Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 312: Đừng đánh nhau

Các bảo vệ của công viên giải trí dựa theo chỉ thị của Mã Thắng Lợi, nhanh chóng bao vây Lý Phàm và Cố Họa Y lại.

Cố Họa Y hơi căng thẳng nắm chặt cánh tay Lý Phàm, hơi khó hiểu nhìn bảo vệ công viên giải trí: “Các anh định làm gì.”

“Không làm gì cả, chỉ mời cả gia đình các người rời khỏi công viên giải trí.”

Mã Thắng Lợi nghiêm túc nói.

Lý Cương đứng ở một bên nhìn đăm đăm vào Lý Phàm, sau đó dời mắt đến trên người Cố Họa Y, ánh mắt trở nên tham lam.

Bà cụ ôm lấy cháu nội từ trong lòng cấp dưới của Lý Cương, bước vài bước đến bên cạnh Mã Thắng Lợi, phun một ngụm nước bọt về phía Lý Phàm.

“Phi!”

“Cái tên khốn nạn cậu cũng dám đánh tôi, còn đánh cháu nội của tôi, cậu sắp bị nghiệp quật rồi, cậu nghèo như thế mà còn dám kiêu ngạo, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà, bây giờ lập tức quỳ lạy xin lỗi cháu nội tôi ngay, lát nữa tôi sẽ cho cậu chết dứt khoát!”

Cố Họa Y kinh ngạc nhìn bà cụ, sau đó khẽ hỏi Lý Phàm: “Chuyện gì thế, anh đánh bà cụ?”

Lý Phàm nói lại chuyện lúc nãy cho Cố Họa Y nghe, Cố Họa Y dựng ngược mày liễu, cảm thấy Lý Phàm làm không sai, người như thế không thể ăn nói nhẹ nhàng được.

Vòng xoay ngựa gỗ từ từ dừng lại, Xuyến Xuyến nhìn thấy Lý Phàm và Cố Họa Y bị một đám người bao vây, đã hoảng sợ đến rơm rớm nước mắt.

Thấy vòng xoay ngựa gỗ dừng lại, Xuyến Xuyến nhanh chóng leo xuống ngựa gỗ, chạy về phía Lý Phàm.


“Mấy chú tránh ra, sao mấy chú lại vây xung quanh ba con, mấy chú không được vây xung quanh ba con.”

Xuyến Xuyến vừa gọi vừa chạy nhanh đến.

Cậu bé mập mạp bị bà cụ ôm nhìn thấy Xuyến Xuyến, hai mắt lập tức sáng lên, chỉ vào Xuyến Xuyến nói: “Bắt em ấy lại đây cho con, con muốn em ấy làm món đồ chơi cho con.”

Một tên bảo vệ muốn nịnh bợ Lý Cương, xoay người đi về phía Xuyến Xuyến, cản Xuyến Xuyến lại ôm cô bé lên.

Xuyến Xuyến nằm trong lòng ngực bảo vệ giãy dụa mạnh, lấy tay vỗ lung tung lên vai, cổ, mặt của bảo vệ, trong lúc vô tình còn dùng móng tay cào trầy mặt bảo vệ.

Bảo vệ giận tím mặt, quơ tay định tát Xuyến Xuyến: “Cái con ranh này muốn chết đúng không, mặt của tôi bị nhóc cào trầy rồi!”

“Không, buông con gái tôi ra ngay!”

Cố Họa Y thấy bảo vệ định đánh Xuyến Xuyến, khàn giọng kêu to, định chạy lên cứu Xuyến Xuyến.

Cả đám bảo vệ bước lên, cản đường Cố Họa Y.

“Tự tìm đường chết!”

Ánh mắt Lý Phàm lạnh băng, bước nhanh lên, đụng bay đám bảo vệ đang chặn đương.


Bảo vệ đang ôm Xuyến Xuyến đã quơ tay xuống, Xuyến Xuyến hoảng sợ nhắm chặt mắt gọi ba ba.

Lúc Xuyến Xuyến đã cảm nhận được cơn gió khi bàn tay hạ xuống, Lý Phàm đã bắt được cổ tay của bảo vệ.

Sau đó Lý Phàm bóp mạnh, bóp nát cổ tay của bảo vệ.

“A!”

Bảo vệ kêu thảm thiết, Lý Phàm đã kéo Xuyến Xuyến ra khỏi lòng ngực của bảo vệ, ôm vào trong lòng anh.

“Tay của tôi, mẹ nó anh làm gãy tay tôi rồi!”

Bảo vệ ôm cổ tay bị gãy, kêu gào đầy đau đớn.

“Dám đụng vào con gái của tôi, tôi không giết anh đã là rất tốt bụng rồi.”

Lý Phàm lạnh lùng nói, nhấc chân đá vào hông của bảo vệ, đá tên đó văng ra hơn mười mét, ngã trên đất không nhúc nhích.

Mã Thắng Lợi nhìn mà cảm thấy cực kỳ không xong, đúng là sợ cái gì là cái đó tới, vốn chỉ muốn đuổi Lý Phàm ra ngoài là được, nhưng không ngờ là không chỉ không đuổi Lý Phàm đi được, ngược lại nhân viên của anh hình như đã bị đánh chết rồi, việc này chắc chắn sẽ ồn ào to.

“Mẹ nó anh đang giết người đó! Mau đi xem Tiểu Lưu thế nào, bao vậy tên này lại cho tôi, không được để anh ta chạy, tôi cảnh cáo anh, lần này anh gây ra chuyện lớn rồi!”

Mã Thắng Lợi rống to đầy tức giận với Lý Phàm.

Mấy bảo vệ căng thẳng bao vây xung quanh Lý Phàm, lúc nãy Lý Phàm đánh ác như thế, làm đám bảo vệ này đều cảm thấy Lý Phàm là nhân vật nguy hiểm, không ai muốn đối đầu trực tiếp với Lý Phàm cả.

Bảo vệ đi xem Tiểu Lưu đi dò hơi thở của anh ta, thấy Tiểu Lưu vẫn còn thở, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Lưu vẫn còn sống, bây giờ đang hôn mê.”

Lý Cương đi đến bên cạnh Mã Thắng Lợi, âm trầm cười nói: “Lão Mã, chuyện này cứ để cho tôi xử lý đi, nếu không anh cũng không thể nào báo cáo lại được, chỉ dựa vào đám lính quèn của anh, hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng.”

Mã Thắng Lợi còn đang hoảng sợ chưa bình tĩnh lại được, biết mấy tên bảo vệ cấp dưới của anh chắc chắn không trị được, hơn nữa nói không chừng sẽ làm chuyện càng lớn hơn nữa, còn không bằng đẩy cho Lý Cương ra mặt giải quyết.”

“Tôi gọi điện thoại báo cho mấy ông chủ, nếu các ông chủ không có ý kiến gì thì sẽ giao cho anh Lý xử lý.”

Lý Cương gật đầu, bảo Mã Thắng Lợi đi gọi điện thoại.

“Bà nội, con muốn em gái kia làm đồ chơi của con, bà mau kêu người ta bắt em ấy lại cho con đi, lại giết chết ba ba của em ấy, sau này em ấy có thể làm đồ chơi cho con suốt đời rồi.”

Cậu bé mập mạp chỉ vào Xuyến Xuyến nói.

Bà cụ nhìn cháu nội bằng ánh mắt đầy cưng chiều: “Bà nội làm ngay đây.”

“Cương, con còn không lại đây nhanh lên, kêu người giết chết thằng nghèo này, một thằng nghèo mạt từ dưới quê lên cứ giết chết luôn là được!” Bà cụ tức giận rống to với Lý Cương.

Lý Cương nhìn mẹ và con trai đang tức giận, cũng không đợi kết quả bên phí Mã Thắng Lợi nữa, vung tay lên bảo mấy tên đàn em đổi với bảo vệ, bao vây cả gia đình Lý Phàm lại.

Nhìn đám đàn em sắc mặt hung dữ, cầm theo gậy bóng chày, côn thép vân vân, Xuyến Xuyến sợ hãi, miệng méo xệch khóc lên.


Lý Phàm nhẹ nhàng vỗ lưng cho Xuyến Xuyến, dỗ Xuyến Xuyến: “Đừng khóc đừng khóc, chúng ta không sợ bọn họ, lát nữa con xem ba ba đánh quái thú nha.”

Xuyến Xuyến nghe Lý Phàm nói rất thú vị, lau nước mắt nói: “Ba, ba đánh quái thú được sao? Nếu ba đánh được thì con không khóc.”

“Đương nhiên được, chờ lát nữa đám quái thú này đều phải xin lỗi Xuyến Xuyến.”

Xuyến Xuyến cười, ôm lấy cổ Lý Phàm, dựa đầu vào trên vai Lý Phàm.

Bà cụ thấy Lý Phàm không hề sợ hãi, tức muốn nổ phổi: “Mấy người lên hết cho tôi, bắt cái thằng quê mùa nghèo nàn này lại, đánh gần chết mới thôi!”

Lý Cương sa sầm mặt mày nói: “Đàn ông đánh gần chết, phụ nữ bắt về cho tôi, cũng đừng làm con bé kia bị thương, đó là đồ chơi của con trai tôi.”

Từ lúc nhìn thấy Cố Họa Y, Lý Cương đã có ý đồ xấu với Cố Họa Y rồi, bây giờ muốn cho đàn em ra tay, đương nhiên không thể làm Cố Họa Y bị thương, đó là người phải mang về cưng chiều.

Đàn em Lý Cương cầm gậy gộc lên, thong thả tiếp cận Lý Phàm.

“Không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn quỳ xuống, nếu không gậy gộc của bọn tao không có mắt, làm vợ với con mày bị thương thì không hay đâu, nói không chừng gõ một cái là đánh chết vợ con mày rồi.”

“Mẹ nó bây giờ cũng đừng chống cự nữa, ngoan cố chống cự chỉ có một con đường chết, chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi, dâng vợ con của mày lên thì sẽ tha cái mạng chó của mày.”

“Người đẹp, em còn không mau ôm con em sang đây đi, muốn bị ngộ thương thật à.”

Mã Thắng Lợi nói chuyện điện thoại xong nhìn thấy cảnh sắp sửa đánh nhau này, cuống quít hô: “Đừng đánh! Đừng đánh nữa!”

Thiếu Chủ Bí Mật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiếu Chủ Bí Mật Truyện Thiếu Chủ Bí Mật Story Chương 312: Đừng đánh nhau
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...