Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 237: Đã chuẩn bị từ lâu
Cổ Họa Y rưng rưng nước mắt, bị người nhà họ Vương mắng chửi cả buổi, cô thật sự vô cùng uất ức. Nghe thấy lời ông cụ Vương nói, Cố Họa Y lau khóe mắt, bướng bỉnh mím môi không nói một lời. Lúc này bảo Lý Phàm xin lỗi, Cố Họa Y thật sự không làm được.
Thấy Cố Họa Y không nói lời nào, ông cụ Vương lập tức nổi trận lôi đình, giơ quái trượng đầu rồng lên quát Cố Họa Y: “Cháu còn muốn bảo vệ tên ranh con vô dụng này sao?”
“Họa Y, cháu là muốn cùng tên vô dụng này chọc tức ông ngoại sao, dù gì cháu cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể không hiểu chuyện giống cậu ta được!” Vương Kim Sơn cũng chỉ trích.
Thấy người nhà họ Cố nhằm vào Cổ Họa Y, Lý Phàm đau lòng, im lặng tiến lên đứng trước mặt Vương Tông Hằng.
“Tôi… xin lỗi, khi nãy là tôi sai, tôi không nên ra tay với anh, mong anh tha thứ? Lý Phàm nói với giọng điệu nặng nề. Vương Tông Hằng lạnh lùng nhìn Lý Phàm, muốn bảo Lý Phàm quỳ xuống xin lỗi, nhưng lo làm lớn chuyện ông cụ Vương sẽ tức giận đến mức có chuyện.
“Tên vô dụng cậu biết nói xin lỗi rồi à? Không phải khi nãy rất hùng hổ sao, không phải dám đánh tôi sao, bây giờ cậu còn dám không?” Vương Tông Hằng vừa nói vừa duỗi tay vỗ nhẹ lên gò má của Lý Phàm, trong mắt tràn đầy khinh thường và ngạo mạn.
“Không dám” Lý Phàm cắn răng trả lời.
“Ha ha, con mẹ nó, cậu đúng là đồ vô dụng, hôm nay nể tình là tiệc mừng thọ của ông nội, tôi sẽ không làm gì cậu, sau này nếu còn để tôi gặp được cậu nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cậu đấy!”
Lý Phàm cúi thấp đầu không nói một lời, mặc cho Vương Tông Hằng vỗ lên má mình.
Sau khi nói xong, Vương Tông Hằng lạnh lùng tát mạnh một cái lên mặt Lý Phàm: “Nhớ kỹ cái tát này cho tôi, đây chỉ là lãi thôi, sau này cậu gặp tôi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.”
Ông cụ Vương đã bớt giận hơn nhiều, thấy người xung quanh đang xem trò vui, vẻ mặt lập tức rất khó coi.
“Hừ, tức chết tôi rồi, đi về thôi, nhìn tên vô dụng này là thấy ghê tởm!”.
“Phi!”
Vương Kim Sơn phun một ngụm nước bọt xuống dưới chân Lý Phàm, sau đó đỡ ông cụ Vương đi về. Người của nhà họ Vương đi về theo ông cụ, Cố Thiệu Huy đỡ Vương Cẩn Mai tức đến cả người không còn sức lực, cùng trở về sảnh sau. Thấy người nhà họ Vương đều đã trở về sảnh sau, Cố Họa Y không chịu được cảm giác đau khổ trong lòng nữa, hai tay bưng mặt chạy vào phòng vệ sinh cách đó không xa.
Thấy Cố Họa Y khóc lóc chạy đi, Lý Phàm lo lắng, vội đuổi theo.
Đứng trước cửa phòng vệ sinh, Lý Phàm nghe thấy tiếng khóc kìm nén của Cố Họa Y, trong lòng lập tức thấy đau đớn. Anh đẩy cửa phòng vệ sinh, đi nhanh về phía Cố Họa Y. Thấy Lý Phàm đến, Cổ Họa Y vội lau nước mắt trên mặt, không muốn để Lý Phàm nhìn thấy mình đang khóc.
“Sao anh lại đến đây?” Cố Họa Y nghẹn ngào hỏi. Lý Phàm cúi đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện: “Anh lo lắng cho em, đều do anh không tốt”
“Không phải, không phải”
Cổ Họa Y lắc đầu, duỗi hai tay nắm lấy hai tay Lý Phàm: “Là bọn họ không tốt, chúng ta đi có được không, không ở đây chịu sỉ nhục nữa, chúng ta về nhà được không?”
Cố Họa Y vô cùng uất ức, nhưng chủ yếu là cảm thấy uất ức vì Lý Phàm. Lý Phàm không làm gì, cũng không nói gì, nhưng vẫn phải chịu đựng sự nhục nhã và làm khó của người nhà họ Vương.
Hơn nữa khi nãy Lý Phàm cũng là vì bảo vệ mình, nhưng người nhà họ Vương lại không phân biệt đúng sai phải trái đã bảo Lý Phàm xin lỗi, còn muốn Lý Phàm quỳ xuống, điều này khiến Cố Họa Y cảm thấy quá vô lý.
Nhìn sự lo lắng và thân thiết trong mắt Cố Họa Y, Lý Phàm biết Cổ Họa Y là muốn tốt cho mình. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đã hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương, đều biết đối phương đang lo lắng và quan tâm mình. Tâm trạng ngột ngạt lập tức biến mất, trong ánh mắt của Lý Phàm và Cố Họa Y đều là ánh sáng yêu thương. Tia lửa như bắn ra khi tầm mắt giao nhau, nhanh chóng đốt lên ngọn lửa trong lòng hai người. Tim đập nhanh hơn, nhiệt độ lên cao, hormone tăng lên. Lý Phàm ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cố Họa Y, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, cuối cùng kề lên trán Cố Họa Y. Khoảng cách làm tầm mắt trở nên mơ hồ, trong mũi hai người phun ra hơi thở cực nóng, cuồn cuộn trên mặt đối phương.
Cố Họa Y hơi động đậy đôi môi đỏ mọng, như tín hiệu kêu gọi, Lý Phàm dời môi xuống hôn lên môi Cổ Họa Y, đồng thời ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Cố Họa Y.
Cảm xúc kiềm chế chuyển hóa thành hormone, được phóng thích ra một cách mãnh liệt.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy mở, Vương Thục Vân thấy Cổ Họa Y và Lý Phàm ôm hôn nhau thì cực kỳ ngạc nhiên: “Hai người!” Cố Họa Y đẩy nhẹ Lý Phàm một cái, vội buông anh ra, đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào. Lý Phàm xấu hổ nhìn Vương Thục Vân, ngượng ngùng nói: “Em đến để..”
“Đến tìm hai người, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, tìm hai người về ngồi vào chỗ, nhưng hai người thật sự… Nếu hai người không nhịn được cảm xúc mãnh liệt thì mau về đi, đừng làm loạn ở đây, nếu bị người ta nhìn thấy thì… Ha ha”
Vương Thục Vân vẫn có ý kiến rất lớn với việc Lý Phàm và Cố Họa Y ôm hôn nhau, không ngờ hai người còn có tâm trạng ôm hôn.
“Thạc sĩ tiến sĩ thặng đấu sĩ*, thật sự là người không có tình cảm”
*Thặng đẩu sĩ: một danh hiệu cư dân mạng đặt ra cho những thanh niên không màng hôn nhân trai gái, duy trì cuộc sống độc thân để theo đuổi mục đích riêng của mình.
Lý Phàm nhỏ giọng thầm nói. Anh nói cái gì?” Vương Thục Vân nghe thấy lời của Lý Phàm thì tức đến mức giậm chân: “Hai người tự sắp xếp đi!” Sau khi nói xong câu này, Vương Thục Vân xoay người rời đi. Cổ Họa Y kéo tay Lý Phàm, hơi lo lắng nhìn anh: “Chúng ta vẫn nên về thôi”
“Đến đã đến rồi, dù sao cũng phải chúc thọ xong rồi đi, nếu không thì không lễ phép lắm”
Lý Phàm cười nói.
“Nhưng mà… Nhưng mà chúng ta không có chuẩn bị gì cả, dù có chuẩn bị, e rằng cũng sẽ bị người ta bắt bẻ, đến lúc đó lại phiền phức thêm”
Cổ Họa Y lo lắng, cô hiểu mình và Lý Phàm đã trở thành cái định trong mắt cái gai trong thịt của nhà họ Vương, lát nữa nếu muốn chúc thọ nhất định sẽ bị làm khó đủ đường.
Lý Phàm lại không lo lắng chút nào, anh dắt Cổ Họa Y ra ngoài: “Lo lắng cái gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng Cổ Họa Y cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đi về theo Lý Phàm. Trở về sảnh dưới ngồi xuống, Cổ Họa Y và Lý Phàm cũng nhìn về phía sánh giữa.
Khách khứa đã đi ra từ sảnh sau, nối đuôi nhau đến ngồi ở sảnh giữa, sau đó Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải đỡ ông cụ Vương đi vào sảnh giữa, mấy người Vương Lam, Vương Cần Mai thì theo thứ tự đi theo phía sau.
Sau khi ông cụ Vương là người được mừng thọ và người nhà họ Vương đi vào sánh giữa, thì tuyên bố tiệc mừng thọ lần này chính thức bắt đầu.
“Tiệc mừng thọ bắt đầu rồi, sau đó sẽ phải tặng quà mừng thọ, nhưng chúng ta không chuẩn bị gì cả” Cố Họa Y nhỏ giọng nói.
“Đừng lo, có chuẩn bị rồi”
Lý Phàm cười dịu dàng đáp.
Thiếu Chủ Bí Mật
Thấy Cố Họa Y không nói lời nào, ông cụ Vương lập tức nổi trận lôi đình, giơ quái trượng đầu rồng lên quát Cố Họa Y: “Cháu còn muốn bảo vệ tên ranh con vô dụng này sao?”
“Họa Y, cháu là muốn cùng tên vô dụng này chọc tức ông ngoại sao, dù gì cháu cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể không hiểu chuyện giống cậu ta được!” Vương Kim Sơn cũng chỉ trích.
Thấy người nhà họ Cố nhằm vào Cổ Họa Y, Lý Phàm đau lòng, im lặng tiến lên đứng trước mặt Vương Tông Hằng.
“Tôi… xin lỗi, khi nãy là tôi sai, tôi không nên ra tay với anh, mong anh tha thứ? Lý Phàm nói với giọng điệu nặng nề. Vương Tông Hằng lạnh lùng nhìn Lý Phàm, muốn bảo Lý Phàm quỳ xuống xin lỗi, nhưng lo làm lớn chuyện ông cụ Vương sẽ tức giận đến mức có chuyện.
“Tên vô dụng cậu biết nói xin lỗi rồi à? Không phải khi nãy rất hùng hổ sao, không phải dám đánh tôi sao, bây giờ cậu còn dám không?” Vương Tông Hằng vừa nói vừa duỗi tay vỗ nhẹ lên gò má của Lý Phàm, trong mắt tràn đầy khinh thường và ngạo mạn.
“Không dám” Lý Phàm cắn răng trả lời.
“Ha ha, con mẹ nó, cậu đúng là đồ vô dụng, hôm nay nể tình là tiệc mừng thọ của ông nội, tôi sẽ không làm gì cậu, sau này nếu còn để tôi gặp được cậu nữa, tôi sẽ đánh gãy chân cậu đấy!”
Lý Phàm cúi thấp đầu không nói một lời, mặc cho Vương Tông Hằng vỗ lên má mình.
Sau khi nói xong, Vương Tông Hằng lạnh lùng tát mạnh một cái lên mặt Lý Phàm: “Nhớ kỹ cái tát này cho tôi, đây chỉ là lãi thôi, sau này cậu gặp tôi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.”
Ông cụ Vương đã bớt giận hơn nhiều, thấy người xung quanh đang xem trò vui, vẻ mặt lập tức rất khó coi.
“Hừ, tức chết tôi rồi, đi về thôi, nhìn tên vô dụng này là thấy ghê tởm!”.
“Phi!”
Vương Kim Sơn phun một ngụm nước bọt xuống dưới chân Lý Phàm, sau đó đỡ ông cụ Vương đi về. Người của nhà họ Vương đi về theo ông cụ, Cố Thiệu Huy đỡ Vương Cẩn Mai tức đến cả người không còn sức lực, cùng trở về sảnh sau. Thấy người nhà họ Vương đều đã trở về sảnh sau, Cố Họa Y không chịu được cảm giác đau khổ trong lòng nữa, hai tay bưng mặt chạy vào phòng vệ sinh cách đó không xa.
Thấy Cố Họa Y khóc lóc chạy đi, Lý Phàm lo lắng, vội đuổi theo.
Đứng trước cửa phòng vệ sinh, Lý Phàm nghe thấy tiếng khóc kìm nén của Cố Họa Y, trong lòng lập tức thấy đau đớn. Anh đẩy cửa phòng vệ sinh, đi nhanh về phía Cố Họa Y. Thấy Lý Phàm đến, Cổ Họa Y vội lau nước mắt trên mặt, không muốn để Lý Phàm nhìn thấy mình đang khóc.
“Sao anh lại đến đây?” Cố Họa Y nghẹn ngào hỏi. Lý Phàm cúi đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện: “Anh lo lắng cho em, đều do anh không tốt”
“Không phải, không phải”
Cổ Họa Y lắc đầu, duỗi hai tay nắm lấy hai tay Lý Phàm: “Là bọn họ không tốt, chúng ta đi có được không, không ở đây chịu sỉ nhục nữa, chúng ta về nhà được không?”
Cố Họa Y vô cùng uất ức, nhưng chủ yếu là cảm thấy uất ức vì Lý Phàm. Lý Phàm không làm gì, cũng không nói gì, nhưng vẫn phải chịu đựng sự nhục nhã và làm khó của người nhà họ Vương.
Hơn nữa khi nãy Lý Phàm cũng là vì bảo vệ mình, nhưng người nhà họ Vương lại không phân biệt đúng sai phải trái đã bảo Lý Phàm xin lỗi, còn muốn Lý Phàm quỳ xuống, điều này khiến Cố Họa Y cảm thấy quá vô lý.
Nhìn sự lo lắng và thân thiết trong mắt Cố Họa Y, Lý Phàm biết Cổ Họa Y là muốn tốt cho mình. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đã hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương, đều biết đối phương đang lo lắng và quan tâm mình. Tâm trạng ngột ngạt lập tức biến mất, trong ánh mắt của Lý Phàm và Cố Họa Y đều là ánh sáng yêu thương. Tia lửa như bắn ra khi tầm mắt giao nhau, nhanh chóng đốt lên ngọn lửa trong lòng hai người. Tim đập nhanh hơn, nhiệt độ lên cao, hormone tăng lên. Lý Phàm ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cố Họa Y, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, cuối cùng kề lên trán Cố Họa Y. Khoảng cách làm tầm mắt trở nên mơ hồ, trong mũi hai người phun ra hơi thở cực nóng, cuồn cuộn trên mặt đối phương.
Cố Họa Y hơi động đậy đôi môi đỏ mọng, như tín hiệu kêu gọi, Lý Phàm dời môi xuống hôn lên môi Cổ Họa Y, đồng thời ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Cố Họa Y.
Cảm xúc kiềm chế chuyển hóa thành hormone, được phóng thích ra một cách mãnh liệt.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy mở, Vương Thục Vân thấy Cổ Họa Y và Lý Phàm ôm hôn nhau thì cực kỳ ngạc nhiên: “Hai người!” Cố Họa Y đẩy nhẹ Lý Phàm một cái, vội buông anh ra, đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào. Lý Phàm xấu hổ nhìn Vương Thục Vân, ngượng ngùng nói: “Em đến để..”
“Đến tìm hai người, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, tìm hai người về ngồi vào chỗ, nhưng hai người thật sự… Nếu hai người không nhịn được cảm xúc mãnh liệt thì mau về đi, đừng làm loạn ở đây, nếu bị người ta nhìn thấy thì… Ha ha”
Vương Thục Vân vẫn có ý kiến rất lớn với việc Lý Phàm và Cố Họa Y ôm hôn nhau, không ngờ hai người còn có tâm trạng ôm hôn.
“Thạc sĩ tiến sĩ thặng đấu sĩ*, thật sự là người không có tình cảm”
*Thặng đẩu sĩ: một danh hiệu cư dân mạng đặt ra cho những thanh niên không màng hôn nhân trai gái, duy trì cuộc sống độc thân để theo đuổi mục đích riêng của mình.
Lý Phàm nhỏ giọng thầm nói. Anh nói cái gì?” Vương Thục Vân nghe thấy lời của Lý Phàm thì tức đến mức giậm chân: “Hai người tự sắp xếp đi!” Sau khi nói xong câu này, Vương Thục Vân xoay người rời đi. Cổ Họa Y kéo tay Lý Phàm, hơi lo lắng nhìn anh: “Chúng ta vẫn nên về thôi”
“Đến đã đến rồi, dù sao cũng phải chúc thọ xong rồi đi, nếu không thì không lễ phép lắm”
Lý Phàm cười nói.
“Nhưng mà… Nhưng mà chúng ta không có chuẩn bị gì cả, dù có chuẩn bị, e rằng cũng sẽ bị người ta bắt bẻ, đến lúc đó lại phiền phức thêm”
Cổ Họa Y lo lắng, cô hiểu mình và Lý Phàm đã trở thành cái định trong mắt cái gai trong thịt của nhà họ Vương, lát nữa nếu muốn chúc thọ nhất định sẽ bị làm khó đủ đường.
Lý Phàm lại không lo lắng chút nào, anh dắt Cổ Họa Y ra ngoài: “Lo lắng cái gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng Cổ Họa Y cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đi về theo Lý Phàm. Trở về sảnh dưới ngồi xuống, Cổ Họa Y và Lý Phàm cũng nhìn về phía sánh giữa.
Khách khứa đã đi ra từ sảnh sau, nối đuôi nhau đến ngồi ở sảnh giữa, sau đó Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải đỡ ông cụ Vương đi vào sảnh giữa, mấy người Vương Lam, Vương Cần Mai thì theo thứ tự đi theo phía sau.
Sau khi ông cụ Vương là người được mừng thọ và người nhà họ Vương đi vào sánh giữa, thì tuyên bố tiệc mừng thọ lần này chính thức bắt đầu.
“Tiệc mừng thọ bắt đầu rồi, sau đó sẽ phải tặng quà mừng thọ, nhưng chúng ta không chuẩn bị gì cả” Cố Họa Y nhỏ giọng nói.
“Đừng lo, có chuẩn bị rồi”
Lý Phàm cười dịu dàng đáp.
Thiếu Chủ Bí Mật
Đánh giá:
Truyện Thiếu Chủ Bí Mật
Story
Chương 237: Đã chuẩn bị từ lâu
10.0/10 từ 38 lượt.