Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 5 - Chương 213

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*bổ sung tiếp 212

Tạ Liên lòng trầm xuống, Quyền Nhất Chân ngạc nhiên há to miệng: "...... Sư huynh?"

Quân Ngô nói: "Hay là hiện tại đổi luôn cho ngươi, tự ngươi thử xem sẽ biết là ta có thể làm được điều đó hay không"

Dẫn Ngọc loáng thoáng vẫn chưa yên tâm, lại hỏi: "Vậy...... Hắn còn có thể lấy lại được không? Dù sao cũng là pháp lực của chính hắn, nếu hắn muốn cướp trở về......"

Quân Ngô nói: "Trừ khi ngươi nguyện ý trả cho hắn, hoặc là ngươi chết, nếu không thì không có khả năng đoạt lại."

Dẫn Ngọc chần chừ nói: "Vậy nếu đem pháp lực chuyển đến cho ta, Quyền Nhất Chân...... sẽ chết sao? Vẫn là sẽ thế nào......"

Cho dù thế nào, hắn đại khái cũng không muốn Quyền Nhất Chân chết ở trong tay hắn. Quân Ngô nói: "Sẽ không như thế, chỉ là sẽ phải trải qua một quá trình có chút thống khổ thôi, nhưng trên đời này có ai không phải chịu thống khổ bao giờ đâu. Muốn xử lí hắn thế nào, chết hay sống, đều tùy ngươi."

Dẫn Ngọc lại nói: "Các thần quan khác thì xử lí thế nào? Có vị thần quan đã thấy cảnh tượng trước Võ Thần Điện, nếu chẳng may truyền ra ngoài......"

Quân Ngô mỉm cười nói: "Đã biết thì sao? Đều chỉ cần một bàn tay liền có thể nghiền chết con kiến thôi, diệt hết toàn bộ, đổi một đám thần quan mới lên, ngươi thay hình đổi dạng, đổi tên, thay đổi xuất thân, ai có thể biết được."

Hắn nói những lời này mà thần sắc hời hợt, phảng phất như đang nói" nước trà lạnh thì đổ đi, đổi chén mới", nhẹ nhàng bâng quơ, ngựa quen đường cũ.

Cuối cùng, Dẫn Ngọc nói: "Ở Thượng Thiên Đình mới, ta, ta...... Sẽ có thân phận gì?"

Quân Ngô: "Linh Văn là cánh tay trái của ta, ngươi sẽ là cánh tay phải. Ở trên các ngươi, trừ ta ra sẽ không có kẻ khác."

Dẫn Ngọc cắn răng một lúc, rốt cuộc, nói: "...... Được!"

Hắn trầm giọng nói: "Xin Đế Quân nhớ kĩ lời hứa hẹn với ta hôm nay. Như vậy, hiện tại......"Hắn chưa nói hết, chỉ là tầm mắt chuyển hướng về phía Quyền Nhất Chân, Quân Ngô nói: "Như ngươi mong muốn."

Vừa dứt lời, Quyền Nhất Chân khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, kêu lên một tiếng, thất khiếu * chảy máu, ôm đầu lăn lộn, dường như đau dữ dội, mà trên người Dẫn Ngộc đột nhiên tỏa ra một luồng linh quang.

*2 lỗ mắt+2 lỗ mũi+2 lỗ tai + miệng

Toàn bộ khuôn mặt hắn đều được luồng sáng soi rọi, hắn giơ một tay lên, đánh về phía trên Kỳ Anh điện, ầm ầm!

Kim Điện xuất hiện một cái lỗ lớn, đứng trên đống phế tích, Dẫn Ngọc cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình, chậm rãi siết chặt tay. Quân Ngô biểu tình thoáng như đang nhìn một đứa trẻ đang chơi đùa với con rối mới của mình, nói: "Cảm giác như thế nào?"

Sau một lúc lâu, Dẫn Ngọc mới đáp: "...... Ta trước nay chưa từng có pháp lực to lớn đến như vậy."

Hắn nhìn Quyền Nhất Chân đang nằm trên mặt đất với ánh mắt phức tạp, nói: "Sư phụ ta trước kia có nói qua một câu. Hắn nói, Quyền Nhất Chân trời sinh ra là để phi thăng, là thiên phú trời cho. Đây cũng là sức mạnh trời cho hắn ư?"

Quân Ngô nói: "Từ nay về sau, là của ngươi."

Dẫn Ngọc chậm rãi gật đầu.

Ngay sau đó, hắn nâng bàn tay lên, một chưởng liền bổ tới!

Một chưởng này dùng hắn dùng mười phần pháp lực của Quyền Nhất Chân, uy lực làm cho người ta sợ hãi, trong gương tuôn ra một luồng bạch quang. Ngay sau đó, Dẫn Ngọc nhanh chóng giơ tay phải lên vẽ một vòng tròn lớn trên không trung, sau đó hắn bắt lấy cái vòng tròn đó, ném một cái, chụp trúng Quân Ngô. Quân Ngô nhìn cái vòng sáng dưới chân, khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy kiêng kị, cẩn thận mà không chạm đến, lại nhìn đến Dẫn Ngọc đang kéo Quyền Nhất Chân trên mặt đất, không di chuyển, nói: "Dẫn Ngọc, ngươi vừa lâm trận liền đổi ý, ngươi không có lời gì muốn giải thích với ta sao?"

"......"

Dẫn Ngọc đưa lưng về phía hắn, cõng Quyền Nhất Chân lên, không đáp. Quân Ngô nói: "Làm như vậy đương nhiên vui buồn lẫn lộn, tình cảm cao thượng. Nhưng đây thật sự là suy nghĩ của ngươi sao. Ngươi chính mình miễn cưỡng mấy trăm năm, đến bây giờ còn muốn tiếp tục miễn cưỡng?"

"......"

"Ngươi thật sự không căm ghét kẻ mà ngươi đang cứu bây giờ dù chỉ một chút? Coi như ngươi không hận, chẳng lẽ cũng không chán ghét hắn?"

"......"

Dẫn Ngọc rốt cuộc nhịn không được.

Hắn siết chặt nắm tay, kêu răng rắc, đột nhiên xoay người, nói: "Ta hận! Ta chán ghét!!! Nhưng vậy thì sao?!"

Quyền Nhất Chân kích động không thôi, vừa mở mồm nói chuyện, máu từ mũi và mồm phun ra tung tóe,: "Sư huynh......"


Dẫn Ngọc quát: "Câm miệng!!!"

Hắn lại chuyển hướng Quân Ngô, nói: "Ngài...... Ngài...... Ngươi! Ngươi vì cái gì, nhất định phải nhắc nhở ta điểm này?! Nói như các ngươi thật sự hiểu rõ ta! Là ta chán ghét hắn! Nhưng sau đó thì thế nào?! Hắn cho ta thêm phiền toái nhiều như vậy, ta oán hận hắn còn không được sao?!"

"......"

Tâm trạng Tạ Liên như vừa bị ném xuống đáy cốc, lại được quăng lên cao, dở khóc dở cười, suýt nữa ngã quỵ. Đây là kiểu ngụy biện gì vậy?!

Kế tiếp, Dẫn Ngọc lại nói: "...... Nhưng mà...... Nhưng mà ta cũng...... cũng chỉ chán ghét hắn, không muốn làm hại hắn. Cái gì gọi là " vốn nên thuộc về ta "? Thiên phú bên ngoài, trời cho ai cái gì thì chính là của kẻ đó. Đồ của người khác, ta không cần!!"

Tạ Liên mắt sáng ngời, hô lên: "Nói rất đúng!"

Dẫn Ngọc lại nói: "Ta muốn trở về Thượng Thiên Đình, ta muốn đứng hàng mười giáp! Nhưng! Nếu không phải ta tự mình tu luyện, vậy tất cả căn bản đều không có ý nghĩa! Ta xui xẻo, ta nhận! Nếu ta không lợi hại như hắn, ta đây ít nhất vẫn có thể thừa nhận ta chính xác không thể lợi hại như hắn!"

"Thừa nhận ta chính là không bằng hắn, cũng không khó như vậy!"

Ngạo khí!

Giờ khắc này, Tạ Liên rốt cuộc lại nhìn Dẫn Ngọc, thấy được ở hắn sự rực rỡ và kiêu ngạo của tuổi trẻ"

"Oa" một tiếng, Quyền Nhất Chân ở trên lưng hắn khóc, máu tươi trộn với nước mắt, nước mũi cùng nhau cuồn cuộn tuôn ra, Dẫn Ngọc bị hắn phun máu đầy mặt, mặt mũi tối sầm: "Đừng phun!!!"

Quyền Nhất Chân hu hu oa oa nói: "Sư huynh, thực xin lỗi!"

Dẫn Ngọc không thể nhịn được nữa nói: "Ngươi cũng không cần nói xin lỗi ta! Dù ngươi xin lỗi cũng không hiểu. Ta thật sự chịu ngươi đủ......"

Quân Ngô thở dài, xoa xoa huyệt thái dương. Dẫn Ngọc lại nói: "Huống hồ...... Huống hồ ta đúng là không có gì cả. Ngươi cũng nói, bàn tổng thể về tài cán, hắn chưa chắc so được với ta. Nhưng ta có chính ta......"

Két

Quân Ngô xoay người sang chỗ khác, tiện tay vung lên, nói: "Rất tốt. Ta nghĩ ngươi và Tiên Lạc nhất định nói chuyện rất hợp ý nhau."

......

Làm sao vậy?

Làm sao vậy?!

Tạ Liên bị trói ở ghế trên, trái tim điên cuồng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dẫn Ngọc làm sao vậy?!

Hắn chỉ im lặng, sắc mặt cũng trở nên rất kỳ quái. Quân Ngô khoanh tay, bình tĩnh mà thoát ra khỏi vòng sáng, căn bản không có chút cản trở nào, nói: "Ít nhiều ta cũng đoán được ngươi sẽ trả lời như vậy. Cho nên, không gỡ trước cho ngươi chú gông."

Chú gông?!

Trên tay Dẫn Ngọc quả thật có một chú gông! Tạ Liên vộ vã nhìn sang, Dẫn Ngọc cũng nâng cổ tay lên.

Chỉ thấy so với ban đầu,chú gông đã thắt chặt tay hắn hơn rất nhiều, chặt đến mức phảng phất như muốn bóp nát cánh tay của hắn, mà toàn bộ cánh tay Dẫn Ngọc đã nhanh chóng trở nên trắng bệch như giấy, hơn nữa sắc trắng còn đang không ngừng lan tràn lên phía trên cơ thể.

Chú gông này muốn hút máu hắn!

Tạ Liên đột nhiên bổ nhào về phía trươc, cả người và ghế ngã nhào trên mặt đất, lần này, đến cả gương cũng nhìn không tới. Y nằm trên mặt đất điên cuồng giãy giụa,nhưng cơ bản vô dụng, chỉ có thể nghe được trong gương truyền đến tiếng hét.

Qua một lúc lâu, một đôi ủng trắng xuất hiện ở trước mắt hắn, Quân Ngô đã trở lại.

Hắn trong tay cầm một thứ hút đầy máu, biến thành màu đỏ thẫm."Chú gông", hẳn là từ trên người Dẫn Ngọc gỡ xuống, Quân Ngô ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tạ Liên, nói: "Cùng người bạn nhỏ của ngươi nói lời từ biệt đi."

Nút thắt trên Nhược Da buông lỏng ra. Tạ Liên bò dậy, liền đánh một quyền về phía mặt hắn, đương nhiên không đánh trúng, còn suýt chút nữa té ngã, nhưng y vốn dĩ cũng không trông cậy có thể đánh trúng Quân Ngô, cũng chỉ là cho hả giận, y chạy như điên đến vách trong điện.

Chỉ thấy Dẫn Ngọc người héo quắt nằm trên mặt đất, vừa trắng bệch vừa mỏng manh, giống như một người giấy, gương mặt cũng héo hon rất nhiều, trên người linh quang đều biến mất, gương mặt trở lại bầm dập như cũ, đã hoàn toàn nhận không ra tướng mạo sẵn có của Quyền Nhất Chân trên người. Xem ra, pháp lực đã trở về với nguyên chủ.

Tạ Liên nhào tới: "Dẫn Ngọc điện hạ!!!"

Dẫn Ngọc đột ngột mở to mắt nhìn y, giọng khàn khàn: "Thái Tử điện hạ......"

Quyền Nhất Chân quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, ngửa mặt lên trời gào: "Thật xin lỗi sư huynh, ta chỉ biết đánh nhau, nhưng ta đánh không lại hắn!"



*lấy lại sức lực

Hắn lại mềm nhũn vô lực ngã xuống. Trong tình hình này, Tạ Liên cũng không biết làm sao, y càng muốn thở ngắn than dài, lại càng muốn lã chã rơi lệ, hoặc là kỳ thật càng buồn cười.

Bỗng nhiên, hốc mắt khô khốc của Dẫn Ngọc ngập tràn nước mắt.

Hắn nhỏ giọng nói: "Ta biết."

Hắn nói: "Nhất Chân là kỳ nhân, ta là người tầm thường. Cùng lắm cũng chỉ có thể đi được đến bước đó. Ta biết."

Tạ Liên trong lòng tràn lên một trận đau đớn vô lực.

Dẫn Ngọc nói: "Tuy rằng ta biết, nhưng vẫn là không cam lòng. Kỳ thật, ta cùng Giám Ngọc suy nghĩ giống nhau. Ta so với hắn càng không cam lòng. Ta không phải chưa từng có oán niệm, không có oán niệm là không thể. Ta sau cũng không dám tưởng tượng, khi đó ta vì sao đã biết rõ Nhất Chân mặc Cẩm Y Tiên, còn nói muốn hắn đi chết. Rốt cuộc là bị tức giận đến mất đi lý trí, vẫn là thật sự không muốn hắn chết?"

Tạ Liên ôm hắn nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Này đều là việc nhỏ, thật mà. Dẫn Ngọc điện hạ à, ngươi ở lại trên đời này sống mấy trăm năm, ngươi liền biết chuyện đó cũng chưa là cái gì cả. Tức giận đến mất trí cũng tốt, muốn người ta đi chết cũng tốt, cứ tùy tiện đi. Có ai chưa từng nghĩ tới đâu? Ta còn từng nghĩ tới việc tàn sát sạch sẽ thiên hạ đã phụ ta, là thật, ta không gạt ngươi, ta cũng suýt chút nữa đã ra tay, ngươi xem ta da mặt cũng rất dày mà sống đến bây giờ. Ngươi cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa làm, đây mới là quan trọng nhất."

Dẫn Ngọc nói: "Chính là...... cuối cùng ta...... quả nhiên vẫn là cảm thấy...... không cam lòng."

Hắn nức nở nói: "Nếu ta đã định sẵn không thể trở thành người kinh tài tuyệt diễm, ít nhất, ta...... muốn trở thành người hoàn mĩ thiện lươnh. Nhưng cũng là...... ta còn làm không được. Thật sự...... quá không cam lòng. Thành thật mà nói, ngay cả giờ khắc này, nghĩ đến việc ta vì tên ngốc Quyền Nhất Chân mà chết, ta còn nuốt không trôi cảm giác này. Ta muốn không oán không hận, chết đi thoải mái đều làm không được. Đây là cái gì."

Tạ Liên ôn nhu nói: "Điện hạ, ngươi đã rất nỗ lực. Hơn nữa, ngươi còn làm rất tốt. So với đại đa số người ngươi vẫn tốt hơn nhiều."

Dẫn Ngọc rốt cuộc miễn cưỡng cười cười, nói: "Hơn hầu hết đại đa số người được không?"

Cười xong, hắn thở dài, thanh âm tiếc nuối cuối cùng cùng linh hồn biến mất, lẩm bẩm nói: "Nhưng điều ta muốn làm là thần......"

Tạ Liên cúi đầu thật thấp, nói: "Nhưng mà, Dẫn Ngọc điện hạ, trên đời này, kỳ thật căn bản không có thần......"









CHƯƠNG 213

Bỗng nhiên,trong đầu lóe lên một tia linh quang, Tạ Liên buông Dẫn Ngọc, đứng dậy, nói: "...... Chú gông. Hắn cầm chú gông đi!"

Nếu không có vấn đề gì, Quân Ngô đương nhiên sẽ không lấy nó, nhưng hắn lại đặc biệt đem chú gông hút đầy máu của Dẫn Ngọc mang đi, nói không chừng, đồ vật kia không chỉ hút máu Dẫn Ngọc mà còn giam cầm linh hồn của hắn!

Nghĩ đến đây, Tạ Liên liền bỏ lại Quyền Nhất Chân đang mặt mũi bầm dập, quay lại Kỳ Anh điện. Tuy nhiên, Quân Ngô đã không còn ở đó nữa, y lại xoay người, lao ra ngoài.

Đường lớn của Tiên Kinh không có một bóng người, chỉ còn là một mảnh hoang vắng. Chỉ có những vệ binh mặt mũi vô cảm đứng canh gác đại điện của các đại thần-nơi đã từng rất đông vui, náo nhiệt trong quá khứ, nhưng họ cũng không để y vào mắt. Tạ Liên cũng không đem bọn họ để vào mắt,đi thẳng đến Thần Võ Điện.

Quả nhiên, Quân Ngô đã về tới nơi này, đang ngồi ở bảo điện phía trên, còn đang xem chú gông kia. Tạ Liên xông lên thì nghe thấy một loạt âm thanh lạ phát ra từ phía trên " chít chít", ngẩng đầu lên thấy bốn cái chân của thai linh đang quắp vào trần nhà hoa lệ, nhanh nhẹn bò lộn ngược, giống như một sinh vật máu lạnh, làm người ta thấy buồn nôn, sợ hãi.

Ngay cả những loại tà vật đều có thể vào Thần Võ Điện, thật không hiểu những thần quan vật lộn hàng trăm năm cũng chưa đủ tư cách vào nơi đây, nhìn thấy cảnh tượng này sẽ cảm thấy thế nào. Tạ Liên bước tiếp về phía Quân Ngô, Quân Ngô hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

Tạ Liên không nói hai lời, đột ngột chộp lấy chú gông kia, Quân Ngô đương nhiên sẽ không để y được như ý. Tạ Liên hơn nửa ngày không cướp được, tức giận nói: "Ngươi muốn thứ này thì có ích lợi gì? Dẫn Ngọc căn bản sẽ không gây nên uy hiếp đối với ngươi, hắn đối với ngươi mà nói căn bản không quan trọng, ngươi sao lại muốn nói với hắn loại chuyện đó? Ngươi còn giữ thứ này làm gì?!"

Quân Ngô lại nói: "Ai nói vô dụng? Thấy ngươi vì thứ này mà tức giận, điều ấy chẳng phải chứng tỏ nó rất hữu dụng sao?"

Hắn tựa như một người trưởng bối đặt trái cây trên bàn - nơi đứa con của mình không thể với tới, ở bên cạnh cười tủm tỉm mà nhìn đứa trẻ nhỏ thèm ăn, nhón chân đi lấy, mà thế nào cũng lấy không được, vừa tức giận vừa lo lắng, oa oa khóc lớn nhưng còn hắn lại như thể rất hạnh phúc. Tạ Liên quả thật bị chọc giận điên lên rồi: "Ngươi có bệnh sao?!"

Quân Ngô: "Tiên Lạc, ngươi nói chuyện với ta như vậy, thật có chút bất kính."

Tạ Liên nghẹn nửa ngày, không nhịn được, mắng: "Ta kính ngươi cái......"

Dường như tất cả những lời lẽ thô tục trong cuộc đời này của y đều hướng về phía người này mà mắng. Ai ngờ, một câu này còn chưa mắng xong, cổ họng y thắt lại, hít thở không thông!

Tạ Liên trước mắt tối sầm, đôi tay nắm chặt cổ, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống. Quân Ngô ngồi ở trước mặt y, định thần nhàn nhã mà vuốt ve lông tóc thưa thớt trên cái đầu tròn trịa và bóng loáng của thai linh, lòng bàn tay tỏa ra luồng khí đen, thai linh loáng thoáng rất thích thú, kêu lên một tiếng cổ quái vui vẻ.

Nghe Tạ Liên ho liên tục dữ dội, sắc mặt đỏ bừng lên, Quân Ngô nói: "Tiên Lạc, ta nghĩ ngươi vẫn nên như trước, nghe lời một chút, tôn kính một chút, như vậy mới sẽ không chọc ta tức giận. Chớ quên, trên người của ngươi cũng mang thứ này. Hơn nữa, ngươi đeo những hai cái."


"Khụ khụ khụ...... Khụ khụ...... Ngươi......!"

Tạ Liên đột nhiên nâng người đứng dậy, hai mắt đầy tơ máu trừng hắn. Quân Ngô nói: "Ta làm sao? Ta đê tiện? Tiên Lạc, chớ quên, là chính ngươi yêu cầu đeo lên."

Nói đùa à, y lúc đó sao biết đây là cái thứ quái quỷ gì!

Chẳng lẽ, khi đó quốc sư vừa thấy y mặt biến sắc, tay bóp cổ y, không phải muốn giết y, mà là muốn đem thứ này gỡ xuống?

Sau một lúc lâu, chú gông trên cổ Tạ Liên mới dần dần buông ra, rốt cuộc mới có thể thở thông suốt. Y đưa lưng về phía Quân Ngô dùng sức thở dốc, vô thức che cổ mình, chạm vào chú gông. Cái chạm này, ngoại trừ chạm vào chú gông, còn sờ đến một đồ vật khác.

Đó là một dây chuyền bạc tinh xảo. Ban đầu vốn là lạnh như băng, nhưng bởi mang theo bên người một thời gian đã bị nhiệt độ cơ thể y làm ấm lên. Được lồng vào trong sợi dây chuyền bạc là một chiếc nhẫn trong suốt như pha lê.

Sau khi chạm vào nó, vai Tạ Liên lập tức cứng đờ, nắm chặt chiếc nhẫn kia. Không biết vì sao, tim đập đập thình thịch, thoáng như nắm được một bí mật khó lường. Lúc này, Quân Ngô từ phía sau lên tiếng: "Là ta, chuyện gì?"

Là hắn? Nói cái gì? Có ý tứ gì?

Tạ Liên nhét dây chuyền bạc vào trong áo, nhíu mày xoay người. Xoay người mới phát hiện, mới vừa rồi câu kia của Quân Ngô, cũng không phải là nói với y.

Quân Ngô nhấc hai ngón tay, đặt nhẹ lên Thái Dương. Tư thế này, hắn đang cùng người khác thông linh!

Tuy rằng hắn không cho phép các thần quan ở Tiên Kinh thông linh, nhưng bản thân hắn lại không bị hạn chế. Dừng một chút, Quân Ngô lại nói: "Không có gì. Bởi vì trước đó vài ngày tra ra Địa sư chính là kẻ mạo danh, cũng theo đó tra ra được rất nhiều tai mắt lẫn kẻ có danh tính giả hắn dấu ở Tiên Kinh, những ngày gần đây tình hình rối loạn, không thể có sơ suất, vì vậy hiện tại phải kiểm tra toàn bộ thần quan, toàn bộ Tiên Kinh đều đặt trong giới nghiêm, không mở cửa cho bên ngoài, cũng không cùng nơi khác thông linh, ngươi đương nhiên tìm không thấy những người khác."

Tạ Liên nhẹ nhàng thở hổn hển mấy hơi rồi nín thở.

Có vẻ như người đang cùng Quân Ngô thông linh kia cũng không biết hiện tại Tiên Kinh đang trong tình huống gì, cho nên, Quân Ngô cũng dường như không có việc gì mà lừa gạt đối phương. Hơn nữa, hắn tìm lấy cái cớ rất tinh diệu thỏa đáng, Hắc Thủy mạo danh đợt vừa rồi có ảnh hưởng rất lớn, cũng rất đáng được coi trọng, toàn bộ đặt giới nghiêm cũng hợp tình hợp lí.

Cho dù Tạ Liên la to, người bên kia cũng không nghe thấy tiếng y, cho nên y vẫn quyết định trước mắt yên lặng xem xét tình hình. Thật lâu sau, Quân Ngô trên mặt bỗng nhiên hiện lên một tia sáng khác thường.

Hắn ôn tồn nói: "Ồ? Ngươi muốn tới Tiên Kinh sao? Đương nhiên có thể, sự kiện lần này chính xác không phải nhỏ, ngươi có tâm tới trợ giúp, tất nhiên hoan nghênh."

......

Đối phương chủ động đưa ra đề nghị muốn tới Tiên Kinh hỗ trợ!

Nếu là một vài canh giờ trước,đương nhiên là cầu mà không được, lúc ấy thật sự thiếu hụt nhân lực. Nhưng ở thời điểm này? Toàn bộ Tiên Kinh đã đều trở thành ổ quỷ, vậy không phải là nhảy vào hố lửa sao!

Bên kia Quân Ngô đơn giản nói vài câu, kết thúc thông linh, Tạ Liên lập tức nói: "Ai muốn tới?"

Thai linh kia dường biết bản thân không thể tới gần ánh sáng, lặng lẽ bò đến chỗ tối, ẩn đi. Quân Ngô mỉm cười nói: "Gấp cái gì? Chờ lát nữa ngươi sẽ biết."

Điều này nằm ngoài dự liệu của y. Tạ Liên nghi ngờ: "Ngươi sẽ để cho ta nhìn thấy sao? Ngươi không phải cùng đối phương nói, toàn bộ Tiên Kinh đều giới nghiêm, đang kiểm tra từng thần quan một?"

Quân Ngô: "Đương nhiên. Ta dù sao cũng phải có trợ thủ đắc lực đáng tin cậy."

Linh Văn không có ở đây, cư nhiên không thể sắm vai trợ thủ đắc lực của Quân Ngô, cho nên việc này mới rơi lên đầu Tạ Liên. Trong khi y đang suy nghĩ, Quân Ngô lại đánh giá hắn một lát, ôn tồn nói: "Tiên Lạc, ngươi ngoan ngoãn phối hợp tốt, đừng cố gắng làm bất cứ điều gì khác, ta quá hiểu ngươi, ngươi nghĩ cái gì, ta đều có thể biết."

"......"

Quân Ngô như hữu ý lại vô ý chơi đùa với cái chú gông đầy máu, lại nói: "Ngươi cũng nói, đối với ta, Dẫn Ngọc căn bản không quan trọng gì. Phải nói là, tất cả thần quan lớn nhỏ ở Tiên Kinh này, với ta đều không quan trọng gì. Nếu ngươi làm lộ, ngươi sẽ biết điều gì sẽ xảy ra."

"......"

"Cho nên, đừng làm lộ tẩy. Chỉnh trang lại và lập tức tới đây."

Tạ Liên im lặng, từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên người, sửa sang lại mình rồi đứng tại vị trí thường ngày bên cạnh Quân Ngô.

Quân Ngô khen ngợi nói: "Chính là như vậy."

Tuy rằng Quân Ngô uy hiếp rất có hiệu quả, nhưng Tạ Liên cũng phát hiện ra một điều -- hắn tựa hồ không muốn người kia sẽ phát hiện ra sự sụp đổ của Tiên Kinh. Điều này làm y càng muốn biết, người sắp tới đến tột cùng là ai!

Hai chú hương sau, trước Thần Võ Điện, cuối cùng cũng xuất hiện một vài bóng người. Chỉ thấy một nữ quan áo xanh cưỡi trên một con trâu đen to lớn, lưng đeo bội kiếm, từ từ đi tới, theo sau là một vài người nông dân, cao thấp mập ốm không giống nhau.

Hóa ra là Vũ Sư!

Tạ Liên hơi kinh ngạc. Theo tác phong hành sự của Quân Ngô, nếu bị phát hiện hắn sẽ thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, ai đến sẽ giam cầm người đó, thế nhưng vì sao lại kiêng kị Vũ Sư?

Điều này hiện tại không thể biết được. Vừa vào Thần Võ Điện, Vũ Sư liền nhẹ nhàng gật đầu về phía hai người: "Thái Tử điện hạ, Đế quân, lâu không gặp, vẫn khỏe chứ."

Tạ Liên ra vẻ không có việc gì, cũng đáp lễ nói: "Vũ Sư đại nhân."

Y trên mặt khách khách khí khí tựa như gợn sóng yên ả, nhưng trong lòng lại suy tư, làm sao mới có thể nói cho Vũ Sư biết tình hình thực sự của Tiên Kinh?

Quân Ngô: "Vũ Sư đã lâu không tới Tiên Kinh."

Vũ Sư lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: "Tiên Kinh giới nghiêm thật nghiêm ngặt."

Câu này dường như có vẻ kỳ quái, Quân Ngô nói: "Cũng đành bất lực thôi. Kể từ sự cố của Hắc Thủy đến nay, trung Thiên Đình đã bắt được hơn năm mươi thần quan giả, việc này không thể không lo lắng, thượng thiên đình không biết có còn quân cờ nào của hắn không?."

Vũ Sư nói: "Thì ra là thế."

Hai người nói chuyện đơn giản với nhau một lúc. Tạ Liên lúc này mới phát hiện, những lời của Quân Ngô, cho dù thật hay giả, tất cả đều giọt nước cũng không lọt, không hề sơ hở, lợi hại đến cực điểm. Y có tâm muốn nhắc nhở, nhưng thứ nhất sợ bị Quân Ngô phát giác, khai đao với các thần quan, thứ hai cũng sợ liên lụy đến Vũ Sư đang không biết gì, cố bó tay bó chân. Vũ Sư cũng dường như căn bản không có phát giác điều gì lạ thường, chỉ hỏi có điều gì cần nàng hỗ trợ không. Quân Ngô: "Tạm thời không có. Tuy nhiên, sau khi hoàn tất tra xét, chỉ sợ cũng có không ít."

Vũ Sư nói: "Vậy thì, trước mắt ta tạm lưu lại Tiên Kinh, chờ được gọi đến."

Quân Ngô tiếp tục mỉm cười, nhìn không ra thâm tâm đang suy nghĩ cái gì, nhưng tới bước này, vẫn là không vạch trần bộ mặt hắn, nói: "Tốt lắm. Ngươi đã xa Tiên Kinh nhiều năm, nhân cơ hội này, cẩn thận làm quen lại cũng tốt. Vũ Sư phủ cũng đã bỏ trống nhiều năm."

Vũ Sư gật đầu, chậm rãi lui ra. Tạ Liên trong lòng biết nàng sau khi lui ra sẽ bị theo dõi, trong lòng vi tiêu(*ai hiểu nghĩa từ này không?), bỗng nhiên, Vũ Sư quay trở lại: "Thái Tử điện hạ."

Tạ Liên trong lòng bất ngờ: "Vũ Sư đại nhân có gì chỉ giáo?" Chẳng lẽ nàng cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì không đúng?

Vũ Sư lại nói: "Cũng không phải là chỉ giáo. Rời xa tiên kinh nhiều năm, ta mang theo một ít lễ vật lên, định tặng cho ngươi vài món, có muốn nhận không?"

Tạ Liên không ngờ tới sự tình này, dở khóc dở cười, nói: "A? À...... Cám ơn."

Quân Ngô vậy mà không nhận. Hắn chỉ cười và để tùy tùng của Vũ Sư tiến vào Võ Thần điện, nói: "Tiên Lạc, Vũ Sư đại nhân muốn tặng lễ vật cho ngươi, còn không mau tiếp nhận?"

"......"

Hắn nói như thể Tạ Liên là một đứa trẻ nhỏ ngây thơ cần được dạy dỗ, khách đến nhà, mang quà cho trẻ con, trưởng bối liền bảo trẻ con ra nhận sau đó nói lời cảm tạ. Tạ Liên bất đắc dĩ.Một người nông dân đi tới, tay cầm một cái gói bọc kín không biết là thứ gì, giao cho y, Tạ Liên lại thuận miệng nói vài câu cảm tạ, thất thần tiếp nhận, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, loáng thoáng cảm thấy cái gì khác thường.

Y đưa lưng về phía Quân Ngô, Quân Ngô lẽ ra không nhìn thấy biểu tình của y, nhưng cũng hỏi: "Lễ vật gì thế?"

Vũ Sư nhìn y nhận lễ vật, chắp tay mỉm cười nói: "Cũng không phải là vật gì quý giá, một ít sản vật trồng được thôi. Nếu không có việc gì, ta cáo lui trước."

Quân Ngô nói: "Lui đi."

Vì thế, Vũ Sư đăt con trâu đen, mang theo tùy tùng, chậm rãi về phủ Vũ Sư nơi Tiên Kinh đã bị bỏ trống nhiều năm mà đi. Tạ Liên đem lễ vật kia cất vào trong ngực, đang muốn rời đi, Quân Ngô lại nói: "Đứng lại."

Tạ Liên quả nhiên đứng lại, dưới chân dường như bị chế trụ, Quân Ngô lại nói: "Trở về."

Tạ Liên lui về trong Thần Võ Điện, xoay người nhìn hắn. Quân Ngô bước xuống bảo tọa, lấy đi cái bọc y đang nắm chặt trong tay, lúc này mới nói: "Trở về đi."

Hắn quả thật đa nghi, trực tiếp mang lễ vật của Vũ Sư cầm đi. Tạ Liên liếc hắn một cái, không kêu một tiếng, trở về Tiên Lạc cung.

Trở về Tiên Lạc cung, Tạ Liên đứng ngồi không yên, ở trong cung đi tới đi lui. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, nghe được một âm thanh trong trẻo nói: "Thái Tử điện hạ?"

Tạ Liên quay người lại, chỉ thấy một bộ quần áo rách nát, đầu buộc khăn của một thiếu niên không biết từ khi nào đã vọt lên khung của sổ, đang ngồi trên đó, vẻ mặt nghịch ngợm mà cười với y!

Tạ Liên vui mừng, vỗi vã tiến tới hai bước, lại bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên này mới vừa rồi kêu "Thái Tử điện hạ", khững lại bước chân, không chắc chắn nói: "Ngươi là...... Tam Lang?"

Thiếu niên kia ha ha cười, nhảy xuống cửa sổ, kéo khăn trùm đầu. Mái tóc đen xõa xuống, lại bị hắn thong dong buộc lên, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, hoàn toàn khác biệt dưới mái tóc đen. Đúng là khuôn mặt mà Tạ Liên cực kì quen thuộc.

Hoa Thành nhẹ nhàng ném khăn trùm đầu, thở dài: "Ca ca à ca ca, lúc này, muốn gặp huynh, thật đúng là khó như lên trời."

Mới vừa rồi, ở trên Thần Võ Điện, Tạ Liên nhận lễ vật của Vũ Sư, thật sự là cảm thấy được cái gì đó khác thường. Nhưng mà, cái khác thường kia không phải đến từ lễ vật, mà là đến từ chính người tặng lễ vật.

Y vừa nhận, liền cảm giác được đối phương cầm tay y nhéo nhéo.Không thể không nói, động tác này có chút ngả ngớn, nếu là một cô nương làm, đó chính là cố ý khinh bạc. Lúc ấy Tạ Liên chớp chớp mắt, cũng không biểu hiện gì, mặt bất động giương mắt nhìn lên, đứng đối diện với y là một người thiếu niên vóc dáng cao gầy.Thiếu niên kia tuy ăn mặc như một nông dân,áo có mảnh vá, dính bùn, buộc khăn trùm đầu nhưng diện mạo lại tuấn tú không thôi, trong mắt chớp động ánh sáng.

Nhưng mà,linh quang này lại chỉ thoáng hiện khi hai người bọn họnhìn nhau, chờ Tạ Liên chớp mắt, thiếu niên kia lại khôi phục dáng vẻ ngại ngùng, ngây ngô, cúi đầu lui xuống. Bây giờ Hoa Thành nếu đã tìm được Tiên Lạc cung,đương nhiên đã đem giải quyết giám sát xung quanh. Vừa thấy hắn đến, Tạ Liên nhất thời liền cảm thấy vô cùng đáng tin cậy, cũng không cần phiền não nữa!

_________________

Thấy Tam Lang là thấy yên tâm ヽ(*・ω・)ノ

Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) Truyện Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) Story Quyển 5 - Chương 213
9.8/10 từ 24 lượt.
loading...