Thiên Y Xuống Núi Thiên Hạ Đại Loạn
C5: Cái gì
Nghe thấy lời Vân Hiên nói, chú hai Thẩm nổi giận quát: “Ngông cuồng, giọng điệu của cậu thật kiêu ngạo, ở trước mặt một thần y Trung y như viện trưởng Lưu còn dám kiêu ngạo như vậy, cậu cho rằng bản thân là ai?”
Viện trưởng Lưu không quan tâm, cười lớn: “Ha ha, nghé con mới sinh, người trẻ tuổi có hơi kiêu ngạo vẫn có thể hiểu được, cậu muốn ở lại cũng được, đúng lúc cho cậu xem thử cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi vẫn có người giỏi hơn.”
Sau khi để Vân Hiên ở lại, những người khác trong nhà họ Thẩm đều vâng lời rời khỏi phòng.
Chú hai Thẩm bất mãn nói: “Thẩm Như Ngọc, cô tìm ai đến vậy? Lại dám nói ra những lời ngạo mạn như vậy, không tôn trọng viện trưởng Lưu.”
“Đúng vậy, cô có biết bọn tôi phải trả giá thế nào để mời được ông ấy không? Nếu khiến viện trưởng Lưu tức giận, cô gánh vác nổi hậu quả sao?”
“Cháu...”
Thẩm Như Ngọc không biết giải thích thế nào.
Thật ra trong lòng cô cũng không hề tin tưởng Vân Hiên, đặc biệt là ở trước mặt viện trưởng Lưu, một người thậm chí còn chưa từng học qua trường y, sao có thể so sánh được với bậc thầy Trung y?
“Hừ, cũng may mà viện trưởng Lưu rộng lượng, không chấp nhặt với người trẻ tuổi, chờ viện trưởng Lưu chữa khỏi cho ông nội rồi thì lập tức đuổi cậu ta, nhìn thấy đã khiến người ta chướng mắt.”
Chú hai Thẩm khinh thường nói.
Lúc này, ở trong phòng, sau khi chờ mọi người đi rồi, viện trưởng Lưu mới đi đến trước giường bệnh.
“Nhóc con, có thể ở bên cạnh nhìn tôi châm cứu để học tập là may mắn mà hầu hết các bác sĩ muốn cũng không được, hôm nay để cậu được mở mang tầm mắt.”
Sau đó, ông ta rút từ trong người ra một cuộn kim bạc, sau khi dùng cồn khử trùng xong thì bắt đầu châm cứu.
“Đợi một chút.”
Vân Hiên nhìn kim bạc trong tay ông ta, hỏi: “Kim bạc này ông lấy được từ đâu?”
Kim bạc trong tay ông ta không giống như kim thông thường, trên đầu mỗi cây kim đều có khắc hình đầu một con mãng xà như ẩn như hiện, trông vô cùng độc đáo.
“Ồ, cậu cũng có hiểu biết về châm cứu đấy, đây là bảo vật do sư phụ tôi truyền lại. Kim dài hai tấc, được làm bằng bạc nguyên chất, mãng xà trên đầu là ấn ký của sư môn tôi, chứng minh tôi là đệ tử chính tông Trung y.”
Viện trưởng Lưu đắc ý nói: “Người trẻ tuổi, đừng quá tham vọng, kim bạc trong tay tôi, nếu không có nỗ lực nhiều năm thì hoàn toàn không thể cầm lên được.”
“Hóa ra là vậy.”
Vân Hiên khẽ cười một tiếng rồi nói: “Trước đây quả thật đã từng nghe qua, không ngờ lại nhìn thấy ở đây.”
“Hôm nay sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là bậc thầy Trung y.”
Nói xong, viện trưởng Lưu chạm vào một huyệt vị của ông cụ Thẩm, chuẩn bị châm kim.
Nhìn thấy nơi ông ta muốn châm, Vân Hiên nhíu mày nói: “Viện trưởng Lưu, ông phải suy nghĩ rõ ràng, nếu tôi là ông, tôi sẽ không châm vào huyệt Quan Nguyên.”
“Cái gì?”
Viện trưởng Lưu bất mãn ngẩng đầu lên.
Vân Hiên lên tiếng giải thích: “Nếu ông cụ Thẩm vừa bị đau tim, ông muốn châm vào huyệt Quan Nguyên sẽ khiến khí huyết đánh sâu vào động mạch vành, như vậy không sai, nhưng ông ấy không chỉ bị đau tim đơn giản như thế, nếu ông châm vào, tình huống sẽ càng tồi tệ hơn.”
“Hừ, nhóc con học được chút công phu lại dám nói chuyện trước mặt tôi, cậu có biết số bệnh nhân tôi đã chữa trị không phải tám ngàn thì cũng là một vạn người rồi không, chưa từng xảy ra sự cố gì, nếu cậu còn dám mở miệng ngăn cản thì cút ra ngoài cho tôi.”
Vân Hiên lắc đầu nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi, có nghe hay không là tùy ông.”
“Hừ!”
Không có sự quấy rầy của Vân Hiên, viện trưởng Lưu trực tiếp đâm kim vào.
Chẳng bao lâu sau, hơn mười cây kim bạc đã đâm vào cơ thể của ông cụ, một lúc sau, các chỉ số trên dụng cụ bắt đầu có thay đổi, nhanh chóng trở lại phạm vi bình thường.
Viện trưởng Lưu cười đắc ý nói: “Thấy chưa? Cái này gọi là châm cứu có thần thông!”
“Trung y thâm sâu, không phải chỉ học vài năm là có thể nói những lời kiêu ngạo trước mặt tôi, muốn thu hút sự chú ý của tôi, tôi khuyên cậu nên làm việc thực tế và thận trọng hơn một chút.”
Còn chưa dứt lời, ông cụ trên giường bệnh không những không tỉnh lại mà còn đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Ngay sau đó, các chỉ số trên máy bắt đầu thay đổi nhanh chóng, huyết áp và nhịp tim đột nhiên giảm xuống vạch đỏ dưới mức bình thường.
“Sao lại như vậy? Không phải đã chuyển biến tốt hơn rồi sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Viện trưởng Lưu căng thẳng đến mức tái mặt.
Ông ta chưa từng gặp tình huống thế này trước đây, rõ ràng là đã khá lên, sao đột nhiên lại chuyển biến xấu?
“Tôi đã nói với ông rồi, vừa rồi ông phải suy nghĩ thật kỹ trước khi châm kim, trước khi rõ ràng bệnh tình không nên dễ dàng châm kim như vậy, bây giờ khí huyết trong cơ thể bệnh nhân rối loạn, càng nguy hiểm hơn.”
“Vậy, vậy nên làm sao bây giờ?”
Viện trưởng Lưu có chút hoang mang, ông ta bắt mạch của ông cụ, nhíu chặt mày.
Mạch mỏng như tơ, đây chính là tử mạch.
Vừa rồi bản thân ở bên ngoài khoe khoang như vậy, lại không ngờ một kim đã giết chết ông cụ.
“Không thể nào, tôi hành nghề y châm cứu sáu mươi năm, sao có thể mất hết lúc cuối đời được.”
Viện trưởng Lưu vội vàng thu kim lại, thay đổi phương pháp châm cứu khác, nhưng tình huống của ông cụ vẫn nghiêm trọng, không bao lâu sau, các đường chỉ số trên công cụ đã trở thành một đường thẳng.
“Chết rồi ư?” Ông cụ sửng sốt.
“Làm việc bừa bãi, đây là cách sư phụ ông dạy ông sao? Tránh ra cho tôi.”
Vừa dứt lời, Vân Hiên liền nhấc tay đẩy ông ta sang một bên, sau đó rút kim bạc ra, hai ngón tay kẹp lấy kim bạc, toàn bộ kim bạc giống như bị nhiệt độ cao đốt đỏ.
Sau đó, anh cũng không cần nhìn mà trực tiếp đâm kim vào cơ thể ông cụ.
“Toàn Cơ, Tử Đường, Ngọc Đường, Khí Huyệt, Quan Nguyên, Trung Cực, Khúc Cốt...”
Chín cây kim liên tục được đâm vào, động tác gọn gàng lưu loát, kim bạc lập tức bao phủ những huyệt đạo lớn trên người ông cụ Thẩm.
“Thái Ất Hồi Hồn Châm? Sao cậu lại biết châm pháp thất truyền của Thiên Y môn?”
“Hừ, như vậy đã là gì? Nhìn cho rõ!”
Vân Hiên không để ý tới ông ta, đưa tay nắm lấy một cây kim, lắc nhẹ.
Theo động tác của anh, tám cây kim bạc còn lại bắt đầu rung nhẹ theo tần suất của cây kim bạc đầu tiên.
“Dùng khí điều khiển châm?”
Hai mắt viện trưởng Lưu sáng lên.
Thiên Y Xuống Núi Thiên Hạ Đại Loạn