Thiên Mệnh Chí Tôn
C311: Vô cùng có khí phách
Cho đến lúc cậu sinh viên này đứng ra ngoài xe.
Dường như một quả bom làm tất cả mọi người ở đây như nổ tung!
"Đẹp trai muốn chết, đẹp đến mị không thở nổi luôn đây này!"
€ó cô gái vui vẻ hò reo.
Chàng trai này đeo một cặp kính râm, quá ngầu, quá đẹp trail
Khí thế toát ra cũng rất mạnh mẽ.
Anh ta nhìn liếc qua ánh mắt ngưỡng vọng của những người xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong.
"Chào mọi người, vốn là định hôm nay tổ chức một buổi party gì đó để làm quen, nếu mọi người đã đông đủ rồi, tôi sẽ giới thiệu bản thân luôn vậy. Tôi đến từ Nam Dương, trước đây theo học ở Đại học Nam Dương, còn hiện tại thì... mọi người chắc đều nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông rồi, ba của tôi - ông Triệu Tử Hưng, sắp tới sẽ tiếp nhận chức Tổng giám đốc của Tập đoàn Thương mại Kim Lăng, ha ha, cho nên tôi sẽ theo công tác của ba chuyển tới Đại học Kim Lăng để tiếp tục hoàn thành chương trình học!"
"Đương nhiên, mặc dù tôi rất giàu có, nhưng cũng không phải loại cậu ấm con nhà giàu ngang ngược trong tưởng tượng của mọi người, ha ha, sau này ai muốn đến phố thương mại Kim Lăng giải trí, cứ nói tên của tôi ra là được, tôi là Triệu Sơn! Chữ Sơn trong núi Thái Sơn!"
Nói hết, Triệu Sơn tháo kính râm thẳng tay ném nó xuống đất.
Vô cùng có khí phách.
"Mẹ ôi, ngầu quá đi mất, đây là cậu Triệu sao? Từ rày về sau phố thương mại Kim Lăng đều năm dưới sự quản lí của nhà bọn họ rồi, ông trời ạ!"
"Cậu Triệu, em yêu anh, em đồng ý trở thành vợ của anhl"
"Cậu Triệu, em muốn sinh con cho anh!" Có mấy sinh viên nữ không biết xấu hổ hô to!
Triệu Sơn cùng mấy tên bạn râu ria phía sau nhìn thấy vậy. đều cười khổ lắc đầu.
Haizzz, anh ta quen rồi, đi tới đâu cũng nhận được sự chào đón của các cô nàng, thật là mệt đó!
"Đi thôi nào, đến văn phòng làm việc của khoa Quản lí tài chính xem sao!"
Triệu Sơn ngồi lại vào trong xế hiệu của anh ta, lúc này tên Tô Kiệt đang đứng ở đầu xe chỉ ngón tay vào mặt Trần
Khiêm đang đứng dậy phủi phủi mông:
"Mẹ nhà mày, lần sau còn không có mắt như vậy, tao lái xe đâm chết mày luôn!"
Nói xong, mấy chiếc xe lao đi trong tiếng thét của đám sinh viên nữ.
Hóa ra là con trai của Triệu Tử Hưng à. Sao lại ngạo mạng dữ vậy!
Trần Khiêm xém chút bị tông trúng, trong lòng cũng mang chút lửa giận.
Nhưng mà nếu thật phải ra tay xử lí anh ta thì thân phận của mình cũng bị bại lộ.
Vậy thì cái được không bù nổi cái mất rồi.
Vả lại, nếu là con trai của Triệu Tử Hưng vậy thì nể mặt cậu ta vài phần cũng được!
Trần Khiêm vỗ vỗ mông đứng dậy định đi nơi khác.
Mấy chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh ngột ngạt muốn điên rồi.
"Ha ha, tên bần này vừa rồi suýt bị bị đâm đến ngã chổng vó!"
"Haizzz, đúng đó, nhưng nếu có đâm vào thật đi chăng nữa, cậu ta có bán nhà đi cũng không đủ tiền đền đâu!"
"Các cậu nói coi, cùng là một bờ vai một cái đầu, làm sao khoảng cách giữa người với người lại xa đến vậy? Nhìn xem phong cách của cậu Triệu, lại nhìn sang ai đó xem, đối lập
quá rõ ràng đúng không?”
"Thôi bỏ đi, không nói về cậu ta nữa, mau đi xem cậu Triệu đang làm gì ở khoa Quản lí tài chính đi!"
Không ít cô gái bät đầu chuyển bước đi qua bên khoa Quản lí tài chính.
Lúc đi ngang qua người Trần Khiêm đều phát ra âm thanh khinh bỉ.
Trần Khiêm sa sút tinh thần, khó khăn lắm mới đi đến một góc công viên để tập trung suy nghĩ.
Nghĩ xem phải giải quyết chuyện của Tô Mộc Vũ như thế nào.
Đúng lúc này Tô Tử Nguyệt lại gọi điện thoại tới.
"Trần Khiêm, tôi xin nghỉ rồi, cùng cậu trở về núi Vân Mông coi saol"
Ngọn núi lớn kia tên gọi núi Vân Mông.
Trần Khiêm đã hẹn Tô Tử Nguyệt từ trước, ngày hôm nay chờ cô ấy xin nghỉ được thì sẽ đi đến đó khảo sát thực tế.
"Được, vậy cậu chờ một lát, tôi gọi điện cho Lý Chấn Quốc, đợi bên anh ấy mang theo tất cả tài liệu thì chúng ta đi chung luôn!"
Phù!
Thiên Mệnh Chí Tôn