Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Quyển 1 - Chương 28: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân (5)
Phù Dao cau mày nói: "Sao nàng ta cứ nói xin lỗi huynh hoài vậy? Có phải từng xảy ra chuyện gì không."
Tam Lang mở miệng, hỏi cặn kẽ hơn Phù Dao: "Khắc Ma nói, quốc sư Bán Nguyệt đến Trung Nguyên sau một trận bạo động. Trận bạo động đó có liên quan đến huynh ư?"
Nghe hắn nhắc nhở, lại nhớ đến nội dung trên tấm bia đá, bấy giờ Tạ Liên mới nhớ mang máng, nói: "Việc này..."
Bán Nguyệt quỳ rạp dưới đất, nói: "Là vì cứu muội."
Mọi người nhìn nàng, nàng nói khẽ: "Vì cứu muội nên Hoa tướng quân mới xông vào, bị đạp dẹp lép."
"......"
Nghe nàng nói "bị đạp dẹp lép", Tạ Liên tức khắc nhớ lại cảm giác bị ngàn người giẫm trăm người đạp, thấy hai người kia nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt thâm sâu khó lường, y vội vã ngừng lại, nói: "Không có dẹp, không có dẹp thật đó."
Chẳng biết không vừa lòng chỗ nào, Phù Dao nói bằng giọng quái gở: "Ồ, quả nhiên là quên mình vì người."
Tạ Liên lập tức xua tay, nói: "Không dám nhận không dám nhận. Thật sự không phải vậy mà." Y xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Cụ thể ta cũng không nhớ rõ lắm, hình như lúc đó có vài đứa nhóc đang chơi đùa, lẽ ra ta chỉ định thuận tay bế tụi nhỏ đi rồi chạy trốn cho lẹ. Nào ngờ không kịp rút lui, vừa ngoảnh đầu đã thấy hai bên lao vào đánh nhau rồi."
Phù Dao nói: "Nếu đã như thế, sao huynh có thể không nhớ rõ cả chuyện như vậy chứ?"
Im lặng chốc lát, Tạ Liên đáp: "Sao ngươi không nhìn xem ta đã mấy trăm tuổi rồi. Mười năm có thể gặp được vô số chuyện, đâu thể nào nhớ rõ chi tiết từng chuyện một, vả lại có rất nhiều chuyện quên đi thì tốt hơn. Thay vì nhớ mấy trăm năm trước bị chém mấy trăm nhát đạp mấy trăm cú, chi bằng nhớ hôm qua ăn một cái bánh bao ngon thật là ngon, không đúng sao."
Bán Nguyệt nói: "Xin lỗi. Đều là lỗi của muội."
Tạ Liên quay đầu lại, thở dài: "Bán Nguyệt à."
Y không biết nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện với thiếu nữ này, cân nhắc giây lát, y chậm rãi nói: "Nếu muội xin lỗi ta vì việc đó thì không cần đâu, cứu muội là tự ta chọn, muội không làm gì sai. Nếu muội muốn nói xin lỗi, có lẽ nên nói với người khác."
Bán Nguyệt im lặng.
Tạ Liên nói: "Ta không biết tại sao muội lại mở cổng dẫn quân vào đồ thành, ta cũng không biết tại sao muội lại thả rắn đuôi bò cạp ra ngoài cắn người. Có điều..."
Dừng một chút, y nói: "Có điều, chắc vì ấn tượng của ta dành cho muội vẫn còn dừng lại ở hai trăm năm trước, ta cảm thấy muội không phải đứa trẻ sẽ làm những việc như vậy. Thế cho nên, muội có bằng lòng kể cho ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Nghe xong câu này, Bán Nguyệt dập đầu mấy cái với y, cuối cùng ngồi thẳng người dậy.
Dòng lệ chảy xuống từ mắt nàng, Bán Nguyệt nói: "Mở cổng đều là muội không tốt, nhưng thưa Hoa tướng quân, không phải muội cố ý thả rắn."
Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Cái gì?"
Bán Nguyệt nói: "Pháp lực của muội suy yếu, rắn không nghe lời muội nữa."
Bán Nguyệt vội vàng lau mặt, quệt đi nước mắt trên mặt, nói: "Thật mà Hoa tướng quân, muội không có nói dối, nhưng những người băng qua cửa ải đúng là đều bị rắn đuôi bò cạp cắn, vẫn là lỗi của muội, các huynh bắt muội đi."
Nàng thật sự chìa hai tay ra, thái độ như sẵn sàng bị xử tử, Phù Dao lập tức vung ra một sợi Khốn tiên tác (Dây trói tiên) từ trong tay áo, trói chặt nàng và Khắc Ma, nói: "Được rồi, mục đích của chuyến đi lần này đã đạt thành, kết thúc được rồi."
Tạ Liên lại cảm thấy e rằng vẫn chưa kết thúc, bèn cúi đầu trầm tư. Lúc này, Tam Lang đứng bên cạnh nói: "Nàng không cần phải nói dối."
Tạ Liên gật đầu, đồng ý với quan điểm của Tam Lang, đoạn hỏi Bán Nguyệt: "Bây giờ muội hoàn toàn không điều khiển được rắn đuôi bò cạp sao?"
Bán Nguyệt lắc đầu, nói: "Muội có thể điều khiển, phần lớn thời gian chúng nó sẽ nghe lời muội, nhưng thỉnh thoảng lại không nghe. Muội cũng không biết vì sao nữa."
Tạ Liên ngẫm nghĩ, nói: "Muội gọi rắn ra cho bọn ta xem thử đi."
Cuối cùng Bán Nguyệt cũng đứng lên, gật đầu. Không lâu sau, một con rắn đuôi bò cạp màu đỏ tím bò ra từ dưới một thi thể, giương nửa thân trên, cuộn tròn trên đống xác chết, lẳng lặng thè lưỡi với bọn họ.
Tạ Liên đang định nhìn kỹ con rắn kia, chợt thấy Bán Nguyệt khẽ mở to hai mắt, sắc mặt lạ thường. Thấy vậy, lòng Tạ Liên chùng xuống, nhủ thầm: "Không ổn rồi."
Quả nhiên, con rắn đuôi bò cạp kia thè lưỡi xong, bỗng nhiên há to mồm, thình lình phóng tới tập kích Tạ Liên!
Con rắn này tấn công tuy đột ngột thật, nhưng Tạ Liên đã sớm đề phòng, y nhìn thấy rất rõ, đang định đưa tay bắt nó, nào ngờ tay y còn chưa chạm đến, chợt nghe "phịch" một tiếng, hệt như tiếng vật gì đó nổ tung. Đến khi nhìn kỹ lại, con rắn kia đã mềm oặt rơi xuống đất, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài nổ tanh bành, mà còn nổ rất đúng mực, không có bất cứ nọc độc nào bắn ra ngoài. Tạ Liên sực nhớ trước khi vào nước Bán Nguyệt cũng từng có một con rắn đuôi bò cạp chết như thế, là ai làm, khỏi cần nói cũng biết. Y còn chưa giương mắt nhìn Tam Lang, chỉ thấy một cánh tay áo tiễn tụ đỏ rực duỗi qua, chắn trước mặt y, tách y ra khỏi Bán Nguyệt. Mà bên kia, Phù Dao cũng lạnh lùng nói: "Quả nhiên, nàng ta lừa huynh."
Thấy con rắn này, sắc mặt của Bán Nguyệt đã không được tốt, nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, nói: "Muội không có. Muội nói rồi, có rắn không nghe lời của muội, là con vừa rồi đó."
Phù Dao hoàn toàn không tin: "Ai biết rốt cuộc không nghe lời ngươi hay là có nghe lời ngươi?"
Bán Nguyệt nói: "Nó vốn không phải do muội gọi tới."
Tạ Liên đang định lên tiếng, chỉ thấy lại có thêm hai con rắn đuôi bò cạp đỏ tím đậm chui ra từ dưới thi thể, thè lưỡi với bọn họ như diễu võ dương oai. Ngay sau đó, con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm... Từ trong núi thây, từ mỗi một góc, thế mà lại có vô số rắn đuôi bò cạp bò ra!
Mọi người đều nhìn sang Bán Nguyệt đang quỳ gối trên đống xác chết, một luồng ánh sáng trắng xoay chuyển trong tay Phù Dao, Phù Dao nói với Bán Nguyệt: "Bảo chúng nó lui ra, chắc không thể nào tất cả đều không nghe lời ngươi được."
Bán Nguyệt nhắm mắt niệm chú, dường như đang nghĩ cách xua đuổi, nhưng vẫn có càng nhiều rắn đuôi bò cạp ùn ùn kéo đến, lúc nhúc rối nùi, chậm rãi áp sát. Một hai con rắn có thể cắn không chết bọn họ, nhưng nếu là mấy trăm con, mấy nghìn con thì rất khó nói, cho dù cắn không chết chắc cũng chẳng dễ nhìn gì cho cam. Tạ Liên nâng cổ tay lên, đang định điều động Nhược Da, chỉ thấy lũ rắn bò đến cách bọn họ vài xích thì ngừng lại, chúng nó do dự chần chừ, tạo thành một vòng vây kỳ dị. Tạ Liên tỉnh ngộ, ngẩng đầu nhìn Tam Lang kế bên, Tam Lang đang từ cao nhìn xuống lũ rắn đuôi bò cạp, trong mắt chứa đầy khinh miệt. Lũ rắn đuôi bò cạp như đọc hiểu ánh mắt của hắn, không dám tới gần, lại lùi ra sau một đoạn ngắn, vừa lùi vừa liên tục gục đầu, áp đầu rắn hung tợn xuống mặt đất, thái độ phục tùng toàn diện. Nhưng dường như có năng lực nào đó thúc đẩy chúng nó, không cho phép chúng nó ngừng tấn công bỏ chạy, thế là rất nhiều rắn đuôi bò cạp quay đầu bò sang phía Phù Dao. Phù Dao vung tay lên, ngọn lửa phọt ra từ tay áo, đốt chết một vòng, đẩy lùi một vòng, song làm vậy cũng không chống được bao lâu, Tạ Liên nói: "Chúng ta đi trước đi, rời khỏi đây rồi nói sau."
Nghe tiếng, Nhược Da "vù" một cái phóng lên trên. Nào ngờ chưa được bao lâu, nó lại "vù" một tiếng rút trở về. Tạ Liên hơi ngạc nhiên, y nâng cổ tay lên, nói với dải lụa trắng cuộn tròn kia: "Mi quay về làm gì? Trận pháp đã mở rồi, đi mau đi mau."
Nhược Da lại run bần bật quấn quanh cổ tay của y, như thể gặp phải thứ gì đáng sợ bên trên. Tạ Liên còn định dỗ dành nó, bấy giờ có thứ gì đó rớt xuống, "bẹp" một tiếng, nện lên đầu vai của Phù Dao. Phù Dao thuận tay túm lấy, túm xong lập tức biến sắc, giơ lên trước mặt xem thử -- Thứ giáng xuống từ trên trời, thế mà cũng là một con rắn đuôi bò cạp!
Phù Dao nhất thời không đề phòng, bị cắn xong ném phăng con rắn vào mặt Bán Nguyệt. Bán Nguyệt bị trói hai tay nhưng vẫn vô thức nâng tay lên túm, túm đúng ngay chóc, thân rắn màu đỏ tím quấn quanh cổ tay nhợt nhạt của nàng mà không hề tấn công. Lúc này, "bẹp" thêm tiếng nữa, con rắn đuôi bò cạp thứ hai rơi xuống đất!
Đại khái Tạ Liên đã đoán được vì sao Nhược Da không chịu lên rồi.
Mưa rắn!
Mắt thấy những điểm nhỏ màu đỏ tím ngày càng gần, Tạ Liên nói: "Phù Dao! Lửa! Tung một màn che lửa tiêu diệt chúng nó giữa lưng trời đi!"
Phù Dao cắn rách lòng bàn tay, phất tay lên, một chuỗi giọt máu bay lên trên, hóa thành màn che lửa cháy hừng hực, tức tốc bay lên trên nghênh đón. Màn che lửa đó bay cao hơn mười trượng, lơ lửng bốc cháy giữa không trung, rắn đuôi bò cạp đụng phải nó tức khắc bị đốt thành tro bụi, giúp ngăn chặn mưa rắn đang sà xuống.
Thấy tạm thời thoát hiểm, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tốt lắm! Phù Dao, cũng may nhờ có ngươi."
Loại pháp thuật này tất nhiên cực hao tốn pháp lực, sau khi tung ra, sắc mặt Phù Dao hơi tái xanh, đoạn quay đầu thả một vòng lửa xuống đất, đốt mấy con rắn bên dưới, sau đó nói với Bán Nguyệt: "Ngươi còn nói lũ rắn này không nghe lời ngươi? Nếu không phải ngươi điều khiển, tại sao lũ rắn đuôi bò cạp này không tấn công ngươi?"
Tam Lang cười nói: "Biết đâu vì ngươi không may? Nó cũng đâu có tấn công bọn ta."
Phù Dao quay đầu lại, ánh mắt sắc lẻm lướt qua hai người họ. Tạ Liên có linh cảm không lành, nhưng vì trong lòng có một chút đầu mối chưa kịp làm rõ, không muốn xem bọn họ cự cãi, bèn nói: "Trước tiên làm rõ rốt cuộc lũ rắn này là chuyện gì đi."
Phù Dao cười lạnh nói: "Chuyện gì ư? Nếu không phải quốc sư Bán Nguyệt này đang nói dối, thì tức là kẻ bên cạnh huynh đang giở trò quỷ."
Tạ Liên nhìn thoáng qua Bán Nguyệt, lại nhìn thoáng qua Tam Lang, nói: "Ta cho rằng, chỉ sợ không phải hai người họ."
Giọng điệu của y tuy ôn hòa nhưng không kém phần kiên quyết, đây là kết luận mà y nghiêng về sau khi cân nhắc, nhưng Phù Dao nhất định cảm thấy y cố tình bao che. Ánh lửa rọi lên sắc mặt khó coi tột độ của Phù Dao, không biết là giận hay là cười.
Phù Dao nói: "Thái tử điện hạ, huynh đừng có biết tỏng mà làm bộ hồ đồ nữa. Thứ bên cạnh huynh rốt cuộc là thứ gì, ta nghĩ lòng huynh đã biết từ lâu rồi, ta không tin đến tận bây giờ huynh cũng không phát hiện được gì hết!"
Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Tam Lang mở miệng, hỏi cặn kẽ hơn Phù Dao: "Khắc Ma nói, quốc sư Bán Nguyệt đến Trung Nguyên sau một trận bạo động. Trận bạo động đó có liên quan đến huynh ư?"
Nghe hắn nhắc nhở, lại nhớ đến nội dung trên tấm bia đá, bấy giờ Tạ Liên mới nhớ mang máng, nói: "Việc này..."
Bán Nguyệt quỳ rạp dưới đất, nói: "Là vì cứu muội."
Mọi người nhìn nàng, nàng nói khẽ: "Vì cứu muội nên Hoa tướng quân mới xông vào, bị đạp dẹp lép."
"......"
Nghe nàng nói "bị đạp dẹp lép", Tạ Liên tức khắc nhớ lại cảm giác bị ngàn người giẫm trăm người đạp, thấy hai người kia nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt thâm sâu khó lường, y vội vã ngừng lại, nói: "Không có dẹp, không có dẹp thật đó."
Chẳng biết không vừa lòng chỗ nào, Phù Dao nói bằng giọng quái gở: "Ồ, quả nhiên là quên mình vì người."
Tạ Liên lập tức xua tay, nói: "Không dám nhận không dám nhận. Thật sự không phải vậy mà." Y xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Cụ thể ta cũng không nhớ rõ lắm, hình như lúc đó có vài đứa nhóc đang chơi đùa, lẽ ra ta chỉ định thuận tay bế tụi nhỏ đi rồi chạy trốn cho lẹ. Nào ngờ không kịp rút lui, vừa ngoảnh đầu đã thấy hai bên lao vào đánh nhau rồi."
Phù Dao nói: "Nếu đã như thế, sao huynh có thể không nhớ rõ cả chuyện như vậy chứ?"
Im lặng chốc lát, Tạ Liên đáp: "Sao ngươi không nhìn xem ta đã mấy trăm tuổi rồi. Mười năm có thể gặp được vô số chuyện, đâu thể nào nhớ rõ chi tiết từng chuyện một, vả lại có rất nhiều chuyện quên đi thì tốt hơn. Thay vì nhớ mấy trăm năm trước bị chém mấy trăm nhát đạp mấy trăm cú, chi bằng nhớ hôm qua ăn một cái bánh bao ngon thật là ngon, không đúng sao."
Bán Nguyệt nói: "Xin lỗi. Đều là lỗi của muội."
Tạ Liên quay đầu lại, thở dài: "Bán Nguyệt à."
Y không biết nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện với thiếu nữ này, cân nhắc giây lát, y chậm rãi nói: "Nếu muội xin lỗi ta vì việc đó thì không cần đâu, cứu muội là tự ta chọn, muội không làm gì sai. Nếu muội muốn nói xin lỗi, có lẽ nên nói với người khác."
Bán Nguyệt im lặng.
Tạ Liên nói: "Ta không biết tại sao muội lại mở cổng dẫn quân vào đồ thành, ta cũng không biết tại sao muội lại thả rắn đuôi bò cạp ra ngoài cắn người. Có điều..."
Dừng một chút, y nói: "Có điều, chắc vì ấn tượng của ta dành cho muội vẫn còn dừng lại ở hai trăm năm trước, ta cảm thấy muội không phải đứa trẻ sẽ làm những việc như vậy. Thế cho nên, muội có bằng lòng kể cho ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Nghe xong câu này, Bán Nguyệt dập đầu mấy cái với y, cuối cùng ngồi thẳng người dậy.
Dòng lệ chảy xuống từ mắt nàng, Bán Nguyệt nói: "Mở cổng đều là muội không tốt, nhưng thưa Hoa tướng quân, không phải muội cố ý thả rắn."
Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Cái gì?"
Bán Nguyệt nói: "Pháp lực của muội suy yếu, rắn không nghe lời muội nữa."
Bán Nguyệt vội vàng lau mặt, quệt đi nước mắt trên mặt, nói: "Thật mà Hoa tướng quân, muội không có nói dối, nhưng những người băng qua cửa ải đúng là đều bị rắn đuôi bò cạp cắn, vẫn là lỗi của muội, các huynh bắt muội đi."
Nàng thật sự chìa hai tay ra, thái độ như sẵn sàng bị xử tử, Phù Dao lập tức vung ra một sợi Khốn tiên tác (Dây trói tiên) từ trong tay áo, trói chặt nàng và Khắc Ma, nói: "Được rồi, mục đích của chuyến đi lần này đã đạt thành, kết thúc được rồi."
Tạ Liên lại cảm thấy e rằng vẫn chưa kết thúc, bèn cúi đầu trầm tư. Lúc này, Tam Lang đứng bên cạnh nói: "Nàng không cần phải nói dối."
Tạ Liên gật đầu, đồng ý với quan điểm của Tam Lang, đoạn hỏi Bán Nguyệt: "Bây giờ muội hoàn toàn không điều khiển được rắn đuôi bò cạp sao?"
Bán Nguyệt lắc đầu, nói: "Muội có thể điều khiển, phần lớn thời gian chúng nó sẽ nghe lời muội, nhưng thỉnh thoảng lại không nghe. Muội cũng không biết vì sao nữa."
Tạ Liên ngẫm nghĩ, nói: "Muội gọi rắn ra cho bọn ta xem thử đi."
Cuối cùng Bán Nguyệt cũng đứng lên, gật đầu. Không lâu sau, một con rắn đuôi bò cạp màu đỏ tím bò ra từ dưới một thi thể, giương nửa thân trên, cuộn tròn trên đống xác chết, lẳng lặng thè lưỡi với bọn họ.
Tạ Liên đang định nhìn kỹ con rắn kia, chợt thấy Bán Nguyệt khẽ mở to hai mắt, sắc mặt lạ thường. Thấy vậy, lòng Tạ Liên chùng xuống, nhủ thầm: "Không ổn rồi."
Quả nhiên, con rắn đuôi bò cạp kia thè lưỡi xong, bỗng nhiên há to mồm, thình lình phóng tới tập kích Tạ Liên!
Con rắn này tấn công tuy đột ngột thật, nhưng Tạ Liên đã sớm đề phòng, y nhìn thấy rất rõ, đang định đưa tay bắt nó, nào ngờ tay y còn chưa chạm đến, chợt nghe "phịch" một tiếng, hệt như tiếng vật gì đó nổ tung. Đến khi nhìn kỹ lại, con rắn kia đã mềm oặt rơi xuống đất, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài nổ tanh bành, mà còn nổ rất đúng mực, không có bất cứ nọc độc nào bắn ra ngoài. Tạ Liên sực nhớ trước khi vào nước Bán Nguyệt cũng từng có một con rắn đuôi bò cạp chết như thế, là ai làm, khỏi cần nói cũng biết. Y còn chưa giương mắt nhìn Tam Lang, chỉ thấy một cánh tay áo tiễn tụ đỏ rực duỗi qua, chắn trước mặt y, tách y ra khỏi Bán Nguyệt. Mà bên kia, Phù Dao cũng lạnh lùng nói: "Quả nhiên, nàng ta lừa huynh."
Thấy con rắn này, sắc mặt của Bán Nguyệt đã không được tốt, nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, nói: "Muội không có. Muội nói rồi, có rắn không nghe lời của muội, là con vừa rồi đó."
Phù Dao hoàn toàn không tin: "Ai biết rốt cuộc không nghe lời ngươi hay là có nghe lời ngươi?"
Bán Nguyệt nói: "Nó vốn không phải do muội gọi tới."
Tạ Liên đang định lên tiếng, chỉ thấy lại có thêm hai con rắn đuôi bò cạp đỏ tím đậm chui ra từ dưới thi thể, thè lưỡi với bọn họ như diễu võ dương oai. Ngay sau đó, con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm... Từ trong núi thây, từ mỗi một góc, thế mà lại có vô số rắn đuôi bò cạp bò ra!
Mọi người đều nhìn sang Bán Nguyệt đang quỳ gối trên đống xác chết, một luồng ánh sáng trắng xoay chuyển trong tay Phù Dao, Phù Dao nói với Bán Nguyệt: "Bảo chúng nó lui ra, chắc không thể nào tất cả đều không nghe lời ngươi được."
Bán Nguyệt nhắm mắt niệm chú, dường như đang nghĩ cách xua đuổi, nhưng vẫn có càng nhiều rắn đuôi bò cạp ùn ùn kéo đến, lúc nhúc rối nùi, chậm rãi áp sát. Một hai con rắn có thể cắn không chết bọn họ, nhưng nếu là mấy trăm con, mấy nghìn con thì rất khó nói, cho dù cắn không chết chắc cũng chẳng dễ nhìn gì cho cam. Tạ Liên nâng cổ tay lên, đang định điều động Nhược Da, chỉ thấy lũ rắn bò đến cách bọn họ vài xích thì ngừng lại, chúng nó do dự chần chừ, tạo thành một vòng vây kỳ dị. Tạ Liên tỉnh ngộ, ngẩng đầu nhìn Tam Lang kế bên, Tam Lang đang từ cao nhìn xuống lũ rắn đuôi bò cạp, trong mắt chứa đầy khinh miệt. Lũ rắn đuôi bò cạp như đọc hiểu ánh mắt của hắn, không dám tới gần, lại lùi ra sau một đoạn ngắn, vừa lùi vừa liên tục gục đầu, áp đầu rắn hung tợn xuống mặt đất, thái độ phục tùng toàn diện. Nhưng dường như có năng lực nào đó thúc đẩy chúng nó, không cho phép chúng nó ngừng tấn công bỏ chạy, thế là rất nhiều rắn đuôi bò cạp quay đầu bò sang phía Phù Dao. Phù Dao vung tay lên, ngọn lửa phọt ra từ tay áo, đốt chết một vòng, đẩy lùi một vòng, song làm vậy cũng không chống được bao lâu, Tạ Liên nói: "Chúng ta đi trước đi, rời khỏi đây rồi nói sau."
Nghe tiếng, Nhược Da "vù" một cái phóng lên trên. Nào ngờ chưa được bao lâu, nó lại "vù" một tiếng rút trở về. Tạ Liên hơi ngạc nhiên, y nâng cổ tay lên, nói với dải lụa trắng cuộn tròn kia: "Mi quay về làm gì? Trận pháp đã mở rồi, đi mau đi mau."
Nhược Da lại run bần bật quấn quanh cổ tay của y, như thể gặp phải thứ gì đáng sợ bên trên. Tạ Liên còn định dỗ dành nó, bấy giờ có thứ gì đó rớt xuống, "bẹp" một tiếng, nện lên đầu vai của Phù Dao. Phù Dao thuận tay túm lấy, túm xong lập tức biến sắc, giơ lên trước mặt xem thử -- Thứ giáng xuống từ trên trời, thế mà cũng là một con rắn đuôi bò cạp!
Phù Dao nhất thời không đề phòng, bị cắn xong ném phăng con rắn vào mặt Bán Nguyệt. Bán Nguyệt bị trói hai tay nhưng vẫn vô thức nâng tay lên túm, túm đúng ngay chóc, thân rắn màu đỏ tím quấn quanh cổ tay nhợt nhạt của nàng mà không hề tấn công. Lúc này, "bẹp" thêm tiếng nữa, con rắn đuôi bò cạp thứ hai rơi xuống đất!
Đại khái Tạ Liên đã đoán được vì sao Nhược Da không chịu lên rồi.
Mưa rắn!
Mắt thấy những điểm nhỏ màu đỏ tím ngày càng gần, Tạ Liên nói: "Phù Dao! Lửa! Tung một màn che lửa tiêu diệt chúng nó giữa lưng trời đi!"
Phù Dao cắn rách lòng bàn tay, phất tay lên, một chuỗi giọt máu bay lên trên, hóa thành màn che lửa cháy hừng hực, tức tốc bay lên trên nghênh đón. Màn che lửa đó bay cao hơn mười trượng, lơ lửng bốc cháy giữa không trung, rắn đuôi bò cạp đụng phải nó tức khắc bị đốt thành tro bụi, giúp ngăn chặn mưa rắn đang sà xuống.
Thấy tạm thời thoát hiểm, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tốt lắm! Phù Dao, cũng may nhờ có ngươi."
Loại pháp thuật này tất nhiên cực hao tốn pháp lực, sau khi tung ra, sắc mặt Phù Dao hơi tái xanh, đoạn quay đầu thả một vòng lửa xuống đất, đốt mấy con rắn bên dưới, sau đó nói với Bán Nguyệt: "Ngươi còn nói lũ rắn này không nghe lời ngươi? Nếu không phải ngươi điều khiển, tại sao lũ rắn đuôi bò cạp này không tấn công ngươi?"
Tam Lang cười nói: "Biết đâu vì ngươi không may? Nó cũng đâu có tấn công bọn ta."
Phù Dao quay đầu lại, ánh mắt sắc lẻm lướt qua hai người họ. Tạ Liên có linh cảm không lành, nhưng vì trong lòng có một chút đầu mối chưa kịp làm rõ, không muốn xem bọn họ cự cãi, bèn nói: "Trước tiên làm rõ rốt cuộc lũ rắn này là chuyện gì đi."
Phù Dao cười lạnh nói: "Chuyện gì ư? Nếu không phải quốc sư Bán Nguyệt này đang nói dối, thì tức là kẻ bên cạnh huynh đang giở trò quỷ."
Tạ Liên nhìn thoáng qua Bán Nguyệt, lại nhìn thoáng qua Tam Lang, nói: "Ta cho rằng, chỉ sợ không phải hai người họ."
Giọng điệu của y tuy ôn hòa nhưng không kém phần kiên quyết, đây là kết luận mà y nghiêng về sau khi cân nhắc, nhưng Phù Dao nhất định cảm thấy y cố tình bao che. Ánh lửa rọi lên sắc mặt khó coi tột độ của Phù Dao, không biết là giận hay là cười.
Phù Dao nói: "Thái tử điện hạ, huynh đừng có biết tỏng mà làm bộ hồ đồ nữa. Thứ bên cạnh huynh rốt cuộc là thứ gì, ta nghĩ lòng huynh đã biết từ lâu rồi, ta không tin đến tận bây giờ huynh cũng không phát hiện được gì hết!"
Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Đánh giá:
Truyện Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Story
Quyển 1 - Chương 28: Hoa Liên ái muội, đêm rớt hố tội nhân (5)
9.8/10 từ 24 lượt.