Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 604
Thông qua một loạt chi tiết trong ảnh, Lý Phàm nhìn ra pho tượng Quan Âm cưỡi rồng được điêu khắc tinh tế từ một khối san hô ruby, hoàn toàn không có dấu vết các tài liệu ghép lại.
Một khối san hô ruby nguyên to như thế, chất lượng cao như thế đúng là trần đời hiếm có, hơn nữa với thủ pháp điêu khắc tinh tế của người điêu khắc đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật hùng vĩ thế này.
Lý Phàm đã bị pho tượng Quan Âm cưỡi rồng hấp dẫn đến mức không thể kiềm chế, y như quên mất sự tồn tại của Thôi Thắng Quân.
Đến khi mấy phút sau Thôi Thắng Quân gọi điện thoại mới phản ứng lại.
Vừa nghe máy đã nghe thấy lời nói đắc ý dào dạt của Thôi Thắng Quân.
“Ha ha, Lý Phàm, sao nào, có phải bị bảo vật của tôi dọa cho sợ rồi sao?”
“Anh nói đúng, đúng là hơi dọa tôi thật, đây đúng là tác phẩm nghệ thuật hiếm có, anh lấy đâu ra thế?”
“Ở buổi đấu giá hôm nay đấy, pho tượng này chính là món đồ đấu giá sau cùng, thế nên tôi mới hỏi tại sao cuối buổi hôm nay không thấy anh, anh đi đúng là không đúng lúc!”
Gì cơ? Đây là món đồ đấu giá cuối cùng của hôm nay ư? Trong đầu Lý Phàm nghĩ, thật không ngờ trong tay Tiêu Liệt lại có món đồ cao cấp như thế, hơn nữa còn chịu lấy ra để bán đấu giá.
“Ôi, đúng là hơi tiếc, nhưng thấy ảnh mà anh vừa gửi, xem ra bây giờ pho tượng đó đã thuộc về anh sao?”
“Đó là điều đương nhiên. Lúc của báu này vừa xuất hiện tôi vừa nhìn là ưng ý, nhưng mua được nó đúng là không dễ, tiêu tốn của tôi không ít tiền.”
“Ồ? Hết bao nhiêu?”
Ngay cả người giàu như Thôi Thắng Quân mà cũng phải cảm thán, Lý Phàm càng hiếu kì giá cả sau cùng của pho tượng này hơn.
“Nói ra sợ dọa chết anh đấy. Giá khởi điểm của pho tượng này là sáu mươi tỷ, cuối cùng tôi phải dùng hơn một trăm tám mươi tỷ mới rước về được đấy!”
Giọng điệu của Thôi Thắng Quân trong câu nói này khiến Lý Phàm cười gượng, đùa giỡn nói.
“Ha ha, sao lại thấy thiếu đương gia nhà họ Thôi đau tim quá nhỉ. Nể mặt là bạn bè, anh mua với giá bao nhiêu thì tôi mua lại giúp anh với giá bấy nhiêu!”
“Ha ha… Anh nghĩ đẹp lắm. Nói cho anh biết, pho tượng này không trêи ba trăm tỷ thì tôi không bán đâu…”
Lý Phàm và Thôi Thắng Quân cứ trò chuyện như thế, giữa hai người có cảm giác chỉ tiếc gặp mặt quá muộn…
Lý Phàm và Thôi Thắng Quân nói chuyện về pho tượng Quan Âm cưỡi rồng đó hồi lâu.
Bất tri bất giác, trời đã sáng rồi.
Thôi Thắng Quân mời Lý Phàm rảnh rỗi thì đến nhà anh ta thưởng thức đồ cổ rồi cúp điện thoại.
Lý Phàm duỗi người, cảm thán một đêm đằng đẵng cuối cùng đã qua đi.
Sau khi rửa mặt đơn giản xong, cầm ba lô lên và đến nhà ăn của khách sạn để ăn sáng.
Nghĩ một lúc, đột nhiên lại nghĩ đến pho tượng Quan Âm cưỡi rồng uy nghiêm hùng vĩ đó.
Nếu rảnh rỗi không có việc gì thì sao không đi tận mắt ngắm mắt bảo vật này chứ?
Lý Phàm liên lạc với Thôi Thắng Quân, biết bây giờ anh ta đang ở Tụ Đỉnh Thịnh, thế nên bảo Phương Nhược Tuyết lái xe, hai người cùng đến tiệm cầm đồ.
Khi đến tiệm cầm đồ Tụ Đỉnh Thịnh, dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc, Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết cùng đến khu nghỉ ngơi ở phía sau.
Vừa đi vào đã thấy Thôi Thắng Quân dựa vào sofa mà ngủ.
Há… tên này không cần làm việc sao, bây giờ thừa kế gia sản mà vẫn thoải mái thế?
Lý Phàm nghĩ rồi đi tới, đánh thức Thôi Thắng Quân.
Thôi Thắng Quân mơ màng nhận ra Lý Phàm, lười biếng nói.
“Anh tới rồi…”
“Tôi nói chứ anh là thiếu đương gia nhà họ Thôi mà sung sướиɠ nhỉ, giờ làm việc mà vô đây ngủ?”
Thôi Thắng Quân ngáp dài, chậm rãi nói.
Sau khi hai người nói vớ vẩn mấy câu thì Lý Phàm nhắc tới pho tượng Quan Âm cưỡi rồng.
Thôi Thắng Quân cũng rất thoải mái, nói pho tượng đó đang được trưng bày trong nhà, còn mời Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết đến nhà anh ta ăn cơm.
Sau khi nhanh chóng xử lí hết công việc của Tụ Đỉnh Thịnh, Thôi Thắng Quân bèn dẫn hai người Lý Phàm đến nhà mình.
Thôi Thắng Quân vừa vào cửa thì có một người làm đến đón.
Lý Phàm nhận ra người này, là người làm của Lý Phàm, nhưng mà trông sắc mặt hơi tái nhợt.
Thôi Thắng Quân vừa thấy người đàn ông trung niên đó bèn nói.
“Lão Quách à, tôi đã nói rồi mà, sức khỏe ông không tốt thì mấy hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Ông còn ra đây bận bịu vớ vẩn gì vậy, khi ông khỏe rồi thì mau đến Tụ Đỉnh Thịnh hỗ trợ đấy. Mấy hôm nay tôi vội quá chừng.”
Lão Quách ho khan hai tiếng, chậm rãi nói.
“Tôi chỉ ra đây hỗ trợ xử lí việc nhà thôi, xin lỗi đã gây phiền toái cho cậu.”
“Ui chao, ông đúng là… Được rồi, vừa hay tối nay hai người bạn của tôi đến, ông giúp tôi chuẩn bị cơm tối, sau khi làm xong thì đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lão Quách nói dạ rồi đi ra ngoài, Thôi Thắng Quân thì dẫn Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết tới phòng khách nhà anh ta mà ngồi xuống.
Phút giây nhìn thấy hiện vật, ánh mắt của Lý Phàm đã bị hấp dẫn mãnh liệt.
Thủ pháp điêu khắc cực kì tự nhiên, ánh sáng trong suốt lóng lành, đúng là đẹp gấp trăm lần trong ảnh.
Ngay cả người ngoài nghề như Phương Nhược Tuyết mà cũng phải rung động.
“Trước giờ tôi chưa từng thấy pho tượng ruby nào lớn như thế và có thủ pháp điêu khắc tinh tế như thế, đúng là rung động lòng người!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Phương Nhược Tuyết, lại thấy Lý Phàm chăm chăm nhìn pho tượng, Thôi Thắng Quân đắc ý nói.
“Chao ôi, sau khi rước pho tượng đó về tôi còn chưa tìm được chỗ thích hợp để trưng bày nên cứ để ở đây. Nhưng cũng được đấy, ít nhất có thể giúp tôi tăng thể diện trước mặt khách khứa, ha ha…”
Việc Thôi Thắng Quân vui vẻ khoe khoang thì Lý Phàm đã quen rồi, không để ý anh ta mà chỉ lẳng lặng quan sát pho tượng trước mắt…
Dưới sự mời mọc của Thôi Thắng Quân, Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết đi tới nhà anh ta.
Ba người đang ngồi trong phòng khách và thưởng thức pho tượng Quan Âm cưỡi rồng đó.
Lý Phàm lặng lẽ quan sát một lúc rồi nói.
“Pho tượng này trông không giống bảo vật trong nước, tôi cảm thấy chắc nó đến từ nước J.”
Thôi Thắng Quân vừa nghe thì búng ngón tay.
Thiếu Chủ Bí Mật