Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 77: Đi xin lỗi nhận sai

Hiện giờ, đầu óc của Cố Họa Y vô cùng trống rỗng, cô chỉ biết gật đâu đồng ý, để mặc Lý Phàm dắt đi.

Nhưng đúng lúc này, Vương Mộng Dao ở bên cạnh đột nhiên xông ra, chặn đường Lý Phàm và Cố Họa Y.

Cô ta gào lên: “Sao anh lại ra được đây? Vì sao anh không bị thương?

Người ban nãy bị đánh là ai?”

Cô ta không dám tin, Lý Phàm lại có thể thoát ra được mà không có chút sứt mẻ nào.

Lý Phàm nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vương Mộng Dao, cảnh cáo: “Tránh ra!”

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến Vương Mộng Dao sợ hãi, lùi vê sau mấy bước.

Ánh mắt và khí thế của Lý Phàm thật đáng sợi Đây mà là biểu hiện nên có của một kẻ vô dụng ư?

Câu nói này của Lý Phàm khiến Vương Mộng Dao vừa sợ hãi vừa căm hận. Ngay sau đó, cô ta giơ tay lên, tát một cái thật mạnh lên mặt Ly Phàm, hung hăng quát mắng: “Anh dám giết tôi? Anh tôi và Kiều gia đều đang ở đây, mà anh cũng dám giết tôi ư?”

Bốp!

Một cái tát giáng xuống, nhưng nó lại đang lơ lửng giữa không trung vì bị người ta bóp chặt lấy.

Lý Phàm bóp mạnh cổ tay cô ta, hơi dùng sức, khiến Vương Mộng Dao đau đến nỗi rên rỉ gào khóc.

“Đừng ép tôi phải ra tay!” Lý Phàm nói, sau đó hất tay Vương Mộng Dao ra, rôi dắt Cố Họa Y rời đi.

Vương Mộng Dao bị đẩy ngã, khiến cả người loạng choạng. Trong lòng nảy sinh oán hận, cô ta căn chặt răng, đương nhiên cũng nhìn thấy Vương Hàn Siêu đang khập khiễng đi từ bên ngoài cửa vào.

Mặt mũi sưng vù, khắp người đều là vết thương!

Chuyện gì xảy ra vậy chứ?

“Anh!”

Vương Mộng Dao xông qua đó, đỡ lấy Vương Hàn Siêu: “Sao lại như vậy? Ai đánh anh thế? Có phải tên phế vật Lý Phàm kia không?”

Nói xong, Vương Mộng Dao dùng ánh mắt căm hận, nhìn chằm chằm Lý Phàm và Cố Họa Y sắp rời đi ở cửa. Cô ta xông qua đó, tiện tay câm lấy bình hoa bên cạnh, ném về phía Cổ Họa Y!

Khi đó, Vương Hàn Siêu muôn kéo cô em gái ngốc nghếch của mình lại, nhưng lại không thể kéo được, anh ta tuyệt vọng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột!


Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Lý Phàm cảm nhận được cảm giác nguy hiểm cực độ ở phía sau lưng.

Anh theo bản năng đẩy Cố Họa Y ra, giơ tay lên chặn, mạnh mẽ, cứng rắn chặn chiếc bình hoa lại.

Bình hoa đập vào cánh tay Lý Phàm, rất đau, rồi vỡ vụn.

Máu tươi cũng chảy xuống dọc theo cánh tay anh.

Cánh tay của Lý Phàm bị rạch một đường lớn.

Cố Họa Y trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cô vô cùng lo lắng và sốt ruột. Cô vội nhào qua đó, nhìn cánh tay đây máu của Lý Phàm.

Giờ khắc này, cô rất tức giận, cô vội xoay người lại, giãm mạnh giày cao gót, đi đến trước mặt Vương Mộng Dao.

Cô giơ tay lên, dùng hết sức tặng cho cô ta một cái bạt tai lên mặt rồi tức giận nói: “ương Mộng Dao, tôi trả lại cô cái tát này!”

Bốp!

Lại một cái tát nữa giáng xuống!

“Còn cái tát này là tôi đánh thay chồng mình!”

Sau đó, Cố Họa Y dùng khăn giấy quấn qua vết thương cho Lý Phàm, sau đó nhanh chóng đưa anh rời khỏi công ty.

Giờ phút này, cả phòng làm việc dường như nổ tung!

Mọi người không ai dám thở mạnh!

Cảnh tượng trước mặt khiến họ phản ứng không kịp.

Vương Hàn Siêu bị đánh không còn ra hình người, Vương Mộng Dao lại bị Cố Họa Y tặng cho hai cái bạt tai liên tiếp.

Kiều Chính Long đứng ở cửa, dùng ánh mắt thù hận nhìn hai anh em nhà họ Vương, sau đó trầm giọng, nói: “Chúng ta đi”

Ban nãy, Lý Phàm đã nói cho ông ta nghe chuyện của Vương Hàn Siêu, Lý Phàm muốn tự mình giải quyết mọi chuyện, không cần Kiều Chính Long phải nhúng tay vào.

Khi đó, Kiều Chính Long đã hiểu, không còn nhà họ Vương ở Hán Thành này nữa.

Vương Hàn Siêu cũng hiểu, cho nên sau khi đi ra, mặt mày anh ta mới xám ngắt như vậy. Lúc đó, khi nhìn thấy em gái mình làm bị thương Lý Phàm, trong lòng anh ta hiểu rõ, họ chết chắc rồi.


Trong phòng khám nhỏ ở đầu phố.

Cố Họa Y ở cùng Lý Phàm khi anh được xử lý vết thương. Cô vô cùng đau lòng đứng bên cạnh nhìn anh, quan tâm hỏi anh: “Sao rồi, anh có đau không?”

Lý Phàm nhếch miệng cười: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Em thì sao? Mặt còn đau không?”

Cố Họa Y cau mày, quả thật mặt vẫn hơi sưng đỏ.

Nghĩ đến tình huống khi nãy, Lý Phàm giống hệt như một chàng bạch mã hoàng tử xuất hiện trước mặt cô.

Đã lâu lắm rồi, cô không có sự rung động như thế này.

Lý Phàm dường như đã thật sự biến thành một người khác.

Cố Họa Y lắc đầu, cười nói: “Em không sao, ban nấy, cảm ơn anh!”

Lý Phàm cười: “Em là vợ anh, nói mấy câu cảm ơn khách sáo này làm gì”

Cố Họa Y hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, khế nhéo một cái vào eo anh, nói: “Ăn nói luyên thuyên! Nhưng mà, ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao người bị đánh trong phòng làm việc lại không phải là anh?”

Cố Họa Y thật sự không có cách nào hiểu được.

Rõ ràng Vương Hàn Siêu là người của Kiều gia, vì sao đến cuối cùng, Vương Hàn Siêu lại đi ra với vết thương kín người?

Chẳng lẽ, Lý Phàm có bí mật gì giấu mình ư?

Lý Phàm suy nghĩ, rồi thản nhiên mỉm cười, nói: “Anh cũng không biết, sau khi vào đó, Kiều gia và Vương Hàn Siêu xảy ra mâu thuẫn, dường như hai người họ không thể hòa giải, xử lý êm đềm mọi chuyện. Anh vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn hai người họ, nhưng chuyện cụ thể thì anh cũng không rõ lắm. Sao thế? Em sẽ không cho rằng Kiều gia của Hán Thành quen biết anh, ra mặt thay cho anh đấy chứ?”

Nghe thấy Lý Phàm nói vậy, sự nghỉ ngờ trong lòng Cố Họa Y đã hoàn toàn biến mất.

“Được rồi, nhưng mà chuyện này chắc chắn rất phiền phức. Dù sao Vương Mộng Dao cũng là nhà đầu tư của công ty chúng ta. Cố Tuấn Hào chắc chắn sẽ khua môi múa mép trước mặt ông nội”

Sắc mặt của Cố Họa Y bỗng trở nên nặng nề.

Lý Phàm suy nghĩ rồi nói: “Không sao đâu, cùng lắm là đổi nhà đầu tư khác thôi. Hơn nữa, chuyện hôm nay vốn là do Vương Mộng Dao làm sai, em đừng bận tâm”

“Sao lại không bận tâm được cơ chứ? Chúng ta vừa mới đắc tội với nhà đầu tư đó. Em lại vừa mới nhậm chức Phó Tổng Giám đốc, nếu ông nội trách tội, nói không chừng sẽ cắt bỏ chức Phó Tổng Giám đốc của em ấy chứ.

Hơn nữa, Cố Tuấn Hào lại có thể đục nước béo cò, tiểu nhân đắc chí rồi” Cố Họa Y lộ rõ vẻ lo lắng.

Lý Phàm nhún vai, thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, không phải vẫn còn có anh ư? Chồng em chắc chắn sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho em”


Cố Họa Y trừng mắt nhìn Lý Phàm.

Sau khi rời khỏi phòng khám, Lý Phàm đưa Cố Họa Y đến bệnh viện, còn mình thì vào nhà vệ sinh, gọi một cuộc điện thoại. Phía bên kia đầu dây lập tức truyền đến một giọng nói đầy cung kính: “Ngài Lý, ngài có chuyện gì cần dặn dò ư?”

Lúc này, Sở Trung Thiên đang bàn chuyện kinh doanh với mấy người bạn. Sau khi nhận được điện thoại của Lý Phàm, ông ta nghe máy, rồi nở nụ cười cung kính.

Hành động này của ông ta khiến mấy người bạn trợn mắt há mồm kinh ngạ!

c Từ khi nào mà Sở Trung Thiên – Vua thế giới ngầm ở Hán Thành lại có thái độ cung kính với một người như vậy?

Chắn hẳn người ở phía đầu dây bên kia có thân phận không đơn giản.

“Điều tra về nhà đầu tư của Công ty thuốc Vân Sinh – nhà họ Vương cho tôi, cảnh cáo họ rằng, nếu họ dám gây thêm phiền phức cho Cố Họa Y, thì nhà họ Vương sẽ không được sống yên ổn ở Hán Thành này đâu” Lý Phàm bình tính nói.

“Ngài Lý, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa” Sở Trung Thiên nói.

Phía bên này, Sở Trung Thiên cúp điện thoại, đang định bảo đám đàn em đi xử lý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông ta vẫn nên đích thân gọi điện thoại cho chủ nhân nhà họ Vương thì hơn.

Lúc này, Vương Trường Hạ đang đi đi lại lại trong biệt thụ nhà mình với †âm trạng vô cùng tức giận.

Con gái thì khóc lóc kể khổ, con trai thì bị người ta đánh cho không còn ra hình thù gì nữa cả.

Quan trọng là, kẻ hành hung lại là Kiều gia của Hán Thành!

Điều này khiến Vương Trường Hạ, kẻ vẫn luôn lấp liếm những điều sai trái, cảm thấy vô cùng khó xử.

“Ba, ba nhất định phải làm chủ cho con. Tên Lý Phàm đó chẳng qua cũng chỉ là một tên con rể chẳng ra gì của nhà họ Cố mà thôi! Vậy mà anh ta lại dám đánh con! Còn cả con tiện nhân Cố Họa Y kia nữa, cô ta cũng dám đánh con trước mặt bao nhiêu người. Rõ ràng là không coi Vương Mộng Dao con ra gì mài”

Vương Mộng Dao vô cùng tức giận, gào lên: “Rút vốn đầu tư, ba, con muốn ba rút lại vốn đầu tư. Ba nhất định phải dạy cho con tiện nhân Cố Họa Y kia một bài học!”

“Đủ rồi!”

Thế nhưng, Vương Trường Hạ lại gào lên một tiếng. Ông ta trừng mắt nhìn Vương Mộng Dao, rồi liếc nhìn Vương Hàn Siêu, hỏi: “Con trai, con chắc chắn, Kiều gia tỏ thái độ vô cùng cung kính với Lý Phàm?”

Vương Hàn Siêu gật mạnh đầu: “Đúng vậy, con tận mắt nhìn thấy. Tên Lý Phàm này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một tên con rể ở nhờ nhà vợ như vậy đâu.”

“Hừi Hai người đang chuyện bé xé ra to thì có! Con thấy, cái người tên Kiều Chính Long đó cũng chỉ là có tiếng nhưng không có miếng mà thôi, ngay đến cả một tên phế vật sống nhờ vào nhà vợ mà cũng phải sợ” Vương Mộng Dao lẩm bẩm một câu, mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Vương Trường Hạ trừng mắt, bất lực lắc đầu rồi thở dài một hơi, mắng: “Con gái à, sao con lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ? Kiều Chính Long – Kiều gia không phải là nhân vật đơn giản đâu. Một câu nói của anh ta cũng có thể khiến cho nhà họ Vương chúng ta mất đi chỗ đứng ở Hán Thành này, con có hiểu không hả?”


Nghe thấy ba mình nói như vậy, lúc này Vương Mộng Dao mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô †a không thể tin được, hỏi: “Ba, ba đừng dọa con, sao có thể như vậy cơ chứ? Lý Phàm rõ ràng chỉ là một tên rẻ rách thôi mài”

Vương Trường Hạ lắc đầu, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đúng lúc này, điện thoại của ông †a đột nhiên đổ chuông!

Vương Trường Hạ nghe máy, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, ai đấy? Nói rồi, đừng có mà chào hàng với ông đây, ông đây có nhà, có tiền cả rồi!”

“Ha ha, Vương Trường Hạ, là tôi, Sở Trung Thiên” Một giọng nói trầm ổn từ trong điện thoại truyền đến.

Sở Trung Thiên?

Vương Trường Hạ lập tức kinh ngạc, khắp người đổ mồ hôi lạnh, vô cùng kích động và sợ hãi, nói năng cũng lộn xôn: “Thiên… Thiên gia?”

Danh tiếng của Sở Trung Thiên ở Hán Thành này tuyệt đối vững như núi Thái Sơn!

Chỉ cần ông ta gật đầu một cái, nhà họ Vương có thể biến mất không còn dấu vết ở Hán Thành.

Không ngờ, Vua thế giới ngầm ở Hán Thành – Sở Trung Thiên lại gọi điện thoại cho ông ta.

“Thiên gia, xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Tôi không biết người gọi đến là ngài, nên mới cho rằng là nhân viên tiếp thị”

Vương Trường Hạ nở nụ cười lấy lòng, giải thích: “Thiên gia, sao lại đột nhiên gọi điên thoại cho tôi thế?”

Sở Trung Thiên cũng lười nói chuyện vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Có người nhờ tôi gửi tới ông một lời khuyên, đừng cố gắng gây phiền phức cho Gố Họa Y của Công ty thuốc Vân Sinh nữa, nếu không nhà họ Vương sẽ trở thành lịch sử ở Hán Thanh này đấy!”

Bộp!

Nói xong câu này, Sở Trung Thiên lập tức cúp điện thoại.

Vương Trường Hạ vẫn đang ngây người, đứng chôn chân tại chỗ. Cả người ông ta không ngừng run rẩy, xụi lơ ngồi xuống ghế sofa. Ông ta không ngừng lẩm nhẩm một câu: “Xong rồi, xong thật rồi, nhà họ Vương ta xong đời thật rồi!”

Chân chừ một lúc, Vương Trường Hạ mới đứng lên, lo lắng nói: “Mau lên, chúng ta cùng đi đến Công ty thuốc Vân Sinh!”. ngôn tình tổng tài

“Ba, vì sao lại đột nhiên đi đến Công ty thuốc Vân Sinh? Ba làm sao thế?” Vương Hàn Siêu không hiểu.

“Còn làm gì nữa? Đi xin lỗi nhận sai với Cố Họa Y thay cho hai con chứ còn làm gì!”

Vương Trường Hạ tức giận, nói: “Có biết ai vừa gọi điện đến không? Là Thiên gia — Sở Trung Thiên đấy! Lần này các con gặp phải phiên phức lớn rồi!

Thiếu Chủ Bí Mật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiếu Chủ Bí Mật Truyện Thiếu Chủ Bí Mật Story Chương 77: Đi xin lỗi nhận sai
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...