Thiên Mệnh Chí Tôn
C176: Chương 176
87@-
Trần Khiêm cầm điện thoại ngẩn ngơ.
Nhìn thấy tin Dương Hạ thôi học, Trần Khiêm hơi đau lòng.
Dù sao hai người đã từng sánh bước suốt ba năm đại học.
Khoảng thời gian tốt đẹp ấy, dường như vẫn đang ở trước mắt.
'Thậm chí bây giờ Trần Khiêm còn thấy hơi tự trách. Tại sao Dương Hạ nghỉ học, chỉ có anh là người rõ nhất.
Nếu hôm đó ở sơn trang, anh không khích bác Dương Hạ, có lẽ Dương Hạ sẽ tiếp tục đi học.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Nếu hôm ấy mình không nói ra những lời phũ phàng đó, có lẽ Dương Hạ sẽ không nản lòng thất vọng.
Nghĩ đến ánh mắt nhìn mình tuyệt vọng của Dương Hạ, lòng Trần Khiêm đau xót.
Những lời xúc phạm của mình, có phải đã quá nặng rồi hay không?
'Trần Khiêm tự trách, thật sự hơi hối hận.
Đặc biệt là trong lúc vô thức, Trần Khiêm đã đi đến hồ nước nhỏ trong khuôn viên trường.
Đây là nơi đầu tiên anh và Dương Hạ hẹn hò. Trần Khiêm nghèo, không thể đến quán cà phê hẹn hò.
Anh vẫn còn nhớ, hôm ấy mình đến muộn, Dương Hạ đã đợi mình hơn mười phút.
Dương Hạ không trách anh. Hai người nắm tay, đi dạo quanh hồ nước nhỏ hết vòng này đến vòng khác.
Có nhiều lúc, hai người không tán gẫu mà chỉ yên lặng, không nói câu nào, đôi khi anh nhìn cô ta một cái, cô ta lại nhìn anh một cái.
Không giống tình yêu trên tỉ vi.
Nhưng lại làm Trần Khiêm nếm được hương vị của tình yêu.
Dương Hạ nhớ rất rõ, đợi đến khi tốt nghiệp rồi, hai người sẽ kết hôn, sau đó chụp ảnh cưới bên hồ nhỏ này!
Ngẫm lại khi đó, tốt đẹp biết bao!
Nhưng bây giờ thì sao, sau khi trải qua một vài chuyện, Dương Hạ thay đổi, mà thật ra, Trần Khiêm cũng thay đổi.
Trần Khiêm không biết mình đau lòng cho Dương Hạ của trước kia hay đau lòng cho Dương Hạ của bây giờ.
Tóm lại, lòng anh rất khó chịu.
Cuối cùng, Trần Khiêm gọi điện thoại cho Dương Hạ, muốn khuyên cô ta, kết quả, không liên lạc được, số điện thoại của Dương Hạ đã bị xóa.
QQ, Wechat, tất cả mọi thứ đều không liên lạc được.
“Đi thật rồi!"
Trần Khiêm ngồi bên hồ, ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, có cuộc gọi từ QQ.
Trần Khiêm cầm điện thoại lên ngay, là Hàn Tư Dư, bạn cùng phòng của Dương Hạ gọi đến.
“Cậu đang ở đâu?”
Giọng của Hàn Tư Dư lạnh như băng, với Trần Khiêm, cô ấy luôn như thế.
“Bên hồ...” Trần Khiêm nói.
“Ừ ừ, cậu chờ ở đấy đi, trước khi đi Tiểu Hạ có nhờ tôi chuyển lời với cậu, nói ngay trước mặt!”
Thiên Mệnh Chí Tôn
“Mẹ ơi, chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Có lẽ là vì Lục Thần đó, các cậu cứ nghĩ đi, vụ của Lục. Thần ảnh hưởng lớn đến vậy, nếu Dương Hạ tiếp tục ở lại trường, chắc chản sẽ thấy rất mất mặt, cho nên nghỉ học mới là lựa chọn tốt nhất của cậu ta!”
“Đúng đó, Dương Hạ thích sĩ diện lắm, đầu tiên là quen thằng nghèo...”
“Thu hồi!”
“Đúng rồi đó, Dương Hạ thích sĩ diện, đầu tiên là quen với Trần Khiêm, sau đó lại tìm đến Lục Thần, kết quả thì sao, Lục 'Thần còn không băng Trần Khiêm nữa. Không có tiền mà cứ
vờ như có tiền, ít nhất bây giờ Trân Khiêm trúng số rồi!”
“Ừ ừ, nếu tôi mà là Dương Hạ, tôi cũng không còn mặt mũi nào ở lại, ây!”
Group lớp bàn tán sôi nổi.
Dường như kết quả này, nằm trong dự đoán mọi người, nhưng cũng rất bất ngờ.
Trần Khiêm cầm điện thoại ngẩn ngơ.
Nhìn thấy tin Dương Hạ thôi học, Trần Khiêm hơi đau lòng.
Dù sao hai người đã từng sánh bước suốt ba năm đại học.
Khoảng thời gian tốt đẹp ấy, dường như vẫn đang ở trước mắt.
'Thậm chí bây giờ Trần Khiêm còn thấy hơi tự trách. Tại sao Dương Hạ nghỉ học, chỉ có anh là người rõ nhất.
Nếu hôm đó ở sơn trang, anh không khích bác Dương Hạ, có lẽ Dương Hạ sẽ tiếp tục đi học.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Nếu hôm ấy mình không nói ra những lời phũ phàng đó, có lẽ Dương Hạ sẽ không nản lòng thất vọng.
Nghĩ đến ánh mắt nhìn mình tuyệt vọng của Dương Hạ, lòng Trần Khiêm đau xót.
Những lời xúc phạm của mình, có phải đã quá nặng rồi hay không?
'Trần Khiêm tự trách, thật sự hơi hối hận.
Đặc biệt là trong lúc vô thức, Trần Khiêm đã đi đến hồ nước nhỏ trong khuôn viên trường.
Đây là nơi đầu tiên anh và Dương Hạ hẹn hò. Trần Khiêm nghèo, không thể đến quán cà phê hẹn hò.
Anh vẫn còn nhớ, hôm ấy mình đến muộn, Dương Hạ đã đợi mình hơn mười phút.
Dương Hạ không trách anh. Hai người nắm tay, đi dạo quanh hồ nước nhỏ hết vòng này đến vòng khác.
Có nhiều lúc, hai người không tán gẫu mà chỉ yên lặng, không nói câu nào, đôi khi anh nhìn cô ta một cái, cô ta lại nhìn anh một cái.
Không giống tình yêu trên tỉ vi.
Nhưng lại làm Trần Khiêm nếm được hương vị của tình yêu.
Dương Hạ nhớ rất rõ, đợi đến khi tốt nghiệp rồi, hai người sẽ kết hôn, sau đó chụp ảnh cưới bên hồ nhỏ này!
Ngẫm lại khi đó, tốt đẹp biết bao!
Nhưng bây giờ thì sao, sau khi trải qua một vài chuyện, Dương Hạ thay đổi, mà thật ra, Trần Khiêm cũng thay đổi.
Trần Khiêm không biết mình đau lòng cho Dương Hạ của trước kia hay đau lòng cho Dương Hạ của bây giờ.
Tóm lại, lòng anh rất khó chịu.
Cuối cùng, Trần Khiêm gọi điện thoại cho Dương Hạ, muốn khuyên cô ta, kết quả, không liên lạc được, số điện thoại của Dương Hạ đã bị xóa.
QQ, Wechat, tất cả mọi thứ đều không liên lạc được.
“Đi thật rồi!"
Trần Khiêm ngồi bên hồ, ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, có cuộc gọi từ QQ.
Trần Khiêm cầm điện thoại lên ngay, là Hàn Tư Dư, bạn cùng phòng của Dương Hạ gọi đến.
“Cậu đang ở đâu?”
Giọng của Hàn Tư Dư lạnh như băng, với Trần Khiêm, cô ấy luôn như thế.
“Bên hồ...” Trần Khiêm nói.
“Ừ ừ, cậu chờ ở đấy đi, trước khi đi Tiểu Hạ có nhờ tôi chuyển lời với cậu, nói ngay trước mặt!”
Thiên Mệnh Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Thiên Mệnh Chí Tôn
Story
C176: Chương 176
10.0/10 từ 47 lượt.