Thiên Y Tiêu Dao
C38: Thả bọn ta đi
Chỉ có khi đem Vạn Tượng Đạo Pháp nâng đến tầng thứ năm, mới có thể phát huy lớn nhất tất cả các uy lực trong đó, mà để nâng cao Vạn Tượng Đạo Pháp, ngoài từ việc ngồi thiền giống như tối hôm qua, cũng chỉ có thể dựa vào thiên tài địa bảo.
Đúng là ngồi thiền có thể nâng cao năng lực lên, nhưng hiệu quả rất thấp, anh ngồi cả một buổi tối, Vạn Tượng Đạo Pháp cũng không có chút động tĩnh, cứ theo đà này nếu muốn đột phá đến đến tầng thứ hai thì không biết đến ngày tháng năm nào, mà Dương Thanh tiền bối cũng từng nói, chỉ đến khi anh Vạn Tượng Đạo Pháp tăng đến tầng thứ năm của đại viên mãn, mới có thể đủ sức tự bảo vệ mình.
“Không biết đem miếng linh ngọc này hấp thụ, có thể đột phá lên tâng thứ hai hay không nữa”
Trần Ngao tự lẩm bẩm một mình, đáy mắt lại lướt qua một tia hứng thú, anh có chút mong chờ.
Hửm...
Trên đường trở về Trần Ngao thuận tay mua mấy món ăn, muốn cho mẫu thân thử chút đồ ăn ngon, nhưng mà khi anh vừa ra đến chợ để mua thức ăn thì đột nhiên nhướng mày, trong đáy máy lóe lên tia lạnh lẽo.
“Xem ra hôm nay những người không biết sống chết đặc biệt nhiều.”
Anh hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp chọn một con đường tương đối yên tĩnh mà rẽ vào.
Chỗ anh vừa mới đi qua, liền có mấy thân hình cũng lén la lén lút xuất hiện, dựa vào phương hướng anh đi mà bám sát theo.
“Nhanh, đuổi theo, đừng để tên oắt này chạy mất, thật vất vả mới kiếm được một mối làm ăn lớn, tuyệt đối không được thất bại.”
Một người thanh niên tóc vàng dẫn đầu nhỏ giọng nói, trong đáy mắt lướt qua một tia khát máu, hắn vung tay lên, mang theo mấy người nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng ngay khi bọn họ quẹo qua góc khác thì lại phát hiện trên con đường thật dài không hề có bóng dáng của ai, bọn chúng không nhịn được đứng ngây ngốc, nơi này người ở thưa thớt, cũng không có chỗ nào để trốn, người có thể chạy đi đâu?
“Anh Lượng, tên oắt kia chạy đâu rồi, sao lại không thấy nhỉ?”
“Đúng thế, vừa mới còn thấy ở đây, làm sao lại lập tức biến mất.”
“Thật sự là gặp quỷ nha, như thế mà cũng có thể bị mất dấu”
Mấy người còn lại cũng tức giận nói, nhìn ngó khắp bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của mục tiêu đâu, giống như đã bốc hơi khỏi mặt đấy.
Thấy thế, ánh mắt thanh niên tóc vàng tên là Anh Lượng trở nên âm trầm, nhìn khắp bốn phía, trầm giọng nói, “Tìm cho †ao, tên oắt này trị giá một trăm vạn, cái giá trên trời vậy tuyệt đối không thể để hắn chạy."
“Một trăm vạn, mạng của tôi chỉ đáng có bao nhiêu đó tiền à?”
Nhưng hắn vừa dứt lời, một giọng nói trêu tức đột nhiên từ phía sau vang lên, dọa cho mấy người bọn chúng lập tức nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Ngao đã đứng sau lưng bọn chúng khoảng cách không quá một mét ung dung nhìn bọn chúng.
“Mày, mày làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đằng sau?” Trong đám bọn chúng, một thanh niên lắp bắp nói, vẻ mặt như gặp phải quỷ.
“Chuyện này anh cũng không cần phải biết, tôi cho các người một cơ hội, nói cho tôi biết ai ở phía sau sai khiến các người, thì tôi có thể thả các người rời đi” Trần Ngao lạnh lùng nói, anh biết những người này không phải là loại người lương thiện gì, lén la lét lút đi theo anh, chắc chắn động cơ không đơn giản.
Anh không sợ bọn chúng, nhưng mẹ anh còn ở bền kia. Nếu đám người này gây tổn thương gì đến mẹ thì anh có hối hận cũng không kịp.
“Thả bọn ta đi?”
Nghe Trần Ngao nói vậy, mấy tên côn đồ liền liếc mắt nhìn nhau, lập tức cười ha ha, “Oắt con, có phải hay không mày còn chưa làm rõ được tình huống hiện tại.”
“Cùng tên này nổi nhảm làm cái gì, ra tay đi” Thanh niên tóc vàng được gọi là Anh Lượng hừ lạnh một tiếng rồi nói, hắn vung tay lên, những tên còn lại không hẹn mà cùng nhau rút đao ra, liếm liếm môi vẻ khát máu, liên tục nhe răng cười.
“Nhóc con, có xuống địa ngục cũng đừng có trách mấy anh”
Trong đó có một tên lưu manh nhe răng cười một tiếng, năm chặt thanh đao rồi lao nhanh về phía Trần Ngao, mũi đao sắc nhọn mạnh mẽ lao nhanh về phía Trần Ngao, mục đích đâm vào những chỗ trọng yếu.
Trong chớp mắt, mũi đao lạnh lẽo đã tiến đến trước mặt Trần Ngao, tên lưu manh lập tức nở nụ cười tàn nhẫn, giống như hắn đã nhìn thấy cảnh Trần Ngao bị đâm trúng máu bắn ra xa năm bước vậy.
“Phanh...
Nhưng mà chỉ sau một cái chớp mắt, tên lưu manh trước đó trên mặt còn nở nụ cười hả hê tàn nhẫn đã bị đánh bay ra bên ngoài, cả người nặng nề nện vào thân cây, lưu lại một cái lỗ khuyết hình người, khiến cho những tên côn đồ còn lại không nhịn được ngơ ngác.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ như một vệt sáng xẹt qua, thậm chí bọn họ còn không kịp thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Tên nhãi này có chút bản lĩnh, mọi người cùng nhau xông lên:
Tên thiếu niên tóc vàng Anh Lượng phản ứng lại đầu tiên, giọng nói vừa dứt, những tên còn lại cũng phản ứng kịp, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi tất cả đồng loạt ra tay.
Phanh phanh phanh phanh...
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, lần lượt từng người từng người đều bị đánh bay ngược ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, cơ thể co ro lại giống như con tôm bị luộc chín, liên tục rên rỉ.
“Hự hự. ”
“Chuyện này... Làm sao có thể?”
Con ngươi tên thiếu niên tóc vàng co lại, không dám tin những chuyện đang diễn ra là do Trần Ngao làm, đáy lòng lạnh buốt, vừa định chạy đi thì liền cảm giác được yết hầu hắn bị xiết chặt, một cánh tay vươn đến vồ lấy hắn giống như vồ gà, rồi nhấc bổng hắn lên.
“Mày, mày... Rốt cuộc mày là ai?” Tên thiếu niên tóc vàng cố hết sức nói, trong lòng tràn đầy sợ hãi, hối hận đến phát điên. Nếu như sớm biết Trần Ngao lợi hại như vậy thì đừng nói là trả cho hắn một trăm vạn, cho dù là một ngàn vạn hắn cũng không dám ra tay.
“Anh không xứng biết, tôi cho anh ba giây, nói ra người chủ mưu phía sau, hoặc là... chết!”
Thiên Y Tiêu Dao