Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 1060: Có Phải Tinh Lực Cạn Kiệt Rồi Không
Trúc Hoa Nguyệt vẫn không biết tại sao những rắc rối như vậy lại xảy ra với mình, khi Lý Phàm biết đối phương đang nghĩ gì thì chỉ cười nói: “Không riêng gì em mới gặp vấn đề như vậy, Trần Hiểu Đồng cũng giống em có điều em và bọn anh không bị mắc mưu.”
“A, người này thật là đáng sợ.” Trúc Hoa Nguyệt may mắn không để ý đến người đàn ông mặc vest, nếu không bản thân sẽ chuốc lấy bao nhiêu nguy hiểm còn không biết.
Lý Phàm cười nói: “Anh đã định kể cho em nghe chuyện này nhưng không ngờ em lại gặp chuyện trước.”
Trúc Hoa Nguyệt nghe vậy thì biết vậy.
Lý Phàm đưa Trúc Hoa Nguyệt về và kể lại chuyện này với bọn Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng và mọi người nghe xong đều nhịn không được bật cười, bọn họ không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Lúc này bọn họ đều rất vui vẻ, trong lòng vô cùng kích thích, cả bọn đều đang cười nhạo thủ đoạn cũ rích và ti tiện của người đàn ông mặc vest.
Lúc đi trên đường, người đàn ông mặc vest hắt hơi liên tục, anh ta còn tưởng mình bị cảm, anh ta cũng không nói chuyện này cho Long Hậu, mà ém đi, vì anh ta biết, một khi nói cho Long Hậu, anh ta sẽ không giữ được chỗ đứng của mình.
Vị trí hiện tại của anh ta vô cùng quan trọng, nếu không giữ được thì rắc rối sẽ lớn, vì vậy người đàn ông mặc vest rất rõ tầm quan trọng của nó.
“Long Hậu, bà yên tâm đi, tôi sẽ giúp bà xử lý mọi chuyện, về chuyện này bà chỉ việc ngồi chơi xơi nước là được.” Người đàn ông mặc vest kích động nói.
Long Hậu xua tay: “Bớt khua môi múa mép đi, tôi còn lạ gì suy nghĩ của cậu nói cho cậu biết, trong chuyện này, không ai có thể ngăn cản được tôi, bao gồm cả cậu.”
Người đàn ông mặc vest nghe xong liền biến sắc, anh ta có dự cảm không hay, hay là Long Hậu đã đoán ra được chuyện không thành? Nếu như vậy thì phiền toái lớn rồi.
Anh ta vô cùng kinh ngạc với kết quả này, đánh chết anh ta cũng không nghĩ đây là thật, anh ta cúi rạp người trước Long Hậu: “Long Hậu, tôi biết tôi sai rồi, lần này chỉ là sai lầm.”
“Tôi không hy vọng sẽ có thêm sai lầm thứ hai, lần này cậu không được gây ra sai lầm nào nữa.” Long Hậu lạnh như băng, nói.
Người đàn ông mặc vest biết Long Hậu đang mất bình tĩnh nên nhanh chóng cam đoan với Long Hậu, anh ta không ngờ kết quả lại khác với những gì mình tưởng tượng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin là thật.
Lúc này, anh ta bất giác giơ ngón cái với Long Hậu nói: “Long Hậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ lo liệu ổn thoả tất cả.”
Người đàn ông mặc vest nghĩ rằng Long Hậu thật sự cho mình một cơ hội thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó ủ rũ rời khỏi nơi này.
Lúc này là sáng ngày hôm sau cái đêm Lý Phàm ngủ cùng Cố Hoạ Y, sáng sớm thức dậy, anh vặn eo rồi đi ra ngoài, lúc Trần Hiểu Đồng đi ra liền trông thấy cảnh tượng ấy, cô nở nụ cười xấu xa rồi chọt vào eo đối phương: “Có phải tinh lực cạn kiệt rồi không, còn muốn…”
Lý Phàm nghe được đối phương cố ý nhại lại quảng cáo để giễu cợt mình liền trừng mắt, tức giận nói: “Có tin anh xử em không hả.”
“Chơi luôn, tuy ở đây em không phải là đối thủ của anh nhưng trên giường, anh không phải là đối thủ của em.” Trần Hiểu Đồng cười hì hì nói.
Lý Phàm cũng bó tay với Trần Hiểu Đồng, anh không ngờ cô ấy lại ăn nói linh tinh như vậy, lỡ như bị Cố Họa Y nghe đến chắc tháng nay anh cũng không thể vào cửa phòng rồi, nhưng còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý nên anh cũng không nói nhiều với cô ấy.
Lý Phàm gọi Trương Đức Võ, Trương Đức Võ thấy bộ dạng của Lý Phàm như vậy thì ngây thơ nghĩ rằng anh bị thương, nhịn không được nói: “Anh, anh bị làm sao vậy, có phải đêm qua đã gặp cao thủ không.”
“Huh.” Lý Phàm trừng mắt nhưng không tiện giải thích, chỉ có thể gật đầu.
“Có cần thoa thuốc không.” Trương Đức Võ hỏi.
“Hỏi rõ rồi, một trong những mảnh vỡ của chìa khóa Long Môn ở Hán Thành, nhưng nó nằm trên người một cậu ấm.” Trương Đức Võ báo cáo tình hình mà mình thăm dò được suốt mấy ngày qua cho Lý Phàm.
Lý Phàm nghe xong, nhíu mày nói: “Còn có chuyện này nữa à, thứ này cũng không phải đồ quý giá gì, tại sao anh ta lại đeo trên người.”
“Tôi không rõ lắm, nghe nói cậu ấm đó là một tên ngốc.” Trương Đức Võ nhỏ giọng nói.
Lý Phàm hơi sửng sốt, nói vậy thì dễ hiểu rồi, người bình thường ai lại đeo cái thứ đó.
“Chúng ta có cần phải hành động ngay không?” Trương Đức Võ cũng đọc được suy nghĩ của Lý Phàm nên tò mò hỏi.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Được, lập tức hành động đi.”
Anh vẫn luôn quan tâm đến chìa khoá Long Môn, vì vậy anh phải bắt đầu hành động ngay lập tức, nếu không, lỡ bị người ta nhanh chân đến cướp trước thì không hay.
Trương Đức Võ nghe xong liền đi theo Lý Phàm ra khỏi nhà.
Lý Phàm a một tiếng, anh cũng chẳng lạ gì mấy chuyện này, những kẻ thấy người giàu đương nhiên sẽ la liếm, đây là chuyện hết sức bình thường.
Thực ra Lý Phàm không để tâm nhiều, đối với anh mà nói, những người này có la liếm hay không không thành vấn đề, chuyện anh quan tâm là lấy được đồ của mình.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Được, đây là lúc cậu phải bình tĩnh đấy.”
Trương Đức Võ hiểu anh muốn nói gì, anh ta biết đối phương không muốn đánh cỏ động rắn, đi theo đối phương lâu như vậy, anh ta cũng dần biết cách nghe lời đoán ý.
Lúc này, một người thanh niên toàn thân hàng hiệu đi vào, ánh mắt rất đờ đẫn, vừa nhìn đã biết đây là một tên ngốc, hơn nữa lúc bước vào ánh mắt của anh ta cực kỳ đáng khinh, không ngừng liếc nhìn các cô gái xinh đẹp xung quanh, nhìn chòng chọc thân hình của họ.
Lý Phàm nhìn thấy vậy thì chỉ lắc đầu, anh chàng này đúng là đáng khinh mà, lúc này rồi mà vẫn còn nhởn nhơ địa gái, Lý Phàm rất khinh thường hành động ấy.
Phía sau anh chàng đó còn có một đám lưu manh, những tên lưu manh này đều đang đon đả xử lý những chuyện vặt vãnh cho anh chàng ví dụ như mời anh chàng ngồi hoặc là đưa ly rượu cho đối phương, xun xoe nịnh bợ hết cỡ..
Thiếu Chủ Bí Mật