Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Quyển 5 - Chương 246: Pn2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
PN2 – Chương 246: Chuyến phiêu lưu ký ức kỳ diệu của Thái tử điện hạ (1)
Tạ Liên vừa mở mắt, phát hiện ra mình đang nằm trên mặt đất.
Đây là một gian phòng xa lạ. Y cảm thấy vô cùng bối rối.
Y rõ ràng đang tu luyện ở Hoàng Cực Quán trên núi Thái Thương, tại sao lại ở đây? Tạ Liên chậm rãi ngồi dậy từ dưới đất. Y phát hiện ra mình đang mặc trên người một bộ đạo bào màu trắng mộc mạc, thế này cũng mộc mạc quá mức rồi, còn có chút khí chất của dân nghèo nữa chứ. Chất liệu vải không dày, nhưng vẫn hơi thô ráp, cọ vào da thịt khiến y khó chịu.
Tạ Liên nhíu mày, muốn bò dậy khỏi mặt đất, ai ngờ vừa mới đứng dậy đã cảm thấy trên người có nhiều chỗ không khoẻ.
Eo đau, chân mỏi, bụng đau, cổ đau. Chẳng lẽ là do y nằm trên mặt đất suốt một đêm?
….Không thể nào. Y đâu có yếu đuối như vậy.
Phong Tín và Mộ Tình đâu? Tạ Liên nhớ ra hai người bọn họ, gọi: “Phong…khụ, khụ…???”
Giọng nói cũng không ổn.
Y nhớ rõ, tối qua Phong Tín và Mộ Tình lại vì mấy chuyện nhỏ nhặt không ra đâu mà cãi nhau, khiến y cũng không thể ngồi tĩnh tâm được, liền ra lệnh cho bọn họ ra ngoài chơi nối thành ngữ. Nghe hai người họ oán khí tận trời, nghiến răng nghiến lợi đọc hơn hai trăm thành ngữ, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, y vào nghỉ ngơi. Vậy mà sau khi tỉnh lại, lại rơi vào tình cảnh không thể tưởng tượng nổi, khiến đầu óc y mông lung như thế này?
Tạ Liên phải bám vào bàn mới đứng lên được, quan sát bốn phía. Nơi này hẳn là một gian khách điếm, nhưng nếu nói như vậy, y không ăn ngủ ngoài trời mà lại chọn khách điếm, y cũng sẽ không chọn loại khách điếm rẻ tiền thế này.
Y không bị trói tay trói chân, cửa phòng cũng không bị khoá, tức là không phải bị giam lỏng. Nếu có người hoặc vật gì đó ám toán y, sao lại đưa y tới nơi này?
Tạ Liên càng nghĩ càng thấy kỳ quái, nhưng chuyện kỳ quái nhất là trạng thái cơ thể của y, y chịu đựng đau nhức truyền tới từ cánh tay, cởi áo khoác ngoài ra, chuẩn bị nhìn xem trên người mình có chỗ nào bị thương. Nào ngờ, vừa cởi ra, cúi đầu xuống nhìn thấy, gương mặt y nháy mắt cắt không còn giọt máu.
Từ bụng, tới ngực, khắp nơi đều rải đầy những vết đỏ ái muội. Trên làn da trắng trong như ngọc, những cánh hoa rơi rải rác khắp nơi, hoa nở rộ đỏ rực. Đỏ tới mức khiến y ngạc nhiên mãi không thôi, y vội nhào tới trước gương.
Quả nhiên! Không riêng gì bụng và ngực, trên cổ cũng có, đằng sau cũng có!
“………”
Tạ Liên không dám cởi quần áo phía dưới ra nhìn nữa.
Sự tình vô cùng rõ ràng.
Trong khoảng thời gian y hôn mê không rõ nguyên nhân này, có người…phá thân y.
Tạ Liên lần đầu tiên trong đời có cảm giác “chân mềm nhũn”, nhưng y vẫn cố gắng chống đỡ, đứng vững vàng.
Từ ngày trước y đã được nghe cung nữ nuôi dưỡng y kể một ít truyền thuyết khủng bố ngoài cung, cái gì mà hắc điếm quỷ quái chuyên bắt người cướp của gian dâm, hạ thuốc mê cô nương nhà người ta rồi mới làm chuyện xấu xa. Nhưng mà…. Nhưng mà…
Hai tay Tạ Liên ôm đầu, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, ta là, nam nhân mà!”
Bộ dạng của y bây giờ, thật là khó coi, ngoại trừ những dấu hôn này ra, còn có những vết tay lưu lại do bị bóp quá mạnh và cả vết cắn nữa. Tạ Liên che kín mặt, cảm giác như phát sốt, toàn thân rét run.
Bỗng nhiên, y nghĩ tới một chuyện cực kỳ nghiêm trọng: Không xong rồi!
Đạo mà y tu tuyệt đối cấm dục, chẳng lẽ bây giờ y đã phá giới?
Tạ Liên vội vàng thử một chút. Thử một lần, quả nhiên, không có pháp lực!
Tạ Liên ban đầu còn bình tĩnh, nhưng đến nước này, quả thật muốn chết luôn cho xong.
Không hiểu vì sao sau khi tỉnh dậy thì thành như vậy, Phong Tín Mộ Tình thì không thấy đâu, bản thân thì không biết bị ai dùng thủ đoạn cứ thế mơ mơ hồ hồ bị phá thân, thực sự muốn chết!
Một lúc lâu sau, y vẫn không thể nào tiếp nhận sự thật này, tâm loạn như ma. Nhưng cũng không thế cứ ngẩn ra mãi như vậy được, y đành qua loa nhặt y phục lên mặc vào, ra khỏi khách điếm. Dọc đường đi không có ai ngăn cản y, Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, kiến trúc bốn phía, y phục trang sức người đi đường, khẩu âm kỳ quái y cũng không rảnh quan tâm.
Nhưng cũng tại trong lòng có quỷ, y luôn cảm thấy người khác nhìn ra trên người y vừa xảy ra chuyện gì, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y, làm cho y chạy càng nhanh, cuối cùng chạy như điên, chạy vào một rừng cây, y đánh một quyền vào thân cây, đánh cho cây gãy ‘răng rắc, tức giận nói: “Khốn kiếp!!!”
Y muốn dùng lời lẽ cay độc nhất mắng chửi kẻ đã làm ra loại chuyện này với y, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ biết mắng “Khốn nạn, vô liêm sỉ, khốn kiếp!”, lửa giận trong lòng không phát ra được khiến y hoảng sợ. Nhưng y lại không thể khóc ra được, chỉ còn biết điên cuồng cắm đầu vào đánh đấm. “Ầm ầm ầm rầm rầm rầm”, liên tiếp đánh gãy hơn mười cây đại thụ, cuối cùng đánh tới mức thổ địa nơi này phải khóc lóc bò ra ngoài ôm đùi y: “Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ đừng đánh nữa!”
Lòng Tạ Liên tràn đầy lửa giận, nhưng lão thổ địa này đột nhiên chui ra từ trong lòng đất, cũng không phải người bình thường, thấy lão y hơi kinh hãi, nói: “Ngươi là ai?”
Lão thổ địa kia gạt nước mắt nói: “Ta là thổ địa nơi đây Thái tử điện hạ! Cánh rừng cây này là nơi dưỡng già của ta! Lão nhân gia ngài lại đánh nữa thì ta phải đi hít gió Tây Bắc* đó!”
(hít gió Tây Bắc: ý chỉ không có đồ ăn, chỉ sinh tồn dựa vào hô hấp)
Tạ Liên nghĩ thầm dù sao chuyện cũng không liên quan tới người khác, không thể giận chó đánh mèo lung tung được, huống hồ lão tuy là quan nhỏ, nhưng cũng coi như một vị thần quan, tuổi lại cao, phải tôn trọng. Vì vậy y miễn cưỡng thu lại chút lửa giận, cũng thu tay lại, thở dài một hơi, nói: “…Xin lỗi, là ta kích động. Thế này đi, ta vừa đánh gãy của ngài bao nhiêu cây, ta sẽ bồi thường.”
Thổ địa buông tay đang ôm đùi y ra, vội nói: “Không cần không cần không cần, không cần không cần, sao lại đòi lão nhân gia ngài bồi thường chứ! Ngài đồng ý nói chuyện với ta, tiểu thần nơi đây đã thấy vinh hạnh lắm rồi!”
Tạ Liên thấy hơi kỳ lạ, thổ địa nơi này nói sao cũng là một vị thần quan, hơn nữa rõ ràng lớn tuổi hơn y, sao lại sợ y như vậy, còn gọi y là ‘lão nhân gia ngài’? Nhưng y không có tâm tình truy hỏi những chuyện này, tao nhã lễ phép hỏi: “Ngài là thổ địa nơi đây, chắc biết rất nhiều về vùng này đúng không? Ngài có thể giúp ta tìm hai người không?” Nói xong bèn đưa tay vào trong tay áo lấy ra mấy chiếc lá bằng vàng để cung phụng, thổ địa nhìn thấy động tác của y, vội vàng xua tay: “Không cần không cần không cần! Ngài muốn tìm người nào?”
Vừa hay Tạ Liên cũng không lấy ra được cái gì, nói: “Hai người hầu của ta, Phong Tín và Mộ Tình.”
“……”
Sắc mặt của thổ địa, bỗng dưng rất quái lạ. Tạ Liên nói: “Có chuyện gì sao? Hay có khó khăn gì?”
Thổ địa nói: “Không không không không, không khó khăn gì. Chỉ là…” Chỉ là Thái tử điện hạ sao vậy chứ, qua tám trăm năm rồi, còn gọi Nam Dương Tướng quân và Huyền Chân Tướng quân là người hầu của y, không biết hai vị tướng quân có tức giận hay không nữa? Thôi quên đi, hai vị tướng quân tức giận cũng mặc kệ, vị này mà không hầu hạ cho tốt, vị kia tức giận mới doạ người. Thế là lão nói: “Mời ngài chờ ở đây một lát, ta đi tìm giúp ngài ngay đây!”
Tạ Liên nói: “Phiền lão rồi”. Y đang định khom lưng thi lễ, ngẩng đầu lên, thổ địa đã biến mất không thấy đâu.
Tạ Liên cảm thấy đầu vẫn đang phát sốt, đưa tay nâng trán, không biết qua bao lâu, mới nghe được một giọng nói nghi ngờ: “Xảy ra chuyện gì?”
Tạ Liên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phong Tín và Mộ Tình.
Nhưng mà, cũng không phải Phong Tín và Mộ Tình mà y quen biết. Quả thật, diện mạo hai người không thay đổi, nhưng khí chất lại khác biệt, không còn là hai thiếu niên lỗ mãng nữa, ngược lại giống như tướng quân đã từng chinh chiến sa trường nhiều năm. Cả hai đều mặc y phục đen đắt tiền, không giống với ngày thường. Ít ra Tạ Liên chưa từng thấy bọn họ mặc như vậy bao giờ.
Người đặt câu hỏi là Phong Tín, hắn bước tới nói: “Điện hạ, huynh ở đây một mình làm gì?”
“…” Tạ Liên nói, “Ta mới phải hỏi, hai người các ngươi chạy đi đâu? Tối qua ta bảo các ngươi chơi nối thành ngữ ở ngoài, sao sáng dậy cả cái bóng cũng không thấy nữa?”
Phong Tín và Mộ Tình đều bày ra bộ dáng kỳ quái giống thổ địa, lờ mờ không thể hiểu nổi lời của y. Đầu Tạ Liên đau như muốn nứt ra, lại nói: “Còn trang phục của các ngươi nữa? Rút cục đang xảy ra chuyện gì vậy???”
Phong TÍn cúi đầu tự nhìn chính mình, nghi hoặc nói: “Y phục này làm sao, không phải rất bình thường à?”
Mộ Tình liền nói: “Huynh đang nói cái gì đấy? Ngủ đến lú lẫn rồi à! Tối hôm qua ta cũng không ở đây với huynh.”
Tạ Liên ôm đầu, muốn hét lên, cố gắng khiến mình bình tĩnh, nghĩ một lát, nói: “Ta hiểu rồi. Các ngươi cũng giống ta, bị thứ gì đó yểm rồi.”
Sắc mặt Phong Tín và Mộ Tình ngày một quái dị. Phong Tín nói: “Ta lú lẫn luôn rồi. Điện hạ, huynh gọi chúng ta tới đây có chuyện gì vậy!”
Mộ Tình liếc mắt nói: “Không cần hỏi. Có việc gì lại đi tìm ta, không đi tìm vị kia, tám chín phần mười là đầu hỏng rồi.”
Tạ Liên hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, nói: “Vị kia là vị nào? Quốc sư?”
“…”
Phong Tín và Mộ Tình bốn mắt nhìn nhau, lát sau, Mộ Tình tiến lên một bước, nói: “Thái tử điện hạ.”
Tạ Liên nói: “Sao vậy?”
Mộ Tình nói: “Ta… Hiện tại trí nhớ của ta có chút không rõ, huynh nói cho ta biết, huynh có nhớ mấy hôm nay chúng ta đã làm gì không?”
Tạ Liên nói: “Mấy ngày nay chúng ta không phải vẫn luôn tu luyện trong Hoàng Cực Quán sao?”
Mộ Tình nói: “Hoa Thành đâu?”
Nghe thấy cái tên này, Tạ Liên có cảm giác rất quen thuộc, nhưng nghĩ lại, xác thực là không quen biết, thế là y mờ mịt nói: “Hoa…Thành…là ai?”
“……………..”
Mộ Tình nói: “Được. Ta hiểu rồi.”
Hắn nháy một bên mắt, vẻ mặt Phong Tín vô cùng khiếp sợ cùng hắn đứng sang một bên thương lượng. Tạ Liên đột nhiên cảm thấy có gì đó vô cùng khả nghi, cảnh giác nói: “Ngươi biết cái gì? Các ngươi đang nói cái gì?”
Thương lượng xong, hai người quay lại chỗ cũ. Phong Tín nói: “Điện hạ, chúng ta đi thôi.”
Tạ Liên càng thêm hoài nghi: “Đi đâu?”
Mộ Tình nói: “Dẫn huynh đi gặp một người có thể giải quyết vấn đề này. Tới đây đi!”
Tạ Liên lúc này đã có tới tám phần cảnh giác, liên tục lui ra phía sau. Mộ Tình vừa thấy y muốn chạy, nói: “Đừng chạy!” Bèn vươn tay tung ra một đạo linh quang, dường như muốn trói y lại. Nhưng Tạ Liên sao có thể không chạy? Nói chạy liền chạy!
Y vừa chạy, Phong Tín và Mộ Tình liền đau đầu. Hai người vừa đuổi vừa gào lên, Phong Tín nói: “Con mẹ nó! Khốn nạn! Huynh ấy bị làm sao thế hả trời??? Bị mất ký ức cũng không thể quên nhiều thế được chứ!! Một lần mất ký ức, quên một mạch tám trăm năm!?”
Mộ Tình nói: “Đúng là! Đúng là ăn nhiều thứ linh ta linh tinh ăn hỏng cả đầu rồi!”
“Sao có thể chứ! Sợ rằng lúc huynh ấy ra ngoài một mình đã xảy ra chuyện gì rồi, nhanh đi tìm mau! Đầu óc hiện tại của Tạ Liên, chỉ mới có mười bảy tuổi thôi!”
Đến lúc này rồi Mộ Tình vẫn không quên nói móc một câu: “Đúng vậy, một Thái tử điện hạ mười bảy tuổi ngây thơ hồn nhiên, ngu ngốc, được nuông chiều từ bé.”
“Đợi chút! Nói cho hắn biết trước đã. Nhanh lên nói cho hắn biết đi!”
Xảy ra chuyện thế này, đương nhiên phải báo trước cho người kia!
Tạ Liên chạy một hơi hơn hai mươi dặm, sau khi dừng lại mới bắt đầu thở dốc, cảm tưởng như bản thân y vẫn đang chìm trong một màn sương mù dày đặc quỷ dị, không thể thoát ra được.
Chuyện này là như thế nào đây?
Không bình thường. Quá không bình thường!
Thực lực của Mộ Tình ra sao y còn không rõ ư? Đạo linh quang kia ít nhất phải tu luyện vài trăm năm mới tu ra được, người lúc nãy thực sự là Mộ Tình sao? Nhất định là giả!
Còn chính y nữa. Bản thân y cũng không bình thường. Ban nãy vừa chạy, y mới phát hiện ra người y nhẹ như chim yến. Tuy y vốn thân nhẹ như chim yến, nhưng thân pháp bây giờ dường như nhanh hơn, lợi hại hơn.
Tất cả mọi chuyện đều không đúng!
Bình tĩnh bình tĩnh phải bình tĩnh, Tạ Liên bỗng nhớ ra, vừa ban nãy, Mộ Tình dường như nhắc tới một cái tên.
Y lẩm bẩm nói: “Hoa Thành.”
Không biết vì sao, cái tên này với y đáng lẽ ra phải thật xa lạ, nhưng y vừa đọc một lần, trong lòng lại khẽ động, cảm giác như tại nơi tận cùng sâu thẳm trong trái tim y, một bông hoa nhỏ nở rộ. Thế là y không nhịn được lại nhẩm thêm vài lần.
Hoa Thành, Hoa Thành, Hoa Thành.
Đây là một nhân vật quan trọng, e rằng chính là mấu chốt trong chuyện lần này. Trước tiên phải đi tìm hắn đã.
Hạ quyết tâm, Tạ Liên đi về hướng thành trấn.
Tuy rằng thời điểm vừa biết trên người y phát sinh loại chuyện gì, Tạ Liên hoàn toàn không thể tiếp nhận, nhưng chưa tới nửa canh giờ sau, y đã bình tĩnh lại. Mặc dù trong lòng và trên người vẫn cực kỳ khó chịu, nhưng trước mắt vẫn đang trong hoàn cảnh khốn khó*, không có thời gian để y tâm phiền ý loạn. Phong Tín và Mộ Tình thật sự không rõ tung tích, đủ thấy được kẻ đứng sau hạ độc thủ vô cùng cao thâm, y phải lập tức bình tĩnh lại, điều tra chân tướng rõ ràng.
(nguyên gốc là ‘thân hãm mê cục’, ý hiểu là bản thân đang bị vây hãm trong hoàn cảnh khốn khó)
Vì vậy, tới khi y bước chân vào trấn thì đã khôi phục lại thần thái vốn có.
Tuỳ tiện chọn một quán trà, đi tới ngồi cạnh cửa sổ trên lầu, nhưng vẫn không có tâm tình uống trà. Tạ Liên cầm lấy chiếc chén trên bàn nhìn một chút, trong chén vẫn còn bã trà tích luỹ lâu năm chưa được lau rửa sạch sẽ, khiến y vừa nhìn thấy đã chán nản, buông xuống không thèm để ý tới nữa.
Trong quán trà, một cô nương rất có nhan sắc đang ôm đàn tỳ bà, tình tính tang đàn hát, một đám nam nhân già trẻ lớn bé ngồi thành một vòng, ngẩn ngơ nhìn nàng. Ca khúc nàng hát vốn là một ca khúc dân gian bình thường, gì mà cô nương nọ sáng sớm ra cửa hái hoa, nhưng hát được một lát, một đám đại lão gia nói: “Không thú vị, không hay, đổi!” “Đúng vậy, cái này không hay, đổi bài đi!” “Đến lượt ta chọn này!”
Ca nữ bất đắc dĩ, đành phải nghe theo ý bọn họ, đổi một điệu hát diễm tình nỉ non, giọng hát mềm mại nhẹ nhàng, nỉ non tới mức khiến người ta mặt đỏ tim đập. Một đám người ngồi xem kia lúc này mới vừa lòng, hết lời khen ngợi. Tạ Liên ngồi ở góc gần cửa sổ trên lầu hai, cảm thấy cực kỳ không ổn.
Tỉ mỉ lắng nghe ca từ, dường như đang kể về một đêm tân hôn tình nồng ý đượm của đôi vợ chồng son, thực sự là vô cùng lộ liễu. Loại ca khúc chứa từ ngữ dâm dục thế này, Tạ Liên chưa từng nghe thấy ở hoàng thành. Nếu là trước đây, y nghe xong cũng chỉ coi như gió thổi bên tai, bởi vì hoàn toàn không liên quan tới y, y cả đời cũng không nghĩ tới mấy chuyện này. Nhưng mà hiện tại, không còn như trước nữa.
Tuy rằng y không thể nhớ được chuyện xảy ra thế nào, nhưng dù sao cũng đã xảy ra rồi, còn nghe loại nhạc này, tâm tư cũng sẽ không như trước. Hơn nữa, y phát hiện ra một sự thật đáng sợ: Tâm tư của y, hoàn toàn không nghe theo khống chế của y!
Ca từ ngả ngớn ba phần, trong lòng y đã bay đi mười phần. hơn nữa, trong đầu bắt đầu xuất hiện những hình ảnh vỡ vụn ngắt quãng, mười đầu ngón tay đan chặt, sợi chỉ đỏ quấn quít triền miên; bên tai tựa như còn nghe được tiếng thở dốc nỉ non, tiếng khóc nức nở xin tha, cùng với, giọng nói quyến rũ của một nam nhân.
…..Những thứ đó là cái gì? Những thú đó là cái gì?!
Tạ Liên vừa ngượng vừa giận, cắn môi dưới, tay nắm chặt thành quyền. Một lát sau, không nhịn được nữa, đập một cái xuống bàn.
“Uỳnh” một tiếng, khách ngồi ở bàn xung quanh sợ tới mức trợn trừng mắt nhìn y. Tạ Liên lúc này mới bừng tỉnh, thấp giọng nói xin lỗi, hận không thể bịt hai lỗ tai lại không nghe thấy gì hết, nghĩ thầm hát thêm lần nữa là y đi luôn!
Đột nhiên, tiếng ca ngừng lại, một tiếng hét chói tai kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tạ Liên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám người đang vây lại, tựa như đang muốn động chân động tay, ca nữ kia ôm tỳ bà, sợ đến mức đứng cả dậy, ai đó nói: “Các vị đại gia, chúng ta nghe ca hát thôi, đừng sờ soạng gì nha…”
Vài gã ồn ào nói: “Sờ tí thì làm sao? Dù sao cũng không phải có mỗi chúng ta sờ, ta không tin ngươi bán thân còn chưa bị ai sờ soạng bao giờ đâu!”
Ca nữ kia tức giận, hốc mắt đỏ lên, nói: “Sao dám kêu ta bán thân? Ta đi hát rong, không bán thân!”
Người khác cố ý không nghe lời giải thích của nàng, nói: “Ha! Nói cứ như liệt nữ trinh tiết ấy nhỉ! Đứng đắn như thế thì đã không ra đây!”
“Đúng rồi! Vừa rồi còn hát loại ca khúc trêu ghẹo, bây giờ lại không chịu bán mình, còn đòi lập cả đền thờ trinh nữ nữa à, cười chết ta!”
Ca nữ kia tức đến mức muốn ngất đi rồi, run giọng nói: “Là các ngươi kêu ta hát, các ngươi bắt ta hát ta mới hát!”
Nhưng mà, bất kể nàng nói cái gì, đám khách sốt ruột kia cũng sẽ tới cãi ngang: “Chúng ta bảo ngươi hát thì ngươi hát? Nghe lời thế sao? Rõ ràng trong lòng ngươi đã sớm muốn hát loại ca khúc quyến rũ người khác rồi!”
Tạ Liên nghe không nổi nữa.
Căn bản trong lòng y đang có lửa, hiện tại càng không thể dập tắt nổi. Bóng trắng loé lên, đám nam nhân đang ồn ào kia còn không hiểu có chuyện gì xảy ra, đã bị y đánh ngã một loạt. Tên cầm đầu mông còn chổng lên trời, quát ầm lên: “Mày là thằng đéo nào?!! Dám động vào chúng tao?!”
Tạ Liên che trước người ca nữ, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc, nét mặt lại giấu đi vài phần giận dữ, trầm giọng nói: “Một vừa hai phải thôi! Xinh đẹp như hoa, dù là ai cũng sẽ động tâm ba phần. Nhưng nếu không biết lấy lễ đối đãi, sẽ trở thành kẻ hạ lưu đáng xấu hổ.”
Có người hô lên: “Rõ ràng là cô ta hát trước, cô ta hát, chúng ta không được sờ sao?!”
Tạ Liên lại gằn từng chữ xuống: “Không sai. Dù là nàng hát trước, các ngươi cũng không được đụng vào!”
Lời còn chưa dứt, bảy tám tên vạm vỡ đã bị y ném ra khỏi quán, mông rớt ầm ầm xuống đất, nhưng thực tế cũng không bị trọng thương gì, nhưng vậy thôi cũng đủ doạ người rồi, bởi vì không ai thấy rõ y ra tay thế nào, sao có thể ngăn cản phản kích kịp thời? Cả đám chạy trối chết. Trên lầu, Tạ Liên quay đầu lại, ca nữ kia vô cùng cảm kích đứng dậy thi lễ với y, nói: “Đa tạ đạo trưởng đã giải vây!”
Tạ Liên nói: “Chuyện nhỏ, cũng không tốn sức gì. Cô nương, ngươi còn muốn ở lại đây sao?”
Ca nữ kia gật đầu, Tạ Liên cũng gật đầu nói: “Được, vậy ngươi hát tiếp đi.”
Nói xong, y trở về chỗ ngồi, vén vạt áo lên, ngồi nghiêm chỉnh, canh giữ ở chỗ này.
Những nam nhân khác thấy y không đi, còn nhìn chằm chằm sang bên này, quả nhiên không dám đi lên quấy rầy nữa. Ca nữ kia đã hiểu rõ tâm ý của y, lòng càng thêm cảm kích, uyển chuyển cất giọng, lại là ca khúc dân gian bình thường lúc đầu.
Tạ Liên rót một chén trà, đang chuẩn bị uống, cúi đầu xuống lại thấy bã trà két lại lâu ngày, do dự một chút, vẫn là không thắng nổi chính mình, y đặt chén trà xuống, thở dài. Lúc ấy y vô tình quay đầu, lại ngây ngẩn cả người.
Đó là một nam tử cao lớn mặc y phục đỏ.
Tuy mang một miếng bịt mắt màu đen, nhưng vẫn không giấu nổi sự tuấn mỹ, ngược lại càng thêm phần hoang dã. Áo đỏ bay trong gió, làn da trắng như tuyết, tay cầm một chén bạc, chén rược bạc cùng cặp bao cổ tay bằng bạc của hắn lấp lánh. Vừa nhìn qua một lần đã thấy vô cùng chói mắt, hắn đang nhìn về hướng này, đứng đối diện y phía đằng xa. Thấy Tạ Liên đưa mắt nhìn sang, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nâng chén, như đang mời y từ xa.
“…”
Không biết vì sao, Tạ Liên vừa trao đổi ánh mắt với nam tử kia liền cảm thấy toàn thân như bị điện giật, vội vàng thu ánh mắt về.
Nhưng mà, tuy y giả vờ như không thèm để ý, tim lại đang đập thình thịch liên hồi.
Thực sự là kỳ quái. Phong thái của nam tử kia đúng là cực kỳ chói mắt, có sức hấp dẫn quỷ quái, có lẽ trước đây y cũng không phải chưa từng gặp qua nam tử có phong thái như vậy, chứ không vì sao vừa thấy người nọ lại phản ứng như thế?
Suy nghĩ một chút, y gạt bỏ suy nghĩ này. Chuyện này căn bản là không thể. Bởi vì, nghĩ kỹ một lát, trước kia y chưa từng gặp qua nam tử có phong thái tuấn mỹ như vậy.
Nghĩ tới đây, Tạ Liên nghĩ thầm, đây nhất định là một nhân vật khó lường, không bằng chú ý nhiều hơn một chút, lại quay đầu nhìn xem. Nhưng mà, vừa nhìn sang, nam tử áo đỏ đã biến mất.
Thế mà lại cứ thế biến mất. Tựa như những chiếc lá phong rực rỡ lững lờ rơi xuống, chợt loé lên tinh nghịch bay lượn trước mắt y, khiến trước mắt y rực sáng, rồi biến mất không thấy tăm hơi. Mơ hồ cảm thấy đây không phải là thực, chỉ là chút ảo ảnh lướt qua trong giấc mộng.
Y lại rụt rè nhìn xuống xung quanh quán rượu hoa lệ phía đối diện, vẫn không thấy hình bóng người nọ, Tạ Liên rút cục từ bỏ, cũng không biết có phải đang thất vọng hay không, nhẹ nhàng thở ra một hơi, day day ấn đường, thầm nghĩ: “Bỏ đi.”
Ai ngờ, y vừa quay đầu lại, đã thấy một người không biết từ lúc nào ngồi xuống phía đối diện, một tay chống lên má, đang nhìn y chằm chằm.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tạ Liên hơi ngạc nhiên, người nọ lại tủm tỉm cười nói: “Vị đạo trưởng này, có thể mời ta uống chén rượu được không?”
Chính là nam tử áo đỏ mới vừa rồi còn nâng chén hỏi thăm y đằng xa.
___
Tác giả có lời muốn nói(1 phần)
Liên Liên ra ngoài gặp chút chuyện ngoài ý muốn, mất trí nhớ. Không phải trao đổi linh hồn với chính ẻm ở quá khứ, không phải thay đổi tuyến thời gian, vậy nên Thái tử của quá khứ cũng sẽ không có đoạn ký ức này.
Phiên ngoại này chủ yếu làm để Đại Hoa Hoa bắt nạt Thái tử mười bảy tuổi, đương nhiên ký ức của Liên sẽ khôi phục.
_________________
Hoa Thành đã làm gì và làm đến mức nào mà em Liên của chúng ta bị mất trí nhớ thế này:"<
Bên dưới có ảnh người lớn, an ủi cho thanh thủy văn nhé:)))
.
.
.
Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
PN2 – Chương 246: Chuyến phiêu lưu ký ức kỳ diệu của Thái tử điện hạ (1)
Tạ Liên vừa mở mắt, phát hiện ra mình đang nằm trên mặt đất.
Đây là một gian phòng xa lạ. Y cảm thấy vô cùng bối rối.
Y rõ ràng đang tu luyện ở Hoàng Cực Quán trên núi Thái Thương, tại sao lại ở đây? Tạ Liên chậm rãi ngồi dậy từ dưới đất. Y phát hiện ra mình đang mặc trên người một bộ đạo bào màu trắng mộc mạc, thế này cũng mộc mạc quá mức rồi, còn có chút khí chất của dân nghèo nữa chứ. Chất liệu vải không dày, nhưng vẫn hơi thô ráp, cọ vào da thịt khiến y khó chịu.
Tạ Liên nhíu mày, muốn bò dậy khỏi mặt đất, ai ngờ vừa mới đứng dậy đã cảm thấy trên người có nhiều chỗ không khoẻ.
Eo đau, chân mỏi, bụng đau, cổ đau. Chẳng lẽ là do y nằm trên mặt đất suốt một đêm?
….Không thể nào. Y đâu có yếu đuối như vậy.
Phong Tín và Mộ Tình đâu? Tạ Liên nhớ ra hai người bọn họ, gọi: “Phong…khụ, khụ…???”
Giọng nói cũng không ổn.
Y nhớ rõ, tối qua Phong Tín và Mộ Tình lại vì mấy chuyện nhỏ nhặt không ra đâu mà cãi nhau, khiến y cũng không thể ngồi tĩnh tâm được, liền ra lệnh cho bọn họ ra ngoài chơi nối thành ngữ. Nghe hai người họ oán khí tận trời, nghiến răng nghiến lợi đọc hơn hai trăm thành ngữ, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, y vào nghỉ ngơi. Vậy mà sau khi tỉnh lại, lại rơi vào tình cảnh không thể tưởng tượng nổi, khiến đầu óc y mông lung như thế này?
Tạ Liên phải bám vào bàn mới đứng lên được, quan sát bốn phía. Nơi này hẳn là một gian khách điếm, nhưng nếu nói như vậy, y không ăn ngủ ngoài trời mà lại chọn khách điếm, y cũng sẽ không chọn loại khách điếm rẻ tiền thế này.
Y không bị trói tay trói chân, cửa phòng cũng không bị khoá, tức là không phải bị giam lỏng. Nếu có người hoặc vật gì đó ám toán y, sao lại đưa y tới nơi này?
Tạ Liên càng nghĩ càng thấy kỳ quái, nhưng chuyện kỳ quái nhất là trạng thái cơ thể của y, y chịu đựng đau nhức truyền tới từ cánh tay, cởi áo khoác ngoài ra, chuẩn bị nhìn xem trên người mình có chỗ nào bị thương. Nào ngờ, vừa cởi ra, cúi đầu xuống nhìn thấy, gương mặt y nháy mắt cắt không còn giọt máu.
Từ bụng, tới ngực, khắp nơi đều rải đầy những vết đỏ ái muội. Trên làn da trắng trong như ngọc, những cánh hoa rơi rải rác khắp nơi, hoa nở rộ đỏ rực. Đỏ tới mức khiến y ngạc nhiên mãi không thôi, y vội nhào tới trước gương.
Quả nhiên! Không riêng gì bụng và ngực, trên cổ cũng có, đằng sau cũng có!
“………”
Tạ Liên không dám cởi quần áo phía dưới ra nhìn nữa.
Sự tình vô cùng rõ ràng.
Trong khoảng thời gian y hôn mê không rõ nguyên nhân này, có người…phá thân y.
Tạ Liên lần đầu tiên trong đời có cảm giác “chân mềm nhũn”, nhưng y vẫn cố gắng chống đỡ, đứng vững vàng.
Từ ngày trước y đã được nghe cung nữ nuôi dưỡng y kể một ít truyền thuyết khủng bố ngoài cung, cái gì mà hắc điếm quỷ quái chuyên bắt người cướp của gian dâm, hạ thuốc mê cô nương nhà người ta rồi mới làm chuyện xấu xa. Nhưng mà…. Nhưng mà…
Hai tay Tạ Liên ôm đầu, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, ta là, nam nhân mà!”
Bộ dạng của y bây giờ, thật là khó coi, ngoại trừ những dấu hôn này ra, còn có những vết tay lưu lại do bị bóp quá mạnh và cả vết cắn nữa. Tạ Liên che kín mặt, cảm giác như phát sốt, toàn thân rét run.
Bỗng nhiên, y nghĩ tới một chuyện cực kỳ nghiêm trọng: Không xong rồi!
Đạo mà y tu tuyệt đối cấm dục, chẳng lẽ bây giờ y đã phá giới?
Tạ Liên vội vàng thử một chút. Thử một lần, quả nhiên, không có pháp lực!
Tạ Liên ban đầu còn bình tĩnh, nhưng đến nước này, quả thật muốn chết luôn cho xong.
Không hiểu vì sao sau khi tỉnh dậy thì thành như vậy, Phong Tín Mộ Tình thì không thấy đâu, bản thân thì không biết bị ai dùng thủ đoạn cứ thế mơ mơ hồ hồ bị phá thân, thực sự muốn chết!
Một lúc lâu sau, y vẫn không thể nào tiếp nhận sự thật này, tâm loạn như ma. Nhưng cũng không thế cứ ngẩn ra mãi như vậy được, y đành qua loa nhặt y phục lên mặc vào, ra khỏi khách điếm. Dọc đường đi không có ai ngăn cản y, Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, kiến trúc bốn phía, y phục trang sức người đi đường, khẩu âm kỳ quái y cũng không rảnh quan tâm.
Nhưng cũng tại trong lòng có quỷ, y luôn cảm thấy người khác nhìn ra trên người y vừa xảy ra chuyện gì, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y, làm cho y chạy càng nhanh, cuối cùng chạy như điên, chạy vào một rừng cây, y đánh một quyền vào thân cây, đánh cho cây gãy ‘răng rắc, tức giận nói: “Khốn kiếp!!!”
Y muốn dùng lời lẽ cay độc nhất mắng chửi kẻ đã làm ra loại chuyện này với y, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ biết mắng “Khốn nạn, vô liêm sỉ, khốn kiếp!”, lửa giận trong lòng không phát ra được khiến y hoảng sợ. Nhưng y lại không thể khóc ra được, chỉ còn biết điên cuồng cắm đầu vào đánh đấm. “Ầm ầm ầm rầm rầm rầm”, liên tiếp đánh gãy hơn mười cây đại thụ, cuối cùng đánh tới mức thổ địa nơi này phải khóc lóc bò ra ngoài ôm đùi y: “Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ đừng đánh nữa!”
Lòng Tạ Liên tràn đầy lửa giận, nhưng lão thổ địa này đột nhiên chui ra từ trong lòng đất, cũng không phải người bình thường, thấy lão y hơi kinh hãi, nói: “Ngươi là ai?”
Lão thổ địa kia gạt nước mắt nói: “Ta là thổ địa nơi đây Thái tử điện hạ! Cánh rừng cây này là nơi dưỡng già của ta! Lão nhân gia ngài lại đánh nữa thì ta phải đi hít gió Tây Bắc* đó!”
(hít gió Tây Bắc: ý chỉ không có đồ ăn, chỉ sinh tồn dựa vào hô hấp)
Tạ Liên nghĩ thầm dù sao chuyện cũng không liên quan tới người khác, không thể giận chó đánh mèo lung tung được, huống hồ lão tuy là quan nhỏ, nhưng cũng coi như một vị thần quan, tuổi lại cao, phải tôn trọng. Vì vậy y miễn cưỡng thu lại chút lửa giận, cũng thu tay lại, thở dài một hơi, nói: “…Xin lỗi, là ta kích động. Thế này đi, ta vừa đánh gãy của ngài bao nhiêu cây, ta sẽ bồi thường.”
Thổ địa buông tay đang ôm đùi y ra, vội nói: “Không cần không cần không cần, không cần không cần, sao lại đòi lão nhân gia ngài bồi thường chứ! Ngài đồng ý nói chuyện với ta, tiểu thần nơi đây đã thấy vinh hạnh lắm rồi!”
Tạ Liên thấy hơi kỳ lạ, thổ địa nơi này nói sao cũng là một vị thần quan, hơn nữa rõ ràng lớn tuổi hơn y, sao lại sợ y như vậy, còn gọi y là ‘lão nhân gia ngài’? Nhưng y không có tâm tình truy hỏi những chuyện này, tao nhã lễ phép hỏi: “Ngài là thổ địa nơi đây, chắc biết rất nhiều về vùng này đúng không? Ngài có thể giúp ta tìm hai người không?” Nói xong bèn đưa tay vào trong tay áo lấy ra mấy chiếc lá bằng vàng để cung phụng, thổ địa nhìn thấy động tác của y, vội vàng xua tay: “Không cần không cần không cần! Ngài muốn tìm người nào?”
Vừa hay Tạ Liên cũng không lấy ra được cái gì, nói: “Hai người hầu của ta, Phong Tín và Mộ Tình.”
“……”
Sắc mặt của thổ địa, bỗng dưng rất quái lạ. Tạ Liên nói: “Có chuyện gì sao? Hay có khó khăn gì?”
Thổ địa nói: “Không không không không, không khó khăn gì. Chỉ là…” Chỉ là Thái tử điện hạ sao vậy chứ, qua tám trăm năm rồi, còn gọi Nam Dương Tướng quân và Huyền Chân Tướng quân là người hầu của y, không biết hai vị tướng quân có tức giận hay không nữa? Thôi quên đi, hai vị tướng quân tức giận cũng mặc kệ, vị này mà không hầu hạ cho tốt, vị kia tức giận mới doạ người. Thế là lão nói: “Mời ngài chờ ở đây một lát, ta đi tìm giúp ngài ngay đây!”
Tạ Liên nói: “Phiền lão rồi”. Y đang định khom lưng thi lễ, ngẩng đầu lên, thổ địa đã biến mất không thấy đâu.
Tạ Liên cảm thấy đầu vẫn đang phát sốt, đưa tay nâng trán, không biết qua bao lâu, mới nghe được một giọng nói nghi ngờ: “Xảy ra chuyện gì?”
Tạ Liên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phong Tín và Mộ Tình.
Nhưng mà, cũng không phải Phong Tín và Mộ Tình mà y quen biết. Quả thật, diện mạo hai người không thay đổi, nhưng khí chất lại khác biệt, không còn là hai thiếu niên lỗ mãng nữa, ngược lại giống như tướng quân đã từng chinh chiến sa trường nhiều năm. Cả hai đều mặc y phục đen đắt tiền, không giống với ngày thường. Ít ra Tạ Liên chưa từng thấy bọn họ mặc như vậy bao giờ.
Người đặt câu hỏi là Phong Tín, hắn bước tới nói: “Điện hạ, huynh ở đây một mình làm gì?”
“…” Tạ Liên nói, “Ta mới phải hỏi, hai người các ngươi chạy đi đâu? Tối qua ta bảo các ngươi chơi nối thành ngữ ở ngoài, sao sáng dậy cả cái bóng cũng không thấy nữa?”
Phong Tín và Mộ Tình đều bày ra bộ dáng kỳ quái giống thổ địa, lờ mờ không thể hiểu nổi lời của y. Đầu Tạ Liên đau như muốn nứt ra, lại nói: “Còn trang phục của các ngươi nữa? Rút cục đang xảy ra chuyện gì vậy???”
Phong TÍn cúi đầu tự nhìn chính mình, nghi hoặc nói: “Y phục này làm sao, không phải rất bình thường à?”
Mộ Tình liền nói: “Huynh đang nói cái gì đấy? Ngủ đến lú lẫn rồi à! Tối hôm qua ta cũng không ở đây với huynh.”
Tạ Liên ôm đầu, muốn hét lên, cố gắng khiến mình bình tĩnh, nghĩ một lát, nói: “Ta hiểu rồi. Các ngươi cũng giống ta, bị thứ gì đó yểm rồi.”
Sắc mặt Phong Tín và Mộ Tình ngày một quái dị. Phong Tín nói: “Ta lú lẫn luôn rồi. Điện hạ, huynh gọi chúng ta tới đây có chuyện gì vậy!”
Mộ Tình liếc mắt nói: “Không cần hỏi. Có việc gì lại đi tìm ta, không đi tìm vị kia, tám chín phần mười là đầu hỏng rồi.”
Tạ Liên hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, nói: “Vị kia là vị nào? Quốc sư?”
“…”
Phong Tín và Mộ Tình bốn mắt nhìn nhau, lát sau, Mộ Tình tiến lên một bước, nói: “Thái tử điện hạ.”
Tạ Liên nói: “Sao vậy?”
Mộ Tình nói: “Ta… Hiện tại trí nhớ của ta có chút không rõ, huynh nói cho ta biết, huynh có nhớ mấy hôm nay chúng ta đã làm gì không?”
Tạ Liên nói: “Mấy ngày nay chúng ta không phải vẫn luôn tu luyện trong Hoàng Cực Quán sao?”
Mộ Tình nói: “Hoa Thành đâu?”
Nghe thấy cái tên này, Tạ Liên có cảm giác rất quen thuộc, nhưng nghĩ lại, xác thực là không quen biết, thế là y mờ mịt nói: “Hoa…Thành…là ai?”
“……………..”
Mộ Tình nói: “Được. Ta hiểu rồi.”
Hắn nháy một bên mắt, vẻ mặt Phong Tín vô cùng khiếp sợ cùng hắn đứng sang một bên thương lượng. Tạ Liên đột nhiên cảm thấy có gì đó vô cùng khả nghi, cảnh giác nói: “Ngươi biết cái gì? Các ngươi đang nói cái gì?”
Thương lượng xong, hai người quay lại chỗ cũ. Phong Tín nói: “Điện hạ, chúng ta đi thôi.”
Tạ Liên càng thêm hoài nghi: “Đi đâu?”
Mộ Tình nói: “Dẫn huynh đi gặp một người có thể giải quyết vấn đề này. Tới đây đi!”
Tạ Liên lúc này đã có tới tám phần cảnh giác, liên tục lui ra phía sau. Mộ Tình vừa thấy y muốn chạy, nói: “Đừng chạy!” Bèn vươn tay tung ra một đạo linh quang, dường như muốn trói y lại. Nhưng Tạ Liên sao có thể không chạy? Nói chạy liền chạy!
Y vừa chạy, Phong Tín và Mộ Tình liền đau đầu. Hai người vừa đuổi vừa gào lên, Phong Tín nói: “Con mẹ nó! Khốn nạn! Huynh ấy bị làm sao thế hả trời??? Bị mất ký ức cũng không thể quên nhiều thế được chứ!! Một lần mất ký ức, quên một mạch tám trăm năm!?”
Mộ Tình nói: “Đúng là! Đúng là ăn nhiều thứ linh ta linh tinh ăn hỏng cả đầu rồi!”
“Sao có thể chứ! Sợ rằng lúc huynh ấy ra ngoài một mình đã xảy ra chuyện gì rồi, nhanh đi tìm mau! Đầu óc hiện tại của Tạ Liên, chỉ mới có mười bảy tuổi thôi!”
Đến lúc này rồi Mộ Tình vẫn không quên nói móc một câu: “Đúng vậy, một Thái tử điện hạ mười bảy tuổi ngây thơ hồn nhiên, ngu ngốc, được nuông chiều từ bé.”
“Đợi chút! Nói cho hắn biết trước đã. Nhanh lên nói cho hắn biết đi!”
Xảy ra chuyện thế này, đương nhiên phải báo trước cho người kia!
Tạ Liên chạy một hơi hơn hai mươi dặm, sau khi dừng lại mới bắt đầu thở dốc, cảm tưởng như bản thân y vẫn đang chìm trong một màn sương mù dày đặc quỷ dị, không thể thoát ra được.
Chuyện này là như thế nào đây?
Không bình thường. Quá không bình thường!
Thực lực của Mộ Tình ra sao y còn không rõ ư? Đạo linh quang kia ít nhất phải tu luyện vài trăm năm mới tu ra được, người lúc nãy thực sự là Mộ Tình sao? Nhất định là giả!
Còn chính y nữa. Bản thân y cũng không bình thường. Ban nãy vừa chạy, y mới phát hiện ra người y nhẹ như chim yến. Tuy y vốn thân nhẹ như chim yến, nhưng thân pháp bây giờ dường như nhanh hơn, lợi hại hơn.
Tất cả mọi chuyện đều không đúng!
Bình tĩnh bình tĩnh phải bình tĩnh, Tạ Liên bỗng nhớ ra, vừa ban nãy, Mộ Tình dường như nhắc tới một cái tên.
Y lẩm bẩm nói: “Hoa Thành.”
Không biết vì sao, cái tên này với y đáng lẽ ra phải thật xa lạ, nhưng y vừa đọc một lần, trong lòng lại khẽ động, cảm giác như tại nơi tận cùng sâu thẳm trong trái tim y, một bông hoa nhỏ nở rộ. Thế là y không nhịn được lại nhẩm thêm vài lần.
Hoa Thành, Hoa Thành, Hoa Thành.
Đây là một nhân vật quan trọng, e rằng chính là mấu chốt trong chuyện lần này. Trước tiên phải đi tìm hắn đã.
Hạ quyết tâm, Tạ Liên đi về hướng thành trấn.
Tuy rằng thời điểm vừa biết trên người y phát sinh loại chuyện gì, Tạ Liên hoàn toàn không thể tiếp nhận, nhưng chưa tới nửa canh giờ sau, y đã bình tĩnh lại. Mặc dù trong lòng và trên người vẫn cực kỳ khó chịu, nhưng trước mắt vẫn đang trong hoàn cảnh khốn khó*, không có thời gian để y tâm phiền ý loạn. Phong Tín và Mộ Tình thật sự không rõ tung tích, đủ thấy được kẻ đứng sau hạ độc thủ vô cùng cao thâm, y phải lập tức bình tĩnh lại, điều tra chân tướng rõ ràng.
(nguyên gốc là ‘thân hãm mê cục’, ý hiểu là bản thân đang bị vây hãm trong hoàn cảnh khốn khó)
Vì vậy, tới khi y bước chân vào trấn thì đã khôi phục lại thần thái vốn có.
Tuỳ tiện chọn một quán trà, đi tới ngồi cạnh cửa sổ trên lầu, nhưng vẫn không có tâm tình uống trà. Tạ Liên cầm lấy chiếc chén trên bàn nhìn một chút, trong chén vẫn còn bã trà tích luỹ lâu năm chưa được lau rửa sạch sẽ, khiến y vừa nhìn thấy đã chán nản, buông xuống không thèm để ý tới nữa.
Trong quán trà, một cô nương rất có nhan sắc đang ôm đàn tỳ bà, tình tính tang đàn hát, một đám nam nhân già trẻ lớn bé ngồi thành một vòng, ngẩn ngơ nhìn nàng. Ca khúc nàng hát vốn là một ca khúc dân gian bình thường, gì mà cô nương nọ sáng sớm ra cửa hái hoa, nhưng hát được một lát, một đám đại lão gia nói: “Không thú vị, không hay, đổi!” “Đúng vậy, cái này không hay, đổi bài đi!” “Đến lượt ta chọn này!”
Ca nữ bất đắc dĩ, đành phải nghe theo ý bọn họ, đổi một điệu hát diễm tình nỉ non, giọng hát mềm mại nhẹ nhàng, nỉ non tới mức khiến người ta mặt đỏ tim đập. Một đám người ngồi xem kia lúc này mới vừa lòng, hết lời khen ngợi. Tạ Liên ngồi ở góc gần cửa sổ trên lầu hai, cảm thấy cực kỳ không ổn.
Tỉ mỉ lắng nghe ca từ, dường như đang kể về một đêm tân hôn tình nồng ý đượm của đôi vợ chồng son, thực sự là vô cùng lộ liễu. Loại ca khúc chứa từ ngữ dâm dục thế này, Tạ Liên chưa từng nghe thấy ở hoàng thành. Nếu là trước đây, y nghe xong cũng chỉ coi như gió thổi bên tai, bởi vì hoàn toàn không liên quan tới y, y cả đời cũng không nghĩ tới mấy chuyện này. Nhưng mà hiện tại, không còn như trước nữa.
Tuy rằng y không thể nhớ được chuyện xảy ra thế nào, nhưng dù sao cũng đã xảy ra rồi, còn nghe loại nhạc này, tâm tư cũng sẽ không như trước. Hơn nữa, y phát hiện ra một sự thật đáng sợ: Tâm tư của y, hoàn toàn không nghe theo khống chế của y!
Ca từ ngả ngớn ba phần, trong lòng y đã bay đi mười phần. hơn nữa, trong đầu bắt đầu xuất hiện những hình ảnh vỡ vụn ngắt quãng, mười đầu ngón tay đan chặt, sợi chỉ đỏ quấn quít triền miên; bên tai tựa như còn nghe được tiếng thở dốc nỉ non, tiếng khóc nức nở xin tha, cùng với, giọng nói quyến rũ của một nam nhân.
…..Những thứ đó là cái gì? Những thú đó là cái gì?!
Tạ Liên vừa ngượng vừa giận, cắn môi dưới, tay nắm chặt thành quyền. Một lát sau, không nhịn được nữa, đập một cái xuống bàn.
“Uỳnh” một tiếng, khách ngồi ở bàn xung quanh sợ tới mức trợn trừng mắt nhìn y. Tạ Liên lúc này mới bừng tỉnh, thấp giọng nói xin lỗi, hận không thể bịt hai lỗ tai lại không nghe thấy gì hết, nghĩ thầm hát thêm lần nữa là y đi luôn!
Đột nhiên, tiếng ca ngừng lại, một tiếng hét chói tai kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tạ Liên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám người đang vây lại, tựa như đang muốn động chân động tay, ca nữ kia ôm tỳ bà, sợ đến mức đứng cả dậy, ai đó nói: “Các vị đại gia, chúng ta nghe ca hát thôi, đừng sờ soạng gì nha…”
Vài gã ồn ào nói: “Sờ tí thì làm sao? Dù sao cũng không phải có mỗi chúng ta sờ, ta không tin ngươi bán thân còn chưa bị ai sờ soạng bao giờ đâu!”
Ca nữ kia tức giận, hốc mắt đỏ lên, nói: “Sao dám kêu ta bán thân? Ta đi hát rong, không bán thân!”
Người khác cố ý không nghe lời giải thích của nàng, nói: “Ha! Nói cứ như liệt nữ trinh tiết ấy nhỉ! Đứng đắn như thế thì đã không ra đây!”
“Đúng rồi! Vừa rồi còn hát loại ca khúc trêu ghẹo, bây giờ lại không chịu bán mình, còn đòi lập cả đền thờ trinh nữ nữa à, cười chết ta!”
Ca nữ kia tức đến mức muốn ngất đi rồi, run giọng nói: “Là các ngươi kêu ta hát, các ngươi bắt ta hát ta mới hát!”
Nhưng mà, bất kể nàng nói cái gì, đám khách sốt ruột kia cũng sẽ tới cãi ngang: “Chúng ta bảo ngươi hát thì ngươi hát? Nghe lời thế sao? Rõ ràng trong lòng ngươi đã sớm muốn hát loại ca khúc quyến rũ người khác rồi!”
Tạ Liên nghe không nổi nữa.
Căn bản trong lòng y đang có lửa, hiện tại càng không thể dập tắt nổi. Bóng trắng loé lên, đám nam nhân đang ồn ào kia còn không hiểu có chuyện gì xảy ra, đã bị y đánh ngã một loạt. Tên cầm đầu mông còn chổng lên trời, quát ầm lên: “Mày là thằng đéo nào?!! Dám động vào chúng tao?!”
Tạ Liên che trước người ca nữ, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc, nét mặt lại giấu đi vài phần giận dữ, trầm giọng nói: “Một vừa hai phải thôi! Xinh đẹp như hoa, dù là ai cũng sẽ động tâm ba phần. Nhưng nếu không biết lấy lễ đối đãi, sẽ trở thành kẻ hạ lưu đáng xấu hổ.”
Có người hô lên: “Rõ ràng là cô ta hát trước, cô ta hát, chúng ta không được sờ sao?!”
Tạ Liên lại gằn từng chữ xuống: “Không sai. Dù là nàng hát trước, các ngươi cũng không được đụng vào!”
Lời còn chưa dứt, bảy tám tên vạm vỡ đã bị y ném ra khỏi quán, mông rớt ầm ầm xuống đất, nhưng thực tế cũng không bị trọng thương gì, nhưng vậy thôi cũng đủ doạ người rồi, bởi vì không ai thấy rõ y ra tay thế nào, sao có thể ngăn cản phản kích kịp thời? Cả đám chạy trối chết. Trên lầu, Tạ Liên quay đầu lại, ca nữ kia vô cùng cảm kích đứng dậy thi lễ với y, nói: “Đa tạ đạo trưởng đã giải vây!”
Tạ Liên nói: “Chuyện nhỏ, cũng không tốn sức gì. Cô nương, ngươi còn muốn ở lại đây sao?”
Ca nữ kia gật đầu, Tạ Liên cũng gật đầu nói: “Được, vậy ngươi hát tiếp đi.”
Nói xong, y trở về chỗ ngồi, vén vạt áo lên, ngồi nghiêm chỉnh, canh giữ ở chỗ này.
Những nam nhân khác thấy y không đi, còn nhìn chằm chằm sang bên này, quả nhiên không dám đi lên quấy rầy nữa. Ca nữ kia đã hiểu rõ tâm ý của y, lòng càng thêm cảm kích, uyển chuyển cất giọng, lại là ca khúc dân gian bình thường lúc đầu.
Tạ Liên rót một chén trà, đang chuẩn bị uống, cúi đầu xuống lại thấy bã trà két lại lâu ngày, do dự một chút, vẫn là không thắng nổi chính mình, y đặt chén trà xuống, thở dài. Lúc ấy y vô tình quay đầu, lại ngây ngẩn cả người.
Đó là một nam tử cao lớn mặc y phục đỏ.
Tuy mang một miếng bịt mắt màu đen, nhưng vẫn không giấu nổi sự tuấn mỹ, ngược lại càng thêm phần hoang dã. Áo đỏ bay trong gió, làn da trắng như tuyết, tay cầm một chén bạc, chén rược bạc cùng cặp bao cổ tay bằng bạc của hắn lấp lánh. Vừa nhìn qua một lần đã thấy vô cùng chói mắt, hắn đang nhìn về hướng này, đứng đối diện y phía đằng xa. Thấy Tạ Liên đưa mắt nhìn sang, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nâng chén, như đang mời y từ xa.
“…”
Không biết vì sao, Tạ Liên vừa trao đổi ánh mắt với nam tử kia liền cảm thấy toàn thân như bị điện giật, vội vàng thu ánh mắt về.
Nhưng mà, tuy y giả vờ như không thèm để ý, tim lại đang đập thình thịch liên hồi.
Thực sự là kỳ quái. Phong thái của nam tử kia đúng là cực kỳ chói mắt, có sức hấp dẫn quỷ quái, có lẽ trước đây y cũng không phải chưa từng gặp qua nam tử có phong thái như vậy, chứ không vì sao vừa thấy người nọ lại phản ứng như thế?
Suy nghĩ một chút, y gạt bỏ suy nghĩ này. Chuyện này căn bản là không thể. Bởi vì, nghĩ kỹ một lát, trước kia y chưa từng gặp qua nam tử có phong thái tuấn mỹ như vậy.
Nghĩ tới đây, Tạ Liên nghĩ thầm, đây nhất định là một nhân vật khó lường, không bằng chú ý nhiều hơn một chút, lại quay đầu nhìn xem. Nhưng mà, vừa nhìn sang, nam tử áo đỏ đã biến mất.
Thế mà lại cứ thế biến mất. Tựa như những chiếc lá phong rực rỡ lững lờ rơi xuống, chợt loé lên tinh nghịch bay lượn trước mắt y, khiến trước mắt y rực sáng, rồi biến mất không thấy tăm hơi. Mơ hồ cảm thấy đây không phải là thực, chỉ là chút ảo ảnh lướt qua trong giấc mộng.
Y lại rụt rè nhìn xuống xung quanh quán rượu hoa lệ phía đối diện, vẫn không thấy hình bóng người nọ, Tạ Liên rút cục từ bỏ, cũng không biết có phải đang thất vọng hay không, nhẹ nhàng thở ra một hơi, day day ấn đường, thầm nghĩ: “Bỏ đi.”
Ai ngờ, y vừa quay đầu lại, đã thấy một người không biết từ lúc nào ngồi xuống phía đối diện, một tay chống lên má, đang nhìn y chằm chằm.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tạ Liên hơi ngạc nhiên, người nọ lại tủm tỉm cười nói: “Vị đạo trưởng này, có thể mời ta uống chén rượu được không?”
Chính là nam tử áo đỏ mới vừa rồi còn nâng chén hỏi thăm y đằng xa.
___
Tác giả có lời muốn nói(1 phần)
Liên Liên ra ngoài gặp chút chuyện ngoài ý muốn, mất trí nhớ. Không phải trao đổi linh hồn với chính ẻm ở quá khứ, không phải thay đổi tuyến thời gian, vậy nên Thái tử của quá khứ cũng sẽ không có đoạn ký ức này.
Phiên ngoại này chủ yếu làm để Đại Hoa Hoa bắt nạt Thái tử mười bảy tuổi, đương nhiên ký ức của Liên sẽ khôi phục.
_________________
Hoa Thành đã làm gì và làm đến mức nào mà em Liên của chúng ta bị mất trí nhớ thế này:"<
Bên dưới có ảnh người lớn, an ủi cho thanh thủy văn nhé:)))
.
.
.
Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Đánh giá:
Truyện Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Story
Quyển 5 - Chương 246: Pn2
9.8/10 từ 24 lượt.