Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 1002: Cuộc Gọi Của Bạn Cũ
Dù trận pháp của mấy người này hoa hòe đến mức nào, cũng chẳng có tác dụng gì với Lý Phàm, anh cho rằng mấy người này suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
“Ha ha, chẳng phải mấy người muốn đánh tôi à, tôi sẽ cho các người mở mang tầm mắt về sự lợi hại của tôi.” Lý Phàm hờ hững nói.
Mười tám người đồng đó đều sửng sốt, bọn họ mới bị anh đánh trúng nên trong lòng hơi khó chịu.
Lý Phàm biết, đối mặt với tình huống này, chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới giành được thắng lợi.
Anh lại ra tay điên cuồng, chỉ trong chốc lát, mười tám người đồng đó đã đau đến mức không thể chịu nổi, vội cầu xin Lý Phàm: “Đại ca, anh nhẹ tay một chút được không?”
Lý Phàm làm như không nghe thấy, giờ này mà bọn họ vẫn suy nghĩ ngây thơ như thế, anh lại vung nắm đấm nói: “Mấy người bớt nói mấy lời này với tôi đi, chẳng lẽ trong lòng tôi còn không rõ mấy người là ai à?”
Bọn họ đều vô cùng đau đớn, cảm thấy kinh ngạc, sửng sốt, mọi thứ ở trước mắt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Lý Phàm hờ hững nói: “Mấy người không phải là đối thủ của tôi, nên đừng đấu với tôi làm gì.”
Mười tám người đồng đó bắt đầu do dự, lúc nãy khi giao đấu, bọn họ cũng nhận ra sự lợi hại của Lý Phàm, biết chắc rằng dù mình có đấu tiếp cũng thua thôi.
Bọn họ liếc nhìn nhau, không ai dám phản đối Lý Phàm, đành phải bắt đầu giải tán.
Đây chính là kết quả mà Lý Phàm mong muốn, nếu mấy người này không thành thật, anh sẽ cho họ biết sự lợi hại của anh, anh bỗng ra tay, mỗi lần đều ngày càng tàn nhẫn.
Mấy người đó khiếp sợ, cảm thấy khó mà tin nổi, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin chuyện này là thật.
Chủ trì thấy mười tám người đồng mà mình luôn tự hào đã bại trận, thì cả người hóa đá chết đứng tại chỗ.
Mười tám người đồng đều thức thời giải tán, xem như chưa nhìn thấy gì.
Lúc chủ trì thấy Lý Phàm đang đi tới thì trong lòng có dự cảm không lành, lần này ông mới biết mình đã chọc phải một nhân vật đáng sợ.
“Cái đó, trước tiên cậu đừng nóng giận, tôi biết cậu rất có ý kiến với tôi, nhưng có gì thì cứ từ từ mà nói được không?” Chủ trì ho khan nói.
Lý Phàm cười đáp: “Nếu đã có gì thì cứ từ từ mà nói, vậy ông có thể nói cho tôi biết thông tin về người mua kia được không?”
Chủ trì hít sâu một hơi, rất bất ngờ về chuyện này, ông do dự mấy giây rồi mới nói: “Cái đó, tất nhiên là được rồi, người mua kia họ Vương, cũng rất có tiếng tăm ở Hán Thành.”
“Là nhà họ Vương à?” Trương Đức Võ đã đi theo Long Hậu nhiều năm, không phải chỉ cho có, hễ là nhân vật lớn nhỏ ở Hán Thành, ông đều đã nghe qua, nên đoán ra ngay.
Chủ trì vội gật đầu lia lịa.
Lý Phàm biết được tin tức thì không nán lại đây nữa, mà rời đi ngay.
“Nhà họ Vương đó có lai lịch thế nào?” Lý Phàm tò mò hỏi.
Lúc này Trương Đức Võ mới thành thật khai báo: “Nhà họ Vương kia không hề đơn giản, ở Hán Thành, thế lực của ông ta chỉ đứng sau Sở Trung Thiên và đội trưởng Chương, là một gia tộc kinh doanh lớn.”
Lý Phàm nghe xong thì không hề xem thường nhà họ Vương, Sở Trung Thiên thuộc thế giới ngầm, đội trưởng Chương thì đi theo con đường chính nghĩa, còn doanh nghiệp lớn nhất Hán Thành thì anh không biết.
Vì anh không để tâm đến nó, không ngờ nhà họ Vương lại trộn lẫn cả hai con đường, hơn nữa còn khiêm tốn như thế, xem ra nhà họ Vương kia không hề đơn giản.
“Nếu nhà họ Vương kia lợi hại như vậy, thì tôi đã xem thường bọn họ rồi.” Lý Phàm trầm ngâm nói.
Anh tưởng nhà họ Vương kia rất bình thường, nhưng giờ nghe Trương Đức Võ nói thế, anh mới biết mình đã xem thường bọn họ.
Trương Đức Võ cười đáp: “Cậu Lý, cậu đừng lo, dù nhà họ Vương lợi hại đến đâu thì chẳng có tác dụng gì khi đứng trước mặt cậu, vì cậu là Long Môn thiếu chủ mà.”
Lý Phàm lạnh nhạt đáp: “Giờ tôi không còn là Long Môn thiếu chủ nữa, hơn nữa tôi cũng không thích cái tên này.”
Anh đã sớm thất vọng với Long Môn rồi, giờ anh đã thoát khỏi sự khống chế ở nơi đó, nên không muốn dùng danh hiệu Long Môn thiếu chủ này nữa.
Trương Đức Võ nghe vậy thì sửng sốt, ông rất bất ngờ khi anh bị đuổi ra khỏi Long Môn, nếu không chính tai nghe thấy, ông dám tin đây là sự thật.
Nếu không có át chủ bài Long Môn, e rằng chuyện này sẽ khó giải quyết.
“Cậu Lý, chuyện này hơi khó giải quyết, nhà họ Vương chỉ thích ăn cứng không ăn mềm.” Trương Đức Võ vốn định bảo Lý Phàm mượn bối cảnh Long Môn để uy hiếp nhà họ Vương, như vậy mới có thể thành công trong một lần.
Nhưng giờ anh không còn là Long Môn thiếu chủ nữa, chắc chắn chiêu này sẽ không có tác dụng.
Lý Phàm nở nụ cười thần bí nói: “Chẳng lẽ tôi rời khỏi Long Môn thì không thể sống tiếp à?”
Trương Đức Võ ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, sau khi nhìn thấy nụ cười tự tin của anh, ông liền biết chắc rằng anh đã có át chủ bài rồi, nên không khỏi mong đợi.
Ông muốn xem thử át chủ bài của anh là gì, cuối cùng Lý Phàm cũng lên tiếng: “Dù nhà họ Vương lợi hại đến đâu, thì trong mắt tôi, bọn họ chỉ là đồ tép riu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho bọn họ thấy sự lợi hại của tôi.”
Trương Đức Võ không hề phủ nhận điều này, ông không ngờ Lý Phàm lại nghĩ như vậy, điều này đã làm ông ngẩn người, cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Cậu Lý, vậy cậu có cách gì không?” Trương Đức Võ không nhịn được hỏi, ông rất tò mò về chuyện này, nếu anh đã rời khỏi Long Môn, thì còn có thể nhờ sự trợ giúp của ai đây?
Giờ Lý Phàm mới nói: “Tôi quen đội trưởng Chương và Sở Trung Thiên.”
Lý Phàm chỉ nói một câu ngắn gọn đã làm Trương Đức Võ chấn động, ông biết đội trưởng Chương và Sở Trung Thiên là hai nhân vật mạnh đến cỡ nào.
Quả thật ông đã quên mất Lý Phàm có quan hệ rất tốt với đội trưởng Chương và Sở Trung Thiên, nếu gộp hai người này lại, ít nhất cũng uy hiếp hơn cả Long Môn.
“Cậu Lý, cậu thật lợi hại, tôi phải bật ngón cái cho cậu.” Trương Đức Võ không khỏi bật ngón cái nói.
Lý Phàm cười đáp: “Tất nhiên rồi, tôi cũng quen ngài Võ ở Võ Thành.”
Trương Đức Võ lại hít ngụm khí lạnh, ông cũng không ngốc, nên có thể nhìn ra lần này thắng chắc rồi.
“Cậu Lý, cậu thật sự quá lợi hại.” Trương Đức Võ cảm thán.
Lý Phàm mỉm cười bất đắc dĩ, chẳng muốn nhiều lời với Trương Đức Võ nữa, vì anh biết có giải thích nhiều như vậy cũng vô ích.
Đúng lúc này, Lý Phàm nhận được điện thoại, là bạn cũ của anh gọi tới.
“Cứu tôi với Lý Phàm, tôi bị người khác truy sát rồi.”
“Cậu nói rõ ra xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Phàm có thể nghe ra, đây là tiếng của bạn cũ Lý Dũng, sau khi nghe thấy sự sợ hãi và cầu cứu trong giọng nói anh ta, anh liền không nhịn được hỏi.
“Tôi đang đánh bạc ở sòng bạc, rồi vay tiền, cuối cùng vẫn đánh thua, bọn họ nói nếu không trả nổi tiền, bọn họ sẽ giết tôi, trong những bạn học mà tôi biết, chỉ có cậu là người có bản lĩnh nhất.”.
Thiếu Chủ Bí Mật