỏi được một tí tin tức, nếu không thì, hắn gì cũng không biết. Cản đường Nhàn Đạo Nhân nửa ngày thì cũng uổng công, hắn không quan tâm tới vận mệnh của Nhàn Đạo Nhân, chỉ quan tâm là có thể lấy từ miệng ông ấy được thông tin gì.

Trên người Nhàn Đạo Nhân ngoài tìm ra một tấm thẻ, còn có một thẻ bài nhỏ, không biết là chế tạo từ vật liệu gì, trên đó viết hai chữ cổ "Huyền Đô", rồi không có gì nữa

Diệp Mặc giơ tay dùng một quả cầu lửa thiêu Nhàn Đạo Nhân, lúc này mới lái xe quay về.

Úc Diệu Đồng giống như quen với cuộc sống yên bình nơi này, mặc dù Diệp Mặc nói cho nàng biết Lạc Thương Thiết Gia đã không còn, cô cũng không muốn rời khỏi nơi này, cô muốn chuyên tâm đi theo Lỗ Tiểu Trân và Du Nhị Hổ học tập y thuật.

Úc Diệu Đồng không chủ động rời khỏi, Diệp Mặc đương nhiên cũng sẽ không đi bảo cô rời khỏi, hơn nữa thêm một người thì thâm một phần sức lực.

Bên ngoài khu biệt thự của Diệp Mặc là một mảnh bốn năm mẫu đất hoang, Diệp Mặc muốn mua lại mảnh đất này. Hắn muốn gieo trồng một ít dược liệu ở đó, ngoài ra hắn còn muốn mở rộng biệt thự của mình lớn hơn một chút nữa.

Tuy rằng chỗ ở của Diệp Mặc gần vùng ngoại thành, nhưng mảnh đất này có giá cả không rẻ tí nào, giờ hắn cũng không còn nhiều tiền như vậy, trong tay hắn hiện tại chỉ có hơn hai trăm ngàn, cộng thêm bên Lỗ Tiểu Trân còn khoảng một hai trăm ngàn, tổng cộng không đến bốn trăm ngàn.

Mà giá cả mảnh đất này rất có thể lên đến mấy triệu. Nói không chừng còn muốn tìm người, mới có thể mua được. Hiện tại chỗ kiếm tiền của Diệp Mặc chủ yếu phòng khám qua mạng. Phòng khám qua mạng tuy rằng đã mở ra, nhưng lại không có một người nào đăng k‎‎ý cả, nguyên nhân rất đơn giản là phòng khám này ít người biết, còn có một cái chính là phí đăng ký‎ quá mắc.

Diệp Mặc đem số tiền này giao cho Du Nhị Hổ, để Nhị Hổ mua số lượng lớn dược liệu qu‎ý về.

Tuy rằng hiện tại hắn không thể chế luyện đan dược, nhưng có thể chế biến một ít thuốc nước và thuốc viên.

Một tuần lễ sau, Lạc Thương bình yên vô sự, dường như Thiết Giang biến mất thì biến mất, không ai lưu tâm đến.

Diệp Mặc cũng chế biến không ít các chủng loại thuốc viên và thuốc nước, bởi phòng khám qua mạng không có bất kỳ tiếng tăm nào, Diệp Mặc dự định đem việc giao cho Nhị Hổ, hắn muốn đi đến Hongkong một chuyến. "Cỏ Ngân Tâm" này trồng chỗ người ta, hắn không yên tâm lắm, vẫn là trồng chỗ mình thì sẽ tốt hơn.



Mọi thứ đều giao phó xong, Diệp Mặc chuẩn bị rời khỏi Lạc Thương, Lỗ Tiểu Trân vẻ mặt hưng phấn vội vàng chạy tới kêu lên:

- Sư phụ, phòng khám trên mạng của chúng ta đã có người đăng ký, còn là hai người muốn xin đăng ký

Diệp Mặc nghe xong lời Lỗ Tiểu Trân nói cũng vui lắm, hắn hiện tại đang cần tiền dùng, lo lại phải làm vài cái pháp khí phòng thân đem bán, không nghĩ tới phòng khám trên mạng có người tới đăng ký, phải biết đăng kí một lần không phải là mười ngàn, mà là một trăm ngàn. Có thể nói người dám đăng kí phòng khám trên mạng của hắn, tuyệt đối là nhân vật có tiền. Bởi vì tiền này rất có thể sẽ bị lừa đấy, hơn nữa bị gạt không lấy lại được.

- Đăng kí miêu tả tình trạng bệnh tình thế nào?

Diệp Mặc thuận miệng hỏi.

Lỗ Tiểu Trân có chút uể oải nói:

- Một người trong đó có nói là một người sống đời sống thực vật, đã bị hơn hai năm nay rồi đang ở HongKong. Hơn nửa còn nói nếu thầy thuốc đi đến HongKong trị bệnh, bọn họ sẽ trả tiền gấp bội. Một người ở xa hơn tận nước Mỹ cũng yêu cầu qua đó trị liệu, bệnh tình là xương sụn toàn thân.

Nếu bình thường Diệp Mặc không chút lựa chọn liền từ chối chữa trị, đi tới HongKong chữa bệnh cho người sống đời sống thực vật, hắn không muốn kiếm loại tiền vất vả thế này. Tuy nhiên hiện tại có thể thuận tiện, hắn đúng lúc muốn đi HongKong, tiện thể kiếm số tiền này cũng không sao cả.

- Tốt, đưa ta địa chỉ người muốn bệnh ở HongKong, để người đó đăng ký. Còn ở Mỹ, cự tuyệt đăng ký, tiền đăng ký không hoàn lại.

Diệp Mặc không chút do dự liền đồng ý.

Lỗ Tiểu Trân sợ run một hồi rời mới lên tiếng:

- Sư phụ, người bệnh này là sống đời sống thực vật đó, thầy đi.....

Diệp Mặc khẽ mỉm cười

- Con không cần lo lắng, con đi giúp thầy làm thủ tục đi HongKong đi.

- Càng nhanh càng tốt, tốn thêm ít tiền không có vấn đề gì.



Lỗ Tiểu Trân và Du Nhị Hổ đối với Diệp Mặc giống nhau, sùng bái Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc nói không có vấn đề gì cô liền cho rằng không có vấn đề gì. Lập tức cho phép người bệnh HongKong đăng ký, và cự tuyệt với người bệnh bên Mỹ. Đồng thời nói cho người bệnh ở nước Mỹ biết rằng nếu cần chữa bệnh tới địa chỉ chỉ định

Ở Lạc Thương mấy năm. Lỗ Tiểu Trân đối với việc làm thủ tục đi HongKong rất quen thuộc. Vốn là cần thời gian hai tuần, cô chỉ cần tốn ba ngày là làm xong, thế nhưng là nhờ một công ty du lịch, cùng đoàn người công ty du lịch đi tới HongKong

Vịnh thanh tuyền HongKong

Tuy rằng nơi đây phong cảnh hấp dẫn, nhưng hiện tại Vịnh Thanh Tuyền là mảnh đất ở giữa lưng chừng núi cũng là trang viện tư nhân rồi, người nước ngoài chỉ có thể thấy phong cảnh đẹp từ xa chứ không được phép tiến vào.

Mà Vịnh Thanh Tuyền là mảnh đất xa hoa nhất, nếu không coi là biệt thự, miếu bất kể ở bên ngoài hay bên trong đều bố trí hết sức xa hoa, thậm chí ở cửa miếu còn có bốn người lực lưỡng

Lúc này từ trong miếu lại có bốn người, một người trong đó cũng nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, người đàn ông này thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy yếu, còn nhìn có vẻ không khỏe mạnh, da vàng như nghệ. Ngoại trừ người này ra, còn có ba người, một người trung niên hơn ba mươi tuổi vẻ mặt trầm trọng.

Bên cạnh người đàn ông này là một người phụ nữ không đến ba mươi tuổi, nếu cô không mặt chau mày ủ thì cô tuyệt đối là một người đẹp, chỉ là đường cong ánh mắt của nàng hơi mạnh mẽ, cứng rắn, nếu đường cong mắt của nàng dịu dàng một chút, có lẽ chính là người tình trong mộng của nhiều chàng trai.

Cuối cùng là một người thanh niên rõ ràng là một người hầu, chỉ có điều ở phía sau người nam trung niên.

Nơi này có một tòa biệt thự xa hoa, không biết sao bệnh nhân này phải năm ở trong miếu, hơn nữa miếu xa hoa này thậm chí còn xa hoa hơn biệt thự.

- La Trầm, cái phòng khám trên mạng nói bất cứ bệnh gì cũng có thể trị nói thề nào?

Lúc này tên đàn ông kia đột nhiên hỏi một câu

- Ông chủ, trang web đã đồng ý đăng ký của chúng ta và tôi đã thanh toán phí đăng ký một trăm ngàn.

Người thanh niên bên cạnh lập tức nói.

- Bọn họ có hỏi qua bệnh tình không?

Người trung niên tiếp tục hỏi.



La Trầm lập tức nói

- Ồ

Người trung niên ồ lên một tiếng, mắt lộ vẻ thất vọng.

Khi y nhìn thấy trang web này liền biết nhất định là lừa gạt, chỉ có điều muốn hỏi một chút, biết người bệnh là một người sống đời sống thực vật là liền thu tiền. Thậm chí ngay cả người bệnh bệnh như thế nào, tình trạng ra sao, bây giờ như thế nào đều không hỏi, đây không phải là trang web lừa gạt là cái gì? Một trăm ngàn không là cái gì, chỉ có điều hy vọng bị mất.

Tuy nhiên do dự một chút lại tiếp tục nói:

- Chúng ta xin đăng ký tại Mỹ lại trả về, nói bác sĩ không đi Mỹ được, muốn điều trị thì đến địa điểm chỉ định trong nước.

- Có chuyện như vậy sao?

Người trung niên chú ý điểm này, nếu trang web người ta cự tuyệt không đi Mỹ chữa trị, nói không chừng thật sự không phải là lừa gạt

Người con gái lại tiếp tục nói:

- Vậy họ nói khi nào thì đến HongKong?

- Thời gian cụ thể chưa nói, chỉ nói trong vòng mười ngày, nhất định sẽ đến HongKon.

La Trầm lập tức đáp.

Người đàn ông trung niên này gật gật đầu nói:

- La Trầm, vùng đất này gần đây có chút loạn, cậu lập tức đi ra ngoài sắp xếp, đừng cho bác sĩ đến thì bị đánh.

- Vâng, ông chủ

La Trầm trả lời một tiếng, lập tức đi ra cửa miếu.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Story Chương 166: Bệnh nhân thứ nhất
9.8/10 từ 49 lượt.
loading...