Thiên Mệnh Chí Tôn
C292: Chương 292
108@-
Bây giờ lại có một cô gái đến lấy đi.
Cho nên Tô Mộc Vũ hơi tức giận, nhưng cũng không nói rõ ra mà hỏi Trần Khiêm cô ấy là ai, có xinh đẹp không, muốn để Trần Khiêm biết mình đã tức giận rồi!
Nhưng sau đó thì sao?
Trần Khiêm lại nói cô ấy rất xinh, thích sự lương thiện của người tal
Được, tớ nhịn!
Cho nên sau đó Tô Mộc Vũ mới lạnh lùng một chút nói rằng mình xem Trần Khiêm như một người anh, muốn chọc. vào tim Trần Khiêm một chút, rồi vẫn hỏi chuyện về cô gái đó,
nói mình muốn gặp cô ấy.
Sau đó Tô Mộc Vũ xóa Trần Khiêm, xóa xong thì ném mạnh điện thoại lên tường, ném đến tắt máy luôn!
“Mộc Vũ, cậu sao vậy? Không có việc gì chứ?” Bạn cùng phòng lo lắng hỏi.
“Tớ không sao, ngủ thôi!” Tô Mộc Vũ ôm đầu.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy!”
Trần Khiêm bên này liên tục gọi mấy cuộc nhưng đều không được.
Thực sự là không hiểu Tô Mộc Vũ rốt cuộc bị sao nữa? Chỉ là trong lòng có hơi lạc lõng, cố gắng lâu như còn
tưởng rằng thời cơ chín muồi với Tô Mộc Vũ đã đến rồi, kết quả... haizz!
Ngủ thôi, không để mấy chuyện phiền não này vướng víu mình nữa!
Sáng sớm hôm sau. Trần Khiêm cùng Dương Huy và Lý Duệ ăn sáng ở căn tin. “Lão Trần lão Trần, mau nhìn xem ai kìa!”
Trần Khiêm vừa vào Dương Huy đã đụng Trần Khiêm, chỉ chỉ sang một bên.
Trần Khiêm nhìn sang thì thấy Tô Mộc Vũ cũng đang ăn sáng với hai người bạn cùng phòng!
Chuyện tối qua làm Trần Khiêm rất phiền muộn, không biết tại sao Tô Mộc Vũ lại chặn mình!
Lúc này anh đi qua, ngồi xuống đối diện Tô Mộc Vũ.
“Mộc Vũ, sao tối qua cậu lại chặn mình?”
Trần Khiêm hỏi.
“Hả? Có sao? Sao tớ không biết nhỉ, chẳng lế tớ không cẩn thận chạm phải à? Không thể nào, sao tớ lại chặn cậu được!”
Tô Mộc Vũ kì quái hỏi, trong mắt lại mang theo vẻ tức giận.
Trần Khiêm lấy điện thoại ra: “Thật mà, cậu xem đi, cậu thật sự chặn tớ rồi đây này!”
“Cạch!"
Đôi đũa đập thẳng lên bàn, Tô Mộc Vũ lạnh lùng nói: “Ăn xong chưa? Chúng ta đi thôi!”
Sau khi liếc Trần Khiêm một cái, Tô Mộc Vũ lạnh mặt quay đi.
“Mẹ kiếp, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy lão Trần? Chẳng phải Tô Mộc Vũ rất tốt với cậu à, sao giờ hai người các cậu lại thế này?”
Dương Huy cực kì hứng thú hỏi.
“Tôi có biết đâu, đang nói chuyện thì lại vậy, có thể là cô ấy bắt đầu ghét tôi rồi cũng nên!”
Trần Khiêm cười giễu một cái.
“Không thể nào, làm gì có ai lại ghét vô duyên vô cớ thế được, con gái là phải dỗ dành, cậu đi dỗ cô ấy đi, rốt cuộc cậu còn muốn theo đuổi người ta nữa không hải!”
Dương Huy nói.
Đây được xem là điểm yếu trong tính cách của Trần Khiêm.
Anh thích Tô Mộc Vũ, cho nên rất để ý đến suy nghĩ của Tô Mộc Vũ, nếu không hợp, Trần Khiêm đã rất nghiêm túc rồi.
Việc này cũng có liên quan đến kinh nghiệm của Trần Khiêm.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng chỉ vừa mới luyện được đến mức gặp con gái thì không đỏ mặt, còn làm thế nào để hiểu được trái tim con gái, có thể nói đây là một bài tập quan trọng khác mà Trần Khiêm phải làm.
“Rõ ràng cô ấy nói cô ấy như em gái mình thôi, mình mà còn theo đuổi nữa thì chẳng phải ngay cả làm bạn cũng không được sao?”
Trần Khiêm thầm thở dài.
Nhưng mà Dương Huy nói cũng đúng, con gái là phải dỗ dành, hay mình dỗ thử xem sao?
Thiên Mệnh Chí Tôn
Đang nói chuyện vui vẻ sao lại xóa mình rồi?
Trần Khiêm vội gọi điện cho Tô Mộc Vũ.
Kết quả tổng đài nhäc đối phương đã tắt máy.
Sao vậy trời?
Trần Khiêm gãi đầu.
Đâu có ngờ, vừa nãy Tô Mộc Vũ đang nắm trên giường nói chuyện với Trần Khiêm.
Nói thật, vì Trần Khiêm trả lời tin nhắn của mình rất chậm, cho nên mấy hôm nay Tô Mộc Vũ vẫn mãi phỏng đoán lung tung.
Sau đó mới hỏi đùa một câu, bởi vì nếu hỏi quá nghiêm túc sẽ thể hiện rằng mình không dè dặt!
Thế nhưng lại đúng như mình nghĩ, thật sự có một cô gái đang trò chuyện với Trần Khiêm!
'Tô Mộc Vũ cảm thấy trong lòng nhói đau.
Giống như bị người ta cướp lấy gì đó của mình vậy. Khoảng thời gian này cô đã quen được Trần Khiêm yêu thương và ở bên cạnh cô.
Bây giờ lại có một cô gái đến lấy đi.
Cho nên Tô Mộc Vũ hơi tức giận, nhưng cũng không nói rõ ra mà hỏi Trần Khiêm cô ấy là ai, có xinh đẹp không, muốn để Trần Khiêm biết mình đã tức giận rồi!
Nhưng sau đó thì sao?
Trần Khiêm lại nói cô ấy rất xinh, thích sự lương thiện của người tal
Được, tớ nhịn!
Cho nên sau đó Tô Mộc Vũ mới lạnh lùng một chút nói rằng mình xem Trần Khiêm như một người anh, muốn chọc. vào tim Trần Khiêm một chút, rồi vẫn hỏi chuyện về cô gái đó,
nói mình muốn gặp cô ấy.
Sau đó Tô Mộc Vũ xóa Trần Khiêm, xóa xong thì ném mạnh điện thoại lên tường, ném đến tắt máy luôn!
“Mộc Vũ, cậu sao vậy? Không có việc gì chứ?” Bạn cùng phòng lo lắng hỏi.
“Tớ không sao, ngủ thôi!” Tô Mộc Vũ ôm đầu.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy!”
Trần Khiêm bên này liên tục gọi mấy cuộc nhưng đều không được.
Thực sự là không hiểu Tô Mộc Vũ rốt cuộc bị sao nữa? Chỉ là trong lòng có hơi lạc lõng, cố gắng lâu như còn
tưởng rằng thời cơ chín muồi với Tô Mộc Vũ đã đến rồi, kết quả... haizz!
Ngủ thôi, không để mấy chuyện phiền não này vướng víu mình nữa!
Sáng sớm hôm sau. Trần Khiêm cùng Dương Huy và Lý Duệ ăn sáng ở căn tin. “Lão Trần lão Trần, mau nhìn xem ai kìa!”
Trần Khiêm vừa vào Dương Huy đã đụng Trần Khiêm, chỉ chỉ sang một bên.
Trần Khiêm nhìn sang thì thấy Tô Mộc Vũ cũng đang ăn sáng với hai người bạn cùng phòng!
Chuyện tối qua làm Trần Khiêm rất phiền muộn, không biết tại sao Tô Mộc Vũ lại chặn mình!
Lúc này anh đi qua, ngồi xuống đối diện Tô Mộc Vũ.
“Mộc Vũ, sao tối qua cậu lại chặn mình?”
Trần Khiêm hỏi.
“Hả? Có sao? Sao tớ không biết nhỉ, chẳng lế tớ không cẩn thận chạm phải à? Không thể nào, sao tớ lại chặn cậu được!”
Tô Mộc Vũ kì quái hỏi, trong mắt lại mang theo vẻ tức giận.
Trần Khiêm lấy điện thoại ra: “Thật mà, cậu xem đi, cậu thật sự chặn tớ rồi đây này!”
“Cạch!"
Đôi đũa đập thẳng lên bàn, Tô Mộc Vũ lạnh lùng nói: “Ăn xong chưa? Chúng ta đi thôi!”
Sau khi liếc Trần Khiêm một cái, Tô Mộc Vũ lạnh mặt quay đi.
“Mẹ kiếp, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy lão Trần? Chẳng phải Tô Mộc Vũ rất tốt với cậu à, sao giờ hai người các cậu lại thế này?”
Dương Huy cực kì hứng thú hỏi.
“Tôi có biết đâu, đang nói chuyện thì lại vậy, có thể là cô ấy bắt đầu ghét tôi rồi cũng nên!”
Trần Khiêm cười giễu một cái.
“Không thể nào, làm gì có ai lại ghét vô duyên vô cớ thế được, con gái là phải dỗ dành, cậu đi dỗ cô ấy đi, rốt cuộc cậu còn muốn theo đuổi người ta nữa không hải!”
Dương Huy nói.
Đây được xem là điểm yếu trong tính cách của Trần Khiêm.
Anh thích Tô Mộc Vũ, cho nên rất để ý đến suy nghĩ của Tô Mộc Vũ, nếu không hợp, Trần Khiêm đã rất nghiêm túc rồi.
Việc này cũng có liên quan đến kinh nghiệm của Trần Khiêm.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng chỉ vừa mới luyện được đến mức gặp con gái thì không đỏ mặt, còn làm thế nào để hiểu được trái tim con gái, có thể nói đây là một bài tập quan trọng khác mà Trần Khiêm phải làm.
“Rõ ràng cô ấy nói cô ấy như em gái mình thôi, mình mà còn theo đuổi nữa thì chẳng phải ngay cả làm bạn cũng không được sao?”
Trần Khiêm thầm thở dài.
Nhưng mà Dương Huy nói cũng đúng, con gái là phải dỗ dành, hay mình dỗ thử xem sao?
Thiên Mệnh Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Thiên Mệnh Chí Tôn
Story
C292: Chương 292
10.0/10 từ 47 lượt.