Thiên Y Tiêu Dao
C57: Muốn chết
“Thằng chó, mày còn dám đến đây?”
Nhìn thấy người đến là Trần Ngao, ánh mắt Vương Cường tức giận như sắp phun lửa, oán độc nhìn chằm chăm vào anh, hận không thể nghiền nát xương cốt Trần Ngao thành tro.
Trần Ngao cũng lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, không nói thêm gì, mà trực tiếp đỡ Trương Hạo vẫn còn đang bị ngã dưới đất đứng lên, nhìn thấy những vết thương trên người và đầu gối bị trầy của Trương Hạo, säc mặt Trần Ngao càng thêm thâm trầm.
“Vương Cương, xem ra lần trước tôi dạy dỗ ông vẫn còn chưa đủ”
Lời nói lạnh lẽo từ miệng Trần Ngao truyền đến, bỗng nhiên thấy Trần Ngao quay đầu, ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh như băng phóng về phía ông ta, khiến trong lòng Trần Ngao sợ run lên, kém chút nữa từ trên xe lăn té xuống.
“Mày, mày muốn làm gì...”
Vương Cường lắp bắp nói, ánh mắt đó của Trần Ngao thật quá đáng sợ, giống như của ác ma đến từ Địa Ngục vậy, chỉ cần nhìn ông ta một chút, đều có thể khiến ông ta phát lạnh rét run cả người.
“Xem ra lần trước tôi dạy dỗ ông vẫn chưa đủ” Trần Ngao lạnh lùng nói, anh đã phế đi hai chân của Vương Cường, khiến ông ta lưu lạc đến phải ngồi xe lăn, nhưng ông già xấu xa này vẫn còn rất ngang ngược.
“Mày, mày tốt nhất chớ có làm gì bậy, ở đây chỗ nào cũng có camera giám sát, nếu mày dám làm gì hại đến tao, tao sẽ khiến cho mày phải trả giá” Vương Cường mạnh miệng, nhưng trong lòng đã sinh ra sợ hãi.
Không chỉ có bản thân ông ta, mà cả mấy tay chân của ông ta đang có mặt cũng e ngại nhìn Trần Ngao, lần trước bọn họ đã được chứng kiến sức chiến đấu kinh khủng của Trần Ngao, đến bây giờ trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
“Ha ha, hiện tại đã biết sợ?” Trần Ngao cười lạnh, một tay nắm chặt cổ áo Vương Cường, lạnh lùng nói, “Vậy thì mau đem tất cả tiền lương của anh Hạo trả cho anh ấy, nếu không...”
„" Vương Cường khẽ run lên, vừa muốn nói cái gì, đột nhiên khẽ giật mình, càn rỡ cười ha hả, “Ha ha ha, Trần Ngao, tao còn tưởng mày lợi hại như thế nào, thì ra mày cũng biết sợ."
Ông ta biết tất nhiên Trần Ngao sẽ không dám ra tay, vẻ mặt dần dần càng thêm càn rỡ, cười gắn nói, “Muốn có tiền cũng được, quỳ xuống cầu xin ông đây, ông đây còn có thể suy nghĩ lại một chút.”
Trần Ngao đã có điều kiêng ky, vậy thì ông ta không cần lo lằng nữa, còn nếu muốn đánh nhau thì như thế nào, bất quá không phải cũng chỉ là một tên phế vật sao?
Vừa nghĩ đến chuyện trước kia ông ta bị Trần Ngao đánh đập dã man, nụ cười trên mặt ông ta càng thêm vặn vẹo, ông †a muốn Trần Ngao quỳ xuống cầu xin mình, sau đó sẽ hành hạ nhục mã anh.
Còn về tiền, nghĩ cũng đừng hòng có.
“Muốn chết!”
Ánh mắt Trần Ngao phát lạnh, một tay bóp lấy cổ Vương Cường, khiến sắc mặt ông ta lập tức trở nên tái nhợt, thống khổ giằng co, “Trần Ngao, mày, mày mau thả tao ra...”
“Trần Ngao, Trần Ngao.”
Thấy thế, Trương Hạo đang đứng bên cạnh vội vàng giữ chặt Trần Ngao lại, gấp gáp khẩn trương, “Không được xúc động.”
Trương Hạo sợ Trần Ngao nhất thời xúc động mà thật sự ra tay với Vương Cường, đến lúc đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Chúng ta đi thôi, chúng ta không đấu lại với ông ta, ai kêu chúng ta chỉ là công nhân thôi.”
Vẻ mặt Trương Hạo đẳng chát, mặc dù anh ta là một người thô kệch, nhưng cũng biết quan hệ lợi hại ở đây, nếu Trần Ngao thật sự đánh Vương Cường, với tính cách có thù tất báo của Vương Cường, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trần Ngao.
Trần Ngao còn trẻ, không thể chỉ vì nhất thời xúc động là hủy đi tương lai của bản thân, huống chỉ lại ra tay vì anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn Trần Ngao bước vào vực sâu.
“Ha ha ha, mày nghe chưa, Trần Ngao, mày không chống lại tao được đâu, cứ coi như mày giỏi đánh nhau thì như thế nào, cũng chỉ là một tên công nhân nghèo rớt mồng tơi, ông đây muốn chơi mày như thế nào thì chơi như thế” Nhìn thấy Trương Hạo chịu thua, vẻ mặt Vương Cường càng thêm càn rỡ, nhe răng cười liên tục.
Đáp lại ông ta là Trần Ngao tát cho ông ta một bạt tai, trực tiếp đánh cho nửa bên mặt của Vương Cường sưng vù, chỗ khóe miệng rịn ra từng tia máu.
“Thăng ranh con, mày dám đánh tao, mày chờ đó cho tao.
Thiên Y Tiêu Dao