Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Quyển 5 - Chương 207
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“......”
Tuy rằng Hoa Thành chỉ nhìn lướt qua, nhưng Tạ Liên tin tưởng, hắn sẽ không đếm sai.
Hắn thấp giọng nói, ngoại trừ Tạ Liên thì không ai nghe được, Tạ Liên nhanh chóng nhìn quét qua một vòng.
Tất cả mọi người ở đây đều tay nắm tay, rốt cuộc là vào lúc nào, nhiều hơn một người?
Có phải đám Sư Thanh Huyền đếm sai hay không? Tạ Liên nói, “Các ngươi khẳng định có nhiều người như vậy sao? Không đếm sót chứ?”
Sư Thanh Huyền chắc chắn đáp, “Không có! Ngươi không phải nói nhân số rất trọng yếu sao, vì lẽ đó ta đếm đi đếm lại rất nhiều lần, trên đường đi cũng tính lại, chính xác một trăm bốn tám người. Sao vậy? Có cái gì không đúng hử?”
Trước mắt tạm thời không tiện nói rõ, tùy tiện để lộ chỉ gây nên hoang mang vô ích, cũng không thể để mọi người tại đây xác nhận lẫn nhau người nào bọn họ không quen biết, dù sao có quá nhiều người, bọn họ vốn dĩ cũng không biết hết tất cả. Ngay sau đó, Tạ Liên lắc đầu, “Không có, xác nhận thôi.”
Những thuật sĩ bên kia thì càng không thể đếm sai rồi, đều là các nhà tự mình khai báo nhân số cho Thiên Nhãn Khai tính gộp lại. Mọi người còn có thể không rõ ràng môn hạ mình phái tới là bao nhiêu người ư?
Tạ Liên thấp giọng nói, “Tại sao lúc này lại có người trà trộn vào đây? Hắn muốn làm gì?”
Hoa Thành nói, “Hoặc là vừa bắt đầu đã trà trộn vào đây rồi, hoặc là theo đám thuật sĩ đồng thời trà trộn vào. Hơn nữa, khẳng định là người.”
Chí ít thì không phải quỷ. Muốn tạo thành vòng tròn này nhất định tất cả đều phải là người sống, bằng không căn bản không thể thu hút và giam giữ lại những oán linh này.
Hơn nữa, người này tựa hồ tạm thời không muốn bại lộ. Bởi vì nếu như hắn đã trà trộn vào vòng tròn này, chỉ cần một mình hắn đột nhiên buông tay, xuất hiện lỗ thủng, trận pháp hỏng tất toàn quân bị diệt. Nhưng đến bây giờ vòng tròn vẫn ổn, cho thấy hắn vẫn còn hảo hảo ở đây mà đóng vai “Song sắt”.
Vậy thì càng không thể manh động rồi. Nếu như người kia biết sự tồn tại của chính mình đã bị phát hiện, cũng không ai biết hắn có thể sẽ quay đầu bỏ chạy hay không. Nói cách khác, hiện tại, dưới tình huống bọn họ không muốn bị phát giác mà tìm được người hoặc là không cần phá hỏng trận mà vẫn bắt được người. Điều này, thật sự rất khó.
Bất quá, chỉ chốc lát sau Tạ Liên đã có biện pháp. Y nói, “Tam Lang, Tử Linh Điệp của đệ có thể chỉ truy đuổi mà không giết chết những oán linh này được không? Ta định nhờ đệ điều khiển chúng xua đuổi oán linh đi, đệ đồng ý chứ?”
Hoa Thành lập tức rõ ràng y muốn làm cái gì, “Có thể.”
Nếu người này chủ động gia nhập, nói vậy hắn nhất định không phải nhân vật đơn giản, hoàn toàn không sợ những oán linh kia.
Như vậy, nghĩ ngược lại nếu như Hoa Thành điều khiển đám Tử Linh điệp bức oán linh hướng ra phía ngoài vòng tròn, chúng nó tất nhiên sẽ bị xua đuổi tán loạn, muốn lợi dụng sơ hở chạy đi. Gần như mỗi một người phàm cũng có thể trở thành lỗ thủng, chỉ có một người không phải.
Chính là cái người chủ động gia nhập kia!
Tạ Liên nói, “Có điều, biện pháp này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ đem những người khác dọa sợ đến buông tay, vậy thì tự bê đá đập chân mình rồi.”
Hoa Thành liền nói, “Yên tâm, trước lúc đó ta sẽ giết chết oán linh.”
Hai người cùng nhau tính toán, Tạ Liên bỗng nhiên lên tiếng, “Mọi người cẩn thận! Oán linh đột nhiên trở nên mạnh mẽ! Nắm chặt tay không cần sợ!”
Thiên Nhãn Khai: “Cái gì! Đang yên lành sao lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ?!”
Hoa Thành bất động tại chỗ, đám Tử Linh điệp thì lại đuổi chúng oán linh bẩn thỉu xấu xa ở trong vòng điên cuồng nhảy loạn lên, người khác thì không thấy rõ lắm, nhưng những pháp sư thuật sĩ kia lại có thể nhìn ra chút đầu mối. Thiên Nhãn Khai giận dữ thét, “Hoa Thành......! Ngươi đây là muốn làm gì?!”
Hai người trong vòng căn bản không thèm đếm xỉa tới bọn họ, chỉ ngưng thần quan sát. Quả nhiên, trong khí lưu màu đen tán loạn đầy trời, có một người mà đám oán linh căn bản không dám tới gần, bởi vậy phía trước hắn đột ngột trống ra một mảnh.
Chính là hắn!
Tạ Liên chợt bước lên trước, một phát bắt được hai tay người kia, đồng thời cầm hai tay trái phải của hai người đứng kế hắn nối với nhau, đem người này từ vòng tách ra!
Đám người Thiên Nhãn Khai vẫn gây rối không ngừng, “Xảy ra chuyện gì?!”
Hoa Thành không chút khách khí đáp, “Không phải chuyện của ngươi.” Lời còn chưa dứt, đã lắc mình đi tới bên người Tạ Liên, đề phòng người kia đột nhiên gây khó dễ. Tạ Liên vững vàng chế trụ người kia, xoay người hắn lại. Trong nháy mắt đối mặt, Tạ Liên miễn cưỡng nuốt xuống chữ “Ai..” nguyên bản đã lên tới đầu lưỡi, hai mắt trợn to.
Nhìn gương mặt đó, y lẩm bẩm, “Quốc sư, đúng là người a......”
Người kia cũng im lặng, một lát sau mới khẽ trả lời, “Thái tử điện hạ......”
Khuôn mặt này, lẽ ra nên hết sức quen thuộc, nhưng lại vạn phần xa lạ. Quốc sư trong ấn tượng của y vốn là ngoài ba mươi tuổi, tính tình trầm ổn, khoác áo choàng tóc vấn cao, khá doạ người. Nhưng bây giờ người trước mặt y, nhìn qua cũng chỉ có hai lăm hai sáu, so với y cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Coi như là lúc ở trong núi quái chốn Đồng Lô Sơn, nghe được thanh âm này, Tạ Liên sau đó cũng không suy nghĩ cẩn thận có phải hay không là nghe lầm. Thậm chí Quân Ngô còn nói cho y biết sư phụ người này không đơn giản, bảo y ngàn vạn lần cẩn thận, y đúng là đã nghĩ, hay Đế Quân nhìn nhầm chăng. Thế nhưng, người trước mắt này, tuyệt đối không sai chính là sư phụ của y, đại quốc sư cuối cùng của Tiên Lạc quốc, Mai Niệm Khanh!
Ba người cùng hơn ba trăm người làm thành trận pháp đối lâp̣ với nhau, không khí giống như ngưng trệ dần. Mà phản ứng của Mai Niệm Khanh, sau một khắc liền làm ra chuyện không ai tưởng tượng nổi.
Thừa dịp Tạ Liên sửng sốt, hắn đột nhiên phản kích, nhào tới, hai tay bóp cổ họng của y!
Nhưng mà, Hoa Thành đứng ngay bên cạnh, sao có thể để hắn đạt thành ý đồ được? Hắn căn bản không dùng tay, thân thể Mai Niệm Khanh liền bay ra ngoài, té xuống cách đó mấy trượng. Đột nhiên xảy ra dị biến, tất cả mọi người đang nắm tay nhau giật nảy cả mình: “Tại sao lại đánh nhau?!” “Đây là đang làm gì?!” “Đánh ai vậy?!”
Hoa Thành lo lắng, “Ca ca! Huynh không sao chứ?”
Tạ Liên, “Không có việc gì!” Trên thực tế, quốc sư nhìn qua mới là người có chuyện. Mai Niệm Khanh té xuống nôn ra đầy máu, lảo đảo bò dậy hướng về phía mặt ngoài đoàn người định phóng đi. Sư Thanh Huyền thấy hắn vọt tới bên này, sốt sắng hô, “Ngươi định làm gì! Ta cảnh cáo ngươi đừng có tới gần! Thái tử điện hạ, hắn muốn phá tan cái vòng này!”
Tạ Liên quát lên, “Bắt về!”
Nhược Da theo lệnh bay ra! Nhưng trước khi nó quấn lấy Mai Niệm Khanh thì một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, chắn trước người quốc sư, ngăn cản đường đi của hắn; ngay sau đó, trên trời bạch quang hiện ra, vài tia ánh sáng trút xuống. Theo màn ánh sáng, một võ giả mặc bạch giáp từ trên trời giáng xuống, phong bế đường lui của hắn!
Trước sau đều bị chặn lại, Mai Niệm Khanh không có chỗ để trốn nữa, định quay người, vừa vặn đón nhận Nhược Da đang mừng như điên nhảy loạn lên, xoạt xoạt xoạt mấy vòng liền đem hắn trói gô, ngã khuỵu xuống đất. Tạ Liên tiến lên một bước, “Đế Quân? Vì sao ngài lại đích thân đến đây?”
Quân Ngô đứng dậy, vẻ mặt cực kì nghiêm nghị, “Đồng Lô sơn bên kia tạm thời ổn định, đến nhìn bên đệ xem tình huống ra sao.”
Tạ Liên lấy làm lạ, “Sao ngài ổn định được?”
Quân Ngô đáp nhanh, “Thiết lập kết giới mới, tạm thời bao vây chế trụ ba ngọn núi kia cùng những thứ không phải người.”
Thứ Tạ Liên quan tâm nhất cũng không phải ngọn núi kì lạ cùng những tiểu yêu không quá quan trọng, lên tiếng, “Vậy...... Bạch Vô Tướng thì sao?”
Quân Ngô chậm rãi lắc đầu, “Không thấy hắn trong Đồng Lô sơn. E rằng hắn đã sớm chạy trốn tới nơi khác rồi.”
Tạ Liên nhìn chung quanh một chút, một màn ánh sáng lóa mắt chợt hiện ra bao vây bọn họ, ngăn cách bọn họ cùng hơn ba trăm người bên ngoài đang tay nắm tay kia, hiện giờ ở ngoài ánh sáng đám người kia không thể nhìn thấy tình hình bên trong là gì. Y lại nhìn trên đất, thấy quốc sư đang trở mình, bắt gặp khuôn mặt của Quân Ngô, đại khái là nhớ tới trận ác chiến hồi trước, sắc mặt vừa giận lại vừa sợ, nhưng rất thức thời không nói gì. Quân Ngô cũng hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn, chậm rãi chào hỏi, “Tiên Lạc quốc sư, đã lâu không gặp.”
Hoa Thành ung dung đi tới, liếc mắt nhìn, “Vị quốc sư này nhìn qua trói gà không chặt a, vì sao ban đầu lại chạy trốn được?”
Quân Ngô nói, “Hắn không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà chạy trốn, khi đó, bên cạnh hắn có ba người giúp đỡ. Chính là ba vị quốc sư khác của Tiên Lạc.”
Nghe đến đây Tạ Liên thực sự nhịn không được, hỏi, “Quốc sư người...... Người rốt cuộc là ai?”
Mai Niệm Khanh sắc mặt âm trầm nhìn Quân Ngô, hai tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, không biết là hận hắn đến đảo loạn kế hoạch của chính mình, hay là hận hắn ở trước mặt Tạ Liên vạch trần thân phận. Một lát, hắn mới thấp giọng đáp, “Con không phải đã đoán được sao, thái tử điện hạ?”
Một trong bốn vị hộ pháp của Ô Dung thái tử!
Tạ Liên nói, “Ô Dung thái tử? Hắn là không phải chính là Bạch Vô Tướng sao?”
Nghe vậy, ngay cả Quân Ngô ngẩn ra, “Tiên Lạc, Ô Dung thái tử là?”
Tạ Liên lúc này mới nhớ ra mình còn chưa kịp nói cho Quân Ngô biết chuyện Ô Dung quốc. Cuối cùng cũng bắt được quốc sư, Tạ Liên có rất nhiều sự tình muốn bàn luận, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nơi này không tiện xử lý, đành bâng quơ đáp, “Đế Quân, trở về thiên đình rồi nói.”
Quân Ngô cũng không hỏi thêm, “Cũng được.” Do dự một chút, lại nói, “Thế nhưng, phần lớn oán linh trong Đồng Lô đều bị dẫm tới Hoàng Thành rồi, không phải một chốc là có thể áp chế, dù là ta, cũng phải mấy bảy ngày bảy đêm mới có thể hoàn toàn tịnh hóa chúng nó.”
Này chẳng lẽ muốn sau bảy ngày mới có thể thẩm vấn quốc sư sao? Vậy thì quá muộn đi, trước mắt tung tích Bạch Vô Tướng còn không có rõ! Tạ Liên đang nghĩ ngợi nên làm thế nào cho phải, thì nghe Hoa Thành một bên nói, “Nơi này giao cho ta. Huynh cứ đi đi.”
Tạ Liên quay đầu nhìn hắn, Hoa Thành đã sớm đoán được y đang suy nghĩ gì, nói, “Những chuyện khác không cần nói. Ta ở đây chờ huynh. Ca ca nếu thật sự muốn cảm ơn, thì hãy nhanh chóng xuống đây tìm ta.”
Quân Ngô hỏi y, “Như vậy có được không?”
Tạ Liên nhoẻn miệng cười, “Ừm, có thể.”
Lúc này, bỗng nhiên có bóng người lấp lóe trong màn ánh sáng, một người xông vào từ bên ngoài, vừa cà nhắc vừa khập khễnh, nhảy một cái rồi lại một cái, hô to, “Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ ngươi đang ở bên trong làm gì vậy? Có ổn không?”
Là Sư Thanh Huyền. Cũng bởi lúc Quân Ngô hạ phàm tiện tay lôi ra một màn ánh sáng không cho người ta nhìn thấy, khiến cho người bên ngoài cũng không biết xảy ra chuyện gì, doạ người khác sợ gần chết, Sư Thanh Huyền xung phong nhận việc xông tới xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Nếu là những người khác không chừng sẽ bị ngăn cản, nhưng hắn trước đây từng làm thần quan, màn ánh sáng này biết hắn, liền để hắn tiến vào. Vừa vào hắn liền sững sờ, “Đế đế đế đế, Đế Quân??? Vì sao ngài...... Tự mình hạ phàm?!”
Quân Ngô nhìn thấy hắn, khẽ mỉm cười, “Phong sư đại nhân, có khoẻ hay không?”
“......”
Sư Thanh Huyền có chút ngượng ngùng. Dù sao, hắn không thể không biết, Sư Vô Độ đội mệnh cho đệ đệ của mình, sau khi chuyện này bại lộ, tất nhiên sẽ huyên náo đầy trời. Lúc này gặp lại cấp trên, ngoại trừ xấu hổ chột dạ, thật sự không dám nghĩ những chuyện khác. Quân Ngô không hề phê bình trách móc, vẫn còn rất khách khí, cho hắn mặt mũi. Tạ Liên thu hồi Nhược Da, Mai Niệm Khanh chậm rãi tự mình đứng lên. Sư Thanh Huyền ngượng ngùng xong, nghi ngờ hỏi, “Đây là vị nào a? Tình huống hiện tại là sao?”
Mai Niệm Khanh liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nói, “Ngươi là Sư Thanh Huyền?”
Sư Thanh Huyền bị bất ngờ, “Ngươi là ai? Sao biết tên ta?” Quan trọng nhất là, làm sao thấy được bộ dạng này của hắn mà còn nhận ra được???
Mai Niệm Khanh hừ đáp, “Danh tự này của ngươi thực không tốt.”
Sư Thanh Huyền không hiểu gì cả, “Hả?”
Mai Niệm Khanh không nói lại những thứ khác, tự giác bắt kịp Quân Ngô, nhìn qua đúng là rất thành thật, đại khái là biết hiện tại bên người hắn không có ai giúp đỡ, mặc dù không bị trói, cũng không thể nào chạy trốn nổi khỏi tay Quân Ngô.
Quân Ngô nói, “Tiên Lạc, ta dẫn hắn đi trước. Đệ chờ một lúc ta sẽ trở về.”
Tạ Liên, “Vâng.”
Quân Ngô gật đầu với y. Chờ hai người kia rời đi, Tạ Liên chuyển hướng Hoa Thành, còn chưa nói, Hoa Thành đã mở miệng trước, “Ca ca không cần phải lo lắng, chỉ là bảo vệ vòng tròn này, để cho bọn họ không gặp rắc rối thôi, không tốn công mấy đâu.”
Sư Thanh Huyền cũng nói, “Thái tử điện hạ ngươi muốn đi lên sao? Đi đi đi đi, ta cũng sẽ trông coi cho, cứ yên tâm!”
Tạ Liên gật gù, “Hai người vất vả rồi.”
Nếu trong dĩ vãng, Hoa Thành chắc chắn sẽ trả lời đại loại như “Không có chuyện gì”, ai biết lần này, hắn vậy mà lại ôm lấy cánh tay, than thở: “Ai, thật vất vả.”
“......”
Tạ Liên luôn cảm thấy hắn đang ám chỉ cái gì. Sư Thanh Huyền lại không hề hay biết, vô cùng phấn khởi nói thêm vào, “Đúng vây ̣ a, trở về ngươi nhớ khao chúng ta một bữa là tốt rồi. Ta kiến nghị ở ngay tửu lâu tốt nhất Hoàng Thành mở yến hội thì sao? Ha ha ha......”
Hắn vẫn nhớ mãi không quên chuyện muốn mở yến ở tửu lâu tốt nhất Hoàng Thành, Tạ Liên thầm nghĩ: “...... Phong sư đại nhân đừng nói nữa, đệ ấy căn bản không suy nghĩ giống ngươi......”
Hoa Thành lắc lắc đầu, tiện tay chơi đùa viên san hô hồng châu ở bím tóc, nhíu mày, nghe giống như hời hợt nói, “Nếu như ca ca ở bên cạnh thì tốt rồi. Nghĩ đến ca ca lại muốn lên Thượng Thiên đình, để lại một mình ta ở phía dưới, chậc, ta cảm giác càng đau khổ hơn.”
Sư Thanh Huyền rốt cục cảm thấy có chút kì quái, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông, đành trưng ra vẻ mặt tươi cười hớn hở, “Huyết Vũ Thám Hoa ngươi nói như vậy, ta nghe còn tưởng rằng ngươi đang nói Thái tử điện hạ phải lên Thiên đình để ngươi tịch mịch đây, sao lại giống như tân hôn vậy ha ha ha......”
“......”
Tạ Liên thầm nghĩ, “Ngươi không nghĩ sai a, ý của đệ ấy không phải là như này sao???”
Sư Thanh Huyền ngượng ngùng nở nụ cười nửa ngày, Tạ Liên thực sự nhịn không được, ho nhẹ một tiếng, sau nói, “Phong sư đại nhân a, ngươi, ngươi đi ra ngoài trước, đi ra ngoài một chút được không?”
Sư Thanh Huyền: “??? Tại sao?”
Tạ Liên không có cách nào giải thích, nói, “Ngươi...... Ngươi đi ra ngoài trước là được rồi. Chúng ta chỉ nói lời chào mà thôi.”
Sư Thanh Huyền lúc này mới khó hiểu đi ra ngoài. Bên trong màn ánh sáng chỉ có hai người bọn họ, không hề có người thứ ba, Tạ Liên xoay người. Hoa Thành nhướng lấy một bên lông mày nhìn y, giống như đang chờ y nói cái gì, hoặc làm cái gì.
Sau đó, Tạ Liên nhắm mắt, đem hai cái tay cứng đờ đặt lên vai Hoa Thành, bình tĩnh chốc lát, đột nhiên tiến tới, hôn má hắn một cái.
Sau khi hôn xong, y có tật giật mình quay đầu lại nhìn, xác nhận không có ai, lúc này mới yên tâm. Ai ngờ, sau một khắc, eo bị xiết chặt, thì ra là Hoa Thành ôm y, “Ca ca, huynh xác định không phải đang gạt ta đấy hả?”
Trong giọng nói của hắn có phần bất mãn nửa thật nửa giả, Tạ Liên cả kinh, vội đáp, “Không có a!”
Hoa Thành nói, “Thật sao? Thời điểm huynh tìm ta mượn pháp lực không phải là như vậy sao. Chẳng lẽ không mượn pháp lực, ta cũng chỉ nhận được lời từ biệt như vậy?”
“......”
Nghĩ như vậy, Tạ Liên cảm thấy, hình như rất không thành ý. Giây lát, nhỏ giọng nói, “...... Xin lỗi. Ta không có ý đó.”
Nói xin lỗi xong, y lại thật sự càng nghĩ càng thấy hình như xem ra là ý đó, chuông báo động trong lòng vang lên mãnh liệt, không đợi Hoa Thành đáp lại, chẳng nói hai lời, tự mình làm, nhảy dựng lên ôm cổ Hoa Thành lại đột nhiên tiến tới. Lần này, chuẩn xác hôn chỗ Hoa Thành muốn.
Không ai lường trước, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thanh âm Sư Thanh Huyền bỗng nhiên truyền đến, “Thái tử điện hạ, ta nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái, các ngươi nói lời chào cũng không cần đuổi ta đi a? Chính là ta...... Thái tử điện hạ? Đi nhanh như vậy?”
Tạ Liên liên tục chạy trối chết
___________
Nên reup nốt quyển 5 hay bù quyển 2 quyển 3 trước?
Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
“......”
Tuy rằng Hoa Thành chỉ nhìn lướt qua, nhưng Tạ Liên tin tưởng, hắn sẽ không đếm sai.
Hắn thấp giọng nói, ngoại trừ Tạ Liên thì không ai nghe được, Tạ Liên nhanh chóng nhìn quét qua một vòng.
Tất cả mọi người ở đây đều tay nắm tay, rốt cuộc là vào lúc nào, nhiều hơn một người?
Có phải đám Sư Thanh Huyền đếm sai hay không? Tạ Liên nói, “Các ngươi khẳng định có nhiều người như vậy sao? Không đếm sót chứ?”
Sư Thanh Huyền chắc chắn đáp, “Không có! Ngươi không phải nói nhân số rất trọng yếu sao, vì lẽ đó ta đếm đi đếm lại rất nhiều lần, trên đường đi cũng tính lại, chính xác một trăm bốn tám người. Sao vậy? Có cái gì không đúng hử?”
Trước mắt tạm thời không tiện nói rõ, tùy tiện để lộ chỉ gây nên hoang mang vô ích, cũng không thể để mọi người tại đây xác nhận lẫn nhau người nào bọn họ không quen biết, dù sao có quá nhiều người, bọn họ vốn dĩ cũng không biết hết tất cả. Ngay sau đó, Tạ Liên lắc đầu, “Không có, xác nhận thôi.”
Những thuật sĩ bên kia thì càng không thể đếm sai rồi, đều là các nhà tự mình khai báo nhân số cho Thiên Nhãn Khai tính gộp lại. Mọi người còn có thể không rõ ràng môn hạ mình phái tới là bao nhiêu người ư?
Tạ Liên thấp giọng nói, “Tại sao lúc này lại có người trà trộn vào đây? Hắn muốn làm gì?”
Hoa Thành nói, “Hoặc là vừa bắt đầu đã trà trộn vào đây rồi, hoặc là theo đám thuật sĩ đồng thời trà trộn vào. Hơn nữa, khẳng định là người.”
Chí ít thì không phải quỷ. Muốn tạo thành vòng tròn này nhất định tất cả đều phải là người sống, bằng không căn bản không thể thu hút và giam giữ lại những oán linh này.
Hơn nữa, người này tựa hồ tạm thời không muốn bại lộ. Bởi vì nếu như hắn đã trà trộn vào vòng tròn này, chỉ cần một mình hắn đột nhiên buông tay, xuất hiện lỗ thủng, trận pháp hỏng tất toàn quân bị diệt. Nhưng đến bây giờ vòng tròn vẫn ổn, cho thấy hắn vẫn còn hảo hảo ở đây mà đóng vai “Song sắt”.
Vậy thì càng không thể manh động rồi. Nếu như người kia biết sự tồn tại của chính mình đã bị phát hiện, cũng không ai biết hắn có thể sẽ quay đầu bỏ chạy hay không. Nói cách khác, hiện tại, dưới tình huống bọn họ không muốn bị phát giác mà tìm được người hoặc là không cần phá hỏng trận mà vẫn bắt được người. Điều này, thật sự rất khó.
Bất quá, chỉ chốc lát sau Tạ Liên đã có biện pháp. Y nói, “Tam Lang, Tử Linh Điệp của đệ có thể chỉ truy đuổi mà không giết chết những oán linh này được không? Ta định nhờ đệ điều khiển chúng xua đuổi oán linh đi, đệ đồng ý chứ?”
Hoa Thành lập tức rõ ràng y muốn làm cái gì, “Có thể.”
Nếu người này chủ động gia nhập, nói vậy hắn nhất định không phải nhân vật đơn giản, hoàn toàn không sợ những oán linh kia.
Như vậy, nghĩ ngược lại nếu như Hoa Thành điều khiển đám Tử Linh điệp bức oán linh hướng ra phía ngoài vòng tròn, chúng nó tất nhiên sẽ bị xua đuổi tán loạn, muốn lợi dụng sơ hở chạy đi. Gần như mỗi một người phàm cũng có thể trở thành lỗ thủng, chỉ có một người không phải.
Chính là cái người chủ động gia nhập kia!
Tạ Liên nói, “Có điều, biện pháp này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ đem những người khác dọa sợ đến buông tay, vậy thì tự bê đá đập chân mình rồi.”
Hoa Thành liền nói, “Yên tâm, trước lúc đó ta sẽ giết chết oán linh.”
Hai người cùng nhau tính toán, Tạ Liên bỗng nhiên lên tiếng, “Mọi người cẩn thận! Oán linh đột nhiên trở nên mạnh mẽ! Nắm chặt tay không cần sợ!”
Thiên Nhãn Khai: “Cái gì! Đang yên lành sao lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ?!”
Hoa Thành bất động tại chỗ, đám Tử Linh điệp thì lại đuổi chúng oán linh bẩn thỉu xấu xa ở trong vòng điên cuồng nhảy loạn lên, người khác thì không thấy rõ lắm, nhưng những pháp sư thuật sĩ kia lại có thể nhìn ra chút đầu mối. Thiên Nhãn Khai giận dữ thét, “Hoa Thành......! Ngươi đây là muốn làm gì?!”
Hai người trong vòng căn bản không thèm đếm xỉa tới bọn họ, chỉ ngưng thần quan sát. Quả nhiên, trong khí lưu màu đen tán loạn đầy trời, có một người mà đám oán linh căn bản không dám tới gần, bởi vậy phía trước hắn đột ngột trống ra một mảnh.
Chính là hắn!
Tạ Liên chợt bước lên trước, một phát bắt được hai tay người kia, đồng thời cầm hai tay trái phải của hai người đứng kế hắn nối với nhau, đem người này từ vòng tách ra!
Đám người Thiên Nhãn Khai vẫn gây rối không ngừng, “Xảy ra chuyện gì?!”
Hoa Thành không chút khách khí đáp, “Không phải chuyện của ngươi.” Lời còn chưa dứt, đã lắc mình đi tới bên người Tạ Liên, đề phòng người kia đột nhiên gây khó dễ. Tạ Liên vững vàng chế trụ người kia, xoay người hắn lại. Trong nháy mắt đối mặt, Tạ Liên miễn cưỡng nuốt xuống chữ “Ai..” nguyên bản đã lên tới đầu lưỡi, hai mắt trợn to.
Nhìn gương mặt đó, y lẩm bẩm, “Quốc sư, đúng là người a......”
Người kia cũng im lặng, một lát sau mới khẽ trả lời, “Thái tử điện hạ......”
Khuôn mặt này, lẽ ra nên hết sức quen thuộc, nhưng lại vạn phần xa lạ. Quốc sư trong ấn tượng của y vốn là ngoài ba mươi tuổi, tính tình trầm ổn, khoác áo choàng tóc vấn cao, khá doạ người. Nhưng bây giờ người trước mặt y, nhìn qua cũng chỉ có hai lăm hai sáu, so với y cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Coi như là lúc ở trong núi quái chốn Đồng Lô Sơn, nghe được thanh âm này, Tạ Liên sau đó cũng không suy nghĩ cẩn thận có phải hay không là nghe lầm. Thậm chí Quân Ngô còn nói cho y biết sư phụ người này không đơn giản, bảo y ngàn vạn lần cẩn thận, y đúng là đã nghĩ, hay Đế Quân nhìn nhầm chăng. Thế nhưng, người trước mắt này, tuyệt đối không sai chính là sư phụ của y, đại quốc sư cuối cùng của Tiên Lạc quốc, Mai Niệm Khanh!
Ba người cùng hơn ba trăm người làm thành trận pháp đối lâp̣ với nhau, không khí giống như ngưng trệ dần. Mà phản ứng của Mai Niệm Khanh, sau một khắc liền làm ra chuyện không ai tưởng tượng nổi.
Thừa dịp Tạ Liên sửng sốt, hắn đột nhiên phản kích, nhào tới, hai tay bóp cổ họng của y!
Nhưng mà, Hoa Thành đứng ngay bên cạnh, sao có thể để hắn đạt thành ý đồ được? Hắn căn bản không dùng tay, thân thể Mai Niệm Khanh liền bay ra ngoài, té xuống cách đó mấy trượng. Đột nhiên xảy ra dị biến, tất cả mọi người đang nắm tay nhau giật nảy cả mình: “Tại sao lại đánh nhau?!” “Đây là đang làm gì?!” “Đánh ai vậy?!”
Hoa Thành lo lắng, “Ca ca! Huynh không sao chứ?”
Tạ Liên, “Không có việc gì!” Trên thực tế, quốc sư nhìn qua mới là người có chuyện. Mai Niệm Khanh té xuống nôn ra đầy máu, lảo đảo bò dậy hướng về phía mặt ngoài đoàn người định phóng đi. Sư Thanh Huyền thấy hắn vọt tới bên này, sốt sắng hô, “Ngươi định làm gì! Ta cảnh cáo ngươi đừng có tới gần! Thái tử điện hạ, hắn muốn phá tan cái vòng này!”
Tạ Liên quát lên, “Bắt về!”
Nhược Da theo lệnh bay ra! Nhưng trước khi nó quấn lấy Mai Niệm Khanh thì một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, chắn trước người quốc sư, ngăn cản đường đi của hắn; ngay sau đó, trên trời bạch quang hiện ra, vài tia ánh sáng trút xuống. Theo màn ánh sáng, một võ giả mặc bạch giáp từ trên trời giáng xuống, phong bế đường lui của hắn!
Trước sau đều bị chặn lại, Mai Niệm Khanh không có chỗ để trốn nữa, định quay người, vừa vặn đón nhận Nhược Da đang mừng như điên nhảy loạn lên, xoạt xoạt xoạt mấy vòng liền đem hắn trói gô, ngã khuỵu xuống đất. Tạ Liên tiến lên một bước, “Đế Quân? Vì sao ngài lại đích thân đến đây?”
Quân Ngô đứng dậy, vẻ mặt cực kì nghiêm nghị, “Đồng Lô sơn bên kia tạm thời ổn định, đến nhìn bên đệ xem tình huống ra sao.”
Tạ Liên lấy làm lạ, “Sao ngài ổn định được?”
Quân Ngô đáp nhanh, “Thiết lập kết giới mới, tạm thời bao vây chế trụ ba ngọn núi kia cùng những thứ không phải người.”
Thứ Tạ Liên quan tâm nhất cũng không phải ngọn núi kì lạ cùng những tiểu yêu không quá quan trọng, lên tiếng, “Vậy...... Bạch Vô Tướng thì sao?”
Quân Ngô chậm rãi lắc đầu, “Không thấy hắn trong Đồng Lô sơn. E rằng hắn đã sớm chạy trốn tới nơi khác rồi.”
Tạ Liên nhìn chung quanh một chút, một màn ánh sáng lóa mắt chợt hiện ra bao vây bọn họ, ngăn cách bọn họ cùng hơn ba trăm người bên ngoài đang tay nắm tay kia, hiện giờ ở ngoài ánh sáng đám người kia không thể nhìn thấy tình hình bên trong là gì. Y lại nhìn trên đất, thấy quốc sư đang trở mình, bắt gặp khuôn mặt của Quân Ngô, đại khái là nhớ tới trận ác chiến hồi trước, sắc mặt vừa giận lại vừa sợ, nhưng rất thức thời không nói gì. Quân Ngô cũng hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn, chậm rãi chào hỏi, “Tiên Lạc quốc sư, đã lâu không gặp.”
Hoa Thành ung dung đi tới, liếc mắt nhìn, “Vị quốc sư này nhìn qua trói gà không chặt a, vì sao ban đầu lại chạy trốn được?”
Quân Ngô nói, “Hắn không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà chạy trốn, khi đó, bên cạnh hắn có ba người giúp đỡ. Chính là ba vị quốc sư khác của Tiên Lạc.”
Nghe đến đây Tạ Liên thực sự nhịn không được, hỏi, “Quốc sư người...... Người rốt cuộc là ai?”
Mai Niệm Khanh sắc mặt âm trầm nhìn Quân Ngô, hai tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, không biết là hận hắn đến đảo loạn kế hoạch của chính mình, hay là hận hắn ở trước mặt Tạ Liên vạch trần thân phận. Một lát, hắn mới thấp giọng đáp, “Con không phải đã đoán được sao, thái tử điện hạ?”
Một trong bốn vị hộ pháp của Ô Dung thái tử!
Tạ Liên nói, “Ô Dung thái tử? Hắn là không phải chính là Bạch Vô Tướng sao?”
Nghe vậy, ngay cả Quân Ngô ngẩn ra, “Tiên Lạc, Ô Dung thái tử là?”
Tạ Liên lúc này mới nhớ ra mình còn chưa kịp nói cho Quân Ngô biết chuyện Ô Dung quốc. Cuối cùng cũng bắt được quốc sư, Tạ Liên có rất nhiều sự tình muốn bàn luận, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nơi này không tiện xử lý, đành bâng quơ đáp, “Đế Quân, trở về thiên đình rồi nói.”
Quân Ngô cũng không hỏi thêm, “Cũng được.” Do dự một chút, lại nói, “Thế nhưng, phần lớn oán linh trong Đồng Lô đều bị dẫm tới Hoàng Thành rồi, không phải một chốc là có thể áp chế, dù là ta, cũng phải mấy bảy ngày bảy đêm mới có thể hoàn toàn tịnh hóa chúng nó.”
Này chẳng lẽ muốn sau bảy ngày mới có thể thẩm vấn quốc sư sao? Vậy thì quá muộn đi, trước mắt tung tích Bạch Vô Tướng còn không có rõ! Tạ Liên đang nghĩ ngợi nên làm thế nào cho phải, thì nghe Hoa Thành một bên nói, “Nơi này giao cho ta. Huynh cứ đi đi.”
Tạ Liên quay đầu nhìn hắn, Hoa Thành đã sớm đoán được y đang suy nghĩ gì, nói, “Những chuyện khác không cần nói. Ta ở đây chờ huynh. Ca ca nếu thật sự muốn cảm ơn, thì hãy nhanh chóng xuống đây tìm ta.”
Quân Ngô hỏi y, “Như vậy có được không?”
Tạ Liên nhoẻn miệng cười, “Ừm, có thể.”
Lúc này, bỗng nhiên có bóng người lấp lóe trong màn ánh sáng, một người xông vào từ bên ngoài, vừa cà nhắc vừa khập khễnh, nhảy một cái rồi lại một cái, hô to, “Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ ngươi đang ở bên trong làm gì vậy? Có ổn không?”
Là Sư Thanh Huyền. Cũng bởi lúc Quân Ngô hạ phàm tiện tay lôi ra một màn ánh sáng không cho người ta nhìn thấy, khiến cho người bên ngoài cũng không biết xảy ra chuyện gì, doạ người khác sợ gần chết, Sư Thanh Huyền xung phong nhận việc xông tới xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Nếu là những người khác không chừng sẽ bị ngăn cản, nhưng hắn trước đây từng làm thần quan, màn ánh sáng này biết hắn, liền để hắn tiến vào. Vừa vào hắn liền sững sờ, “Đế đế đế đế, Đế Quân??? Vì sao ngài...... Tự mình hạ phàm?!”
Quân Ngô nhìn thấy hắn, khẽ mỉm cười, “Phong sư đại nhân, có khoẻ hay không?”
“......”
Sư Thanh Huyền có chút ngượng ngùng. Dù sao, hắn không thể không biết, Sư Vô Độ đội mệnh cho đệ đệ của mình, sau khi chuyện này bại lộ, tất nhiên sẽ huyên náo đầy trời. Lúc này gặp lại cấp trên, ngoại trừ xấu hổ chột dạ, thật sự không dám nghĩ những chuyện khác. Quân Ngô không hề phê bình trách móc, vẫn còn rất khách khí, cho hắn mặt mũi. Tạ Liên thu hồi Nhược Da, Mai Niệm Khanh chậm rãi tự mình đứng lên. Sư Thanh Huyền ngượng ngùng xong, nghi ngờ hỏi, “Đây là vị nào a? Tình huống hiện tại là sao?”
Mai Niệm Khanh liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nói, “Ngươi là Sư Thanh Huyền?”
Sư Thanh Huyền bị bất ngờ, “Ngươi là ai? Sao biết tên ta?” Quan trọng nhất là, làm sao thấy được bộ dạng này của hắn mà còn nhận ra được???
Mai Niệm Khanh hừ đáp, “Danh tự này của ngươi thực không tốt.”
Sư Thanh Huyền không hiểu gì cả, “Hả?”
Mai Niệm Khanh không nói lại những thứ khác, tự giác bắt kịp Quân Ngô, nhìn qua đúng là rất thành thật, đại khái là biết hiện tại bên người hắn không có ai giúp đỡ, mặc dù không bị trói, cũng không thể nào chạy trốn nổi khỏi tay Quân Ngô.
Quân Ngô nói, “Tiên Lạc, ta dẫn hắn đi trước. Đệ chờ một lúc ta sẽ trở về.”
Tạ Liên, “Vâng.”
Quân Ngô gật đầu với y. Chờ hai người kia rời đi, Tạ Liên chuyển hướng Hoa Thành, còn chưa nói, Hoa Thành đã mở miệng trước, “Ca ca không cần phải lo lắng, chỉ là bảo vệ vòng tròn này, để cho bọn họ không gặp rắc rối thôi, không tốn công mấy đâu.”
Sư Thanh Huyền cũng nói, “Thái tử điện hạ ngươi muốn đi lên sao? Đi đi đi đi, ta cũng sẽ trông coi cho, cứ yên tâm!”
Tạ Liên gật gù, “Hai người vất vả rồi.”
Nếu trong dĩ vãng, Hoa Thành chắc chắn sẽ trả lời đại loại như “Không có chuyện gì”, ai biết lần này, hắn vậy mà lại ôm lấy cánh tay, than thở: “Ai, thật vất vả.”
“......”
Tạ Liên luôn cảm thấy hắn đang ám chỉ cái gì. Sư Thanh Huyền lại không hề hay biết, vô cùng phấn khởi nói thêm vào, “Đúng vây ̣ a, trở về ngươi nhớ khao chúng ta một bữa là tốt rồi. Ta kiến nghị ở ngay tửu lâu tốt nhất Hoàng Thành mở yến hội thì sao? Ha ha ha......”
Hắn vẫn nhớ mãi không quên chuyện muốn mở yến ở tửu lâu tốt nhất Hoàng Thành, Tạ Liên thầm nghĩ: “...... Phong sư đại nhân đừng nói nữa, đệ ấy căn bản không suy nghĩ giống ngươi......”
Hoa Thành lắc lắc đầu, tiện tay chơi đùa viên san hô hồng châu ở bím tóc, nhíu mày, nghe giống như hời hợt nói, “Nếu như ca ca ở bên cạnh thì tốt rồi. Nghĩ đến ca ca lại muốn lên Thượng Thiên đình, để lại một mình ta ở phía dưới, chậc, ta cảm giác càng đau khổ hơn.”
Sư Thanh Huyền rốt cục cảm thấy có chút kì quái, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông, đành trưng ra vẻ mặt tươi cười hớn hở, “Huyết Vũ Thám Hoa ngươi nói như vậy, ta nghe còn tưởng rằng ngươi đang nói Thái tử điện hạ phải lên Thiên đình để ngươi tịch mịch đây, sao lại giống như tân hôn vậy ha ha ha......”
“......”
Tạ Liên thầm nghĩ, “Ngươi không nghĩ sai a, ý của đệ ấy không phải là như này sao???”
Sư Thanh Huyền ngượng ngùng nở nụ cười nửa ngày, Tạ Liên thực sự nhịn không được, ho nhẹ một tiếng, sau nói, “Phong sư đại nhân a, ngươi, ngươi đi ra ngoài trước, đi ra ngoài một chút được không?”
Sư Thanh Huyền: “??? Tại sao?”
Tạ Liên không có cách nào giải thích, nói, “Ngươi...... Ngươi đi ra ngoài trước là được rồi. Chúng ta chỉ nói lời chào mà thôi.”
Sư Thanh Huyền lúc này mới khó hiểu đi ra ngoài. Bên trong màn ánh sáng chỉ có hai người bọn họ, không hề có người thứ ba, Tạ Liên xoay người. Hoa Thành nhướng lấy một bên lông mày nhìn y, giống như đang chờ y nói cái gì, hoặc làm cái gì.
Sau đó, Tạ Liên nhắm mắt, đem hai cái tay cứng đờ đặt lên vai Hoa Thành, bình tĩnh chốc lát, đột nhiên tiến tới, hôn má hắn một cái.
Sau khi hôn xong, y có tật giật mình quay đầu lại nhìn, xác nhận không có ai, lúc này mới yên tâm. Ai ngờ, sau một khắc, eo bị xiết chặt, thì ra là Hoa Thành ôm y, “Ca ca, huynh xác định không phải đang gạt ta đấy hả?”
Trong giọng nói của hắn có phần bất mãn nửa thật nửa giả, Tạ Liên cả kinh, vội đáp, “Không có a!”
Hoa Thành nói, “Thật sao? Thời điểm huynh tìm ta mượn pháp lực không phải là như vậy sao. Chẳng lẽ không mượn pháp lực, ta cũng chỉ nhận được lời từ biệt như vậy?”
“......”
Nghĩ như vậy, Tạ Liên cảm thấy, hình như rất không thành ý. Giây lát, nhỏ giọng nói, “...... Xin lỗi. Ta không có ý đó.”
Nói xin lỗi xong, y lại thật sự càng nghĩ càng thấy hình như xem ra là ý đó, chuông báo động trong lòng vang lên mãnh liệt, không đợi Hoa Thành đáp lại, chẳng nói hai lời, tự mình làm, nhảy dựng lên ôm cổ Hoa Thành lại đột nhiên tiến tới. Lần này, chuẩn xác hôn chỗ Hoa Thành muốn.
Không ai lường trước, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thanh âm Sư Thanh Huyền bỗng nhiên truyền đến, “Thái tử điện hạ, ta nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái, các ngươi nói lời chào cũng không cần đuổi ta đi a? Chính là ta...... Thái tử điện hạ? Đi nhanh như vậy?”
Tạ Liên liên tục chạy trối chết
___________
Nên reup nốt quyển 5 hay bù quyển 2 quyển 3 trước?
Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Đánh giá:
Truyện Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Story
Quyển 5 - Chương 207
9.8/10 từ 24 lượt.